Tạo Lập Danh Tiếng (5)- Chuẩn Bị Kêu Gọi Đầu Tư


Người đăng: PTQDung

Quyển I: Khởi nghĩa Hồng Bàng

Chương 11: Tạo lập danh tiếng (5)- Chuẩn bị kêu gọi đầu tư


  • Kiệt à, vụ mùa đã chỉ còn chừng 2 tháng nữa, mọi người phải bắt đầu quay
    lại với những cánh đồng, nên con cố gắng lo liệu một mình nhé.- Mẹ của Kiệt
    thông báo với cậu chỉ một câu như thế về thử thách gian truân sắp tới.


  • Nhưng để tưới nước cho tất cả những bãi ủ phân và bãi nuôi giun, con sẽ
    phải đi đi lại lại những hơn 100 lần với những cái xô trĩu nước trên con đường
    dài những 150 thước ( một thước là vào cỡ khoảng 0.4 m, vậy là 150 thước là
    60m, nhân với 100 lần đi và 100 lần về là vào khoảng 1.2 km). Hơn nữa tất cả
    người trong làng đều bận thế cả, thì đám nhóc bạn con sẽ cũng lui ra, vậy là
    con và anh Minh, nhóc Hùng phải càng đáng hết ư.


  • Nhóc à, con nhà nông đâu ai sợ khó nhóc. Hơn nữa dù rằng phân bón của con
    có tốt, nếu không làm đất, dọn cỏ, chống úng, chống hạn, chuẩn bị giống, … thì
    cũng không thể có một vụ mùa tốt tươi. Gà, vịt, lợn tuy có béo lên, nhưng
    chúng phải rất lâu mới có thể đem lại nguồn lợi chính cho nhà ta.


Mẹ cậu nói không sai, công việc nhà nông chính là thế: nhất nước nhì phân tam
cần tứ giống, dù phân đứng thứ nhì nhưng nếu chỉ có nó cũng không được một vụ
mùa tốt. Mà với nhà nông, mất mùa là coi như xong.

Ban đầu Kiệt, Minh và Hùng cũng cố gắng hết sức mình, nhưng chỉ sau 1 tuần,
Kiệt quyết định phải chế tạo máy móc. Công việc không hẳn là quá sức, nhưng
nếu có cái đầu với một mớ kiến thức mà lại không chịu vận dụng thì quá phí.
Hơn nữa Kiệt cũng lười thật.

Để vận chuyển nước dễ hơn, Kiệt quyết định đào một con mương nho nhỏ, nhưng
kéo dài tới hết khu ruộng để cậu ta có thể lấy nước dễ dàng. Để bơm nước vào
trong mương thì thứ mà Kiệt định làm là một chiếc máy bơm nước tận dụng sức
gió.

Nếu chế thành nguyên một cái máy thì là điều không thể với Kiệt lúc này nên
cậu quyết định chia để trị, đó là sẽ dùng một hệ thống bơm nước gồm 3 thành
phần: phần cung cấp năng lượng- cánh quạt đón gió, phần truyền tải lực và phần
bơm. Phần bơm gần như là dễ nhất khi Kiệt chỉ cần làm lại một cái bơm nước như
trước đây, có điều phải tăng công suất lên. Hai thứ còn lại thì phải chế tạo
từ đầu.

Sau nhiều giờ vắt óc suy nghĩ mấy phương án nhưng đều có chỗ mắc mứu, Kiệt
liền đem chuyện này bàn bạc với anh trai và đám bạn khi cả bọn đi chơi khuya.
Ba ông thợ da hơn ông Gia Cát mà. Ấy thế mà, chỉ riêng việc giới thiệu mục
đích chế tạo và những mường tượng sơ khai của Kiệt về cái máy, cũng đã làm cậu
phải trình bày sùi cả bọt mép.

Không như ở phương tây, ở phương đông, cối xay gió không thịnh hành. Sau cùng,
Kiệt đành làm tạm một cái chong chóng bằng lá cây để dễ nói. Nhìn món đồ chơi
mới lạ- thực ra thì ở Trái Đât, chong chóng tới tận thế kỷ 19 mới xuất hiện-
bọn nhóc rất khoái. Với giáo cụ trực quan vừa chế tạo được, bọn nhóc kia cũng
hiểu hơn về thứ Kiệt định chế tạo. Khi tạo ra một cái chong chóng khổng lồ với
những cánh quạt lắp trên một cái trục, khi có gió cánh quạt sẽ quay, và trục
lắp cánh quạt cũng quay theo. Ở phần đầu kia của trục lắp cánh, Kiệt sẽ dùng
một hệ thống tay quay con trượt để truyền chuyển động quay thành chuyển động
tịnh tiến. Nối tiếp với hệ thống tay quay con trượt này là một hệ thống tay
quay con trượt khác để biến chuyển động tịnh tiến thành chuyển động quay- quay
cho bơm nước hoạt động.


  • Muốn làm một cánh quạt to thế này thì có khi ta phải dùng là chuối mất.


  • Vớ vẩn, bất kể thứ lá gì cũng chả chịu nổi bị gió thổi mạnh liên tục như
    vậy. Liệu có loại gỗ nào vẫn đủ cứng dù tao bào nó mỏng tới mức gió có thể gây
    tác động lên không nhỉ. Tâm, nhà mày có thể làm được thứ như thế không.- Kiệt
    quay sang hỏi Tâm.


  • Nhà em thì ít khi làm loại yêu cầu đặc biệt thế này, để em về hỏi thử. Thứ
    bố em làm mỏng nhất chỉ cỡ nửa đốt ngón tay.


  • Dày quá!- Kiệt lắc đầu.


  • Vậy phải mỏng đến thế nào.


  • Mỏng cỡ lưỡi dao.


  • Vậy thì khó lắm.


  • Đồ gỗ không được, thế đồ sắt thì sao hả anh!- Vũ Văn Đặng là con ông thợ
    rèn, nên đánh tiếng thử xem liệu có thể bắt mối làm ăn nữa với Kiệt hay không.


  • Quá nặng, muốn làm cánh quạt bằng sắt thì nó phải thật lớn.- Kiệt lắc đầu.
    Ở thế giới cũ, một cái cánh quạt gió bằng kim loại trên những máy phát điện
    gió có lẽ phải dài hàng chục mét ấy chứ.


  • Lớn đến mức nào.


  • Lớn tới mức không tưởng tưởng nổi đâu.- Kiệt chốt câu chuyện.


  • Có thể dùng nan tre không!- Đúng lúc này, Đào Thùy Linh phát biểu


  • Nan tre!


  • Giống như cái quạt nan này này!- Đào Thùy Linh vừa nói vừa giơ cái quạt nan
    ra


  • Ờ nhỉ!- Đào Văn Bắc thích chí hét, vừa mân mê cái quạt vừa bình luận- Không
    quá dày, đủ cứng cáp, quá đúng ý anh rồi còn gì.


  • Nó có thể cứng hơn không.- Kiệt cẩn thận vặn vẹo cái quạt một tí, cái quạt
    chưa đủ cứng theo ý cậu.


  • Ta có thể gia cố thêm bằng nẹp.


  • Cũng nên làm thử.


  • Thế thì khó lắm, làng mình không có nhiều tre để thử đâu.- Nguyễn Quảng đột
    nhiên chen miệng- Em từng làm thuê nhiều em biết- tre làng mình không nhiều,
    mà nan tre có nhiều tác dụng, nhất là để làm lạt buộc cây dây leo như mướp,
    bầu, bí,…


  • Nếu anh muốn có đủ nan tre, không phải là không thể. Nhà của em có bụi tre
    rất to.- Đào Văn Lộc thỏ thẻ


  • Nhà bá hộ Đào đúng là có bụi tre to thật, nhưng mà muốn chặt được mấy cây
    tre ấy cũng không đơn giản đâu. Anh đừng quên lần trước tuy anh bày cho ông
    bác em một trò chơi cực thú, nhưng đừng quên bác ấy chịu bán bnf ao cho nhà
    anh với giá tiền đủ hời cho bản thân bác ấy.- Đào Văn Bách dội gáo nước lạnh
    là sự thật phũ phàng xuống sự nhiệt tình của mọi người.


Đúng vậy, bá hộ Đào lần trước có cho nhà họ Hoàng mua được phần bùn ao để về
nuôi giun, Kiệt cũng góp sức khi giúp lão ta tìm ra một trò giải trí, nhưng
không có số tiền nhà họ Hoàng bỏ ra thì đừng hòng. Bây giờ, thứ mà Kiệt muốn
làm là cái cậu đang tự chủ trương, cần hoàn thành trong thời gian ngắn, đã vậy
lại không hề được kiểm nghiệm từ trước, nên khó lòng mà cả dòng họ ủng hộ như
trước.


  • Lộc, Linh, hai người liệu có cách nào đề thuyết phục bá hộ Đào không?-
    Hoàng Anh Minh vốn luôn im lặng chợt hỏi.

Nghe Anh Minh nói, tất cả đột ngột quay đầu nhìn hai chị em Linh, Lộc. Nhưng
trước sự kỳ vọng của mọi người, hai chị em Linh và Lộc lắc đầu.


  • Không phải chúng em không muốn giúp, nhưng việc này quả thực nằm ngoài khả
    năng của bọn em. Cái anh định xin là cả một số tiền lớn đấy.

Nói đến tiền, nhất là một món tiền lớn, tất nhiên bọn nhóc bắt đầu chùn bước.
Không đứa nào trong số chúng có tiền cả.Vậy kế hoạch đành bỏ xó? Đừng hòng,
Hoàng Anh Kiệt nếu chịu từ bỏ sớm như vậy thì không đáng mặt nam nhi, không
đáng với việc được ban cho một cuộc đời mới.


  • Nói cho mình biết chi tiêu của gia đình cậu cho việc đồng áng đi Linh.


  • Dạ?- Cả Linh, Lộc và mọi người nghe thế thì ngơ ngác một hồi.


  • Cậu định dùng chiếc máy này để giúp bá hộ Đào làm việc coi như trả nợ hả?


  • Đúng một phần, nhưng nếu chỉ có thế thì chưa thực sự đủ để mình có thể
    thuyết phục được ông bá hộ. Mọi người phải giúp mình mới được.


  • Giúp như thế nào? Nói trước là bọn mình chỉ có sức chứ không có tiền đâu?


  • Không cần sức cũng không cần tiền, chỉ cần trả lời mấy câu hỏi thôi.


  • Thế thì được!- Tất cả cùng đồng thanh đáp lại.


Hoàng Anh Kiệt bắt đầu đặt câu hỏi.


  • Để tưới tiêu một mẫu ruộng thì phải mất bao lâu?


  • Nếu thuê người làm thì trả bao nhiêu cho một người một công? Tính công cho
    họ ra sao?


  • Công việc có phân ra nặng nhẹ không? Ruộng cao hơn có được tính nhiều công
    hơn không?


  • Việc thuê người ngoài như thế tốn hơn hay để người ở trong nhà tự làm tốn
    thời gian hơn?


-…

Không chỉ hỏi người trả công, kẻ làm thuê cũng được hỏi, để tránh tình trạng
phiến diện, một chiều. sau đó, cậu lập một bảng biểu để tính toán lượng tiền
dùng cho việc thuê mướn nhân công. Số tiền rất đáng kể, đủ để bất kỳ ai cũng
phải nhăn mặt, nhất là khi lượng ruộng đất mà họ Đào sở hữu không phải con số
nhỏ. Kiệt tin rằng nếu như có thể bớt đi việc chi tiêu từng này tiền hàng năm,
vị bá hộ nọ sẽ rất sẵn lòng ủng hộ mấy cây tre. Tiếp theo, Kiệt bắt đầu hỏi
Tâm và Đặng về các vấn đề kỹ thuật để xem liệu bố chúng nó có thể làm được
những món cậu định chế không. Nếu làm không được hoặc giá thành quá cao, cũng
sẽ là vấn đề lớn. Làm gì thì làm, không thể làm việc lỗ vốn.


  • Đấy là thứ gọi là hệ thống chuyển động tay quay con trượt.- Kiệt bắt đầu vẽ
    ra và mô tả hoạt động của nó.


  • Không khác gì cái tay cầm của cối xay cả.


  • Đúng thế, đại khái nguyên lý thì là thế.


  • Vậy thì bố em làm ngon.


  • Làm được là một chuyện, bền hay không, giá cả thế nào?


  • Theo anh giá cả thế nào là phù hợp?


  • Khó nói lắm, chuyện làm ăn mà! Chú về hỏi bố cho kỹ, làm sao tạo được thứ
    thỏa mãn yêu cầu là bền và rẻ.


  • Thế là khó anh ạ!


  • Muốn làm ăn được thì phải xông vào chỗ khó khăn, chứ chỗ dễ thì làm quái gì
    còn nữa ? Còn thằng Đặng, mày về nói bố làm cho anh mấy thứ này nè.


Kiệt nói xong thì vẽ ra mấy cái bánh xe ròng rọc. Ban đầu, Kiệt định dùng gỗ
cho tiện, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu quyết định dùng kim loại. Thứ nhất
là nếu dòn quá nhiều việc cho bố của Tâm, thì công việc của chú ấy sẽ sao
nhãng, khó bắt kịp tiến độ. Thứ hai, lọc sàng xuống nia, Tâm là em họ Kiệt,
Đặng cũng là bạn bè, người cùng làng, không xa lạ, nếu có đơn hàng của Kiệt,
cuộc sống của nhà Đặng sẽ thêm phần tốt hơn, giúp được là tốt. Thứ ba, quan
trọng nhất, là Kiệt sống ở thời đại bùng nổ thông tin, đọc quá nhiều để biết
rằng con người tính tham lam, được nhiều sẽ thành quen, đến khi không được thì
oán giận, nên trong quan hệ làm ăn thì cho dù có là người thân cũng phải thật
cẩn trọng và sòng phẳng. Ngoài ra, còn có một lý do phụ nho nhỏ khi chế bộ
bánh lăn của ròng rọc bằng sắt là để tận dụng,, người ta có thể dùng những
chiếc ròng rọc này cái máy bơm nước chạy bằng sức gió này, còn có thể dùng để
tạo máy cơ đơn giản, phục vụ công việc khác.


  • Thứ này có làm được không ? Nó là một bánh xe có thể quay quanh trục của
    nó, có rãnh để đặt dây và có móc để treo… Kích thước là vào khoảng 2/3 gang
    tay. Dày nửa gang tay. Rãnh sâu khoảng một đốt ngón tay rưỡi.


  • Có !- Đặng đáp luôn.



Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite - Chương #11