Người đăng: PTQDung
.
.
.
Quyển I: Khởi nghĩa Hồng Bàng
Chương 35: Binh bại như núi lở (5)
Các vị đại nhân, món chính đã lên!- Xủ Lu khẽ khịt mũi một cái rồi nói. Quả
nhiên chỉ trong phút chốc, một đĩa cá đuối nướng nghệ thơm ngon đã được bưng
lên.
Thưa các vị đại nhân, con cá đuối này vốn sống ở chỗ nước sâu, hôm nay lại
vào chỗ nước nông mà dân ta nuôi cá để phá bè cá. Ngư dân giận dữ liền dùng
sức bắt nó lại, bây giờ xin mang lên làm móng nướng này mời các vị đại nhân
thưởng thức.
Cá đuối mạnh, cũng chả bằng mấy tay ngư dân, ấy là vì nó rời nước sâu vào
chỗ nước nông, lại gây họa hại. Lý Thường Chí, ông nghĩ thế nào?- Trần Thanh
Toàn bình tĩnh ngâm nga, ý vị sâu xa nhìn vào Lý Thừa Chí.
Lời của ngài quả thực rất thâm ý, tại hạ tâm lĩnh.
Lão Lý à,có câu ăn lộc vua trung với nước,từ khi con ta tới huyện Hồng,
chính sự rõ ràng, dân chúng sống tốt, ta tự hỏi không biết tại sao ông lại làm
phản vậy.
Con chim khôn biết chọn cành mà đậu, họ Hoàng các người cậy có tý công lao
mà đã đòi làm vương làm tướng, đẩy muôn dân vào chỗ nước sôi lửa bỏng, lẽ nào
không đáng tội chết.- Lý Thường Chí chưa vội trả lời, mà hiệu cho Trần Văn
Chưng, một gã tú tài theo y làm chân sai vặt đứng ra biện luận.
Xảo ngôn lừa người, quân Chiêm cướp phá, Hoằng Hạo bỏ rơi dân chúng huyện
Hồng, chúa ta xuống mới cứu các ngươi khỏi cơn dầu sôi lửa bỏng. Giả như chúa
ta làm ngơ, thì cũng ai nói được gì? Vậy mà người mang gạo lương, đốc binh sĩ,
huyện Hồng mới có cơ chuyển mình, mi mới có miếng hốc vào mồm mà sống. Sao cái
miệng ngày trước ăn gạo lúc của chúa công ta ngày nào, giờ bốc ra toàn là mùi
phân thế hả?
Hừ! Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Hoằng Văn Đạo, mi muốn nhân cơ hội này
bắt gọn bọn ta, bọn ta cũng đã bày kế, khiến bọn mi rơi vào vòng vây của quân
triều đình, chuẩn bị chết đi.
Ngu xuẩn, Lý Chí Thường ởi là Lý Chí Thường, mi tưởng quân triều đình thật
sự cần mi tới thế sao? Nếu chúng cần mi tới thế, sao giờ này chưa kịp tới cứu
bọn mi mà mải đi đánh chiếm kho lương, kho binh vậy.
Con mẹ nó, anh em đâu, liều chết thủ trận, quân triều đình vừa tới, chúng
ta sẽ thăng quan tiến chứ… Hự- Lý Thường Chí chỉ vừa nói thế, liền thấy cổ đau
nhức, ả đàn bà vốn đang hầu rượu hắn từ lúc nào đã lấy ra một con rắn cắn vào
họng gã.- Mi
Liễu Thị, hàng quân Động Thạch Hổ! Thay mặt chúa công lấy mạng mi.- Ả đàn
bà nhanh chóng lùi lại, xưng tên họ. Cặp vợ chồng rắn độc ngày nào giờ đã đầu
quân cho Hoàng Anh Kiệt, họ thuộc bên Quân Báo, chuyên về ám sát.
Báo cáo, tất cả lính của Lý Thường Chí đã bị bắt hết!
Bè cánh bọn phản bội này tụ tập hết rồi chứ hả!
Đã tập trung ở đây hết rồi!
Tốt, anh em nghe lệnh. Giết hết lũ phản bội! Tất cả, lên.
Giết!
Lý Thường Chí, ta biết mi thường khinh ta là tên mọi người thượng, chỉ biết
ăn miếng thịt to, uống bát rượu lớn, hôm nay ta chỉ cho mi một việc. Muốn ăn
miếng thịt to, muốn uống bát rượu lớn, cái miệng phải đủ rộng. Lập đại công
lao, cũng phải có đại bản lĩnh.
Cháy kìa!- Đột nhiên một người hô lên, vô số ánh lửa cùng lúc xuất hiện.
Khói lửa nhanh chóng bao trùm toàn bộ chung quanh thủ phủ huyện Hồng, làm nơi
đây sáng rực rỡ như buổi bình minh.
Con cá lớn ngoài biển sâu ơi, mi đến làm món nướng cho ta đấy chăng.- Xủ Lu
liếm môi nhìn ánh lửa đang chiếu sáng rực một góc trời.
Báo, khắp các ngả đường địch đều giăng bây chông, hầm hạo, chướng ngại vật,
… để cản bước tiến của ta, kho lương và kho vũ khí đều đang bốc cháy, quân ta
không tiến lại được.
Rất tốt, không cần để ý, quân ta có thể độc lập tác chiến. Tất cả theo ta
thẳng hướng thủ phủ quân địch, lấy đầu Hoàng Văn Định tế cờ.
Rõ.
Con bà nó.- Lee Kang Ma lẩm bẩm- Muốn câu cá lớn hả, xem bọn ra bọn ngư dân
chưa có biết đứt dây lật thuyền là thế nào.
Cuộc chiến trong đêm nhanh chóng biến thành một trận chiến công kiên, hai bên
giành dật nhau từng góc phố, từng con đường, Quân Hồng Bàng có địa lợi hỗ trợ,
nên dù ít vẫn vững vàng ngăn cản đại bộ phận địch, cầm chân không cho chúng
tiến sâu vào thủ phủ huyện Hồng.
Ngụy tướng, Phó Đô Đốc thủy binh Nguyễn Văn Tường cũng phải than khổ, mấy toàn
tửu lâu này bố trí thực khéo, gần như tạo thành những con đường hẹp nhỏ buộc y
phải đối mặt trực diện với Quân Hồng Bàng trong tình thế rất bất lợi. Dù cánh
hữu quân do y chỉ huy đông hơn, nhưng từ các tửu lâu, cung thủ liên tục bắn
xuống, quân y một bước khó đi. Còn Quân Hồng Bàng chặn ở chính diện, không cho
quân y tiến lên nửa bước.
Bọn giặc cỏ Hồng Bàng, bọn mi hàng đi, hơn 2 vạn quân triều đình tấn công,
bọn mi không còn đường chống cự đâu.
Ha ha! 2 vạn quân triều đình ở đâu, ông đây đếch biết, chỉ biết rằng ở đây
ông có 2000 quân, bọn mi có 1000 quân.- Trần Văn Cương, Chỉ Huy Đại Đội, được
tạm quyền chỉ huy 2000 binh sĩ mai phục cánh hữu quân địch cười khẩy. Đánh.
Báo, tả quân ta bị chặn đánh dữ dội tại kho lương, kho binh khí, không đến
tiếp ứng được.
Trung quân thì sao?
Trung quân thẳng tiến tới thủ phủ địch.
Xem ra mi đã bị bỏ rơi rồi! Tướng giặc hãy hàng, hàng thì được sống.
Phó Đô Đốc Thủy binh Trung Ương, Nguyễn Văn Tường xin hàng.- Nguyễn Văn
Tường bèn liều thử kích đối phương xem có ai dám ra tay không, y tin là miếng
mồi Phó Đô Đốc này sẽ dẫn kẻ cắn câu.
Không ngờ lại là một Phó Đô Đốc!- NGụy Quốc Công vốn không trực tiếp chỉ
huy, nhưng nếu bắt được một tên tướng như Nguyễn Văn Tường thì Quân Báo sẽ có
rất nhiều tin tức, nên cậu ta phải can thiệp.- Ta cần bắt sống hắn.
Dừng bắn tên.- Trần Văn Cương suy nghĩ một chút rồi gật đầu
Tướng địch mau bỏ giáp quy hàng!
Ta xin hàng, mong các vị tới nhận!
Mi…
Để ta!- Ngụy Quốc Công giơ tay ra hiệu, đồng thời rút gươm tiến lên.
Phó Đô Đốc Thủy Binh Trung Ương, Nguyễn Văn Tường.
Chỉ Huy Quân Báo, Ngụy Quốc Công!
Hai bên nhìn nhau trong nháy mắt, rồi đột ngột xuất chiêu. Kiếm trong tay NGụy
Quốc Công nhanh như bão tố, đao của Nguyễn Văn Tường như thể tường đồng, chặn
lại bằng sạch. Giao thủ ngắn ngủi nhưng hai bên đã ước lượng sơ sơ về tình
hình của đối phương. Cao Thủ.
Cùng lúc Nguyễn Văn Tường bị chặn lại, thì Lữ Vân cũng vừa bị thương nặng. Lữ
Vân chỉ huy tả quân, đánh vào kho lương và kho vũ khí, nhưng khi y tới nơi,
hai chỗ này đồng loạt bị đốt cháy, tạo thành biển lửa hừng hực chặn đường,
khiến một phần binh sĩ đang dẫn đầu bị chia cắt với số đông đi sau, mà phần
lớn đó có cả y. Và cùng lúc đó, hàng ngàn tên địch ồ ạt tấn công, chúng dùng
thuẫn lớn giáo dài, tường bước áp sát, hoặc dùng giáo đâm chết, hoặc đẩy quân
bị cô lập dần vào vòng lửa phía sau, khiến lính bị thiêu chết. Hai đầu đều
chết, Lữ Vân điên cuồng phản kích, nhưng chỉ được một lúc là bị đâm trọng
thương. May sao lúc ấy lính đằng sau đã bắt đầu cứu hỏa được, thế lửa giảm
xuống, địch phải rút đi, nên mới may mắn sống sót. Nhưng vết thương rất nặng
của y, e rằng sau này phải chuyên tâm dưỡng thương mấy tháng rồi.
Trong khi các cánh quân tả hữu đang rối loạn trước sự bày binh bố trận của
Quân Hồng Bàng, thì trung quân lại tiến như bay tới nơi Quân hồng Bàng đang tụ
hội. Lee Kang Ma đã đi thẳng tới mà không gặp chút khó khăn nào.
Nhưng để có được sự tiến quân thần tốc đó, Lee Kang Ma phải để lại rất nhiều
quân đoạn hậu. Một mình gã, mang theo 20 thân binh, xông tới chỗ của Hoàng Văn
Định. Đứng trước hàng trăm binh lính, tướng sĩ Quân Hồng Bàng, Lee Kang Ma
không chút lo sợ. Gã câm cây trường thương chỉ thẳng vào Hoàng Văn Định:
Hoàng Văn Định, giờ chết của mi đã điểm.
Lee Kang Ma, câu này là bọn ta nói mới phải!
Ha ha ha ! Kịch tới hồi cuối, ta không nên che giấu làm gì nữa chứ nhỉ. Ai
muốn chết trước đây !
Lee Kang Ma, không ngờ mi rất gan, dám dùng chước : Xạ nhân tiên xạ mã, cầm
tặc tiên cầm vương.
Bọn mi chẳng phải cũng dùng kế đó ư ? Lý Chí Thường phản bội, bọn mi sớm đã
biết !
Đúng, dùng hắn gọi mi tới, rồi « cầm vương ».- Xủ Lu cười, lại liếm môi,-
Hôm nay có cá đuối nướng nghệ, nhưng con đó nhỏ quá, ta luôn muốn ăn miếng
lớn. May mà mi đã tới
Nếu ta đoán không nhầm, chủ lực đã sớm rút hết cùng với vũ khí và lương
thảo, bọn mi cũng đã triệt để phá hoại hoa màu, đất đai, làm kế thanh dã( còn
gọi là vườn không nhà trống). Hoàng Văn Định ở lại, là mồi nhử cho quân ta.
Mi đoán rất giỏi. Miếng bả chó này, mi có dám ăn.- Hoàng Văn Định cười khà
khá, đối đáp. Là một người đã kinh qua cực khổ và chịu đủ mùi đời, Hoàng Văn
Định không chút biến sắc tự chế nhạo mình.- Lão phu văn không thông, võ chẳng
thạo, chỉ biết sinh được đứa con giỏi, mà nếu chết, cũng để con ta tiến lên.
Thằng Kiệt từng bảo câu gì ấy nhỉ. À phải, hi sinh đời bố, củng cố đời con.
Nào, ta đã sẵn sàng hi sinh rồi, mi có sẵn sàng hi sinh không.
Được, ta thành toàn cho lão.
Nhìn cảnh Lee Kang Ma đối đáp, Hoàng Văn Định thầm thở dài, nhắm mắt thằm nghĩ
: con ta ơi, con thật đúng là bậc đế vương, ông ngoại của con chết không uổng,
mà dù hôm nay ta có chết cũng không uổng. Kẻ địch không thể ngờ mưu của con đã
đành, đến ta nghe con nói, cũng chả thể nghĩ thấu được.
Chỉ trong nháy mắt đó, Lee Kang Ma đã đánh bay vô số tướng sĩ, thậm chí dù Xủ
Lu có đích thân tiếp chiêu, cũng không thể ngăn hắn tiến tới chỗ của Hoàng Văn
Định.
Bảo vệ Giám Sát !
Tường thuẫn đâu !
Cản địch!
Xủ Lu đầu mướt mồ hôi, con mẹ nó chứ, tên này không phải là người, là chỉ huy
kị binh, lúc này không cưỡi ngựa nên sức đánh không tài nào ngang tay được.
Lúc này, Lee Kang Ma đột nhiên biến chiêu, chống nhanh cây thương xuống đất,
rồi như một vận động viên nhảy sào trong mấy cuộc thi thế vận hội ở Trái Đất,
y bay vút qua hàng rào thuẫn trước mặt, bay tới chỗ Hoàng Văn Định. Cây kiếm
sáng loáng của gã đã rút ra, và không khí đọng hết lại. Ai cũng chờ một kích
sấm sét đang chuẩn bị giáng vào người Hoàng Văn Định, thậm chí là chính Hoàng
Văn Định cũng nhắm mắt chờ đợi cái chết đến với mình rồi.
Trong khoảnh khắc đấy, từ chỗ khá là xa, nơi mà Lee Mi Na cùng người bạn hầu
bàn tên Keo đang ẩn nấp để theo dõi tình hình cuộc chiến, Keo hơi khẽ nắm tay
lại, ánh mắt lộ vẻ không nỡ nhìn. Lee Mi Na nhìn vậy, liền thở dài, nhìn đồng
bào mình bị giết, ai nỡ. Nhưng nếu hai người ở gần hơn, thậm chí ở ngay gần kề
nơi mà Lee Kang Ma đang xuất kiếm để giết Hoàng Văn Định, có lẽ Lee Mi Na sẽ
nhận ra ánh mắt đó không phải dành cho Hoàng Văn Định, mà là dành cho chú cô,
Lee Kang Ma.