Người đăng: PTQDung
.
.
.
Quyển II: Anh hào tụ hội
Chương 59: Chiến tranh Hồng Bàng- Nam Bình(11)
Cậu có thể thả mình ra được chưa vậy?- Lee Mi Na khịt mũi hỏi nhỏ.
Thực ra tôi đã định thả cậu rồi, nhưng để cho chắc, chúng ta nên đi xa thêm
chút nữa.
Thật là, cậu nên biết cha tôi rất thương tôi, ông sẽ không đuổi đâu.
Đó là vì tôi vẫn cầm con dao chuẩn bị chọc vào bụng cậu. Mà tại sao ông cậu
lại biết tôi sẽ đến mà cho người phục sẵn.
Thực ra không phải ông mình biết cậu tới, mà ông lo việc Trần Khảng thiếu
kinh nghiệm chỉ huy chiến trường, nếu để một kẻ có đủ kinh nghiệm thì ưu thế
binh lực sẽ khó phát huy, thậm chí thành gánh nặng, nên ông để bố mình và mình
ở đây dò xét. Chẳng qua cậu quá tự tin về việc cải trang, nên không biết rằng
đã bị theo dõi và phát hiện từ lâu rồi.
Vậy là tin mình đến đây đã bị lộ từ lâu, sao không báo cho Trần Khảng?
Chuyện ấy thì mình chịu, cậu sớm chạy đi là hơn.
Kiệt vẫn thả cô nàng ra ngay, vì đây đã đủ xa để người của Lee Kang Chul không
thể đuổi kịp, nếu đi sâu nữa thì sẽ lộ vị trí của quân Hồng Bàng. Hoàng Anh
Kiệt và TRần Thanh Toàn quay về với thông tin hai người thu thập được. Vì đã
tin rằng chuyện rút quân đã được duyệt, Trần Thanh Toàn tỏ ra vô cùng nghi ngờ
vì Kiệt lại tổ chức họp các chỉ huy. Rõ ràng việc Lee Dea Si đang lùng bắt cậu
không phải là quá quan trọng nếu đã nhất quyết rút lui.
Các chỉ huy, như tin tình báo mà vô tình hôm nay tôi có được, hành tung của
tôi đã bị lộ, Lee Dea Si là kẻ đã tung người lùng bắt tôi nhiều ngày. Nhưng
việc hắn đã báo hay sẽ báo cho Trần Khảng chưa, để tăng cấp độ của việc lùng
bắt, truy quét lên cao hơn thì tôi không dám chắc nữa. Nhưng cùng với những
tin tức trên, tôi có một thông tin bên lề khá thú vị: Trần Khảng ít kinh
nghiệm chiến trận. Tôi tin thông tin này là đúng, và đây có thể coi là một
bước chuyển cơ lớn cho ta.
Tổng Chỉ Huy muốn ép hắn đánh chính diện?
Đúng thế. Quân ta bị áp đảo về số lượng nên dù có kế hoạch hay ho thế nào
cũng khó lòng chiến thắng. Nhưng cũng vì quân địch đông, nên thành ra chúng sẽ
rất chủ quan.
Nhưng dù vậy, quân ta tính tổng lại chỉ có 700 người, gồm 500 quân chính
quy, 200 du kích địa phương, địch có 10 000, chênh lệch hơn 10 lần quân ta.
Tất nhiên là chúng ta không thể đánh vỗ mặt kẻ địch với hy vọng lấy 1 chọi
Các bạn, tôi mới làm vua có mấy năm, còn muốn sống.
Ha ha ha.
Mọi người cười ầm lên, bầu không khí nhanh chóng trở nên rất thoải mái. Kiệt
nhân đó liền kêu mọi người tiến ra giữa phòng, nơi đang có một sa bàn về trận
địa của quân Nam Bình. Nó không chỉ dựng lên với đầy đủ tỷ lệ ba chiều: dài,
rộng, cao, mà còn có những mảnh giấy ghi chú thông tin chi tiết: số binh sĩ
canh gác tại đồn nào, ca trực thế nào,… Để có cái sa bàn này, từ lâu du kích
hồng Bàng tại huyện Hồng đã liên tục xâm nhập, có hợp phép, có trái phép, có
khi phải chịu hy sinh mất mát. Nhưng giờ đây, với chiếc sa bàn cực tốt này,
quân Hồng Bàng mới có cơ hội tung đòn quyết định.
Đây là kho lương của chúng, cũng là chỗ ta cần đánh phá.
Kho lương được tập trung, đúng là bọn nó thiếu cảnh giác thật!- Trần Thanh
Toàn gật đầu đồng tình. Từng làm cướp, hắn biết rằng lương thảo quan trọng thế
nào. Trên nuisn gày tước, lương thảo được để rất phân tán, tránh tình trạng
mất hết. Nhưng quân Nam Bình giờ đây lại tập trung lương thảo nhiều như vậy
vào một chỗ.
Đánh tan kho lương địch thì chúng ắt phải mất thời gian gom góp lại, quân
bên trên cũng sẽ bị thiếu lương, có khi còn phải rút về nữa. Hay quá.
NHưng dù chúng có thiếu cảnh giác, thì với quân số đông, ta đốt một mồi lửa
là chúng dập nhanh lắm.
Liệu có khi nào đây là bẫy không?- Một chỉ huy du kích thắc mắc.
Rất có thể!- Kiệt gật đầu tán thưởng. Một người biết lo bằng kho người hay
làm.- Đây là lý do chúng ta phải họp đêm nay. Thứ nhất, cần xác định, đánh vào
kho lương của địch hay không thì chưa chắc chắn ngay được, nhưng ta phải bàn
luận rằng nếu đánh, thì đánh như thế nào để diệt được phần lớn lương thảo, ít
thương vong cho ta. Thứ hai, trong trường hợp đây là bẫy, ta có thể dùng nó để
làm bẫy ngược hay không?
Bẫy ngược?
Mục tiêu kho lương là rất quan trọng, nhưng cái đầu của Trần Khảng cũng có
giá của nó đấy. Nếu giết được lão, ta cũng có thể coi như đạt được một thắng
lợi nhỏ. Còn nếu như vì Trần Khảng chết mà bộ hạ lục đục, khó lòng đồng lòng
góp sức, chiến dịch đánh Hồng Bàng cũng có thể mất tác dụng và không đánh tự
tan.
Không có những tham mưu tốt nhất, nhưng Hoàng Anh Kiệt cũng không nản chí, có
câu ba ông thợ da hơn Gia Cát Lượng, người đông ý kiến nhiều, so bó đũa chọn
cột cờ cũng không phải là không thể. Hơn nữa người đứng ở đây không có kinh
nghiệm đánh trận phong phú- hầu hết là quân Hồng Bàng tinh nhuệ, thì cũng rất
hiểu về doanh trại Nam Bình- du kích huyện Hồng, những người từng nhiều lần
tập kích nó.
Quân ta muốn đánh trại địch, nhất định phải đi đường thủy, vì đường bộ sẽ
phải đối mặt với hệ thống tháp canh, tường rào, chông,… vô cùng dày đặc. Đường
thủy thì bỏ ngỏ, vì chúng cậy có thủy binh mạnh. Hai là đi đường thủy ta cũng
được lợi khi mang vác vũ khí nhiều hơn.
Nhưng mà thủy binh Nam Bình thực sự mạnh, tất cả những lần đánh vào doanh
trại kia đều thất bại, nhưng thất bại đường thủy luôn nặng nề nhất, thậm chí
toàn quân bị diệt cũng có.
Đó là vì quân ta ít thông thạo thủy chiến, hơn nữa đánh đường bộ chưa đi
được nửa đường thì địch đã chuẩn bị lực lượng mạnh mà phản công, ta thấy được
nên sớm rút, còn đường thủy ta đánh vào sâu lắm địch mới phản công kịp, thành
ra ta lại rút không kịp.
Nói gì thì nói, đi đường thủy là tiến được gần tới doanh trại địch hơn,
nhưng nếu bại thì thiệt hại có thể là toàn diệt.
Ta đánh bằng quân số ít, địch sẽ lấy thủy quân đông đảo đánh ta tận lực,
nếu quân quán hiều, thủy binh sẽ gọi quân chi viện, khi đó ta bị thủy binh
địch kẹp sau, bộ binh địch đánh tới, không đường trốn thoát.
Lên được bờ rồi, ta vẫn còn cách hai mục tiêu chính là quân doanh của Trần
Khảng và kho lương vài trăm mét, sợ là khi đó chúng đã có thể tụ binh đủ để
vây chặt ta như cá trong lưới rồi.
Địch đông không đáng lo, nếu ta có thể buộc chúng phải phân tán ra nhiều
hướng, còn ta chỉ tập trung đánh một hướng.
Nói thì dễ đấy, nhưng thứ gì có thể khiến chúng nó phân tán ra đây.
Ta?
Ngài định tự mình làm mồi nhử! Không thể đâu Tổng Chỉ Huy!
Ta không nói dùng mình làm mồi nhử kiểu đó, ta chỉ tung tin hỏa mù để chúng
phải cho bớt một phần lính đi ra ngoài thôi. Kẻ địch chắc chắn trúng kế, với
chúng đầu ta cũng đáng giá ngang Chính Khu, Thượng Khu vậy đó.
Theo kế hoạch của Kiệt, cậu định tổ chức một trận đánh để tin tức của mình bị
lộ ra, nhưng đang tìm vị trí đánh trận tung hỏa mù, thì lại biết thông tin
mới. Tin Hoàng Anh Kiệt đang ở gần đây đã được Lee Kang Chul báo cho Trần
Khảng. Có lẽ Lee Kang Chul hiểu rất rõ, Trần Khảng kém tài thao lược, nhưng
quân số của gã đông, lại khá tinh nhuệ, nên việc truy bắt Hoàng Anh Kiệt sẽ dễ
hơn một nhúm người của ông ta nhiều.
Biết được Hoàng Anh Kiệt đang ở gần đây, Trần Khảng liền cho quân đi lùng sục
khắp làng xóm, dán cáo thị, thề bắt cho được tên tướng cướp. Để tăng hiệu suất
làm việc, ông ta cho hơn một nửa số binh sĩ xuất trận, tiến hành càn quét các
ngôi làng có quan hệ tốt với du kích huyện Hồng trước, vì đó sẽ thường là chỗ
để quân Hồng Bàng ẩn náu. Càn ngày rồi, tối ông ta cũng yêu cầu binh sĩ phải
đi phục kích, tìm mọi cơ hội bắt sống hoặc giết chết Hoàng Anh Kiệt. Tất
nhiên, vì đi lùng sục mạnh tay như thế, bố phòng của quân Nam Bình cũng mỏng
đi khá nhiều. Nhưng quân Nam Bình dù vậy vẫn có hơn 5000 quân, quân Hồng Bàng
chỉ có khoảng 700, chênh lệch vẫn là hơn 7 lần.