51:


Người đăng: ღMy Myღ▹-`2018´-◃

Đoạn rễ cây màu đỏ mà Tề Lâm phục dụng khi nãy, nhất định là “Long đằng thảo”.
Đây là thảo dược biến dị, công dụng chẳng khác gì linh thạch của tu sĩ trong
truyện tu tiên. Tề Lâm có được kỳ ngộ này, hèn gì mà trong ngắn ngủi thời
gian, dị năng đã tăng lên được tới cấp ba. Chỉ là, một cường giả như vậy? Sao
kiếp trước hắn lại không nghe nói chút gì vì nhân vật “phong vân” của căn cứ
thành phố E này nhỉ?

Trong đầu của Kha Hùng hiện ra hơn “một vạn câu hỏi vì sao”. Chỉ là hắn không
hề hay biết, chính sự xuất hiện của hắn đã thay đổi hoàn toàn quỹ tích vận
mệnh của Tề Lâm.

Kiếp trước. Tề Lâm cũng là một ngôi sao chói lóa trên bầu trời của căn cứ
thành phố E. Nhưng nhiều chuyện sau đó đã xảy ra. Cả hắn và Nguyễn Hạ cùng đến
Trấn Nguyệt Đầu để tìm kiếm kho quân dụng của chính phủ. Sau cùng thì Nguyễn
Hạ người đông, thế mạnh, thành công mang đi được toàn bộ súng đạn, vật tư.
Riêng bản thân vị thiếu tá họ Tề này thì bỏ mạng trong đám zoombie cẩu tại khu
nghỉ dưỡng khi lặng lẽ “chuồn” ra ngoài vào ban đêm. Một ngôi sao băng giữa
rừng sao anh hùng thời loạn.

Kha Hùng ngẩn ngơ nhìn theo phương hướng mà Tề Lâm biến mất. Hắn cân nhắc một
hồi rồi mở ra Phi Ma Cánh, quay lại khu nghỉ dưỡng. Sau mấy giờ đồng hồ tìm
kiếm. Cuối cùng, hắn cũng phát hiện được một ít manh mối. Đôi kim nhãn ngập
tràn vẻ tự đắc, lóe sáng giữa màn đêm.

………………………………………………………………………….

Sáng sớm hôm sau.

Nguyễn Hạ và ba mươi huynh đệ “kém cỏi” của mình tập trung đầy đủ ở nhà ăn
trong biệt thự. Vừa nói chuyện phiếm, vừa nhịp giò chờ đợi. Nhưng phải hơn một
giờ đồng hồ, mới thấy Kha Hùng ôm eo Trần Tiểu An thong thả bước xuống lầu.

Nhìn dáng đi cứng nhắc của tiểu mỹ nhân và nụ cười rạng rỡ của con sói già háo
sắc nào đó. Mấy chục nam nhân đều thấy có một đám quạ đen vỗ cánh bay trên
đỉnh đầu. Trong lòng ai nấy đều ầm ĩ thét gào, mắng chửi Kha Hùng đích thật là
tên đê tiện, bỉ ổi. Cả đám ở đây đều hóp bụng, hít gió đông. Thế mà hắn lại có
thời gian làm chuyện cầm thú trên lầu. Thức ăn cho chó bị phát vào lúc sáng
sớm… không cách nào nhìn thẳng được. Haiz…

Ha ha. Lần này Kha Hùng bị oan uổng thật sự. Trần Tiểu An và hắn mặc dù ngủ
chung một phòng. Nhưng nửa đêm, cô nàng thức giấc, lại không nhìn thấy bóng
dáng “bạn cùng giường”, không biết loay hoay thế nào mà trượt chân, đập nguyên
cái “bàn tọa” từ trên cao xuống sàn. Cả người đau đớn chết lặng.

Lúc Kha Hùng quay lại phòng, nhìn thấy chính là cảnh tượng bà xã của mình nằm
sấp trên giường, khóc như “hoa lê đái vũ”. Lòng dạ cứng rắn của hắn cũng mềm
oặt đi, vừa thương xót, lại vừa thấy buồn cười.

Kha Hùng dìu Trần Tiểu An ngồi xuống chiếc ghế được Nguyễn Hạ ga lăng kéo sẵn.
Tiểu Ngữ cũng nhanh chóng chỉ huy một đám quân nhân dọn lên bữa sáng thập phần
phong phú với bò viên nấu mì và một ít trái cây sấy được ép chân không.

Hài lòng nhận lấy bát mì nóng hổi từ tay Tiểu An. Kha Hùng lơ đễnh cười, hướng
đám người Nguyễn Hạ cất tiếng:

- Nguyễn đại ca. Sáng nay, mọi người tính đi địa phương nào?

- Vẫn chia làm ba đội, khảo sát các vị trí được đánh dấu trong bản đồ của
Nguyệt Đầu trấn. Nếu cậu rãnh rỗi. Chi bằng theo bọn anh đến hướng nam. Ở đó
có vài công xưởng nhỏ, trước mạt thế cũng rất ít nhân công và người qua lại.

- Được. Chúng ta đi hướng nam. Sẵn tiện ghé khu Nghỉ Dưỡng gần đó dạo chơi.
Nghe nói, trước mạt thế, nơi đó đặc biệt dành riêng cho đại gia. Vật tư nhất
định không tệ.

Kha Hùng nhiệt tình hưởng ứng kế hoạch của Nguyễn Hạ. Trong đầu hắn đã có sẵn
một kế hoạch. Chỉ cần đưa mọi người tới khu nghỉ dưỡng, sau đó thuận nước đẩy
thuyền. Kho quân dụng sẽ nhanh chóng được họ phát hiện, thu đến tay.

Ba mươi phút sau, một đoàn xe rầm rộ từ cửa biệt thự xuất phát. Nguyễn Hạ,
Trần Tiểu An, Ngô Tiểu Bảo – ba người cùng ngồi trên chiếc Hummer của Kha
Hùng, chạy đầu tiên. Lúc đi ngang qua căn cứ tạm thời của mấy người bên thành
phố E, cửa kín tường cao. Nhất định bọn họ cũng đã ra ngoài săn tìm kho báu.
Kha Hùng để ý Nguyễn Hạ, thấy trong ánh mắt của hắn hiện lên một tia phức tạp,
cảm xúc rất khó nói thành lời.

- Ân oán của anh và Tề Lâm là thế nào?

Nguyễn Hạ: “…”

- Này. Tên đó thật sự giành gái với anh à? Lẽ nào em đoán bừa mà trúng thật?

- Trúng cái đầu nhà cậu. Sao cậu cứ dông dài còn hơn phụ nữ thế?

- Em thấy tên đó rất được. Muốn kết giao với hắn. Dù sao hai căn cứ cũng cùng
một thành phố. Sớm muộn bọn hắn cũng tìm đến chỗ của em thôi.

Kha Hùng nhìn thẳng con đường phía trước, lơ đễnh nói. Trong lúc hắn cho rằng
Nguyễn Hạ sẽ tiếp tục “ôm lấy bí mật” mà chôn cùng, thì thanh âm nam tử sầu
muộn vang lên.

- Hắn là em rể của ông đây.

- Hả?

Kha Hùng bị tin tức này làm cho ngạc nhiên không nhỏ. Hắn quay sang nhìn người
huynh đệ kết nghĩa của mình, lại thấy người này như đang chìm vào khoảng ký ức
bi thương, xa xôi từ quá khứ.

- “Là mắt ông bị mù. Vì tin tưởng lầm vào nhân cách thối nát của tên đó nên
tự mình đứng ra mai mối cho hắn và Tuyết Mai. Mới đầu, hai người bọn họ cũng
rất vui vẻ ở bên nhau. Nhưng trong ngày cưới của cả hai, tên điên đó lại dùng
xe hoa, chở theo cô dâu, điên cuồng đuổi theo một đám cướp mà họ vô tình nhìn
thấy trên đường.

Bắt được lũ cướp thì sao? Tuyết Mai chính là bị đồng bọn của đám chó đó giết
chết. Tề Lâm không bảo vệ được con bé. Nhưng người làm anh như ông đây cũng
tốt hơn được chỗ nào”?

Nụ cười trên môi Nguyễn Hạ vô cùng chua chát. Hắn hận Tề Lâm, càng hận chính
bản thân mình. Nếu như, ngay từ đầu, đừng đứng ra làm mai cho hai người bọn
họ. Mọi chuyện, có lẽ đã khác. Hai anh em của hắn sẽ không khác gì Quách Vũ,
Quách Ngữ, sống nương tựa vào nhau.

Chỉ là, trên đời này, không có loại thuốc nào có thể chữa được chứng bệnh được
gọi là “Hối hận”.

Trần Tiểu An nghe câu chuyện của Nguyễn Hạ, trong lòng thổn thức. Giọng nói
cũng có chút nghẹn ngào.

- Chị Tuyết Mai sẽ không trách anh, càng không trách Tề Lâm. Mặc dù trong mắt
người khác, gặp phải Tề Lâm là bất hạnh của chị ấy. Nhưng rất có thể, bản thân
chị ấy lại không nghĩ như vậy. Đã từng yêu và có được tình yêu ... Bao nhiêu
đó, cũng đủ rồi.

Nghe xong lời của Trần Tiểu An, cả hai người đàn ông đầy bản lĩnh trên xe đều
sững sờ, chấn động.

Kha Hùng thì nhớ đến kết cục bi thảm của Trần Tiểu An kiếp trước. Hắn đang tự
hỏi, liệu có phải lúc đó, nàng ấy cũng không hề oán hận mình hay không?

Trong tiềm thức của Nguyễn Hạ thì hiện ra từng hình ảnh liên quan đến Nguyễn
Tuyết Mai. Nụ cười trong sáng, vô tư. Ánh mắt lấp lánh như hai ngôi sao, giọng
nói ngọt ngào, lúc nào cũng vui vẻ gọi “anh trai, anh trai…”. Trái tim của hắn
đau nhói lên. Cố vươn tay để nắm giữ một thứ gì đó. Nhưng cuối cùng chỉ là một
mảnh hư vô, mờ mịt.

- Em dâu. Thật là Tuyết Mai sẽ không oán giận người làm anh như anh sao?

- Nhất định không. – Trần Tiểu An kiên định đáp. – Hơn nữa, chị ấy nhất định
cũng sẽ không muốn thấy anh cùng Tề Lâm trở mặt thành thù. Hai người đều là
người mà chị ấy yêu thương nhất, trân trọng nhất. Dù là ai xảy ra chuyện, linh
hồn của chị ấy trên trời, nhất định càng đau đớn, không yên.

- Ha ha. Có lẽ vậy!

Nguyễn Hạ cười khẽ. Sau đó, hắn tiếp tục im lặng, đưa mắt nhìn ra đường phố
hai bên.

Ngô Tiểu Bảo nãy giờ nghe “Lão đại” của hắn “kể chuyện ngày xưa”, hiện tại,
thấy mọi người đều chìm đắm trong “khoảng trời riêng”, hắn cũng bắt đầu nhìn
ngắm thế giới xung quanh. Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn trợn to, kinh ngạc thốt
lên.

- Lão đại. Mạt thế kết thúc rồi sao?

- Nói vớ vẩn gì đó?

- Anh không thấy là từ lúc xuất phát tới giờ, vẫn không đụng phải bất cứ con
zoombie nào sao? Có lẽ, chúng ta vừa ngủ một đêm, mạt thế thật sự kết thúc
không chừng.

Lời nói ngây thơ của Ngô Tiểu Bảo khiến cho mấy người còn lại không khỏi bật
cười. Nếu Mạt thế dễ dàng kết thúc như thế, chắc chắn sẽ là diễm phúc của toàn
nhân loại. Nhưng mà, thân làm người trong cuộc, Kha Hùng chỉ thấy ai oán trong
lòng.

Nếu không phải lộ trình này, đêm qua đã được hắn “quét dọn” sạch sẽ, sáng nay,
họ có thể di chuyển nhẹ nhàng như thế sao?

Có điều, một chút ảo tưởng trong thời thế loạn lạc này, cũng tốt. Đúng không?

Dưới sự dẫn đầu của chiếc Hummer, đoàn xe nhanh chóng tiến vào khu vực được
đánh dấu trên bản đồ của Nguyễn Hạ. Kha Hùng nhìn gương mặt trầm lắng của vị
tướng quân thành phố C phản chiếu qua kính chiếu hậu, vờ như lơ đễnh nói:

- Chúng ta đến khu nghỉ dưỡng trước đi. Nếu để đám vật tư đó cho mấy người Tề
Lâm đoạt được, nhất định là thiệt thòi lớn.

- Haiz… tên quỷ ki bo nhà cậu. Đúng là một chút lợi ích cũng không chịu bỏ
qua. Đi, đi thôi!

- Được. Ha ha…

Nguyễn Hạ đắc ý cười. Đoàn xe nhanh chóng hướng thẳng khu nghỉ dưỡng lướt
nhanh.

…………………………………………………………………….

Hãy ủng hộ tác giả bằng cách đọc và giới thiệu bạn bè cùng đọc bộ tiểu thuyết
Hùng Ca Mạt Thế trên website truyenyy.com.

Thân ái!


Hùng Ca Mạt Thế - Chương #51