Tìm Kiếm Đồng Minh


Người đăng: Phamtranquangdung

Với Hoàng Anh Kiệt, việc chỉ huy luyện binh không phải là quá gấp rút nữa vì
cậu đã tranh thủ được thêm chút ít thời gian cho phe mình bằng việc nhường
nhịn đối phương một chút thóc lúa. Nhưng cái khiến cậu phải quan tâm là liệu
những người này sẽ phản ứng ra sao trước những hi sinh và mất mát xảy ra khi
trận đánh bắt đầu. Đội quân của Đăm Pan không phải một lũ cừu, họ đã quen đánh
nhau, ít nhất cũng là một đàn sói, mà Dăm Pan càng là một con sư tử mạnh mẽ.
Trong khi đó, tuy những người ở đây đã quen với những bài tập cơ bản của người
lính: đâm giáo, chém ngang đao, đâm thẳng đảo, giơ khiên đỡ tên,... nhưng gặp
thực chiến thì sao, nghe tiếng bạn mình rên rỉ vì vết thương, máu người bắn
lên mặt, ai có thể chắc họ sẽ chịu được.


  • Ta phải chuẩn bị đánh sớm!- Kiệt tuyên bố như vậy trong một cuộc tập luyện.


  • Nhưng chính cháu nói rằng chúng ta vẫn chưa chuẩn bị gì mà?


  • Ta phải đánh những trận nhỏ, cốt để mọi người làm quen với chiến trận, đồng
    thời quen với việc hành quân đánh tập kích trong rừng- địa bàn của người
    Thượng. Nếu không thể làm quen với một cuộc chiến sớm thì khi ra trận đánh
    thực sự, nơi mà chỉ cần một cú quật vòi của con voi cũng khiến vài người bị
    đánh bay, mọi người chẳng vãi ra quần đợi chết đấy chứ.


Cuộc hành quân được chuẩn bị cấp tốc. Lương thực chủ yếu gồm nước đun sôi để
nguội làm sẵn, cùng với mì tôm khô- làm mì sợi rồi chiên qua dầu cho khô, để
ăn khi đi đường mà không phải nhóm lửa, lại nhanh hơn làm bếp Hoàng Cầm nhiều.
Rau thì kiếm rau dại- người dân nơi đây vốn cũng phải đi rừng nhiều nên cũng
biết kiếm rau gì để ăn sống mà không sợ đau bụng.

Đo đây là một cuộc tập kích, thay vì điều hết những người đang tập huấn, chỉ
cần những nhóm nhỏ 50 người là nhiều. Mục tiêu của đợt tấn công là gây rối hậu
phương, làm địch hoang mang đồng thời làm quen với chiến trận. Mà nếu không
may mắn hết một nửa lương thực trước khi tới được các bản làng của Đăm Pan,
thì nhiệm vụ của họ chuyển sang vẽ bản đồ trinh sát, đồng thời để lại lính thu
thêm thông tin tình báo, biết mình biết người, trăm trận không sợ thua.

Hoàng Anh Kiệt tự mình dẫn một đoàn, hướng đi chính là vòng một vòng lớn, đi
tới những làng bản ở phía nam của người Thượng. Cậu định tới xin viện binh,
hoặc ít nhất cũng phải khiến họ đứng ngoài cuộc chiến. Cuộc hành quân diễn ra
khá vất vả- một ngày đoàn quân phải đi tới hơn 20 km đường núi, lại còn phải
vẽ địa đồ, đào một số hầm hào để trú ẩn- nếu chẳng may những người Thượng kia
đã bị Đăm Pan khuất phục mà đánh họ, họ sẽ có thể quay lại để lấy nơi vừa đào
làm căn cứ chiến đấu, tổ chức lại lực lượng mà phá vây.

Nhưng chính vì đã xác định là phải mất nhiều thời gian, họ không phải ăn mì
tôm khô như những người kia, mà thay vào đó, họ làm bếp Hoàng Cầm để nấu ăn-
ăn chín, uống sôi, tắm nước nóng- thật là những thú vui xa xỉ cho một cuộc
hành quân.

Ngày thứ 20, sau khi đã đi một quãng đường vòng rất xa và hoang vu không một
bóng người, họ nhìn thấy những dấu hiệu đầu tiên của sự sống. Những cột khói
bốc lên cao, có lẽ là dấu hiệu rằng có người đang nấu bếp.

Hoàng Văn Khá, em họ của Kiệt, đồng thời là phó chỉ huy được cho đi kiểm tra
thử. Hoàng Văn Khá có biệt danh là con khỉ nhỏ, vì vóc dáng không cao to- dù
đã 22 tuổi nhưng chỉ có trên dưới 1m 5, lại trèo cây thoăn thoắt khỉ. Ngày bé,
cậu ta hay leo lên cây hái dừa để uống nước dừa mảnh. Khá nhanh chóng phi thân
lên một cái cây cao gần chỗ bốc khói, và từ đây, cậu nhìn được toàn cảnh bên
dưới.


  • Không phải nấu ăn đâu!- Khá tụt nhanh xuống gốc cây, rồi quay lại báo với
    Kiệt- Chúng nó đang cướp bóc trong bản kia. Chưa biết có phải là bọn Đăm Pao
    không, nhưng cũng ác lắm, đàn bà cũng bị đánh không thương tiếc, trẻ em đang
    bị dồn lại một chỗ.


  • Tịnh quan kì biến. - Kiệt nói, và sau một hồi không thấy ai làm gì, cậu
    phải nói thêm- Tức là ngồi yên xem mọi việc xảy ra, nhưng trước tiên phải kiếm
    chỗ ngồi xem cái đã. Dẫn đường đi.


  • À, em xin lỗi.- Khá vội dẫn mọi người lên đường, còn cách bản người Thượng
    chừng 50 m, mọi người dừng lại. Ở vị trí này, cần đánh thì có thừa xung lực,
    cần rút thì có đủ khoảng cách.


Tình hình bên trong ngôi bản rất lộn xộn, nhiều người cố phản kháng, nhưng bị
những cây giáo sắc bén chĩa vào nên không thể làm gì hơn. Ở giữa bản, một gã
người Thượng to cao vạm vỡ mạnh tay đánh vào mặt một người phụ nữ đang có
mang, tay ôm một đứa bé khác. Gã liên tục quát to, dường như muốn tìm kiếm thứ
gì đấy.


  • Tũn! Mày biết tiếng Thượng, nghe được gì thì dịch nấy!- Kiệt ra lệnh

Tũn là thông ngôn của cả bọn, có nhiệm vụ nói chuyện với người Thượng, giải
thích cho họ hiểu mục đích của cả đoàn. Bây giờ, nó bắt đầu căng tai mà nghe
cuộc thẩm vấn.


  • Chồng mày đâu, con kia! Có tin ông đánh chết mày không hả? Chồng mày, thằng
    K’ Tun đâu rồi. Á à, con này cứng đầu nhỉ, lôi thằng con của nó ra.

Bất chấp nỗ lực của người mẹ, bọn đàn ông cuối cùng cũng giằng được đứa trẻ
ra. Họ lấy một thanh gỗ lớn đang cháy, chét một thứ nhựa cây lên người thằng
nhỏ.


  • Tao hỏi lần cuối, chồng...


  • Dịch cái mẹ gì nữa, vào vị trí chiến đấu đi.- Kiệt vỗ mạnh vào đầu thằng
    Tũn- cháu họ cậu.


Cả đội vội trang bị đồ chiến đâu, trong đó có 20 cung thủ lấy trường cung, ,
30 người còn lại là bộ binh, có cung ngắn, đoản đao và khiên, mặc giáp da. Mất
chừng 10 giây, mọi người đã sẵn sàng chiến đấu. Do Kiệt còn bé quá, mọi người
định để cậu được ở lại chỗ đám cung thủ, còn Khá và Tún bắt đầu nhẹ nhàng chạy
lại chỗ ngôi làng. Song Kiệt nhanh chóng rút khẩu súng lục ra, tuyên bố thẳng
thừng là sẽ xông lên, bất chấp tất cả.

Lúc này, gã người Thượng đang tra hỏi người đàn bà tỏ ra giận giữ, hắn giật
cây củi, gí mạnh vào người đứa nhóc. Củi vừa chạm vào đống nhựa, ngọn lửa bùng
lên, song từ trên cao, một loạt tên được bắn thẳng xuống khiến những gã hung
ác ngã nhanh xuống đất, quân của Khá nhanh chóng nhảy vọt vào trong bản, vung
đao chém giết.

Một trận đánh bất ngờ, khiến mọi người ai cũng ngớ ra. Chỉ tới khi Kiệt lao
tới dùng áo của mình dập lửa cho đứa trẻ đang bị thiêu sống, mọi người trong
làng ồ lên giận dữ. Họ bắt đầu đánh bọn giặc, cùng với người của Kiệt bắt sống
đám này.

Gã chỉ huy, người định thiêu sống cậu nhóc đã nhảy vọt tới chỗ Kiệt, toan làm
gỏi cậu nhóc, xong Tũn từ đâu nhảy tới solo với gã. Đừng nghĩ Tũn chỉ là thông
ngôn mà coi thường. Thực ra bọn thông ngôn mới là đứa có võ nhất đội- vì nếu
chẳng may chúng nó bị yêu cầu phải gặp mặt trực tiếp trưởng bản, lại bị phục
kích thì phải biết võ mà trốn ra chứ.

Sở trường của Tũn là cặp song đao dài chừng 40 cm. Với vũ khí, nhất thốn
trường, nhất thốn cường, nhất tấc đoản, nhất tấc hiểm. Tức là vũ khí càng dài
càng có sức mạnh, song vũ khí ngắn lại thì lại có thể tạo ra những cú ra đòn
hiểm hóc.

Cặp song đao trên tay của Tũn kề mạnh lên lưỡi giáo, rồi rọc nhanh một cái
xuống theo thân giáo. Cú rọc quá nhanh quá hiểm cắt phăng 4 ngón tay của gã
người Thượng, song y càng hăng máu, lật mạnh ngọn giáo đâm tới, buộc Tũn phải
lùi bước. Nhưng mà tránh vỏ dưa, gặp lựu đạn, khẩu súng mà Kiệt được mẹ tặng
bấy lâu chưa bắn người, ăn chay không quen được.


  • Đoàng!- Tiếng súng nổ như sấm đánh xuống khiến đám người Thượng, cả dân bản
    lẫn bọn tấn công đều hoảng sợ nhìn trời, còn phe Anh Kiệt thì vì đã biết nên
    chẳng sợ gì. Nhân lúc đối phương sơ xuất, họ ra tay đánh gục hết, bắt sống cả
    bọn.

Gã chỉ huy bị bắn lòi ruột, nằm lăn quay ra, Kiệt bảo Tũn cho hắn cái chặt đầu
ân huệ, tranh đau đớn. Chặt đầu hắn xong, Kiệt mới quay lại nhìn cậu bé mình
vừa cứu. Người mẹ định chạy tới ôm con, nhưng mà Kiệt đã bảo Tũn phải giải
thích cho cô ta hiểu rằng nếu đến ôm con sẽ làm đứa con chết nhanh hơn. Cậu
một mặt lệnh cho Khá tổ chức trông coi tù binh, bảo Tún đem người giúp dân
làng ổn định chỗ ở, còn cậu thì chữa cho cậu nhóc kia.

Bị bỏng độ hai, một số lớp da bị cháy, phải dùng nước sạch làm nguội. Sau đó,
dùng vải sạch sẵn có để bọc lại, tránh bị nhiễm trùng. Rồi cậu dặn người mẹ
đầy đủ những việc phải làm để tránh làm vết thương thêm nặng, vì thời này chưa
có kháng sinh.

Chừng hơn một giờ sau, một toán người Thượng khác, tay cầm vũ khí lăm lăm tiến
vào làng. Khá vội tổ chức quân đội phòng thủ, sẵn sàng đánh trả nếu bị tấn
công trước- vì chưa rõ đây là đàn ông trong làng đang ở xa quay lại cứu làng
hay một toán địch khác. May sao, đây là những người đàn ông trong làng.

Gặp lại nhau, mọi người mừng mừng tủi tủi, nhìn cảnh làng bị phá, người bị
giết, nhất là khi thấy đứa bé con bị thương nặng vì lửa, họ thấy biết ơn người
của Kiệt lắm. K’ Tun, người thanh niên mạnh nhất làng, chiến binh nổi trội
nhất và cũng là một người cha đã thay mặt cả làng cảm ơn Kiệt. Họ cũng xin lỗi
vì lúc này làng bị phá ghê quá, nếu không sẽ mở tiệc cảm ơn.


  • Lệnh cho người của ta lấy lương thực ra đi!- Kiệt nói


  • Thế thì...


  • Họ làm gì còn đồ ăn nữa. Đây là cơ hội tốt nhất đấy.- Tũn cũng đồng ý.



Hồng Bàng Lập Quốc Ký - Chương #5