Người đăng: phudo9102000@
HƯ KHÔNG VÕ THÁNH - C6 - THẾ THÂN I
Trong đại viện của gia tộc họ Diệp có một toà kiến trúc được xây dựng theo
phong cách khác hẳn với những toà kiến trúc còn lại.
Nó trông giống như một toà tháp, nhưng không hề có đỉnh nhọn. Cũng không thon
nhỏ dần từ dưới lên trên, mà chằn chặn như một khối hình trụ khổng lồ. Tổng
cộng có bảy tầng, mỗi tầng đều chứa vô số cuốn kỳ thư, bảo điển được phân loại
theo từng chủ đề riêng biệt.
Đứng trước đại môn của Tàng Thư Các, Diệp Trần không khỏi tặc lưỡi trước sự đồ
sộ của công trình này. Có thể nói, mặc dù Diệp gia là một võ lâm thế gia,
nhưng lại không hề xuất hiện tình trạng trọng võ khinh văn.
Trái lại, rất nhiều phương diện của Diệp gia và Diệp Gia thành đều dính dáng
mật thiết tới triều đình. Cho nên tri thức rộng rãi cũng là thứ tố chất mà đệ
tử gia tộc bắt buộc phải có.
Có câu, biết nhiều điều chưa bao giờ là vô ích cả.
Đối với đạo lý này, Diệp Trần vô cùng tán đồng. Dù sao hắn cơ bản vốn là người
của thế giới văn minh hiện đại, cái tư tưởng "tri thức là sức mạnh" vẫn còn cố
hữu lắm.
Cảm thán xong xuôi, Diệp Trần đi vào trong Tàng Thư Các.
Bước qua đại môn, thứ đầu tiên đập vào mắt Diệp Trần không phải là từng hàng
sách vở, mà là những bậc thang dài vô tận đâm ngang xẻ dọc khắp không gian
rộng lớn của Tàng Thư Các.
"Quả nhiên không tầm thường!"
Diệp Trần không khỏi sinh ra cảm giác thán phục. Thán phục người kiến trúc sư
tài ba nào đã xây dựng nên công trình đồ sộ này.
Nhìn từ bên ngoài, người ta thấy được toà thư viện này có bảy tầng. Thực chất,
Tàng Thư Các vốn không phân chia tầng thứ. Bảy tầng kia đại diện cho bảy thể
loại thư tịch phổ biến, giúp các thành viên trong gia tộc dễ dàng tìm kiếm đầu
sách mà mình muốn kiếm.
Chính vì không hề có tầng thứ nào hết, cho nên, bên trong Tàng Thư Các cũng
không có những hàng giá sách đặt song song như thư viện bình thường. Tất cả
thư tịch đều được đặt ở những giá sách dạng cung tròn nằm sát trên tường, hoàn
toàn khớp với hình dáng của toà nhà này.
Ngoài ra, những bậc thang kéo dài xiên ngang xẻ dọc khắp nơi kia nhìn thì
tưởng là được xây dựng một cách vô ý thức. Tuy nhiên, nếu để tâm quan sát, ắt
sẽ phát hiện ra điều thú vị. Đó là dù đứng ở bất kì đâu trên bậc thang đều có
thể dễ dàng lấy được những cuốn thư tịch xung quanh vị trí của mình.
Miên man suy nghĩ, Diệp Trần thoáng chốc đã đến khu vực cầu thang bên cạnh nơi
đặt thư tịch mà hắn cần.
Sơn Lâm Du Ký...
Kim Sơn Đại Điển...
Sơn Lâm Du Ký là cuốn nhật kí nổi tiếng của một võ giả Luyện khí cảnh. Vị võ
giả này có sở thích đi du lịch bốn phương, đặc biệt là thăm thú những vùng núi
rừng hiểm trở. Tương truyền rằng, rừng núi trong khắp Nam Thiên Quốc, không
nơi nào không có dấu chân của hắn. Đến khi về già, đi không nổi nữa, hắn mới
viết ra Sơn Lâm Du Ký, đúc rút những kinh nghiệm thám hiểm cả đời mình vào
trong một cuốn nhật kí, để đời sau có thể dựa vào nó mà biết cách sinh tồn
trong hiểm cảnh. Lại nói, chính nhờ mang tính chất thực tế và hữu dụng như
vậy, cuốn sách này luôn là vật gối đầu của những mạo hiểm giả trong thiên hạ.
Còn Kim Sơn Đại Điển, nó là một cuốn sách chứa toàn bộ thông tin về dãy Kim
sơn - một ngọn núi nằm gần với Diệp Gia thành. Kim Nhạn Điểu thường làm tổ ở
các hốc đá bên sườn núi. Đến mùa sinh sản, vô số Kim Nhạn sẽ đồng loạt xây tổ,
khiến cho dãy núi như được dát vàng. Cái tên Kim Sơn từ đó mà ra.
Vừa vặn, bây giờ đang vào thời điểm Kim Nhạn Điểu bắt đầu mùa sinh sản. Diệp
Trần chính là muốn dựa vào việc quan sát Kim Nhạn bay lượn để có thể nhanh
chóng tu luyện võ kĩ Kim Nhạn Công đến đại thành.
Ngồi xuống một bậc thang, Diệp Trần ôm trong mình hai cuốn sách, từ từ nghiền
ngẫm chúng. Chẳng mấy chốc, trời đã chập thối, mọi người trong thư viện đi
hết, chỉ còn lại mình hắn vẫn đang đọc dở cuốn Kim Sơn Đại Điển. Tâm thần hoàn
toàn chìm vào những điều kì lạ trong đó, không sao thoát ra được.
"Diệp Trần ca ca, thì ra huynh ở đây!"
Đang mải mê đọc sách, giọng nói lanh lảnh của thiếu nữ bỗng lọt vào tai, cùng
với đó là một làn gió nhẹ thổi vào mặt. Diệp Trần thoát khỏi trạng thái học
tập, ngẩng mặt lên, nhìn thiếu nữ áo hồng trước mắt, mỉm cười:
"Huyên Huyên, muội làm gì ở chỗ này vậy?"
Thiếu nữ này tên Diệp Huyên, là con gái của ngũ thúc hắn - Diệp Thái. Niên kỉ
nhỏ nhất trong số các anh em trong nhà nên luôn được mọi người cưng chiều, coi
như bảo bối. Thiếu nữ vừa nghe hỏi liền chu môi, mắt đẹp nhìn chằm chằm vào
Diệp Trần, giận dỗi đáp:
"Hứ, câu này phải là muội hỏi mới đúng! Huynh cả buổi chiều chui ở đây làm cái
gì? Để muội tìm huynh lâu như vậy chứ?"
Diệp Trần cười khổ, biết bà cô nhỏ này là một đống phiền toái, ai chọc vào là
cắn người đấy. Đáng sợ đến mức ngay cả đến hai huynh đệ Diệp Đại, Diệp Tiểu
nếu gặp trên đường còn phải tránh mặt. Rất may, tiểu cô cô này lại đặc biệt
yêu quý hắn.
"Ta? Ta đọc sách thôi!" Diệp Trần thong thả đáp.
"Đọc sách?"
Diệp Huyên nhìn chằm chằm vào hắn, trong đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Huynh đọc cái gì chứ? Ở đây cũng không có Xuân Cung Đồ đâu!"
Trong suy nghĩ của Diệp Huyên tiểu thư, Diệp Trần ca ca của nàng từ trước tới
nay chưa bao giờ có khái niệm đọc sách. Hằng ngày chỉ biết rong chơi lêu lổng,
ham chơi biếng làm. Dẫu có đọc cũng là xem mấy thứ đáng xấu hổ như Xuân Cung
Đồ, Tuyệt Sắc Bảng... Nào có chuyện mò vào Tàng Thư Các yên yên ổn ổn đọc sách
thế này cơ chứ!
Đương nhiên, nàng cũng hiểu được bản chất của hắn là một kẻ lười biếng chứ
không hề xấu xa như hai tên Diệp Đại, Diệp Tiểu kia. Nếu không, nàng cũng
không thân thiết với Diệp Trần như vậy.
"Xuân Cung Đồ? Muội nghĩ cái gì vậy?" Diệp Trần toát mồ hôi, bà cô nhỏ này
cũng thẳng thắn quá đi. "Tiểu cô nương như muội không nên biết mấy thứ đó!"
"Cái gì mà tiểu cô nương như muội không được biết mấy thứ đó. Không phải chỉ
là mấy cuốn dâm thư thôi sao? Nam nhân các huynh xem được, sao muội lại không
xem được chứ?"
Đối với lời giáo huấn của Diệp Trần, Diệp Tiểu Huyên bĩu bĩu môi, khinh bỉ đáp
trả. Diệp Trần không biết phải trả lời ra sao. Chẳng lẽ lại tuyên truyền về tư
tưởng trọng nam khinh nữ cho bà cô này nghe? Như vậy thì quá lạc hậu rồi, ta
là người Trái Đất nha, người hiện đại nha, nam nữ bình quyền nha, đàn ông đích
thực nha.
"Ài!"
Diệp Trần cười khổ:
"Ta thực là không có đọc mấy thứ dâm thư gì đó. Muội nhìn đi!"
Đoạn giơ cuốn thư tịch đã đọc xong cho Diệp Huyên xem:
"Thấy rồi chứ! Đây đâu phải Xuân Cung Đồ mà muội nói!"
--------------------
Đã có chương sáu rồi! Hãy nhấn cảm ơn, like và cmt để tác giả có thêm động
lực!
Lịch ra chương mới: mỗi tuần ra ít nhất năm chương!