Người đăng: PTQDung
.
.
.
Quyển II: Anh hào tụ hội
Bằng mối quan hệ của họ Bùi, Kiệt đã được lên trên con thuyền của Trình Hà.
Hoàng Anh Kiệt lần này đi là để chào hàng, bán đi một lượng lớn các món thủ
công mỹ nghệ, kiếm tiền bù vào số tiền tổn thất do chihs sách của Chiêm Thành,
và nếu có thể thì kiếm thêm một khoản nho nhỏ nữa nên cậu ta không ngại dùng
thân phận con buôn của họ Bùi.
Hoàng công tử, mời ngồi!- Đón tiếp Kiệt lần này là một tên thái giám khá
trẻ, ăn mặc rất oai phong, nhưng từ phong thái cho thấy cũng chỉ là kẻ hạ
nhân. Tất nhiên, Họ Bùi tuy là đại phú thương nước Việt, nhưng với quan lại
Đại Hoa thì cũng chả là cái gì. Trình Hà là thái giám cấm cung, tiếp xúc các
bậc vương công địa thần như cơm bữa, nên không nể mặt cũng là điều dễ hiểu.
Chắc các vị cũng biết rõ, chúng tôi có một đợt hàng lớn cần xả gấp, giá rất
phải chẳng, hợp với túi tiền của các vị.
Đúng vậy. Tiền hàng chúng tôi đã chuẩn bị đủ, nhưng hàng của các vị không
biết có thể thỏa mãn yêu cầu của chúng tôi không.
Vừa hay, tôi có mang theo hàng mãu, các vị từ từ xem.- Kiệt vui vẻ lấy ra
mấy món hàng: những đồ thủ công mỹ nghệ đồng được mạ vàng rất tinh xảo, gương
cầm tay có cán mạ vàng, bình thủy tinh khắc chữ,… Tất cả đều đạt độ tinh xảo
đến khó tin, làm chính viên thái giám tiếp khách cũng không cầm được lòng mà
suýt soa khen ngợi.
Vậy các vị định bán với giá cả thế nào, số lượng bao nhiêu.
Chúng tôi định bán với giá bằng ¾ giá thị trường, số lượng thì các vị muốn
bao nhiêu chúng tôi sẽ có bấy nhiều, thời hạn giao hàng hai bên có thể thương
lượng.
Số lượng thì chúng tôi sẽ nói sau, nhưng giá cả thế vẫn là không ổn, cậu
lại giảm đi một chút, sao hả?
Các vị cũng biết đấy, chúng tôi đang cần về gấp, hàng nhiều thì khó đi nên
mới bán rẻ, nhưng cũng phải hòa vốn và có ít tiền đi lại chứ!
Chúng tôi không mua thì ông bán được cho ai nào? Giảm đi một chút đôi bên
cùng có lợi, hả?
Tôi thật phục cái tài làm ăn của mấy người. Được, giá chót là 2/3 giá thị
trường, được thì được, không được thì thôi.
Thành giao. Vậy chúng tôi sẽ lấy 5000 đồ mạ vàng các loại, 1500 chiếc gương
cầm tay, 2000 đồ thủy tinh có chữ,…
Vậy các vị phải đặt cọc trước một khoản tiền.
Đặt cọc.
Đúng vậy, chúng tôi phải có tiền thuê người vận chuyển ra đây: xe kéo,
người dỡ hàng, thuyền nhỏ chuyển lên,… Nếu đến lúc đó các vị xù thì sao?
Bọn ta mà thèm.
Trước tiểu nhân sau quân tử, ai cũng vui lòng.
Được!
Việc làm ăn thuận mua vừa bán, nên cả hai bên đều rất vừa lòng. Nhận được món
tiền đặt cọc, Kiệt liền bắt tay vào việc chế hàng. Vâng, đúng thế, giờ đây
Kiệt mới bắt đầu làm những món đồ kia. Kiệt sở dĩ không làm từ trước là vì
không dám chắc về số lượng hàng hóa có thể tiêu thụ và cậu có khả năng làm
được tất cả những thứ kia đúng hạn.
Đầu tiên, với những chiếc gương, Kiệt vốn đã quá biết làm, nên có thể làm
chúng với thời gian cực ngắn. Thứ hai la những món thủy tinh khắc chữ, ta chỉ
cần một ít kiến thức THPT để biết rằng cần sử dụng axit HF là được. Thế nhưng
khó nhất vấn là mạ vàng cho những món đồ thủ công mỹ nghệ. Ở thười đại này,
việc mạ chủ yếu là mạ nhiệt: nung chảy vàng rồi cho vàng nóng chảy nhỏ xuống
vật cần mạ, rồi đợi vàng nguội đi. Cách làm này cần thợ cực giỏi, kỹ thuật tốt
mới có thể làm được, nếu không vàng chảy xuống sẽ không đều, lồi lõm, xấu xí,
thậm chí còn làm hỏng cả tính thẩm mỹ của mật được mạ. Nhưng Kiệt thì có thể
mạ đồ vật đó bằng điện.
Chỉ cần một cái chai thủy tinh chưa đầy axit mạnh, hai bản cực, thế là một cục
pin đã hoàn thành. Cho vàng, đồ cần mạ vào dung dịch muối, nối cực âm vào vật
cần mạ, cực dương vào vàng, và chỉ cần một thời gian sau là vật cần mạ đã được
mạ vàng. Tuy nhiên cái khó ở đây là nguyên liệu để chế tạo dung dịch muối, pin
khá đắt, nên Kiệt mới cần những người kia ra tiền đặt cọc, tránh lại làm một
cuộc làm ăn thua lỗ.
Việc mạ bằng điện có một ưu thế cực lớn là không yêu cầu về tay nghề, kinh
nghiệm của thợ, thậm chí những người chưa biết gì chỉ cần để ý chú tâm là làm
được ngay, thành ra số tiền cực lớn dùng để trả cho thợ lành nghề không mất,
tiền vốn bỏ vào hóa ra lại nhỏ gấp đôi nếu so với những vật tương tự khi mạ
nhiệt. Cũng vì vậy, chỉ tính sơ sơ một chút thì lần này Kiệt đã kiếm tới hơn
300 lạng, sau khi đã trừ tiền vốn và tiền lãi phải trả cho đám người ở Châu
Nam Bình.
Hoàng Anh Kiệt giao hàng chỉ trong vòng 10 ngày, từng chuyến từng chuyến một
do cậu ta và nhóm của mình vẫn đang chế tạo. Đáng lẽ Kiệt sẽ phải biên một
đống lời nói dối để được thông cảm cho việc không giao nhanh số hàng, nhưng
đối phương lại không chút nào để ý tới việc cậu giao hàng chậm. Chỉ có điều
ánh mắt họ nhìn cậu khá là lạ, khiến Kiệt phải cho thêm hộ vệ bảo vệ mấy cô
gái.
Tuy nhiên, sự lo lắng và cẩn thận này hóa ra lại thừa, vì bên Trình Hà không
có một hành động bất thường nào, đã thế dường như họ rất hài lòng với số hàng
hóa của phe Kiệt, nên thậm chí còn đề nghị đặt hàng thêm. Kiệt tất nhiên là
cũng biết đây là một mỏ vàng, nhưng hiện tại đã đến lúc quay về- gió nồm đã
thổi, thuyền có thể đi cực nhanh. Thời đại này thông tin khó khăn, đường xá
giao thông giữa Chiêm Thành và Bách Việt khó khăn trên cả đường biển lẫn đường
bộ, thì thông tin từ Hồng Bàng rất khó đến tai Kiệt. Tất nhiên Hồng Bàng đang
ở thế khá an toàn, khi mà Trần Khảng còn đang bận rộn với việc thanh trừng
hàng ngũ, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Chất lên thuyền đủ hàng hóa cần thiết, bọn Hoàng Anh Kiệt nhanh chóng dong
buồm về nhà. Chuyến đi buôn này đã thành công quá mỹ mãn, cái Kiệt cần phải
suy tư là lần dong buồm tiếp theo, liệu cậu có thể tiếp tục xoay chuyển tình
thế như vậy nữa hay không.
Chúng ta bị bám đuôi!- Nghi nói với Kiệt vào ngày thứ 3 sau khi thuyền rời
cảng.
Có biết là ai không!
Thuyền của Trình Hà !
Hắn bám theo chúng ta làm gì ?
Không lẽ là cướp lại tiền !
Dù chúng muốn làm gì, hãy cứ chuẩn bị sẵn sàng vũ khí ! Không mong địch
không không tới, chỉ mong địch tới ta có sẵn khả năng đối phó.
Sự căng thẳng kéo dài liên tục vài ngày, khi mà thuyền của Trình Hà chỉ lư lừ
bám theo, chứ không có bất kỳ ý định vượt lên, tấn công, đổi hướng. Điều này
làm tâm trạng của các thuyền viên rất khủng hoảng, thậm chí Kiệt cũng khó lòng
ngủ ngon. Tuy vậy, gió nồm nam thổi mạnh, thuyền của họ đi nhanh nên chỉ mất
chưa tới 2 tuần là đã về gần cảng Phù Na, có ưu thế địa lợi, nên tâm trạng mọi
người ổn định lại. Không ai bảo ai, giờ đây việc cho được thuyền vào cảng Phù
Na càng nhanh càng tốt là nhiệm vụ quan trọng nhất. Chỉ khi vào cảng Phù Na
rồi, mọi thứ mới thật sự an tâm.