Người đăng: VeHuyenHy
Thẩm Hạo đi xong liền là giờ cơm trưa. Bây giờ Khương Hy cơ hồ đã bất động,
mọi sinh hoạt thường ngày của hắn đều là do Hiên Minh phụ trách cả.
Vốn dĩ Khương Hy muốn Lân làm, dù sao Lân quen thuộc với dạng công việc này
hơn nhưng Điền đại phu lại không muốn. Lão còn đang ghi thù Thẩm Hạo, lão là
phàm nhân, tự biết bản thân không có đủ lực để đấu lại, đành phải trút giận
lên đầu Hiên Minh.
Đối với yêu cầu này của lão, Hiên Minh không từ chối, ngược lại còn rất vui vẻ
mà tiếp nhận. Chỉ là Khương Hy cảm thấy nụ cười kia có hơi khiên cưỡng một
chút.
Vậy nên Khương Hy tạm gác lại câu chuyện giữa hai người cho đến khi hắn hoàn
toàn khôi phục.
. ..
Tưởng chừng sinh hoạt sẽ ổn thỏa nhưng thực tế lại tát thẳng vào mặt Khương Hy
rất vang dội. Hắn muốn ăn gì cũng phải báo trước Hiên Minh một tiếng để nói
với Tứ nương chuẩn bị, muốn đi đâu cũng phải ngồi im trên xe ngựa mà nhìn ngó
qua ô cửa sổ, muốn đi tắm phải để người khác tắm cho. Nói chung, mọi sự phải
phụ thuộc hoàn toàn vào Hiên Minh, hắn không thể tự mình làm gì cả.
Mà không rõ có phải vị Thẩm gia lão tổ kia giận hắn quá không mà phải đến một
tuần sau mới gửi số linh dược trị thương đến. Cũng may trong số đó có hai loại
thần dược Hồi Cốt tán cùng Bồi Gân đan chuyên trị gân cốt.
Khương Hy thầm mắng:
“Lão thất phu này còn có chút nhân tính”
Hồi Cốt tán hắn đã từng trải nghiệm qua nhưng lúc đó chỉ là bán thành phẩm,
còn ‘hàng’ Thẩm Hạo gửi đến lại là chân chính thành phẩm, hiệu quả chắc chắn
cao hơn đợt trước gấp bội.
. ..
Tại phòng tắm.
Sau khi cho hết số Hồi Cốt tán kia hòa cùng Huyết Tinh thảo vào nước tắm xong,
Hiên Minh quay sang nói:
“Ngần này được rồi chứ?”
Khương Hy nhìn qua bồn nước tắm đỏ ngòm kia một hồi rồi suy nghĩ. Lát sau hắn
nói:
“Đưa Bồi Gân đan trước cho ta”
Hiên Minh gật đầu, tiếp đó hắn liền lấy ra một bình ngọc mà đổ ra ba viên đan
dược. Viên đan dược này có màu đỏ tươi như máu, nhìn qua thì hơi giống Huyết
đan.
Huyết đan tại Huyền Đô Đại Lục được mệnh danh là thảm họa đỏ, bởi nó gắn liền
với đại chiến Chính - Ma hai ngàn năm trước. Khi đó, tu sĩ thất trận hầu như
đều bị Ma Đạo nhất mạch đem đi luyện hóa thành đan dược để phục dụng tăng
trưởng tu vi.
Về màu sắc thì Huyết đan cùng Bồi Gân đan không khác gì nhau, khác nhau là ở
chỗ Huyết đan chứa nhiều oán niệm của tu sĩ hơn mà thôi.
Bồi Gân đan được xem là thần dược chữa trị gân thịt đối với tu sĩ luyện thể.
Cùng với Hồi Cốt tán thì bây giờ Khương Hy đã rõ năm, sáu phần về Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo ngay từ lâu đã chuẩn bị những thứ này cho Hiên Minh.
Vậy mà Hiên Minh còn từng nghĩ lão thiên vị Thẩm Phong hơn, nếu hắn hiểu Thẩm
Hạo đã chuẩn bị biết bao nhiêu thứ cho hắn ở đằng sau thì không biết cảm tưởng
sẽ sao đây.
. ..
Tiếp nhận lấy Bồi Gân đan, Khương Hy bắt đầu luyện hóa chúng. Giữa gân và cốt
thì Khương Hy hiện tại e ngại về gân hơn, hắn đang ở tuổi lớn, xương tự nhiên
hồi phục rất nhanh, chỉ cần chịu đau một chút là được.
Nhưng gân lại là một câu chuyện hoàn toàn khác, nói trắng ra nếu gân mạch bị
tổn thương cực độ thì không khác gì phế nhân.
Chưa kể Thẩm Hạo lão thất phu kia còn cố tình ‘ngâm nước nóng’ số linh dược
này trong một tuần, làm chậm tiến độ khôi phục của hắn.
“Lão thất phu này sẽ không tính toán vụ chân nguyên đấy chứ?”, Khương Hy thầm
nghĩ
Bồi Gân đan vừa vào miệng liền tan thành dược thuỷ mà trôi thẳng xuống cuống
họng của hắn. Một cỗ nhiệt lực không tên bắt đầu bốc lên, thân nhiệt của hắn
trong chốc lát tăng lên một cách chóng mặt.
Sắc mặt Khương Hy đỏ ửng lên, tựa như bị cảm vậy. Hiên Minh thấy vậy liền giật
mình, vội vàng hỏi:
“Ngươi không sao chứ?”
Khương Hy nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng hắn khát đến khô khốc, hắn nói:
“Lấy cho ta nước uống”.
Hiên Minh gật đầu rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Khương Hy nhân cơ hội này mà tiêu hoá số dược lực kia. Nhiệt lực diễn ra cũng
đồng nghĩa với gân mạch của hắn đang được chữa trị nhưng để tránh bị lệch pha
với xương, bây giờ hắn cần phải xuống cái bồn tắm kia.
Thế rồi, Khương Hy cố gắng gia trì linh lực lên các khớp xương mà lê lết
xuống. Sắc mặt của hắn lộ rõ vẻ đau đớn đến cùng cực.
Cuối cùng, hắn thành công nhập bồn.
Không được mấy hơi thở sau, một tiếng hét dài vang vọng khắp Điền y quán, vô
số nhiệt khí bốc lên từ bể nước mà tràn ra ngoài hậu viện.
Hiên Minh trên đường trở lại phòng tắm nghe được cũng phải hoảng sợ không
thôi. Về phần Điền đại phu cùng Lân thì khỏi nói, hai người bọn hắn chưa từng
nghe Khương Hy hét bao giờ nhưng chất giọng thì không lẫn vào đâu được, liền
tức tốc mà tiến về phòng tắm.
Khi đến nơi, đập vào mắt cả ba người là một biển khói trắng, biển khói này có
nhiệt độ đủ cao để cho Điền đại phu phải thấy khó chịu. Nhưng lão vẫn một mực
muốn đi vào, Hiên Minh vì sự an toàn của lão nên phải để Lân kìm lại.
Cũng may, giọng Khương Hy bất ngờ cất lên, tựa hồ có chút mệt mỏi:
“Nước . . . nước . . .”
Nghe vậy, Hiên Minh ngay lập tức chạy tiến đến chỗ hắn. Ngũ quan của hắn rất
mạnh, dù không nhìn xuyên đám khói này hoàn toàn được nhưng trong vòng một,
hai mét thì vẫn có nhìn được một chút.
Khi hắn mang nước đến gần thì phát hiện trên đất toàn là băng vải cùng y phục
ướt đẫm, ngoài ra thì còn một chút vết máu nữa.
Hiên Minh lần thay số băng ướt này mà tìm thấy Khương Hy. Khương Hy hiện tại
phi thường mệt mỏi mà gục người bên thành bồn, nửa thân dưới còn ngâm trong
nước.
Nghe tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên nhìn Hiên Minh một cái mà cười, tựa
như một người say rượu. Hiên Minh không chần chừ mà đưa nước cho hắn. Khương
Hy gật đầu cảm ơn một tiếng rồi uống cạn số nước kia.
Hắn thở mạnh ra một hơi, ánh mắt cuối cùng cũng lấy lại tinh quang mà nói:
“Giúp ta thay nước”
Nói xong, hắn chống tay mà ra khỏi nước, để lộ thân hình hoàn mỹ không tỳ vết.
Hiên Minh bất giác không rời mắt mà nhìn lấy cơ thể đó, Khương Hy cười nói:
“Thế nào? Không để lại sẹo chứ?”
Hiên Minh phát ngốc, hắn có chút ảo não đáp lại:
“Ngươi quan tâm đến vấn đề đó?”
Khương Hy nhếch miệng, lưng dựa vào tường mà nói:
“Ta cũng không phải phường võ phu, cần sẹo làm gì. Nhanh thay nước một chút
rồi chúng ta nói chuyện”
Hiên Minh nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
“Hoạt động không trở ngại chứ?”
Khương Hy làm ra vài hành động đơn giản đáp lại:
“Thoải mái”
Nghe vậy, hắn gật đầu rồi lấy cái khăn đang treo gần đó mà ném cho Khương Hy
rồi nói ra:
“Quấn tạm một chút”
“Ta đâu bảo ngươi làm chuyện thừa thải này”, Khương Hy thầm nghĩ nhưng cũng
không từ chối ý tốt của hắn.
Kế tiếp, hắn đi ra cửa mà thông báo cho Điền đại phu cùng Lân một chút để
tránh cho hai người lo lắng quá độ. Điền đại phu xác nhận hắn đã có thể sinh
hoạt bình thường trở lại liền vui vẻ không ít, đồng thời cũng thuận tiện mà
mắng Thẩm Hạo lão thất phu kia vài câu. Khương Hy ngược lại không ngăn cản mà
còn bồi thêm vài câu, một già một trẻ người tung kẻ hứng cũng xem như điêu
luyện.
Thậm chí Lân lần này còn trực tiếp khóc rống lên rất khó coi làm Khương Hy bật
cười không thôi. Kể cả vậy, trong lòng hắn cũng sẽ lưu lại tấm lòng này, sau
này hẳn là nên nhẹ nhàng với Lân một chút.
Về phần sau này, nhìn bộ dáng của Điền đại phu, Khương Hy đương nhiên biết hắn
sớm muộn gì cũng phải giải thích chuyện này cho lão. Lão không đời nào tin nổi
Thẩm Hạo vì cái gì mà lại ra tay với một tiểu bối thua lão hơn bốn trăm tuổi
được.
Sống đến từng này tuổi rồi Điền đại phu cũng hiểu cái đại thế của những người
sống lâu. Sống càng lâu thì càng có nhiều thứ ràng buộc hơn, không thể tuỳ
tiện mà ra tay được.
Chưa kể Thẩm Hạo còn là tu sĩ, tu sĩ ra tay với phàm nhân thì thiết luật kia
đặt ra có thể bảo vệ được bao nhiêu phàm nhân đây.
. ..
. ..
Sắp xếp với Điền đại phu xong, Hiên Minh cũng vừa vặn hoàn thành việc của
mình.
Khương Hy rất hài lòng, Hiên Minh rốt cuộc cũng bỏ đi được cái phần ‘thế gia’
của mình, tự mình trải nghiệm một chút.
Tháo lớp khăn quấn quanh hông kia ra, Khương Hy từ tốn mà ngâm người xuống
nước, hắn không kìm được mà khẽ rên ra vài tiếng thoải mái.
Một tuần khốn khổ vừa rồi đủ hành hạ hắn đủ đường, nay cuối cùng cũng có thể
sinh hoạt lại bình thường rồi. Hắn hướng về phía Hiên Minh nói:
“Ngươi cũng xuống đây đi”.
Hiên Minh lơ đãng đáp lại:
“Ngươi xong rồi thì ta xuống”
Khương Hy bật cười nói tiếp:
“Xuống đây đi, chuyện cũng không ngắn đâu, có khi sẽ mất cả đêm”
Nghe vậy, Hiên Minh liền nghĩ nghĩ một chút rồi cũng cởi y phục của mình ra mà
ngâm xuống nước. Chỉ là trong vô hình, hắn một mực bảo trì khoảng cách đủ xa.
Hai người bọn hắn bây giờ có thể miêu tả bằng người đầu bể, kẻ cuối bồn cũng
không sai.
Thấy vậy. Khương Hy nói:
“Ta đáng sợ đến thế?”
Hiên Minh chần chừ một hồi rồi gật đầu. Khương Hy nói tiếp:
“Ngươi sợ ta giết ngươi lần nữa?”
Hiên Minh nhìn hắn một hồi đáp lại:
“Người thừa nhận đã làm chuyện đó?”
Khương Hy dứt khoát gật đầu, khí thế của hắn thay đổi, trong chốc lát liền trở
nên an tĩnh như mặt hồ.
Thờ ơ mà lạnh lùng.
Hiên Minh có chút giận run người, hắn nắm thật chặt hai nắm tay lại, cắn răng
mà nói:
“Tại sao?”
Khương Hy đáp:
“Ngươi còn nhớ điều kiện của ngươi khi về đây chứ?”
Hiên Minh đảo mắt nhớ lại, không được bao lâu thì sắc mặt của hắn liền có chút
đau khổ, hắn cúi thấp đầu không đáp, tựa như thể không phản đối ý tưởng khi đó
ở trong đầu vậy.
Khương Hy thở dài nói tiếp:
“Đừng tự trách mình. Mặc dù ta đã nói mọi chuyện là quá khứ nhưng sự thật ta
vẫn rất hận ngươi, hận đến tận xương tuỷ. Vậy nên ta mới giết ngươi”
Hiên Minh ngẩng đầu lên, đôi mắt có hơi đỏ mà đáp:
“Vậy sao ngươi không giết ta lúc đó mà còn mang về đây làm gì?”
Khương Hy nhìn về phía cửa sổ, nhìn về bầu trời đêm ngoài kia rồi lẳng lặng
nói:
“Mang về là để ngươi sống vui vẻ, để ngươi có hy vọng, để ngươi thấy được một
tương lai sáng chói phía trước rồi tự thân ta sẽ đạp đổ tất cả những điều tốt
đẹp đó trước mặt ngươi, khiến cho ngươi phải chìm trong tuyệt vọng rồi mới
chết đi. Như thế . . . Ta mới an lòng được”
Nghe vậy, bờ môi Hiên Minh có hơi run, hắn nghẹn ngào nói tiếp:
“Ngươi . . . không còn nhân tính sao?”
Khương Hy nhún vai không đáp. Hiên Minh hít vào một hơi thật mạnh, giọng có
hơi vỡ mà nói ra:
“Vậy tại sao ngươi lại cứu ta?”
Khương Hy dời mắt nhìn lại hắn, nhìn rất lâu mới nhẹ giọng đáp lại:
“Ta giết Thẩm Minh, nhưng cứu . . . là Hiên Minh”
Hiên Minh ngạc nhiên, hắn mở to hai con ngươi mà nhìn lấy Khương Hy, cảm xúc
của hắn có chút hỗn loạn. Hắn khó khăn nói ra:
“Ngươi nói vậy . . . là thế nào?”
Khương Hy đưa tay lên chống cằm, nghĩ nghĩ một hồi mà nói:
“Ngươi có thể hiểu thế này, tu tiên là một con đường chông gai đầy thách thức,
để hình thành được đạo lộ của bản thân thì cần phải trải qua Tam tai Cửu nạn.
Về sau vào Hạo Nhiên Thư Viện đọc nhiều một chút, tìm hiểu kỹ Tam tai Cửu nạn
là thế nào, đối với con đường tu tiên của ngươi có lợi vô hại.
Ta trước kia cùng ngươi trước kia là Thẩm Minh tồn tại một đoạn nhân quả, đoạn
nhân quả này có thể đoạn đạo lộ của ta cùng ngươi. Vậy nên ngươi gọi nó là đệ
nhất nạn trong Cửu nạn cũng được.
Chuyện ngày hôm đó ngươi buông không được, ta cũng quên không được, chi bằng
lấy cái chết của Thẩm Minh mà đoạn đi nhân quả này. Ngươi một thế này chỉ sống
dưới thân phận Hiên Minh mà thôi.
Thế nào, hiểu chứ?”
Hiên Minh ngẩn người ra mà nhìn, hắn thề hắn không hiểu được lời Khương Hy vừa
nói như thế nào. Cái gì mà Tam tai Cửu nạn, cái gì mà đệ nhất nạn, hắn không
hiểu cái gì cả. Hắn gặng hỏi tiếp:
“Từ lời của ngươi thì ta cùng Thẩm Minh . . . không phải một người?”
Khương Hy mỉm cười, hai tay rẽ nước mà tiến lại gần hắn rồi nói:
“Ngươi xem thử bản thân mình bây giờ và ngày trước có chỗ nào giống?”
Nghe vậy, Hiên Minh bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian hắn sống tại Thẩm gia rồi
đến lúc hắn bỏ chạy đi Đông Thành là một kiếp ăn mày, rồi lại đến ngày Khương
Hy dẫn hắn về Điền y quán. Từng hình ảnh, từng hình ảnh một dần dần xuất hiện
mà lướt qua trong đầu, chốc lát, hốc mắt Hiên Minh liền có chút cay cay.
Khương Hy mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu hắn mà nói:
“Tu tiên là tử lộ, khó khăn nhưng cũng đầy cơ duyên. Ngươi mới chỉ một chân
bước vào mà thôi, đi Hạo Nhiên Thư Viện cố gắng sống thật tốt, đọc nhiều một
chút, hiểu về thế giới này nhiều một chút. Ngày đạo lộ của ngươi thành, ta
cùng ngươi uống một chén”
Đột nhiên, Hiên Minh giang hai tay ra mà ôm lấy hắn, hắn liền có chút bất ngờ
nhưng nghe được tiếng nấc nhẹ bên tai, trong lòng hắn cũng âm thầm thở ra một
hơi nhẹ nhõm. Hắn đưa tay ra sau lưng Hiên Minh vỗ nhẹ mà nói:
“Nếu ngươi còn sống, cái ôm này ta sẽ chấp nhận. Ngươi còn nhớ chứ?”
Hiên Minh khẽ gật đầu, dúi mặt sâu trên vai Khương Hy. Hắn cười nói tiếp:
“Chào mừng trở lại”
. ..
. . .