Người đăng: VeHuyenHy
Hiên Minh rời đi thì gần hai canh giờ sau đó, trên bầu trời Nguyệt Hải Thành
liền xuất hiện một cái phi chu phi thường lớn.
Phi chu này được xây dựng dựa trên hình dáng của chim Lạc cổ.
Chim Lạc là biểu tượng của Hạo Nhiên Thư Viện.
Phi chu dừng lại trên không trung một khoảng thời gian ngắn, tựa như để cho
các thư sinh nhìn toàn cảnh nơi họ lớn lên một lần nữa vậy.
Dừng xong liền thẳng cánh mà phá không bay về phương Nam, trực chỉ Hạo Nhiên
Thư Viện mà trở về.
Phi chu đi, Khương Hy cũng nhẹ nhàng mà thở ra một hơi. Kế tiếp đó hắn liền
bắt đầu một ngày mới như bao mọi ngày.
Trong những ngày đầu, mấy vị đại thẩm cùng cô nương sẽ còn hỏi thăm một chút,
dù sao việc Hiên Minh là Thẩm Minh không phải ai cũng biết, mà có biết thì bây
giờ hẳn cũng không còn quan tâm nữa rồi.
Dần dần về sau, số lượng người hỏi cũng ít dần ít dần, cho đến một ngày, sự
tồn tại của Hiên Minh trong bất giác mà rơi vào lãng quên.
Thành thật mà nói, cuộc sống của Điền y quán vốn không phụ thuộc vào Hiên
Minh, có hay không có hắn cũng đều như nhau, khác chỉ là không gian của quán
sẽ rộng rãi hơn chút mà thôi.
Mặt khác, Điền y quán trong vô hình cũng được Thẩm gia âm thầm bảo hộ. Thủ bút
này hẳn là yêu cầu của Hiên Minh, có người bảo hộ Khương Hy đương nhiên mừng
rỡ rồi, dù sao Thẩm Hạo lão thất phu kia cũng là Hóa Nguyên cảnh, tại Nguyệt
Hải Thành này lão không chủ động khiêu khích ai thì thôi, ai dám dây vào lão.
Nhờ quan hệ với Hiên Minh mà Thẩm lão tam cứ định kỳ hằng tháng là hắn lại đến
Điền y quán thăm một chút. Đối với hành động này của hắn, Điền đại phu liền
bực mình không thôi, hắn đến một lần là lão lại mắng một lần.
Lão mắng rất lớn, đến độ Tứ nương ở bên kia đường nghe xong cũng khó chịu. Bản
tính nàng đã cực kỳ nóng tính, tự nhiên không bàng quan mà nhìn hai người kia
mắng nhau rồi. Nàng liền trực tiếp tham gia mà mắng.
Vậy nên từ đó về sau cứ đến mùng ba hằng tháng là Điền y quán lại nháo như cái
chợ lên.
. ..
Mùa xuân qua đi, mùa hạ lại đến. Thời gian này ngoài công việc tại Điền y quán
ra, Khương Hy phi thường chú trọng vào việc . . . mở rộng mối quan hệ.
Đầu tiên, đại đa số nhân tình của tu sĩ Tây Thành đối với Điền đại phu đều
được chuyển qua hết cho hắn. Chuyện này làm hắn bất ngờ không thôi, bởi nhân
tình người ta nợ lão nhiều không thể nào tin được. Coi như dùng hết tứ chi của
hắn cùng Lân cộng lại cũng không bằng.
Lúc đấy, Khương Hy cho rằng kể cả lão không có lệnh bài của Phủ Thành chủ thì
tại Tây Thành cũng chẳng ai dám làm hại lão được cả.
Nhân tình trong tay, Khương Hy liền tận dụng mà đi mở rộng mối quan hệ một
phen, từ pháp khí đến đan dược, rồi cho đến thông tin mới nhất của tu chân
giới.
Đặc biệt là ở ba lĩnh vực đan, khí, phù thì hắn phi thường có danh tiếng.
Hiện nay tiết trời đang là mùa hè nên không nói nhưng từ lúc cuối xuân, đại đa
số Đan sư cùng Khí sư Luyện Khí cảnh đều sẽ nghe đến tên của hắn rồi bởi hắn
có thể giúp Địa Hỏa mạnh lên. Dĩ nhiên, đây là bí mật lưu truyền nội bộ cho
nhau.
Công việc kinh doanh pháp khí cùng đan dược tại Tây Thành phần nhiều đều rơi
vào tay của các đại thế gia, lợi nhuận hằng tháng những nhóm người này thu lại
rất ít, thậm chí còn không phục vụ nổi nhu cầu ăn uống thông thường chứ đừng
nói là tu luyện.
Vậy nên khi biết Khương Hy sở hữu được năng lực thúc đẩy Địa Hỏa, đám tu sĩ
này liền tranh thủ trực tiếp cùng hắn kéo lên quan hệ, và đương nhiên, nhân
tình của Điền đại phu chưa kịp hết thì hắn lại thu thêm một đống nhân tình
khác về tay rồi.
Còn ở các cửa tiệm phù đạo thì hắn chỉ đến xem qua cùng bàn chuyện kinh doanh
là chính. Khương Hy cũng không phải là tham tài khi hắn vốn đã có cọc làm ăn
với Trầm Thiên Bảo Lâu rồi. Chỉ có điều dạo này hắn . . . thất nghiệp a.
Ít nhất Trầm Thiên Bảo Lâu còn nể mặt hắn là đối tác lâu ngày mà báo cho lý
do. Nguyên lai sự việc Tưởng gia lũng đoạn thị trường Luyện Khí cảnh tu sĩ đã
bị tân nhiệm Thành chủ là Chương Hồng Lôi ‘gõ đầu’ một phen. Vậy nên đơn hàng
phù lục cứ thế mà bị cắt giảm không thương tiếc.
Khương Hy theo tu vi tăng lên từng ngày thế này thì tài nguyên hiện tại kham
không nổi cho hắn nữa. Hắn tu luyện chú trọng vào căn cơ và độ tinh thuần của
linh lực vậy nên hao tổn linh thạch vô cùng khủng khiếp, gọi đốt tiền cũng
không sai.
Cũng may, các cửa tiệm phù lục này đem than sưởi ấm ngày đông vừa kịp lúc.
. ..
Ngoài Tây Thành thì quan hệ của Khương Hy tại Đông Thành cùng Nam Thành cũng
tăng nhiều không kém.
Nhớ quan hệ với Tứ nương mà số lần đến Đông Thành của Khương Hy mỗi một ngày
đều tăng lên, đến tận bây giờ là gần như ngày nào cũng đến rồi. Hầu như các
đại thẩm, đại thúc tại đây đều rất thích hắn vì hắn xem bệnh miễn phí cho bọn
họ.
Đồng thời Khương Hy cũng đưa ra nhiều lời khuyên để bọn họ giữ gìn sức khỏe
cho tốt, lấy tầng quan hệ của hắn cùng Điền đại phu, lời của hắn mọi người
hiển nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng rồi.
Còn Nam Thành thì sau cái chết của Chiêu Hồng Nan, kỹ viện dường như không mất
quá nhiều thời gian để khôi phục lại công việc kinh doanh của mình.
Ngày ngày đều đặn khách vào khách ra.
Chưa kể Điền đại phu còn giao lại việc khám chữa bệnh tại kỹ viện lại cho hắn,
thành ra mỗi tháng đến đây hắn đều rất được chào đón. Thậm chí, có mấy vị cô
nương to gan liền chủ động đi quyến rũ hắn.
Tiếc thay, ở Sắc đạo này hắn mạnh hơn hẳn các nàng một đường, làm cho các nàng
tiếc hận mà rút lui.
Khương Hy muốn mở rộng quan hệ của hắn ra hơn nữa nhưng tại Nam Thành này hắn
vẫn bị giới hạn rất nhiều. Không nói đến chuyện tiền bạc, một mình địa vị xã
hội thôi thì hiện tại Khương Hy vẫn chỉ được xếp vào hàng thường dân, hắn
không được quyền đến những chỗ có tính vinh hoa phú quý hơn.
Đương nhiên còn có cách để giúp hắn nhưng hắn tạm thời không chọn. Nam Thành
tuy giàu có nhưng nhân số vẫn không đủ nhiều, trước mắt hắn cần nắm chắc Đông
Thành cùng Bắc Thành đã rồi tính tiếp.
. ..
. ..
Mùa hạ trôi qua, một mùa mưa bão khác lại trở về. Năm nay nhờ vào cơn bão này
mà Đông Thành trời xui đất khiến thế nào lại nhận được một mùa hải sản vô cùng
phong phú, sản lượng có thể tính bằng hai, ba năm bình thường cộng lại.
Khi biết tin này, Khương Hy mới nhớ ra bức tranh kia của Chiêu Hồng Nan. Nàng
quả thực dự báo không sai, Đông Thành quả nhiên có đại hỉ sự.
Nghĩ đến chuyện này, Khương Hy càng ngày lại càng tò mò hơn với đạo thống gọi
Tế Đình này. Chiêu Hồng Nan là nữ Tế ti nhưng nàng cũng là phàm nhân, phàm
nhân mà có thể dự đoán ra được một loại thế cục như thế này thì tu sĩ sẽ dự
đoán chính xác đến bao nhiêu.
Thậm chí những người đứng đầu của Tế Tự nhất mạch có thể tiên tri mạnh hơn
Thần Cơ lão nhân của Hạo Nhiên Thư Viện được không?
Đối với việc này, Khương Hy cảm thấy có chút tiếc hận khi động thủ sớm quá
nhưng khi nghĩ kỹ lại thì với cấp bậc của nàng, nàng hẳn cũng không biết được
gì đâu.
. ..
. ..
Ba năm sau.
Đông Thành.
“Tiểu Hy tử, cá hôm nay ngon lắm, mua một chút về cho Điền đại phu bồi bổ nào”
“Ấy, tiểu Hy tử, ta có hai giống cá này hơi trái mùa, ngươi mua về hỏi Tứ
nương xem nàng thích loại nào?”
“Tiểu Hy tử, bên này, bên này, . . .”
“Tiểu Hy tử . . .”
“. . .”
Khương Hy có chút hơi ngán ngẩm trước cảnh này. Trong ba năm qua hắn mở rộng
quan hệ phi thường tốt, tốt đến độ bây giờ hắn không dám bước chân vào cái chợ
hải sản này nữa rồi.
Ngay từ đầu cửa đã như thế này thì không biết khi bước vào trong sẽ là loại
tràng cảnh nào đây nữa. Trong lòng hắn liền khẽ thở dài ra một hơi ảo não
nhưng mặt ngoài thì vẫn tươi cười mà xã giao một phen.
Dù sao người dân tại đây đối với hắn rất tốt, hắn cũng không thể phụ lòng họ
được.
Lại nói, lý do ngày hôm nay hắn đến đây tất cả đều bắt nguồn từ một quẻ bói.
Sáng sớm nay khi thức dậy, Khương Hy cảm nhận được vận mệnh của hắn có một
chút dị động.
Loại dị động này phi thường nhỏ, thậm chí hắn không cần để tâm cũng được nhưng
tính toán một hồi, hắn quyết định tự bói cho mình một quẻ. Kết quả không ngờ
lại là tiểu cát.
Hơn nữa, khi hắn đi khắp Nguyệt Hải Thành thì chỉ có Đông Thành là phản ứng
với quẻ bói này. Đáng kinh ngạc hơn là Khương Hy càng đi về Đông Thành, tiểu
cát cũng dần chuyển thành đại cát.
Cho đến khi vào trung tâm của chợ hải sản thì quẻ bói mới không thay đổi nữa,
Khương Hy liền biết thứ hắn cần đang ở đây.
Sau đó, Khương Hy liền âm thầm mà phóng linh thức của mình ra bao phủ một phần
của khu chợ này mà tìm kiếm.
Hắn không biết thứ cần tìm trong quẻ bói là gì nhưng đối với hắn chắc chắn sẽ
có đại trợ giúp, nếu không vận mệnh của hắn đã không có dị động rồi.
Khương Hy bây giờ cũng không phải cùng một người trong quá khứ. Ba năm qua,
Khương Hy ngoài việc mở rộng các mối quan hệ của mình ra thì việc tu hành của
hắn cũng không chậm trễ.
Trầy trật như Lân cuối cùng cũng đột phá Luyện Khí cảnh tầng bốn thì Khương Hy
lại càng mạnh hơn. Ba năm qua, hắn liên tiếp phá vỡ ba tiểu cảnh, trực tiếp
bước vào Luyện Khí cảnh tầng chín, thể nội đã chứa đựng một ngàn bảy trăm chu
thiên linh lực.
Linh thức thì trực tiếp mở rộng ra bán kính hai mươi lăm mét, lấy chu vi này,
Khương Hy cơ hồ không tốn quá nhiều thời gian để tìm kiếm.
Ngặt nỗi, đến gần nửa canh giờ sau, hắn vẫn không tìm thấy được bất cứ thứ gì
cả. Hắn đưa tay lên ngực mà tự hỏi:
“Không lẽ . . . thuật bói toán của ta lụt nghề rồi?”
Vừa dứt lời, một tiếng quát từ sau lưng bỗng vang lên:
“Cướp . . . cướp . . .”
Nghe vậy, Khương Hy liền phóng linh thức ra sau lưng, ánh mắt đột nhiên có hơi
ngưng lại nhưng động tác cũng nhanh chóng xuất thủ mà tóm lại cổ của tên cướp
kia.
Tên cướp kia trong chớp mắt bị tóm gọn lại mà treo giữa không trung, hai tay
hai chân không ngừng phẫn nộ mà vùng qua vẫy lại nhưng miệng thì vẫn chung
thủy . . . ngậm chặt con cá.
Khóe miệng hắn có hơi giật giật mà nói:
“Sao lại có con mèo ở đây?”
Không đến hai hơi thở, chủ nhân của tiếng quát đó cũng đến rồi thở hổn hển mà
nói:
“Con mèo chết tiệt, cuối cùng lão nương cũng tóm được ngươi”
Khương Hy nhận ra người này, trong tầng quan hệ của hắn thì vị đại thẩm này
cũng xem là người quen, hắn liền cười nói:
“Đại thẩm, con mèo này là sao vậy?”
Vị đại thẩm kia nghe xong mới phát hiện ra hắn, liền nhanh chóng chỉnh trang
thay đổi sắc mặt mà cười đáp:
“Tiểu Hy tử đó à, cảm ơn ngươi đã giúp ta, con mèo này hại ta cả tháng nay
rồi”
Nghe vậy, hắn có chút hiếu kỳ đáp lại:
“Nó làm gì đại thẩm sao?”
Đại thẩm gật đầu, ánh mắt nhìn con mèo kia một cách bất thiện mà nói ra:
“Mỗi ngày ta mở tiệm là nó lại lén lấy đi vài ba con cá, có ngày quá đáng hơn
thì mười con cũng không còn tăm hơi. Hơn nữa ngươi xem, toàn thân nó bụi bẩn
bám đầy, một lần nó đến cướp là ta lại phải một lần dọn rửa. Chỉ nghĩ đến thôi
là đã bực mình rồi”
Nói xong, đại thẩm không nhịn được mà chém con dao trên tay về phía con mèo,
Khương Hy liền nhanh chóng thu tay lại, vết dao chỉ sượt nhẹ qua lớp lông mà
thôi.
Khương Hy vội nói ra:
“Đại thẩm, khoan hãy vội . . .”
Đại thẩm có chút không kiên nhẫn mà nói ra:
“ y dà, tiểu Hy tử, ta không chém con mèo chết tiệt này thì thật có lỗi với
mấy con cá kia quá. Ngươi đừng cản ta”
Sau đó, vị đại thẩm kia liền tiếp tục đưa dao lên, tựa hồ vẫn muốn chém tiếp.
Khương Hy liền có chút bất đắc dĩ mà vội đáp lại:
“Đại thẩm, thế này đi, ta sẽ trả tiền cho mấy con cá bị con mèo này ăn. Người
niệm tình ta mà tha cho nó một đao được không?”
Nói xong, Khương Hy liền trực tiếp lấy ra một thỏi bạc mà đưa cho nàng. Bạc
vừa ra, ánh mắt đại thẩm kia liền tỏa sáng, nàng nhanh chóng che đi tầm mắt
của dân chúng xung quanh mà tiếp nhận lấy.
Sau đó nàng nói:
“Tiểu Hy tử, từng này thì nhiều quá rồi”
Khóe miệng Khương Hy có hơi giật nhẹ. Hắn thầm than trong lòng:
“Bạc cũng thu rồi, ngươi còn nhiều ít cái gì. Ta cũng đâu đòi ngươi trả lại”
Hắn nhìn nàng cười đáp lại:
“Đại thẩm cứ nhận lấy đi . . . Mà người đi rồi thì ai trông tiệm?”
Nghe vậy, đại thẩm liền biến sắc nói lại:
“Ấy chết, ta quên mất, để ta trở về lại. Tiểu Hy tử ngày sau ngươi nhớ ghé mua
cá chỗ ta đấy nhé”
Sau đó nàng quay sang chĩa dao về phía con mèo, hừ lạnh nói:
“Con mèo chết tiệt kia, ngày sau ngươi còn dám xuất hiện, lão nương liền chém
chết ngươi”
Nói xong, nàng liền quay lưng trở về. Khương Hy lắc đầu cười khổ không thôi.
Tiếp đó, hắn xách con mèo lên ngang tầm mắt mà nhìn.
Một người một mèo bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn nhau rất lâu.
. ..
. . .