Người đăng: nobita_0712
-Sưu Hồn Thuật...
Huy đưa bàn tay của mình ra,bàn tay tràn ngập hồn khí kỳ dị chui vào trong đầu
của Vân Long,khiến cho hắn trợn mắt há miệng,vẻ mặt sợ hãi.
1 lát sau..
-Hừ...
Huy thu lại bàn tay của mình,vẻ mặt cười lạnh nhìn Vân Long,tên này đã chứng
kiến gần như hết mọi thứ của hắn,nếu để cho hắn truyền ra bên ngoài,như vậy
phiền phức không nhỏ sẽ tìm tới.
-Ngươi....
Vân long đứng lên,vẻ mặt ngơ ngác nhìn Huy,hắn đã bị Huy lấy đi mất ký ức của
trận đấu,nên có vẻ nghi ngờ khi tại sao hắn lại đứng ở trên này.
-Được rồi,ngươi thua rồi...
Bên dưới Thanh Hư lão giả nhìn Vân Long nói.
Hành động lấy đi ký ức của Huy ở đây là chuyện nên làm,bởi vì mỗi 1 võ giả đều
có hậu chiêu của mình,họ không muốn ai đó biết được,ở đây cũng vậy,nếu như
không giết đối thủ thì có thể lấy đi ký ức đó,chuyện đó không ai có thể nói
được.
-Ta thua...làm sao có thể...
Vân Long vẻ mặt cười nhạt nhìn Huy.
Làm sao hắn có thể thua 1 tên phế vật này,ký ức về trận đấu đã mất đi khiến
cho Vân Long không thể nào chấp nhận được lời nói của Thanh Hư lão giả,thân
ảnh lại muốn lao lên,nhưng 1 thanh kiếm bay tới chặn trước mặt hắn,chính là
thanh kiếm của Lâm Kiếm.
-Đúng vậy,ngươi thua rồi...
Lâm Kiếm lạnh nhạt nói.
Vân Long trợn mắt nhìn Lâm Kiếm,đến tên này cũng nói như vậy thì chắc chắn là
hắn đã thua rồi,vì tính cách của tên Lâm Kiếm này,hắn là người hiểu rõ nhất.
-Hừ...
Vân Long nhìn Huy hừ lạnh 1 tiếng,sau đó hắn nhảy xuống lôi đài,thân ảnh nhanh
chóng rời đi,thời gian 1 ngày trong động phủ không còn lại nhiều,nên hắn phải
tranh thủ kiếm được đồ tốt,nếu không sẽ rất lãng phí.
Nhưng tu vi chỉ là Hồn Vương đỉnh phong nên hắn cũng biết điều mà tìm lôi đài
cho mình,từ Hồn Linh trung kỳ trở đi,hắn không dám nhưng Hồn Linh Sơ Kỳ trở
xuống,hắn hoàn toàn tự tin vào mình.
Vù...
Từ bên trên,phong ấn cục đá đã mất,nó rơi vào trong tay của Huy,Huy nhìn cục
đá trong tay của mình,vẻ mặt vô cùng hài lòng,cầm trong tay,hắn có thể cảm
nhận được khí tức vô cùng âm u,quỷ dị,đồ vật bên trong chỉ sợ đến hắn cũng
không tưởng tượng được.
-Sao rồi...
Huy từ trên lôi đài nhảy xuống,2 người Airi và Nata đi tới,vẻ mặt quan tâm
hỏi.
-Không sao,ai có thể làm gì được phu quân của 2 người cơ chứ..
Huy cười cười nhìn 2 người nói.
Đám người kia không có mắt nhìn,chỉ biết nhìn thấy những thứ tầm thường kia mà
thôi,nhưng những thứ tốt thật sự thì nhìn rất là bình thường,tên Vân Long chạy
tới khiêu chiến hắn cũng là vì thù oán cá nhân mà thôi,không phải nhắm vào đồ
vật bên trong,nếu như mà đám người kia biết được lai lịch của thứ này,chỉ sợ
không chỉ Hồn Hoàng mà Hồn Tôn,Hồn Thánh cũng phải tìm tới hắn.
-Hừ....
Nata nhìn Huy hừ lạnh 1 tiếng,nàng chưa thấy hắn nghiêm túc bất cứ 1 lúc nào
cả,bên cạnh Airi lạnh nhạt nhìn Huy,vẻ mặt cũng không quan tâm tới gì hắn
nói,ở với tên này từ lâu,nàng thừa biết tính cách của hắn như thế nào.
-Được rồi,chắc là không có ai để ý tới nơi này đâu,chúng ta đi xem bọn họ đi..
Huy cùng với Airi và Nata chạy tới bên cạnh Như Doanh,nàng là tu vi yếu nhất
nên nàng không có khiêu chiến,thêm cả những thứ này không có gì khiến cho nàng
động tâm cả,nên hầu như Như Doanh chỉ tới xem chuyện vui mà thôi,thấy Huy chạy
tới,Như Doanh khẽ cười.
Bên ngoài Thần Hồn Đế Quốc.
Hoang Mạc..
Hoang Mạc là nơi tiếp giáp với Thần Hồn Đại Lục.nếu như muốn từ đế quốc này đi
tới Viêm Huyền Đế Quốc thì phải đi qua Hoang Mạc này,lúc này bên trên Hoang
Mạc,hiện lên 1 thân ảnh,nàng như là 1 bóng trắng di chuyển giữa Hoang
Mạc,người này chính là Bạch Y.
-Hiện Thần Phù...
Bạch Y đang di chuyển bỗng dừng lại,trong tinh giới của nàng có thứ gì đó động
đậy,nàng nhanh chóng dừng lại,lấy trong tinh giới của mình ra 1 tinh phù,chính
là Hiên Thần Phù,thấy nó đang động đậy,nàng truyền vào trong đó tinh thần lực.
-Tuyết Tỷ,có chuyện gì sao?
Hiện Thần Phù bay lên trên không trung,ngay sau đó hiện ra 1 thân ảnh,người
này chính là Giang Tuyết.
Nhìn thấy Giang Tuyết như có chuyện muốn nói,Bạch Y hỏi.
-Muội đi qua mấy đế quốc kia,nhớ để ý cho ta 1 người...
Giang Tuyết hư ảnh nhìn Bạch Y nói.
-Ai vậy?
Bạch Y ngạc nhiên lên tiếng..
-1 tên nam nhân...
Giang Tuyết vẻ mặt có phần không đúng nói,đây chính là nàng muốn Bạch Y để ý
tới tên nam nhân đang thất lạc kia.
-Ồ,Tuyết Tỷ của ta lại có lúc để ý tới nam nhân hay sao,động lòng xuân rồi hả?
Bạch Y vẻ mặt trêu chọc nói,nàng không ngờ cũng có lúc nghe được Giang Tuyết
để ý tới 1 nam nhân.
-Bậy nào,nếu như muội tìm thấy 1 tên,không đẹp không xấu,trên mặt lúc nào cũng là nụ cười với ánh mắt vô sỉ hèn mọn,nếu như gặp hắn thì báo cho ta...
Giang Tuyết nói.
-Người như vậy vẫn còn tồn tại hay sao?
Bạch Y cười nói.
-Nhưng muội hỏi,tên này có gì liên quan đến tỷ vậy?
-Hắn sao,ta nói ra chưa chắc muội đã tin đâu.
Giang Tuyết vẻ mặt khác lạ,ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Bạch Y nói.
-Muội muốn biết...
Bạch Y nhìn biểu cảm của Giang Tuyết,ánh mắt nghi ngờ,nàng chưa từng nhìn thấy
Giang Tuyết lại có biểu cảm như vậy cả.
-Vậy sao,hắn chính là phu quân của ta đấy...
Giang Tuyết liếc mắt nhìn Bạch Y,nàng nói 1 câu khiến cho Bạch Y thẫn thờ.
Nhìn thấy Bạch Y vẫn còn đang chết đứng,Giang Tuyết lấy ra 1 mảnh giấy,nàng
đưa hồn khí lên trên tờ giấy,ngay sau đó chỉ thấy nàng khẽ vung tay,gương mặt
của Huy hiện lên trên tờ giấy,sau đó đưa tới trước mặt Giang Tuyết.
-Hắn như này,nếu như gặp được hắn thì dù có phải làm gì cũng phải trói hắn mang về cho ta.
Giang Tuyết nhìn Bạch Y nói.
-Tên này là phu quân của tỷ,sao có thể?
Bạch Y nhìn gương mặt trong tờ giấy,giật mình nói,đúng như là miêu tả của
Giang Tuyết,không xấu không đẹp,gương mặt lúc nào cũng có nụ cười vô sỉ.
-Không riêng gì ta,hắn cũng là phu quân của Đại Tỷ của chúng ta đấy...
Giang Tuyết để lại 1 câu nói trước khi biến mất,lại khiến cho Bạch Y chết
đứng,lần này so với lần trước là ngạc nhiên vô cùng,như là sét đánh ngang tai
vậy.
-Khà khà,là như vậy sao,mấy tỷ tỷ cũng có nhiều chuyện mà muội đây vẫn chưa biết nhỉ..
Bạch Y nghiến răng,ánh mắt hiện lên sát khí ngùn ngụt nói.
Sau đó chỉ thấy thân ảnh của nàng càng trở nên nhanh hơn trên Hoàng Mạc,sát
khí trên người của nàng khiến cho đám yêu thú trên Hoang Mạc không 1 con nào
dám đến gần.
Hắc Phong Sơn.
Quay trở lại với Huy.
Lúc này hắn cùng với 3 người Airi,Nata và Như Doanh,4 người đang chứng kiến
trận đấu trên lôi đài của Băng Cơ,người tới khiêu chiến không ai khác chính là
1 cường giả của Tuân Gia,tên này có tu vi Hồn Hoàng Sơ Kỳ,hiển nhiên là vừa
được kỳ ngộ trong động phủ,tu vi vừa đột phá xong.
-Tên này bị ngu sao,lại đi khiêu chiến nàng.
Như Doanh nhìn tên võ giả đứng trên lôi đài,vẻ mặt ngạc nhiên nói.
Huy đứng bên cạnh,vẻ mặt cười nhạt nhìn,1 tên này không đủ để làm khó Băng Cơ
đâu,nhưng hắn không tìm ra được hắn lấy đâu ra tự tin để đối phó với nàng cơ
chứ,tên kia vừa mới đột phá Hồn Hoàng mà thôi,tu vi còn chưa có ổn định lại đi
khiêu chiến 1 Hồn Hoàng mạnh hơn mình mấy lần như Băng Cơ.
-Võ Hồn Địa Liệt Viên...
Tên võ giả kia nhìn Băng Cơ,hắn biết nàng không phải là 1 Hồn Hoàng bình
thường,vì thế hắn không cần gì phải ẩn giấu cả,nếu như muốn đánh bại được nàng
chỉ có cách bộc lộ hết chiến lực mà thôi,sau đó chỉ thấy sau lưng của hắn hiện
lên 1 hư ảnh yêu thú,đây chính là võ hồn của tên này.
-Địa Liệt Viên,thì ra đây là thứ khiến cho ngươi tự tin sao!
Huy nhìn võ hồn sau lưng tên kia,vẻ mặt cười nhạt,hắn cũng có chút bất ngờ vì
võ hồn của tên này,Địa Liệt Viên võ hồn là 1 võ hồn không yếu,mà tác dụng của
nó vô cùng lớn,mỗi lần triệu hồi võ hồn khẽ khiến cho chiến lực của chủ nhân
tăng lên mấy phần,nhìn đẳng cấp của võ hồn tên kia,có thể tăng lên cho hắn 3
phần chiến lực,cũng là 1 phần chiến lực tăng thêm vô cùng đáng kể.
-Địa Liệt Viên Kích...
Tên kia lấy ra binh khí của mình,chính là 1 bảo kích,mũi kích hiện lên vẻ sắc
lạnh,đẳng cấp của binh khí này không yếu,là Huyền cấp thượng phẩm bảo kích.
Địa Liệt Viên võ hồn xuất hiện khiến cho hắn cảm thấy hồn khí trong cơ thể
tăng lên vài phần,hắn nắm chặt bảo kích trong tay của mình,thân ảnh lao thẳng
tới Băng Cơ phía đối diện.
-Hừ...
Băng Cơ nhìn tên võ giả lao tới trước mặt,trong tay của nàng xuất hiện song
đao của mình,nàng hừ lạnh 1 tiếng,ngay sau đó thân ảnh của nàng biến mất tại
chỗ,song đao trong tay vung lên những đừng cong kỳ dị.
-Tuyết Liên Trường Dạ...
Chỉ thấy song đao của Băng Cơ chém ra 2 đường hào quang màu trắng,lao thẳng
tới trước mặt tên võ giả.
-Kim Cửu Kích...
Nhìn 2 đường đao quang bay tới trước mặt của mình,tên kia vung lên cây bảo
kích trong tay,hắn đánh ra rất nhiều đạo kích ảnh,chặn lại đao quang của Băng
cơ,2 chiêu thức đụng vào nhau nhanh chóng tiêu triệt lẫn nhau,cả Băng Cơ và
tên võ giả kia lùi về phía sau.
-Võ Hồn Khốn Tuyết...
Băng Cơ nhìn tên võ giả trước mặt,hắn có được võ hồn của mình chúc phúc,chiến
lực tăng thêm vài phần,nếu như nàng không xuất toàn lực chỉ sợ cũng khó mà
thắng được,ngay sau đó,sau lưng của Băng Cơ hiện lên 1 hư ảnh,nhìn như là 1
núi tuyết vậy,võ hồn xuất hiện nhanh chóng biến hóa thành 1 lao ngục lao tới
tên võ giả,ngay sau đó,thân ảnh của nàng cũng biến mất.
-Cái gì?
Tên kia nhìn võ hồn của Băng Cơ lao tới,hắn không ngờ nàng lại có võ hồn kỳ dị
đến như vậy,bảo kích trong tay lại đánh ra rất nhiều kích ảnh đánh tới lao
ngục,nhưng có vẻ như không chặn lại được.
Thấy vậy,tên võ giả quay đầu chạy về phía sau,nhưng 1 thân ảnh hiện lên ngay
trước mặt của hắn,song đao chém ra.
-Cẩn thận!
Huy chứng kiến cảnh tượng bên trên,bỗng hắn hô lên..
Băng Cơ thấy vậy,nàng cảm nhận được chuyện gì đó,chỉ thấy gương mặt tên võ giả
hiện lên nụ cười lạnh,trong tay của hắn hiện lên mấy cây trâm nhỏ,ném thẳng
tới Băng Cơ.
Keng...
Do được Huy nhắc nhở,Băng Cơ vung lên song đao của mình,đánh bay những cây phi
châm của tên kia,sau đó chỉ thấy sát khí trong mắt nàng càng ngày càng
đậm,thân ảnh của nàng biến mất tại chỗ,ngay sau đó không kịp để cho tên võ giả
kịp phản ứng,lao ngục đã lao tới nhốt hắn lại,ở bên trong hắn không thể nào
thoát được,Băng cơ thân ảnh hiện ra ngay sau lưng,song đao đặt lên cổ tên võ
giả.
Xoẹt...
1 đao kết thúc sinh mạng của hắn,tên kia ngã xuống với ánh mắt vẫn không hiểu
chuyện gì.
Băng Cơ thu lại võ hồn của mình,nàng khẽ kiểm tra thân thể nhưng may không bị
trúng ám khí của tên kia,vẻ mặt của nàng hiện lên nụ cười.
1 ngày sau...
-Kết thúc rồi...
Hết 1 ngày,động phủ tự động đưa tất cả những võ giả còn tồn tại ra bên
ngoài,đứng bên ngoài nhìn động phủ đóng lại,Huy vẻ mặt cười nhạt.