Người đăng: PTQDung
.
.
.
Quyển I: Khởi nghĩa Hồng Bàng
Chương 32: Binh bại như núi lở (2)
Mi Na bị bắt và giam tại nhà lao chính của huyện Hồng. Đây là nơi giam giữ
những tên tù nguy hiểm nhất. Bây giờ thì ở đây vãn rồi, vì trị an quá tốt, hơn
nữa Kiệt tạo điều kiện để người làm ăn lương thiện dễ sống, mà đã sống được
lương thiện thì không ai chịu làm việc xấu để rồi phải thấp thỏm mà sống cả.
Chính vì thế, nơi này trở nên vô cùng sạch sẽ, giúp Mi Na thấy rất thoải mái.
Đã thế cơm tù còn do chính quán của Trần Quan Nam cung cấp bởi vì tất cả đều
nhận định rằng Mi Na là người có thân phận đặc biệt.
Dễ thấy điều đó khi nhìn thanh kiếm cô nàng mang theo, kiếm rất đẹp, bóng, kĩ
nghệ cao, cho thấy thân phận của Mi Na không bình thường. Đã thế còn là người
biết võ, không phải kĩ thuật ám sát mà là võ. May mà Mi Na còn là tay mơ, chưa
từng có kinh nghiệm thực chiến phong phú nếu không thì mấy tay cận vệ cũng gặp
ca khó. Võ không phải thứ mà nhà nghèo có thể học, nó đòi hỏi rất nhiều tiền
để mua thuốc, mua đồ bồi bổ, mua dụng cụ tập luyện,…
Cô ăn ngon miệng chứ!- Keo, người bạn mới quen làm nhiệm vụ đưa cơm cho cô.
Cậu không thấy sợ ư?
Sợ gì?
Sợ tôi giết cậu đó!
Nếu cô muốn ra tay thì tôi cũng không thể chống được. Nhưng tôi cũng không
cho là cô sẽ ra tay với tôi đâu, dù gì thì mình cũng là bạn.
Cậu thật đáng khâm phục đó. Không lẽ cậu không sợ bị liên lụy.
Họ có điều tra làm rõ rồi. Lý lịch của tôi trong sạch. Họ cũng nhờ tôi vào
khuyên cô có gì thì khai nhanh, họ cũng không phải người muốn mạnh tay với đàn
bà, nhưng nếu bị họ Bùi thúc ép quá, chuyện khó giải quyết lắm.
Cậu làm thuyết khách mà nói xổ toẹt ra như thế hả?
Nếu người ta muốn khai, không phải dụ dỗ gì, còn nếu đã quyết tâm không hợp
tác, thì dù có trăm ngàn loại tra tấn cũng khó cạy được nửa lời.
Cậu thật nhân từ đấy.
Một người hầu banfn hư tôi chỉ có thể nói vậy thôi. Dù gì mình cũng từng là
bạn, cô cũng nên nhanh nói ít thông tin để mấy ông an ninh có cái nói chuyện
với họ Bùi.
Tôi sẽ không khai gì cả?
Cậu có thể bịa chuyện gì đó nghe hợp lý một tí mà!
Hả?
Họ chỉ cần cho họ Bùi một vài lý do để dịu lòng họ thôi, chứ cậu đừng quên
đây không phải đất của họ Bùi, Hoàng Anh Kiệt mới là người nắm quyền ở đây.
Quân địch đã bày binh bố trận như ta mong muốn!- Lee Kang Chul đọc tin báo
cho mọi người.
Lần này ra quân, chúng ta một đòn diệt sạch kẻ địch! Đánh cho chúng không
kịp trở tay, thế nên mọi việc phải phối hợp với nhau cho thật nhịp nhàng. Đặc
biệt là phải biết giữ bí mật.- Lee Dea Si gõ tay xuống xa bàn, giọng rất kiên
quyết.
Hừ!- Đột nhiên, một âm thanh thể hiện sự bất mãn vang lên, tuy nhẹ nhàng
nhưng vì mọi người đều đang chú ý tới lời của Lee Dea Si, nên im lặng, khiến
tiếng hù nghe rõ mồn một.
Đặng Cảnh Xuyên, mi có gì không phục sao?- Lee Kang Ma quắc mắt nhìn kẻ tỏ
thái độ với cha mình
Tôi nghe câu hễ dùng thì không nghi, đã nghi thì không dùng, tướng quân đã
dùng chúng tôi mà cứ phải nhắc nhở chúng tôi kĩ càng, vậy là nghi hay không
nghi.- Đặng Cảnh Xuyên là Tam Thiên Tướng Quân, chỉ huy một đạo quân 3000 lính
chính quy, có nhiệm vụ bảo vệ Thủ Phủ của Châu Nam Bình là Huyện Kiên Mỹ và
cũng là tay tướng giỏi nhất dưới trướng Tri Châu Nam Bình Trần Khảng. Để chuẩn
bị chiến dịch tận diệt Hoàng Anh Kiệt, tổng cộng hơn 2 vạn quân đã được điều
động, gồm 1 vạn quân thủy do Lee Dea Si chỉ huy và 1 vạn quân bộ huy động từ
Châu Nam Bình.
Vị võ quan này nói rất đúng, ta hết sức xin lỗi. – Lee Dea Si vốn là người
quân tử, thấy sai thì nhận. Hơn nữa, Lee Dea Si cũng biết mình lúc này không
có danh tiếng trong quân đội, nên nhiều người cũng chưa thật phục.
Lần này quân ta đánh, không phải là đánh tan quân địch, mà cốt là dụ hết kẻ
địch trong dân ra, một mẻ hốt sạch, cho nên việc giữ bí mật rất cần thiệt,
tướng quân dặn thế cũng không sai lắm.- Nguyễn Thông- là tham mưu của Đặng
Cảnh Xuyên vội chen lời, làm dịu bầu không khí và nâng Lee Dea Si lên một
chút. Thông và Xuyên là anh em nối khố, cởi truồng tắm mưa từ nhỏ, lớn lên
cùng nhau tòng quân. Xuyên tuy có tài dùng binh, giỏi võ nghệ, đối với lính
như anh em, cha con nhưng ăn nói không khéo, dễ làm mất lòng thượng cấp, còn
Thông giỏi văn thông sử, khéo ăn nói và giỏi quan hệ nên Thông về giúp Xuyên,
làm tham mưu cho Xuyên trong việc quan hệ với đồng cấp và thượng cấp.
Tại hạ cũng không có ý mạo phạm, chỉ là hơi bộc trực một chút, cũng xin
ngài thứ lỗi!- Đặng Cảnh Xuyên cũng chẳng phải kẻ gàn, chẳng qua hơi thẳng
tính.
Vậy quân ta bắt đầu hành động. Hẹn khi bắt được giặc ta sẽ cùng nhau nâng
chén rượu mừng.
Theo đúng như kế hoạch, lính bộ binh từ mạn bắc Châu Nam Bình bắt đầu vượt
sông và tổ chức các cuộc tấn công và mạn nam, đặc biệt là các làng xã có quân
đội hiện diện. Sự cướp bóc và giết chóc là khó tránh khỏi, khiến người dân mạn
nam hết sức phẫn nộ, họ yêu cầu Hoàng Anh Kiệt phải đánh lại, họ sẵn sàng gia
nhập nghĩa quân.
Lòng dân như nước, nước nâng thuyền vượt chỗ cạn, cũng đưa thuyền tới nơi hiểm
địa, kẻ cầm lái, phải biết nhìn thế con nước mà tiến lùi, nếu không, dù cho đi
thuyền vào cái mương cũng có thể bị lật.
Hoàng Anh Kiệt nhân lúc lòng dân dâng cao, liền tế cáo trời đất, khai quốc
xưng vương, làm một gã tiểu vương mới 14 tuổi, tay cầm hơn 1 vạn binh lực,
chuẩn bị đánh tan kẻ địch. Sử sách thường gọi đây là Khởi Nghĩa Hồng Bàng, do
kết hợp tên của hai khu vực chính cung cấp quân đội và nhân lực lúc này là
huyện Hồng và làng Bàng.
Hoàng Anh Kiệt gấp rút chuẩn bị phương án đối phó, một mặt lệnh cho chú mình
là Hoàng Mạnh Hưng đốc quân ngăn địch, còn mình ở hậu phương chuẩn bị lương
thực, tiền bạc và huấn luyện thêm binh sĩ, chuẩn bị chiến đấu tổng lực.
Đi đôi với chuẩn bị lực lượng, công tác săn lùng gián điệp diễn ra hết sức
mạnh mẽ, hệ thống tình báo dựa vào sự giúp đỡ của dân chúng đã khiến mọi việc
diễn ra nhanh chóng, rất nhiều gián điệp bị bắt. Bên Quân Báo ngày đêm tăng
cường thẩm tra tin tức. Đặc biệt Kiệt còn nhờ họ Bùi tăng cường điều tra giúp,
và thế là hồi lâu sau, thì thân phận của Mi Na cũng bị lộ
Không ngờ cậu lại là cháu gái của Lý Đại Thủy.
Sao cậu lại biết?
Cả huyện này biết chứ đâu mình tôi! Bên Quân Báo họ tra ra được từ một tay
gián điệp về vụ cháu gái Lý Đại Thủy mất tích, và họ Bùi bằng thứ phép màu có
tên gọi là tiền đã biết được mặt mũi cô cháu gái đang mất tích của Lý Đại
Thủy.
Chuyện ấy là không thể nào?
Tại sao lại không thể chứ? Dù sao làm bạn với cậu cùng vui, mấy ngày nay
được ăn cơm công vụ, được cho nghỉ việc này,…
Giúp tôi thoát khỏi đây đi!
Cậu đùa hả? Ở đây canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, lại thêm thân phận của
cậu đã lộ, đừng nói tôi chỉ là một người hầu bàn, à mà bây giờ cũng sắp được
cho nghỉ việc rồi. Chứ tôi có là Hoàng Anh Kiệt cũng chẳng thể nào tự ý thả
cậu được.
Trong khi hai người đang nói chuyện phiếm, đột nhiên ngoài cửa phòng giam vang
lên tiếng mở khóa, Bùi Duy Sơn bước vào, nét mặt trông đúng kiểu mấy thằng sắp
hấp diêm con gái nhà lành trong phim cổ trang ngày xưa. Keo vội cúi người
chào, Bùi Duy Sơn cũng chả thèm nhìn tên hầu bàn thấp kém kia, gã đang mải
nhìn Mi Na.
Tên hầu bàn, cút!- Bùi Duy Sơn vứt cho Keo một lạng túi bạc vụn,
Chuyện này!
Nhóc, mày tưởng mình là gì hả, muốn làm anh hùng à? Hay là muốn ở lại học
hỏi một chút.
Đồ khốn, nếu mi dám làm gì ta, ông nội ta sẽ không tha cho mi đâu.
Ha ha ha! Ông nội cô có khi còn cảm ơn ta ấy chứ, đáng lẽ cháu gái mất tích
một mình, ta lại trả lại kèm một đứa chắt ngoại.
Khốn kiếp! Mi đừng hòng.
Chế phục cô ta lại, nhưng giữ cho ả tỉnh táo nhé. Có thế mới vui.
Bọn bảo tiêu của Bùi Duy Sơn mở cửa buồng giam, rồi lập tức ra tay khống chế
Mi Na. Với những tên võ sư như bọn chúng, kĩ năng cầm nã thủ đỉnh cao khiến Mi
Na không tài nào cựa quậy nổi, thậm chí miệng được nhét giẻ, dù có muốn tự sát
cũng còn không thể nữa là. Sau khi đã trói chặt Mi Na trên chiếc bàn lớn nhất
nhà giam, tất cả bọn bảo tiêu đều bỏ ra ngoài cửa canh phòng.
Bùi Duy Sơn đang thao thao bất tuyệt, thì ngạc nhiên khi thấy ánh mắt của Mi
Na. Nó không phải là sợ hãi mà là hi vọng, tất nhiên là Bùi Duy Sơn chả ngu
khi nghĩ rằng cô nàng này lại thích mình. Y toan quay đầu thì bị hai cánh tay
rắn chắc kẹp chặt cổ, và toàn bộ cơ thể y bị nhấc bổng lên. Chỉ vài giây gì
đó, Sơn thấy mê muội và mất hết ý thức.
Keo xuất hiện như một vị thần, cứu Mi Na ra khỏi cảnh địa ngục, và ngay khi
vừa được tháo giẻ khỏi miệng, mặc cho Keo liên tục ra dấu im lặng, cô nàng ôm
cậu ta và khóc tưng bừng. Tất nhiên là bên ngoài thì cho là Sơn thích nghe
tiếng cô nàng khóc, nên không ai bước vào. Khóc hồi lâu, tỉnh người lại, Mi Na
mới thấy rằng mình đang ôm một cậu con trai, hơn nữa cậu ta hôi rình, nên toan
xô ra.
Sau khi hai người đã trốn đi rồi, bảo tiêu bên ngoài thấy im ắng quá, liền lao
vào kiểm tra, phát hiển Bùi Duy Sơn bị đánh ngất. Thế là họ vội cử người đi
tìm khắp nơi, đồng thời đưa Sơn đi ra chỗ đại phu. Tỉnh lại rồi, Sơn nhất
quyết đòi tìm cho ra bằng được kẻ nẫng miếng mồi ngon của gã. Và sau một hồi
điều tra, tất cả phát hiện tên Keo- hầu bàn đã biến mất. Do gã này thường đưa
cơm vào nhà giam nên có lẽ biết chỗ đi lại bí mật chi đó. Sơn vội cho người đi
vẽ chân dung gã kia lại để truy tìm.
Thưa, bức họa chân dung của tên Keo đã vẽ xong!
Mẹ, đưa ta xem thử tên khốn gan to tày đình đó mặt ngang mũi dọc ra làm sao
nào?- Bùi Duy Sơn hùng hổ lao tới giật bức họa. Và khi mắt Sơn nhìn vào bức
họa đó, thì miệng khô khốc lại, người run như cầy sấy.- Bà mẹ nó, Hoàng… Anh …
Kiệt.