Trình Hà (3)


Người đăng: PTQDung

.
.
. Quyển II: Anh hào tụ hội


  • Vốn là con cháu đế vương, lại phải chịu kiếp tha phương, nghèo khổ tới mức
    phải để cho con mình làm yêm nhân, làm cái việc đại bất hiếu để có cái ăn (
    theo Nho Học: bất hiếu có ba điều, không có con nối dõi là nặng nhất), đó là
    cớ làm sao chứ!- Trình Hà nét mặt như đanh lại


  • Cõng rắn cắn gà nhà, rước voi về giày mả tổ, người không diệt thì trời cũng
    diệt?- Kiệt cầm một chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, cầm chén rượu không
    trên tay khẽ vân vê, cậu ta đột nhiên thốt lên như thế. Trong thế giới của
    cậu, không biết bao nhiều kẻ đã làm phạm những sai lầm như thế và khiến dân
    tộc Việt phải chịu hậu quả chiến tranh từ những siêu cường bên ngoài: tàn dư
    họ Trần cầu cứu nhà Minh qua diệt họ Hồ, Lê Chiêu Thống rước quân Thanh qua
    đánh Tây Sơn, Ngô Đình Diệm đưa Mỹ vào miền nam Việt Nam,… Tất cả chúng đều là
    lũ tham lam mà không tự lượng sức, nghĩ về gia tộc mình hơn trăm họ, nên kết
    cục thì chẳng phải nghĩ bàn: kẻ mất cả chì lẫn chài, kẻ phải lưu vong nơi đất
    khách, kẻ thì bị thân tín giết chết,…


  • Có lẽ thế!- Trình Hà lặng người hồi lâu rồi đáp lại.- Cũng vì thế tôi hôm
    nay mới tới bàn chuyện với cậu. Tôi ở tại Đại hoa cũng đã mộ thời gian dài,
    hiểu biết về Đại Hoa khá rõ, cũng có một số lực lượng nhất định. Và tôi nghĩ
    rằng hai chúng ta có thể chung sức trong một số chuyện.


  • Chung sức cho chuyện gì đây? Khôi phục họ Triệu à?


  • Họ Triệu có phục được hay không, lúc này cũng chẳng phải vấn đề của một tên
    quan hoạn như tôi phải lo nghĩ nữa. Cái tôi muốn bàn là việc hợp tác làm ăn.-
    Trình Hà cũng chẳng để ý tới việc bị nhạo báng, y hồ hởi bàn công việc.


  • Hợp tác làm ăn gì?


  • Những thứ cậu bán cho tôi, giá trị khá là cao, và tôi nghĩ nếu chúng ta có
    thể hợp tác lâu dài thì sẽ là việc đôi bên cùng có lợi.


  • Anh có thể trả bao nhiêu cho những món hàng đó?


  • Giá tiền tôi trả sẽ vẫn là như cũ, địa điểm là ở tại Chiêm Thành. Thế nào?


  • Giá tiền đó với chúng tôi thì khá là ổn, nhưng lấy gì để đảm bảo anh có thể
    nuốt được số hàng đó? Và quan trọng hơn, anh có gì để chúng tôi tin rằng anh
    sẽ tới?- Kiệt chưa vội bàn việc hợp tác, mà trái lại cậu muốn biết khả năng
    cũng như giải pháp của Trình Hà về cách thức giao dịch.


Sống ở thế kỷ 21, thông tin nhiều giúp Kiệt biết một trong những tai nạn lớn
của kinh tế Việt Nam: làm không kế hoạch và phụ thuộc thương lái Trung Quốc.
Nông dân Việt nam dễ bị lòng tham làm mờ mắt, hễ thấy gì được giá là lao vào
trồng, dẫn tới cung vượt cầu, làm giá trị sản phẩm giảm. Lúc này, thương lái
Trung Quốc rõ ràng có thể lựa chọn thứ vừa tốt, vừa rẻ. Nhưng thương lái Trung
Quốc- thị trường tiêu thụ nông sản Việt Nam lớn nhất không có non kinh nghiệm:
họ chỉ cần tạm dừng giao dịch một thời gian, ép giá nông sản Việt là sẽ đại
hời khi mà số nông sản kia phải bán gần như cho. Tất nhiên, không thể trách
thương lái Trung Quốc- lợi nhuận là thứ có thể khiến con người nhẫn tâm tới
không tưởng, và họ không ép người Việt làm hàng hóa hàng loạt không kiểm soát,
giúp họ nắm thế chủ động. Ngoài ra Võ Tông Khải vốn đến từ một gia đình thương
buôn lớn cũng đã nói cho Kiệt biết rằng giao dịch với những kẻ có quan vị là
một việc cực mạo hiểm, vì chúng có thể ăn quỵt dễ dàng. Và muốn đòi cũng chả
được, nhất là khi Kiệt đang là một tên giặc.

Với Kiệt, muốn không bị rơi vào thứ tình thế này, cậu phải biết rõ thị trường
cậu định vào sẽ có sức mua khoảng bao nhiêu, đồng thời nằm đằng chuôi trong
vấn đề thanh toán: trong trường hợp hàng cậu đã đáp ứng đủ yêu cầu, đối phương
không thể từ chối việc trả tiền.


  • Tôi sẽ dùng một khoản tiền làm tin, giá trị bằng một nửa giá trị hàng hóa.
    Khi nhận hàng, tôi sẽ thanh toán nốt phần còn lại?


  • Không! Cậu đưa hết tiền, sau đó chúng ta sẽ giao hàng.


  • Thật sự quá vô lý, tôi tin rằng chẳng có ai lại làm thế cả?


  • Không, không vô lý tý gì cả, cậu đã biết chúng tôi có khả năng sản xuất
    những món đồ kia như thế nào, thì ắt cậu sẽ hiểu khả năng kiếm chênh lệch là
    rất lớn.- Kiệt nói và nhìn thẳng vào mắt Trình Hà, miệng hơi nhếch lên.


Trình Hà thấy vậy thì hơi ngạc nhiên chút đỉnh, rồi đột nhiên cậu ta hiểu ra:


  • Cậu biết tôi đã cử người theo dõi các cậu ở Chiêm Thành!


  • Thuyền của cậu bám sát chúng tôi mà không có thái độ rõ ràng, khiến tôi
    không thể không phòng bị. Và thứ duy nhất tôi biết rằng hai bên có liên quan
    tới nhau là số hàng kia.


  • Bộp! Bộp! Bộp!- Trình Hà liền vỗ tay liên hồi, mặt tỏ rõ sự khâm phục.- Bao
    quát được cái lớn, chăm chú được cái nhỏ, tôi đã hiểu tại sao cậu có thể dựng
    nghiệp rồi đó.


  • Hai bên đều có trí tuệ, chúng thôi không bàn việc lòng vòng nữa được chứ!


  • Được, vậy tôi cũng không giấu: tôi không có tiền để trả cho những món hàng
    mình định đặt lần sau, vì chúng đều sẽ được dùng để đút lót.- Trình Hà thắng
    thắn thú nhận việc định ăn quỵt, đúng như Võ Tông Khải lo lắng về việc thương
    lái giao dịch với quan lại.


  • Vậy thì chúng ta còn gì để bàn nữa đâu!- Võ Tông Khải làm mặt giận, dằn
    mạnh chén rượu không xuống, toan biểu diễn một hồi làm giá trên thương trường


  • Khỏi làm giá!- Trình Hà cắt ngang, y là một quan thái giám, trò này được
    xem khá nhiều, có điều người biểu diễn chúng thường là các bậc quý nhân thôi.-
    Tôi nói mình không có tiền để trả, không nói là không trả. Thậm chí, tôi nghĩ
    mình còn trả hậu nữa là đằng khác, đủ để ta có thể giao dịch thêm mấy chục
    lần.


Câu nói của Trình Hà khiến Kiệt cau mày suy ngẫm một hồi, cậu nhìn sang Võ
Tông Khải dò hỏi.


  • Cứ nghe điều kiện đã! Tốt thì làm, không tốt hai bên chia tay nhau!- Võ
    Tông Khải đáp.


  • Vật ta trả đầu tiên là bản đồ toàn bộ hải vực, có ghi chép đầu đủ về bão
    gió, thủy triều, hướng gió, dân cư, cảng biển, vương triều của những quốc gia
    mà triều đình hay buôn bán cùng.- Trình Hà tung ra một quả bom nguyên tử khiến
    Kiệt suýt chết lặng. Nhưng may sao cậu ta lấy lại được bình tĩnh ngay, số
    thông tin đó quý thật, nhưng không thể chuyển ngay thành tiền, nên mới được
    trao cho mình. Trái lại bản thân gần như phải dùng tiền tươi thóc thật đưa cho
    đối phương tức thì.


  • Còn gì nữa không!- Hoàng Anh Kiệt hiểu hết thảy xong, liền mặt lạnh te hỏi


  • Thợ giỏi 20 tên.- Trình Hà đáp lại giọng dương dương tự đắc


  • Liệu có ít quá không?


  • Không ít đâu, ta định đưa cho các người là 20 tên thợ đúc vũ khí siêu giỏi
    người Bách Việt năm xưa bị bắt sang Đại Hoa.


  • Có thợ xây dựng không?


  • Thợ xây dựng!- Trình Hà nhíu mày nhìn Hoàng Anh Kiệt một hồi- Có thì có,
    nhưng mi định trao đổi thêm hay đổi với thợ vũ khí.


  • Có thợ chuyên nghiên cứu hỏa dược chứ?- Kiệt không vội trả lời ngay mà hỏi
    tiếp


  • Hỏa dược thì hơi khó! Nhưng ta sẽ cố xoay vài tên.


  • Ta cần thợ làm vũ khí chỉ khoảng 5 người, thợ xây dựng 5 người, thợ hỏa
    dược 5 người, thợ mộc 5 người. Bằng đúng số thợ cũ mi hữa.


  • Chỉ vậy thôi ư?


  • Chỉ vậy thôi.


  • Hợp tác vui vẻ!- Trình Hà tuy có sự nghi ngờ, nhưng y cũng không muốn tra
    xét thêm cho mệt xác. Hoàng Anh Kiệt, kẻ mà y vừa giao dịch chẳng qua là một
    tên giặc cỏ có chút tay nghề thôi mà.



Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite - Chương #70