Truyền Kì Tiệm Mì.


Người đăng: thitchuotqueka

Người ta hay nói kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt, riêng lão Bỉ Ngạn còn đỏ toàn
thân, vừa rồi khi hồi sinh xong nhận được tin nhắn của Phong cùng nhau ra quán
Ramen bàn chuyện, chỉ tốn ít phút để hắn hiểu rõ tất cả những chuyện gì đang
xảy ra.

Trong võng du đúng là Boss thế giới của chung cho tất cả, ai nhanh tay thì
được nhưng để cả một đại hình công hội bày kế cướp Boss còn tàn huyết thì quá
đáng xấu hổ.

Rầm. ..

Bỉ Ngạn tức giận vỗ mạnh xuống bàn.

Hừm. . . Tiếng hừ lạnh từ ông chủ quán với khuôn mặt tròn trịa hiền hậu đang
híp lại đôi mắt nhỏ ti hí nhìn chằm chằm bọn họ.

Phong giật mình, tuy đây là NPC dân thường nhưng chưa chắc đặc tội được liền
lên tiếng xin lỗi.

"Không có gì đâu ạ!, cho bọn cháu xin lỗi, bạn cháu có chuyện buồn nên nó thô
lỗ vậy."

Đôi mắt như giãn ra mà như nhắm nghiền lại, ông chủ quán hiền lành múc thêm
một chén súp đưa tới:

"Ha ha, tuổi trẻ mà, gặp chuyện buồn là đương nhiên, biết nhận ra thiếu xót
thế là tốt, nào thử vị này xem sao, biết đâu tốt hơn."

Lão mập nghe thấy cũng có phần diệu xuống cầm lên chén súp húp, làm đôi mắt
hắn chóp sáng không ngừng.

Nhưng chưa qua được bao lâu thì cơn giận lại nổi lên khi bên ngoài vang lên
tiếng nói đầy chướng khí:

" Thiết ca, đã điều tra ra tên tiểu tử kia, hình như chỉ là một tán tu gặp kì
ngộ mà thôi, trong các danh sách cao thủ chuyên nghiệp toàn cầu không hề có
mặt."

Thiếu niên tóc bạc xoa xoa cằm mới đưa ra nhận xét:

"Cũng đúng, có thể ta đã đánh giá hắn quá cao so với Pháp Thần, cố gắng tìm
cách liên hệ bỏ ra tiền thuê tank Boss, không thì. . ."

Nói đến đây trong mắt thiếu niên tóc bạc ánh lên tia sáng tàn nhẫn, bởi lẽ
nhiều năm chơi game qua đi, tuy kinh nghiệm có thừa nhưng gia cảnh bần hàn hắn
chỉ có thể leo lên đến cao nhất chức vị Phân Đà chủ mà thôi, khoảng cách cao
thủ chuyên nghiệp được trọng điểm bồi dưỡng tài nguyên vẫn còn kém rất xa.

Tuy nhiên lần này may mắn, Hư Nghĩ hoàn toàn thuộc về ngẫu nhiên phối trí,
tiền tài còn chưa ảnh hưởng đến, hắn đến một nơi hoàn toàn không có đối thủ
cạnh tranh, thành viên nồng cốt dưới quyền không dưới mười người, còn có một
tuyển thủ chuyên nghiệp bài vị của Công Hội trấn tràng, thiên thời địa lợi
nhân hòa đều đầy đủ để lập công, chỉ cần làm tốt ở tân thủ thôn này hắn tự tin
được phía trên sẽ trọng dụng.

Tham vọng là có nên hắn sẽ không từ bỏ bất kì thủ đoạn nào loại trừ mầm móng
gây họa dù là nhỏ nhất, một tán tu có kỳ ngộ không đáng kể, nhưng thả đối
phương mặt sức nhảy nhót, rồi đầu quân cho SKT thì vô cùng nguy hiểm.

Đang thẩn thờ suy nghĩ thì một thanh dao găm bay vút cắt ngang mặt, sau tấm
rèm che bị kéo lên, một thân hình mập mạp hỏa khí xung thiên hừ hừ lao ra:

"Bỉ ổi, hừ! bộ bọn mi tưởng chỉ mình có tiền thôi sao, bản đại gia lấy ra đè
chết hết cả bọn giờ."

Chứng kiến gương mặt này làm thiếu niên tóc bạc chợt nhíu mày, rất quen thuộc,
một lúc mới há hốc mồm bật thốt:

"Bỉ Ngạn Cuồng Chiến Sĩ? Thế nào lại ở đây, Có chuyện gì từ từ nói đừng gấp."

Thấy vẻ hùng hổ đối phương, hắn rụt rụt lùi lại, cái tên rất nổi tiếng với
class Chiến Sĩ toàn thế giới, được mệnh danh với Cánh hoa vĩnh hằng, dù không
trực chỉ thuộc một công hội nào cả, nhưng với thân phận lính đánh thuê chuyên
nghiệp, rất ít ai sẽ đi đắc tội.

" Hừ, ăn ta một chém hãy nói."

Bộp bộp, tiếng vỗ tay xen kẽ vào làm thu hút sự chú ý của tất cả xung quanh.

Một người thanh niên tầm 24 25 tuổi cắt xuyên qua dòng người bước ra, tóc dài
qua tai, cùng cặp kính cận đúng chất game thủ, ăn vận áo khoát hờ màu trắng
cùng quần thun thể dục tiện lợi khoan khoái nụ cười mĩm trên môi, dáng đứng
này quả thật không thua gì các tuyển thủ chuyên nghiệp trên ti vi à, người
trong nghề.

Thanh niên tạm dừng bước mới tách rời hai tay kẹp vào túi quần ngước nhìn
khiêu khích thiếu niên tóc bạc:

"Hắc hắc, không ngờ đà chủ Thiết Ngân của Chiến Thần hội lại ỷ vào đông người
hóng hách tại tân thủ thôn như vậy, cỡ ngươi ra ngoài thế giới chắc chết khi
nào cũng không hay."

Bị gọi tên, Thiết Ngân tức giận trừng mắt đối thủ một mất một còn vậy mà dám
chủ động chạy đến khiêu chiến, SKT hội dù bên người có không kém 7 8 thành
viên trụ cột nhưng phải biết bên hắn còn có một vị xếp hạng bài vị thứ 9 Đạo
Tặc chức nghiệp toàn thế giới, đây là chân chín cường giả, chỉ tiếc người đang
ở tận bãi quái rồng Kumodo, bình thường hắn không có quyền lên tiếng điều động
nhưng nếu thực xảy ra xung đột thì không thể không đến cứu à.

"Nơi này không có chỗ cho ngươi Lý Khiêm, nhanh cút đi."

Nghĩ kĩ lợi và hại, lúc trước bài ra kế hoạch cướp boss hầu như hoàn hảo, chỉ
một chút nữa thôi thế mà lật thuyền trong ao, đối với tên tán tu kia đã đắc
tội, dù không đến sinh tử loại đó nhưng chí ít có bọn SKT ở đây không còn hi
vọng thuê người, cách còn lại duy nhất là làm lớn chuyện này để mời áp lực từ
cao thủ nghiền ép bọn chúng.

Tiên phát chế nhân, nếu đã thế thì đừng trách ta ác độc, chưa dứt lời đe dọa
liền thanh dao găm Kunai đang bị giấu sau lưng phóng ném về phía Lý Khiêm.

Tuy nhiên, ngoảnh qua ngoảnh lại Thiết Ngân chỉ chú trọng vào công hội thù
địch, đây luôn là quán tính của một kẻ nắm quyền, vì mặc định số lượng áp đảo
chính là lợi thế, nhưng hắn từ đầu lại quên hỏi tiếp vì sao Bỉ Ngạn Cuồng
Chiến Sĩ lại lao ra chửi bới, hắn cũng đã quên, hay đúng hơn là càng xem nhẹ
kẻ tán tu may mắn kia.

Phong ngồi bên trong hoàn toàn nghe thấy tất cả liền cong lên nụ cười lạnh,
xiết chặt thanh Katana dài bên hong mới từ từ đứng dậy, hắn đúng là tán tu
nhưng lợi thế hiện giờ không phải bất kì một công hội nào có thể đón đỡ được
lửa giận, đừng cứ nghĩ cái thế giới dùng tiền là có tất cả ngoài kia nữa.

Ánh kiếm lóa sáng toát ra khỏi vỏ, nhưng đúng lúc này.

Odama Rasengan. . . hây giơ. ..

Bùm. . . khói bụi bay tứ tung, từng đầu ngọn gió mãnh liệt lan tỏa thổi tung
bay cả những tấm rèm chứa các cửa tiệm, Phong che tại trán híp mắt nhìn.

Lúc này một trung niên nhân dáng người cân đối cao ráo, mặc trên người một bộ
đồ cam tươi đầy nhiệt khí, sóng năng lượng bập bùng thổi thổi vành nón rộng mà
người đó phải một tay nắm kéo lấy giữ chặc, điều kì lạ ở cánh tay ấy là toàn
bộ bị băng gạt bao bọc, Phong không hề chớp mắt nhìn lên đỉnh đầu mũ vành một
kí tựu kì lạ mà đang dần giản ra xâm nhập vào não bộ mang đến ý thức mãnh
liệt: "Hỏa" chữ.

Phong không biết tại sao đọc hiểu, nhưng hắn đang chìm sâu vào những mộng ảo
kí ức, hình ảnh này quá que thuộc.

"Ha ha, lâu rồi không động gân cốt lực khống chế có phần kém đi quá, chào bác
Ichiraku."

Đầu bếp tên Ichiraku không biết từ lúc nào đi ra ngoài cổng cửa hàng ngước
nhìn, trong tay vừa gỡ ra thanh Kunai Thiết Ngân ném hụt bay vào.

" Quý quá, ngài đệ thất hôm nay muốn ăn vị gì."

Trung niên áo cam đứng dậy phủi phủi chiếc áo choàng rực hình ngọn lửa của
mình xong cũng đi ngay vào theo miệng thì không ngừng reo vang:

"Cho một suất Ramen Miso thịt nướng cỡ bự! như mọi khi."

Bỉ Ngạn đứng tại chỗ mà mồ hôi rơi đầy trán, hắn giờ mới thực sự hiểu được thế
giới này khủng bố ra sao, "Con bà nó, tiệm mì cũng có thể chứa Boss cuối được
sao." May mắn khi nãy có chút khinh thị lão chủ tiệm người bình thường được
Phong giải vây, nếu không giờ người bị miểu sát ngoài kia chính là mình, thế
giới này chết đi dù không gây tổn hại gì nhưng đau là có, cảm giác bị lũ gà mổ
chết chẳng đáng gì hình ảnh vừa xem, một quả cầu năng lượng xoáy tròn khổng lồ
đổ ập xuống người làm toàn thân từng tế bào nhỏ nhất vỡ vụn, tiếng gió rít rào
lấn áp cả tiếng thét đau đớn, kẹp theo là một hàng chữ đỏ thẩm khủng khiếp
hiện lên.

-999999999.

Đây là cỡ nào lực sát thương à. NPC cao cấp liệu có đánh qua được 4 con số
không hãy nói, không ngờ tân thủ thôn có thể chứa cỡ này Thần.

Quá mức rung động lòng người: "Nhưng ít ra ka cũng là cao thủ không như lão
Phong gà."

Bên cạnh Bỉ Ngạn cố khều khều đồng bạn, nhưng lúc này Phong như lâm vào khủng
hoảng ôm đầu ngồi đau đớn dưới đất, lay động như thế nào cũng không động đậy.

"Không đúng, ê lão đừng làm ta sợ à."

Vội vã hắn lo lắng khuyên nhủ.

"Bạn em bị sao à."

Ngước đầu nhìn lên chín là người đàn ông áo cam lúc nãy đang cạnh bên ân cần
hỏi hang.

Bỉ Ngạn chỉ có thể lắp bắp trả lời:

"Không. . . không biết ạ."

Uy thế lẫm liệt làm hắn không tự giác dùng kính ngữ xưng tụng.

Chỉ thấy trung niên vươn tay chứa đầy băng gạt sờ vào lưng Phong, như có làn
sương xâm nhập Phong từ từ ngất.

"Được rồi, em có thể dẫn bạn mình đi, một lát sẽ tỉnh ấy mà."

Thở phào, Bỉ Ngạn khiên lên Phong cao chạy xa bay khỏi nơi quái quỷ này.

"Hiếm khi thấy ngài dùng đến năng lượng cửu vĩ."

Chủ tiệm Ichiraku đi đến hiếu kì hỏi.

Cười! trung niên áo cam than nhẹ:

"Là một mầm móng tốt à."

"Chưa biết chắc được đứa nhỏ ấy sẽ vào quốc gia nào kia mà."

Bỏ qua lời vấn đáp ấy, trung niên áo cam chỉ đứng người dậy từ từ đi vào bàn
ngồi thưởng thức Ramen của mình.

Lắc lắc đầu, chủ quán Ichiraku cười trừ mắng vui:

"Cậu vẫn ngốc như xưa à, Uzumaki Naruto."

Nói ra lời này, ngoài cửa quán bảng hiệu ẩn ẩn sáng lên, nếu còn người chơi
quanh đây dùng rà xoát thuật sẽ tuôn ra tên gọi thật của nó:

[ 《 Truyền kì cửa hàng Quán mì Ichiraku Ramen》: nhờ quen thân người cầm quyền
cả làng lá nên chuyên bán mì Ramen nổi tiếng toàn liên minh Nhẫn giả.

Bảo vệ canh cổng: các vị khách quen.

No ramen no life. ]


Hư Nghĩ Phá Thiên - Chương #15