Đầu Chương Tiêu Đề Làm Gì Có .


Người đăng: baocaosu

. . . . . . . .(Xin một chút thời gian của anh em) . . . . . . . ..

Thế Giới Cấp Bậc : bình thường (không có năng lượng siêu tự nhiên), sơ cấp
(có năng lượng phi tự nhiên), trung cấp (có sinh mệnh siêu việt tự nhiên cấp
bậc, tu luyện giả), cao cấp (có bậc cao sinh mệnh, đồng vị tiên nhân) ,
siêu cấp (có sinh vật có thể điều khiển pháp tắc, thánh vị), tối cường cấp
(có nhân vật tự tạo pháp tắc, thần vị ).

Thực lực : Bơi vì thực lực các thế giới khá loạn nên không tiện phân chia ,
nhân vật chính là đệ nhất, không cần để tâm.

Thế giới đơn thuần là phi logic, mời không dùng logic áp dụng vào thế giới
của ta, nếu không hợp nhau xin bạn hãy rút lui và đừng nói lời cay đắng ,
viết truyện rất mệt mỏi, không phải dễ dàng như những bạn ngây thơ tưởng
tượng đâu ...thank.

Quang trọng hơn tôi thích những bình luận chân thật, nếu thấy tôi sai ở đâu
thì xin cứ thẳng thắn nhắc nhở, đó là cách mà tôi có thể giúp các bạn dễ đọc
truyện hơn và cũng là cách mà tôi có thể nâng cao tay nghề.

. . . . . ..

Năm 2020, thành phố KG.

“Ài …xuyên qua thời không, tổn thương quá nhiều nguyên khí a, ngay cả Hồng
Mông Chi Chủ ta cũng chịu không nổi tiêu hao . Thế giới vô hạn thật đáng sợ .”

Thanh niên 15, 16 tuổi than thở, hắn nhìn cơ thể này đã trăm triệu năm không
gặp lại, giờ bổng lại điều khiển nó, cảm giác hơi lạ lạ.

“Leng keng …”

Đồng hồ báo thức vang lên, báo thiệu một ngày mới đã đến, thiếu niên nhìn
lại lịch đã bốc hơn nữa cuốn, đột nhiên mỉm cười.

“Khà khà, không ngờ chỉ mới qua một ngày, thực sự rất may mắn a .”

Sách cập đi đến trường, thiếu niên mang theo cái bụng đói trở về với thế giới
thực tại.

Hắn tên thật là Lâm Thiên, năm nay mười sáu tuổi, bề ngoài rất đẹp trai
nhưng nội tâm là một kẻ yếu đuối.

Ngày hôm trước của thế giới này cũng là ngày mà hắn bất ngờ nhận được Hồng
Mông Thiên Thư nhận chủ, xuyên qua vô tận thế giới đến đệ nhất thế giới Hồng
Mông giới.

Hắn ở đó tu luyện hơn trăm triệu năm đã ngoài, mới may mắn được Thiên Thư
chấp nhận bỏ qua ngạo khí mà đồng ý nhận hắn trở thành chân chính người chủ .
Cũng nhờ Thiên Thư mà hắn rất may mắn có thể định vị được thế giới thực tại mà
hắn từng sinh sống.

Hắn mới lúc đầu còn tưởng trở về thực tại không khó, quả đúng là không khó
nhưng mà đó là xuyên thẳng, còn hắn thì vừa xuyên qua lại vừa định vị trăm
triệu năm trước, đảo lộn hàng tỉ tỉ vận mệnh đường nối, hầu như phá hủy và
xác lập lại toàn bộ vận mệnh chi tuyến thực tại cùng thế giới song song ...cho
nên khi vừa thành công xuyên qua đến đây, hắn nguyên khí đã bị tiêu hao sạch
tất cả, trừ khi hắn trở về Hồng Mông giới hoặc nuốt bản nguyên thế giới ,
không thì vài ngàn năm nữa đừng hòng hồi phục đỉnh cao.

Đáng tiếc nha, muốn xuyên qua Hồng Mông giới là không thể nào, dù sao hắn
cùng Thiên Thư điều hết sạch năng lượng, lại rất tốn công, dù còn hắn cũng
không muốn đi . Vậy thì chỉ còn lại một cách, đó chính là cắn nuốt thế giới
khác khôi phục tự thân, mà chính xác là thế giới vô hạn.

. . . . . . . . . . . . ..

Nhìn mái trường quen thuộc đã lâu không gặp, hắn thở dài . Hồng Mông giới là
thế giới đệ nhất cũng là thế giới cô độc nhất, ngoài trừ hắn cùng vài món bảo
bối dưỡng dục ra ở đó, hầu như không còn bất cứ vật chất gì ngoài Hồng Mông
khí . Đó cũng là nguyên nhân hắn khao khát trở về thế giới thực tại này.

“Ê thằng kia, lại đây .”

Lâm Thiên vừa sách cập vào trường, một thằng con trai lớn hơn hắn một hai
tuổi kêu lại . Hiếu kỳ đi lại.

“Kêu ta làm gì .”

Nguyên Phong cười khinh.

“Kêu mi lại tất nhiên là có việc .”

Lâm Thiên nhíu mày, gây sự … tựa hồ lại có người muốn chết, khục khục quá
tàn bạo.

Nguyên Phong thấy trước mặt tên đẹp trai ngây dại, trong lòng càng thêm khinh
thường . Hắn thích nhất là ăn hiếp mấy tên học sinh ốm yếu này, để bọn chúng
biết ai mới là lão đại của trường.

“Ha ha, ta khát nước, ngươi hiểu chứ .”

Lâm Thiên thở dài, thì ra là đòi tiền.

“Thôi đại ca, cho đệ đi vào trường một cái, tiền đệ không có, đệ có cái
mạng này thôi .” Lâm Thiên lười nhát trả lời.

“Cái gì, mầy nói lại xem .” Nguyên Phong ba năm làm đại ca của trường, có
thằng nào con nào bị hắn hỏi tiền mà dám thẳng thừng từ chối như thằng này
không, trong lòng cảm thấy mặt bị tát một cái, thầm nhớ kỹ dung mạo của Lâm
Thiên.

“Tốt, tốt ...đúng là điếc không sợ súng, mầy có giỏi thì đừng về nhà, một
ngày mầy ra khỏi trường tao dám chắc mầy không lành lặn mà về đến nhà được đâu
, hừ .” Nguyên Phong biết trường nghiêm cấm đánh nhau nhưng bên ngoài thì bảo
vệ quản không được, trong lòng nuốt cục tức này rời khỏi.

“Chết chắc rồi, thằng này đẹp trai nhưng mà nó ngu, chọc phải Phong đại ca
thì không tàn cũng phế .”

“Hừ hừ, nhìn khuôn mặt đẹp trai chó chết đó là ta ghét rồi, cầu Phong ca đạp
vào mặt nó vài cái cho hủy dung .”

“Ác vãi vậy mầy .”

“Tao thích …”

Một đám người đối thoại, đa số người nhìn qua Lâm Thiên như thằng ngu, vì
vài chục mà khiến thân thể tàn phế có đáng không, có một ít lại âm thầm đố kị
, ai bảo nhan sắc hắn quá tốt đi ma, cả trường so với hắn diện mạo thì chắc
được khó có người nào.

Lâm Thiên gãi đầu, nhìn mọi người chỉ trỏ hắn cũng ngại a . Trăm triệu năm tu
luyện một mình, trừ thực lực cùng sự bình tĩnh ra thì hắn thế giới quan thực
sự cũng không phát triển đi nơi nào, nói theo một cách nào đó thì suy nghĩ
của hắn không bởi vì thời gian mà trở nên thành thục, cái này còn phải tiếp
xúc nhiều mặt xã hội mới được.

“Chặc chặc ...giờ ta hiểu vì sao ta thích thế giới ảo rồi, thế giới thực tại
quá ...tàn đi .”

Lâm Thiên đi đến lớp của mình, trong lòng buồn bực vô cớ, nhìn trước mắt đám
người sinh ra và lớn lên ở xã hội vô tình này, hắn không có cảm giác được một
tia sinh khí . Mọi người chỉ biết đến bản thân và gia đình còn lại ai chết mặc
ai, không hề liên quan, giữa người với người không hề tồn tại hai chữ quan
tâm.

“Ê, Thiên đồng học, dạo này vẫn khỏe chứ .”

Có hai thiếu nữ dắt tay lại hỏi thăm hắn, trong mắt họ điều mang theo một tia
ái mộ, thế giới của học sinh mà, khi còn chưa tiếp xúc xã hội đen tối, chỉ
cần vẻ bề ngoài đẹp trai như Lâm Thiên điều có thể trở thành đối tược yêu say
đắm.

“Sao nữa rồi, mê luyến ca không bỏ được à, ca mới hai ngày không nhập học
thôi mà .”

Hai người phụ nữ phân biệt là lớp trưởng Hà Linh, lớp phó văn nghệ Lâm Tuyết
Mai . Cả hai tư sắc điều được đánh giá là đẹp nhất khối, điều là bạn thân của
Lâm Thiên . ( đến đoạn này ta hơi phân vân, dù sao ta một thằng trạch từ đầu
đến chân, lúc này xuất hiện thêm bạn thì ứng xử ra sao cũng trở nên là một
vấn đề …)

“Hừ, ngươi ngoài cái đẹp trai thì được cái gì, nhà không giàu, lại là trạch
nam không biết nói chuyện, ngay cả vài câu nịnh nọt con gái cũng không biết .
Yêu cái quái gì .” Lâm Tuyết Mai thẳng thừng đâm trúng nổi đau của hắn.

“Đậu xanh, ca nghèo cại ca, ca không biết giao tiếp cũng cại ca, chỉ cần có
mị lực, ca không tin khuất phục không được hai chỉ mèo cái các ngươi .”

“A...đau đau …” Hà Linh không nhịn được nữa, nhéo tay hắn thật mạnh.

“Hừ, còn dám đánh chủ ý đến hai bọn ta, ngươi tưởng ngươi là hoàng đế à ,
muốn lập hậu cung sao ...còn cái gì mà mèo nữa, lại liên tưởng đến hoạt hình
à .” Hà Linh mỗi câu nói lực tay sẽ mạnh hơn một phần, Lâm Thiên khóc không
ra nước mắt cầu xin.

“Tha cho em, chị gái, tha em ...đau quá …”

Ha Linh cùng Lâm Tuyết Mai nhìn hắn thành thật ngồi ngay ngắn trong lòng thở
ra một hơi, bình ổn lại tâm trạng, chẳng biết vì sao hắn một câu đùa lúc nãy
, thực sự khiến hai nàng trái tim nhảy bịch bịch a.

Ca hai nàng ngồi hai bên kèm cập cho hắn, Lâm Thiên hít nhẹ hương thơm từ hai
nàng . Ngoài mặt hắn biểu lộ chẳng sao, trong lòng thì lại có hơi đắc ý ,
phải biết để một trong hai người nữ nhân này để ý là một trong những ước mơ
của đám học sinh cả ba khối, mà hắn thì được cả hai cô để ý, nhân gian diễm
phúc có khác gì đâu.

“Lại suy nghĩ cái gì, mau mau chép lại bài đi, ta cho ngươi mượng tập này ,
một lát nữa có gì không hiểu thì cứ hỏi ta cùng Tuyết Mai .”

“Trời ạ, đa tạ hai vị tiên nữ, bản mỹ nam đang cực sợ không có bài nộp lên
cho cô đây .”

Tuyết Mai mặt hơi hồng hồng, nhéo hắn eo đe dọa.

“Còn không viết nhanh, một lát nữa là vào học rồi .”

“Dạ dạ …” Lâm Thiên nhói nhói, không dám làm biếng, chú tâm vào chép lại bài
tập.

. . . . . . . . . . . . . . . ..

Bởi vì lớp khá ít người, hắn lại ngồi ở gốc vắng người nhất làm hại ngay cả
người nói chuyện cũng không có, nhìn trên bản bà cô giáo già giảng lịch sử ,
hắn trong lòng buồn chán.

“Ài, lịch sử từ 1930 trở đi điều vị thế lực chỉnh sửa, thực sự chính xác chỉ
có 90% những việc linh tinh, còn 10% những việc trọng đại thường bị che dấu
hoặc sửa chửa ...học cái củ lạc .”

Hắn ngán ngẩm, ai mà tưởng được một bị đại nhân vật thời ký đỉnh cao một cái
búng tay vũ trụ hủy diệt lại ở đây nghe các thầy cô giáo tận tình chỉ bảo hoặc
là nhòi sọ cho có, ôi thật khó tin.

“Keng, Thiên Thư thức tỉnh . Trình độ mã hóa 98%...99%...100% .”

“Keng, hấp thụ thành công Chủ Thần Hệ Thống thông tin, phải chăng ký chủ
muốn chuyển hóa .”

Lâm Thiên lờ mờ muốn ngủ đi, nghe thấy hệ thống thông cáo liền thanh tỉnh .
Bà mẹ nó, Thiên Thư muốn chơi trò chơi à, Chủ Thần Hệ Thống cũng muốn sao
chép.

“Chặc chặc, đã vậy thì chuyển hóa đi, ta muốn xem thử một cái a .”

“Keng, chuyển hóa thành công . Thiên Thư chuyển hóa thành hệ thống trí năng ,
bất kể thứ gì điều có thể thông qua Thiên Thư để mua được, tiêu hao năng
lượng điểm .”

“Keng, số liệu hóa thông tin đã có, mỗi khi ký chủ mở lên hệ thống, các tin
tức sẽ tự động hiện ra .”

“Keng, hệ thống bao gồm 5 chức năng chính : Xuyên Không, Rút Thưởng, Nhiệm
Vụ, Cửa Hàng, Sinh Hoạt .”

“Keng, hệ thống tiêu hao năng lượng cuối cùng ban tặng phần thưởng người mới
chơi : Nhẫn Trữ Vật x 10 tấm hảo cảm thẻ x Thế Giới Xuyên Qua 1 thẻ .”

“Keng, có hay không xem tin tức hiện tại .”

. ..

Lâm Thiên mặc niệm có.

Tên : Lâm Thiên.

Bề ngoài : 90.

Tuổi : 16.

Thực lực : Sắt . ( Người thường, Sắt, Thiết, Đồng, Bạc, Vàng, Bạch Kim ,
Kim Cương …Không ảnh hưởng đến thế giới khác .)

Hậu Cung : ( hơn 80% hảo cảm ) : Hà Linh (86%), Lâm Tuyết Mai (87%), Linh
Đồng (99%).

Đánh giá : Ngoài cái mặt đẹp, ngươi chỉ là một chích tiểu quái . Tiểu Bạch
Kiểm cầu phú bà bao nuôi.

. ..

“Đâu xanh cái đánh giá .” Lâm Thiên nhìn đánh giá của hệ thống đột nhiên chửi
tục, bà cô giáo trên bảng bổng nghe âm thanh la lớn, trong lòng khó chịu học
sinh cắt ngang mình giảng bài.

“Em Lâm Thiên, ra ngoài đứng cho cô .”

“Trời ạ …” Hắn bắt đắc dĩ nhìn bà cô khó chịu khuôn mặt, hắn thở dài ra khỏi
phòng, ai mà biết được nổi khổ của nền giáo dục a . Cô thầy muốn cái gì mà
học sinh cãi lại lập tức là có chuyện ngay.

Nếu là trước kia hắn không ngại gì phản bác nhưng mà phát hiện hai cô bạn của
mình điều là nhân tuyển hậu cung, bỏ qua thì thật không đáng đành nhẫn nhục
thôi nha, quân tử báo thù mười năm chưa muộn ...hừ.

“Lâm Thiên, ngươi lại gây chuyên rồi .”

Hà Linh giả vờ đau bụng đi ra ngoài lớp trò truyện cùng Lâm Thiên, hắn đột
nhiên phát hiện bản thân mình trước kia ngu đến mấy, tại sao có người luôn lo
lắng cho mình lại không biết quý trọng còn mơ màng cái gì.

Hắn ôn hòa mĩm cười cùng nàng.

“Ha ha, thời học sinh khó ai tránh khỏi ,mà cũng không ngờ lớp trưởng đại
nhân lại trốn ra đây trò chuyện cùng ta .” Hắn trêu chọc.

“Ta chỉ là tiện đường thôi .” Hà Linh che dấu lúng túng nói.

Hà Linh mặt cười đỏ hồng, tên ngốc này trước kia ngu đần biết mấy, sao hôm
nay đột nhiên trở thành một người xa lạ như vậy.

“Nhìn cái gì mà nhìn, mê luyến ta đẹp trai luôn rồi á .’

Lâm Thiên thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, hắn nhéo nhẹ hai má nàng vô cùng thân
mật.

“Keng, Hà Linh hảo cảm tăng 89% hảo cảm .”

Hà Linh hai tay che mặt hồng như trái ớt, trong lòng bang bang nhảy loạn ,
kinh hoảng chạy trở về phòng.

Lâm Thiên nhìn nàng bóng lưng quay đi, mỉm cười trong lòng.

“Ha ha, 80% hảo cảm đã có thể lên giường bàn chuyện sinh con đẻ cái, nhìn
nàng cùng Lâm Tuyết Mai vẫn còn trong trắng, có khi nào nên chuẩn bị cho các
nàng một lần kinh nghiệm không nhỉ .” Hắn tà ác cười.

. ..

Tan học trở về, Hà Linh cùng Lâm Tuyết Mai bị cô chủ nhiệm gọi hộp lớp, hắn
đành phải một người đi bộ về, khục khục nghèo thì nghèo, dù sao nhà cũng gần
. (Ngày trước học sinh không xe đạp nổi khổ)

“Đâu nhỉ ...chờ nãy giờ không thấy, thôi để hắn sống lâu một chút vậy .” Lâm
Thiên nhìn đã gần tới nhà, lại không thấy thiếu niên Nguyên Phong đến đưa
mạng, cảm thấy thiếu niên này thật may mắn, đối với một tên Hồng Mông Đế Chủ
như hắn, giết một người thực không khó gì.

“Này hệ thống, làm thế nào để cắn nuốt bản nguyên thế giới đây .”

Thiên thư đổi thành hệ thống nên hắn cùng chỉ còn cách cùng hệ thống giao lưu
tên gọi.

“Ký chủ có thể hấp thụ pháp tắc của các thế giới khác, sau khi hấp thụ pháp
tắc đầy đủ, có thể cắn nuốt thế giới bản nguyên, ngài thực lực sẽ dần hồi
phục .”

“Chặc chặc, hệ thống, thời gian cách biệt là thế nào, ngươi sẽ không muốn
để ta qua tu chân thế giới vài ngàn năm rồi quay lại đám nữ nhân chết già hết
chứ .”

Hệ thống trầm mặc ba giây sau đó như có đáp án.

“Trên lệch là 1 : 365 .”

Hắn cười ha ha.

“Như vậy tức là một năm ở thế giới khác chỉ bằng một ngày ở đây, như vậy tạm
được .”

“Có điều bản hệ thống phải nhắc nhở ký chủ một điều, sức mạnh phi hiện thực
sẽ bị suy giảm khi sử dụng ở hiện thực .”

Hắn hơi sầu, nói như thế dù là Tiên nhân ở thế giới khác, trở về hiện thực
có khi chỉ mạnh hơn người thường một chút a …

. . . . . . . . ..

“Như vậy ta muốn gửi đơn nghỉ dài hạn, tu tập một chút năng lượng giải quyết
một ít chuyện a .” Lâm Thiên viết một tắm đơn xin nghỉ học tạm thời đưa cho
một người quen gửi giùm ban giám hiệu, có chấp nhận hay không cũng không quan
trọng, hắn tin rằng sau khi tiến vào thế giới khác hồi phục lại một chút sức
mạnh thì hiệu trưởng muốn hắn cái gì cũng khó.


Hồng Mông Đế Chủ - Chương #1