Lựa Chọn


Người đăng: VeHuyenHy

Trương Khánh Văn ngơ ngẩn mà nhìn Khương Hy, hắn có cảm giác hình như bản thân
mình vừa nghe lầm thì phải. Tiên nhân từ bao giờ phải ăn sáng rồi? Hắn không
biết nữa.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn liền chuyển thành vẻ tươi cười mà đáp:

“Vậy mời tiên nhân về phủ, tiểu nhân sẽ thiết đãi thịnh soạn”

Nghe vậy, Khương Hy gật đầu nói ra:

“Được, theo ý Trương đại nhân vậy”

Sau đó, Khương Hy trở lại về xe ngựa, cùng với đoàn của Trương Khánh Văn mà
tiến đến Trương phủ. Dọc đường, Trương Khánh Văn cũng tiện đường mà giới thiệu
qua Thanh Hà trấn.

Thanh Hà trấn là một trấn phụ thuộc vào Nguyệt Lâm Thành của Đại Nguyệt Hoàng
Triều, nhân khẩu phi thường nhiều, lên đến mười vạn người.

Nên nhớ Linh Vân trấn ngày trước Khương Hy cùng Điền đại phu ghé thăm chữa
bệnh cũng chỉ ngót nghét trên dưới ngàn người mà thôi.

Ấy vậy mà nhân khẩu ở Thanh Hà trấn lại lên đến gấp trăm lần như thế này, đến
Điền đại phu cũng giật mình không ngớt.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng thì sẽ hiểu rõ nguyên do tại sao nhân khẩu Linh Vân
trấn lại thấp đến vậy. Thứ nhất là vì lịch sử phát triển của nó rất mỏng, chỉ
có vài chục năm. Thứ hai là nó nằm gần với biên cảnh Đại Tinh Hoàng Triều, nằm
gần với Bắc Nguyên, hệ sinh thái tương đối khắc nghiệt cùng nghèo nàn. Cuối
cùng chính là rủi ro chiến tranh.

Chiến tranh là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra vì bản thân ba vị Hoàng đế của Tam
Đại Hoàng Triều đều tu luyện cùng một loại đạo, gọi là Đế đạo.

Đế đạo là độc tôn đại đạo, trên đời chỉ có duy nhất một quân vương, muốn đại
đạo viên mãn thì các vị Hoàng đế không thể tránh được một trận đại chiến.

Đáng tiếc, kể từ sai lầm hơn ngàn năm trước của Hạo Nhiên Thư Viện, việc giám
thị Tam Đại Hoàng Triều đã được Thập Đại chính phái cộng đồng thực hiện. Từ
đó, tam vực mới được yên bình như bây giờ.

. ..

Quay lại Thanh Hà trấn, ngoài nhân khẩu nhiều thì nơi đây còn nổi tiếng với
một loại hàng hóa, đó là vải. Vải tại Thanh Hà trấn rất nổi danh, là mặt hàng
cao phẩm của Nguyệt Lâm Thành cùng các đại thành lân cận khác.

Trong số các bộ y phục cũ của Khương Hy hồi còn ở kỹ viện cũng có một bộ được
làm từ vải Thanh Hà, ngặt nỗi hắn rất ít khi mặc.

Dù sao y phục của kỹ viện đều giống nhau ở một đặc điểm, đó là nó rất dễ cởi
cùng dễ rách. Còn Khương Hy thì hoạt động tương đối nhiều, y phục càng thoải
mái hành động càng tốt.

Ngoài vải thì thức ăn cũng nổi tiếng không kém, trong đó có một món mà Khương
Hy nhận ra, đồng thời cũng là món mà đoàn người hắn được Trương Khánh Văn tiếp
đãi.

Ngồi vào bàn ăn, Trương Khánh Văn đứng dậy chỉ vào tô lớn trước mặt mà nói ra:

“Cho phép tiểu nhân giới thiệu một món đặc sản của Thanh Hà trấn, đây là mì
Thanh Hà . . .”

Nhìn vào tô mì trước mặt, Điền đại phu sao lại không nhận ra được cơ chứ. Mì
Bắc Thành trứ danh của Tứ nương chính là thoát thai từ món này a.

Trong lúc Trương Khánh Văn đang luyên thuyên giới thiệu mì Thanh Hà thì Điền
đại phu bỗng dưng hướng hắn mà nói ra:

“Trương đại nhân, lão phu có điều muốn hỏi”

Nghe vậy, Trương Khánh Văn liền mỉm cười đáp lại:

“Điền đại phu đừng khách khí”

Điền đại phu do dự một hồi rồi nói ra:

“Nguyệt Hải Thần Trù có phải từng đến Thanh Hà trấn rồi không?

Nghe vậy, Trương Khánh Văn liền giật mình nói ra:

“Điền đại phu quen biết với Thần Trù đại nhân sao?”

Điền đại phu gật đầu:

“Đúng vậy, lão phu cùng Thần Trù là hàng xóm”

Trong chốc lát, ánh mắt Trương Khánh Văn liền lóe lên một vẻ hâm mộ không
thôi. Khương Hy ngồi gần đó tập trung ăn là chính. Hắn cũng nhận ra đây là bản
gốc của mì Bắc Thành nên hắn muốn xem xem thử hai bên sẽ khác nhau thế nào.

Húp hết tô nước lèo xong, Khương Hy liền cảm khái không thôi, Tứ nương quả
nhiên là Tứ nương, bất cứ món nào vào tay nàng liền trở thành một đẳng cấp
hoàn toàn khác hẳn.

Sau đó hắn nhìn Trương Khánh Văn một chút rồi nói ra:

“Trương đại nhân, ngài không cần phải hâm mộ lão bá đâu”

Bị phát hiện tâm tình, Trương Khánh Văn liền có chút ngượng ngùng nhìn lấy hắn
mà nói:

“Để cho tiên nhân chê cười rồi”

Khương Hy từ tốn đáp lại hắn:

“Trương đại nhân hiểu lầm rồi, lão bá là Nguyệt Hải Thần Y, danh khí so với Tứ
nương còn muốn cao hơn. Đại nhân gặp được lão bá đã là . . . phúc ba đời rồi”

Nghe vậy, Trương Khánh Văn liền có chút giật mình mà nhìn lấy lão nhân trước
mặt mình. Nhìn vào gương mặt lão gia gia hiền hậu kia, Trương Khánh Văn khó mà
nhận ra được lão nhân này lại là một y sư.

Đáng sợ hơn, lão lại là Thần Y.

Khương Hy sống cùng lão bốn năm nhưng ít khi rời thành, vậy nên hắn không rõ
danh tiếng của lão thế nào ngoài địa phận Nguyệt Hải Thành nhưng Trương Khánh
Văn lại rõ.

Trương Khánh Văn năm nay đã gần năm mươi tuổi, làm quan được gần hai mươi năm.
Trong số Nguyệt Hải tam nhân, hắn gặp qua được Thần Trù Tứ nương và chỉ trong
lần gặp mặt duy nhất đó, hắn đã hiểu được trù nghệ kinh người của Tứ nương thế
nào rồi.

Nguyệt Lâm Thành khác Nguyệt Hải Thành. Nguyệt Lâm Thành là đại thành do tu sĩ
Nguyên Anh cảnh tọa trận, phụ cận có hơn mười trấn phụ thuộc. Quy mô quản hạt
không phải Nguyệt Hải Thành có thể so được.

Hằng năm, quan phủ của mười trấn phải tập hợp về Nguyệt Lâm Thành để bàn giao
tình hình cùng nộp sưu thuế. Trương Khánh Văn cũng đã từng ăn qua tại các thực
điếm nổi danh ở Nguyệt Lâm Thành nhưng nghiễm nhiên không ai có thể vượt qua
được Tứ nương.

Từ đó, hắn liền ấn định nàng là Thần Trù mà không chỉ đơn giản là Nguyệt Hải
Thần Trù nữa.

Mà danh tiếng của Thần Y lại cao hơn Thần Trù không chỉ một đầu. Nói về y
thuật trong nhân gian thì Điền đại phu gần như nằm trong số năm người giỏi
nhất Đại Lục rồi.

Và lão thành danh cũng lâu hơn Tứ nương hai mươi năm.

Trương Khánh Văn làm người dĩ nhiên sẽ có lúc mang bệnh nhưng lão chưa bao giờ
nghĩ sẽ nhờ cậy đến Thần Y chữa trị bao giờ cả. Vì hắn không có được cái diễm
phúc đó.

Luận về địa vị, quan phủ tất nhiên cao hơn Điền đại phu nhưng luận về thực
quyền, Điền đại phu lại cao hơn hẳn một đoạn dài.

Trương Khánh Văn có chút không tin vào mắt mình mà hướng Điền đại phu hỏi:

“Điền đại phu, ngài là . . . Thần Y?”

Điền đại phu khụ khụ vài tiếng rồi liếc xéo Khương Hy một cái, sau đó lại quay
sang Trương Khánh Văn mà cười đáp lại:

“Cái danh Thần Y lão phu không dám nhận nhưng Nguyệt Hải tam nhân đúng là có
lão phu”

Nghe vậy, ánh mắt Trương Khánh Văn liền rung động không thôi, hắn vội vàng
đứng dậy hành lễ mà nói ra:

“Thần Y thứ lỗi, là . . . bản quan có mắt như mù, không thấy Thái Sơn trước
mắt”

Điền đại phu gấp gáp lại đỡ Trương Khánh Văn mà vội đáp:

“Ấy, Trương đại nhân đừng khách khí. Lão phu không dám nhận đâu”

Trương Khánh Văn vội xua tay nói ra:

“Không dám, không dám”.

Nhìn hai người này khách khí với nhau, Khương Hy liền có chút ngán ngẩm. Điền
đại phu bình thường vẫn luôn tự gọi mình là Thần Y, nào có khái niệm xưng y sư
với người đời.

Còn Trương Khánh Văn, cái tên này đúng là cứng được mềm được, biến hóa theo
hoàn cảnh đủ tốt, xem chừng lăn lộn chốn quan trường cũng mười phần thuận lợi.

Sau đó, Khương Hy nhìn sang tiểu cô nương bên cạnh thích thú mà ăn mì. Thi
thoảng gặp phải sợi mì dài thì nàng hút thật mạnh vào trong, hút đến đỏ mặt
vẫn chưa hết, đành phải cắn cho đứt sợi.

Khương Hy cũng không định dùng một cái tên khác để gọi nàng, chỉ gọi là tiểu
muội muội mà thôi. Nàng chắc chắn có gia đình, tất sẽ có tên gọi, hắn không
muốn gọi bằng một cái tên tự đặt.

Về sau thành thói quen khó mà đổi lại được a.

Như hắn hiện tại gọi Khương Hy thì hắn sẽ quay lại chứ gọi Phù Linh chắc hắn
cũng không thèm quan tâm.

Điền đại phu cùng Trương Khánh Văn khách khí vài câu xong, Khương Hy liền trực
tiếp đi vào vấn đề luôn, hắn nói ra:

“Trương đại nhân, Thanh Hà trấn có chuyện gì sao?”

Nghe vậy, Trương Khánh Văn bất giác mà thở dài ra một hơi, hắn đáp:

“Quả nhiên không qua mắt được tiên nhân . . . Ngài nói đúng, Thanh Hà trấn
đúng là có chuyện”

Điền đại phu ở bên cạnh quan sát biểu hiện của Trương Khánh Văn, phát hiện
người này không đặt lực chú ý lên mình liền xác định vấn đề của Thanh Hà trấn
hẳn không liên quan đến quái bệnh nào.

Vậy nên lão đợi tiểu cô nương ăn xong liền xin phép dắt nàng đi dạo trong
trấn. Trương Khánh Văn thấy vậy liền sai quản gia của Trương phủ đi theo hầu
lão.

Mặc dù Điền đại phu không muốn phiền đến hắn nhưng hắn bảo đây là đạo đãi
khách của Trương phủ, vậy nên đành chấp nhận để quản gia Trương phủ dẫn đường.

Trung niên nhân mặt sẹo sau khi ăn xong đã sớm lui ra cho ngựa ăn rồi, cho nên
hiện tại chỉ còn mỗi Khương Hy cùng Trương Khánh Văn mà thôi. Vừa vặn, hai
người cũng dễ trò chuyện hơn.

Trương Khánh Văn hướng Khương Hy mà nói ra:

“Bẩm tiên nhân, dọc đường đi ngài có phát hiện điều gì kỳ lạ không?”

Khương Hy nghĩ nghĩ một chút rồi đáp:

“Ngươi đang nói Sơn Hương Lâm?”

Trương Khánh Văn gật đầu uể oải nói:

“Đúng vậy, đám thổ phỉ Sơn Hương Lâm kia nửa năm trở lại đây thường đến Thanh
Hà trấn để cướp bóc. Nếu chỉ cướp vàng bạc thì không nói nhưng đằng này, chúng
chỉ cướp mỗi trẻ con. Đến nay là đã mười tám đứa rồi”

Nghe vậy, ánh mắt Khương Hy liền có chút loạn chuyển, hắn nói lại:

“Vậy binh lính trong trấn ở đâu? Trương đại nhân không cầu xin sự giúp đỡ từ
Nguyệt Lâm Thành sao?”

Trương Khánh Văn cười khổ đáp:

“Tiên nhân ngài không hiểu rồi, chuyện này đối với Thanh Hà trấn là chuyện lớn
nhưng với Nguyệt Lâm Thành thì không đáng nhắc đến, thể nào bọn họ cũng sẽ
thoái thác trách nhiệm ngược lại về tiểu nhân.

Còn binh lính thì đây đúng là thiếu khuyết của Thanh Hà trấn. Diện tích của
trấn rất lớn vậy nên binh lực phải phân chia ra các hướng mà canh phòng.

Còn bọn thổ phỉ Sơn Hương Lâm thì lại đột kích duy nhất một điểm, lực lượng
đối chọi trực tiếp của Thanh Hà trấn cơ bản là không đủ tại thời điểm đó, đợi
tiếp viện đến nơi thì bọn chúng đã cướp người mà cao chạy xa bay rồi.

Hơn nữa mỗi lần bọn chúng đột kích là lại tại một điểm khác nhau, tiểu nhân
cũng đã nghiên cứu quy luật của bọn chúng nhưng cuối cùng lại không công”.

Khương Hy vừa nghe vừa trầm mặc một đoạn thời gian, sau đó hắn bỗng nghĩ đến
một khả năng mà nói ra:

“Trương đại nhân, ngài có danh sách những đứa trẻ bị mất tích chứ?”

Trương Khánh Văn gật đầu, sau đó hắn lấy ra một quyển sách trong tay áo mà đưa
cho Khương Hy. Ở trên đó ghi đầy đủ thông tin của đứa trẻ bị bắt cóc đi, thậm
chí đến chi tiết hoàn cảnh gia đình cũng được liệt kê một cách rõ ràng.

Khương Hy nhìn qua thì tương đối hài lòng, Trương Khánh Văn làm việc cũng tính
là cẩn thận, điều tra tính tương quan của mọi chuyện vô cùng kỹ lưỡng nhưng
cuối cùng lại không đi đến được kết luận.

Tay lật từng trang một, cuối cùng hắn bỗng dưng dừng lại ở một trang mà mỉm
cười. Bởi trang đó là thông tin của một bé gái mới mất tích cách đây mấy ngày.
Và dựa trên miêu tả, Khương Hy nắm chắc bảy, tám phần đó là . . . tiểu cô
nương đi cùng đoàn của hắn a.

Dĩ nhiên, hắn cần phải để Trương Khánh Văn cùng người nhà xác nhận lại một
phen. Hắn nói ra:

“Trương đại nhân, ta nghĩ ta tìm được một đứa bé rồi”

Nghe vậy, Trương Khánh Văn giật mình, ánh mắt không che được kinh hỉ mà chồm
người tới nói ra:

“Tiên nhân, ngài nói thật?”

Khương Hy gật đầu rồi xoay quyển sách về phía Trương Khánh Văn, hắn chỉ vào
bức họa của tiểu cô nương mà cười nói:

“Trương đại nhân không nhận ra đây là ai sao?”

Trương Khánh Văn theo ngón tay của Khương Hy mà quan sát bức họa, mười tám bức
họa của những đứa trẻ mất tích hắn đương nhiên nhớ chứ. Nhưng hắn muốn xem thử
ý của Khương Hy là thế nào.

Nhìn bức họa càng kỹ, hắn bỗng dưng có cảm giác hơi quen quen, tựa hồ đã thấy
ở đâu đó rồi. Nghĩ nghĩ một hồi, đột nhiên ánh mắt hắn mở to ra, hắn gấp gáp
hướng Khương Hy nói ra:

“Ý của tiên nhân . . . là tiểu cô nương đi cùng ngài?”

Khương Hy nhẹ gật đầu, rồi hắn nói ra:

“Đúng là nàng, chỉ là để nắm chắc, ta nghĩ Trương đại nhân cần mời người nhà
đến xác nhận thì hơn”

Nghe xong, Trương Khánh Văn lập tức gật đầu rồi nhanh chóng cho người đi báo
với người nhà tiểu cô nương. Sau đó hắn cao hứng mà hành lễ với Khương Hy rồi
nói ra:

“Đa tạ tiên nhân, ngài . . . đúng là phúc tinh của tiểu nhân a”

Khương Hy cười cười đáp lại:

“Trương đại nhân đề cao ta quá rồi”

Trương Khánh Văn nghe vậy thì càng cao hứng hơn, trong lòng hắn liền cảm kích
không thôi. Đồng thời Khương Hy cũng cho hắn một cái nhìn khác hẳn với tiên
nhân ở Nguyệt Lâm Thành.

Tại nơi đó, mỗi một tiên nhân tựa hồ đều không nhìn hắn bao giờ, hắn có cảm
giác bản thân chẳng khác gì một con kiến tùy thời bị họ dẫm đạp cả.

Nhưng trước mắt hắn đây, Khương Hy lại vô cùng thân thiện, hơn nữa lại rất
khiêm tốn. Đối đãi với hắn vẫn rất cho mặt mũi, vậy nên hắn . . . lại càng tôn
sùng Khương Hy hơn a.

Dĩ nhiên Khương Hy không để ý biểu hiện của Trương Khánh Văn làm gì. Vấn đề
hiện tại của hắn liền có chút phiền phức a.

Là chọn giúp Thanh hà trấn hay là không đây.

. ..

. . .


Huyền Lục - Chương #130