Bỏ Nhà Đi


Người đăng: tinhtinh199@

Tố Nguyên Quốc, Hưng Hà Thành.

Ngoài thành là sông Hưng sóng gợn lăn tăn, từ phương xa mà đến, lại chảy về
phương xa.

Bờ sông, nơi cách Hưng Hà Thành khoảng ba dặm. Hai nhóm người đứng thẳng đối
diện nhau, mỗi bên khoảng chừng trăm người, ai cũng xắn tay áo, hình như chuẩn
bị đánh nhau.

Một người nam tử gầy gò đẩy những người chắn phía trước ra, đi ra khỏi đoàn
người, hướng về đoàn người đối diện quát lên: "Chu Thành đâu? Mau đi ra đây
nói chuyện."

Trong đám người đối diện, một nam thanh niên cường tráng kinh hãi hét lên đối
với người bên cạnh: "Ngươi nói cái gì? Bang chủ bỏ nhà đi rồi ư?"

Người kia không ngừng gật đầu, cười khổ: "Đúng vậy, đại tiểu thư bảo anh mau
chóng tìm bang chủ về."

"Đùa ông chắc, sắp đánh nhau đến nơi rồi còn tai vạ gì nữa đây trời."

Nam thanh niên cường tráng im lặng, tuy rằng việc bang chủ bỏ nhà ra đi đã
chẳng có gì ngạc nhiên nữa, nhưng mà vào lúc này thì hình như có gì đó không
đúng.

"Anh Thành, anh mau đi tìm bang chủ về đi, cùng lắm thì mất một năm quyền lợi
qua sông rồi chúng ta sẽ lấy lại sau. So với việc không mang được nhị tiểu thư
về, e rằng về sau ngay đến cả cơ hội qua sông đều không còn." Người kia vội
vàng khuyên.

Kẻ được gọi là anh Thành vỗ đầu hắn một cái: "Còn cần ngươi nói hay sao, câm
miệng, ta tự có tính toán."

Tiếp theo hắn xua đoàn người ra, đi ra ngoài, hắng giọng một cái, to tiếng
nói: "Bang chủ nhà ta nói, nàng không đành lòng nhìn các ngươi hàng năm đều
thua. Cứ như vậy ân oán hai bên biết đến bao giờ mới có thể hết được, do vậy
so đấu năm nay nàng thôi không đánh nữa, tặng quyền lợi qua sông cho các ngươi
. Cứ như vậy nhé, các anh em, chúng ta đi!"

Nói xong quay đầu lại đi luôn, không ngờ đối diện đột nhiên bay ra một gã, bay
trên không trung như chim bay, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Có thể dừng lại
chốc lát trên không trung, kẻ này đã tiến nhập cảnh giới tiên thiên.

Y vừa đẹp mã quần áo cũng đẹp nốt, vừa nhìn liền biết là loại con ông cháu
cha.

"Chớ đi!" Y cười lớn: "Cái gì mà ân oán biết đến bao giờ, Chu Thành, đừng nói
vớ va vớ vẩn, vừa rồi rõ ràng ta nghe thấy, bang chủ nhà ngươi đã ra ngoài."

Cái loại khốn kiếp, tai ngươi là tai chó hả, xa như vậy mà còn có thể nghe
thấy. Chu Thành thầm mắng, nhưng vẫn đứng tại chỗ cười ha ha vài tiếng, cũng
không quay đầu lại, tiếp theo giơ lên một tay, hùng hồn ra lệnh lớn hơn nữa:
"Các anh em, .. Chạy!"

Tức thì làm gương, bay nhảy vài lần đã đến phía trước đoàn người, dẫn người
của mình chạy vào thành.

Không ngờ bên địch bỏ chạy còn có thể hô lên hùng hồn như vậy, người bên này
sửng sốt, phản ứng kịp thì, đối phương đã chạy xa.

Gã có cảnh giới tiên thiên bay vút đi, bắt giữ được mấy người chạy chậm, cuối
cùng biết rằng không thể nào hơn được nữa, bèn hướng về bóng lưng Chu Thành
quát lên: "Quay về nói với bang chủ nhà ngươi, ta đã thắng, nàng nói lời phải
giữ lấy lời."

"Vớ vẩn, ngươi đánh thắng ta, cũng không phải là nhị tiểu thư nhà ta, đợi đến
lúc người quay về sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại."

Chu Thành lớn tiếng đáp lại, người so với tiếng còn nhanh, đã lấy thế vượt mọi
chông gai chạy vào Hưng Hà Thành.

Gã kia cười ha ha một lúc, vẽ lên mặt mấy người bị hắn lưu lại vài con rùa,
sau đó cũng không làm khó gì nữa mà thả người, dẫn người của mình nghênh ngang
đi.

Trở lại trong thành, Chu Thành chưa kịp nghỉ xả hơi, chỉ thấy có một người đàn
ông trung niên mảnh khảnh đang phi ngựa như bay, bèn ở ven đường hô lên.

"Liên sư phụ, Liên sư phụ, ngài đi đâu vậy?"

Liên sư phụ nghe thấy có người gọi mình thì dừng ngựa lại, nóng nảy: "Còn có
thể đi đâu nữa, đương nhiên là đi tìm người chứ sao, nhị tiểu thư bỏ nhà đi
rồi."

Chu Thành trợn mắt, kinh ngạc nói: "Nhưng...nhưng...để người khác đi là được
rồi, ngài cần gì phải tự đi làm gì?"

Hắn vốn muốn nói chuyện này cũng chẳng có gì to tát, nhưng cảm thấy nếu nói
như vậy thật sợ rằng tai vạ đến thăm nên vội vã chữa lại.

Hưng Hà Thành là một tòa thành bậc trung của Tố Nguyên Quốc, ngoài cái tên này
ra còn có một biệt hiệu kêu Tô Gia Thành. Bởi vì trong thành có một đại gia
tộc họ Tô, nghe nói tổ tiên từng là khai quốc công thần của Tố Nguyên Quốc,
được hoàng đế phong cho nơi này, vậy nên Tô gia có quyền cao nhất tại Hưng Hà
Thành.

Hiện tại nhiều năm trôi qua, chưa nói đến Hưng Hà Thành chỉ nói đến các thành
trì khác trong vòng trăm dặm đều đã bị Tô gia nắm giữ. Hơn nữa nhị đệ gia chủ
Tô gia lại đảm nhiệm Tố Nguyên Quốc Binh Mã Đại Nguyên Soái, dưới một người
trên muôn người, Tô gia hôm nay nói là làm hoàng tộc không vương miện của Tố
Nguyên Quốc cũng không phải là nói quá.

Tô Chí Võ gia chủ Tô gia, không con trai, chỉ có hai cô con gái. Mặc dù cả hai
là cùng một mẹ, nhưng tính cách của hai cô con gái lại rất rất khác nhau. Cô
con gái lớn Tô Nguyệt Hinh, lễ độ lịch sự, thấu đáo lí lẽ, bình dị gần gũi,
người người yêu mến.

Cô con gái nhỏ Tô Nguyệt Tịch, lại trái ngược, là một tiểu bá vương coi trời
bằng vung. Có thể làm nhất định muốn làm, không thể làm, vậy khẳng định càng
muốn làm. Đổi lại đáng quý chính là, cô con gái này lại có thiên phú luyện võ
vô cùng tốt, tuổi còn nhỏ nhưng đã đạt đến cảnh giới vô số người trong giang
hồ tha thiết ước mơ: Tiên Thiên.

Chính vì vậy càng không thể ngăn nổi cô ả, Tô Nguyệt Tịch tự mình gây dựng
Nguyệt Tịch Bang, mình làm bang chủ, bổ nhiệm cận vệ Chu Thành làm phó bang
chủ, nói sớm hay muộn cũng phải cùng Tô Chí Võ, cha mình chia đều Hưng Hà
Thành.

Nếu là người khác, sớm bị Tô gia tiêu diệt. Nhưng đây lại chính là nhị tiểu
thư Tô gia, ai cũng không dám trêu chọc, ngay đến bản thân Tô Chí Võ cũng là
mắt nhắm mắt mở, coi như không thấy, mặc cho con gái mình nghịch ngợm. Dù sao
dẫu có gây chuyện thì cũng gây ra trong địa bàn của mình, bản thân ông hoàn
toàn có thể làm chủ được.

Tô Nguyệt Tịch luôn luôn được cưng chìu thành quen, không coi ai ra gì, lại
cực kỳ tùy hứng. Bỏ nhà đi là tiết mục nàng thích đùa nhất, thực tế sẽ không
đi bao xa, cũng chỉ ở phụ cận Hưng Hà Thành. Chỉ cần Tô Chí Võ thể hiện dáng
vẻ gióng trống khua chiêng tìm người, sẽ khiến cho Tô nhị tiểu thư cảm giác
mình được coi trọng, "Cảm thấy mỹ mãn" về nhà.

Nhưng mà mỗi lần trò khôi hài loại này xảy ra thì việc tìm người đều là hạ
nhân Tô gia đi tìm, căn bản sẽ không cần đến Liên sư phụ trước mắt, vì vậy Chu
Thành không hiểu.

Liên sư phụ là cao thủ cảnh giới tiên thiên đỉnh phong, vừa là sư phụ nhị tiểu
thư Tô Nguyệt Tịch, cũng là sư phụ Chu Thành. Địa vị ở Tô gia rất cao, việc
nhỏ nhặt sẽ không làm phiền đến hắn.

"Lần này không giống những lần trước, lần này nhị tiểu thư thật sự bỏ nhà đi
rồi! Thừa Ảnh Kiếm và Truy Phong Mã đều bị nàng mang theo!" Liên sư phụ cực kỳ
lo lắng nói.

"Cái gì? Nàng... Vì sao?" Chu Thành kinh hãi.

Thừa Ảnh Kiếm là danh kiếm tuyệt thế, tổ tiênTô gia truyền xuống, Truy Phong
Mã cũng là ngựa báu khó gặp. Nếu như Tô Nguyệt Tịch chỉ một thân một mình bỏ
nhà đi thì Chu Thành tin, nàng lại làm nũng nhưng nếu mang đi cả hai thứ này
thì e rằng chẳng phải làm nũng làm niễng gì nữa rồi.

"Haizz, cũng là lỗi của ta, kể một vài chuyện cũ trong giang hồ cho nàng nghe,
ai biết nàng vậy mà thật sự học theo, ra ngoài lang thang, hành hiệp trượng
nghĩa. Haizz,, không nói nhiều nữa, nhanh đi tìm nàng đi!" Liên sư phụ nói
xong, liền giục ngựa điền cuồng lao ra khỏi thành.

Đợi Liên sư phụ đi hẳn rồi, một cái đầu ở bên cạnh nhô ra hỏi: "Anh Thành, làm
sao bây giờ? Hưng Khúc Thành thắng..." Trên mặt người này vẽ đầy hình con rùa,
chính là một trong mấy người vừa rồi bị lưu lại, lúc này còn đang tức giận
ngày hôm nay bị thua cuộc.

Chu Thành lập tức vỗ đầu của bọn họ vài cái, lớn tiếng khiển trách: "Còn có
thể làm sao, nhanh đi ra ngoài tìm bang chủ, nhanh lên, không tìm thấy không
cho phép trở về."

Thấy phó bang chủ tức giận, một đám người lập tức tứ tán, chạy ra khỏi thành
đi tìm người.

Chu Thành muốn quay về Tô phủ hỏi lại, nhưng lập tức cảm thấy không thích hợp.
Mình là cận vệ nhị tiểu thư chỉ định, nhị tiểu thư bỏ nhà đi, mình cũng đi
theo thì không nói làm gì. Hôm nay đã không thấy nhị tiểu thư đâu mà cận vệ là
mình đây vẫn còn còn nếu mà đi về phủ Tô gia nhất định sẽ bị trách phạt.

"Không được, vẫn phải tìm được nhị tiểu thư mang trở về rồi hẵng tính, không
thì phiền phức tới cửa!"

Một ít địa điểm bí mật giữa mình và nhị tiểu thư, thực tế những người khác đều
biết. Trông họ sốt ruột như vậy, những địa điểm kia tất nhiên đều không tìm
thấy.

Không cần phải nghĩ nữa, ra khỏi thành thôi!

Dùng lệnh bài thị vệ từ chỗ vệ binh ở cửa thành mượn được một con ngựa, ngay
lập tức Chu Thành chạy như điên ra khỏi thành.


Hồng Hoang Đạo Mệnh - Chương #1