Người đăng: PTQDung
.
.
.
Quyển II: Anh Hào Tụ Hội
Sau nửa ngày, không thấy sứ giả ra, biết là đã có chuyện bất thường, liên quân
liền tổ chức tấn công. Do đã chuẩn bị từ lâu, lần này họ đã có đủ loại khí
giới công thành: máy bắn đá, xe leo thành, thang lớn, xe phá cổng…Vừa nhìn sơ
qua, binh tướng trong thành cũng có thể biết rõ kẻ địch đã chuẩn bị từ lâu
rồi, và giờ họ mới là những kẻ phải vất vả.
Cuộc công thành mở đầu với những chiếc máy bắn đã hạng nặng, đây là vũ khí tốt
nhất để đánh lên thành, do cung tên để bắn lên thành thì rất khó chính xác, độ
tản mát rất lớn nên khi dùng phải dùng với mật độ cao và dày đặc, và chúng
thường là đòn để ép quân địch phải co cụm giúp quân mình tranh thủ thười gian
lao thẳng lên tường thành, chiếm lĩnh một chỗ để phá hoại. Còn lúc này, chúng
chỉ dùng để ngăn không cho đối thủ có điều kiện thuận lợi mà bắn tên xuống
quân mình. Những cỗ máy bắn đá tuy được chế tạo gấp nên số lượng không nhiều,
xong độ chính xác thì khá cao, những viên đạn đá được bắn đi đều đủ sức vượt
lên mặt thành dù to và nặng nề, nên gây sát thương cực lớn. Tuy rằng đạn đã
bắn không có gây nổ như đạn pháo Trái Đất: gây sát thương lớn bằng sức ép và
mảnh pháo vỡ, nhưng khi phải nhìn thấy đống bọn chết vì đạn đá đập trúng
người: chỗ bị đập trúng thì nát nhừ, người chết thì như đống bùn nhão, kẻ sống
thì la hét kinh hoàng, ắt hẳn ai cũng mất tinh thần, đã thế người may mắn
không bị cũng sợ không biết lần sau có phải là mình hay không. Thành ra quân
trên thành, nhất là đội cung thủ, họ không dám toàn tâm toàn ý phản kích: giữ
đội hình, bắn đúng lượt, … nên tạo cho kẻ địch cơ hội dựng thang leo lên tường
thành.
Nhưng quân trên thành cũng chưa vỡ trận, mà chỉ là loạn một chút, nên họ phản
kích lại cũng bài bản lắm: dầu sôi dội xuống, đá ném xuống, đẩy thang, …Ngoài
ra, quân phòng thủ cũng có thể làm một việc nhẹ nhàng hơn là chờ đối thú vừa
ló đầu lên là dùng vũ khí đâm hoặc chém chết, vì quân công thành do ở thế đang
leo lên, tay chân phải cố mà bám vào thang, không có sự linh hoạt tốt. Tất
nhiên điều này khá mạo hiểm, do nếu gặp kẻ đủ liều và đủ giỏi- dám leo thang
không bám, hai tay tự do cầm vũ khí và đủ khỏe để phóng thật nhanh vào, thì đó
sẽ là một trận đánh giáp lá cà, và nếu không kịp thời tiêu diệt thì nơi đó sẽ
là cánh cửa để quân địch tràn vào.
Nhận thấy quân mình đã tập trung đủ để mở một cuộc đột trận, các chỉ huy liên
quân cho lực lượng cung thủ bắn tên liên tục để yểm trợ, ép cho địch phải co
cụm, không thể tiến hành ngăn chặn quân mình vượt tường thành. Những trận mưa
tên trên diện rộng, mật độ lớn và liên tục đã buộc lực lượng phòng ngự phải co
cụm, nhưng không giúp được gì nhiều cho cuộc tấn công- quân phòng thủ đã quen
thuộc và biết cách phản công tốt nhất là chờ mưa tên vừa ngớt là lao ra chỗ
thang và đẩy chúng xuống, hoặc đổ dầu sôi, ném đá, bắn nỏ,… Nguyên nhân họ có
thể ung dung chờ những trận mưa tên kết thúc rồi ra cũng không muộn vì như bao
lần trước, họ biết kẻ tấn công nếu không chờ mưa tên kết thúc mà đã xông lên
thì có thể vạ lây.
Thế nhưng lần này mọi chuyện đã khác hẳn, trận mưa tên còn chưa xong thì một
đội quân đã nhảy khỏi thang, đám này tay lưng đeo khiên nặng, tay cầm đoản
đao. Có lẽ nhờ những cái khiên nặng đeo sau lưng, họ bớt sợ bị tên bắn xuyên
từ sau tới, nên mới dám đánh ngay khi mưa tên chưa tan. Đây quả là một đòn đầy
bất ngờ, khiến cho quân giữ thành thực sự không kịp phản ứng: nếu lao tới đánh
thì có thể bị mưa tên sát thương, mà không đánh thì đối phương lập trận phòng
thủ, chờ quân ở dưới lên tiếp viện, thì thực là vấn đề lớn.
Biết rõ nguy hiểm, tuân theo thì có thể chết nhưng quân lệnh mà bất tuân thì
sẽ bị chém chết ngay, quân Laja cắn răng mà xông lên. Sau khi vài tên không
may mắn bị những mũi tên cuối cùng của đợt mưa tên gây thương tích hoặc ngã
xuống, đạo quân phòng thủ đá giáp mặt quân địch. Hai bên lao vào nhau với sự
quyết tâm tới đáng sợ, gươm giáo đâm vào thân máu thịt liên hồi, nhưng không
bên nào lùi bước cả. Dẫu vậy, phần thắng giờ lại nghiên dần về phe tấn công,
khi mà đồng bọn của họ giờ đã leo được lên trên tường thành. Từ một điểm xâm
nhập, lính của liên quân nhanh chóng tràn ngập khu vực này, quân Laja phải rất
vất vả mới có thể trụ lại được.
Trước sức ép càng ngày càng lớn, quân Laja bắt đầu luống cuống, thậm chí nhiều
tên còn bỏ chạy, mặc kệ cấp trên hò hét tử thù. Thậm chí, những lời động viên
hay việc chém giết vài tên lính dám bỏ chạy cũng không có tác dụng nhiều hơn
tác hại, khi mà các võ quan này bị nhìn thấy và phải làm mồi cho tên của đối
phương. Mất các võ quan chỉ huy càng làm tình hình thêm bung bét, buộc tướng
giữ tường thành khu này vội phát tín hiệu cầu cứu. Những hồi trống cầu cứu
liên tục vang lên, dồn dập và ồn ào, giống hệt tâm trạng của ông ta.
Đáp lại những tiếng trống kêu cứu của ông ta, hai mặt thành kế bên liền cử một
bộ phận quân còn du của mình đến tiếp ứng. Khi quân số đã có phần áp đảo, quân
Laja dường như mạnh mẽ hơn, chống cự quyết liệt hơn, dần giành lại thế cân
bằng và chuẩn bị tiến tới thế phản công, đẩy kẻ địch phải rút lui.
Tất cả những gì đang diễn ra liên tục được báo về cho vua Kasen và văn võ bá
quan ở cách đấy không xa, giúp họ có thể tăng viện đúng lúc nếu có chuyện
không ổn. Khi nghe một phía tường thành gần như thất thủ trước lối đánh táo
bạo của đối phương, họ cũng hơi hoảng, may mà sau đó nhận được tin là đã có
quân cứu viện kịp thời, nếu không ắt tim phải vọt lên họng.
Hỏng!- Đột nhiên một vị võ quan la to làm ai nấy giật mình-Nếu thế thì hai
chỗ kia đều sẽ thiếu người cho tình huống đột biến nào đó xảy ra.
Ý ông là kế dương đông kích tây!- Những người khác nghe vậy thì vội hỏi
lại, ai nấy cũng tỏ ra đăm chiêu hơn hẳn.
Đúng thế!
Nếu vậy chúng sẽ đánh mé nào?- Một người khác thì lo lắng
Thay vì đoán mò, ta cứ lấy tĩnh chế động, nếu bên nào có biến, ta cứ điều
quân sang. Nhưng binh lính ta đã lên hết trên thành rồi, chỉ còn quân cấm vệ…
Các khanh, nếu có biến cố gì, cứ thoải mái điều cấm vệ, nếu thành phá, ta
chết chắc rồi, có một hay hai người tuẫn tiết cùng thì có ý nghĩa gì cơ chứ.-
Kasen nghe vậy liền nói luôn
Bệ hạ sáng suốt.
Rất nhanh sau đó, suy nghĩ kia được chứng minh, liên quân cho lính tập trung
đánh vào khu thành vừa đem lính tới bổ sung cho mặt thành bạn. Chỉ huy công
phá mặt thành còn có tướng quân Khua Bana của Lão Qua và đội thân binh. Dường
như họ đã quyết tâm phá được thành trong ngày hôm nay. Không chút đại ý, quân
cấm vệ được điều lên để chiến đấu với đạo quân tinh nhuệ và trung thành của
Khua Bana, còn vua Kasen chỉ giữ lại chừng 30 cấm vệ, và họ cũng không phải là
những kẻ tinh nhuệ nhất, chỉ là để đề phòng mà thôi.
Lúc này, vì quân hộ vệ đã không còn nhiều, quần thần tuyệt không dám để Kasen
ra ngoài quan chiến mà nhất nhất bắt vị vua trẻ phải ở trong phòng để nghe báo
tin, tránh cho tên bay đạn lạc, còn tình hình chiến trường có người mang tới
đọc tận nơi. Dẫu vậy, Kasen vẫn tỏ ra hết sức sốt ruột, trận chiến đánh quá
thảm khốc mà cậu ta chỉ cso thể đi lại quanh căn phòng nhỏ.
Hay là tăng thêm thám báo!- Quahajva đề nghị- Huynh muốn biết thêm tin tức
mà việc này cũng không cần người có võ giỏi, chỉ cần tinh mắt và chạy nhanh là
được, ta cứ tuyển thêm từ chỗ các quan.
Thế cũng hay!- Các quan liền tán đồng ý kiến này. Chả mấy mà một đạo quân
hơn 50 người chuyên đưa quan sát chiến trận và đem tin vè cho vua Kasen được
hình thành, giúp cậu này biết rõ ràng rành mạch chuyện đang diễn ra trên tường
thành, nhất là về hai mắt đông và bắc, nơi trận chiến diễn ra hết sức căng
thẳng khi hai bên giành giật từng mét đất, từng đoạn thành, từng cái cầu
thang.. Kasen không được ra chiến trường thấy tận mắt, nhưng nghe vậy cũng
được an ủi phần nào.
Từng người từng người đi vào báo cáo tình hình, cho tới một vị thám báo tương
đối lạ mặt, mà nếu để cho vị sứ giả xấu số cảu liên quân ở đây chắc chắn phải
hô to: Laphu. Đúng vậy, đó chính là Laphu, phó tướng của Mahat Trasin, và giờ
này dưới thân phận một thám báo, y đường hoàng đối mặt với vị vua trẻ Kasen.
Nhác thấy vóc dáng của y, mấy tay cận vệ cũng hơi chợn, nhưng thấy vua đang
chờ tin, lại kiểm tra thấy đúng người rồi, họ cho y vào mà không biết mình vừa
phạm phải sai lầm lớn không tưởng nổi. Bước vào trong phòng, đối mặt với Kasen
và các quan lại của Laja, Laphu tỏ ra bình thản lạ lùng như một bác nông dân
đi vào chuồng gà bắt một con để thịt vậy. Chỉ trong nháy mắt, gã đã bước tới
cạnh Kasen và cái nháy mắt tiếp theo, bằng một thế võ đơn giản mà hiệu quả, gã
tóm lấy vị vua trẻ và vặn cổ cậu ta nghe đánh rắc một cái.
Kasen chết ngay tắp lự trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Và người đầu
tiên phản ứng là Quahajva, gã nhảy tới đánh tới tấp Laphu bằng một cái ghế gỗ,
nhưng Laphu dễ dàng né ra, đạp tên hoàng thân ăn hại ngã dúi dụi. Lúc này các
quan mới hoàn hồn, họ ào lên đánh với Laphu, hoặc kêu lính vào nhưng đã quá
muộn rồi. Laphu lúc này như hổ đuổi bầy dê, liên tục ra tay, giết chết mấy vị
quan nữa trước khi cấm vệ kịp xông vào giết gã.
Tuy chỉ giết chóc được vài mạng và quấy rối được chút thời gian, nhưng thế
thôi cũng đã khiến quân Laja hoàn toàn rơi vào tình thế bế tắc. Khi buổi tối
đến, liên quân rút ra sau một ngày công thành vất vả và đẫm máu, quân Laja tuy
bảo vệ được thành nhưng tổn thất thảm trọng, thì tin tức về vụ việc lúc chiều
đã lan ra khắp thành, tạo nên một trận đại khủng hoảng. Và lòng người hoảng
loạn thì sĩ khí lập tức xuống thấp không phanh, liệu có trụ được ngày mai hay
không chính là một vấn đề vô cùng đáng sợ.