Tăng Khí Đan.


Người đăng: phudo9102000@

Trông cuốn sách trên tay Diệp Trần, Diệp Huyên hiếu kỳ hỏi:

"Sơn Lâm Du Ký? Huynh định trở thành mạo hiểm giả chắc?"

"Bí mật!" Diệp Trần cười cười, nháy mắt ra vẻ thần bí.

"Không nói thì thôi, muội cũng không cần biết!" Diệp Huyên hờn dỗi nói. "Muội
đi chơi đây!"

Nói rồi xoay người định đi, nhưng động tác chậm chạm, như thể đang do dự, lại
như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Diệp Trần giơ cuốn Kim Sơn Bảo Điển lên cao, che đi muôn mặt. Khoé môi hắn khẽ
nhếch lên một chút, dường như đang cố nhịn cười.

Một...

Hai...

Ba...

Diệp Huyên vốn đang định đi chợt đình chỉ động tác, cả người quay phắt lại
nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, đôi mắt phun lửa, như thể muốn ăn tươi nuốt sống
hắn.

"Diệp Trần ca ca, đồ đáng ghét, ngay cả hỏi muội một câu "đến tìm huynh làm
gì" cũng không được hay sao?"

Diệp Trần không nhịn nổi nữa, cười rộ lên. Hắn đưa tay xoa đầu Diệp Huyên,
nói:

"Trêu muội chút thôi, đừng giận! Nói đi, muội tìm ta cả ngày hẳn là có việc
rất quan trọng!"

"Không nói!" Diệp Huyên quay ngắt sang một bên, hờn dỗi.

"Tiểu Huyên Huyên đáng mến, nói đi mà!" Diệp Trần phát huy khả năng nịnh nọt.

"Không bao giờ!"

"Ta đưa muội đi chơi..." Lần này hắn trực tiếp dụ dỗ.

"Móc ngoéo!" Quả nhiên, cô nàng ham chơi này sáng mắt, thò ra một ngón tay út.

"Này thì ngoéo!" Diệp Trần rất vui lòng hợp tác, không quên nhắc nhở, "mau nói
đi!"

Thấy Diệp Trần nhún nhường, Diệp Tiểu Huyên híp mắt lại, tỏ ra vô cùng thích
chí. Nàng vừa cười vừa nói:

"Phụ thân huynh bảo muội đi tìm huynh, gọi huynh về gặp người một lát. Hình
như có việc gì đó quan trọng!"

Diệp Trần nghe xong, không biểu hiện gì nhiều. Kiểu gì hắn cũng phải gặp
"người cha" này, sớm một chút cũng tốt, nhanh chóng quen thuộc hơn. Còn về lý
do cha hắn gọi tới, Diệp Trần đoán, bảy phần là việc hắn đánh cược với trưởng
lão thủ các đây mà.

Gật đầu, Diệp Trần tạm cất sách vào chỗ cũ, quay sang hỏi Diệp Huyên:

"Ngày mai muội rảnh không? Ta dắt muội lên núi chơi!"

Diệp Huyên vốn là cô bé ham chơi, lập tức gật đầu:

"Rảnh! Nhưng huynh định đi đâu?"

Trông bộ dáng háo hức của cô nàng, Diệp Trần trong lòng thầm cười, khẽ nói:

"Đến lúc đó sẽ biết thôi..."


_<


Chia tay với Diệp Huyên tại lối vào Tàng Thư Các, Diệp Trần ôm theo cuốn thư
tịch đang đọc dở, bước đi.

Mang tâm trạng vui vẻ, Diệp Trần đi tới một toà tiểu viện nhỏ nằm ở phía Đông
khu kiến trúc Diệp gia. Đó là viện tử của người mang thân phận cao nhất trong
Diệp Gia thành, cha của hắn, Diệp Lạc.

Diệp Lạc sinh ra trong gia đình nghèo, xuất thân không có gì nổi bật. Sau này
đến tuổi trai tráng liền gia nhập quân ngũ, trở thành một tiểu binh nhỏ bé.
Nhưng nhờ vào tài năng quân sự bẩm sinh cùng thiên phú tu luyện khá tốt, ông
ta từ một người lính quèn, trong quá trình xông pha trận mạc, liền không chỉ
nhiều lần lập đại công mà còn gặp mấy đợt kỳ ngộ. Khiến cho hoàng đế Lạc Trần
Quốc trọng dụng, ban cho chức vị thành chủ Diệp Gia thành, nắm giữ một vùng
quốc thổ. Quan trọng hơn, thực lực của Diệp Lạc rất cao siêu, tu vi lên đến
cảnh giới Tiên thiên sơ kỳ. Trong một tiểu quốc như Lạc Trần quốc cũng coi như
có số má, không ai dám coi thường.

Lại nói đến Diệp Trần, đáng lẽ có một người cha như vậy, thành tựu của hắn
không vượt qua được thì ít nhất cũng sẽ thừa hưởng vài phần bổn sự của cha
mình. Tuy nhiên, Diệp Trần mặc dù từ nhỏ bộc lộ ra thiên tư hơn người, thông
minh lanh lợi, lại có thể chất tu võ khá cường đại. Có điều con người hắn lại
quá lười biếng, một chút nỗ lực cũng không có. Nếu không phải bị thúc ép, có
lẽ Diệp Trần đến giờ cũng chỉ là một kẻ tầm thường, chắc gì đã đạt tới tu vi
Luyện khí tầng hai.

Thổn thức đôi chút, Diệp Trần đưa tay khẽ đẩy, đại môn mở ra, trước mắt xuất
hiện mảnh sân vắng vẻ, tràn ngập ánh nắng.

Hắn hơi do dự, nhưng cuối cùng, vẫn tiếp tục bước tới, đi một mạch tới trước
cửa thư phòng.

Cộc cộc!!!

"Trần nhi đấy hả? Vào đi!"

Một giọng nói trầm trầm từ trong phòng truyền ra, Diệp Trần đẩy cửa thư phòng
bước vào.

Trong phòng thoang thoảng hương thơm gỗ quý, phía bên phải hắn là một giá
sách, bên trái đặt một cái bàn gỗ, trên bàn có giấy, bút, mực... Còn có một
khối ngọc tỷ bắt mắt nằm đó. Nhưng Diệp Trần không quan tâm, sự chú ý của hắn
đặt trên người nam tử trung niên ngồi sau chiếc bàn, ông ta là cha hắn ở kiếp
này.

"Phụ thân..." Diệp Trần hơi cúi đầu, khẽ gọi.

Diệp Lạc từng là quân nhân. Là quân nhân thì đều có phong cách chung là nghiêm
chỉnh trong mọi trường hợp và trước bất kì ai, cho dù đó là người thân thiết
nhất.

"Ngồi xuống!"

Ông gật đầu, tay chỉ vào chiếc ghế ghỗ đen bóng phía đối diện. Diệp Trần cũng
không thừa lời, dứt khoát ngồi xuống, chờ đợi lời nói của cha mình.

Trông thái độ và hành động của hắn, Diệp Lạc cau mày, hai mắt hơi híp lại, ẩn
ẩn trong đó dường như có một sự khó hiểu nào đó.

"Ngươi đã thay đổi!" Một lúc sau, ông nói. "Dù không biết chuyện gì xảy ra,
nhưng ngươi đã thay đổi hoàn toàn."

Diệp Trần sẵn có chuẩn bị, thản nhiên cười:

"Con người mà... sớm muộn cũng sẽ có ngày phải lớn thôi!"

Lông mày Diệp Lạc dãn ra, rối cuộc phá lên cười lớn:

"Ha ha ha... Đúng vậy, sớm muộn cũng có ngày phải lớn mà thôi!"

Cười rất lớn, rất thống khoái, tựa như buông xuống một gánh nặng ngàn cân
trong lòng.

Thật nhẹ nhõm!

Diệp Lạc đang cười, chợt nghiêm mặt:

"Vụ đánh cược kia, ta vốn muốn nhúng tay vào giúp ngươi, xem ra... ngươi dường
như có thể tự giải quyết được nhỉ?"

"Dạ, phải! Con lo được, thưa phụ thân!"

Diệp Lạc gật đầu, thò tay lấy từ trong ngực áo ra một bình ngọc nhỏ. Thân bình
màu xanh lam, nắp bình bọc vải đỏ, vô cùng bắt mắt.

"Tăng Khí Đan!"

Diệp Trần vừa nhìn, trong đầu linh quang chợt loé, bật thốt lên.

"Không tệ, coi như có ánh mắt!"

Diệp Lạc trông bộ dạng kinh ngạc của nhi tử mình, thản nhiên đặt lọ Tăng Khí
Đan trước mặt Diệp Trần.

"Nếu ngươi đã quyết tâm thay đổi. Ta là phụ thân, không thể không giúp đỡ
ngươi một chút. Bình Tăng Khí Đan này là ta mua được từ một phòng đấu giá, rất
đắt đỏ. Nó có thể giúp ngươi nhanh chóng tu luyện tới Luyện khí tầng tám trong
vòng vài tháng. Mùa đông tháng mười năm nay sẽ tiến hành Đại Hội Gia Tộc tổ
chức hai năm một lần. Mong lần này ngươi sẽ không để người làm phụ thân như ta
thất vọng!"

"Nhất định..." Diệp Trần gật mạnh đầu.

...


Tiếp tục ủng hộ tác giả bằng cách like, cảm ơn và đề cử Kim Phiếu nhé!!!


Hư Không Võ Thánh - Chương #7