Giải quyết xong Tề đại thiếu, Cố Phi trong lòng liền thoải mái, lấy ra quạt
giấy phe phẩy chầm chậm đi dạo bên bờ Thứ Thương Hồ.
" Tây Môn công tử! "
Phía sau bổng nhiên truyền tới một nhu mị giọng nữ, Cố Phi xoay người lại
nhìn, hắn thấy một nữ tử khá xinh đẹp, khóe miệng lộ ra một tia nụ cười như có
như không, chính đang nhìn mình.
Liếc mắt liền nhận ra, đây là Lý Diệp Anh, con gái một phú ông hàng xóm.
Lúc này mặt trời đã hơi hơi hạ xuống ở phương tây, chiếu xuống ánh sáng làm
y phục nàng phản xạ từng sợi kim quang nhất thời nổi lên một tầng xa hoa vầng
sáng khiến Cố Phi có chút si mê.
" Tây Môn công tử? " Lý Diệp Anh thấy Cố Phi ngẩn ngơ, gọi thêm một lần nhắc
nhở.
Cố Phi nghe gọi, lúc này mới tỉnh hồn, vẻ mặt xấu hổ vội vả bước đến bên cạnh
Lý Diệp Anh.
" À, thật ngại quá! "
" Thật ra thì Tây mỗ định lực cũng không kém, chỉ là Lý cô nương quá mức xinh
đẹp, khiến cho Ta không kiềm được mà si mê à! "
Lý Diệp Anh mặt cười không khỏi ửng đỏ, cúi đầu lí rí: " Tây Môn công tử bình
thường chính là dựa vào những này lời chót lưỡi đầu môi lừa gạt cô nương
sao?"
" Lý cô nương nói thế là nghi oan cho ta rồi, ta mà miệng lưỡi như cô nương
nói, chẳng phải đã thê thiếp quanh người, nào có như bây giờ vẫn là một cái
độc thân cẩu đây??? " Cố Phi làm bộ khổ sở nói.
" Cái đó, ta làm sao biết . . . " Lý Diệp Anh miệng nói mà trong lòng nổi lên
một niềm vui sướng.
Đang cô độc, tự dưng có mỹ nữ cùng dạo hồ, Cố Phi tự nhiên rất vui vẻ, thiết
nghĩ trong lòng không gấp thịt Lý Diệp Anh, cứ như vậy mà có cái hay.
" Thời tiết hôm nay mát mẽ, ta nghĩ thuê một con thuyền du hồ, không biết ý cô
nương thế nào? "
" Ta theo công tử . . . "
Cố Phi gật đầu, liền vội vội vàng vàng xoay người đi qua hỏi thuê thuyền, quá
không bao lâu, lại hấp tấp chạy trở về, tựa như nam tử mới lần đầu cùng nữ
nhân dạo chơi hẹn hò vậy, Lý Diệp Anh thấy hắn như vậy, trong lòng càng thêm
vui sướng.
Ngồi trên du thuyền, Cố Phi bưng lên trên bàn ấm trà cho nàng châm trên một
chén nước chè xanh, bắt đầu nói chuyện phiếm, bất quá Cố Phi trình độ vẫn là
không tới đâu, nói chuyện khá kém duyên, nhờ vào vẻ ngoài tuấn tú cùng sự chân
thật bù đắp cũng coi như êm đẹp một cuộc hẹn.
. . .
Thời gian cứ thế dần trôi, cũng đến lúc đưa mỹ nhân trở về. Tiễn nàng về đến
phủ, ghé thăm Lý Phú Ông trò chuyện đôi ba câu xã giao rồi mới ra về.
Lúc Cố Phi trở về phủ, mặt trời đã xuống núi, bóng đêm dần dần bao trùm, hôm
nay nghĩ nghĩ vẫn là qua Tô Ái Linh, đã hai đêm không qua chỗ nàng, hắn cũng
có chút nhớ nhung.
Ăn tối xong, hắn ra hoa viên nằm hóng mát, hưởng thụ một chút Trương Tuyết xoa
bóp, rất ra dáng phú ông.
Ngay lúc này, một luồng kiếm quang từ mái nhà xé gió rít gào nhắm thẳng Cố Phi
mà chém xuống.
Ầm . . .
Nhờ có Vô Địch Phòng Ngự, kiếm quang không cách nào chém Cố Phi làm đôi, nhưng
cũng đem hắn nhấn xuống lòng đất thành một cái hố sâu 10 trượng.
Trương Tuyết cũng bị lưc lượng phản chấn bay một bên hộc máu bất tỉnh, xương
cốt gãy không ít chỗ.
Bạch y nam tử đứng trên mái nhà, ánh mắt nghi hoặc nhìn xuống, hắn đoán đại
khái Cố Phi hẳn là mặc trong người bảo giáp, nên mới không bị một kiếm vừa rồi
của hắn trảm làm đôi.
Hắn phi thân nhảy xuống, tiến lại gần nhìn xem Cố Phi đã chết hay chưa.
Ngay lúc này Cố Phi dùng sức giẫm một cái, lòng đất rung chuyển, nắm tay
Nguyên Lực hội tụ, lại một chiêu từ dưới hố đấm lên.
Vèo . . .
Bạch y nam tử phản ứng cực nhanh, vội vã lắc người một cái, vừa đủ né tránh Cố
Phi bạo lực quyền pháp, khiến Cố Phi quyền pháp đấm vào không khí, thân thể
theo đó cũng bay thẳng lên không trung mấy mét mới đáp xuống đất.
" Ngươi là ai? Vì sao muốn giết ta? " Cố Phi nghiến răng nghiến lợi hỏi, khi
không bị người cho giết, hắn tự hỏi mấy hôm nay cũng không đắc tội qua người,
phải chăng có chơi thì một chút vết tích cũng không để lại.
Xoẹt . . .
Đáp trả lại Cố Phi là một đạo kiếm quang chém thẳng vào đầu khiến hắn lộn mấy
vòng, kiếm quang nhanh đến mức hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy mà không có một chút cơ
hội tránh thoát.
Bạch Y Nam Tử trợn tròn mắt kinh hãi, đối phương thế mà không chết, chẳng lẽ .
. . 'Hộ thân pháp bảo'
Mẹ kiếp, ngươi cho rằng lão tử không chơi lại ngươi . . .
Hệ thống, Buff . . .
Cố Phi trong lòng gầm thét, Buff tăng 10 cấp mỗi ngày được 30 phút, có thể
cộng dồn, hiện tại đã là 128 phút, đủ hắn chơi chết đối phương.
Cố Phi nháy mắt từ một cái Hóa Nguyên Cảnh tứ chuyển nhảy vọt lên Địa Nguyên
Cảnh tứ chuyển.
" Tuyết nhi . . . "
Đám hạ nhân trong phủ nghe thấy âm thanh chấn động nhao nhao kéo ra hoa viên,
Trương Hạn nhìn thấy cháu gái hộc máu nằm một đống liền thất thanh hô, vội
vàng chạy đến.
Ngay lúc này, Bạch Y Nam Tử trên người Địa Nguyên Cảnh Bát Chuyển khí thế bạo
phát đi ra.
Cố Phi cũng lập tức bộc phát khí thế ngăn đón, đem Bạch Y Nam Tử rất nhiều ẩn
tại thế tiến công hóa thành vô hình, thế nhưng vẫn còn sót lại một ít.
Bất quá cho dù là một ít thì đám hạ nhân cũng không chịu nổi, nội tạng chấn
động, hộc máu bất tỉnh, Trương Hạn lão giả ở gần nhất thương thế càng nặng nề,
tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
" Đụ má, thằng chó, ta giết ngươi . . . "
Rống to một tiếng, dồn hết toàn lực một quyền đấm tới.
Bạch Y Nam Tử sắc mặt không đổi, thân thể chậm rãi quẹo trái, tay phải cầm
kiếm hướng lên trên nhấc lên, đột nhiên đâm ra, mũi kiếm run lên, không nhìn
ra công tới đâu, tựa như một đầu độc xà bao phủ Cố Phi trên thân khắp nhượt
điểm.
Nháy mắt không đến một giây, hắn đã chém tổng cộng 28 kiếm, khắp các yếu huyệt
trên cơ thể Cố Phi đều dính kiếm.
Cố Phi cũng không thèm đón đỡ, hắn mục tiêu là đấm thẳng vào đầu Bạch Y Nam
Tử, kiếm chém trên thân vẫn mặc kệ, có chém cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Bạch Y Nam Tử hoảng hốt, tay trái toàn lực tung quyền đón đỡ.
Bành . . .
Cố Phi bay mất xác, mà Bạch Y Nam Tử cũng lui lại hơn mười bước, Nguyên Khí
nhộn nhạo, thân thể bị thương nhẹ, hắn lập tức ngồi xuống đả tọa điều tức mấy
vòng chu thiên ổn định lại Nguyên Khí.
Cố Phi bay mấy trăm mét, rơi xuống một mảnh sân vườn sau nhà một cái nào đó
bình dân, tạo thành một cái hố to, đồng thời đè chết 8 con giun đất, 2 con
ruồi xanh, và một bầy kiến lửa.
Hắn tức điên rồi, từ lúc xuyên không đến hiện tại, chưa bao giờ tức giận đến
như vậy, Bạo Nguyên Đan điên cuồng nhét vào mồm, đẳng cấp tinh thần lực đã là
lever 17, hắn vẫn chưa cắn thuốc tăng lên Võ Đạo đẳng cấp, hiện tại điên cuồng
cắn.
Đẳng cấp nhanh chóng tăng lên . . .
Đến Hóa Nguyên Cảnh thất chuyển max cấp mới dừng lại.
Buff . . .
Cuồng Thân, mở . . .
Cơ bắp khắp cơ thể lập tức bành trước, Nguyên Khí trong cơ thể cuồng bạo, mạnh
mẽ gấp 10 lần hơn.
Vèo . . .
Hắn phóng đi như tia chớp, chỉ vài giây, liền xuất hiện trước mặt Bạch Y Nam
Tử, quyền đả lên mặt hắn.
Bạch Y Nam Tử đang đả tọa, một cảm giác nguy cơ xuất hiện, hắn lập tức lắc đầu
né tránh.
Quyền của Cố Phi xoẹt qua mang tai hắn, một cái lỗ tai bị dập nát, Bạch Y Nam
Tử hai tay đập xuống đất cấp tốc lui về sau, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn Cố Phi
như nhìn một đầu kinh khủng quái vật.
Cố Phi không cho Bạch Y Nam Tử có thời gian thở, một tay Đại Bạo Lực Quyền
công đến.
Bạch Y Nam Tử cảm giác được một luồng cực kỳ cương mãnh quyền khí xông tới
mặt, không khỏi trong lòng run rẩy, vội vã sử dụng tuyệt kỹ Xích Diễm Chưởng
tiến lên nghênh tiếp.
Ầm ầm va chạm, hỏa diễm tóe ra, nhưng Cố Phi nắm tay vẫn không chút thương
tổn, quyền pháp vẫn xuất liên tục.
Bạch Y Nam Tử cắn răng đón đỡ Cố Phi chiêu thức, hắn chợt quyền chợt chưởng,
chợt trảo chợt nắm, cực điểm biến hóa, hết sức hóa giải Cố Phi quyền pháp lực
lượng.
Còn Cố Phi quyền pháp bạo lực thiếu biến, nhưng là uy thế rất nặng, mỗi lần
đều công kích đều như quả núi nện lên người đối phương.
Hai người một thủ một công, càng đấu càng nhanh, cho dù là Địa Nguyên Cảnh võ
giả ở đây có khi cũng đều nhanh không thấy rõ động tác của bọn họ à.