Phụ Thần Bàn Cổ


Người đăng: phieudieu

Hồng hoang chi tam diệp kiếm thảo

Tác giả: Đại ái kiếm đạo

Cv: phieudieu

Nơi sâu thẳm trong ký ức tam diệp kiếm thảo, vẫn luôn có một bóng hình tồn
tại, là người sáng lập hồng hoang, Bàn Cổ Phụ Thần!

Chính là hiện tại, nhìn bóng người xuất hiện trước mắt, tam diệp kiếm thảo
trong lòng tràn ngập khiếp sợ, thậm chí thần thức lộ ra một chút không dám tin
tưởng.

Bàn Cổ Phụ Thần sáng lập thiên địa sau đó liền biến mất vô tung vô ảnh, thế
nhưng lúc này lại xuất hiện trước mắt tam diệp kiếm thảo.

Có sinh linh cho rằng Bàn Cổ Phụ Thần đã tử vong, có sinh linh cho rằng Bàn Cổ
Phụ Thần đã chứng đại đạo, vô luận nói như thế nào đều không có tìm được chút
căn cứ nào cả.

Hiện tại, Bàn Cổ hư ảnh xuất hiện trước mặt tam diệp kiếm thảo, lại là làm tam
diệp kiếm thảo kích động vạn phần.

Ở Bất Chu Sơn khi tam diệp kiếm thảo mở ra linh trí, tự nhiên cũng đến Bàn Cổ
di trạch, có thể được coi là hậu duệ Bàn Cổ.

Cho nên, tam diệp kiếm thảo xưng Bàn Cổ là phụ thần, tự nhiên là có thể.

“Phụ Thần? Là ngài thật sao?”

Tam diệp kiếm thảo sung sướng lắc lư lá cây, trong lòng tràn ngập vui mừng.

Bàn Cổ hư ảnh nhìn tam diệp kiếm thảo trước mặt, trong mắt lộ ra một tia vui
mừng, Bàn Cổ sáng lập ra hồng hoang, cũng không nghĩ tới chính mình sẽ có hậu
duệ.

“Như thế nào? Đến ta cũng không nhận ra sao?”

Bàn Cổ cười nói, ánh mắt lộ ra thần sắc hiền lành.

“Không dám, ta từ trong ký ức truyền thừa, thân ảnh Phụ Thần thật sự là quá
mức mơ hồ. Hơn nữa, ký ức truyền thừa là tàn khuyết không được đầy đủ, bởi vậy
không dám xác định!”

Tam diệp kiếm thảo vội vàng trả lời nói, lá cây buông xuống dưới.

“Ký ức truyền thừa không được đầy đủ? Sẽ không a!”

Bàn Cổ nghe tam diệp kiếm thảo nói, trong mắt lộ ra nghi hoặc thật sâu.

Nói chuyện không chứng cứ, tay Bàn Cổ hư ảo đặp trên thân tam diệp kiếm thảo,
tam diệp kiếm thảo không chút nào phòng bị.

Tam diệp kiếm thảo biết, Phụ Thần là sẽ không thương tổn mình, huống hồ cho dù
Phụ Thần muốn thương tổn mình, tam diệp kiếm thảo cũng sẽ không phản kháng
chút nào.

Tam diệp kiếm thảo có thể mở ra linh trí đều nhờ Bàn Cổ di trạch, nếu Phụ Thần
muốn thu hồi, tam diệp kiếm thảo cam tâm tình nguyện dâng ra.

Chẳng qua Bàn Cổ tự nhiên sẽ không tổn thương tam diệp kiếm thảo, một cỗ thần
thức cường đại tràn vào trong đầu tam diệp kiếm thảo, Bàn Cổ không khỏi nhíu
chặt lông mày.

Bàn Cổ đã phát hiện, truyền thừa của tam diệp kiếm thảo là tàn khuyết, hình
như bị một loại lực lượng cường đại hủy đi một bộ bận.

Loại tàn khuyết này là cố ý tạo thành, và tạo thành tan khuyết này phải là lực
lượng tuyệt đối cường đại, Bàn Cổ cũng không xa lạ gì loại lực lượng này, cũng
đã biết cái gì tạo thành!

Bàn Cổ lâm vào trầm tư, tam diệp kiếm thảo nhìn chằm chằm Bàn Cổ trước mặt,
trong lòng tràn ngập sùng bái, thành kính.

Bàn Cổ trước mặt tam diệp kiếm thảo cũng không phải rất cao, bất quá trên
người Bàn Cổ tảo ra khí chất tang thương mộc mạc, hơi thở bình đạm mà lại làm
cho người ta cảm giác bất khuất ngang trời, khiến tam diệp kiếm thảo có cảm
giác rất an toàn!

Đột nhiên, tam diệp kiếm thảo kinh ngạc phát hiện, thân ảnh Bàn Cổ trước mặt
đang chậm rãi trở nên hư ảo, càng ngày càng mơ hồ.

“Phụ Thần? Phụ Thần? Ngài làm sao vậy?”

Tam diệp kiếm thảo vội vàng kêu lên.

Bàn Cổ đang trong trạng thái trầm tư nghe được tiếng tam diệp kiếm thảo, ý
thức được cái gì, mở to mắt nhìn về phía tam diệp kiếm thảo.

Toàn thân truyền đến cảm giác suy yếu kịch liệt, trên mặt Bàn Cổ không lộ vẻ
kinh ngạc chút nào, thần sắc thập phần bình tĩnh.

“Không cần lo lắng, đây chỉ là một đạo hư ảnh ta lưu lại thôi, bản tôn của ta
đã không còn ở phiến thiên địa này!”

Bàn Cổ nhìn tam diệp kiếm thảo nôn nóng, lại có chút cảm động nói.

Đối với Bàn Cổ mà nói, đây là lần đầu tiên cảm nhận được sinh linh khác quan
tâm mình, loại cảm giác này rất kỳ diệu, làm Bàn Cổ có chút lưu luyến không
buông.

Nhưng Bàn Cổ biết, hư ảnh này của mình không tồn tại được lâu, huống hồ, bản
thân còn có sứ mệnh chưa hoàn thành.

“Ta ban cho ngươi một phần lễ vật!”

Bàn Cổ nói, liền tiện tay đánh ra một đạo ánh sáng bay vào thân thể tam diệp
kiếm thảo.

Tam diệp kiếm thảo ngay lập tức cảm nhận được ý thức, tầm mắt trở nên mơ hồ,
thần thức xoay quanh bên ngoài cũng trở lại thân thể, rồi lại lâm vào ngủ say.

Cũng chính lúc này, tam diệp kiếm thảo thấy mình lạc vào địa phương khác, mà ở
đó hắn chứng kiến hết thảy sự việc diễn ra với tư cách là người ngoài cuộc.

Bàn Cổ còn không kịp nói câu gì, tam diệp kiếm thảo trực tiếp lâm vào hôn mê,
trong lúc hôn mê tam diệp kiếm thảo lại giống như đi vào hỗn độn.

Trên đỉnh Bất Chu Sơn, thân ảnh Bàn Cổ càng ngày càng hư ảo, sắc mặt ông lại
bình tĩnh như cũ, chẳng qua đôi mắt ông không biết khi nào trở nên vô cùng đen
nhánh.

“Đã tới lúc nên đi giải quyết chuyện kia rồi!”

Trên đỉnh Bất Chu Sơn trông trải, Bàn Cổ nhìn lên không trung rồi lẩm bẩm,
đáng tiếc tam diệp kiếm thảo đã lâm vào ngủ say, không có sinh linh nào nghe
được Bàn Cổ nói gì.

“Thiên Đạo, ngươi tưởng ngươi có thể xóa được dấu vết của ta sao? Đáng tiếc,
ngươi quên mất một điều! Ta là người mở ra cái thế giới hồng hoang này, mà
ngươi bất quá chỉ là một người từ ngoài đến mà thôi!”

Ánh mắt Bàn Cổ lộ ra ý chí kiên định!

Thân thể hư ảo chợt hướng tới không trung vọt lên, ở giữa không trung đột
nhiên lại phân tán thành vô số quang điểm, hướng tới khắp đại địa hồng hoang
mà đi!

Đồng thời, trên bầu trời cũng có hai hảo quang điểm lớn nhất, nhanh chóng vọt
tới thái dương cùng ánh trăng.

Chỉ có như thế, thái dương cùng ánh trăng sẽ tuần hoàn chiếu xạ xuống dưới,
trợ giúp các sinh linh mở ra linh trí nhanh hơn, có được ký ức truyền thừa.
Cho dù là tàn khuyết, nhưng so đần độn thì có linh trí vẫn hơn.

Một số sinh linh được mở ra linh trí, có ký ức truyền thừa nguyên vẹn, Bàn Cổ
chỉ có thể làm được đến đó, vì Bàn Cổ lúc này bất quá cũng chỉ là một cái hư
ảnh.

Ngay cả như vậy, Bàn Cổ cũng đã vì hồng hoang lưu lại một hạt giống, chờ đợi
hồng hoang thịnh thế mở ra!

Mà lúc này, tam diệp kiếm thảo không mảy may hay biết, hắn vẫn đắm chìm trong
cai thế giới kia. UU đọc sách www.uukanshu.net

Ở cái địa phương này, tam diệp kiếm thảo thấy vô số hỗn độn ma thần cường đại,
cũng nhìn thấy thân ảnh Bàn Cổ Phụ Thần của mình.

Chỉ có điều, tam diệp kiếm thảo không tài nào giải thích được là, cho dù hắn
có nỗ lực kêu gọi Bàn Cổ Phụ Thầncỡ nào đi chăng nữa, Bàn Cổ Phụ Thần cũng
không có chút phản ứng nào, điều này làm cho tam diệp kiếm thảo rất uể oải.

Tam diệp kiếm thảo không biết được rằng, hắn đang ở trong ký ức của Bàn Cổ, ở
chỗ này tam diệp kiếm thảo chỉ có thể quan sát sự việc đang diễn ra, chứ căn
bản không có biện pháp quấy nhiễu.

Chứng kiến được một hồi lâu, tam diệp kiếm thảo mới chân chính ý thức được Bàn
Cổ Phụ Thần cường đại tới mức nào, hỗn độn ma thần cường đại cỡ nào đi nữa
nhưng trước mặt Bàn Cổ chỉ giống như con gà mặc cho ông tùy ý chém giết.

Biết chắc mình không phải đối thủ của Bàn Cổ, nhưng những hỗn độn ma thần kia
giống như phát điên cả lũ, không biết mệt mỏi hướng tới Bàn Cổ ra tay không
lưu tình chút nào.

Nhưng Bàn Cổ cũng không biết vì lý do gì mà những hỗn độn ma thần kia lại ra
tay với mình, cho dù Bàn Cổ một mực lưu tình, tuy nhiên những hỗn độ ma thân
lại chưa bao giờ từ bỏ chém giết Bàn Cổ!

Đối mặt loại tình huống này, Bàn Cổ rốt cuộc cũng trở nên tức giận, trong tay
đại rìu không lưu tình chém về phía bốn phía, vô số vị ma thần chết trên nhát
rìu này, làm đại rìu hấp thu vô số máu huyết hỗn độn ma thần.

Mỗi lần chém chết một người hỗn độn ma thần, trong mắt Bàn Cổ lại nhiều hơn
một tia sắc buồn thống khổ. Trong lòng Bàn Cổ, tất cả hỗn độn ma thần sinh tồn
trong hỗn độn đều là người nhà!

Chính tay mình chém giết người nhà, còn nỗi thống khổ nào hơn.

Tam diệp kiếm thảo nhìn Bàn Cổ thống khổ, trong mắt ngấn lệ lập loè, đối với
nỗi bi thương của Bàn Cổ, hắn có thể cảm nhận được.

Trên đỉnhBất Chu Sơn, kiếm khí quanh thân tam diệp kiếm thảo trở nên càng thêm
sắc bén, cắt hết thảy chung quanh.


Hồng Hoang Chi Tam Diệp Kiếm Thảo - Chương #5