Người đăng: PTQDung
.
.
.
Quyển II: Anh Hào Tụ Hội
Con có nhận xét gì về kẻ con đang đối mặt!- Trui Heola hỏi người con trai
út của ông ta- Trui Ven, người đã thay ông chỉ huy cuộc vây hãm tại cảng
Larati.
Kẻ địch chưa có người đứng đầu mà vẫn chia làm 2 phe lớn: quân đội Hồng
Bàng do Hồng Bàng Vương Hoàng Anh Kiệt chỉ huy và quân đội Ai Lao do Giám Quan
Dương Thế Thiện chỉ huy. Hai phe này tuy cùng đối địch với quân ta, nhưng sự
liên kết của chúng vô cùng lỏng lẻo, thậm chí còn có thể đối chọi nhau nếu có
xung đột lợi ích.
Vậy hai phe đó, con thấy phe nào dễ đánh hơn/
Với binh lực cha để lại cho con, phe Hồng Bàng dễ xơi hơn, do trong tất cả
các cuộc đối đầu thì chúng luôn ở thế áp đảo hoàn toàn về số lượng mà chỉ cầm
hòa hoặc giữ vững địa thế phòng ngự chứ không thể truy kích khi quân ta rút
lui. Bọn chúng dường như có tới khoảng 15.000 người mà hầu như chỉ đủ sức giữ
vững trận địa chứ không hề truy kích nổi 5000 quân của ta.
Vậy quân Ai Lao thì sao?
Chúng chỉ có khoảng 5000 quân, bao gồm 1200 quân Ai Lao còn sót lại, số
tăng thêm là do chúng chiêu mộ lính đánh thuê, sơn tặc, giặc cướp, tử tù,… Bọn
này đánh rất hăng, sức chiến đấu thì miễn bàn. 5000 quân của chúng và 5000
quân ta đánh nhau hầu như ngang tài ngang sức, ta cường công thì chúng phòng
thủ nghiêm mật, nhưng nếu ta có sự lơi lỏng thì chúng sẽ xông lên luôn, bọn
này luôn gây trở ngại và thương vong lớn hơn do chúng dám truy kích.
Nếu thế thì vấn đề này đơn giản rồi, ta cho một phần quân đội sang ngăn
chặn không cho bọn Ai Lao sang tiếp viện rồi đốc quân đánh mạnh vào trận địa
của quân Hồng Bàng.- Tavat nghe cho hết chuyện rồi phán ngay. Đang máu báo
thù, muốn giết cho sạch những kẻ xâm lược này để báo thù cho anh trai, Tavat
muốn đánh một trận lớn.
Chưa hẳn đâu! Quân đông mà không loạn, không tham công, trên bảo dưới nghe,
lập trận nghiêm túc, biết đánh giá đúng khả năng, … thì là một đạo quân khó
chịu đấy!- Rah phản bác
Con trâu tuy có sừng mà không dám đánh con hổ, chỉ lấy đó làm uy hiếp, tuy
rằng nhất thời bình an, nhưng nào có phải trâu mạnh hơn hổ, mà hổ cũng không
nên sợ trâu.- Tavat lý luận vậy. với Tavat, sự thông minh, biết mình biết
người của quân Hồng Bàng không thay đổi được thực tế về sự yếu ớt, và đó mới
là vấn đền. Chỉ cần quân Laja còn đủ mạnh thì tất cả những trò của quân Hồng
Bàng: kỷ luật, tinh thần chiến đấu, số lượng,… đều vô nghĩa.
Không đánh thì khó mà biết được thực lực của chúng lắm!- Khanam can thiệp.
Ý kiến của hai con nói chung không sai, chỉ là hai còn đều còn phiến diện.
Ngày mai đánh trận, thật giả mạnh yếu sẽ lộ hết thôi. Chưa đánh trận thực mà
chỉ bàn việc trên giấy ắt sẽ phạm sai lầm.
Rõ!- Tất cả những người con của ông đồng thành nhận khuyết điểm.
Tốt. Các con hãy trình bày kế sách đánh trận cho ta nghe!
Con xin nói trước!- Trui Ven nói đầu tiên.- Quân của con và quân cha mang
về sẽ hợp lại rồi tái phân phối, vì dù gì lính con chỉ huy giờ cũng đã kinh
qua trận mạc, có thể coi là lính có kinh nghiệm, lâm trận không loạn, có thể
kèm tân binh. Con đề nghị nên chia quân ra làm hai canh không đều, cánh ít thì
đánh quân Hồng Bàng, cánh đông hơn diệt quân Ai Lao. Quân Hồng Bàng ít có khả
năng đánh ra ngoài, nên chỉ cần một lượng quân nhỏ thôi. Còn với quân Ai Lao
ta nên dốc toàn lực mà đè bẹp chúng. Quân Ai Lao bị diệt, quân Hồng Bàng tất
tan.
Nếu như quân Hồng Bàng dám đánh ra thì sao?- Trui Heola hỏi
Không đáng sợ, ta chỉ cần cho một cánh quân cơ động xung trận là chúng ắt
phải rút về phòng thủ.- Trui Ven nói và nhìn Tavat. Sau cái chết của Phâm thì
đội kỵ binh được trao cho Tavat, đây là lực lượng cơ động số một trong lúc
này.
Đệ nói thế không sai, nhưng chưa chu toàn!- Tavat lắc đầu- Kỵ binh mạnh bởi
đột kích, một đòn diệt gọn, nếu chỉ dùng để hù dọa thì phí quá.
Ý anh là diệt quân Hồng Bàng?
Đúng thế, quân Ai Lao đã có bộ binh vây hãm, quân hồng Bang sao không diệt
bằng kỵ binh. Cứ thi hành chiến lược của đệ, khiến quân Hồng Bàng phải xuất
quân ứng cứu, đợi lúc hợp lý kỵ binh xuất chiến đánh tan đội hình của chúng,
còn bộ binh xung quanh hợp lại vây giết.
Kế sách khá toàn diện rồi, giờ chỉ cần nhìn khả năng chấp hành của từng
người mà thôi!- Khanam gật gù tán đồng.
Nếu không ai còn thêm thắt điều gì nữa thì mai đánh vào Larati: Khanam cầm
12 000 quân đánh với quân Ai Lao, Rah mang 4000 quân đi quan sát trận địa, tùy
thời phối hợp với Khanam. Tavat chỉ huy 500 kỵ binh và 1500 quân cơ động sẵn
sàng đánh một đòn quyết định nếu quân Hồng Bàng xuất kích ứng cứu. Ven, ta cho
con 8000 quân, con có thể thủ vững chứ.
Con tin mình có thể làm được.
Vậy thì tốt. Bây giờ toàn quân đi nghỉ! Ngày mai dậy sớm thổi cơm, ăn lửng
dạ rồi hạ chiến thư. Ngày mai phải đánh một trận cho ra trò
Rõ.
……………………………………………………
Báo!- Đột nhiên có binh sĩ chạy hộc tốc tới,
Chuyện gì?
Sứ giả của đối phương mang chiến thư đến khiêu chiến.- Người lính vội dâng
chiến thư lên.
Đánh trận mặt đối mặt, chúng định đánh nhanh giải quyết nhanh đây mà!-
Hoàng Anh Kiệt chưa đọc chiến thư nhưng cũng hiểu được ý đồ của kẻ địch. Chiến
thư được viết bằng chứ Chiêm Thành, Kiệt chả hiểu cái mẹ gì cả, nên nhanh
chóng tìm người phiên dịch lại cho mình nghe. Về đại ý thì là những lời kích
động, xỉ nhục một cách dịu dàng quân Hồng Bàng và quân Ai Lao: yêu cầu họ sớm
đầu hàng để tránh thương vong to lớn, nói rằng quân đội Chân Lạp sớm coi họ là
vật tiêu hao,… Và kết thư là lời tuyên chiến với quân Hồng Bàng và quân Ai
Lao.
Đi đôi với hành động gửi chiến thư, đại quân Laja nhanh chóng sắp xếp quân
ngũ, tiến quân tới vị trí định sẵn, chuẩn bị mở cuộc tấn công tổng lực vào
cảng Larati. Sự di chuyển này hiển nhiên không thể nào ngụy trang được trước
trinh sát của quân Hồng Bàng và Ai Lao, nên quân Laja hành quân với tốc độ vừa
phải: đủ nhanh để không trễ giờ tấn công, nhưng không tới mức phá hàng phá
lối, xé lẻ hay quá sức.
Ý đồ của đối phương là không thể thay đổi, Hoàng Anh Kiệt không chút do dự
liền mặc đầy đủ giáp trang ra mặt trận thị sát. Kiệt lấy từ trong người ra một
cái ống nhòm- loại một ống dài mà hải tặc hoặc mấy ông hải quân hay dùng, thứ
này tuy còn đơn sơ song cung tốt chán vạn việc nheo mắt mà nhìn. Đi đôi với
việc quan sát trực quan bằng ống nhòm, trinh sát cũng nhanh chóng tìm cách
tiếp cận và mang thông tin về cho chủ tướng.
Quân chúng di chuyển rất nhanh và trật tự, chia thành 4 hướng chính: hai
cánh chuẩn bị đối mặt với quân ta và quân Ai Lao, một toàn kỵ binh và bộ binh
cơ động di chuyển chậm và đang không ngừng bao quát chiến trường, cánh cuối
cùng thì chưa thấy được đích đến.
Báo tin cho Dương Thế Thiện, tình hình này có vẻ sẽ là một trận đánh quy
mô.
Rõ.
Toàn quân vũ tranh, sẵn sàng xung trận.