Tề gia là Tứ Đại Hào Môn thế gia của Phù Đô Thành, cho nên Cố Phi không tốn
bao nhiêu nước miếng liền tìm đến Tề gia Gia chủ Phủ đệ.
Đứng cách xa mấy trăm mét nhìn Phủ Tề gia Gia chủ, Cố Phi trong lòng tính
toán.
Hắn cùng Tề gia đại công tử Tề Thức Địch không thù không oán, giết đối phương
có vẻ hơi độc ác một chút.
Thôi thì thiến hắn vậy.
Bất quá vô thanh vô tức thiến hắn thì dễ, nhưng nhỡ đâu đối phương là một tên
coi trọng danh vọng, giấu giấu diếm diếm không nói ra, vẫn chạy đến cưới Hạ
Hiểu Kỳ thì sao?
Vậy, đành chơi lớn một chút!
Tính toán kỹ càng, Cố Phi hối đoái Ẩn Thân Phù, kích hoạt dán lên người, lặng
lẽ không một tiếng động lẻn vào Tề gia Gia chủ phủ đệ.
Vì là giữa ban ngày ban mặt, đám hộ vệ Tề gia không phóng thần thức kiểm tra,
cho nên Cố Phi đi vào rất dễ dàng, chỉ cần vận Nguyên Khí che dấu, không để
phát ra tiếng động là được bởi người thế giới này làm sao biết Ẩn Thân Phù tồn
tại đâu.
Trước khi làm chuyện xấu, điều tiên quyết là phải thăm dò hiện trường, Cố Phi
âm thầm lặng lẽ quan sát toàn bộ Phủ Tề gia Gia chủ.
Sau một tiếng đồng hồ quan sát, nắm bắt đầy đủ thông tin, Cố Phi lặng lẽ lẻn
vào gian phòng Diêu Ngọc Huyền, cô vợ thứ 7 của Tề gia Gia chủ Tề Hàn Minh,
cho nàng ta một liều khói mê, giúp nàng chìm vào giấc ngủ say nồng.
Sau đó nhẹ nhàng đi qua Tề đại thiếu gian phòng, xung quanh hắn lúc nào cũng
có một vòng Nguyên Khí ngăn cách âm thanh, bởi Võ giả lỗ tai rất con mẹ nó
thính, một tiếng động dù rất nhỏ vẫn nghe thấy như thường, không thua gì loài
chó cả.
Hôm nay Tề đại thiếu không ra ngoài, đỡ bớt Cố Phi rất nhiều phiền toái, hít
một hơi, tốc độ cực nhanh từ cửa sổ đột nhập vào trong.
" Kẻ . . . "
Tề đại thiếu tính cảnh giác cực cao, cho dù đang tu luyện vẫn như cũ phát hiện
có kẻ đột nhập.
Bất quá hắn vừa lên tiếng đã bị Cố Phi điểm huyệt, miệng liền đơ không thể nói
thêm, đưa ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, hắn biết xung quanh có người, chỉ
là đối phương dùng nào đó bí thuật ẩn thân mà thôi.
Hắn không biết đối phương là ai, nhưng muốn giết đã giết rồi, cho nên hắn rất
bình tĩnh chờ đợi đối phương lên tiếng, đồng thời trong người Nguyên Khí điên
cuồng công phá huyệt đạo.
Cố Phi thở một hơi, lúc trước đã thử cho một con mèo nhảy ngang qua, tên này
liền phản ứng, biết trước Tề đại thiếu khó chơi, thầm nghĩ may mà mình cẩn
thận không thì lật thuyền trong mương.
Tử Huyền Nguyên Khí vận chuyển!
Ta truyền . . .
Ta truyền . . .
Ta truyền . . .
Cố Phi cũng không biết dùng bao nhiêu liều lượng cho đủ, tay phải tay trái
chạm khắp người Tề đại thiếu, Tử Huyền Nguyên Khí liên tục truyền vào.
Mãi cho đến khí Tề đại thiếu hai mắt đỏ lên, cả người nóng ran, hơi thở gấp
gáp, bên dưới đủng quần có thứ gì đội lên, Cố Phi mới ngừng truyền.
Hối đoái một tấm Ẩn Thân Phù kích hoạt dán lên người Tề đại thiếu, Phù triện
hơi dính thân thể Tề đại thiếu, liền hóa thành lưu quang, biến mất không thấy
gì nữa, Tề đại thiếu rơi vào trạng thái tàn hình.
Cỏng Tề đại thiếu, lặng lẽ đi qua Diêu Ngọc Huyền gian phòng, nguyên khí bao
trùm, nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
Ném Tề đại thiếu lên giường nằm bên cạnh Diêu Ngọc Huyền, gỡ ra trên người hắn
Ẩn Thân Phù đồng thời giải huyệt cho gã.
Tề đại thiếu huyệt đạo được giải, lại nghe mùi hương nữ nhân thoang thoảng bên
cạnh, một chút lý trí còn sót lại cũng biến mất, trở thành một con thú lên cơn
khát tình, trườn người lên đè lấy Diêu Ngọc Huyền, hai tay xé tan y phục trên
người nàng.
Cố Phi thấy thời điểm đã đến, hắn vận nguyên khí làm Diêu Ngọc Huyền thức
tỉnh.
Chỉ sau vài giây, Diêu Ngọc Huyền liền la hét vẫy đạp.
Cố Phi lúc này mới vận công đánh nát hai trứng của Tề đại thiếu làm hắn rú như
điên dại, sau liền cực tốc rời khỏi trước khi hộ vệ chạy đến.
Khi Cố Phi ra khỏi Phủ Tề gia Gia chủ, thì trong phủ đã loạn cả lên, Tề đại
thiếu được y sư mang đi cấp cứu.
Cho dù giấu diếm thế nào thì người trong phủ đều biết Tề đại thiếu nổi thú
tính, cưỡng dâm Thất Phu Nhân, bị Thất Phu Nhân đạp nát trứng.
. . .
Rời khỏi Phủ Tề gia Gia chủ, về mình phủ ngồi một lúc, Cố Phi nghĩ nghĩ cảm
thấy hỏa hầu chưa đủ.
Hắn rời phủ đạp thân pháp đi đến Thiên Hương Lâu, vốn định đi đến Cực Nhạc
Lâu, nhưng là Cực Nhạc Lâu đẳng cấp quá cao, không thích hợp truyền bá tin
nóng.
Trên đường, hắn tóm lấy hai tên ăn mày, cho hai tên ăn mày chút tiền, vận công
tẩy sạch cho bọn hắn, đưa cho bọn hắn hai bộ đẹp mắt y phục thay vào.
Dặn dò hai tên này một lúc, sau đó dẫn bọn hắn đi vào Thiên Hương Lâu.
Vào Thiên Hương Lâu, chọn một bàn trống ngồi xuống, kêu thức ăn cùng rượu, ăn
uống trò chuyện bình thường giống như bao khách nhân khác, không có gì bất
thường, tất nhiên hai tên ăn mày đã được dặn trước nên không dám uống nhiều.
Độ nửa tiếng sau, Cố Phi giả vờ say, bắt đầu nói lung tung.
" Ta nói hai huynh nghe một tin cực nóng, lúc sáng đi ngang qua Phủ Tề gia Gia
chủ ta vô tình nghe được . . . " Nói đến đây Cố Phi dừng một lúc, hai tên ăn
mày hiểu ý, một tên mở miệng thúc dục. " Huynh nghe được chuyện gì? "
" Xuỵt . . . "
" Đưa tai ta nói nhỏ cho hai huynh nghe! "
Hai tên ăn mày nghe thế liền đưa tai lại gần, Cố Phi liền kể với giọng rất
nhỏ, nhưng đủ để mấy võ giả xung quanh nghe thấy.
" Chuyện là đệ nhất thiên tài Phù Đô Thành Tề đại thiếu gia nổi cơn thú tính,
lẻn đến phòng cưỡng hiếp mẹ kế của mình là Thất Phu Nhân! "
" Bất quá thất bại, bị Thất Phu Nhân đạp một phát cho nát cả trứng dái, trở
thành thái giám, khiến Tề gia loạn lên một hồi, không biết hiện tại thế nào à
. . . "
" Hả, thật có chuyện này? "
Hai tên ăn mày giả vờ hoảng sợ một hồi, mặc dù hơi lố, nhưng coi như vẫn được.
" Tất nhiên, là chính tai ta nghe thấy à . . . "
" Nghe đâu hắn sáng nay vừa hỏi cưới thành công Thành chủ hòn ngọc quý sao?
Chẳng lẽ không nhịn thêm được một chút? "
" Không biết, chắc có lẽ do Thất Phu Nhân ngực lớn eo thon dáng người nóng
bỏng mọng nước, cho nên hắn không nhịn được, dù sao tuổi trẻ huyết khí phương
cương mà, hắc hắc . . . "
Cứ như thế, Tề đại thiếu chuyện liền bị truyền ra, Cố Phi thanh toán tiền,
cùng hai tên ăn mày loạn choạng rời khỏi Thiên Hương Lâu, có thể nói là diễn
rất chuyên nghiệp.
Rời khỏi Thiên Hương Lâu, Cố Phi thưởng nóng cho hai tên ăn mày một đống vàng
bạc, cũng hai cuốn công pháp tùy ý, nhường bọn hắn rời khỏi Phù Đô Thành, kẻo
lại gặp họa sát thân.