Người đăng: thitchuotqueka
Cạch.
Tiếng chân chống gác vội xuống nền đất, Phong ngơ ngác nhìn xung quanh:
"Đây là thị trấn? Cần lời giải thích? ? !"
Hắn nhớ mình bước ra khỏi ký túc xá đi hóng gió cho bớt nóng, chẳng lẻ từ
hướng khác biệt có thể chạy một vòng lớn trên đường quốc lộ xuống tận đây sao.
Từ ký túc xá đến thị trấn cũng chưa đến 3km, nhưng nếu đã lên quốc lộ Bắc Nam
thì càng chạy càng phải xa hơn phía đông Tháp Mười
Phong ngẫm nghĩ nhớ lại một chút mới bật thốt:
"Là Buồng Binh Bàn Cờ. . ."
Xoa xoa huyệt thái dương, tại sao đầu óc mình đột nhiên lú lẫn như thế nhỉ,
chạy cũng không biết đường.
Suy tư mãi không tìm ra đáp án, lại nhìn một thân quần áo ướt đẫm mồ hôi Phong
cười khổ chạy trở về nhà, tất nhiên lần này không chơi hình zích zắc dài hơn
13 km nữa.
※※※※※
Cổng thị trấn Tháp Mười.
Rè rè. ..
Tiếng ô tô ì ạch nổ máy.
"Thật, kiếp nó đen."
Trung niên tài xế vừa nãy đua với Phong tức giận gõ tay lên vô lăng, chiếc xe
năm 80 hàng hiếm nhập về độ lên của hắn, sau khi bị buộc dừng cấp tốc của
Quang não lại dỡ chứng mèo bệnh không chịu khỏi động.
"Anh Trung bớt giận, qua xe bọn em đi ăn bún riêu sáng rồi về ngủ một giấc
thôi, quân tử báo thù mười năm không muộn."
Nghe bên cạnh khuyên giải, Trung cũng giảm đi điểm khí, dù sao vấn đề fan với
fan chọc nhau cũng là chuyện ngàn năm nay, không gì to tát, thậm chí nếu hồi
nảy bắt được tên nhóc kia bọn họ cũng nựng má hù dọa mấy cái cho vui rồi thôi,
vì nói qua nói lại tất cả đều chung một tình yêu với bóng đá.
"Hừ. . . Biết vậy tối qua đem BMW đi rồi."
Ngâm một tiếng trong miệng, Trung kéo cửa đi ra, nhìn xe của mình chỉ đành nhờ
người kéo về thôi.
Vụt.
Bỗng nhiên toàn bộ cả nhóm đều im lặng, không âm thanh tiếng xe, khi trong đầu
họ một hình bóng vừa xẹt qua.
Quen mắt xe đạp, quen mắt huy hiệu, quen mắt thân ảnh.
Trung xoay người nhìn phía xa bật thốt:
"Con bà nó lại nữa, anh em bắt tên nhóc đó lại."
Nói xong cũng không đợi đồng bọn ra tay liền nhảy vào chiếc xe cạnh bên đẩy
người lái xe qua, tự mình vịn vô lăng đạp ga.
Vèo. ..
Lần này không còn là xe cổ nữa mà chân chín hàng Việt Nam chất lượng sao, siêu
xe đời mới, khởi động liền đạt tốc độ siêu cao.
Xe chạy nhanh, nhanh tới nổi quên rằng không để ý một góc khuất bên đường cách
đó tầm 500m, bóng xe đạp đang tung tăng chạy trong lói mòn.
Đây là con đường nối liền giữa kí túc xá với thị trấn, ngày ngày Phong đều đi
qua, dù có nhắm mắt đều không lạc được.
Nhờ vậ chưa đầy 15 phút Phong lại trở về với gian phòng quen thuộc, lật mở cửa
thì lũ bạn heo cùng phòng vẫn còn say ngủ, lắc lắc đầu Phong đi tắm vừa dội
nước vừa thư thái hát mà không hề biết vì mình có rất nhiều người đang miệt
mài dạo quanh cả đường quốc lộ tìm kiếm.
※※※※※
Chíp.
Tiếng chim sẻ hót vang trên nhành cây chao luyện tìm sâu, dưới đất là dòng
người đang dần tấp nập qua lại đến nơi làm việc, Phong cũng hòa chung với nhịp
sống ấy.
"Dạ cảm ơn bác Giang ạ,cháu không có sao cả, vẫn mạnh như trâu, hê hê."
Phong lễ phép chào mới kéo xe một đường chạy đến trường, vừa rồi là vòng tuần
hoàn hằng ngày giao sửa, chỉ có hôm nay đặt biệt hơn khi lần nào cũng được hỏi
thăm sức khỏe vì việc nhập viện, phải mất thêm thời gian giải thích nữa.
Mà miệng thì nói vậy thôi chứ lòng thật ấm áp.
Cổng trường đại học rộng lớn bệ vệ bên cạnh hai cây đại thụ khổng lồ, phía sau
từng tầng lầu cao ốc được sơn mới toanh vô cùng sạch đẹp.
Phong dựng xe vào bãi mới hí hửng đi hướng căn tin lấy một phần cơm sáng.
Đúng hẹn số bàn 115 như cũ, Phong đặt khây thức ăn xuống, vì nơi đó luôn luôn
đã sớm hơn tất cả có một thiếu niên dáng người thấp bé, mặt nhọn tinh ranh
ngồi sẵn.
Phong liền hỏi:
"Mấy lão kia còn chưa tới à Phương."
Lão tam Phương Cày đang dùng muỗng húp phần súp tráng miệng ngon lành lúc này
mới ngẩn đầu lên hồi đáp:
"Oh, hôm nay sớm thế lão Phong, bình thường luôn là người chậm nhất mà."
"Hắc hắc, ai biết đâu, chắc do ngủ sớm."
Cười trừ, Phong cũng không biết giải thích sao về tình trạng sung sức lạ
thường sáng giờ, chắc thực là do ngủ sớm, ngủ sớm tốt cho mọi người à!
Như không tin, Phương chọc gheo nói:
"Chứ không phải là sợ mụ Thúy Lửa trừng phạt vì chưa nộp hồ sơ lên câu lạc bộ
đăng ký đua top 《 Thế Chiến 》."
Nói tới thế Thế Chiến chính là một game mới sắp được ra mắt trên toàn thế giới
về đề tài Võng Du, cả nhóm bọn họ đang chuẩn bị cày và còn muốn triệu tập các
bạn học cùng đam mê khác vào thành lập công hội, gần chục năm sống cuộc đời
tán tu riết cũng thèm khát không khí tranh bá tí.
Tuy nhiên, sau hôm qua Phong đã có một mục tiêu hoàn toàn mới, đang định nói
ra nhưng nhìn Phương vẫn chưa đăng nhập được vào Hư Nghĩ đành nuốt lại lời nói
lái sang chuyện khác:
"Ầy! ai mà ngờ được tự nhiên té xỉu, hôm qua xui thôi, mà chút nữa có qua học
cùng không."
Vào đại học cùng đam mê nhưng ước mơ mỗi đứa cũng mỗi khác, chỉ Phong và Toàn
là đăng kí vào ngành công nghệ thông tin còn Phương thuộc về kinh tế quản trị.
Tuy nhiên, thường thì năm nhất đều học đại cương tổng quát, vào khối lớp nào
học ké một vài buổi đều được.
Phương lấy muỗng kéo ra miếng đậu hủ bỏ vào miệng nhai xong mới nói:
"Hm. . . cũng được, chút tính."
Ngồi ăn được một lúc thì bọn nhí nhố Sgame cũng lần lượt có mặt đủ, vì chỉ
Phong là người thuê ký túc xá xa trường tiết kiệm tiền còn mấy tên kia đều ở
nhờ nhà cô dì chú bác hoặc ra riêng phòng trọ kế bên nên có thể thong dong đến
trễ.
Cạch. ..
Âm thanh to rõ Thúy Duy đặt dĩa cơm xuống bàn hầm hầm nhìn Phong, hắn cũng hơi
chột dạ vì chuyện Thế Chiến nhưng rất may hình như cô nàng cũng hiểu về Hư
Nghĩ nên không nhắc lại nữa.
Phong thở phào quay sang tám với mấy lão kia, nhất là tên Tùng Thụ cứ thao
thao bất tuyệt về mớ thông tin hỗn tạp trên diễn đàn game, đặc biệt nhắc đến
người chơi Mọt kích sát Gà Lôi vương hắn càng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về
phía Phong đầy châm chọc.
Ách, may mà mình tiên hạ thủ vi cường đổi tên trong nhóm lại không thôi chắc
mang nón đi học luôn rồi.
Càng nghĩ Phong càng hạ quyết tâm trở lại phải ép tinh linh bằng được đổi tên.
Anh danh của ka không thể bị hủy à!.
Bụp.
Tiếng tô dĩa va chạm, Phương đặt phần cơm xuống bàn nói:
"Hm. . . mình no rồi lên lớp chuẩn bị nước suối với micro cho giáo viên trước
vậy."
Xong, liền quay người rời đi.
Phong luôn cảm giác tên này có vẻ không ổn từ qua giờ, nhưng nghĩ mãi không
suy nghĩ ra.
"Tới tháng ấy mà, chắc đêm qua lại thua rank."
Lão Tùng Thụ bôm đểu giải vây không khí, Phong đành quay đầu lại gặm cơm.
※※※※※
Reng reng. ..
Phòng B115.
Tiếng chuông vang báo hiệu giờ vào học, cả đám ru rú lại cuối góc phòng chờ
đợi giảng viên đến, như bao lần tâm trạng đều cực kì mệt mỏi mong sao cho tiết
Khóa Luận nhanh chóng đi qua.
Xa xa trên hành lang ngoài cửa sổ đã thấy một người đàn ông hơn 40 tuổi, mái
tóc điểm bạc mặt áo trắng quần tây đóng thùng, gương mặt nghiêm nghị cùng mắt
kính kết hợp hết sức trí thức.
Ông ấy đi đến cửa phòng đứng nghiêm nhìn một vòng mới vẫy tay cho toàn bộ học
sinh ngồi xuống.
Cầm lên viên phấn trắng, vị giảng sư nắn nót từng chữ trên bản đen.
《 Cuộc sống và Mộng ảo. 》
Hạ viên phấn xuống, giảng viên mới bậc lên micro cất giọng:
" Chào buổi sáng, như tiêu đề hôm nay chúng ta sẽ làm rõ về sự ảnh hướng sắp
tới của một trò game hay đúng hơn thế giới ảo đối với thực tại."
Dừng một chút, giảng viên quét một vòng quanh cả hội trường mới lên tiếng hỏi:
"Trong đây các anh chị ai từng tham gia qua Võng Du Hư Nghĩ."
Phong dám thề đây là lần đầu tiên hắn yêu thích học đến thế, một đề tài tuyệt
vời giải đáp rất nhiều khúc mắc trong lòng.
Hư Nghĩ sẽ trở thành tồn tại như thế nào?
Một trò game thôi sao?
Vô ngàn câu hỏi được đặc ra cùng giả thuyết biện luận để rồi vị giảng viên ấy
khẳng định kỳ quan do Thần tạo nên sẽ là một bước đột phá mới cho thế giới
ngày một xuống dốc hiện nay.
Một bài thuốc trấn an tinh thần cho toàn dân đang được diễn thuyết trên toàn
toàn thế giới.