Người đăng: PTQDung
.
.
.
Quyển II: Anh hào tụ hội
Chương 42: Sóng ngầm (2)
- Tăng cường binh sĩ cho những vùng nông thôn không phải là điều ta cần làm
lúc này đâu!- Lee Kang Ma phán một câu xanh rờn- Cứ đánh thẳng vào căn cứ địa
của chúng! Một khi nơi đó thất thủ, bọn chúng không vội co cụm lại mới là lạ.
Sự phát triển khó lòng ngăn cản của quân Hồng Bàng trong việc kiểm soát các
làng xã nông thôn đã là vấn đề gây đau đầu cho quan lại Nam Bình. Điều binh
tới thì địch chạy, cho lính về thì chúng lại tới, cho lính đóng ở đấy thì lính
nhiễu dân- vì lính kỷ luật cao, tướng giỏi thì phải chuẩn bị đánh lên làng
Bàng rồi.
Mi nói ta ăn nói hàm hồ là có ý gì hả?
Tổng tấn công lên trên đó mà hậu phương chưa dọn dẹp, nếu chúng tập kích
sau lưng thì sao!
Sợ quái gì? Chúng không trang bị vũ khí cho dân chúng mà chỉ dám cái gì ấy
nhỉ?
Ba cùng: cùng ăn, cùng ở, cùng làm việc.- Lee Kang Chul gà bài cho em trai.
Đúng thế, ba cùng: cùng ăn, cùng ở, cùng làm việc. Cốt là để thu hút chủ
lực của ta mà thôi. Một khi ta bị chúng kéo dãn lực lượng, thì ta không tập
trung quân mà đánh nát đầu não của chúng.
Nói thế ai mà chẳng nói được. Cái chính là nếu không tiêu diệt được đầu não
của chúng thì sao? Một khi quân ta có gì sơ suất, chúng sẽ thuận thế đánh
ngược xuống ngay.
Điều ấy thì các ông không phải lo, ta sẽ lập quân lệnh trạng. Nếu trong 3
tháng không phá được giặc, thì nguyện đem đầu về.
Kang Ma, chú …- Lee Kang Chul cau mày nhìn em
Cha và anh không phải khuyên con làm gì, trận này con đã quyết đi. Mọi
người cũng biết con xưa nay không phải kẻ nói ngoa.
Tướng quân đã có lòng tin như vậy, hẳn đã có kế hay chứ!- trần Khảng tỏ vẻ
vui mừng, thân mật nắm tay Kang Ma hỏi vồn vã.
Địch vừa thua ta một trận lớn, mất đi quyền kiểm soát ở toàn bộ khu vực mạn
nam Châu Nam Bình, khiến chúng phải rút chạy lên mạn ngược, bỏ lại toàn bộ số
lương thực tại các ruộng đồng. Điều ấy tuy khiến chúng ghi điểm trong mắt
người dân, nhưng chính ra lại đẩy chúng vào thế thiếu lương, nhất là bọn chúng
còn nhận thêm dân từ dưới này lên đó lánh nạn. Bởi thế, chúng sẽ phải ngụ binh
ư nông- cho lính về làm ruộng. Thế thì lính của chúng vốn đã ít hơn ta, nay
lại càng ít hơn. Thứ hai, quân của chúng tuy có được vũ khí sau những trận
phục kích với quân Chiêm, mua được từ họ Bùi, nhưng nhìn chung cũng chưa thật
tốt, quân ta có lợi khí, phần thắng càng thêm lớn.
Ta có nhân hòa, song địch có địa lợi. Nơi ta phải đánh lên nùi rừng hiểm
trở, dễ thủ khó công. Nếu chúng cho quân đóng giữ nơi hiểm yếu, thế công của
ta dù có như sấm sét, cũng phải bị chặn ngang.
Việc ấy các ông không cần phải sợ, trong số những kẻ bỏ chạy lên mạn ngược,
có nhiều kẻ là mật thám ta cài cắm, chúng đã gửi bản đồ chi tiết cho ta rồi.
Ta đã biết hết những đường đi lối lại ở trên đó, hơn nữa quân do ta chỉ huy
trong mấy tháng nay đã tập đi đường núi, phần nào đã quen, nên không sợ hành
quân mệt mỏi chi nữa.
Nếu tướng quân đã nói thế, ta mà còn dị nghị, thì lại là làm dao động lòng
quân sĩ. Vậy xin chúc tướng quân đắc thắng khải hoàn.- Đặng Cảnh Xuyên thấy
Nguyễn Thông nháy mắt, nên cũng không nói gì nữa, mà đổi lời chúc.
Cuộc họp qua đi, ai về nhà nấy. Ba cha con họ Lee vừa về, liền họp gấp ngay.
Con có chắc thắng không?- Lee Dea Si cau mày hỏi.
Con chắc! Vì thứ con dựa vào không phải mấy thứ đó! Mà là bọn tù trưởng
người Thượng.
Bọn man di miền ngược đó và Hoàng Anh Kiệt có thù oán gì ư?
Trành giành quyền lợi cả ấy mà! Từ khi Hoàng Anh Kiệt lập ra chính quyền
Hồng Bàng, người dân Thượng được hưởng nhiều ích lợi, đã nghe lời hắn hơn
những tay tù trưởng kia. Con chỉ cần cho người tiếp xúc, đút lót chút tiền,
muối và hứa chút quyền lợi là bọn nó ngả sang phe ta hết.
Con chắc chứ!
Chắc thưa cha, con đã do thám rất kĩ mới dám bắt chuyện với đám người này.
Hơn nữa, lần này đánh trận, con sẽ chỉ dẫn quân do ta vừa đưa từ miền bắc vào,
chắc chắn sẽ không có gian tế, của họ Bùi như đám lính Nam Bình. Như vậy thì
binh tình sẽ được giữ bí mật.
Vậy thì trong đánh ra, ngoài đánh vào, giữ tốt được bí mật, cộng thêm những
gì chú đã nói trong cuộc họp, quân ta cũng đã có 5 phần thắng lợi.
Chỉ 5 phần là đủ rồi, một mình em đã đủ bù 5 phần còn lại.
Đừng tự tin thái quá, võ tướng của chúng nhiều kẻ không kém con, mà mưu sĩ
thì càng nhiều kẻ rất được. Chúng lại đánh ở nhà, chó cậy gần nhà, gà cậy gần
chuồng, một khi có biến thì nước xa e khó cứu lửa gần. Con phải hết sức cẩn
trọng.
Con hiểu thưa cha! Vậy con xin phép về đại doanh tiếp tục đốc lính.
Nhìn Lee Kang Ma quay đi xong, Lee Kang Chul mới hỏi cha mình:
Cha tin rằng kế hoạch của nó sẽ thành công ư?
Không! Nó chỉ là mồi nhử!
Tại sao…
Con cho là ta máu lạnh sao? Không hề, ta mong nó sớm trưởng thành mà thôi.
Nó luôn tự coi mình là đúng, và quả thực nó chưa thua trận nào lớn. Nhưng nếu
tính cách của nó tiếp tục như thế, chỉ e có ngày công cao lấn chủ rồi bị chủ
giết, hoặc đắc tội nhiều người, đến mức bị cô lập rồi chết trong hồ đồ. Bài
học này thà để ta tự thân dạy nó còn hơn.
Vậy ta sẽ đánh chính thức ở đâu.
Cũng sẽ dùng kỳ binh thôi, có điều người đi là Đặng Cảnh Xuyên và Nguyễn
Thông.
Quân Nam bình phần lớn đều bị họ Bùi thẩm thấu…
Đúng là thế, nên mới phải hai kế cùng thực hiện. Dùng em trai con như mồi
nhử, và dùng số quân tưởng như vô tác dụng đang đóng ở các làng gần mạn ngược
làm món chính. Số lính đó sẽ được tập két trong vòng 3 ngày, dùng thuyền đi
ngược lên mạn ngược, đánh thẳng vào làng Bàng, rồi sẽ phối hợp với em con
trong đánh ra, ngoài đánh vào.
Kế sách như vậy quả là thần kì. Quân Hồng Bàng chỉ e sẽ không bao giờ ngờ
số lính vốn như là bọn vô tích sự kia lại là đòn chính cả. Mà dù biết, thì với
khoảng cách gần như vậy, lại đang bị Kang Ma dẫn dụ mất khá nhiều chủ lực,
chúng cũng vô phương phản ứng kịp.
Thế nên các con chớ coi thường Trần Khảng, tên đó đến ta cũng phải nhún
nhường 3 phần.
Dạ.
…………………………………………………………
Sau khi đẩy lùi được quân Hồng Bàng, Trần Khảng đã cho khôi phục lại kinh tế
tại các quận huyện lớn, cho giao thương buôn bán, cho họp chợ, cho các tiểu
thương đi tới làm ăn, mở các đường đi giữa hai mạn nam và bắc của Châu Nam
Bình. Điều này giúp kinh tế tại mạn nam Châu Nam Bình nhanh chóng khởi sắc rõ
rệt, hàng hóa từ mạn bắc chảy vào mạn nam, đáp ứng những hàng hóa còn thiếu
của nơi đây, mang lại dòng chảy của đồng tiền. Tuy nhiên, điều này với quân
Hồng Bàng và họ Bùi cũng có lợi không kém.
Việc thương nhân hai mạn nam bắc Châu Nam Bình đi lại buôn bán đã tạo ra đủ sự
hỗn loạn cho phép quân Hồng Bàng cài cắm người. Những người này không đóng vai
trò tuyên truyền chính trị, họ chỉ làm công việc gián điệp, sát thủ ( khi nào
thời cơ tới). Còn một bộ phận lớn hơn được di chuyển tới mạn bắc Châu Nam Bình
để kiếm tiền. Khác với mạn nam, nơi quân đội có sự phòng vệ nghiêm mật đo vừa
dành được, sự kiểm tra ở mạn bắc rất chủ quan và kém, cho phép họ thâm nhập
sâu vào hệ thống kinh tế ở đây.
Khác với mạn nam, nơi toàn dân nghèo khổ, mạn bắc giàu có, cho phép những
ngành nghề mà quân Hồng Bàng và họ Bùi giỏi nhất có điều kiện phát triển : y
tế, giải trí, ẩm thực, thương mại … Về y tế, họ thành lập các bệnh viện chuyên
nghiệp, bao thầu từ khám- chữa bệnh, cấp thuốc và nhiều loại hình dịch vụ y tế
nhẹ hơn như matxa, cung cấp thực phẩm chức năng, thuốc tráng dương bổ thận,…
Về ẩm thực, thức ăn đưa từ các nông trường trên Hồng Bàng và các đầu bếp do
Trần Quan Nam chỉ huy đã mang tới những món ăn ngon, thu hút khách mà hệ thông
phục vụ hết sức cho đáo, đây đều là do Kiệt tham khảo từ kiếp trước, nên hút
khách là điều tất nhiên. Về ngành giải trí, họ Bùi bắt đầu bơm tiền, quân Hồng
Bàng ra sức, họ chiếm lĩnh các thị trường. Những vở kịch, tuồng, chèo, cải
lương,… mà Kiệt xem là quá nhiều, và cái nào cũng đủ để khiến ai cũng phải
thấy thú vị và sẵn sàng bỏ tiền để đi xem.
Về thương mại, họ chủ yếu là mua nguyên liệu thô về để phát triển các ngành
công nghiệp chế tạo của họ : quặng sắt, quặng đồng, muối thô, … và đem bán các
loại sản phẩm đã qua tinh chế như : gỗ, cánh kiến ( tương tự véc- ni), sơn sơ
chế từ nhựa cây sơn, dầu hỏa,… để tạo nên một hệ thống công nghiệp từ sản
xuất, vận chuyển, phân phối và bán hàng. Điều này vừa khiến kinh tế của họ
phát triển, mà còn giúp nền công nghiệp còn non trẻ của họ có điều kiện phát
triển.
Số tiền lãi có được, ngoại trừ một phần để trả lương, còn lại là để mua nhu
yếu phẩm : vải, vũ khí, trâu bò lợn gà, các giống cây, thuốc súng, thợ giỏi,…
để bên trên có thể tiếp tục xây dựng. Đồng thời, việc buôn bán còn cho phép họ
tiếp xúc với các nhà buôn của Nam Bình, tạo quan hệ với họ, đồng thời xây dựng
thêm mạng lưới tình báo. Có thể nói thương nhân là một thế lực rất khá trong
việc thu thập thông tin, nếu có thể mời họ gia nhập, quân đội Hồng Bàng sẽ có
thêm rất nhiều lợi thế.