Người đăng: PTQDung
.
.
.
Quyển I: Khởi nghĩa Hồng Bàng
Chương 33: Binh bại như núi lở (3)
Báo! Quân Nam Bình đang tiến lên.
Bọn chó chết đó đến cũng nhanh đấy!- Hoàng Mạnh Hưng gằn giọng- Bày trận!
Tháng 8 năm Đinh Hợi, cũng là năm thứ 10 đời vua Thường Tông của Đại Hoa (
Bách Việt do đang bị Đại Hoa đô hộ, nên khi ghi năm phải đối chiếu sang lịch
sử của Đại Hoa) Quân Nam Bình bắt đầu các cuộc tấn công dọc phòng tuyến sông
Thâu, con sông ngăn hai mạn nam bắc Châu Nam Bình. Ngày 25 tháng 8, nhân lúc
trời mưa to gió lớn, Quân Nam Bình dưới sự chỉ huy của Nguyễn Cảnh Xuyên đang
đêm vượt sông, đánh úp trại của Quân Hồng Bàng, Chỉ Huy Nguyễn Văn Xã không
phòng ngự được, trại bị phá trong đêm, Quân Hồng Bàng thua chạy. Nhân thế đó,
quân Nam Bình mở cuộc tấn công quy mô vào mạn nam Châu Nam Bình.
Báo, tàn quân của Nguyễn Văn Xã đã được tiếp ứng đầy đủ!
Hừ, quân của Nguyễn Văn Xã không chịu nổi một đòn, hại chúng ta phải đối
trận với chúng trong cảnh mưa tầm mưa tã.
Chớ nói thế, Nguyễn Văn Xã là kẻ cảnh giác, làm việc mẫn cán, vậy mà cũng
không thể ngăn được trận đột kích này, xem ra tướng địch không tồi, mà quân
lính cũng giỏi.
Anh em binh sĩ, sau lưng chúng ta là đất đai mà chúng ta đánh đổi xương máu
chống quân Xiêm bấy lâu mới có được, lẽ nào lại chịu tay trắng như cũ, trả đất
cho lũ địa chủ đã bỏ của chạy lấy người, lũ cường hào hay áp bức anh em, khi
có chuyện thì ôm hết tiền của bỏ chạy hay bọn quan lại ngày đêm đục khoét, đến
lúc dân có nạn thì sống chết mặc bay.
Không!
Từ khi Hồng Bàng vương xuống đây, cai trị anh em, giảm tô thuế, cho thuê
điền sản, giúp anh em có đất canh tác, mà thuế thì thu cũng như cho không, anh
em mới nuôi được gia đình, mới được ăn no mặc ấm. Bầy giờ anh em có muốn tiếp
tục phải chịu những thứ thuế má nặng nề như hồi trước chăng!
Không!
Bách Việt ta là nước tự chủ, nhân cái loạn Dương- Triệu chi tranh, Đại Hoa
nhảy vào, đặt nước ta thành quận huyện, nay chúng ta đã dành được tự chủ, lẽ
nào lại khuất phục trước lũ ngụy quân kia, quay về làm con dân Đại Hoa.
Không!
Tất cả anh em, phía sau là nhà, phía sau là gia đình ta, hãy ở lại ngăn
địch, không cho chúng tiến thêm nửa bước.
Chúng tuy đã phá trại của Chỉ Huy Nguyễn Văn Xã, sĩ khí đang cao, xong quân
địch mệt mỏi, chỉ một đòn là diệt được.
Anh em, lũ kia chỉ là thứ ngụy quân hèn nhát, cúi đầu trước giặc, ta sao có
thể để chúng làm càn ở đây.
Trời xanh phù hộ, chính nghĩa tất thằng.
Trời xanh phù hộ, Quân Hồng Bàng tất thắng.
Trời xanh phù hộ chủ ta, Hồng Bàng Vương Hoàng Anh Kiệt tất thắng
Anh em. Xung phong.
Xung Phong.
XUNG PHONG.
Báo! Quân của Hoàng Mạnh Hưng đang tiến lên.
Quân của chúng cũng đông, nhưng không lộn xộn, xem ra kẻ điều binh không
phải hạng xoàng!- Trình Văn Thiện, một Thiên Tướng Quân- chỉ huy 1000 quân Nam
Bình dưới trướng Đặng Cảnh Xuyên nhìn thế trận rồi nhận xét.
Xem ra trận này cũng khá thú vị, lâu rồi ta không được đánh trận rồi. Lần
trước nếu không phải Trần Khoảng hèn yếu, chúng ta nhất định không để lũ quân
Chiêm làm mất uy danh.- Nguyễn Việt Tuyên, Thiên Tướng khác của Xuyên cũng
hưng phấn nhìn quân Hồng Bàng dàn quân. Trong mắt gã, đó là quân công.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Không phải sợ!- Đặng Cảnh Xuyên khẽ
nheo mắt.
Cách tiến lên rất bài bản, tuy chưa thực sự thông hiểu binh pháp nhưng kỉ
luật của binh sĩ đã bù lại được phần nào.- Nguyễn Thông gật gù tán thưởng.
Bọn văn sĩ các ông quả thực chỉ biết nói mấy câu binh pháp suông. Trận pháp
là cái chết, người là sống, dùng cái chết để đánh cái sống là ngu xuẩn.- Trần
Văn Trịnh, tạm quyền Thiên Tướng, chỉ huy 1000 quân của Lee Kang Chul liền
cười khẩy-Thế nên ông tốt nhất là cứ làm tham mưu cho tốt đi, đánh trận là
việc của tôi và các anh em tướng sĩ khác.
Ngài Kang Chul, việc đánh trận này, ý ngài ra sao?- Đặng Cảnh Xuyên chợt
quay lại hỏi Lee Kang Chul.
Nếu như là ngày trước, đừng hòng Xuyên hỏi ý kiến Kang Chul, nhưng bây giờ thì
khác. Thứ nhất, trận đánh tập kích trại Nguyễn Văn Xã là do Kang Chul bày mưu
đánh lúc trời mưa, Xuyên đã từng có ý đánh nhưng Kang Chul đều ngăn lại, xin
hoãn 4 ngày đợi trời có mưa đánh sẽ tất thắng. Quả nhiên đêm thứ tư, trời nổi
mưa, tiếng sấm sét và tiếng mưa rơi nặng hạt đã khiến quân canh phòng khó lòng
phát hiện việc quân Nam Bình vượt sông, cái tài thông thiên văn của Kang Chul
làm cho Xuyên thấy phục. Thứ hai, Kang Chul tài năng thì có, nhưng tính cách
thiên về nhu, khó hiệu triệu quân sĩ, Kang Chul tự biết nhược điểm nên tiếng
thì vẫn cầm 1000 tinh binh nhưng đã để cho Trần Văn Trịnh thay mình làm chỉ
huy, nhưng lại tỏ ra tôn trọng Xuyên và các tướng hết mực, đặc biệt là với
Xuyên, ông ta thường tỏ ý chỉ muốn làm phó để Xuyên làm chính. Hai bên vì thế
hòa hợp, với Xuyên thì Chul không phải kẻ ngáng chân mà là túi khôn để dùng,
còn Chul cũng vì thế mà làm được việc.
Hai quân giao chiến, thực ra không nằm ngoài việc đấu trí so dũng khí. Sức
mạnh của con người có hạn, trí tuệ của tướng lĩnh và sĩ khí toàn quân mới là
cái thực sự đánh chiến đấu.- Kang Chul cưỡi ngựa nhìn về phía quân Hồng Bàng.
Lần này xuất quân, là đòn bất ngờ, Kang Chul mang theo có 4000 binh sĩ, đối
mặt với gần 1 vạn quân Hồng Bàng.
Địch có sĩ khí, ta cũng có. Sĩ khí địch có là ở chỗ chúng muốn sống tốt như
đang được sống, sĩ khí của ta là quân công. Càng đánh lâu, địch càng hăng, ta
càng sợ!- Nguyễn Việt Tuyên thẳng thắn thừa nhận.
Vậy thì phải dùng trí để đối lại thôi! Kang đại công tử, quân ta đang đợi
hiệu lệnh của ngài.
Quý hồ tinh bất quý hồ đa, quân đội mạnh cũng ở chỗ biết phân bố thỏa đáng.
Dễ nhất phân bố đội ngũ, khó vừa là phân bố binh chủng và khó nhất là phân bố
sức mạnh. Mũi tên bắn ra từ cây cung, đến giới hạn thì không xuyên qua được tờ
giấy mỏng. Quân ta tiến đánh trại giặc, dùng kì binh thủ thắng, khiến địch sợ
mà chạy, tiêu hao không nhiều, nên giờ đây sức đã căng tràn. Địch tuy ở đất
mình, nhưng vì gấp rút cứu viện, di động nhiều, sức đã bắt đầu suy. Tỷ lệ
thắng là 3- 7, ta chiếm ba, địch chiếm bảy. Lệnh cho quân ta tản ra
Toàn quân giãn đội hình, tản mỏng ra.
Tản ra, tản mỏng ra. Quân sư có lệnh, tản mỏng đội hình.
Báo! Địch đang tản quân!
Bọn khốn đó định làm gì thế nhỉ?
Mặc kệ chúng định làm gì, toàn quân duy trì tốc độ, lập đội hình mũi tên,
đánh tan bọn chúng.
Rõ!
Toàn quân duy trì tốc độ, xung phong.
Xung phong.
Toàn quân giữ vững vị trí, chớ để phân tán đội hình. Kị binh xung trận,
đánh thẳng chủ lực của chúng.
Rõ.
Tượng binh sẵn sàng, một khi có biến chúng ta sẽ lên chi viện.
Địch đã bị kéo dãn đội hình, kị binh đã lao tới trước, tượng binh bị tụt ra
sau, đầu đuôi không thể chiếu cố.
Sức địch cũng đang bị tiêu hao nhanh chóng vì mưa gió và hành quân gấp!
Phần thắng ta địch nâng lên rồi, 4- 6. Đợi khi địch vào chỗ trũng, bùn lầy sẽ
tiếp tục làm tiêu hao thể lực của chúng hơn, ta sẽ có được 5 phần thắng lợi.
Quân sư quả nhiên liệu sự như thần, nắm hết thiên thời địa lợi nhân hòa
Các vị, chuẩn bị cho trận đánh đi.
Chỉ đợi quân sư ra lệnh.
Trình Văn Thiện, tướng quân đem toàn quân dưới trướng của mình đi ra cánh
tả, ngăn không cho tả quân chúng đánh tạt sườn.
Rõ.
Nguyễn Việt Tuyên, tướng quân giữ một nửa quân, một nửa giao cho phó tướng
giỏi nhất của ông đi. Nhiệm vụ của ông là chặn cánh hữu của địch còn phó tướng
hãy nhử kị binh địch đánh sâu vào đây.
Rõ.
Trần Văn TRịnh, tướng quân chuẩn bị cho quân của chúng ta lát nữa toàn lực
xuất kích, đánh thẳng trung quân.
Rõ.
Đặng Cảnh Xuyên, tướng quân chỉ huy 500 binh sĩ tinh nhuệ cầm chân đội
tượng binh của Hoàng Mạnh Hưng, không được thắng, chỉ cần cầm cự càng lâu càng
tốt. Chừng nào Hoàng Mạnh Hưng còn ở đây, quân Hồng Bàng tất phải giữ soái,
chúng ta vẫn có thể một kích diệt sạch kẻ địch.
Còn tham mưu Nguyễn Thông, hãy dẫn 500 quân vòng ra sau, ông phải sẵn sàng
cản hết toàn bộ những tên địch nhỏ lẻ đang bỏ chạy, bọn này phần lớn là lũ
nhát gan thôi, nhưng chớ để xót tên nào.
Rõ.
Chư tướng, Hoàng Mạnh Hưng đã ở phía trước, diệt hắn đi thôi.
Không! Phái trước là quân công, là cơ hội dương danh cho chúng ta, các anh
em, lên.
Quân sư tình toán như thần, giờ này chắc địch đã bị hãm cứng tại đầm lầy đó
rồi.- Nguyễn Thông lắc đầu, cùng là học chữ Nho, vậy mà Kang Chul có thể chỉ
huy đầu ra đấy, còn hắn chỉ là tên tham mưu- thực chất chuyên gia giao thiệp
miệng lưỡi, thực là người với người có sự khác biệt như trời với vực.
Tướng quân, địch đang chạy về đây.
Xem ra lại là một lũ nhát gan, bỏ chủ tướng, đuổi theo, mỗi cái đầu là một
quân công, nhanh phát tài đi.
Rõ!
Quân của Thông nhanh chóng tản ra truy đuổi, có điều quân Hồng Bàng sức thật
đáng nể, chạy thoát khá nhiều, Thông không thể không dẫn quân đuổi theo.
Chuẩn bị bắn tên, năm mươi bước, bắn!- Nguyên Thông dẫn một nhóm xạ thủ,
nhắm vào đội lính đang chạy bán sống bán chết kia, chuẩn bị xạ kích. Thực ra
dùng tiễn để bắn giết kiểu này thì khá là phí sức, vì cưỡi ngựa bắn cung thì
không thể chuẩn được, chỉ có cách dùng số lượng bù vào mà thôi.
Vút!- Đột nhiên, những âm thanh như tên bắn vang lên bên tai Nguyễn Thông.
Bị phục kích ư, Nguyễn Thông gần như không thể nào tin được. Toàn bộ quân Hồng
Bàng đang giao chiến với quân đột kích Nam Bình ở kia cơ mà. Tại sao lại có xạ
thủ phục kích ở đây. Nguyễn Thông nghĩ xong, thì đội cung thủ của hắn cũng bị
tử thương vô số, khiến hắn hoảng sợ vô cùng, vội thúc ngựa chạy như điên.
Chỉ Huy Đinh Văn, có mấy con cá lọt lưới…
Không cần đuổi, lần này quân ta phải thua, nhiệm vụ của chúng ta là giết
truy binh để cứu một số quân ta, giảm bớt thương vong phần nào đó thôi. Cứ làm
hết trách nhiệm đi đã rồi hãy nghĩ tới quân công.
Rõ.
Hoàng Anh Kiệt, ngài quả là khiến người ta khó hiểu! Nhưng Đinh Văn này
thích ngài rồi đó! Tất cả chuẩn bị bố trận diệt địch.