Đi được mấy dặm, thấy Cố Phi tốc độ chậm quá, Mục Tử Y bất đắc dĩ phải một lần
nữa ôm lấy hắn, đạp khinh công lướt đi, làm Cố Phi trong lòng sung sướng, hơi
thở thật sâu hưởng thụ trên người nàng hương thơm.
Lướt đi mấy chục dặm, Mục Tử Y hạ xuống, ném bỏ Cố Phi rút kiếm lao vào giao
chiến với một cái Song Đầu Hỏa Xà.
Không đến 5 phút Song Đầu Hỏa Xà bị Mục Tử Y biến thành không đầu Hỏa Xà, nàng
ném cho hắn một cái kim thuổng, chỉ vào một bụi màu đỏ thảo dược nói: " Đào
lên cho ta! "
Lại quăng thêm một câu: " Sức một cái rễ, ta thẻo ngươi một miếng thịt! "
Cố Phi có chút bất đắc dĩ, bất quá được lợi, tất phải bỏ chút công sức, hắn
ngoan ngoãn nắm lên kim thuổng, cẩn thận đào móc màu đỏ bụi thảo dược.
Sau hơn 10 phút, bụi thảo dược được Cố Phi nắm một bụi nguyên xi không hao tổn
dược thảo giao cho Mục Tử Y.
Hắn cẩn thận đào đến từng cái bé nhất rễ, làm Mục Tử Y không khỏi bật cười,
một nụ cười câu hồn đoạt phách, tiếc rằng Cố Phi chú ý đào móc không nhìn
thấy.
Cố Phi bỏ công đào móc, thành quả là được nàng ôm thêm mấy chục dặm.
Lần này, một đầu Độc Giác Ma Ngưu bị thảm sát, Yêu Đan cũng bị móc.
" Cho ta đào . . . "
Cố Phi cũng rơi vào khá thảm tao ngộ, bởi lần này bụi thảo dược khá lớn, hắn
phải tốn khá nhiều công sức.
Thêm một lần được ôm đi thêm mấy chục dặm.
Một cái Xích Huyết Xà bị thảm sát.
" Cho ta đào . . . "
Một cái Hắc Phong Báo bị thảm sát.
" Cho ta đào . . . "
Một đầu Thổ Hoàng Thử bị chém làm đôi.
" Cho ta đào . . ."
" Cho ta đào . . . "
" Cho ta đào . . . "
. . .
Cố Phi cũng không biết mình đây là làm nam sủng hay làm cu li nữa? Bất quá lâu
lâu lại được ôm, làm hắn rất vui vẻ, có đôi khi dở dở ương ương lại vui vẻ hơn
chịch rất nhiều.
Mãi cho đến trời gần tối, Mục Tử Y mới ôm Cố Phi rời khỏi Lạc Thủy Sâm Lâm,
trở về Lô Thành.
Đi tới cổng thành, Cố Phi vội vàng hô: " Lão bà, nàng không để ta tắm rửa một
phát sao? Để ta như thế này không sạch sẽ vào thành? "
Mục Tử Y thả hắn xuống một chỗ vắng vẻ, Nguyên Khí vận chuyển, bành một phát,
nàng hai mắt nhắm lại, Cố Phi biến thành trần truồng nam nhân.
Bành . . .
" Lão bà, Nàng . . . "
Mục Tử Y từ trong giới chỉ lấy ra một bộ nam y phục ném cho hắn.
" Lão bà, nàng làm sao lại có nam nhân y phục? " Cố Phi hỏi.
Mục Tử Y không hiểu Cố Phi tại sao gọi mình lão bà, nàng nghe ra ý tứ không
phải nói nàng già loại kia, bất quá cũng không buồn hỏi.
" Đây là ta trước kia nam sủng y phục, làm sao? Không muốn mặc? " Mục Tử Y
tiếu tiếu nói, mắt vẫn nhắm chặt.
Cố Phi: " . . . "
Không nghe Cố Phi trả lời, Mục Tử Y hé hé mắt nhìn phần trên, thấy Cố Phi mặt
sạm đen lại, nàng cười ha ha giải thích: " Đùa ngươi thôi, đây là ta lúc trước
dịch dung cải trang nam nhân dùng y phục, ngươi nhanh mặc vào đi! "
Cố Phi nghe vậy liền đưa y phục lên ngửi ngửi, quả nhiên có hương thơm nữ
nhân, liền vui vẻ mặc vào.
" Được rồi, tới phiên ngươi nhắm mắt! "
" Không được, ta phải bịt mắt ngươi . . . "
Mục Tử Y lấy một mảnh vải, quấn lại thật kỹ hai mắt Cố Phi, sau đó bắt hắn
xoay người lại.
Cố Phi rất ngoan ngoãn làm theo.
Bành một tiếng.
Cố Phi thần thức loạn động, bất quá không dám phóng ra ngoài, hắn biết Mục Tử
Y là Luyện Đan Sư, tu vi tinh thần lực rất rất cao, không dám phóng bậy, chỉ
vừa đủ thấy nàng thân thể là được.
Cố Phi máu mũi chảy xuống . . .
" Xong rồi, ngươi có thể tháo xuống! "
Cố Phi nghe vậy liền xoay người rất nhanh, giống như biết trước vậy, vãi che
mắt cũng được tháo xuống, hắn bất ngờ thấy Mục Tử Y mặc hằm hằm sát khí.
" Ngươi vừa tưởng tượng cái gì . . . . . " Nàng quát lớn.
Cố Phi cảm thấy chất lỏng mặn mặn chảy vào miệng, liền biết chuyện gì, vội
xoay người bỏ chạy, bất quá không dùng tu vi, hắn có thể chạy sao, bị Mục Tử Y
hành hạ một trận.
Sau khi bị hành hạ một trận, Cố Phi được Mục Tử Y đưa vào một cái khách sạn
trước thuê hai phòng, sau đó gọi cho hắn thức ăn.
Mục Tử Y tu vi đã đạt đến Ích Cốc cảnh giới, ăn uống cũng không còn cần thiết,
lên phòng mình nhắm mắt dưỡng thần, để Cố Phi một mình ngồi ăn ở lầu dưới.
Vừa ăn, Cố Phi vừa chú ý bên cạnh hai cái khác khách nhân một nam một nữ, nam
thân thể như ngọc, khí vũ hiên ngang, tuổi khoảng ba mươi. Nữ ước chừng hai
mươi lăm, hai mươi sáu, da trắng như bạch ngọc, mi mục như họa, càng là một
tuyệt sắc mỹ nhân.
Ngưng thần quang sát, phát hiện nam nhân tinh khí tắc nghẽn, hẳn là do công
pháp tu luyện vấn đề, vả lại vấn đề này có vẻ đã khá lâu, hắn thầm đoán có
người nhìn trúng lão bà của tên này, nên cho gã công pháp giả tu luyện.
Nhưng nữ tử trái lại, nàng tinh thần phấn chấn, xuân phong phơi phới, hiển
nhiên là sức khỏe sinh lý cực kỹ mãnh liệt.
Cố Phi trong lòng thầm nghĩ miếng thịt này ta chưa ăn được, không bằng tìm cái
khác thịt ăn tạm vậy.
Cố Phi Tử Huyền Kinh vận chuyển, vận công thời điểm cả người hắn bốc lên mùi
thơm khiến nữ nhân ý loạn tình mê, không như trực tiếp đánh vào nhưng cũng có
tác dụng, tựa như một loại khá nhẹ xuân dược vậy.
Ăn uống xong, Cố Phi lên lầu, đi vào phòng mình nằm như bình thường, phòng bên
cạnh, Mục Tử Y bộ dáng rất chuyên tâm luyện đan.
Cố Phi nằm trong phòng, nhưng thần thức vẫn đang chú ý một cái khác căn phòng.
Tu vi thấp, vẫn theo định luật của tự nhiên, nam tử đã ngủ say như chết. Nhưng
nữ tử thì khác, cả người rạo rực khó chịu, giống như thiếu thốn thứ gì, nhưng
muốn được vật gì đó bù đắp mình thân thể khuyết điểm vậy.
Đến nửa đêm, Mục Tử Y vẫn chuyên tâm luyện đan, có vẻ là cao giai đan dược,
bởi nàng đã luyện được vài tiếng.
Cố Phi vẫn đang chờ.
Nữ tử vẫn không ngủ được, lật qua lật lại, nàng quyết định ra khỏi phòng hóng
mát.
Lúc này, Cố Phi động.
" Ồ, tiểu sinh cứ nghĩ chỉ có mỗi tiểu sinh khó ngủ, xem ra vẫn có người đồng
bệnh tương liên à! "
Cố Phi phe phẩy trong tay quạt giấy, chậm chậm tiến lại gần thiếu phụ xuân
phong rạo rực ngoài hành lang, tay trái giấu sau lưng, một viên khói mê bắn
vào Thiếu phụ trong phòng, tiễn chồng nàng một giấc ngủ say nồng.
Thiếu phụ nỡ một nụ cười xinh đẹp thay lời chào hỏi đáp lại Cố Phi.
" Phu nhân là lạ chỗ khó ngủ sao? " Cố Phi đứng bên cạnh, vẫn giữ khoảng cách
1m, đạo mạo nói.
" Ừm, công tử cũng như vậy sao? " Thiếu phụ đáp.
" Đúng là có chút lạ chỗ, ra đi dạo một chút, mới gặp phu nhân, có thể cùng
phu nhân trò chuyện một chút? " Cố Phi miệng nói, trong lòng Tử Huyền Kinh vận
chuyển.
" Đương nhiên có thể, ta cũng đâu phải gì nhân vật lớn, công tử không cần
khách khí! " Thiếu phụ cảm giác càng lúc càng nóng, bắt đầu cởi mở.
Cố Phi nguyên khí vận chuyển, không biết từ đâu kéo đến một đám con muỗi.
" Ngoài này hơi nhiều muỗi, hay là vào phòng tiểu sinh trò chuyện? Ý phu nhân
thế nào? " Cố Phi giọng dụ hoặc.
" Ừm, như ý công tử! " Thiếu phụ đã ý loạn tình mê, xuân phong rạo rực, lại
thêm Cố Phi trẻ tuổi, phong lưu phóng khoáng, ánh tuấn tiêu sái, lý trí đã mất
từ lâu.
Đôi nam nữ đi vào phòng, kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa khép lại.
Nam nhân phải chủ động, đó là quy luật tự nhiên.
Bầu không khí tràn đầy xuân sắc.
Tĩnh lượt 10 vạn chữ!
Huuynh đệ tự phê pha!