Người đăng: VeHuyenHy
Hạo Nhiên chiêu sinh đã xong, quảng trường cũng dần tán đi không ít. Sau khi
sử dụng Hồi Mệnh phù mà Khương Hy lưu lại, thương tích trên người Hiên Minh về
cơ bản cũng xem như ổn thỏa, an tâm tĩnh dưỡng một đoạn thời gian ngắn là có
thể theo các vị đạo sư tiến về Hạo Nhiên Thư Viện.
Hiên Minh vì đã nhận lời với Thẩm Phong nên hắn không thể cùng Lân trở về
được, hơn nữa bây giờ rất nhiều ánh mắt chú mục vào hắn, đi cùng Lân ngược lại
sẽ dẫn thêm nguy hiểm về Điền y quán.
Hắn lưu lại vài lời cho Lân, nhờ Lân về chuyển lại cho Khương Hy. Kỳ thật,
trong lòng Hiên Minh vẫn có chút lo lắng, sợ rằng trên đường trở về Lân sẽ bị
những kẻ kia tóm lấy. Dù sao người muốn hắn chết cũng không ít.
Biện pháp tốt nhất là trực tiếp chuyển lời lại cho thanh bảo kiếm kia nhưng
lúc này hắn không thấy được phù văn chuyển động nữa, hắn cũng không biết cách
sử dụng loại phù này như thế này, đành phải mạo hiểm ký thác vào Lân vậy.
Vào lúc hắn chần chừ này, Thẩm Phong xuất hiện mà nói:
“Chúng ta đi thôi”.
Sau đó thì cằm hơi đưa nhẹ về phía Lân nói tiếp:
“Còn hắn ta sẽ cho người đưa về”.
Hiên Minh đứng trước người Lân, ánh mắt mang vẻ cẩn trọng mà nhìn lấy Thẩm
Phong. Thẩm Phong cảm thấy vị đường đệ này của hắn thay đổi rất nhiều, đành
thở dài một hơi, đưa tay lên vỗ vai Hiên Minh một chút nói ra:
“Đừng lo lắng, là ý của lão tổ”
Nghe vậy, toàn thân Hiên Minh bất giác co cứng lại, hô hấp có hơi chút đình
chỉ. Vị lão tổ này của nhà hắn đem lại cho hắn rất nhiều loại trải nghiệm khó
tả.
Từ việc ngó lơ hắn lúc nhỏ cho đến lúc lão đưa danh ngạch của hắn cho Tô gia,
thậm chí là việc lão đứng ra chấn nhiếp những kẻ kia thay cho hắn ban nãy nữa.
Hiên Minh càng ngày càng cảm thấy vị lão tổ này của nhà hắn . . . có chút
không đúng.
Nhưng ít nhất, lão tổ đã mở miệng thì Lân sẽ an toàn. Khương Hy từng nói,
cường giả có tu vi càng cao thì càng không thể hai lời, mặc dù Khương Hy lúc
đó không nói cho hắn lý do là gì nhưng lấy hiểu biết của hắn mà nói, những lời
đó tất có huyền cơ.
Thế rồi, Hiên Minh gật đầu, quay lại nói với Lân:
“Nhớ lấy lời ta”
Sau đó hắn quay lưng rời đi theo Thẩm Phong.
Lân đứng như trời trồng ở đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ít nhất bây giờ
hắn đã biết xuất thân của Hiên Minh là gì rồi, da đầu của hắn liền tê hết một
mảnh.
Nhưng Lân dù ngốc cũng không đến mức bại não, chuyện Hiên Minh muốn nhờ có
liên quan đến công tử, hắn không thể không nhanh chóng được. Hắn liền cấp tốc
dùng tốc độ nhanh nhất mà trở về Điền y quán.
. ..
. ..
Không đến nửa canh giờ sau, trên mặt Hiên Minh xuất hiện một nụ cười có chút
chua chát. Bởi điểm đến không nơi khác là Thẩm gia phủ đệ, như thế này thì so
với việc chui đầu vào rọ khác gì nhau, hắn thầm nghĩ:
“Chuyến này không về được rồi”
Bước vào Thẩm phủ, Hiên Minh liền hít vào một hơi thật sâu, hắn nhìn quanh qua
một lượt. Từ cửa chính, đến đại sảnh, cho đến từng cái hành lang, từng cái gia
nhân, thậm chí là thấy qua cả gia nhân ngày trước từng phục vụ hắn nữa. Trong
lòng hắn cảm thấy có chút hoài niệm.
Cuối cùng, Thẩm Phong cùng Hiên Minh dừng lại trước một gian phòng. Gian phòng
này Hiên Minh quen thuộc hơn bất cứ ai, bởi đây là phòng của phụ thân hắn.
Thẩm Phong quay người lại nói với hắn:
“Ngươi vào trò chuyện một chút với tam thúc, ta đi báo một tiếng với gia gia”.
Nói xong, Thẩm Phong bỏ đi, để lại Hiên Minh một mình ở đó. Hiên Minh không
nghĩ đến chuyện bỏ trốn, thời điểm Khương Hy rèn luyện khả năng ứng biến của
hắn, hắn đã học được cách cảnh giác với xung quanh.
Mặc dù hiện tại tu vi của hắn không đủ nhưng hắn mơ hồ vẫn cảm nhận được xung
quanh đây có không ít cao thủ đã khóa vị trí của hắn rồi.
Hiên Minh đặt tay lên ngực, hít một hơi thật sâu, thở ra thật nhẹ, hai tay nhẹ
nhàng mở cửa bước vào phòng. Trong đó đã có sẵn một con đại sư tử đang đợi
hắn.
Hiên Minh giật mình, nhưng cũng nhanh bình ổn lại. Hình ảnh này lâu rồi không
nhìn, xém chút hắn cũng quên rồi. Giọng hắn có chút hơi nhỏ mà nói:
“Phụ thân . . . Ta đã về”
“Còn biết gọi ta là phụ thân?”
Thẩm lão tam nổi giận lên, đầu tóc rối của lão càng lúc càng rực lửa, lão bất
ngờ xuất ra một chưởng đánh về phía hắn. Hiên Minh nhớ một chưởng này, nhưng
hắn bây giờ không phải của ngày đó nữa, hắn liền xuất ra chiêu mà đối kháng.
“Thổ Bàn Chưởng”
Hai chưởng đối nhau, kình khí tán ra xung quanh, bàn ghế, cửa gỗ có chút lay
động. Toàn thân Hiên Minh có hơi ngã ra sau nhưng hai chân của hắn vẫn vững
vàng trụ tại chỗ.
Thấy cảnh này, Thẩm lão tam bất giác cười một cách thống khoái, cảm giác đại
sư tử kia cũng đã biến mất, Thẩm lão tam tiến lại gần vỗ vai Hiên Minh cười
nói:
“Ha ha ha . . . tốt . . . tốt . . . tốt, ra ngoài học được chút môn đạo”
Hiên Minh có chút mộng, tình huống có chút hơi khác với những gì hắn tưởng
tượng. Đáng lý ra lấy tính cách của phụ thân hắn, một chưởng không thành tất
phải bồi thêm một chưởng nữa, nào đâu ra chuyện tốt như bây giờ được.
Nhận ra biểu hiện của hắn, ánh mắt Thẩm lão tam liền trở nên hòa ái đi, rồi
đưa hắn vào phòng mà hỏi han.
Thẩm lão tam rót cho Hiên Minh một chén nước, tiện đường hỏi:
“Một năm qua sống thế nào?”
Cầm chén nước lên, xoay qua xoay lại một chút, hắn đáp:
“Ăn chút khổ, trốn chút người, học chút chuyện”
Thẩm lão tam nghe hắn đáp rất nhẹ nhàng, tựa như không có gì nhưng thân làm
cha sao lại không hiểu được chứ. Một đời làm con cháu thế gia, bất cứ thứ gì
tốt đều sẽ được nhận lấy, khổ ở đâu mà cho ăn, người ở đâu mà cần phải trốn.
Hiên Minh một năm qua sống khổ thế nào, ở cương vị người làm cha, Thẩm lão tam
cũng có thể cảm nhận được một hai.
Thẩm lão tam thở dài một hơi, nhìn hắn mà nói:
“Ngươi có dự định về không?”
Gọi là hàn huyên nhưng kỳ thật, Thẩm lão tam cũng không có nhiều thứ quá để
hỏi, chỉ cần thấy con trai hắn khỏe mạnh là được rồi. Mà thực tế còn hơn là
khỏe mạnh nữa chứ, một chưởng vừa rồi ở góc độ của của hắn thì gọi là ‘đánh
yêu’ nhưng lực lại là của Luyện Khí cảnh tầng bảy.
Hiên Minh có thể ngạnh kháng chống lại một chưởng này của hắn cũng đủ nói lên,
con trai hắn hiện tại thực lực đã không dưới Thẩm Phong rồi. Thẩm lão tam
không cao hứng mới là lạ.
Nhưng vụ việc cải họ của Hiên Minh không phải chuyện nhỏ, đây là đại sự mà đến
lão tổ cũng phải nhúng tay vào, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức để . . . giữ
lại cái mạng cho con hắn mà đi Hạo Nhiên Thư Viện. Có siêu cấp đại thế lực này
chống lưng, Hiên Minh về sau không cần phải trốn tránh Thẩm gia nữa.
Hiên Minh nghe câu hỏi xong liền rơi vào trầm mặc, suy nghĩ một hồi rất lâu
sau đó mới nghiêm túc đáp lại:
“Không, ta vẫn sẽ theo họ của mẫu thân”
Nghe vậy, Thẩm lão tam liền thở dài, ánh mắt hắn lướt qua vẻ hoài niệm sâu
rộng, như có như không, đáy mắt hắn liền xuất hiện một thân ảnh nữ nhân, một
nữ nhân hiền thục.
Vài phút sau đó, Thẩm lão tam nhìn qua Hiên Minh rồi nói:
“Đi thắp cho nàng nén nhang rồi cùng ta đi gặp lão tổ”
Hiên Minh gật đầu đáp:
“Vâng, phụ thân”
. ..
. ..
Thắp nén nhang cho mẫu thân xong, Hiên Minh không vội rời đi mà ở đó đến nửa
canh giờ sau rồi dập đầu ba cái. Dập xong hắn liền theo Thẩm lão tam tiến về
phía đại sảnh.
Khi hắn vừa một chân bước vào đại sảnh, một áp lực liền đè ép lên đôi vai của
hắn. Theo mỗi bước chân càng tiến tới thì áp lực này một nặng hơn. Đi không
đến mười bước, hắn suýt nữa đã hai đầu gối chạm đất rồi.
Hiên Minh mím môi, cắn răng thật chặt rồi thôi động pháp lực trong người, gia
trì lên toàn bộ thân thể mà tiến về phía trước. Càng tiến về phía trước, thân
người hắn đã không thể đứng thẳng được nữa, mỗi bước đi đều là chật vật mười
phần.
Cho đến lúc bước vào nội đại sảnh thì Hiên Minh cơ hồ đã gần như quỳ trên sàn
rồi. Nếu không phải có Thổ Hành kinh cung ứng cuồn cuộn Thổ linh khí liên tục
thì bây giờ hắn bị ép chết trên sàn rồi cũng nên.
Hiên Minh gắng gượng quỳ thẳng người, giương hai con mắt của mình mà nhìn thấy
lão nhân ngồi tại chủ vị. Lão nhân này hắn chưa từng gặp qua bao giờ nhưng nếu
đã ngồi ở đó thì người này mười phần chắc chắn là lão tổ rồi.
Hiên Minh cùng Thẩm Hạo, một già một trẻ hai mắt đối nhau, nhìn rất lâu. Đến
khi mạch máu của Hiên Minh có chút căng cứng lên, Thẩm Hạo mới phất tay áo,
khu trừ đi toàn bộ áp lực đang đè ép lên người hắn.
Áp lực bị giải đi, trên người Hiên Minh bất giác đã đầy mồ hôi, hắn thở một
hơi hồng hộc. Từng giọt mồ hôi theo gương mặt hắn dần dần nhỏ giọt xuống sàn.
Hắn lúc này mới phát hiện ra . . . đại sảnh nhiều người hơn hắn nghĩ rất
nhiều.
Cách đây vài phút, trong mắt hắn, vị lão tổ này cao cao không chạm được, ánh
mắt hắn mặc định bỏ qua luôn những kẻ khác. Áp lực qua đi, lão tổ nhìn qua
cũng không khác gì lão nhân bình thường, chẳng qua là so với Điền đại phu thì
trẻ trung hơn chút cùng khỏe mạnh hơn.
Hiên Minh hít vào một hơi thật sâu rồi hành lễ nói:
“Tham kiến lão tổ, gia chủ cùng chư vị trưởng lão”
Thẩm Hạo gật đầu, đầu ngón tay khẽ di động, một tia linh lực theo đó mà hong
khô y phục cùng thân thể giúp Hiên Minh. Phát hiện toàn thân có biến hóa, hắn
đáp:
“Đa tạ lão tổ”
Thẩm Hạo ôn hòa cười rồi nói ra:
“Có biết tại sao ta lại cho gọi con về không?”
Nghe qua chất giọng như lão gia gia nhà bên này, Hiên Minh có chút không thích
ứng được nhưng hắn cũng không thất lễ, hắn lễ phép đáp:
“Bẩm lão tổ, là để trị tội ta”
Thẩm Hạo nói tiếp:
“Tội gì? Ngươi có tội gì mà ta phải trị?”
Hiên Minh nghiêm cẩn đáp:
“Cải họ, phạm vào đại kỵ của tộc quy . . . Tội đáng muôn chết”
Thẩm Hạo hỏi tiếp:
“Ngươi sợ chết chứ?”
Hiên Minh không nhiều lời, trực tiếp gật đầu, nghiêm túc mà nói ra:
“Ta sợ chết . . . nhưng hôm nay ta không thể chết”
Thẩm Hạo cảm thấy có chút hiếu kỳ, liền nói:
“Tại sao hôm nay không thể chết?”
Hiên Minh nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:
“Thọ nguyên không đến, ta quyết không chết”
Thẩm Hạo cười vang, cười rất vui vẻ, tiếng cười của lão vang khắp toàn Thẩm
gia nhưng khéo léo không để lọt ra bên ngoài.
‘Thọ nguyên không đến, ta quyết không chết’ ý rất đơn giản, đó chính là điên
cuồng tu hành, càng tu hành càng mạnh, tu hành đến tu vi càng cao, thọ nguyên
càng mở rộng. Hiên Minh đặt toàn tâm vào chuyện tu hành, tu hành đến khi nào
tiềm lực không cho phép nữa thì mới chết.
Đây đại khái là thể hiện ý chí cầu sinh của hắn, ý chí phi thường mạnh. Thẩm
Hạo rất thưởng thức.
Lão nhìn hắn ôn hòa mà nói ra:
“Được rồi . . . Minh nhi, con đứng dậy đi”
Hiên Minh có chút giật mình, hắn có cảm giác như mình nghe lầm. Hai chữ ‘Minh
nhi’ này đã bao giờ hắn nghe chưa nhỉ, hẳn là có rồi nhưng chắc chắn không thể
nào từ miệng lão tổ được.
Thẩm Hạo thấy hắn không động đậy, liền mỉm cười, kiên trì lặp lại:
“Minh nhi, con đứng dậy đi”.
Một lần không tin, vậy thì hai lần. Hai lần không được, vậy thì ba lần. Thẩm
Hạo có thể nói đến lúc nào Hiên Minh chịu tin, chịu đứng dậy thì lão mới thôi.
Đôi co qua lại đến lần thứ năm, Hiên Minh mới làm ra quyết định, thầm nghĩ hôm
nay quả thực không chết được nhưng trong lòng vẫn có chút cảnh giác, hắn từ từ
mà đứng dậy.
Thẩm Hạo thấy vậy liền nói:
“Không cần cảnh giác thế, truy sát con chỉ là hành động khua chiêng gõ mõ mà
thôi, bọn ta sao giết con được”
Nghe xong, Hiên Minh bất giác mà nhìn quanh đại sảnh. Lúc này, chư vị trưởng
lão liền có chút nhịn cười không được mà bật cười ra thành tiếng, có người mở
miệng ra mà châm chọc hắn một chút:
“Ha ha ha, Minh nhi, Thẩm gia nếu muốn thì ngươi đã bị bắt về đây từ lâu rồi”
“Đúng đấy, tiểu Minh tử, một ngày ngươi còn mang huyết mạch Thẩm gia thì dù có
trốn đằng trời cũng không thoát được đâu. Ha ha ha . . .”
“. . .”
Càng nghe, hai mang tai hắn càng ngày càng đỏ lên. Thông minh như hắn bây giờ
không lẽ còn không hiểu. Hắn bị lừa, bị toàn gia tộc lừa.
Thẩm Hạo đưa tay lên, ra hiệu cho toàn bộ trật tự rồi hướng Hiên Minh giải
thích:
“Thẩm gia chúng ta tộc nhân rất ít, ta ít nhiều cũng có quan tâm, ai muốn làm
gì thì làm, chỉ cần đừng rước đại họa vào cho gia tộc thì ta vẫn có thể mắt
nhắm mắt mở cho qua . . .”
Sau đó, ánh mắt lão có chút thâm ý nhìn hắn nói tiếp:
“. . . Dĩ nhiên, bao gồm cả việc con cải họ. Kỳ thật, nếu không phải đến cảnh
giới kia, cải họ hay không không quan trọng. Con hiểu rồi chứ?”
Hiên Minh gật đầu, ánh mắt mang chút ủy khuất mà nhìn lấy lão, rồi nhìn quanh
toàn đại sảnh này. Đáy mắt hiện lên chút vẻ không cam, hắn nói ra:
“Vậy tại sao lại đem danh ngạch của ta cho Tô gia?”
Thẩm Hạo gật đầu, lão phất ống tay áo lên, một màn chắn vô hình xuất hiện bao
phủ lấy hai người. Hiên Minh liền có cảm giác chuyện danh ngạch kia . . .
không đơn giản.
Thẩm Hạo nói:
“Minh nhi, con muốn vào Hạo Nhiên Thư Viện đến thế?”
Hiên Minh gật đầu. Thẩm Hạo không ngoài ý muốn, lão nói tiếp:
“Vậy nếu ta nói con phù hợp ở một nơi khác hơn thì thế nào?”
Hiên Minh trầm mặc lại, tựa hồ không biết có nên nói hay không. Cuối cùng cũng
quyết định nói ra:
“Có người nói với ta, Man Sơn không hợp”
Lời vừa ra, Thẩm Hạo có hơi biến sắc, lão mau chóng nói:
“Làm sao con biết cái tên ấy?”
Hiên Minh lễ phép đáp:
“Có người nói cho ta”
“Là ai?”, Thẩm Hạo gặng hỏi
Hiên Minh lắc đầu đáp:
“Ta không thể đáp”
Thẩm Hạo thở dài, tựa hồ vẫn có chút nghi ngờ nhưng ở nhân gian này, danh tự
Man Sơn không phải ai cũng biết đến. Suy nghĩ một hồi, lão hỏi:
“Người đó có nói lý do tại sao không?”
Hiên Minh lễ phép đáp:
“Người đó không nói”
Thẩm Hạo suy nghĩ một đoạn thời gian rồi nói tiếp:
“Đáng tin chứ?”
Hiên Minh cười tươi, để lộ hàm răng trắng tinh, ánh mắt chứa đầy tinh quang mà
nói:
“Ta tin hắn”.
. ..
. . .