Chiến Tranh .


Người đăng: baocaosu

Lâm Thiên ra khỏi phòng sau mười ngay tu luyện khí, những ngày này hắn không
hề bước ra phòng, có đồ ăn cũng là có người dân tới chỗ.

“Hừ hừ, ninja nhóm chờ ta, ta đến tìm các ngươi đây .”

Hắn mỉm cười tà dị, Thượng Nhẫn cũng phân Đặc Biệt Thượng Nhẫn cùng Tinh Anh
Thượng Nhẫn, nói theo một cách nào đó thì Đặc Biệt Thượng Nhẫn thường chỉ
mạnh ở một ưu điểm nhất định nhưng Tinh Anh Thượng Nhẫn bình thường thì lại
nắm giữ từ hai đến ba thậm chí nhiều hơn ưu điểm khác.

Hiện tại Lâm Thiên thực lực nằm ở Đặc Biệt Thượng Nhẫn cao nhất đi, trừ khi
Tinh Anh Thượng Nhẫn hoặc cao hơn ra tay, nếu không khó ai có thể tổn thương
hắn.

Mà chiến trường bình thường điều là pháo hôi Hạ Nhẫn, Trung Nhẫn, còn Đặc
Biệt cùng Tinh Anh là hiếm có xuất hiện, ở thế giới này Thượng Nhẫn trong
quân đội điều được xem là Tướng Quân quân hàm, nào có dễ ra trận.

Chính vì vậy, hiện tại hắn cơ bản đã có thể bất đầu gia nhập chiến trường rồi
.

Đi xuống lầu, hắn bước tới quầy thu nhân, lão chủ quán vẫn như cũ ngồi đây
tính toán.

“Ông chủ, đây là 500 vạn, căn phòng của ta tiếp tục giữ lại đó, ta còn tới
.”

“Thiếu gia yên tâm, bổn quán coi trọng nhất là chữ tín a .” Lão bản nhìn thấy
bao tiền mắt liền sáng, 500 vạn không phải là một con số nhỏ, nó tương đương
ngang bằng một gia tộc nhỏ một năm thu hoạch, nhiêu đây tiền thật sự rất
nhiều rất nhiều.

Lão bản thực sự hơi khó hiểu, nếu có số tiền như thế này thì vị lão gia này
muốn mua một căn nhà xa hoa cũng là chuyện bình thường, tại sao lại còn ở
phòng trò như vậy . Đầu óc của người giàu luôn khó hiểu, lão bản chẳng để ý
nữa mà tiếp tục công việc của mình.

. . . . . . . . . . . . . . ..

“Đại gia, cho ta xin một cái bánh bao, ta một tuần nay chưa có hạt gạo nào
vào bụng .”

Một tên ăn mày chân bị tàn phế la liệt dưới đất kéo lấy quần của một người bề
ngoài khá giàu có, hắn thê thảm cầu xin một chút lương thực ấm bụng.

Đáng tiếc thay đáp lại hắn là một cái đạp không thường tiếc từ tên nhà giàu
kia cùng một âm thanh khinh bỉ.

“Mẹ kiếp, làm bẩn quần áo của ta, bộ quần áo này ta mua mấy vạn, mấy vạn
đấy biết không . Đem cái mạng chó của ngươi ra bù cũng chả bù nổi .” Hắn phun
một ngụm nước miếng lên mặt tên ăn mày, sau đó bỏ tên ăn mày vô lực nằm dưới
đất.

Lâm Thiên cảm nhận được tên ăn mày đã tuyệt vọng tất thở, có lẽ vì rất lâu
rồi không được ăn, hắn đã rất yếu đuối vì không có lượng thực cung cấp, lại
bị tên kia một đạp mạnh như vậy, hắn coi như cũng chấm dứt cái cuộc sống đen
đuổi của hắn . Ở thời chiến này, đâu đâu cũng có người đói ăn, tha phương
cầu thực, hắn cũng chỉ là một trong những người như thế, có chết cũng chẳng
ai quan tâm.

“Thời chiến mạng người không bằng chó, mèo . Giờ thì ta đã hiểu rồi .”

Sâu sắc cảm nhận thế giới vô tình cùng đen tối, Lâm Thiên trong lòng lại
nhiều một phần vô cảm.

Mang theo tâm trạng trầm lặng, hắn lặng lẽ đi theo bản đồ của hệ thống đi đến
một khu căn cứ.

Vì sao à, đơn giản vì hắn muốn gia nhập Konoha quân đội, dù sao một tên binh
lính có hậu phương những lúc mệt mỏi vẫn có thể tìm đến nơi nghỉ ngơi, nếu
chỉ là một mình tham chiến, đến lúc đó không ai nhận biết thì tất cả mọi
người điều thành kẻ địch, hắn cũng đâu phải là máy móc không biết mệt đâu ,
chiến đấu điên cuồng như thế hắn có mạnh hơn cũng chịu không nổi tiêu hao.

“Hực Hực …”

Trên đường đi, một tiếng khóc nỉ non rơi vào tay hắn, nhìn về đó một cô bé
nhỏ nhắn hơn mười tuổi đầu, mặc một bộ quần áo tả tơi, mặt mũi thì bị đất
bùn dính đen xì, phải nói là cực kỳ dơ bẩn . Cô bé mặt tiều tụy, ốm yếu ,
nhìn là có thể biết nàng nhiều ngày không được ăn no.

Lâm Thiên thở dài một trận, hắn có thể quay đầu đi giống như chưa có gì xẩy
ra …

“Thôi vậy, một cái bánh bao cũng không chết ai .” Hắn mềm lòng rồi, quyết
định giúp cô bé một lần vậy.

“Keng, mua thành công bánh bao 2 cái x nước suối 1 chai . Hiện tại điểm còn
lại : 1300 .”

“Chào tiểu muội muội …” Hắn cười nói.

Cô bé hốt hoảng nín khóc ngước lên, nhìn thấy người kiêu mình là một thiếu
niên nhỏ tuổi, nàng không hiểu lau nước mắt nhìn hắn hỏi.

“Chào ca ca, có chuyện gì sao …”

Lâm Thiên bị hỏi lại cái cứng nhắc, hắn không quen đối thoại với người khác ,
cũng không biết lúc này nên nói cái gì để cô bé tiếp nhận lòng tốt bây giờ ,
lỡ nàng xem mình là bố thí thì không nhận thì sao ...chặc chặc.

Tiểu loli nhìn thấy vị ca ca diện mạo tuyệt thế hoàn mỹ này đột nhiên ngây
người, nàng còn tưởng là hắn bị điên, đột nhiên nhìn trong tay hắn hai cái
bánh bao, nàng con mắt đăm đăm nhìn.

“Ọt ….” Cô bé đỏ mặt che bụng, Lâm Thiên lúc này lập tức hồi tỉnh lại, nhìn
cô bé đáng thương biểu tình, hắn nhận ra một điều.

“Này, ăn đi .”

“Ca...ca, thật ...thật chứ .” Cô bé hai mắt mở to long lanh tràn ngập hi vọng
nhìn hắn.

Lâm Thiên gãi đầu, dùng khăn giấy lau hai tay bẩn của nàng, sau đó để hai
cái bánh bao lên mỉm cười nói.

“Ăn đi, ta không lừa muội đâu .”

Cô bé vừa được hắn đống ý, lúc đầu ngại ngùng cảm xúc biến đi đâu mất, nháy
mắt như một tên cái bang một tháng chưa ăn vậy, cực nhanh giải quyết hai cái
bánh bao cửa hắn đưa cho.

“Khục khục …” Cô bé ăn đến cái thứ hai liền ho khan.

“Ăn từ từ thôi, nghẹn chết bây giờ .” Đưa nước cho nàng uống, Lâm Thiên mỉm
cười hiền hòa.

. . . . . ..

Gần mười phút, cô bé nhanh chóng giải quyết hết bốn cái bánh bao cái bụng mới
bị lấp đầy, lúc này nàng lại đáng thương như con mèo nhỏ nhìn hắn chảy lệ.

“Ca ca, lần sau muội còn được gặp ca ca không, muội còn được ăn như vậy nữa
không .” Nàng ngây thơ, trong lòng chỉ cầu mong ngày sau vẫn được ăn ngon như
vậy

Khục khục, Lâm Thiên rất muốn nói khó có thể nhưng nhìn nàng như một chỉ mèo
con như vậy ai đành lòng cơ chứ, cuối cùng hắn nhẫn tâm một lần.

“Không cần đâu, từ nay đi theo ta đi .”

Cô bé tưởng mình nghe nhầm, điều này quá bất ngờ đi, nàng ngây ngốc nhìn hắn
.

“A ha ha, không muốn thì thôi vậy, ta không ép đâu .” Hắn nhìn nàng ngay
ngốc còn tưởng là từ chối, trong lòng hơi xấu hổ chuẩn bị rời đi.

“Nha, không không, muội đồng ý nha .” Cô bé hốt hoảng nắm lấy chân hắn cầu
xin.

. . . . . . ..

Cô bé tên là Nguyệt Nguyệt, năm nay mới mười hai tuổi, nhà cha mẹ chết hết ,
bà ngoại cư nuôi tháng trước cũng bị chiến tranh không lương thực mà đói chết
, chỉ còn nàng may mắn sống được tới bây giờ.

Hắn vốn muốn đến căn cứ đăng ký giấy tham gia chiến tranh, lại vì Nguyệt
Nguyệt mà thay đổi lộ trình một chút . Ở Nhật nổi tiếng là cái gì, tất nhiên
là suối nước nóng rồi, Lâm Thiên chính là mướn một phòng suối nước nóng nhỏ
để tẩy rửa cho tiểu oa nhi này á.

“Tiểu Nguyệt chưa bao giờ đi nơi sang trọng như vậy nha .” Nguyệt cô bé nhìn
phòng tắm trang trí vô cùng tinh tế, khác xa với khu nhà lá nhỏ rách mướp
trước kia, trong lòng vui vẻ quan sát mọi thứ.

“Ha ha, mau cởi đồ xuống ta tẩy rửa cho, không ta đánh mông bây giờ .” Hăn
cười đe dọa.

Tiểu cô nương nhất thời sợ co người, lập tức giải khai quần áo phóng một cái
đùng văng nước khắp ao.

“A hi hi, vui quá .”

Cô bé lần đầu tiên trong môt thời gian sống khốn khổ cười mở lòng, Lâm Thiên
nhìn thấy mà thương, nếu thực sự có thể, hắn thực sự muốn nàng mãi mãi vô tư
như vậy, không bị cái cuộc sống đen tối của xã hội làm ra nhân cách hắc ám vô
tình.


Hồng Mông Đế Chủ - Chương #3