Người đăng: e.ho.diemvuong@
Từ xa xưa khi Bàn Cổ dựng trời đất chia tứ hải đã định sẵn thủy hỏa bất dung,
trời đất bất hợp. Thế gian huyền đạo hưng suy,trải dài ức vạn năm,yêu tộc,ma
tộc,thần tộc,long tộc,titan tộc,ải nhân tộc...... với sinh mạng hùng hậu thi
nhau nổi lên làm chủ thiên địa,chiến hỏa liên miên,sinh mạng thực như cát bụi.
Thẳng tới khi nhân tộc vốn bị coi rẻ vì sinh mạng ngắn ngủi thực lực yếu ớt
không ngừng giẫy dụa cầu sinh bước chân vào huyền đạo,bằng ý chí sắt đá ko
ngừng vươn lên làm chủ nhân gian,chiến hỏa chi tộc mới ngừng,nhưng nhân giới
vốn tự ti ích kỷ lai quay ra tàn sát lẫn nhau,lại 1 lần nữa chiến hỏa tàn khốc
giữa đồng tộc với nhau cướp đi vạn vạn sinh mạng nhân tộc. Trải qua bao cuộc
sinh tử tàn sát,thế giới bị phân chia thành những quốc gia khác nhau. Nhưng
với dã tâm to lớn Thiên Nguyên đế quốc không ngừng mở rộng không ngừng chinh
chiến,lại nói vũ trụ hình thành vốn đã sinh khắc là chuyện đã định sẵn,nên mỗi
khi Thiên Nguyên muốn chiếm phía nam thì đều gặp phải sự kháng cự quyết liệt
của đại Địa Nguyên quốc,mỗi lần thua là một lần Thiên Nguyên đế quốc tìm cách
rửa nhục vì vậy chiến họa giữa đại Thiên Nguyên đế quốc và đại Địa Nguyên
vương quốc ko khi nào dừng lại.
Vùng duyên hải Địa Nguyên trời đang chuyển về tối,1 chàng trai phăm phăm bơi
trên những con sóng biển,chàng để mình trần đóng khố,thân hình cường tráng,chỉ
có điều trên đầu chàng ta có sừng và khắp mình có vẩy như vẩy cá.nhưng sao đêm
tối chập choạng thế này mà chàng còn bơi hàng vạn dặm từ đất liền ra giữa biển
làm gì,nguyên lai là cách đây vài ngày vùng chàng đang sống vốn là 1 vùng biển
thanh tịnh,người dân hàng ngày đi bắt cá kiếm sống,nhưng mấy ngày gần đay ko
hiẻu sao có rất nhiều người ra biển rồi mất tích ko thấy trở về nữa,cho tới
trưa hôm qua chàng ra biển thả lưới,đang lúc thong dong thì thình lình chàng
thấy 1 dải cát đen xì xuất hiện bên mạn thuyền,vốn chàng cũng không để ý
tới,nhưng không ngờ dải cát ấy lại có 1 cái miệng ghê tởm hôi thối trồi nên
định nuốt luôn chàng và con thuyền,nhưng chàng đã nhanh trí nhún mìnhf phóng
vút lên trên ko,đến khi định thần lại chàng mới nhận ra đó là 1 con giao long
khổng lồ,thì ra bấy lâu nó ở nơi này mà hại người
tức giận,từ ở trên ko chàng dùng ngón "song thập baì sơn cước" vốn là chiêu số
thứ 3 trong bài võ gia truyền "bát cước định sơn hà" mà cha chàng truyền
lại,cứơc chưa tới mà thế đã như bài sơn đảo hải,khi cước lực phát huy thì cả 1
vùng biển dậy sóng như biển động,thế chiêu này khi sử ra thì sử liền 20
cước,chia đều cho mỗi chân 10 cước,cước sau chậm hơn cước trước nhưng lực lại
mạnh hơn và cũng biến hoá hơn,vốn thế này là khi người sử cước phải nhảy lên 1
độ cao nhất định mới sử dc,nay chàng đang ở trên cao nên sử thế là thích hợp
nhất,con giao long thấy thế cước ấy cũng ko nao núng,nó liền chun miệng lại
rồi phun mạnh 1 luồng nước độc màu đen xì về phía chàng,cước bộ lúc này chàng
đã sử tới cước thứ 14 nên kình lức vô cùng kinh mãnh,cước tới nước tới,khi
chạm dòng nước thì đồng thời cước thứ 15 cũng sử ra,sấm vang chớp giật vì ảnh
hưởng kình lực của cước này,chỉ nghe ầm 1 tiếng,dưới mình con giao long sóng
đánh sang 2 bên mặt biển lún sâu tưới 7,8 chục trượng,nhưng ko vì vậy mà con
giao long bị túng thế,chỉ thấy nó quật đuôi ngược lên trời 1 nhát,trên ko lúc
này đã thấy thực lục của con giao long qua đòn rồi chàng ko dám khinh
xuất,liền sử chiêu thứ 2 trong "bát cước định sơn hà" là ngón "bão vũ đả
thiên"ra đỡ,đang trong thế đạp xuống của ngón "song thập bài sơn cước"muốn
biến chiêu chàng phải lộn mình 1 vòng lấy thế rồi người xoay như bông vụ,thế
này kình lực tuy ko mạnh như thế trước nhưng nói về độ nhanh thì đúng là xuất
thần nhập hoá,người chàng quay tít chỉ còn nghe có tiếng gió rít lên ầm ầm,khi
đuôi và cước chạm nhau thì "bách,bách" mấy tiếng liêm miên,đuôi con giao long
rách toác máu chảy như mưa,vẫn chưa chịu thua,con giao long liền tung mình lên
cao định dùng thế võ thịnh hành muôn đời là ngón võ "lấy thịt đè người" ra
dụng,nhằm mục đích lấy thế từ trên cao và thân hình khổng lồ của mình để quấn
lấy chàng làm chàng chết ngạt,ngờ đâu chàng lại biến chiêu lần nữa,lần này
chàng không dùng cước mà dùng quyền,chàng sử ngón "mai hoa tung"trong bài võ
"chấn vũ mai sương quyền",quyền ra bóng ảnh quỷ mị như có ngàn đoá hoa mai
nhảy múa,thật xứng với tên,đồng thời chàng cũng sử món khinh công cước bộ bí
truyền "chi vân,chi sương lại chi vũ" phóng thẳng mình vào con giao
long,"soạt"người con giao lonh thủng 1 lỗ đỏ ối,đến nước này con giao long quá
hoảng sợ liền búng mình chạy trốn,thấy thế chàng rùng mình 1 nhát bỗng biến
thành 1 con rồng,chàng bay đuổi theo giao long,1 rồng 1 rắn đuổi nhau sưốt từ
đêm qua tới chiều hôm nay thì chàng bắt kịp và phun 1 ngọn lửa thiêu chết
nó,lúc này gần tới 1 hòn đảo chàng định vào đó nghỉ ngơi nhưng sợ dân chúng
kinh tâm nên liền hoá về hình dáng người
bơi mải miết,độ 2 canh giờ thì chàng vào bờ,lúc ấy điểm đúng đầu h tý,chàng
nằm vật trên bãi cát,khi nãy giao tranh với giao long chàng đã tốn ko ít sức
lực,lúc này chàng mệt mỏi vô cùng,chàng thiếp đi trong mê mệt.khi chàng tỉnh
lại là đã nhằm quá ngọ,chàng đứng dậy và đi sâu vào đảo,cảnh vật lúc này thật
tĩnh mịch,đây vốn là hòn đảo nằm về phía đông của Địa Nguyên,cách Địa Nguyên
chừng 500 hải lý,nói là đảo chứ thực ra nó là tập hợp những núi đá vôi chồi
lên giữa biển,nơi đây thật như tiên cảnh chốn hồng trần,nơi đâu cũng thấy chin
hót vượn hú,những khóm lan rừng mọc san sát,bám vững trãi trên những cây trai
lý cổ thụ,đây đó những cây kim giao cao trên 6,7 trượng xanh um tùm,trái cây
kim giao mọc ra trông như những chiếc mai rùa cứng cáp,thỉnh thoảng lại thấy
vài cây lát hoa,gõ trắng hay chò đãi mọc ken vươn những tán rộng bao trùm,đặc
biệt nơi đảo hoang này có điều kì lạ làm chằng kinh ngạc là chàng phát hiện
nơi này có rất nhiều cây lim xẹt,vốn là loài gỗ quý chỉ có ở phía nam Địa
Nguyên mới có,ko hiểu sao nơi này cũng có,đang đi bỗng chàng giật mình phát
hiện có ai đó đang theo dõi mình,chàng bật người về nơi có đôi mắt thần bí
đang theo dõi mình,sinh vật này thấy chàng động thủ thì hốt hoảng,chao người
lạng ra xa,nhưng thân pháp ko thể bằng chàng nên sau 1 hồi đã bị chàng bắt,h
định thần chàng mới phát hiện đay là 1 giống loài linh trưởng lông đen
trắng,trên đầu có màu lông khác biệt màu trắng vàng như đội mũ vậy,loài sinh
vật này hồi trước chàng có thấy 1 lần,lần ấy cha chàng có đi săn tận mấy ngày
liền,khi về mang giống vật này tặng cho chàng nuôi chơi,hồi ấy chàng còn bé
lắm nên lúc nào cũng quấn lấy nó,thế rồi sau chàng lớn lên nó cũng già đi và
chết,chàng nhớ lúc ấy cha chàng gọi nó là voọc, ra là cái loài ấy cha chàng
bắt từ đây.chàng búng tay phóng mấy đạo quang khí làm cánh cây roi la ta,chàng
lấy cành cây đan buộc lại thằnh 1 chiếc lồng và bỏ con voọc vào đó
đi nửa ngày liền chàng mới thấy có 1 số nhà dân nằm lẩn khuất trong rừng,chàng
gõ cửa 1 ngôi nhà lá ,1 ông lão chừng khoảng 7,8 chục tuổi bước ra,chàng cúi
mình xá ông lão 1 xá. ông lão liền tò mò:
- chẳng hay chú khách ở đâu tới,muốn hỏi ai!
-bẩm cụ!con ở đất liền dong thuyền ra khơi đánh cá,không may gặp loài thuỷ quái hung bạo đánh dắm thuyền nên mới trôi dạt nơi đảo ta,đã mấy ngày nay con ko có gì bỏ bụng,nay con không biết ngượng nghùng mà ghé xin cụ cho đc tá túc qua đêm ạ!
-à! vậy là chú khách gặp loài giao long vẫn hoành hành lâu nay rồi!thôi mỗ mời chú khách vào nhà,bà nhà mỗ đã vô trong đảo đổi gạo nên nhà mỗ chưa ăn uống gì,chú khách ra sau hè tắm táp cho khoẻ rùi chờ bà nhà mỗ về cùng lên ăn cơm với gia đình mỗ!
đã cả ngày nay chưa đc ăn gì nghe vậy chàng cũng không làm bộ khách sáo.đến
chập tối khi chàng và ông lão đang ngồi nói chuyện thì bà lão về.
- nhà có chú khách lạc đường quá bộ nhà ta xin tá túc,bà mau dọn bữa cho chú
khách còn ăn!
cả nhà quây quần ăn mâm cơm,đang nói chuyện chợt như ông lẫo nhớ ra điều gì
liền hỏi
- đã quen nhau nửa ngày mà ta vân xchưa biết tên chú khách nhỉ!
nơi đảo xa này cũng vần thuộc Địa Nguyên nên sợ có người nhân ra thân phận
mình nên chàng đành khai "man"
- dạ bẩm cụ con họ lý tên Lãm ạh!
-ồ!lý Lãm,cái tên nghe như người Thiên Nguyên ấy nhỉ
-dạ!
cả nhà đang nói chuyện rôm rả,bỗng đâu tiếng người hét,tiếng kêu,tiếng gầm
vang động cả núi rừng.ông lão vác đuốc ra gặp mọi người đang chạy toán
loạn,ông gọi to:
-Thiêng A Mà!có chuyện gì mà huyên náo thế?
có tiếng người đáp:
-trời ơi! già còn ở đó mà hỏi à,có yêu quái đấy,già không chạy may là chết cả nút bây h!
ông lão lão giật mình hỏi:
hả!con giao long nó lên bờ bắt người àh?
-không! là 1 con quái lân thành tinh,nó còn đáng sợ hơn cả giao long,thôi già mau chạy đi!
ông lão vội vàng quay vào nhà,Lý Lãm hỏi:
-có chuyện gì thế cụ?
-là 1 con quái lân thành tinh chú khách ạh!chú mau theo vợ chồng già lên núi cao mau!
-chà! vùng này sao nhiều yêu quái thế cụ
-hầy!trước đây vùng đảo này cũng yên lắm,chả hiểu sao mấy năm gần đây nhiều yêu xuất hiện thế,chác là tại cái cây bồ đề lâu năm kia!
-cây bồ đè nào thế cụ?
-chú khách người xa tới không biết!đảo của ta đây vốn là 1 vùng đảo thuộc phần lãnh thổ do Kinh Dương vương Lộc Tục cai quản nằm trên đại quốc Địa Nguyên,trước nhờ đức của vương vùng này vô cung yên binh,nguyên lai trên ngọn núi gàn đây mà dân đảo hay gọi là bến BÈO có 1 cây bồ đề lâu năm,nghe truyền lại rằng nó có từ hồi Bàn Cổ dựng trời đất,bao năm không sao mấy năm lại đây nó lại phát ra ánh sáng lạ,từ khi nó phát ra ánh sáng ấy thì rất nhiều yêu quái xuất hiện ở vùng quấy phá,chúng không những đánh giết lẫn nhau lại còn bắt dân ăn thịt,làm cho dân chúng của ta giảm đi nhiều
Lý Lãm cau mày đăm chiêu,chàng liền cúi mình nói với ông lão
-thôi!cụ mau chạy đi tìm chỗ an toàn mà ẩn nấp đi ạh,con cảm ơn cụ về bữa ăn?
-thế còn chú khách không chạy với vợ chồng lão ah?
-dạ con muốn đến gần nơi có cây bồ để dò xét xem sao ạh!
nói rồi chàng chạy nhanh ngược hướng với những người đang chạy thoát thân
đang chạy bỗng chàng gặp 1 tên yêu quái đầu mình kì dị,trông như 1 con kì
lân.quái lân gầm lên 1 tiếng rồi cười sằng sặc.
-ahahahaha!đi mãi không có con mồi nào!không ngờ lại có mi dẫn xác đến làm mồi cho ta!
tức giận Lý Lãm quát to:
-đồ súc sinh hại người không mau chịu trói?
-ah tên này to gan!xem đây!
nói rồi quái lân hét lên 1 tiếng khạc ra 1 luồng lửa đỏ ối,long quân nhanh
nhẹn nhảy lên tránh đc luồng lửa đó,thấy thân pháp của chàng tên quái long
biết đã gặp đối thủ,hắn liền giở chiêu "bách hỏa trùng trùng" tấn công
chàng,"bách hỏa trùng trùng" này vốn là 1 chiêu trong bài "khô lâu đoạt mệnh"
do đại ác ma vương khổng lão quái tử sáng tạo giữa võ công và phép thuật mà
thành,bài "khô lâu đoạt mệnh" chia làm 8 chiêu số lần lượt là
kim,mộc,vũ,phong,hỏa,thổ,lôi,thủy."bách hỏa trùng trùng" là chiêu thứ 5,sử ra
chiêu này 2 tay lân quái bốc lửa ngùn ngụt,bóng thủy ủy mị như có hàng trăm
cánh tay chụp xuống đầu Lý Lãm,Lý Lãm cũng không vừa,chàng liền sử ra ngón
"tuyệt kim phá thạch" trong bài "chấn vũ mai sương quyền" gạt thẳng vào tay
quái lân hóa giải chiêu "bách khỏa trùng trùng",nghe bùng 1 tiếng quái lân lùi
lại tiếp tục sử ra ngón "bão vũ kim cương",1 trận cuồng phong nổi lên gió dít
ầm ầm,chỉ lực xuất ra lúc chọc đông lúc chọc tây,chạm vào đá hay cây đều làm
tiêu tan,chỉ vừa tới thì Lý Lãm cũng sử ra chiêu "thiết thương quyền",chiêu
thứ 7 trong bài "chấn vũ mai sương quyền,
nói thêm về "chấn vũ mai sương quyền" bài võ này đc Lý Lãm sáng tạo ra khi
đang luyện võ bên gốc mai dưới thung lũng "vô cảnh nhai",khi ấy là tiết sương
mù,khi chàng đang luyện võ thì bỗng đâu 1 cơn mưa xối xả ập đến,và chính lúc
ấy chàng sáng tạo ra 13 thức "chấn vũ mai sương quyền" chiêu ra có quyền thì
mạnh bạo như bão vũ,có quyền lại nhẹ nhành như cánh hoa mai,cũng có quyền ra
thì uyển chuyển như làn sương,13 thức ấy lần lượt là
4 thức chữ "vũ"
-bạo vũ kim cang :thức thứ nhất
-tuyệt kim phá thạch;thức 3
-xuất vũ tiệt vân ;thức thứ 4
-thiết thương quyền:thức thứ 7
4 thức chữ "mai"
-mai ảnh thần quyền" thức 5
-mai hoa tung thức 9
-mỹ điệp quyền:thức thứ 10
-ảo ảnh quyền thức 11
4 thức chữ "sương"
-phi xà quyền thức 2
-cần trúc dụ ngư thức thứ 6
-đại bàng đả long quyền thức thứ 8
-thạch hầu đoạt đào thức thứ 12
1 thức chữ chấn
-vũ mai sương hợp quyền thức thứ 13
lúc này chàng sử ra chính là thức thứ 7 trong chữ "vũ",quyền ra như 1 ngon
thương lao thẳng về phía lân quái,chỉ của lân quái điểm lên vai long quân nghe
soạt 1 tiếng,trượt! chàng đã nghiêng mình tránh đc,đồng thời quyền của chàng
đánh trúng ngực của quái lân nghe ùm 1 tiếng,nhưng quái lân không vừa,quyền ra
mạnh như thế vẫn không hề gì,hắn sử tiếp chiêu "bách thổ chấn long",2 chân dậm
xuống đát làm cho trời đát rung chuyển uỳnh uỳnh,đồng thời húc đàu về phía Lý
Lãm,chàng định sử ra bài kinh công "chi vân,chi sương lại chi vũ" nhưng không
thành vì mặt đất đang rung lên bần bật làm 2 chân chàng không đứng vững,chàng
dính trọn chiêu này của quái lân,chàng bị hất bay 7,8 trượng,nhưng vừa chạm
đất chàng lại sử ra chiêu số 3 trong "bát cước định sơn hà" là chiêu "uy vũ
kim cang",cước thế mang theo kình lực quần quận,gió đâu bỗng rít ầm,nhật
nguyệt lu mờ,nguyên lai bài "bát cước định sơn hà" do lộc tục sáng chế ra,mỗi
chiêu của "bát cươc định sơn hà" đều mang theo kình lực đả thiên đoạt mạng,1
chiêu ra có thể phá tan cả núi thái sơn,hủy nát cả đảo bồng lai,chiêu thứ 8
"tuyệt diệt nhật nguyệt" mà sử ra thì có thể phá tan nhật nguyệt,có sức mạnh
hủy tan cả 1 tinh cầu có đường kính gấp đôi mặt trời,thế nên mới là chiêu thứ
3 mà kình hãn kinh người,nếu là kinh dương vương lộc tục sử ra chiêu này thì e
rằng đến cả thiên nguyên vương đế Phục Hi cũng phải bỏ mạng,nhưng Lý Lãm thì
chỉ học chưa đc 1 phần mười cái uy lực ấy,nên chiêu số ra dù có bài sơn đảo
hải cũng chưa đủ lấy mạng quái lân,nhưng bù lại dính chiêu này quái lân nội
thương ko it,chỉ bùng 1 tiếng,quái lân như diều gặp gió bay xa mười mấy trượng
thổ huyết lênh láng,không còn sức để gượng dậy nữa. Lý Lãm bước tới đạp lên
ngực quái lân gàn giọng nói:
- súc sinh còn muốn sống mau nói gần đây phát sinh chuyện gì?
Quái lân như thấy tử thần tới gần,toàn thân run rẩy,hoảng sợ kêu la:
- đại vương, đại vương xin tha mạng
Lý Lãm trong mắt hiện tia chân ghét, giọng nói thêm mấy phần giận giữ
- còn không nói!
Sau một hồi tra vấn quái lân Lý Lãm mới hiểu rõ sự tình. Nguyên lai vùng này
trước kia có một cây bồ đề ức vạn năm tuổi nảy mầm từ thời hồng hoang khi Bàn
Cổ khai thiên địa chia tứ hải,vốn đã hấp thu linh khí thiên địa,gần đây linh
khí thịnh vượng tán phát thu hút nhiều kẻ tu yêu đạo tranh đấu.
Yêu đạo vốn là những kẻ không phải sinh vật có linh trí cao trong các đại tộc
mà là giống vật vô tri hoặc linh trí thấp qua hằng trăm hoặc ngàn năm hấp thụ
linh khí mà khai linh trí và tự thân tu luyện mà bước chân vào yêu đạo rồi lại
tu luyện hằng vạn năm mới tụ thành tiên thể từ đó mới có thể chính thức vào
đường tu tiên huyền đạo,nói thì dễ nhưng không có ngàn vạn năm và không gặp cơ
duyên xảo hợp thì ko thể,thường những kẻ này chỉ dừng lại tại yêu đạo giỏi lắm
cũng chỉ là loại tiểu tinh yêu quái. Một số ít kẻ qua đc cửa yêu đạo thì có
khi cả đời dậm chân tại trúc cơ kỳ thể hoặc cao hơn là kim đan kỳ thể rất khó
tụ thành tiên thể. Nếu vận khí tốt gặp đc kỳ duyên hiếm thấy tụ thành tiên thể
thì cuối cùng bậc cao nhất yêu đạo dừng lại chỉ là chân tiên,loại này thì chỉ
đếm trên đầu ngón tay.
Mà linh khí tụ từ hồng hoang chi vật chính là một cái duyên cơ ức vạn năm khó
gặp,mà loại linh khí vượng thế này mới là lần thứ nhì từ thời hồng hoang tới
giờ.
Tại sao nói là duyên cơ khó gặp? Ấy chính là nếu yêu đạo đã khai linh trí mà
hấp thụ linh khí có thể bỏ qua trúc cơ kỳ, hóa anh kỳ,kim đan kỳ mà trực tiếp
tụ tiên thể thành chân tiên hạ giai,còn như nhân tộc cũng vậy thì dù chưa tu
luyện huyền đạo cũng có thể gián tiếp hấp thụ linh khí tụ thành tam kỳ tiền
tiên thể,còn như đã có thân thể trúc cơ kỳ trở lên có thể trực tiếp thu khí để
tụ thành chân tiên hạ giai đỉnh hoặc trung giai.
Tuy vậy đối với các đại tộc khác lại ko có nhiều tác dụng mấy. Nhưng gốc bồ đề
lần này lại khác,nguyên lai gốc bồ đề này hấp thụ linh khí hồng hoang trải ức
vạn năm vốn khí đã vượng đến cực điểm lại dưỡng thành mộc thai,là lần thứ nhì
từ khi Bàn Cổ khai thiên có chuyện này xảy ra,nếu mộc thai này xuất sinh đã
mang trong mình lực lượng siêu việt: huyền tiên thượng giai đỉnh phong
Nếu bất kỳ kẻ nào lợi dụng trước khi bào thai xuất thế mà hấp thụ hết đều có
thể vượt qua hai ba bậc lực lượng ko kể yêu đạo,nhân tộc,yêu tộc,ma tộc,long
tộc.... ví như quái lân trước mắt này vốn thân là yêu tộc đã ở chân tiên không
biết bao nhiêu năm,nếu may mắn có thể thụ khí thì sẽ đạt đc lực lượng kim tiên
trung giai.
Chính vì nguyên nhân này mấy ngày nay trên đảo không ngừng có yêu quái và các
tộc nhân đại tộc cũng như tu luyện giả tìm đến tranh đấu thẳng tới sáng sớm
nay trên đảo xuất hiện ba đạo nhân mang lực lượng khủng bố chấn áp đương
trường,vốn trong tràng tranh đấu này cũng không thiếu những kẻ mang lực lượng
huyền tiên cùng pháp bảo lợi hại,song ba kẻ kia,một kẻ sử dụng bốn thanh
kiếm,một kẻ dùng một tấm cờ phướn,một kẻ dùng bát quái hình đồ. Cả ba tung
hoành ngang dọc một hồi đủ để chấn nhiếp quần hùng. Chỉ dựa sức ba người mà
thay đổi cục diện. Cuối cùng quần hùng tu luyện giả đều phải tháo thân đào
mạng nhường món lợi cho ba kẻ kia.
Khi nghe ba món binh khí kia Lý Lãm nhíu mày suy nghĩ
- bốn kiếm,một kỳ,một đồ! Không lẽ tru tiên kiếm,bàn cổ phiên,thái cực đồ,
nếu đúng vậy chẳng lẽ ba tên kia cũng tham dự tràng tranh đấu này. Nếu thực
vậy thì không hay rồi!
Nghĩ một hồi Lý Lãm liền âm thâm bước tới trước.
Tại lúc này cách đó không xa,một đạo tử quang đang lụi dần,một gốc bồ đề thu
nhỏ lại mãi dần định hình thành hình hài một hài nhi,tử quang chói lọi ban đầu
vương trên hài nhi cứ nhạt dần,nhạt dần. Theo đó sinh mệnh hài nhi càng lúc
càng yếu ớt. Thẳng đến khi tử quang chỉ còn là một tia lam quang mỏng manh,thì
sinh khí hài nhi đã như ngọn nến trước gió.
Bỗng một trong ba khỏa kim quang đang không ngừng hấp thu tử quang kia đột
ngột đình chỉ thụ khí rồi bay tới nhập nội vào thân thể một gã đạo sĩ,gã đạo
sĩ này một thân chính khí,mặt mày cương nghị,râu chữ điền,mắt sâu mà có
thần,sau lưng mang bốn thanh cổ kiếm.
Gã phất tay,một đạo thu phong nổi lên cắt đứt mối liên kết giữa hai khỏa kim
quang và tia tử quang trong nội thể hài nhi,hai khỏa kim quang bay tới bên
người hai gã đạo sỹ gần đó. Một trong hai gã gằn giọng giận dữ quát:
-Bích Thanh,ngươi đây là có ý gì!
Gã vừa lên tiếng mặt dài gò má cao râu dê dài mười phân,mày xếch ngược,răng
vẩu,môi trề,thân hình cao ốm,trên đầu tóc búi tó củ hành cắm hai lá cờ
phướn,nhìn sơ hay nhìn kỹ cũng biết là kẻ xảo trá,không có nửa phần thiện
lương
Gã còn lại mặt tròn như bánh bao,mắt híp như kẻ chỉ,má phính như bánh đúc,mũi
tẹt,môi mỏng,ria cá trê,răng dài như răng thỏ,cổ rụt như ko có,thân hình lùn
sủng,có điều râu tóc đều bạc phơ,tóc mai và chòm râu dê dưới cằm đều dài tới
ngực sau lưng vác một hình đồ bát quái như mu rùa trông không khác chi phường
giá áo túi cơm.
Bích Thanh lắc đầu nói:
-Ngọc Thanh,chúng ta kết thúc thôi,dầu sao bồ đề kia cũng tựu thành mộc thai rồi,cũng là một sinh mệnh,dù vì lực lượng ức năm khó cầu thì ta cũng không nên quá nhẫn tâm,tam đệ thiết nghĩ nên lưu lại một cái sinh đạo cho hài nhi này!
-Nhựng Thái Thanh đại sư huynh à!đây đã là một cái tiểu sinh mệnh đó,lực lượng thì có thể từ từ truy cầu nhưng sinh mệnh là đáng quý,xịn nhị vị sư huynh nghĩ lại!
-Hừ!Bích Thanh sư đệ,phải chăng mi bất phục ý chỉ của sư phụ! - Ngọc Thanh lạnh lùng cắt ngang.
-Đệ không có ý đó!chỉ là đệ không nỡ hủy đi sinh mệnh này!
-hừ,kẻ không vì mình trời chu đất diệt,so với lực lượng thì dù bao nhiêu sinh mệnh cũng chỉ là thiên hạ xô vi cẩu!
Thình lình một giọng nói lạnh lùng cắt ngang.
-Hay cho một câu "thiên hạ xô chi cẩu",không ngờ đây lại lời từ chính miệng giáo chủ xiển giáo,một trong tam đại đệ nhất huyền tiên của Thiên Nguyên đế quốc!
Cả ba gã đạo sĩ mặt mày biến sắc,kẻ này là ai,đến từ bao giờ. Phải biết cả ba
gã đều là thiên hạ đệ nhất huyền tiên,dưới thánh nhân chi cảnh thì có thể tự
ngạo vô địch thủ,kể cả nếu có phải kháng cự với thánh nhân thì cả ba liên hợp
lại vẫn có thể thủ thắng,vậy mà kẻ này tới gần thế mà cả ba sư huynh đệ đều ko
phát giác khỏi nói cũng biết là địch thủ cỡ nào ít nhất cũng phải là huyền
tiên đỉnh phong thượng giai đỉnh.
Bích Thanh quát to. Không chờ câu trả lời Ngọc Thanh đạo sỹ nhanh như cắt lấy
hai tấm phướn trên đầu phất cao tứ sắc thần quang lục lam chàm tử dào dạt xuất
ra nhắm tới mang theo kình lực hồn hậu,đồng thời bên kia Thái Thanh cũng sử ra
đồ hình bát quái, một trời tiểu tinh tú quây quần vần vũ. Không hổ huyền tiên
đỉnh phong thượng giai đỉnh,hai huynh đệ liên thủ lực lượng vô cùng khủng
bố,nhật nguyệt cũng lu mờ kình phong tới tấp, ngoài xa trăm dặm đại dương cũng
nổi sóng,thấy hai sư huynh mình ra tay lấy hai địch một Bích Thanh tự nghĩ nếu
mình cũng ra tay chẳng phải là ỷ đông hiếp yếu sao,vậy thì thật mất mặt nên
đành tụ thủ bàn quang. Nhị Thanh tự ngạo lấy thực lực của chính mình cùng tiên
thiên chí bảo trong tay tất lấy mạng đối thủ,huống hồ hai huynh đệ liên thủ
thắng bại là chuyện khỏi bàn.
Nào ngờ người mới đến hừ lạnh một tiếng trong tay liền phóng ra một chiếc
trống,trống kia trên mặt khắc những đồ hình là mắt,bay cao lên trời liền phát
ra kim quang chói lọi,một bầy dị điểu bay tới tranh phong cùng tứ sắc thần
quang và tiểu tinh hà,lấy một địch hai mà không phân cao thấp.
Bích Thanh thấy trống này sắc mặt đại biến hô to:
- Hồng Bàng đồng cổ! Điện hạ xin dừng tay
Lúc này người nọ mới bước ra khỏi tàng cây,hừ lạnh:
Thì ra chính là Lý Lãm,lúc trước chàng lần theo dấu tử quang đến đây,chàng
cũng đã thu hết mấy lời của Thượng Thanh vào thính nhĩ nên ko kìm đc cơn giận.
Nguyên lai Lý Lãm chính là Sùng Lãm,trưởng tử của Địa Nguyên vương đế Lộc Tục.
Sùng Lãm sắc mặt lạnh lùng:
- Lý Nhĩ các hạ đa lễ rồi,thứ cho Lãm mỗ,lễ này nặng quá, Lãm mỗ không dám
nhận!
Lão tử nhất thời khó xử,Ngọc Thanh mất kiên nhẫn mắt lộ vẻ hung quang hỏi:
- Sùng Lãm điện hạ,lời này là có ý gì!
Như được thể bộc phát Sùng Lãm gầm lên:
- Nguyên Thỉ,ngươi hỏi ta có ý gì ah!các ngươi cậy mình là học đồ của Hồng
Quân hay tự phụ là người Thiên Nguyên,nên nhớ các ngươi đang đứng là đất của
Địa Nguyên,hài nhi kia là con dân của Địa Nguyên,không phải cái chuồng chó nhà
các ngươi mà các ngươi muốn làm gì thì làm, nhất là ngươi đó thằng lỏi con
Nguyên Thỉ kia,sinh mạng của mỗi một con dân Địa Nguyên đều đáng quý hơn cqis
mạng chó nhà ngươi đó,"thiên hạ xô vi cẩu" hả,muốn thế thì bước qua xác ta đã,
thằng tõi con ko biết sống chết
Nguyên lai 3 đạo sĩ nầy không phải ai xa lạ chính là tam đại học đồ của Thiên
Nguyên đệ nhất tông sư Hồng Quân Lão Tổ, đại đệ tử Lý Nhỹ tự là Bá Dương hiệu
là Đam lão hay còn gọi là Lão Tử,đạo danh Thái Thanh xưng là thái thượng lão
quân ngự tại Thái Thanh các,pháp bảo của gã chính là Thái Cực đồ hình. Nhị đệ
tử Khổng Khâu tự là Trọng Ni hiệu là Phu tử đạo danh Ngọc Thanh xưng là Nguyên
Thỉ hay Nguyên Thủy Thiên Tôn,pháp bảo là hồng hoang nhị kỳ tên gọi Bàn Cổ
Phiên (phiên này có nghĩa là tấm phướn hoặc cờ hình tam giác),ngự tại Ngọc Hư
cung,là giáo chủ xiển giáo. Tam đệ tử Trang Chu tự là Mông Lại,hiệu là Mông
Tẩu còn gọi là Trang tử,đạo danh là Bích Thanh hoặc thượng thanh giáo chủ
triệt giáo xưng là Thông Thiên đại đạo quân,ngụ trên Bích Du Cung,pháp bảo là
tru tiên tứ kiếm: hãm,tru, lục, tuyệt
Thân thế 3 gã tạm không nói đên nữa,lúc này Nguyên Thủy nghĩ bên mình lấy ba
địch một tất thủ thắng không phải nghi ngờ liên cười lạnh:
-Ha ha ha!nực cười,ta chỉ phẩy tay một cái thì xá gì lũ kiến cỏ này,đến cả cái tiểu quốc Địa Nguyên nhỏ bé nầy căm bản ta cũng chẳng để vào mắt.
Mặt Sùng Lãm nét sát ý nồng đậm,theo từng lời của Nguyên Thủy càng lúc càng
khó coi,tương ứng Thông Thiên cũng theo từng lời ấy mà mồ hôi lạnh cũng tuôn
ra từng dòng,nhị huynh hắn căn bản không ý thức đc sự khủng bố của thượng tầng
lãnh đạo địa nguyên
Huyền đạo vốn là để nói tới con đường tu tập để đoạt đc lực lượng siêu
nhiên,tùy theo từng tộc mà kẻ có lực lượng này đc gọi bằng các cách khác nhau
như long tộc thì gọi là thánh long,ma tộc gọi là thần ma,nhân tộc tiên
nhân,yêu tộc gọi là sơn linh,yêu đạo gọi là yêu tinh hoặc yêu quái,nhưng dù
gọi bằng tên nào thì tựu chung tu tiên chỉ có 4 đường, thứ nhất là hồng hoang
tiên thể tức là kẻ sinh ra từ thời hồng hoang hấp thụ vũ trụ chi khí sinh ra
đã có lực lượng và tiên thể đây là những kẻ mạnh nhất,
Thứ đến là vũ tiên,chỉ những kẻ dùng lực lượng bản thân nội thể theo con đường
võ đạo đả thông kỳ kinh bát mạch,lại tự cường lục phủ trì hóa ngũ tạng đạt
được lực lượng tiên thể,đây có thể nói là con đường khó khăn nhất những kẻ
theo đường này thì ngoài ý chí kiên cường hiếm thấy còn phải có sức chịu đựng
ngoài sức tương tượng do vậy những kẻ này lực lượng thập phần khủng bố
Thứ ba là pháp tiên chi thể đây là đường tu tiên phổ biến nhất tức là dùng
ngoại lực hấp thụ nhật nguyệt chuyển biến lực lượng tự nhiên thành của bản
thấn
Cuối cùng là đức tiên chi mệnh thực tế đây là dòng yếu nhất những kẻ này dùng
viêc thiện làm công đức đc vạn vật thụ ân tạo thành công đức lực khi đạt tới
hạn mức nhất định sẽ tạo thành tiên thể.
Như thượng tầng Địa nguyên đa phần là vũ tiên nên so với chúng tiên cùng cấp
thì họ khá là khủng bố,ví như cùng là huyền tiên nhưng vũ tiên hạ giai thừa
sức đấu ngang cơ với pháp tiên trung giai đỉnh. Mà như đế tộc địa nguyên vốn
trị vì từ Kinh Dương Vương đế tới nay lấy dân làm gốc lấy thiện là tôn chỉ đối
với dân chúng thì lấy tấm lòng nô bộc phục vụ nên công đức lực thật như nước
trong tứ hải.
Sùng Lãm lúc này gằn giọng:
- hay cho một giáo chủ!đã thế ta đáp ứng ngưới.
Nói rồi nội thể Sùng Lãm phát tán ra khí tức lạnh băng đáng sợ.Lúc này ba
huynh đệ Thông Thiên cũng đồng thời động thủ,Lão Tử liền tế ra thái cực đồ,một
đồ hình âm dương nửa đen nửa trắng xuất hiện dưới chân Lão Tử,lấy hắn làm
trung tâm đem tam tiên vào vòng bảo hộ,Lão Tử lại tung tiếp Ly Diễm Quang kỳ
ra,lập tức Ly Diễm Quang kỳ đón gió hoá lớn toả xích diễm quang rực rỡ bảo bọc
tam tiên. Khỏi nói cũng biết đây chính là hai bảo vật được xưng là không gì
không đỡ dc,vật phòng thủ mạnh nhất thiên hạ. Đồng thời Nguyên Thuỷ cũng tung
hết cả ba bảo vật nổi danh của mình,bàn cổ phiên bay ra bỗng hoá thành tiểu
tinh hắc động (hố đen vũ trụ loại nhỏ) điên cuồng hút lấy tiên lực của Sùng
Lãm,Hạnh Hoàng kỳ toả ra kim sắc chói mắt tăng cường gia cố thêm sức phòng thủ
của thái cực đồ và Ly Diễm kỳ,lại tăng thêm khí lực cho Tru Tiên Tứ Kiếm cùng
Tam Bảo Ngọc như ý,còn Tam Bảo Ngọc như ý lại hoá thành đại thủ công tới. Bên
kia Thông Thiên cũng tế ra Tru Tiên Tứ Kiếm, bốn thanh hãm,tru,lục,tuyệt. Tứ
kiếm bay ra nhật nguyệt ảm đạm,khí thế huỷ thiên diệt địa cùng Tam Bảo Ngọc
như ý ép tới Sùng Lãm.
Sùng Lãm gặp hiểm không loạn,một mặt tế ra Hồng Bàng đồng cổ (đồng tức là
Cu,đồng thau. Cổ là chiếc trống. Đồng cổ có nghĩa là cái trống bằng đồng).
Đồng cổ xuất ra hào quang rực rỡ,từ mặt trống một đàn chim Lạc bay lượn đón đỡ
tứ kiếm cùng đại thủ, một mặt Sùng Lãm tay phải xuất ra một chiếc mái chèo tay
trái xuất ra một chiếc chày chính là Xích Quỷ đồng mai cùng Kinh Dương đồng
xử,Sùng Lãm giã mạnh Kinh Dương đồng xử xuống đất,một trận chấn động nghiêng
trời lệch đất lan toả công tới thái cực đồ hình,đồng thời SL múa Xích Quỷ đồng
mai công tới Bàn Cổ phiên,một con thuỷ long xuất hiện táp tới tiểu tinh hắc
động. Hai bên công tới thủ lui bất phân thắng bại,SL lấy một địch ba quả không
hổ danh đệ nhất huyền tiên vũ kỹ của Địa Nguyên. Song dần rồi SL cũng lâm thế
bị động công ít thủ nhiều mà bên tam tiên có thái cực đồ,ly diễm kỳ phòng thủ
lại đc hạnh hoàng ký gia cố ko chút thương tổn.
Tru tiên tứ kiếm quả không hổ danh chí bảo hồng hoang,sau một hồi bị Lạc điểu
áp chế cuối cùng cũng phá vỡ thế giằng co từ tứ phía không ngừng tiêu diệt lạc
điểu,lợi dụng lúc đó NT dụng tam bảo ngọc như ý công mạnh tới đồng cổ,nghe
"thình" một tiếng đồng cổ bị rớt mạnh,đồng thời đàn Lạc điểu cũng thất tan bát
lạc,Thấy vậy Sùng lãm liền thu Đồng cổ lại và trực tiếp cầm mai,xử nhị đồng
khí công tới.tru tiên tứ kiếm từ tứ phương công tới,xích quỷ đồng mai múa
trước chắn sau không chút sơ hở mang thế công của kiếm đánh bật ra,thủy long
lượn lờ điên cuồng dao tranh,vốn thông thiên là vũ pháp kiêm tu nên lực lượng
khủng bố không kém Sủng lãm,mà bên này Thông Thiên dựa vào thái cực đồ bảo
hộ,lại có hạnh hoàng kỳ gia trì thêm pháp lực,đồng thời Nguyên Thủy tế ra tam
bảo ngọc như ý lúc tả lúc hữu khi tiền khi hậu đánh lén,quả thật làm cho Sùng
Lãm trầy vi tróc vẩy,chật vật trước sau không ngừng,mặc dù Thông Thiên trong
lòng hổ thẹn khi lấy ba ép một,nhưng lúc sinh tử quan đầu không thể không mặt
dày một chút,ngược lại Lão Tử và Nguyên Thủy vốn là cái phường có da mặt Tử
Cấm Thành nên không chút áy này mà lại càng thêm đắc chí khi ép Sl ngày càng
vào thế thập tử nhất sinh
lúc này Sl thân mình đã lĩnh không ít vết thương,toàn thân nhuộm đỏ một
màu,sức lực dần cạn,không dựa vào ý chí kiên định tì lúc nào cũng có thể sụp
đổ,bỗng đâu tứ kiếm hoành hành kiềm hãm đánh rớt xích quỷ và kinh dương nhị
khí,rồi vẽ 1 vòng và hướng tới SL tỏa ra lục,lam,chàm,tử tứ sắc hào quang,khóa
chặt tả hữu tứ huyệt ngoại quan,thái bạch.SL lúc này không thể cử động,lại
thêm tam bảo ngọc như ý từ đâu nhắm thẳng huyệt thầm đình công tới,biết rằng
tính mạng thập phần nguy hiểm,SL thần nhãn quang mang đại thịnh,trong nhãn cầu
đỏi sắc kim mang,hô lớn:
-Lạc Việt thần khí, hiện!
Lập tức tâm thần khí đồng cổ,đồng mai,đồng xử quang mang chói mắt hợp
nhất.quang mang qua đi dần hiện ra một đầu kim điểu(chỗ này không tả hình dáng
chú chim vàng này mà mọi người cứ nhìn mấy chú chim trên trống đồng,đó tôi nói
đến nó đó)
Kim điểu cất tiếng kêu lảnh lót,SL lại hô
-Sinh tử đồng quy!
kim điểu phát kim quang đại thịnh,kim quang lan tràn mang theo sức hủy diệt vô
cùng khủng bố.Thông Thiên thần tình đại rúng động,lẩy bẩy lắp bắp kinh hô:
Sl cười lớn:
_sát chiêu của ta!các người chạy đâu cho thoát!
lúc này tam tiên mặt mày xám ngét,chết trân tại chỗ.SL thì điên cuồng cười
lớn,bỗng một tiếng quát lớn không biết từ đâu vọng tới,như xa mà như gần:
-Cuồng vọng!
kim quang khủng bố đang lan tràn lập tức nhỏ lại rồi tiêu biến,kim điểu cũng
hóa nhỏ dần biến trở lại thành tam đại thần khí rồi rơi vào tay một người,kẻ
mới đến thần hình mơ hồ,nhìn như thanh niên lại thoáng như ngàn tuổi tang
thương.
Tam tiên mừng rỡ kinh hô:
-Tôn Sư đại giá!
Ra kẻ mới đến không phải ai khác chính là Hồng Quân,hắn lia mắt qua ba đệ tử
rồi dừng mắt trên người SL.
-tưởng kẻ nào hay ho,hóa ra một con kiến hôi mà cũng nghĩ tới định hại đồ nhi ta!
SL mặt mày thất vọng định mở lời phản kháng,bỗng một thyanh âm khác mang theo
lực lượng cũng khó dò vang tới
-Từ khi nào nhi tử của ta lại là kiến hôi vậy!
Hồng Quân biến sắc,liếc nhìn người mới xuất hiện,chỉ thấy người này mặc trang
phục người Địa Nguyên,sắc mặt già nua,nhưng thân hình lại cường tráng sắc da
hồng nhuận,lại nói tam tiên khi gặp người này,Thông Thiên còn đỡ,Nguyên Thủy
và Lão Tử hiện rõ hai chữ khinh bỉ trên mặt.Nguyên Thủy quát to:
Lão Tử cũng nhao cả lên:
-Đồ kiến hôi còn không mau quỳ xuống tạ lỗi cùng lão sư ta
Bỗng nghe Hồng Quân nghiêm mặt quát lớn:
-IM HẾT CHO TA!
tam tiên biến sắc,đây là lần đầu chúng thấy sư tôn có thái độ coi trọng kẻ
khác đến vậy
lúc này SL mới gượng dậy hành lễ cùng người mới đến:
-Phụ Hoàng giá đáo!
-Con không sao chứ,là phụ hoàng chậm trễ để con chịu thiệt rồi
-phụ hoàng lo lắng thật xin lỗi người!
lúc này Hồng Quân mới giả lả cười,nhưng không hiểu nhìn thế nào cũng thấy cái
nụ cười này đểu hết chỗ chê.
-không biết chuyện gì mà làm đại vương nhọc thân đến chỗ này!
Ra người mới đến không ai khác chính là Địa Nguyên Đại Đế Kinh Dương Vương Đé
Lộc Tục.Đế lạnh lùng nói:
-Hay thật, đồ nhi ngươi xuâm phạm quốc thổ ta,sát hại con dân ta,đả thương nhi tử ta,ngươi đã không biết dạy dỗ lại còn vẽ đường cho hưu chạy,h lại còn hỏi ta đến đây làm gì ah,thật nực cười,hay là ngươi muốn giết nhi tử ta rồi ta tới cảm tạ ngươi!
-Hoàng Thượng quá lời,ta nào đâu có ý đó,còn như chuyện hôm nay chỉ là lũ trẻ khí vượng xảy ra chút tranh chấp,chuyện gì cũng thương lượng được,hà hà!
-Được vậy thế này đi,ta sẽ phế hết tiên lực bọn chúng,chuyện hôm nay bỏ qua, ngươi nghĩ sao!
Sắc mặt Hồng Quân đại biến,bên cạnh Nguyên Thủy quắc mắt trợn mâu tế ra bàn cổ
phiên,hạnh hoàng kỳ và tam bảo ngọc như ý vừa lao tới vừa quát to:
Nhưng Lộc tục đại vương căn bản không thèm để ý trong lòng chỉ nhàn nhạt nói
một câu
-Ngu dốt!
Ngay lập tức không gian,thời gian như ngừng lại một chỗ,khí tức tử vong như có
như không phảng phất,hốt nhiên nguyên thủy cảm giác như trên đời không còn gì
tồn tại thực sự vậy,nhưng mọi việc chỉ xảy ra trong sát na,vì gần như ngay lậy
cùng lúc một tiếng hô to cùng một lực lượng khủng khiếp xuất hiện chắn trước
mặt Nguyên Thủy.
-HOÀNG THƯỢNG XIN NƯƠNG TAY!
Lúc này hai lực lượng mới va vào nhau cùng một chỗ và triệt tiêu đi mất,Lộc
Tục Đại Vương cũng không có làm ra phản ứng gì mà chỉ nhàn nhạt nhìn Hồng
Quân,
-Là đô nhi đã đắc tội,nhưng xin người nể cái giao ước kia mà bỏ quá cho!
-hừ!ngươi thực sự để ý đến lời dặn của người đó chăng!
-Dù ta không vừa ý với hắn nhưng không thể không để ý!
bỗng Lộc Tục quắt mắt:
-Láo xược,để ý ngôn từ của ngươi!
-Là hắn phụ ta
-Nhưng Người đó vẫn là........
-không cần nói đến - lúc này Hồng Quân nhìn thẳng Lộc Tục nói một câu - còn chuyện hôm nay đã gặp nhau hay để ta tiếp ngài vài chiêu để giải quyết chuyện này,ngài thấy thế nào!
-Đã vậy theo ý ngươi đi,phân thắng bại một lần,kẻ thắng sẽ quyết định tất cả!
-Vậy ta và ngài ra chỗ khác đàm luận.
-Chỗ nào!
-tát tụ dương! (phiên âm của chữ tarturus)
Tam tiên nghe tới ba chữ tát tụ dượng thì tất thẩy thất kinh,phải biết tát tụ
dương là một vùng vô định vô biên nằm ngoải thất đại vũ trụ,là nơi khi xưa Bàn
Cổ trợ giúp Dương Bá Tát (tức là zeus - Juspiter) cầm tù Cái Giá Nạp (cronus)
không đạt được lực lượng vô vi chi cảnh là không tới đc,nghe đến đây Nguyên
Thủy đã hiểu khi nãy mình nguy hiểm thế nào (nguy hiểm cả nghĩa bóng lẫn nghĩa
đen luôn).
Lộc Tục liền đáp ứng:
-được!
-Mời!
nói rồi cả hai người như tan biến vào hư không,mấy nguồi còn lại thầm tiếc hận
vì không dc chứng kiến một cuộc giao phong đỉnh cao,khoảng chừng nủa tuần
nhang sau cả hai người một lần nữa xuất hiện.Lần này thì tam tiên mới thật sự
hoảng hốt thất kinh,bởi kẻ đc gọi là tôn sư không gì không đả bại đc lúc này
đây dù vẫn không chút thương tổn nhưng lại thở dốc không thôi,còn Lộc Tục lại
ung dung như chỉ mới đi dạo về,phải biết khi đã đạt tới vô vi hi cảnh mốt một
cử động giơ chân nhấc tay đều có thể hủy cả một cái vũ trụ,nên lực lượng không
cần bàn tới,lại như khi đạt tới của này thì đã là tấm thân tự nhiên không còn
sinh tử,ngoài Bàn Cổ ra thì không ai có thể định đoạt dc sinh tuwrt của nhưng
vô vi tử chân chính dc,nên chuyện đàm luận lực lượng chỉ còn so nhau cao thấp
ở chõ hơn chiêu số,vậy mà lúc này đay Hồng Quân chầy vi chóc vẩy thế này đủ
biết rồi
Hồng Quân thật sự hoảng hốt lo lắng nói,
-Tạ đại vương hạ thủ lưu tình.
-Vậy tánh mạng ba đồ nhi nên thế nào!
Hồng Quân bất lực nhìn sự hoảng sợ tột đọ của ba đồ nhi mà cắn răng nói:
-Xin tùy ý đại vương định đoạt!
Tam tiên ngã phịch xuống đất biết rằng tánh mạng mình đã là đoạn cuối,nhưng
bất ngờ thay,Lộc Tục lại làm ra một cái quyết định bất ngờ
-hừ ngươi dạy dỗ chúng cũng không dễ dàng gì,thôi thì tha cho chúng đi,việc này kết thúc tại đây,nhưng từ h trở đi cấm hẳn chúng đặt chân nên địa nguyên,trái lời thì vô tồn thần hồn,ngươi hiểu chứ!
Hồng Quân nghe vậy mặt mày sáng rỡ, liền quát bè lũ tam tiên:
- Còn không mau đa tạ ơn tha mạng của đại vương!
Lúc này bè lũ tam tiên tìm được đường sống trong chỗ chết như người tỉnh cơn
ác mộng. nhất loạt dập đầu toác máu. Cũng phải nói, từ lúc hồng hoang nào đã
có khi nào chúng phải dập đầu xin lỗi ai, nên thật không có chút kinh nghiệm
nào, mới có chút thôi mà máu đầu lênh láng
Hồng Quân ngập ngừng hỏi:
- vậy còn về tiểu sinh mệnh này!
Lộc Tục quắc mắt
- ngươi còn ý gì chăng.hay còn tiếc rẻ chút sinh mệnh lực cuối cùng,người
chưa chết ngươi chưa dừng tay.
Hồng quân ấp úng
- ta..... ta kho có ý đó!
- không có là tốt,nói cho ngươi hay sinh mệnh sinh ra trên địa nguyên thì là
con dân ta.một mạng một đều đáng quý như nhau!
- vậy......
Kinh Dương Vương gầm lên
- vậy cái chó gì,cút đi cho khuất mắt bố không thì bảo hả!
Hồng quân hoảng hốt:
- xin cáo từ!
Sùng lãm cũng gầm lên:
- cút...t...t...!
Cả bốn liền phi thăng lên trời đằng sau còn để lại vệt khói dài.lúc này sùng
lãm bình tĩnh hỏi Lộc Tục:
- phụ vương!còn hài nhi này?
Kinh Dương Vương đế đưa tay bế hài nhi đang ngủ say vào lòng:
- haizzzz!thật tội quá!
Bỗng tiểu hài nhi nắm lấy ngón tay cái của ông đưa vào mồm mút như bú sữa
mẹ.bất ngờ vì hành động này ông cười lộ vẻ từ ái
- lãm nhi,con biết kho,hài nhi này làm ta nhớ tới lúc con mới sinh,ta lần đầu
làm cha,hạnh phúc khôn tả
Sùng lãm mừng rỡ:
- ý phụ vương.......!
Vương đế cười hiền nâng hài nhi lên cao:
- Hài nhi,từ nay tên con là sùng giàng,là tiểu mộc nhi của họ Hồng Bàng là
nhị vương tử của Địa nguyên đại quốc.
Chân mây mặt trời dần ló dạng,sau một đêm bão tố biển bỗng êm dịu lạ
thường,tia nắng đầu ngày xuyên qua kẽ lá hòa cùng muôn tiếng chim ca như đón
mừng tiểu sinh mệnh "Xuất Thế"!