Chương 97: Một Kẻ Bất Tài


Trời tối đen như mực, trong ánh sáng đèn nhỏ như hạt đậu. Mã Dược cầm thư trên tay, ánh mắt âm trầm đang sợ hãi xem thư quyển bằng thẻ tre. Tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào mang theo luồng gió làm ngọn đèn trên bàn chập chờn muốn tắt.

“Công Tắc, ngươi đến rồi à?”

Hai mắt Mã Dược vẫn âm trầm, hắn hỏi mà không ngẩng đầu lên.

"Dạ."

Quách Đồ khẽ trả lời, hai tay hắn dấu trong tay áo, dáng vẻ lạnh lẽo đứng sau lưng Mã Dược.

“Công Tắc, ngươi xem cái này đi” Mã Dược đưa thư quyển trong tay cho Quách Đồ ở phía sau: “Đây là tin tức quân thám mã vừa dò được. Chinh lỗ tướng quân Đổng Trác gửi thư cấp báo tám trăm dặm về Lạc Dương”.

Quách Đồ đưa tay tiếp nhận, hắn đến trước ngọn đèn vội vã đọc. Sắc mặt Quách Đồ trở nên khiếp sợ. Hắn thất thanh nói: “Bắc Cung Bá Ngọc, Lý Đồng Hầu, Biên Chương tất cả đã chết. Hàn Toại đã đầu hàng. Lương Châu đã định. Đổng Trác đã nắm cục diện trong tay sao?”

“Hàn Toại đã đầu hàng thì đương nhiên Đổng Trác đã định được Lương châu”.

Ánh mắt của Mã Dược càng lúc càng lạnh như băng.

Quách Đồ suy nghĩ một lát rồi nói: “Đại đầu lĩnh, Đổng Trác là loài hổ lang, lại có Hàn Toại giúp sức, dưới trướng có nhiều tinh binh. Tây Lương e rằng sẽ rất khó bình định”.

Mã Dược trầm giọng hỏi: “Ý của Công Tắc đường đến Lương Chân đã bị tắc?”

“Nếu đi Lương Châu thì chỉ sợ sẽ bị hại dưới tay Đổng Trác” Quách Đồ khẽ nói: “Lương Châu không thể so với Trung Nguyên. Dân tình thưa thớt, binh lính chủ yếu là kỵ binh. Trung Nguyên ít kỵ binh là nơi tung hoành của quân ta. Nếu chúng ta tiến về Lương châu, sợ rằng chúng ta sẽ bị người khác chế phục, ưu thế mất đi, tương lai sẽ rất ảm đạm”.

Mã Dược cũng cho là vậy. Hoàn cảnh hiện tại đang ủng hộ tám trăm lưu khấu, hơn nữa tám trăm lưu khấu càng đánh càng mạnh. Kỵ binh rất có lợi trong việc công kích. Nếu bạo loạn ở Lương châu đã bị Đổng Trác bình định,, như vậy tên ma vương đó nhấc tay cũng hiệu triệu được hơn vạn thiết kỵ Tây Lương. Tám trăm lưu khấu lại đi Lương châu thì chỉ đi vào chỗ chết. Mã Dược không có cuồng vọng đem hai ngàn kỵ binh đi đối địch với hơn một vạn kỵ binh Tây Lương.

Đổng Trác không hổ là huân trác. Hắn có thể bình định Lương châu nhanh như vậy. Có vẻ như dù Mã Dược có dốc toàn lực cũng không thể nào giết được nhị hổ là Tào Tháo và Lưu Bị. Đổng Trác mạnh như thế hắn cũng không thể chống được.

Đường đi Lương Châu đã không thông. Tám trăm lưu khấu sẽ đi theo hướng nào đây?”

Trong thời gian ngắn, dựa vào việc đánh cướp vùng phụ cận Lạc Dương, tám trăm lưu khấu có thể duy trì được. Nhưng về lâu dài thì sao? Dù sao thì vận số của Đại Hán chưa hết. Hiệu lệnh của Thiên tử vẫn được thiên hạ hưởng ứng. Nếu triều đình điều quân cần vương của các châu quận về thì lúc đó hơn mười vạn đại quân sẽ tụ tập quanh Lạc Dương, lúc đó thì tám trăm lưu khấu sẽ bị đè bẹp.

Quách Đồ trầm ngâm nói: “Đại đầu lĩnh, hôm nay nhìn xem thì thấy quân ta không có đường lui, chỉ có thể vượt qua sông Hoàng Hà, sang Hà Bắc, vượt qua ải Nhạn Môn tiến vào Hà Bắc. Hà Bắc là đất cho kỵ binh tung hoành, hơn nữa Trương Tuần và Trương Cử đang dấy binh làm loạn, thế cục ở đó rất hỗn loạn. Chúng ta có thể lợi dụng cục diện hỗn loạn đó”.

Mã Dược không đáp ứng, hắn lại nói về chuyện hoàn toàn không có quan hệ gì: “Công Tắc, Điêu Thuyền vừa mới đưa tin: đảng Hà Tiến đã mất binh quyền. Dự Châu mục Viên Thuật đã bị điều đi Dương Châu, Ti đãi hiệu úy Viên Thiệu bị biếm đi Bột Hải, Tư Không Viên Phùng, Tư Đồ Viên Ngỗi thăng lên làm thái phó và thái sư. Trong hàng ngũ quan lại cũng có nhiều người theo phe gian đảng thập thường thị. Thập thường thị hoàn toàn nắm giữ triều chính”.

Quách Đồ nghe vậy phấn chấn hẳn lên, hắn hỏi lại: “Hả? Phe đảng của Hà Tiến đã mất binh quyền sao?”

Mã Dược nói: “Chẳng những thế, Hán Linh đế nghe theo lời xu nịnh của Thập thường thịtự chặt tay mình, phái người áp giải hai danh tướng Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung hồi Lạc Dương. Hắn còn phái Thuần Vu Quỳnh, Triệu Dung hai gã thất phu đó đi thống lãnh quân binh ở Dĩnh Xuyên”.

“Hả?” Quách Đồ phấn khích nói: “Có chuyện này sao?”

Mắt Mã Dược lóe lên một tia làm cho người khác phải sợ hãi. Hắn trầm giọng nói: “Cho nên, ta nghĩ……”

Quách Đồ nói: “Tiểu nhân xin rửa tai lắng nghe”.

Mã Dược nói: “Công Tắc. bản đồ”.

Quách Đồ từ sau lưng Mã Dược rút bản đồ từ trong tay áo, trải rộng trên bàn. Ánh mắt Mã Dược sắc như dao chăm chú quan sát bản đồ.

“Tám trăm lưu khấu ở đây. Thiết kỵ của quan quân triều đình ở đây” Mã Dược nói xong, ngón tay hắn chỉ vào Tây Lương, U chân hai địa danh đó. Hắn trầm giọng nói: “Trong đế quốc Đại Hán có duy nhất Lương châu và U châu là nuôi ngựa, lính kỵ mã cũng từ đó mà ra. Bây giờ Lương châu hỗn loạn. Hà Bắc cũng có loạn. Cả hai châu này không thể điều động kỵ binh lớn đến Lạc Dương cần vương”.

Quách Đồ nói: “Nếu có thể phái kỵ binh cần vương, đường xá xa xôi, thiên lý ngàn dặm, để tới Lạc Dương cũng mất mấy tháng trời”.

“Trong vòng mấy tháng các châu hưởng ứng cần vương cũng không thể tiến quân tới Lạc Dương” Mã Dược nói: “Đối địch với tám trăm lưu khấu chỉ có quân Ti đãi(quân của Viên Thiệu chỉ huy), Tây viên và Vũ lâm quân”.

Quách Đồ nói: “Hơn nữa, bách quan và Thiên tử Đại Hán đã như chim sợ tên. Tây viên và Vũ lâm quân thủ thành rất yếu kém, lại không dám xuất thành đối địch”.

Mã Dược chỉ tay vào vùng phụ cận lạc Dương nói: “Lạc Dương bị uy hiếp, chỉ có binh mã của Hà Đông, Hà Nội, Hoằng Nông là trong vòng nửa tháng có thể tới cần vương. Tám trăm lưu khấu thực sự chỉ cần tiêu diệt ba đạo quân cần vương đó”.

Quách Đồ nhắc nhở hắn: “Đại đầu lĩnh, phía đông Hổ Lao quan, ở Dĩnh Xuyên vẫn còn hơn vạn tinh binh. Mặc dù Chu Tuyển và Hoàng Phủ Tung đã bị áp giải hồi kinh, nhưng đạo hung binh đó không thể không đề phòng. Hổ Lao quan tuy hiểm trở, tuy nhiên khí giới của quan quân công thành cũng rất sắc bén. Cao Thuận binh ít, e rằng khó có thể tử thủ lâu dài được”.

“Ở chỗ nào của Dĩnh Xuyên có hơn vạn tinh binh?” Mã Dược cười lạnh như băng. Mắt hắn hiện lên sát khí, hắn lạnh lùng nói: “Chỉ cần không có Hoàng Phủ Tung và Chu Tuyển ở đó, thì sẽ phá dễ dàng như trở bàn tay. Chỉ vì một kẻ bất tài mà làm liên lụy đến ba quân. Ha, ha, ha”.

Quách Đồ sợ hãi hỏi: “Ý của đại đầu lĩnh là muốn tiêu diệt hai đạo quân đó trước?”

“Không sai!” Mã Dược nói: “Trước tiên lui quân để tiêu diệt hai đạo quân đó. Hai đạo quân đó bị tiêu diệt thì đạo quân trung ương tinh nhuệ nhất của đế quốc Đại Hán hầu như không còn. Sau đó chúng ta quay lại Lạc Dương, tìm cơ hội để tiêu diệt ba đạo viên binh quân Ti đãi của Hà Đông, Hà Nội, Hoằng Nông. Quân ta có ít nhất thời gian một tháng để công chiếm Lạc Dương. Một tháng, ha, ha. Một tháng thời gian cũng quá đủ cho chúng ta làm được nhiều chuyện. Trong thành Lạc Dương, lão hoàng đế, các đại thần và hoàng thân quốc thích có chống đỡ được một tháng không?”

Quách Đồ chợt nói: “Tiểu nhân hiểu rồi, Đại đầu lĩnh muốn dụng tâm”.

Mã Dược cười ha hả, trong mắt hắn hiện lên vẻ xảo trá. Hắn trầm giọng nói: “Thượng sách là dụng tâm, trung sách là dụng mưu, hạ sách là dụng binh. Ha ha, công thành”.

Không đợi Mã Dược nói xong, Quách Đồ ngắt lời hắn: “Thành Lạc Dương kiên cố nếu không có nội ứng thì không thể công phá, quân Vũ lâm tinh nhuệ nhất thiên hạ, lại có quân Tây Viên. Nếu như hai đạo quân trực tiếp giao chiến thì thắng bại cũng khó biết trước. Chỉ có Hán Linh đế là kẻ không có ý chí, ngu ngốc. Đại Hán thái bình đã lâu. Kinh đô Lạc Dương hơn trăm năm nay chưa từng bị nạn binh đao. Trong thành, dân chúng và quan viên chắc cũng có đao kiếm, nhưng chưa chắc đã mấy người biết sử dụng”.

"Bình!"

Mã Dược hung hăng đập tay xuống án rồi nói: “Thiên tử Đại Hán là gì chứ, Vũ lâm quân tinh nhuệ là cái thá gì chứ. Lão Tử ta muốn đánh một trận cho hắn phải quỳ xuống xin tha mạng”.

“Đúng, đánh cho lũ quan quân phải quỳ xuống xin tha mạng”.

Mã Dược vừa nói xong, đột nhiên vang lên tiếng đáp lại của Bùi Nguyên Thiệu cùng tiếng bước chân hỗn độn. Bóng người xuất hiện, Bùi Nguyên Thiệu và Chu Thương ngang nhiên tiến vào.

“Bùi Nguyên Thiệu tham kiến đại đầu lĩnh”.

“Chu Thương tham kiến Đại đầu lĩnh”.

Ánh mắt Mã Dược ngưng lại, hắn hỏi: “Nguyên Thiệu, Chu Thương, các ngươi đã về, kết quả thế nào?”

Bùi Nguyên Thiệu hưng phấn, hai tay chà sát vào nhau nói: “Bá Tể, thu được rất nhiều! Phía đông thành thu được hơn một ngàn chiến mã. Bắc thành thu được rất nhiều binh khí. Nam thành lại cướp được lương thảo, binh khí vô số, các huynh đệ còn đoạt mấy trăm chiếc xe ngựa, xe lừa và xe bò để chuyên chở. Số còn lại không mang đi được các huynh đệ đã châm lửa đốt. Ha, ha, ha”.

“Hả?” Hai mắt Mã Dựoc sáng ngời: “Còn cướp được hơn ngàn chiến mã?”

Bùi Nguyên Thiệu trả lời: “Trong đó còn có mấy trăm tuấn mã Tây Vực”.

“Mấy trăm tuấn mã Tây Vực?”

Mã Dược nghe thế rất vui mừng. Hắn cuối cùng cũng tìm được tuấn mã cho trọng giáp thiết kỵ. Cuộc chiến phá vây ở Dĩnh Xuyên, trọng giáp thiết kỵ của Hứa Chử hầu như bị tiêu diệt. Mặc dù vẫn còn hơn trăm bộ áo giáp của trọng giáp thiết kỵ, trong quân cũng có nhiều binh sĩ cường tráng, nhưng hắn lại không tìm đâu ra tuấn mã phù hợp cho trọng giáp thiết kỵ.

“A, đúng rồi” Bùi Nguyên Thiệu chợt nhớ ra điều gì đó. Hắn nói với Mã Dược: “Bá Tề, các huynh đệ ở phía tây thành Lạc Dương bắt được một người tự xưng là đồng hương, hơn nữa còn là cố giao với người”.

“Đồng hương? Cố giao?” Mã Dược ngạc nhiên, hắn trầm giọng hỏi: “Ngươi nói là người Lương Châu?”

Bùi Nguyên Thiệu nói: “Đúng, hình như là……”.

Mã Dược rất ngạc nhiên, con bà nó. Không phải là trùng hợp như thế chứ? Ở thời loạn thế tam quốc, ở Lương Châu không phải đã từng có một người được gọi là Mã Dược sao? Hơn nữa có đúng thật là hậu nhân của Phục Ba tướng quân Mã Viện không? Bằng không tại sao lại có một người đồng hương kiêm cố giao đên tìm chứ?

Quách Đồ quay sang hỏi Bùi Nguyên Thiệu: “Bùi đầu lĩnh, người ở đâu?”

“Ái da” Bùi Nguyên Thiệu vỗ trán nói: “Người trẻ tuổi đó đã ngất xỉu, hắn hình như còn mang trọng bệnh nữa. Nên tên tiểu đầu mục đã tự quyết định cứu hắn. Hắn đã được đưa đến doanh trướng của Lưu Nghiên cô nương để chữa trị”.

“Đi, Công Tắc, chúng ta đi xem một chút”.

Mã Dược thấy rất kỳ lại, xen lẫn tò mò, hắn muốn nhìn xem cái người tự nhân là “Đồng hương” Người này là dạng người nào đây? Hắn từ khi xuyên từ thế giới tương lai đến đây vào thời loạn thế Hán mạt cũng có đồng hương sao?

Khi biết tin tám trăm lưu khấu đã công phá Hổ Lao quan. Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung giật mình kinh hãi, lập tức tiến binh hợp cùng tàn quân của Tào Tháo cấp tốc tiến đến Hổ Lao quan. Tuy nhiên đại quân lại hành động chậm chạp, mãi mười ngày sau mới tiến đến cách Hổ Lao quan năm mươi dặm.

Ngay hôm đó khi sắc trời đã tối, Hoàng Phủ Tung hạ lệnh cho đại quân đóng trại. Hạ trại xong hắn ra lệnh cho các quan tư mã trong quân đến đại doanh thương nghị. Tào Tháo cũng đi đến đó. Trình Dục đang ở trong quân doanh suy nghĩ kế sách công hạ Hổ Lao quan. Hắn chợt thấy Vu Cấm vội vã đi vào trướng, giọng gấp gáp nói: “Trình tiên sinh, không xong rồi…”.

Trình Dục vội hỏi: “Vu Cấm tướng quân, có chuyện gì mà hoảng sợ vậy?”

Vu Cấm vội la lên: “Trình tiên sinh, xảy ra chuyện lớn rồi! Vừa rồi Hạ Hầu Đôn tướng quân đột nhiên trở về từ đại doanh của Hoàng Phủ tướng quân, sắc mặt tái mét, hình như đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại Hạ Hầu Đôn đang triệu tập Hạ Hầu Uyên, Tào Hồng, Tào Nhân tướng quân, điểm binh mã đánh vào đại doanh của Hoàng Phủ tướng quân. Mạt tướng cùng Lý Điển tướng quân cố sức khuyên can mà không được nên chạy tới đây tìm tiên sinh”.

“Trời!” Trình Dục thất thanh nói: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Đi, mau quay lại đó”.

Trình Dục vội đi theo Vu Cấm tới trước quân doanh, quả nhiên thấy Hạ Hầu Đôn mình không mặc giáp, tay cầm thương đứng dưới cổng, bên cạnh là các tướng Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Lý Điển. Sắc mặt Tào Nhân cùng Lý Điển bình tĩnh, sắc mặt của Hạ Hầu Uyên, Tào Hồng lại lộ vẻ phẫn nộ, nhất là Tào Hồng tức giận đến đỏ gay mặt mũi, tay giơ cao trường đao, kêu gọi gì đó.

Bên dưới cổng quân doanh đã tụ tập mấy trăm binh lính.

Hạ Hầu Đôn cầm thương chỉ lên trời, lạnh lùng nói: “Mẹ nó, Chủ công dẫn các huynh đệ chúng ta khởi binh từ nước Bái, đánh tới quận Nam Dương, từ Nam Dương đánh tới Ký Châu, lại từ Ký Châu đánh tới Dĩnh Xuyên lập được bao công lao hãn mã. Triều đình đã không phong thưởng thì chớ lại còn phái người đến điều tra chúng ta, nói Chủ công tư thông với tặc khấu, phải áp giải Chủ công về kinh chịu tội, con mẹ nó thật phi lý”.

“Thật phi lý”.

“Thật phi lý”.

Đám binh lính đứng dưới cổng đều là lính cùng quê quán với Tào Tháo từ khi khởi binh. Chúng bị Hạ Hầu Đôn nói khích mấy câu đã bừng lên căm phẫn.

Hạ Hầu Đôn chỉ trường thương trong tay hướng ra cổng quân doanh. Tiếng reo hò đột nhiên dừng lại.

“Các huynh đệ, Thiên tử yếu hèn, tin dùng nịnh thần. Quan quân cái con mẹ nó chứ. Lão tử không làm nữa, làm phản con mẹ nó đi…..”.

“Làm phản con mẹ nó đi”.

“Làm phản con mẹ nó đi”.

Tướng sĩ Tào quân dưới cổng quân doanh ào ào hưởng ứng. Hạ Hầu Uyên và Tào Hồng lại càng kích động, cả hai kêu gào ầm ĩ chỉ muốn ngay lập tức chạy tới Lạc Dương bắt Hán Linh đế đem chặt đầu.

Hạ Hầu Đôn chỉ cây thương trong tay ra ngoài quân doanh, hắn lạnh lùng nói: “Các huynh đệ, đi theo ta. Đánh vào đại đoanh của Hoàng Phủ Tung, giết sạch lũ cẩu quan triều đình, cứu Chủ công!”.

Khi Trình Dục chạy tới vừa lúc Hạ Hầu Đôn đang nhảy lên ngựa, dẫn binh rời quân doanh. Cùng lúc đó, cách không xa, trong quân doanh của quan quân đã sớm nhận ra hành động của binh lính bên này. Tù và hiệu lệnh vang lên dồn dập. Một đội giáp binh quan quân chỉnh tề từ trong quân doanh tiến ra, lập thành một trận chiến chặt chẽ, lặng lẽ chờ đợi quân Tào xông tới đánh giết.

Trình Dục tiến lên hai bước, tay nắm chặt dây cương ngựa của Hạ Hầu Đôn. Hắn nói: “Nguyên Nhương tướng quân, không thể hành động lỗ mãng như thế được”.

Hai mắt Hạ Hầu Đôn sắc lạnh, hắn nói: “Trình tiên sinh, mau tránh ra. Chậm thì không thể giữ được tính mạng của Mạnh Đức”.

Trình Dục biến sắc kêu lên: “Không cần lo cho Chủ công. Trần Cung tiên sinh đã cầm mật thư của Chủ công bí mật vào kinh, mọi việc có thể đã dược giải quyết. Tướng quân hành động lỗ mãng như thế chỉ gây họa cho Chủ công. Nếu thực sự phải tạo phản, Chủ công cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ mà thôi”.

Hạ Hầu Đôn nghe Trình Dục nói như thế hắn lạnh lùng nói: “Tránh ra! Đừng cho là Mạnh Đức coi trọng tiên sinh mà Đôn mỗ không dám giết”.

Trình Dục nhắm mắt thở dài nói: “Như thế thì tướng quân cứ một thương đâm chết tại hạ. Tại hạ thực không đành lòng ngồi nhìn Chủ công mang tiếng phản nghịch như tám trăm lưu khấu”.

“Hừ..”

Hạ Hầu Đôn gầm lên một tiếng, làm bộ muốn đâm. Trình Dục không sợ hãi, mắt nhắm lại chờ chết.

“Hừm”

Hạ Hầu Đôn tức giận nhảy xuống ngựa. Hắn giận giữ nói: “Vậy phải làm gì bây giờ? Việc gấp lắm rồi, gấp lắm rồi”.

Đại doanh của tám trăm lưu khấu, doanh trướng của Lưu Nghiên.

Hơi thuốc như sương mù, tỏa mùi khắp trướng. Thân hình yểu điệu của Lưu Nghiên đang quỳ gối thổi lửa, nàng tự mình sắc thuốc. Nàng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn một người nằm bất động trên giường, sắc mặt người đó vàng bệch. Người này tự xưng là bạn cố giao của Mã Dược nên Lưu Nghiên không dám chậm chễ. Nàng sợ rằng đám lưu khấu chân tay vụng về dùng sai dược liệu, sai liều lượng thì sẽ gây ra hậu quả không thể vãn hồi được.

Ngọc Nương ở bên cạnh đánh vào tay Lưu Nghiên xuống rồi hỏi: “Tỷ tỷ, người này mắc bệnh gì vậy? Vừa ho ra máu, lại vừa nóng, hình như sắp chết rồi”.

Lưu Nghiên nói: “Người này mắc bệnh hiểm nghèo, cần phải dùng mãnh dược sau đó phải từ từ điều chỉnh thì mới khỏi hẳn được, may mắn hắn được đưa đến đây kịp thời, chậm vài canh giờ nữa khi đã hôn mê rồi thì rất khó cứu tính mạng hắn”.

Ngọc Nưong khẽ thè lưỡi ra nói: “Người này thật là mạng lớn”.

Trong lúc hai nàng đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài trướng vang lên tiếng bước chân hỗn độn rồi một giọng nói vang lên: “Tiểu nhân tham kiến Đại đầu lĩnh”.

Một tiếng “ừ” lạnh như băng vang lên, rèm trướng bị vén lên, ác hán Điển Vi hai vai vác kích thản nhiên đi vào, phía sau là Mã Dược với vẻ mặt âm trầm, ngoài ra còn có Quách Đồ, Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương. Vừa vào trướng, ámh mắt lạnh lẽo của Mã Dược đã quét lên người Ngọc Nương. Khí trời lúc này ấm áp, Ngọc Nương chỉ mặc áo sam mỏng, thân thể nàng mềm mại, đường cong rõ nét. Bởi vì nàng ngồi xổm, tà áo căng làm nổi bật đôi nhũ hoa căng tròn cực kỳ hấp dẫn, mê người.

Thân thể mềm mại của Ngọc Nương khẽ run lên, nàng vội đứng lên, hai tay nàng khép trước ngực. Đầu nàng cúi xuống, nàng không dám nhìn trực tiếp vào ánh mắt của Mã Dược.

"Hừ!"

Mã Dược khẽ hừ một tiếng. Ánh mắt hắn từ Ngọc Nương chuyển tới Lưu Nghiên. Hắn hỏi nàng: “Người đâu?”

Lưu Nghiên hướng về phía người nằm ở trên giường nói: “Người nằm ở đó”.

Mã Dược quay đầu lại, nhíu mày hỏi: “Chết rồi à?”

Lưu Nghiên trả lời: “Chưa. Vừa uống thuốc xong. Lát nữa sẽ tỉnh lại thôi”.

“Ừ” Mã Dược gật đầu, hắn lạnh lùng hất đầu nói với Lưu Nghiên và Ngọc Nương: “Cả hai ra ngoài đi”.

Lưu Nghiên cùng Ngọc Nương không dám phản đối, cả hai lặng lẽ đi ra khỏi trướng. Mã Dược lại quay sang nói với Bùi Nguyên Thiệu và Chu Thương: “Nguyên Thiệu, Chu Thương, các ngươi hãy ra ngoài trông chừng. Không có lệnh của ta không cho bất cứ kẻ nào xông vào đây”.

Đợi Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương xoay người rời khỏi quân doanh. Quách Đồ mới bỏ rèm trướng xuống, trước đó Điển Vi đã đứng cạnh rèm trướng, hai cây thiết kích đã nàm trong tay hắn. Hắn đứng đó canh cửa, phòng trường hợp bất trắc. Từ khi đi theo Mã Dược tới nay, Quách Đồ, Điển Vi đã quen với tính cẩn thận của Mã Dược. Không bao giờ phân biệt sự việc, lần nào cũng thế.

“Ai da”

Giả Hủ khẽ rên lên một tiếng. Hắn rốt cục cũng thoát khỏi cơ hôn mê, tỉnh lại.

“Túc hạ cuối cũng cũng tỉnh lại, không sao chứ?”

Một thanh âm truyền vào tai Giả Hủ. Giả Hủ giật nẩy mình, hắn phát hiện mình đang nằm trong một doanh trướng, trên một tấm nệm mềm mại. Hắn giãy giụa muốn đứng dậy, không ngờ phát hiện cả người đau nhức. Khí lực tản mát, không thể ngồi dậy nổi.

“Túc hạ bệnh nặng mới khỏi. Tốt nhất là không nên cử động”.

Âm thanh đó lại vang lên lần nữa. Giả Hủ hít một hơi, mắt hắn cuối cùng cũng quen với ánh sáng u ám trong trướng trung. Hắn nhìn rõ người nói chuyện với mình, đó là một hán tử cao lớn, anh tuấn, trẻ tuổi, nhưng con ngươi sáng ngời, đen láy, toát ra một thần thái khiếp người.

Sự tình trước khi hôn mê như thủy triều hiện lên trong đầu Giả Hủ. Giả Hủ là người xảo trá như hồ ly nhưng lúc này hắn cũng không dám tùy tiện kết luận chuyện gì đã xảy ra sau khi hắn hôn mê. Thân phận của người trẻ tuổi cứu tính mạng của hắn là gì? Tại sao lại cứu hắn? Các câu hỏi hiện lên trong đầu Giả Hủ, hắn thấy đầu đau nhức muốn vỡ ra. Hắn không nhịn được buột miệng rên rỉ.

Quách Đồ đứng sau Mã Dược không nhịn được bật nói: “Vị tiên sinh này thật vô lễ. Công tử nhà ta có lòng tốt cứu tính mạng của ngươi, ngay một câu cảm ta ngươi cũng không nói được”.

“Ái” Giả Hủ mơ hồ vuốt Thái Dương huyệt, khẽ kêu lên.

Người trẻ tuổi đột nhiên cười nhạt. Giả Hủ nhất thời sợ hãi. Hắn phát hiện mình nằm sang phải cũng không được, nằm sang trái cũng không xong mà ngồi dậy thì càng không được.

“Không biết đại danh tiên sinh là gì? Quê quán ở đâu? Có từng làm quan triều đình không?”

“Ái da” Giả Hủ khẽ kêu lên, ánh mắt đảo qua đảo lại, thân phận của hắn không thể rối gạt được, hắn đành phải trả lời: “Tại hạ là nhân sĩ Lương Châu. Tại hạ đã từng làm quan trong triều nhưng bởi tại hạ mang cố tật trong người nên đã từ quan”.

“Giả Hủ? Giả Hủ? Giả Hủ?”

Mã Dược trầm ngâm gọi ba tiếng. Mắt hắn hiện lên vẻ lạnh lẽo, miệng nở một nụ cười tà ác. Nụ cười làm cho Giả Hủ cảm thấy toàn thân giá lạnh.

Quách Đồ hiểu ý quát to: “Giỏi cho Giả Hủ, ngay cả mặt Đại đầu lĩnh chúng ta ngươi cũng không biết, sao ngươi dám nhận là đồng hương cùng bạn cố giao?”

“Ái da”

Giả Hủ hít một hơi không khí. Hắn sợ hãi đến dờ người. Đối phương rõ ràng chính là Đại đầu lĩnh của tám trăm lưu khấu, Mã Dược trong truyền thuyết là một ác ma, đồ tể, giết người không ghê tay. Vấn đề là Giả Hủ không nghĩ Mã Dược trong truyền thuyết lại trẻ tuổi như thế, anh tuấn, là một nhân tài như thế. Hắn cứ tưởng rằng Mã Dược thân cao một trượng, vẻ mặt xấu xí, trên mặt phải có vết sẹo của đao kiếm.

Nếu là lúc bình thường Giả Hủ dễ dàng đoán ra trò lừa nho nhỏ của Mã Dược, chỉ tiếc là lúc này hắn bị bệnh nặng chưa khỏi, đầu óc lộn xộn. Hắn cơ bản không thể nghĩ tới điều đó.

Quách Đồ còn muốn nói nữa nhưng bị Mã Dược khoát tay ngăn lại. Mã Dược nói: “Tiên sinh cứ yên tâm dưỡng bệnh. Đợi khi khỏi bệnh. Mã mỗ sẽ tặng tiền bạc, tiễn người về quê, tuyệt không gây khó khăn cho người. Ta tuy là tặc khấu, là kẻ thù của triều đình. Sự tình ngày hôm nay, tất cả cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Ta và người là đồng hương, tất nhiên phải quan tâm lẫn nhau. Xin đừng nghi ngờ”.

Nói xong, Mã Dược cùng Quách Đồ đi ra ngoài trướng. Giả Hủ ngây người nhìn tấm rèm trướng, hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn thầm nghĩ phải nghỉ ngơi cho khỏe đã, đợi khi khỏe mạnh lại lúc đó sẽ nói ra cũng chưa muộn.

Mã Dược đi ra ngoài doanh trướng, trong ánh đuốc chập chờn hắn nhìn thấy Lưu Nghiên và Ngọc Nưong đang đứng không cách xa hắn lắm. Hai nàng đang cười nói vui vẻ, tâm trạng thoải mái, nhưng vừa nhìn thất Mã Dược lập tức ngừng nói chuyện. Ngọc Nương cúi mái đầu xinh đẹp xuống không dám nhìn trực tiếp vào ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thủng quần áo của Mã Dược.

“Lưu Nghiên, nàng lại đây”.

Mã Dược vẫy tay với Lưu Nghiên. Lưu Nghiên ừ một tiếng, mặt nàng thoáng ửng hồng. Nàng cúi đầu đi tới bên cạnh Mã Dược, nhưng nàng lại đứng cách hắn vài bước. Mã Dược nhíu mày, hắn đưa tay ôm vai Lưu Nghiên, kéo nàng đến trước mặt sau đó cúi đầu thì thào nói vào tai nàng.

Lưu Nghiên cảm thấy tai mình đột nhiên ấm áp, hình như có một luồng khí bất thường. Trái tim nàng rung động, thân thể nàng nhũn ra. Câu cuối cùng Mã Dược nói với nàng, nàng cũng không nghe được.

“Nghe rõ không?”

“A? Người vừa nói gì vậy?”

Ánh mắt Mã Dược thoáng chốc lạnh lẽo. Lưu Nghiên thấy hoảng sợ. Tuy nhiên nàng liếc nhìn Mã Dược rồi cúi đầu xuống thấp đến nỗi có thể chạm tới đôi nhũ hoa của nàng, gương mặt xấu hổ, thẹn thùng trông càng yêu kiều.

Mã Dược bất đắc dĩ lại phải nói lại một lần nữa cho nàng nghe.

Lưu Nghiên nghe xong. Đôi mắt đẹp của nàng nhìn hắn như muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Mã Dược, thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên, nàng không tự chủ được gật đầu rồi nàng khẽ thở ra .

Một khắc sau, trong doanh trướng của Lưu Nghiên.

Sau khi Mã Dược đi khỏi. Giả Hủ toàn thân toát mồ hôi. Hắn phát hiện ra cơ thể có thể dễ dàng cử động, có thể ngồi dậy được. Trên thực tế căn bệnh hiểm nghèo của Giả Hủ đã khỏi hẳn, hắn chẳng qua là thân thể yếu ớt phải cần nghỉ ngơi thì mới có thể khôi phục như ban đầu.

Lưu Nghiên cất giọng thánh thót hỏi: “Tiên sinh,có thấy thoải mái hơn không?”

Mới rồi Lưu Nghiên đảo dược, Giả Hủ đã biết nàng chính là người đã chữa khỏi cố tật cho hắn. Hắn lại thấy lưu khấu ra vào trướng đối đãi với nàng rất cung kính. Hắn biết địa vị của nàng trong lưu khấu không tầm thường. Hơn nữa Lưu Nghiên xinh đẹp như hoa, hấp dẫn lay động lòng người. Giả Hủ - lão hồ ly rất dễ dàng đoán ra được quan hệ của Lưu Nghiên và Mã Dược.

“Đa tạ tiểu thư cứu giúp, tại hạ đã tốt hơn nhiều”.

Lưu Nghiên nói: “Tiên sinh, bệnh tình của ngài rất quái dị. Đây là lần đầu tiên tiểu nữ mới gặp. Trong vòng ba ngày tiên sinh có thể hồi phục được như ban dầu. Nhưng nếu muốn trừ tận gốc căn bệnh, ngài cần dùng thuốc liên tục trong vòng trăm ngày, không được bỏ cách quãng, nếu không tính mạng sẽ nguy hiểm”.

“Liên tục uống thuốc trong vòng một trăm ngày ư? Mắt Giả Hủ hiện lên vẻ nghi ngờ. Hắn hỏi: “Cố tật của tại hạ chữa trị có khó khăn không?”

Lưu Nghiên rót thuốc từ trong siêu ra bát. Nàng đưa cho Giả Hủ và nói: “Mời tiên sinh dùng thuốc. Đây là thang thuốc đầu tiên”.

Giả Hủ đưa tay tiếp nhận bát thuốc. Hắn ngửa cổ uống cạn. Hắn cảm thấy thuốc vừa có vị cam nhàn nhạt, đúng là thảo dược khác lạ điều này càng làm cho hắn kinh nghi.

Viên quan đình úy đi trước dẫn đường. Hai đội quan quân đi theo sau hộ vệ. Chiếc xe tù nặng nề chậm rãi rời khỏi quân doanh. Chỉ thấy Tào Tháo hai chân trần, hai tay bị xiềng, hai vai đeo gông, chỉ thấy mỗi đầu nhô lên trên cái gông, cử động một cách khó khăn. Mặc dù lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm nhưng đôi mắt nhỏ bé của hắn vẫn ánh lên nét âm trầm, sắc bén.

Chu Tuyển đưa mắt nhìn cỗ xe tù đang xa dần, vẻ mặt bùi ngùi, ông ta nói: “Mạnh Đức đi lần này, chỉ e lành ít dữ nhiều”.

Hoàng Phủ Tung thở dài lắc đầu nói: “Đại tướng quân hồ đồ rồi! Cái này đúng là hạ sách, hạ sách. Lão hủ già rồi, đã gần đất xa trời. Sao không giáng tội lão phu mà lại là Mạnh Đức? Thật đáng tiếc”.

Chu Tuyển phấn khích nói: “Đại tướng quân, trước tình cảnh hiện tại chỉ có toàn lực tấn công Hổ Lao quan. Nếu trong vòng ba ngày chúng ta có thể chiếm lại Hổ Lao quan thì chúng ta sẽ về Lạc Dương trước Mạnh Đức, vẫn có cơ hội rửa sạch nỗi oan ức của Mạnh Đức, Đại Hán sẽ không mất đi một bậc lương đống, Mạnh Đức cũng không chết oan trong ngục”.

“Thánh chỉ tới” Tiếng nói vừa dứt, phía trước bụi bay mù mịt. Hơn mười tuấn mã đang phi đến, âm thanh hô hoán dội đến: “Tả trung lang tướng Chu Tuyển, Hữu trung lang tướng Hoàng Phủ Tung, Đông quận thái thú Tào Tháo tiếp chỉ”.

“Dạ”

Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung nghe nói, ánh mắt lo lắng. Tào Tháo bị nhốt trong xe tù lại thản nhiên mở đôi mắt khép hờ, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng. Công Thai quả đã không phụ sự tin tưởng của hắn.

Lát sau trong đại trướng của Hoàng Phủ Tung.

Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung, hai người long trọng tắm rửa, thay quần áo. Sứ giả ( thái giám tuyên chỉ ) tuyên đọc thánh chỉ trong trướng, mọi người quỳ lạy bên dưới. Tào Tháo vốn cũng được quan quân áp giải thả ra khỏi xe tù cũng quỳ phía sau Chu, Hoàng hai người, sau đó là đến các quan Tư mã, tiểu giáo trong quân.

Sứ giả khẽ ho một tiếng rồi chậm rãi tuyên đọc thánh chỉ.

“Phàm mắc phải những tội này đều phải chịu tội, lập tức cách chức Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung tả, hữu trung lang tướng, ngay lập tức áp giải về kinh giao cho Nội đình điều tra xét xử. Giao cho tả, hữu Hiệu úy Thuần Vu Quỳnh và Triệu Dung thống lãnh quân binh”.

Đông quận Thái thú Tào Tháo là người trung nghĩa, không sợ hiểm nguy. Tuy biết rõ không địch lại nhưng vẫn xuất quân truy kích địch nhân. Mặc dù thất bại dưới tay tặc khấu nhưng chuyện đó cũng do hoàn cảnh bất lợi. Nay xóa bỏ tội trạng, thăng làm Phấn uy trung lang tướng, kiêm Đông quận thái thú. Khâm thử”.

Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung, Tào Tháo cùng chư tướng tất cả đều xá lạy, hô vạn tuế ba lần, nhưng vẻ mặt của mọi người không giống nhau. Chu Tuyển và Hoàng Phủ Tung cả hai đều lộ vẻ kinh sợ. Tào Tháo thì không che giấu dự đắc ý của mình, hắn luôn mỉm cười. Chúng tướng còn lại thì phần lớn mặt mày khiếp sợ trước biến cố bất ngờ về mặt nhân sự này nên cảm thấy không kịp ứng phó.

Sứ giả tuyên bãi thánh chỉ, hướng Hoàng Phủ Tung, Chu Tuyển nói: “Nhị vị tướng quân, chúng ta lên đường thôi”.

Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung liếc mắt nhìn nhau rồi cùng thở dài, cả hai tháo bội kiếm trên người xuống, móc Hổ phù điều binh từ trong người ra. Cả hai quỳ gối, hai tay cầm Hổ phù trịnh trọng giơ cao lên trên đầu. Tả, hữu quân Hiệu úy Thuần Vu Quỳnh và Triệu Dung cùng tiến lên tiếp nhận lấy rồi cả hai cầm Hổ phù giơ lên cao.

Chúng tướng đang đứng nghiêm trong trướng đều rối rít xá lạy, tất cả đều cao giọng nói: “Bọn mạt tướng tham kiến tướng quân”.

Vẻ mặt Thuần Vu Quỳnh đắc ý. Hắn hướng Chu Tuyển và Hoàng Phủ Tung nói: “Nhị vị tướng quân hãy yên tâm lên đường. Mạt tướng cùng Triệu Dung tướng quân lập tức dẫn ba quân tấn công Hổ Lao quan. Mấy ngày sau sẽ dẫn quân quay về Lạc Dương, giải cứu triều đình khỏi mối hiểm nguy”.

Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung nghe giọng nói đầy tham vọng của Thuần Vu Quỳnh và Triệu Dung nhưng cả hai lại không có kinh nghiệm chinh chiến. Toàn bộ quân tinh nhuệ của triều đình đều do hai người thống lãnh, viễn cảnh tương lai e rằng rất ảm đạm. Tám trăm lưu khấu là đội quân bách chiến bách thắng. Mã Dược là người xảo trá. Thuần Vu Quỳnh và Triệu Dung chỉ là hai con hổ giấy, cả hai sẽ dùng binh như thế nào đây?

"Nhị vị tướng quân, xin mời".

Sứ giả cười âm trầm, ngay lập tức quân Kim ngô hộ vệ tiến lên, đem gông đeo vào cổ Hoàng Phủ Tung và Chu Tuyển, dẫn hai người đi ra. Đợi đến khi Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung bị áp giải ra khỏi doanh trướng, sứ gải thay đổi nét mặt, hắn quay lại, tươi cười nói với Tào Tháo: “Tào đại nhân, chúc mừng ngài, ha, ha”.

Thuần Vu Quỳnh cùng Triệu Dung cùng tiến lên đỡ Tào Tháo dậy, cả hai cười nói: “Mạnh Đức, xin bảo trọng”.

Tào Tháo sống sót sau tai kiếp, quay về từ Diêm Vương điện, nhìn cái gì cũng có cảm giác thân thiết, khuôn mặt hắn lộ vẻ tươi cười. Sứ giả cười hì hì, nói với Tào Tháo: “Tào đại nhân. Trương công có mật thư cho ngài. Sao chúng ta không đến doanh trướng của đại nhân?”

Tào Tháo chợt tỉnh ngộ, hắn cuống quýt chắp tay nói: “Công công, xin mời”.

Đợi khi Tào Tháo và sứ giả ra khỏi doanh trướng. Thuần Vu Quỳnh lạnh lùng nói: “Nổi liệu lệnh thăng trướng điểm binh”.

"Đông đông đông ~~ "

"Ô ô ô ~~ "

Không khí yên tĩnh trong đại doanh của quan quân thoáng chốc tràn ngập tiếng người, tiếng ngựa hí.

Sáng sớm hôm sau, Mã Dược điểm tướng trong đại doanh.

"Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương

Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương hai tướng tiến lên, cất cao giọng nói: “Có!”.

Mã Dược nói: “Thống lãnh một trăm khinh kỵ binh rời khỏi Lạc Dương, đêm ngày hành quân làm nghi binh”.

"Tuân mệnh."

"Liêu Hóa, Quản Hợi."

Liêu Hóa, Quản Hợi hai người cùng tiến lên một bước, nói: “Có mạt tướng”.

“Thống lĩnh tám trăm kỵ binh, áp tải lương thảo, vũ khí nặng, bảo vệ thợ thủ công, đại phu cùng với binh lính già yếu vượt qua Lạc Thủy, tiến về phía đông. Nếu có chuyện gì, các ngươi sẽ bị xử phạt theo quân lệnh”.

"Tuân mệnh."

“Các tướng sĩ còn lại theo ta quay lại Hổ Lao quan”.

"Tuân lệnh."

Các tướng sĩ ấm ầm đáp lại.

Phía trước Hổ Lao quan, âm thanh chém giết vang trời.

Tay trái Cao Thuân vung cao trường kiếm, nét mặt hắn nghiêm trọng, hắn cao ngạo đứng dưới một cây huyết sắc đại kỳ. Trước mặt Cao Thuận, tám trăm tặc khấu xếp thành hàng ngũ chỉnh tề theo từng nhóm, đang thao diễn đánh trận.

"Giết!"

Ba trăm tặc khấu mang trường thương xếp thành thế trận nghiêm chỉnh chạy nhanh lên phía trước, tiếng la hét đinh tai nhức óc, ba trăm mũi trường thương sắc bén đâm ra, thoáng chốc đan vào nhau tạo thành một rừng lưỡi mác dày đặc, phản xạ ánh sáng mặt trời tạo nên một luồng ánh sáng sắc lạnh làm cho người khác như vào cũng thấy ớn lạnh.

“Tiến lên”

Cao Thuận quát to một tiếng

"Giết! Giết! Giết!"

Âm thanh hiệu lệnh vang lên. Ba trăm tặc khấu cầm trường thương chậm rãi tiến lên, mỗi bước đều đâm trường thương về phía trước, sát khí hòa theo gió núi trong sơn cốc trước Hổ Lao quan tạo nên một bầu không khí đầy kích động.

Cao Thuận thản nhiên giơ tay phải lên, hắn cao giọng nói: “Cung thủ”.

“Hây.. Hây ..Hây.”

Ba trăm cung thủ lập trận tiến lên phía trước, xếp thành ba hàng chỉnh tề, mỗi hàng một trăm cung thủ. Trong tiếng tù và hiệu lệnh, chúng lập trận ngay sau quân trường thương.

“Ừ.”

Nhìn thấy loại hình tác chiến mới thành lập của tặc khấu, Cao Thuận khẽ gật đầu, tay vuốt cằm. Hắn dang muốn tiếp tục hạ lệnh thao diễn thì bên tai chợt vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Hắn kinh hãi ngẩng đầu thì thấy một người đang cỡi ngựa như bay, nương theo gió núi từ trên quan đạo phóng đến. Đó là tên tặc khấu Dĩnh Xuyên mà Cao Thuận phái đi thăm dò tin tức của quan quân đã trở về.

“Bẩm báo”.

Âm thanh thê lương phút chốc vang lên. Cao Thuận vung tay lên, âm thanh của tù và liên túc vang lên. Nghe thấy hiệu lệnh tù và những tặc binh đang thao diễn lập tức biến đổi thế trận, hợp thành trường xà trận. Tiếng buớc chân hỗn độn vang lên khắp trong, ngoài quan ải.

Thám mã đến nơi vội chạy thẳng chỗ Cao Thuận. Hắn dùng sức thắng ngựa lại, chiến mã hí lên một hồi dài, cả ngthân ngựa dựng đứng lên rồi mói dừng lại. Kỵ sỹ trên lưng chiến mã nhảy xuống ngựa, hắn quỳ gối, cất cao giọng nói: “Tướng quân, phía trước hai mươi dặm phát hiện quân tiên phong của quan quân”.

Cao Thuận gật đầu: “Có bao nhiêu người?”

Thám mã nói: “Ước chừng hơn hai ngàn quân”.

“Hai ngàn?” Cao Thuận thản nhiên quay đầu lại nhìn về phía chân trời xám xịt phía đông, hắn khẽ nói: “Nói thế thì đại đội nhân mã của quan quân không còn cách xa lắm”

Cao Thuận từ từ xoay người lại, thân hình hùng vỹ giống như một vách núi. Đứng nghiêm sau Cao Thuận là hơn mười tên thân binh. Hai mắt Cao Thuận dần dần trở nên nóng rực, quan quân rốt cục cũng đã tới. Đây có phải là trận ác chiến cuối cùng không? Điều này thật đáng để người khác chờ mong.

Cách Hổ Lao quan bốn mươi dặm về hướng đông, Thuần Vu Quỳnh, Triệu Dung ngồi trên tuấn mã quan sát đội hình Hán quân trung ương tinh nhuệ dưới chân núi từ trên một sườn núi. Hán quân giống như nước chảy cuồn cuộn tiến về phía trước. Trong lòng hai người không khỏi sinh ra một cảm giác đắc ý. Đại trượng phu, cầm binh trăm vạn, tử chiến sa trường là lúc này đây.

Nhiệt huyết trong lồng ngực Thuần Vu Quỳnh tuôn trào, hắn hướng viên Tư mã trung quân phía sau nói: “Truyền lệnh ta. Toàn quân mau tiến lên, trước khi trời tối phải tới Hổ Lao quan, ngay trong đêm tiến hành tấn công Hổ Lao quan, trước khi trời sáng phải chiếm được Hổ Lao quan”.

Trung quân tư mã nghe thế vội khẽ nói: “Tướng quân, quân sĩ hành quân vội vàng, tướng sĩ mệt mỏi. Khí giới công thành vẫn đang còn ở phía sau. Bây giờ phát lệnh công thành chỉ e sẽ gặp bất lợi”.

Thuần Vu Quỳnh trừng mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi là trung quân tư mã, sao dám ăn nói bừa bãi. Lập tức thi hành quân lệnh. Ai kháng lệnh, chém!”

Trung quân tư mã bất đắc dĩ chắp tay nói: “Mạt tướng tuân mệnh”.

Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Chương #97