Tu Luyện Kim Nhạn Công (2).


Người đăng: phudo9102000@

HƯ KHÔNG VÕ THÁNH - C4 - THẾ THÂN I


Sáng hôm sau...

Không khí vẫn còn đọng hơi ẩm của sương sớm, một thiếu niên cởi trần dang hai
tay đứng giữa sân, thỉnh thoảng lại lướt đi với tốc độ cực nhanh. Dường như
vẫn chưa quen với động tác này, mỗi lần hắn di chuyển là một lần hắn tông phải
tường hoặc vấp phải vật cản.

Tuy nhiên, mặc kệ phải chịu đau đớn thế nào, hắn vẫn chưa hề tỏ ra nhụt chí mà
dừng lại.

Thiếu niên này... còn ai khác ngoài Diệp Trần.

"Lại một lần nữa!"

Diệp Trần chống đất đứng lên, bất chấp cơ thể còn đang đau đớn, lại tiếp tục
rèn luyện khinh công. Dù kết quả chưa từng thay đổi.

"Lại lần nữa!"

"Lại thêm lần nữa!"

"Lại nữa!"

"Tiếp!"

"Lại..."

Tính cố chấp bị khơi dậy, Diệp Trần tu luyện gần như điên cuồng. Sau bốn canh
giờ, hắn nằm vật ra giữa sân, miệng thở hồng hộc, nội khí cạn kiệt, một ngón
tay cũng nhấc không nổi. Dưới mặt đất, mồ hôi chảy lêng láng như vừa trải qua
một trận mưa lớn.

"Tại sao lại như vậy?" Diệp Trần rầu rĩ.

Hắn không hiểu. Rõ ràng bản thân đã nắm giữ toàn bộ phương pháp vận khí và tư
thế thực hành rồi, tại sao mỗi lần di chuyển đều không thể khống chế thân thể
được như ý muốn.

Rơi vào bế tắc, Diệp Trần dứt khoát không nghĩ ngợi nữa. Đây là thói quen từ
kiếp trước của hắn. Mỗi lần ý nghĩ không thông thuận, hắn sẽ mặc kệ, làm những
việc mình thích chờ cảm hứng.

Vò mái tóc ướt sũng mồ hôi của mình, Diệp Trần đứng dậy, mệt mỏi lê thân vào
nhà tắm.

...

Có một điều kì lạ mà Diệp Trần vẫn thắc mắc từ hôm qua đến giờ, đó là phòng
tắm của hắn luôn luôn có sẵn nước nóng. Chẳng cần đun hay gọi người mang nước
tới, chỉ cần vặn vòi nước bên cạch bồn tắm, nước nóng sẽ chảy xuống, nhiệt độ
vừa vặn, dường như còn có công dụng đặc biệt, ngâm mình trong đó cực kì thư
sướng.

Ngoài ra, không khí trong phòng ngủ của hắn lúc nào cũng tươi mát, mặc kệ là
bên ngoài nắng nóng như thế nào, vừa vào trong nhà liền cảm thấy như tới một
không gian hoàn toàn khác biệt. So sánh những điều trên với bình nóng lạnh hay
điều hoà ở thế giới kiếp trước, quả thực chỉ có hơn không có kém.

Đưa ra kết luận như vậy, đến cả Diệp Trần cũng thấy kinh ngạc. Phải biết, Trái
Đất có một nền văn minh khoa học vô cùng tiên tiến, được phát triển suốt vài
thế kỉ. Ở thế giới này, nhìn phong cách ăn mặc, có thể thấy mang đậm nét phong
kiến. Nhưng chứng kiến những thứ kì diệu kia, ai dám nói nó là lạc hậu chứ.

Thắc mắc thì thắc mắc, Diệp Trần không phải khoa học gia. Hắn cũng không mong
muốn phát triển khoa học ở thế giới này. Cái hắn cần bây giờ, đơn giản chỉ là
được tắm rửa mà thôi.

"Thật thoải mái!"

Diệp Trần cảm nhận từng luồng hơi ấm dịu nhẹ từ chất lỏng truyền vào cơ thể,
hắn không nhìn được rên lên một tiếng sảng khoái. Hai mắt nhắm hờ, Diệp Trần
ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

...

Khi Diệp Trần tỉnh dậy đã vào lúc giữa trưa, nước trong bồn đã nguội lạnh. Hắn
bèn đứng dậy, mặc một bộ lam y mới tinh, bước ra khỏi phòng tắm.

"Hít hà, thơm quá!"

Diệp Trần vừa bước ra liền ngửi thấy hương thơm của thức ăn. Hắn tập luyện cả
buổi sáng cũng cảm thấy đói bụng rồi. Còn về việc thức ăn này từ đâu ra, Diệp
Trần biết là do một thị nữ đưa tới. Diệp gia rất nghiêm khắc về chế độ sinh
hoạt hàng ngày của đệ tử. Từ việc ngủ nghỉ, luyện tập, hay đơn giản là việc
cơm nước, đều có một tiêu chuẩn khắt khe và hợp lí. Chính vì vậy mà đệ tử Diệp
gia thường rất có tính quy củ và giờ giấc.

Đương nhiên, Diệp Trần trước đây là một ngoại lệ, ngoài việc ăn cơm và ngủ
nghỉ theo quy định, số lần hắn bước chân đến luyện võ trường có lẽ chỉ đếm
trên đầu ngón tay.

Với tốc độ gió cuốn mây tan, Diệp Trần như một con hổ đói. Chẳng mấy chốc,
trên bàn ngoài bát đĩa chưa rửa ra thì một mẩu thức ăn cũng không còn.

Ăn xong, Diệp Trần ngồi khoanh chân tu luyện một lúc để chuyển hoá thức ăn
thành năng lượng nội khí, sau đó lại ra sân tiếp tục rèn luyện khinh công.

Thời gian không còn nhiều nữa rồi!

Diệp Trần có hơi hối hận. Hắn vốn muốn dùng ván cược kia để tạo ra áp lực cho
bản thân, nhanh chóng hoàn thiện mình. Nào ngờ, hắn lại quá coi thường độ khó
của những môn võ kĩ ở thế giới này.

Đúng vậy, kiếp trước Diệp Trần là một võ sĩ. Võ sĩ đích thực không chỉ luyện
võ mà còn phải luyện tâm, tuyệt đối không thể để bản tâm lung lay, sinh ra tâm
ma. Đương nhiên, ở kiếp trước chuyện tẩu hoả nhập ma gì gì đó chỉ xuất hiện
trong truyện kiếm hiệp thôi. Luyện tâm khômg phải là để không bị tẩu hỏa nhập
ma, mà để giữ cho linh hồn luôn trong sạch, tinh thần luôn tỉnh táo, vô hận
bất hối.

Nói đơn giản chính là, luyện võ thân thể mạnh, luyện tâm tinh thần mạnh. Diệp
Trần phải thừa nhận, ngày hôm qua bản tâm của hắn không đủ bình tĩnh, có lẽ là
môi trường mới khó thích ứng nên trong người sinh bực bội. Nếu Diệp Trần là
Diệp Trần của thường ngày, vậy cách hành xử của hắn lúc ứng phó với hai huynh
đệ Diệp Đại - Diệp Tiểu, hay là lúc ở Võ Kĩ Các sẽ không như vậy rồi.

"A di đà phật, sửu nhi, sửu nhi... Cái sửu nhi này thật quá nguy hiểm mà!"

Hối hận thì hối hận, Diệp Trần sẽ tuyệt đối không cho phép bản thân vì thế mà
nản chí. Dù sao áp lực là do mình cố ý tạo ra, về cơ bản đã đạt tới mục đích
bên ngoài rồi, nếu từ bỏ chẳng phải ngay cả mình cũng thua mình hay sao.

Diệp Trần nắm chặt tay, ý chí quyết tâm bùng phát. Tuy nhiên, hắn không tiếp
tục lao đầu vào tu luyện nữa. Diệp Trần đã hoàn toàn thuần thục phương pháp
vận hành nội khí và tư thế di chuyển. Hắn cho rằng mình đang thiếu sót một thứ
gì đó, không đơn giản chỉ là kĩ thuật, mà là thể ngộ.

Đúng vậy! Trên đời này, thứ mà không thể truy cầu được, thì chỉ có thể cảm ngộ
ra mà thôi.

Diệp Trần ngồi trên hòn giả sơn đồ sộ ở góc sân, mắt nhắm chặt, nội khí vận
chuyển theo lộ tuyến công pháp. Đồng thời, trong đầu cũng không ngừng suy
nghĩ. Làm sao để chạm đến chữ "ngộ" xa xăm mờ mịt?

Bên trong cơ thể Diệp Trần có một vòng xoáy màu trắng đang liên tục xoay tròn.
Chính xác mà nói, vòng xoáy này đang không ngừng bành trướng, không ngừng hấp
thu nguyên khí từ chất dinh dưỡng bên trong cơ thể.

Ong ong...

Đan điền truyền ra âm thanh báo hiệu nội khí đã căng tràn. Diệp Trần thu công,
từ từ mở mắt.

Luyện khí cảnh tầng bốn đỉnh phong, thành!

Cảm nhận được bản thân mình lại mạnh hơn một chút, Diệp Trần vui mừng, nhưng
không quá ngạc nhiên. Thực tế, từ Luyện khí cảnh tầng bốn lên tới Luyện khí
cảnh tầng bốn đỉnh phong, cũng không thể coi là đột phá một đại cảnh giới.
Thậm chí, tiểu cảnh giới cũng không phải.

Chỉ khi nào hắn đột phá lên Hậu thiên cảnh mới xem như một bước ngoặt lớn, còn
nếu đột phá lên Luyện khí tầng năm cũng chỉ được gọi là tiểu cảnh giới mà
thôi.

Nói chính xác, thực lực bây giờ của Diệp Trần vẫn là Luyện khí tầng bốn. Có
điều, nó đã được củng cố lại, toàn diện hơn, sung túc hơn.

Chấm dứt tu luyện, Diệp Trần đứng dậy. Hắn đoán bản thân muốn tiếp tục đột phá
lên tầng năm cũng phải mất ít nhất dăm bữa nửa tháng, không có gì phải vội vã
cả. Quan trọng là hắn đã có ý tưởng khả thi để tu luyện Kim Nhạn Công rồi.

"Nên đến thư viện một lát vậy!"

Diệp Trần cẩn thận đóng kín các cửa trong tiểu viện. Sau khi nhét bí tịch Kim
Nhạn Công vào ngực áo liền hướng về một toà kiến trúc to lớn của gia tộc đi
tới.

-----------------

^^ ^^ Mọi người đọc truyện vui vẻ, hãy ủng hộ tác giả bằng cách like, share,
đề cử và nhấn cảm ơn. Ủng hộ web bằng cách chọn vào quảng cáo nhé!


Hư Không Võ Thánh - Chương #5