Chiêm Thành (2)


Người đăng: PTQDung

.
.
.

Quyển II: Anh hào tụ hội

Theo ý tưởng của Hoàng Anh Kiệt, mọi người cùng bàn bạc và thống nhất về việc
làm những thứ đồ y tế: băng vải, thuốc chống nhiễm trùng, thuốc dạng viên,…
Những món đồ này sẽ là đồ dễ bán, tiêu hao lại nhiều một khi cuộc chiến tranh
nổ ra, nên chắc chắn giá bán sẽ rất khá.

Vốn dĩ Hoàng Anh Kiệt cho rằng ý tưởng của mình rất tốt, rất hay, nhưng khi áp
dụng thì gặp ngay vấn đề cực kỳ nghiêm trọng: Chiêm Thành tuy đã xác định là
đánh trận với Chân Lạp, nhưng họ vẫn muốn tận lực kéo dài thời gian chuẩn bị.
Và muốn kéo dài thời gian chuẩn bị này thì tuyệt đối không được để tin tức lan
truyền. Chính vì điều này, không có một món hàng nào mà Kiệt chuẩn bị khi đưa
ra thị trường được giá tốt. Thậm chí, quan lại của Chiêm Thành cũng tỏ thái độ
tiêu cực, tìm mọi biện pháp làm khó dễ cho chuyện buôn bán của Kiệt.

Điều này là đòn phủ đầu khiến các thương nhân đang muốn làm giàu nhờ chiến
tranh có phần chùn chân. Đồng thời, bọn họ cho người tới ép giá chỗ Kiệt: giảm
một nửa giá thì họ chịu mua. Quả thực đây là một bài học trí mạng cho Kiệt:
không phải bất kỳ thứ gì hợp với lợi ích của mình thì cũng tốt cho kẻ khác, và
thương nhân cần phải nhìn nhận toàn bộ mọi yếu tố: kinh tế, chính trị, quân
sự,… trước khi định kinh doanh. Tiếc thay, giờ phút này thì nói gì cũng muộn
và Kiệt chấp nhận bán tháo số hàng kia với giá tương đối rẻ mạt, khiến hầu hết
mọi người đều khá ngạc nhiên. Đặc biệt, để có thêm một món tiền kha khá, Kiệt
còn bán luôn phươn thức chế tạo cho quan quân Chiêm Thành, tự tay chấm dứt
những lần mua bán sắp tới của bản thân.

Hoàng Anh Kiệt nhận tiền xong, cũng không tỏ vẻ muốn về lại Hồng Bàng. Số tiền
kiếm được trả vốn còn không đủ, nói chi đến lãi. Lần này cậu đi, là mượn tiền
bạc của rất nhiều người, là những kẻ cậu ta cần lôi kéo. Nếu không thể mang
lợi nhuận về, kế hoạch lôi kéo chúng bằng lợi nhuận chắc chắn phá sản, và uy
tín của cậu ta mất sạch, con đường phát triển của Hồng Bàng e rằng càng thêm
gian nan. Vì thế, Kiệt không thể bỏ cuộc lúc này. Cậu phải tìm ra cách khắc
phục vấn đề.

Đã hơn 2 tuần lễ, Kiệt không thể đưa ra biện pháp khả dĩ nào, món tiền cần
phải có lớn tới không tưởng, và việc buôn bán thời này không hề có cách gì để
kiếm một khoản tiền lớn tới vậy trong thời gian ngắn ngủi. Trong suốt 2 tuần
cùng Kiệt nghĩ cách, hầu hết các nhân vật chủ chốt trong đoàn cũng không thư
giãn, họ ngày đêm cùng cậu ta thảo luận, bàn bạc, thậm chí Bùi Khả Nghi còn đề
nghị Kiệt vay tạm họ Bùi một khoản, cô sẽ đứng ra bảo lãnh.

Thấy Hoàng Anh Kiệt tinh thần sa sút, tình tình có hơi nóng nảy, 3 cô gái liền
quyết định tạm thời khiến Kiệt không đụng vào công việc mà phải đi thư giãn,
nghỉ ngơi. Ban đầu Kiệt định không nghe theo, nhưng các cô nói mãi, Kiệt đành
phải nể mặt họ mà đi. Ban đầu họ dẫn cậu tới mấy chỗ giải trí: gánh hát, tạp
kỹ, quán rượu,… để Kiệt thư giãn, nhưng quả thực nó chỉ làm cậu hứng thú chút
đỉnh thôi. Kiệt đã sống ở theesk ỷ 21, nơi mà ngành giải trí đã quá phát
triển, những thứ cậu nghe, nhìn, hưởng thụ quả thực gấp hàng trăm ngàn lần thứ
họ có thể cung cấp. Trừ phi cậu thực sự để tâm tới văn hóa cổ và muốn nghiên
cứu chúng, nếu không tất cả những thứ này thực quá vô nghĩa. Nhưng dẫu sao,
mối quan tâm của mấy cô nàng này cũng làm Kiệt thấy ấm lòng, và cậu quyết định
dùng thêm một ngày để đưa họ đi thăm thú những mặt hàng mỹ nghệ đắt tiền, tiện
thể mua vài món. Giờ phút này, Kiệt đã chấp nhận rằng mình đã thất bại, và cậu
ta thấy có thêm ít tiền hay mất đi ít tiền cũng chả ảnh hưởng gì quá nữa rồi.

Những gian hàng thủ công mỹ nghệ quả thực rất nhiều, đồ nào cũng khiến mọi
người phải suýt soa trầm trồ, kể cả Kiệt. Tất nhiên, người ta suýt soa trước
sự khóe léo và độ tinh xảo của hàng hóa, còn Kiệt suýt soa khi thấy giá của
chúng, những món này Kiệt có thể làm dễ như bỡn bằng vài kiến thức vật lý, hóa
học cơ bản thôi. Nhưng làm thế được cái gì nào, dù cậu có làm ra thì cũng
không thể lập tức tiêu thụ do cậu ta không có khách hàng quen thuộc, thậm chí
còn có thể bị những thế lực đứng đằng sau bảo kê cho ngàng nghề béo bở này
triệt hạ.

Và đáng lẽ, buổi đi chơi này đã hoàn toàn mang ý nghĩa thư giãn và mua chút
quà lưu niệm để kỷ niệm trận ra quân thất bại trên thương trường của Hoàng Anh
Kiệt, thì một sự cố đã xảy ra. Cửa hàng kim hoàn phía trước đột nhiên có tranh
chấp giữa người mua và kẻ bán. Vụ việc nhanh chóng trở nên nghiêm trọng khi mà
hai phe động tay chân, khiến ai nấy đều vội tránh ra, bất chấp tính hiếu kỳ.


  • Cẩm Y Vệ!- Bùi Khả Nghi kinh ngạc hô khẽ, rồi vội ra hiệu mọi người lùi
    lại, tránh mặt.


  • Có việc gì vậy? Sao ta phải chạy!- Linh ngạc nhiên trước phản ứng gấp gáp
    của Nghi.


  • Chúng là Cẩm Y Vệ của Đại Hoa, là tay sai thân tín của Hoàng Đế Đại Hoa,
    chuyên thực thi những nhiệm vụ bí mật!- Kiệt trả lời thay, khiến Nghi cũng
    kinh ngạc. Cô chỉ nói Cẩm Y Vệ mà Kiệt có thể biết nhanh như vậy.


  • Vậy chúng tới truy tìm và triệt hạ chúng ta!- Nhung kinh hãi hỏi


  • Không, chúng không đến để làm điều đó. Cẩm Y Vệ nếu muốn giết người sẽ làm
    rất kín kẽ, tuyệt không phô trương như vừa rồi.


  • Em có thể tìm hiểu nguyên nhân vụ việc được không!- Kiệt hỏi.


  • Được, cứ tin ở em.- Nghi gật đầu


Sau hai ngày chờ đợi, Nghi mang về cho Kiệt tin tức chính xác nhất: những kẻ
gây chuyện ở tiệm kim hoàn hôm nọ là một nhóm Cẩm Y Vệ đi theo bảo hộ Trình
Hà, người con nuôi thứ 14 của Đô Đốc Thủy Sư- Thái Giám Trình Hỏa, đại hồng
nhân của Hoàng Đế Đại Hoa hiện tại. Trình Hỏa đảm nhiệm vai trò thám hiểm
những vùng đất phía nam thông qua đường biển, kinh thương và chống cướp biển.
Trình Hỏa nắm nay đã 70 tuổi, sức khỏe yếu dần nên muốn tìm người thừa kế chức
tước của mình. Ông ta lệnh cho tất thảy những người con nuôi của mình phải tập
đi trải nghiệm các chuyến thám hiểm trên biển. Trình Hà lần này đi Tích Lan,
nhưng thuyền hắn bị hỏng do bão nên phải ghé Chiêm Thành sửa chữa, hắn ta cũng
nhân cơ hội đó muôn mua sắm một số đồ thủ công mỹ nghệ về để hiến tặng vua
chúa, quan lại Đại Hoa để họ ủng hộ hắn ta trong việc tranh một chức vị nhỏ
nào đó.

Tuy nhiên, do Chiêm Thành đang chuẩn bị chiến tranh, thuế má tăng khiến những
món đồ thủ công mỹ nghệ kia càng đội giá, Trình Hà khó lòng mua được đủ đồ nên
có ý muốn thương lượng hạ giá. Hai bên đôi co rồi dần to tiếng, cuối cùng xảy
ra xô xát. Hiện tại Trình Hà đã được thả, người Chiêm Thành cũng biết hắn có
chút số má nên chỉ phạt một ít tiền rồi cho đi.


Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite - Chương #67