Đấu Người Đấu Hổ


Người đăng: tinhtinh199@

Nhìn yêu hổ đột nhiên xuất hiện, Chu Thành kinh hãi, nhưng nghĩ đến bên cạnh
có lão già lôi thôi, có lẽ sẽ có biện pháp giải quyết vì vậy quay đầu cầu cứu
thì phát hiện lão già không biết đã biến đi đâu rồi.

Chớp chớp mắt, hóa ra lão đã chạy trốn như bay ở xa xa rồi, quả nhiên gừng
càng già càng cay, lão vừa thấy nguy hiểm đã chạy trước tiên.

Chu Thành phản ứng kịp cũng lập tức chạy theo lão.

Yêu hổ gầm lên đuổi theo.

Công phu khinh thân được hắn vận dụng một cách triệt để, không ngờ chỉ khoảng
nửa khắc hắn đã đuổi kịp lão già phía trước.

Nếu như con hổ kia ăn được lão già này có lẽ nó đã no đến căng cả bụng rồi,
biết đâu sẽ chẳng còn quan tâm đến hắn nữa.

Chu Thành nghĩ vậy, ra sức vượt lên trước lão già.

Nhưng chẳng biết lão đột nhiên dùng phương pháp gì mà hắn vừa mới vượt lên
trên lão xong thì lão lại lần nữa bỏ Chu Thành lại phía sau vọt lên trước hắn.

"Sự phụ, ngài không phải là tiến bối cao nhân sao? Chẳng lẽ ngay cả một con
cọp mà ngài cũng không giải quyết được ư?" Gương mặt Chu Thành đầy vẻ "hy
vọng" nói.

Lão già lôi thôi chẳng ngần ngại đáp lại:"Làm sao lại không, ta giết nó dễ như
trở bàn tay"

"Vậy ư?" Vẻ măt Chu Thành lập tức "giật mình" rồi chuyển thành "ngưỡng mộ".

"Đương nhiên, chẳng qua ta là người có tấn lòng thiện lương sẽ không bao giờ
tùy tiện giết chóc. Tuy răng con hổ này một mực muốn ăn thịt ta nhưng ta không
hề có ý giết chết nó" Lão già lôi thôi mặt dày nói tiếp.

Ông là bồ tát chắc, tấm lòng thiện lương, không thích giết chóc, ông nghĩ ta
sẽ tin ông chắc!

Chu Thành không tự chủ được nhớ lại ánh mắt uất ức của con chó hoang ngày
trước.

"Vậy vì sao ngài lại giết chết con chó hoang kia ạ?" Chu Thành không hề chần
chừ đốp luôn vào mặt ông ta.

Lão tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Chu Thành:"Con không được ăn nói bậy bạ, con chó
hoang đó có phải do ta giết đâu, ta chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nó, kẻ ra tay giết
chết nó không phải là con sao?"

Như vậy mà cũng nói được? Cái gì mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nó? Chu Thành suýt
chút nữa nhịn không được, lúc chia thịt, kẻ nào cắt đứt của quý của con chó
hoang kia, hắn tận mắt nhìn thấy, bây giờ hẵng còn chưa quên được đây.

Không cho Chu Thành nói tiếp, lão lại tiếc nuối nói tiếp:"Ta tuy có giết chóc
nhưng sẽ không bao giờ giết chóc lung tung. Ta giết nó chỉ vì muốn lấp đầy
bụng mình mà thôi chứ không phải do thích thú khi giết nó, không phải là tội .
Đây là quy luật tự nhiên, nếu như ta không ăn nó thì ta sẽ bị chết đói."

Chu Thành như thấy được hy vọng, gấp gáp nói:"Sư phụ, vậy ngài đi ăn con cọp
kia đi."

Lão già tiếc hận lắc đâu:"Không thể ăn được, vừa nãy ăn no căng bây giờ ăn
không nổi nữa."

Tiếng vừa dứt, liền ợ ra một tiếng:"Con xem, giờ vẫn còn rất rất no."

Cái loại không biết xấu hổ, Chu Thành câm nín, thấy con cọp càng lúc càng gần,
hắn cũng không phí lời nữa, dốc sức bỏ chạy, chỉ mong có thể bỏ rơi lão già
này ở phía sau.

Chu Thành lo sợ, chưa nói mình không cách nào vượt qua lão già phía trước mà
cho dù có vượt qua được chắc gì con hổ kia đã bỏ qua hắn.

Thể loại mấy chục năm không tắm, quả thực là sinh vật cực độc hình người, nếu
như con hổ kia mà ăn e rằng không thể nhìn thấy bình mình ngày mai.

Các cụ nói, có công mài sắt có ngày nên kim, đang lúc sắp bị con hổ kia đuổi
kịp, phía trước đôt nhiên xuất hiện một vách đá dựng đứng cao gần hai mươi
thước.

Chu Thành vui đến suýt khóc, bây giờ chỉ cần hắn giở tuyệt kỹ ra là có thể
thoát khỏi con hổ kia rồi.

Rất hiển nhiên, lão già lôi thôi cũng có ý nghĩ giống hắn, mắt như đèn pha
chạy như bay tới chỗ vách đá.

Đạp vào những mỏm đá nhô ra trên vách đá dựng đứng sau đó là một tràng liên
hoàn đạp rồi nhảy, cứ như vậy khoảng cách đến đỉnh núi đã không xa.

Chu Thành yên tâm, tức thì nhẹ hết cả người. Chỉ có điều khi nhìn đến chỗ gần
đỉnh vách, cả người lại như bị trút nước.

Phần gần đỉnh của vách đá khác hoàn toàn so với bên dưới, bề mặt vách đá
khoảng bốn đến năm thước lại trơn nhẵn như gương, không hề có một mỏm đá nào
tồn tịa, như vậy thì đào đâu ra chỗ mà đạp với chả nhảy.

Mặc dù công phu khinh thân của hắn có chút tiến bộ nhưng hắn cũng chỉ có thể
chạy nhảy chứ nào có bay được đâu.

Hơn nữa bây giờ hắn đang lao nhanh, không thể nào ngay lập tức dừng lại được.
Vì vậy chỉ vài giây sau phần vách đá muốn mang hắn đi gặp ông bà ông vải kia
đã hiện ra ngay trước mắt.

Ngay lúc Chu Thành đang tiến không được lùi không xong thì lão già lôi thôi
đang ở phía trước bống dưng quát lên:"Mau lại đây"

Đúng rồi, suýt nữa thì quên, mình còn có một vị sư phụ hời nữa cơ mà.

Tuy rằng hắn làm không được nhưng chắc gì ông ấy không làm được.

Dù sao hắn cũng chỉ là một tu sĩ cảnh giới hậu thiên, còn ông ấy là tu sĩ cảnh
giới tiên thiên cơ mà.

Chu Thành hớn hở, lập tức đạp vào mỏm đá cuối cùng rồi nhảy về phía lão già
lôi thôi.

Ông lão này xem ra không tồi tệ như mình tưởng. Lúc trước đáp ứng giúp mình
tìm nhị tiểu tư, bây giờ cũng không từ bỏ, có lẽ mình không nên quá có thành
kiến với ông ấy.

Chu Thành bay đến gần lão già, vươn tay ra đợi ông ấy giúp mình.

Nhưng ai ngờ, lão già không hề có ý định giúp hắn mà ngay khi hắn vừa vặn bay
đến chỗ mình liền nhảy lên, sau đó dẫm chính xác lên đầu Chu Thành, kế tiếp
khẽ nhún, tức thì ông ta bỏ qua đoạn vách đá trơn nhẵn kia bay lên bên trên
đỉnh vách như một con chim.

Gương mặt đối diện vách đá lộ vẻ mỉm cười, có lẽ cảm thấy vô cùng hài lòng đối
với công phu của mình.

"Lão già chết chặt chết chém!"

Còn về phần Chu Thành thì chỉ kịp chửi một câu sau đó như khúc gỗ rơi xuống
dưới vách đá.

Hóa ra lão già lôi thôi không phải muốn giúp mình mà là muốn dùng mình làm đá
kê chân.

Nhưng điên nhất chính là, mình lại ngu đến mức thật sự đưa đầu đến làm đá.

Từ đây xuống dưới cao đến mười mấy thước, bên dưới lại còn là một mảnh đất
trống trải, tí nữa rơi xuống, thần tiên cũng cứu không nổi, chia năm xẻ bảy đã
là nhẹ.

Chu Thành từ bỏ kháng cự nhưng không ngờ mình lại rơi vào một cái đệm lông.
Hắn vui mừng, nắm chặt lấy đám lông.

Hắn mân mê cái đệm lông, trời ạ, đệm lông thì đúng là đệm lông rồi nhưng lại
là một cái đệm lông ấm nóng.

Hắn vậy mà rơi xuống lưng con hổ kia.

Hai tên thầy tro leo lên vách núi, yêu hổ cũng leo theo.

Chu Thành rơi xuống may mắn thay lại rơi vào lưng hổ.

Có lẽ con hổ yêu này đã từng rơi xuống vách núi nhiều lần trước đây, ngay lúc
nó tiếp đất, chỉ thấy nó xoay mình một cái, bốn chân bình yên chạm đất, không
chút thương tích.

Chu Thành cảm tạ ông trời lần hai, giả như con yêu hổ này lấy lưng chạm đất,
chắc chắn hắn được ăn chuối cả nải.

Tuy rằng may mắn hai lần nhưng nguy hiểm vẫn chưa hết.

Bây giờ nhảy xuống lập tức bị con hổ tấn công ngày và luôn.

Nhưng nếu không đi xuống, ngay khi con hổ cảm giác được con mồi đang ở trên
lưng mình, nó chỉ cần lăn hai ba vòng, bằng cân năng hai đến ba nghìn cân của
nó, con hổ yêu này có lẽ sẽ lần đầu tiên được ăn món bánh cuốn thịt người ngon
lành cành đào.

Vì vậy Chu Thành không còn cách nào khác là chỉ còn cách liều mạng.

Lúc này, Chu Thành vô cùng mong muốn có được tầng tầng ghét như lão già kia,
nếu như hắn có một bộ áo giáp toàn thân như vậy có khi con hổ yêu này chẳng
thèm ăn mà bỏ đi cũng nên.

Chu Thành còn đang không biết phải liều mạng như thế nào thì con hổ yêu đã
giúp hắn đưa ra lựa chọn.

Nó gầm lên điên cuồng, nhảy lên tại chỗ, vặn vẹo rồi đột nhiên hất mạnh mông,
lực hất cực mạnh, Chu Thành không thể chống cự.

Hắn theo hướng con hổ hất, xé lấy một mảng lông, bay thẳng đến phía dưới vách
đá.

Hắn kêu lên rồi cố gắng đứng lên, lập tức đối diện với ánh mắt to vãi của con
yêu hổ.

Xong!

Chu Thành luống cuống, chân tay nhũn hết cả ra.

Nhưng đột nhiên, có một thanh kiếm từ trên trời hạ xuống trước người hắn.


Hồng Hoang Đạo Mệnh - Chương #6