Chương 73: Thiết Kỵ


Trong nội cung, Thập thường thị đang mật đàm.

Túc Thạc nói: “Tên bán thịt họ Hà thật là càng ngày càng hung hăng, còn như vậy nữa thì một ngày nào đó hắn sẽ học Đậu Vũ mang đao tới kề trên cổ chúng ta”.

Triệu Trung nói: “Chúng ta chỉ nghĩ để Hoàng thượng được sung sướng thôi a, chứ có muốn chọc vào ai đâu? Thật không rõ đám Hoàng thân quốc thích, trọng thần trong triều vì sao lại ghét chúng ta chứ?”

Trương Nhượng nói: “Chẳng phải bởi vì Hoàng thượng tin chúng ta, sủng ái chúng ta nên trong lòng bọn gian thần tặc tử này mới ghen tức hay sao, hừ!”

Túc Thạc nói: “Không thể để mặc cho chúng sắp đặt thế nào cũng được, phải học Tào Tiết đại nhân phát chiếu thư, điều động Vũ lâm quân diệt trừ bọn gian thần tặc tử này. Chờ khi gạo đã thành cơm thiết tưởng Hoàng thượng cũng sẽ không gây khó khăn cho chúng ta, mọi người thấy có được không?”

Hạ Uẩn nói: “Túc công nói vậy không được, Vũ lâm quân tuy coi là ở dưới sự khống chế của chúng ta, nhưng xét cho cùng thì binh lực quá ít. Lại nói đứng đầu tám lộ quân Tây lương đa phần là thân tín của Hà Tiến. Vạn nhất binh mã Tây lương tràn tới sợ rằng sẽ dẫn tới hỗn chiến. Nhất thời e rằng khó thành công. Tới khi Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung dẫn đại quân tây tiến chiếm được Lạc Dương thì đại sự sẽ hỏng hết”.

Trương Nhượng nói: “Hạ công nói không sai, bây giờ thời cơ chưa đến nên tạm thời để cho tên đồ tể Hà Tiến ung dung thêm vài ngày nữa. Vấn đề cấp bách là tìm cách để gọi Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung hai lộ đại quân về Lạc Dương. Đợi khi binh mã tản về các nơi thì ta lại nhất loạt giải tán các đạo nghĩa dũng quân của mọi châu quận trong thiên hạ. Nếu Hà Tiến vừa không có quân vừa không có tướng, bấy giờ giết hắn như giết chết một con kiến vậy”.

Túc Thạc nói: “Vậy đợi tới khi nào?”.

Trương Nhượng giảo hoạt cười một tiếng rồi nói: “Chờ đến lúc tên bán thịt họ Hà không ngóc đầu lên được. Không cần chúng ta ra tay, chỉ cần khôi phục lại pháp chế châu mục. Các châu trong thiên hạ đồng tâm hiệp lực chung sức giết giặc, thì tiêu diệt giặc Khăn Vàng cũng chỉ một ngày. Đến lúc đó bốn biển thanh bình thì hắn còn lấy cớ gì mà nắm giữ binh quyền, hừ!”.

Triệu Trung nói: “Trương công nói rất hay, ta đã liên lạc rất tốt với Tông Chính khanh Lưu Yên. Đến ngày mai lên triều lại đề nghị phục hồi pháp chế châu mục. Bọn ta chia nhau liên lạc với với quan viên quen biết để ngày mai tạo thanh thế trong buổi chầu thì có thể được việc”.

Trương Nhượng nói: “Được, chúng ta chia nhau hành sự”.

Trường xã, năm Trung bình thứ nhất ( năm 184 sau công nguyên) Đại soái Khăn Vàng ở Dĩnh xuyên Ba Tài đánh bại Lư Thực, quân bản bộ của Bắc Trung lang tướng quân Hán tan rã, Lư Thực trốn thoát.

Sau một năm, lại một trận đại chiến sẽ nổ ra ở chỗ này.

“ Hống ô ô ~~”

Vừa mới vào xuân, lúa mạch nảy mầm mạnh mẽ vươn lên, đưa mắt nhìn một vùng đất hoang từng mảng xanh biếc tốt tươi. Xa tít tận chân trời trên miền đất hoang đột nhiên vang lên tiếng tù và trầm thấp thê lương. Trong tiếng tù và inh ỏi kéo dài, một lá tinh kì tung bay trong gió từ phương bắc chầm chậm đi tới làm thay đổi sự thanh bình của vùng đất hoang xanh ngắt.

Mao Giới đang vui vẻ cưỡi trên lưng ngựa. Ánh mắt nheo lại nhìn về phía trước. Ở đằng trước là trời cao mây mỏng, mặt trời đang tỏa sáng.

“ Báo ~ ~ tướng quân, phía trước mười dặm là Trường xã”.

Trường xã? Trong mắt Mao Giới xẹt qua một tia lạnh lùng rồi đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy phía sau bụi mù bốc lên đến tận trời xanh. Tướng sĩ quân Hán nườm nượp dày đặc mênh mông như biển. Sắc hồng từ mũ trụ trên đầu tạo thành một biển màu đỏ rực, sắc đỏ nỏng bỏng hắt xuống khiến kẻ khác thấy ngạt thở.

“ Báo ~~”

Một con thám mã kéo theo bụi mịt mù từ phía trước phi nước đại mà tới.

“ Tướng quân, phía trước hai mươi dặm phát hiện một toán giặc Khăn Vàng Khăn Vàng số lượng lớn!”.

Mao Giới nghe vậy tinh thần phấn chấn vội quát hỏi: “Giặc cướp có bao nhiêu nhân mã?”.

“Tổng cộng có hơn năm vạn người! Chia làm năm đội, đội đi đầu nhân số nhiều nhất có hơn hai vạn người!”.

“ Năm vạn người?” Trên mặt Mao Giới xẹt qua một ánh khát khao và dục vọng chém giết tàn nhẫn rồi dài giọng quát lớn: “Kèn trống, lập trận, chuẩn bị nghênh chiến ~~”.

“Đông”

“Đông“

Sự kích động đạt đến mức làm cho máu trong người sôi lên. Quyển ! Tử! (DG khả năng đây là lệnh bày trận hình cánh cung)Âm thanh dàn trống trận làm cho mọi người nhỏ hẳn đi. Tướng lệnh của Mao Giới lan truyền đi xa. Theo lệnh của trưởng quan, tướng sĩ quân Hán đang tiến tới đột nhiên dừng lại sau đó chậm rãi triển khai sang hai cánh. Không đến một khắc thời gian đã sắp thành hàng đội hình chiến đấu. Trọng bộ binh phía trước, khinh bộ binh ở giữa, xạ thủ cung tiễn và đội xe chở hàng nặng phía sau cùng. Gần mấy trăm khinh kị binh chia làm hai đội tả hữu bảo vệ hai bên cánh của đại quân.

Cách quân Hán của Mao Giới hai mươi dặm về phía nam.

Một con chim ưng kêu inh ỏi lượn lờ trên không trung. Ánh mắt lạnh lùng quan sát mặt đất tìm xem có thể gặp được con mồi nào không.

Trên mặt đất, bụi mù nổi lên tứ phía. Vùng đất hoang vốn màu xanh biếc sớm bị một biển quân Khăn Vàng như vô cùng vô tận phủ kín. Năm khối người cực lớn mà lại chẳng theo qui tắc nào giống như thủy triều tràn qua ngoằn ngoèo dài suốt mấy chục dặm. Mỗi khối người màu vàng đó đều do binh mã tụ tập đông như kiến hành quân tạo nên. Vùng đất hoang màu xanh không ngừng bị nuốt dần, bụi mù cuồn cuộn ở dưới chân họ bốc lên cao.

“Hưu ~”

Một mũi tên nhọn bay vút lên bắn trúng ngực con chim ưng. Chim ưng rít lên một tiếng rồi từ trên không rũ cánh rơi xuống. Một cánh tay mạnh mẽ vươn thẳng lên không túm chặt con chim ưng.

“Ha ha ha”

Tràng cười dài đắc ý mạnh mẽ vang trong không gian. Ba Vũ tiện tay ném chim ưng cho hộ vệ phía đằng sau rồi thúc ngựa phi nước đại về phía trước. Bụi mù cuồn cuộn từ vó ngựa bay lên không. Nhiệt huyết trong lồng ngực bùng cháy dữ dội như vô tận, Ba Vũ nhịn không được ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Bao nhiêu ngày chưa từng được phóng ngựa thoải mái như vậy?

“Hí luật luật”

Ba Vũ giật mạnh cương ngựa một cái, chiến mã hí lên một tiếng chồm hai vó trước lên rồi liên tiếp lùi lại mấy bước mới dừng được. Ba Vũ dùng sức kéo ngựa quay đầu rồi nheo mắt ngắm lại phía sau. Chỉ thấy hơn hai vạn quân tướng Khăn Vàng đang tụ tập lại thành một quân trận khổng lồ, bao trùm khắp núi khắp đồng tiến tới.

Liêu Hóa, Bành Thoát các ngươi hãy ở phía sau chờ ăn theo đi. Ánh mắt Ba Vũ nghiêm nghị, trong con ngươi lóe lên một tia hung ác. Sau trận chiến này, chỉ sợ Dĩnh xuyên đại soái cũng nên thay đổi người đi thôi?

“Báo”

Một con thám mã phóng như bay tới.

Sắc mặt Ba Vũ trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nói!”.

“Tướng quân, phía trước năm dặm phát hiện quân Hán!”

“Có bao nhiêu người?”

“Năm ngàn người!”.

“Mới chỉ năm ngàn người?” Trên mặt Ba Vũ thoáng qua nụ cười khinh miệt, thản nhiên nói: “Không cần phải chờ hai toán quân của Tôn Trọng, Liêu Hóa. Hôm nay ta muốn có một trận đại thắng để rồi uống rượu thỏa thích mà nói cho Mã Dược, Ba Vũ ta cũng không phải là không chịu nổi một kích giống như bọn họ nói. Ta chưa từng chịu kém trước tám trăm lưu khấu của hắn. Chẳng qua là xem như Khăn Vàng cũng cho hắn một chút mặt mũi. Truyền lệnh của ta lập tức phát động công kích, toàn quân xông lên ~~”.

“ Ô ô”.

Tiếng tù và sừng trâu hỗn độn thay nhau vang lên dội vào không trung. Quân giặc Khăn Vàng đang đi từ từ liền bước nhanh hơn, hò hét loạn xạ nhằm hướng bắc xông tới.

Cách cánh quân Khăn Vàng của Ba Vũ hai mươi dặm về phía nam. Trên bờ một con sông nhỏ cạn nước, một lá đại kì đỏ thắm đón gió tung bay phấp phới. Đại kì chúc xuống, một mảng lớn màu đen do quân trận ngay ngắn đông đúc đứng nghiêm. Sát khí trang nghiêm trong trời đất như khích lệ không ngừng, làm tỏa ra không khí nặng nề dường như khiến con sông nhỏ ngừng chảy.

Trên vùng đất hoang hoàn toàn yên tĩnh chỉ có chiến mã thỉnh thoảng phát ra từng tràng tiếng hí làm lộ ra vẻ lạnh lẽo chết người đáng sợ khác thường.

“Báo”.

Một chuỗi tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, một con phi như bay từ phía tiền phương tới. Tiếng kêu gào thê lương xa xăm đã phá vỡ không gian yên tĩnh.

“Đại đầu lĩnh, Ba Vũ không tuân hiệu lệnh. Không chờ Liêu Hóa, Bành Thoát, Tôn Trọng, Biện Hỉ đến hợp quân tác chiến mà đã tự tiện nhằm hướng quân Hán phát lệnh tấn công”.

Bùi Nguyên Thiệu nhướng mày trầm giọng nói: “Ba Vũ này thực sự đáng ghét !”.

Khóe miệng Mã Dược lộ ra một nụ cười lạnh như băng, trầm giọng nói: “Đã biết, tiếp tục thám thính!”.

“Tuân mệnh!”

Thám mã vâng lệnh rồi nhảy lên mình ngựa nhanh chóng phi đi.

Quách Đồ cẩn thận rón rén đi tới trước mặt Mã Dược hạ giọng nói: “Đại đầu lĩnh, thuộc hạ Ba Vũ tuy có hai vạn người nhưng đa phần là ô hợp. Sợ rằng không phải là đối thủ trước quân bản bộ của Hán quân của Mao Giới. Đem …”

Mã Dược lạnh như băng trợn mắt nhìn Quách Đồ một cái. Quách Đồ lạnh người ngậm miệng không dám nói ra nửa câu sau “Đem binh nhanh chóng trước tới cứu viện”. Trong khoảnh khắc hắn đã hiểu dụng tâm của Mã Dược. Mã Dược dùng binh tàn độc quả thực Quách Đồ bình sinh bây giờ mới thấy. Nghĩ tới đây, trong lòng Quách Đồ càng thấy run sợ, sự kính nể đối với Mã Dược lại tăng lên một phần.

Hai mắt khép hờ của Mao Giới đột nhiên mở ra, chỉ thấy đường chân trời phía trước mịt mờ bốc lên bụi mù cuồn cuộn, giặc Khăn Vàng giống như đàn kiến đang từ chân trời đi tới.

“Rốt cuộc nên bắt đầu chưa?”

Mao Giới thấp giọng tự nói một câu, khóe miệng toát ra nụ cười băng giá.

Tên lính truyền lệnh bên cạnh vẫn đang một mực nhìn vào Mao Giới nhanh chóng giơ cao lá cờ trong tay, phất mạnh hai cái. Trong khoảnh khắc toàn bộ quân Hán như một con rối khổng lồ được giật dây bắt đầu chuyển động.

“Trọng bộ binh ~~ tiến lên ~~”

“Dựng thuẫn ~”

“ Oanh !”

Năm trăm tên bộ binh mang thuẫn chia thành năm nhóm, mỗi nhóm hơn trăm người. Đi về phía trước mấy trăm bước, sau đó đem thuẫn lớn dầy cộm trong tay vỗ mạnh một đợt. Trong tiếng nổ ầm vang, năm bức tường chắc chắn đã được dựng lên bảo vệ vững vàng cho hậu trận của khinh bộ binh và cung tiễn thủ.

“Cung tiễn thủ ~~ tiến lên ~”

Hơn một nghìn tên cung tiễn thủ đồng loạt chạy vượt qua khinh bộ binh đi tới bức tường do thuẫn của trọng bộ binh lập nên sau khi dàn trận.

“Trường cung chuẩn bị ~~”

Cung tiễn thủ vẻ mặt lạnh lùng tháo trường cung cao gần bằng người đeo sau lưng dựng bên cạnh mình. Tất cả ánh mắt của họ đều lạnh như băng hướng vào trên người quan tướng đứng trước trận tiền. Viên quan nhìn vào quân trận, vẻ mặt lạnh lùng lưu ánh mắt nhìn chằm chằm vào hậu trận. Nơi có tên lính truyền lệnh đứng ngay bên cạnh Mao Giới, hắn đang đợi chờ Mao Giới phát ra quân lệnh.

“Giết ~~”

Ba Vũ hét lớn một tiếng khản cả giọng. Thiết kiếm cầm trong tay hung hăng vung lên phía trước. Bởi vì liên tục công hạ được mấy tòa huyện thành mà sĩ khí binh tướng Khăn Vàng đang dâng cao. Đua nhau chạy thật nhanh, ra sức hua vũ khí trong tay như đinh ba, mộc côn. Như nước thủy triều vượt qua Ba Vũ chạy về phía trước, xông vào trận hình vững chắc của quân Hán đang che giấu sát khí chờ đợi.

“ Giết ~”

“Giết ~”

“Giết ~”

Tiếng la giết của quân Khăn Vàng như những đợt sóng đợt sau cao hơn đợt trước. Chỉ một lát mà cự li tới trận lập bởi quân Hán đã còn không quá một nghìn bộ. Với khí thế bài sơn đảo hải làm cho không ít nghĩa dũng binh đi theo quân Hán ở hậu trận do chưa từng trải qua trận mạc bắt đầu thấy lạnh người. Nhưng mà đội trọng giáp bộ binh ở ngay hàng đầu của quân Hán đối với giặc Khăn Vàng đang như thủy triều tràn tới thì lại coi như không thấy. Bọn họ đều là những lão binh còn sống sau hàng trăm trận đánh, đã sớm quen với thanh thế của quân Khăn Vàng. Mặc dù thoạt nhìn thì kinh thiên động địa, nhưng mà chỉ cần một đòn nhẹ nện xuống là có thể làm cho bọn họ quăng cả khôi giáp mà bỏ chạy toán loạn.

Đứng sau trận của bộ binh trọng giáp, đội hình cung tiễn thủ cũng sừng sững bất động như vậy. Mũi tên đã được móc vào dây cung. Cung trong tay đã giương lên, cung tiễn thủ lạnh lùng nhìn về phía trước về phía trước rồi lẳng lặng chờ đợi. Cùng nhau đợi một mệnh lệnh lạnh lùng đưa ra.

“Giết ~”

Tiếng hò hét của giặc Khăn Vàng đã gần trong gang tấc. Hơn năm nghìn tướng sĩ quân Hán điếc tai vì tiếng reo hò cuồng nhiệt của bọn họ. Không gian lúc đó không còn âm thanh nào khác mà chỉ có ngập tràn tiếng om sòm. Có thể ngàn vạn dân chúng thiện lương đói khát giống như ngàn vạn chú thỏ bị trêu chọc giận lien tục mà nhe cả hàm răng không được coi là sắc bén để đi cắn người.

Một ngàn bước.

Năm trăm bước

Hai trăm bước

Một trăm bước

Đằng sau trận của quân Hán, tên lính truyền lệnh đứng nghiêm bên cạnh Mao Giới cầm trong tay lệnh kì hình tam giác hăng hái vẫy xuống. Tướng chỉ huy cung tiễn thủ đứng trước trận tiền không chút do dự vung cao thiết kiếm hung hăng chém xuống. Cơ hồ cùng lúc đó một tiếng kêu gào thê lương đã vang dội quân trận. Tiếng om xòm tràn ngập rõ ràng đã lọt vào lỗ tai mỗi tên cung tiễn thủ quân Hán.

“Bắn tên ~”

Cánh cung kéo căng, âm thanh vun vút vang lên liên tục. Chỉ một thoáng thời gian đã có hơn một ngàn mũi tên sắc hơn nanh sói bay vút vào không gian đến cự li hơn một trăm bước. Giống như một trận mưa tràn ngập mênh mông từ trên trời rơi xuống. Mang theo tiếng rít sắc bén, trong khoảnh khắc đã phủ lên đầu tướng sĩ Khăn Vàng.

“Phốc ~”

Một mũi tên nanh sói lạnh như băng chui vào đầu một tên cướp Khăn Vàng. Mũi tên sắc bén xuyên qua đầu hắn, có một chút máu đỏ từ mũi tên rỉ ra. Mũi tên lấy mạng này đã xuyên thấu cả xương sọ.Tên giặc Khăn Vàng theo đà vẫn chạy lên phía trước hai bước, sau đó từ từ ngã quị ngay tại chỗ.

“Ách a ~ cứu, cứu ta~~”

Một tên giặc Khăn Vàng ngã lăn xuống khản cả giọng gào kêu cứu, hai tay đau khổ ôm bắp đùi mình. Một đuôi lông vũ thò ra ngoài có dính theo chút máu đỏ đang từ chỗ đó chảy ra. Nhưng tiếng kêu cầu cứu của hắn căn bản là không ai nghe thấy. Vô số giặc Khăn Vàng vẫn như nước lũ chạy vọt tới, không thể đừng được đã đạp lên chân hắn. Rất nhanh tên giặc Khăn Vàng đã không còn tiếng kêu nữa.

“Hưu ~”

“Hưu ~”

“Hưu ~”

Một đợt lại một đợt mưa tên vẫn vô tình từ trên trời lao xuống. Do thiếu hụt trang bị phòng ngự nên đám giặc Khăn Vàng không có cách nào chống đỡ trận mưa tên tập kích. Giống như lúa mạch bị gặt, từng mảng từng mảng ngã xuống. Chỉ trong chốc lát, trên vùng đất hoang đã nằm đầy thi thể giặc Khăn Vàng. Lại còn nhiều người hơn nằm trong vũng máu kêu rên cầu cứu….

Chỉ khoảng cách ngắn ngủn hơn một trăm bước rốt cuộc trở thành hành trình xa xôi khó có thể vượt qua trong đời đối với tuyệt đại đa số giặc Khăn Vàng.

Chỉ có một số rất ít may mắn tránh thoát thử thách đầu tiên của trận mưa tên để vọt tới trận tiền do các tấm thuẫn lớn của bộ binh trọng giáp quân Hán. Nhưng căn bản là bọn hắn không đủ sức lay chuyển bức tường từ thuẫn do quân Hán lập nên. Một tên giặc Khăn Vàng cố gắng dùng vai phá vỡ tấm chắn của quân Hán, một thanh trường mâu sắc bén từ khe hở giữa hai tấm chắn giống như rắn độc đâm ra, hung hăng ghim thẳng vào bụng hắn. Sau khi nhanh chóng rụt trở về thì trường mâu để lại một lỗ thật lớn ở trên bụng hắn. Thân hình của tên giặc Khăn Vàng giật mạnh một cái chợt giống như dã thú bị thương tru lên, một dòng máu đỏ tựa như suối phun ra từ vết thương bắn tung tóe ra ngoài.

Một tên giặc Khăn Vàng phóng qua hàng rào của thuẫn, nhưng thân hình của hắn còn chưa lọt vào thì ba mũi trường mâu sắc bén đồng thời xuyên thấu làm hắn chết ngay trên không.

Mười mấy tên giặc Khăn Vàng may mắn tránh thoát trận mưa tên đã nhanh chóng bị bộ binh trọng giáp của quân Hán chém giết hầu hết.

Giặc Khăn Vàng phía trước không ngừng tiến lên rồi ngã xuống. Nằm trên mặt đất thống khổ kêu rên, tiếng kêu liên miên không dứt rốt cuộc làm cho bọn giặc Khăn Vàng phía sau cảm thấy sợ hãi. Khi bọn họ ý thức được rằng quân Hán phía trước sẽ không bị thanh thế của bọn họ hù dọa. Khi bọn họ cũng ý thức được rằng lao lên phía trước cũng chỉ chết đi như vô số đồng bọn thì lòng tin của bọn họ bắt đầu dao động. Bước chân bắt đầu do dự lúc đầu chỉ có vài người, nhưng rất nhanh sau đó lan truyền ra tựa như ôn dịch. Cũng không biết ai là người đầu sỏ chỉ huy, lũ giặc Khăn Vàng đã lui bước lại phía sau, rất nhanh sau đó thì trở thành chạy trốn….

“Không được chay, không được chạy ~~ Tự tiện rút lui, giết không tha ~~”

Ba Vũ nằm trên lưng ngựa rống giận đến khản cả họng. Vừa hét vừa hung hăng vung thiết kiếm trong tay ra sức chém giết hai tên giặc Khăn Vàng chạy sát qua người hắn. Nhưng cố gắng của đơn độc hắn không đủ thay đổi thế cục bại trận nữa. Khẳng định không một ai chịu nghe hiệu lệnh của hắn, giờ khắc này mọi người chỉ có một ý nghĩ chạy trối chết.

“Truyền lệnh toàn quân không được truy kích. Một lần nữa lập trận chuẩn bị nghênh chiến đám giặc Khăn Vàng nữa !”.

Đằng sau trận tuyến của Hán quân, trên mặt Mao Giới xẹt qua nụ cười lạnh như băng giá. Đó là giặc Khăn Vàng! Mao Giới đã quen thuộc bọn giặc Khăn Vàng rồi! Tiếng nói lạnh như băng của Mao Giới vừa dứt, truyền lệnh binh đã giơ cao lá cờ lệnh hình tam giác.

“Báo ~~ quân bản bộ Ba Vũ bị bại”

“Báo ~~ quân bản bộ Tôn Trọng bị bại”

“Báo ~~ quân bản bộ Liêu Hóa bị bại”

“Báo ~~ quân bản bộ Bành Thoát bị bại”

“Báo ~~ quân bản bộ Biện Hỉ không bị bại mà tan, đang chạy trốn về Thương Thủy, quân Hán đang đuổi theo đàng sau chém giết”.

Tin tức tiền quân Khăn Vàng bại trận liên tiếp truyền về như nước chảy tới làm thần sắc Mã Dược cau có. Cũng không bởi vì bốn đạo quân Khăn Vàng trước sau đều bại trận mà để bộc lộ một nét khác thường. Giặc Khăn Vàng trước sau cũng chỉ là giặc Khăn Vàng. Cho dù công hạ nhiều thành trì hơn nữa, đánh thắng nhiều chiến dịch nhỏ hơn nữa thì bọn họ vẫn chỉ là giặc Khăn Vàng.

Trong mắt Bùi Nguyên Thiệu đột nhiên xẹt qua một bóng mây u ám, không phải là không có chút lo lắng mà nhìn Mã Dược nói: “Bá Tề, xem ra sức chiến của quân Hán rất mạnh mẽ, đối phương tuy là bộ binh nhưng có chừng năm ngàn người. Quân ta tuy là kị binh chỉ có trên ngàn người. Vậy trước tiên tạm thời tránh mũi nhọn. Đợi ngày khác thu hồi các toán tàn binh rồi lại làm cuộc chiến nữa?”

Thần sắc Mã Dược bí ẩn, đưa mắt nhìn ánh chiều tà dương, vùng đất hoang lan xa có mơ hồ tiếng tù và sừng trâu vọng trong không gian truyền đến. Mặc dù ở xa nhưng vẫn có thể nghe được rốt cuộc quân Hán có xuất hiện hay không? Trong con mắt đen nháy của Mã Dược tỏa ra nồng đậm sát khí giống như dã thú đánh hơi được khí tức con mồi mà nhe răng nanh dữ tợn.

“Hát ~”

Mã Dược nhẹ nhàng vung roi ngựa, chiến mã dưới thân lúc lắc đầu hí vang, từng bước kiệu nhỏ bắt đầu đi trước.

“Hát ~”

“Hát ~”

Tám trăm lưu khấu rối rít giục ngựa đuổi theo. Tiếng quát tháo, tiếng binh khí va đập, áo giáp va đập vào nhau trong chớp mắt đã kêu ầm ĩ. Tiếng vó ngựa loạn xạ đạp vỡ bờ sông tĩnh mịch, trước làm nát cỏ rồi mang theo đám bụi đất theo gió từ từ bốc lên.

“Ha “

Mã Dược hét lớn một tiếng, chiến mã ngẩng đầu hí vang bắt đầu tăng tốc. Theo sau Mã Dược, Chu Thương tay cầm đại kì đỏ thắm như bóng với hình. Thề sống chết có nhau, dưới lá huyết sắc đại kì này dẫn dắt, tám trăm lưu khấu rối rít giục ngựa phi nhanh. Chỉ một thoáng hơn ngàn kị binh tinh nhuệ tạo thành một dòng sắt thép mênh mông nhằm hướng phương bắc cuốn đi. Tiếng vó ngựa hỗn độn nhẹ nhàng lướt qua cả một vùng rộng lớn ngổn ngang.

“Giết. Giết ~~”

Chiến ý nồng đậm trong lồng ngực Mao Giới, hắn giục ngựa vung đao phóng nhanh trên vùng đất hoang bao la. Hơn trăm khinh kị binh phóng hai bên, đuổi theo chém giết giặc Khăn Vàng chạy trốn giống như cắt rau. Giặc Khăn Vàng đã hoàn toàn đại bại, quân Hán đã có báo cáo đầu tiên của cuộc chiến! Hắn muốn chẳng bao lâu sau, khi giặc Khăn Vàng Dĩnh xuyên hầu hết bị giết chết, thì đại danh Mao Giới của hắn cũng được tả hữu trung lang Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung lan truyền khắp Lạc Dương.

“Giết, giết sạch bọn phản tặc này ~~ mười đầu lâu thưởng một xâu tiền ~~”

Mao Giới hét lớn một tiếng. Đột nhiên quay đầu lại, trừ năm trăm trọng binh đi theo, còn lại đại quân hơn bốn ngàn năm trăm quân đang chém giết khắp núi đồng. Tựa như cơn hồng thủy vĩ đại tràn đầy lướt qua, vô số giặc Khăn Vàng không kịp chạy trốn giống như kiến hôi bị chìm trong biển quân Hán. Bọn nông phu đáng thương này rất nhanh đã dâng lên một cái đầu lâu đầy máu, trở thành bằng chứng để tướng sĩ quân Hán đổi lấy tiền thưởng.

“Ô ~ ô ~ ô ~ ô ô ô ~~”

Ba hồi ngắn, một hồi dài. Âm thanh kì lạ của tù và sừng trâu từ phía trước chợt vang lên. Tiếng tù và vọng từ không gian xa xôi rồi rõ ràng lọt vào tai Mao Giới. Mao Giới ra sức ghìm cương ngựa nhìn quanh tả hữu hai bên hỏi: “Tiếng tù và ở đâu vậy?”

Một gã tiểu giáo đầu nghiêng tai lắng nghe một chốc rồi chậm rãi nói: “Đại nhân, tù và vọng từ đằng trước tới”.

“Nhìn kìa, một lá huyết sắc đại kì!” Một tên lính quèn tinh mắt đột nhiên hét ầm lên: “ Kị binh, đúng là một tốp kị binh !”

Kị binh !?

Trong lòng Mao Giới giật thót một cái, giơ tay che mắt lạnh nhạt ngắm nhìn phía trước chỉ thấy trên chân trời phía xa xa rõ ràng đang xuất hiện đường đen đặc đang chậm rãi ngọ nguậy. Ở đầu sợi chỉ đen trước mặt ấy cũng có một lá cờ đỏ tươi. Tuy rằng cách nhau khá xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được nó đang tung bay phần phật oai hùng.

Chỉ chốc, tuyến đen ngọ nguậy đó đã lớn lên rất nhiều.

Trong lòng Mao Giới thoáng qua một bóng mây u ám trầm giọng hỏi: “Kị binh trước mặt có khoảng chừng hơn một nghìn quân. Qui mô quân kị binh như thế tới gần quân ta trong vòng mười dặm mà vẫn không phân biệt được há chẳng phải buồn cười sao, vì sao không thấy thám mã báo lại?”

Một tên quan quân chuyên lo điều khiển ngựa phía trước nói với Mao Giới: “ Đại nhân, hạ quan chợt mới nhớ ra , cả mấy kị thám mã đến nay chưa về, chắc là đã bị hại nên không có hồi báo”.

Mao Giới biến sắc nói: “Đã lâu không về, sao không báo sớm?”.

Tên quân run giọng nói: “Hạ quan sơ xuất, xin đại nhân trách phạt”.

Mao Giới nén lòng nói: “Thôi, việc này để nói sau. Chiếu theo tình hình mà xét thì đám kị binh kia là địch không phải là bạn. Chỉ không rõ tặc khấu có khi nào có đội kị binh lớn như vậy? Thật là làm người ta khiếp sợ. Lập tức truyền lệnh của ta, toàn quân đình chỉ truy kích, bắt đầu dàn trận chuẩn bị nghênh chiến ~~”

Âm thanh thê lương của tù và nổi lên, tướng sĩ quân Hán đang đuổi giết tàn binh Khăn Vàng mặc dù có không cam lòng, cũng không dám trái quân lệnh, đành vội thu gọn đội hình. Trên đồng hoang bắt đầu lập trận một lần nữa. Nhưng mà … hết thảy đều đã quá muộn! Hầu như vào lúc Mao Giới ra lệnh cho quân, tiếng sấm oanh long long liền vọng trong không trung tới. Chỉ một thoáng trên chiến trường không còn âm thanh nào khác

Tuyến đen đậm nọ đã sớm biến trên ngàn thiết kị. Khói lửa cuồn cuộn, tiếng ngựa hí vang dài, nhằm hướng quân Hán đang hò hét loạn xạ giống như cơn sóng kinh hãi đang thu gọn lại. Sợ hãi giống như thuốc độc lan tràn ở trong lòng tướng sĩ quân Hán. Bọn họ biết là không phải giặc Khăn Vàng. Trong bọn họ có rất nhiều lão binh đã từng chính mắt thấy uy danh công kích của thiết kị Tây lương. Nó nghiền nát mọi thứ mạnh mẽ nên bộ binh với thuẫn trong tay tuyệt không phải đủ sức ngăn cản.

Đội thiết kị kia không phải kị binh Tây lương, nhưng thanh thế của bọn họ chỉ có hơn chứ không kém!

Phía trước đội thiết kị có một huyết sắc đại kì đang tung bay.

“Tám trăm lưu khấu !”

Một tên lính quân Hán hạng bét bắt đầu gào lên khản cả giọng, trong âm thanh lộ ra vẻ run rẩy. Mao Giới tim đập thình thình, ánh mắt lang sói của hắn toát ra sự hung ác nhìn chằm chằm vào huyết sắc đại kì phía trước đang phấp phới gần như bay vọt lên, phía trên quả nhiên thêu rõ bốn chữ to cứng cỏi “Tám trăm lưu khấu”.

Tám trăm lưu khấu! Đó là tám trăm lưu khấu trong truyền thuyết? Đám đã bắt phụ thân đại tướng quân Hà Tiến. Tám trăm lưu khấu vừa công hãm trọng binh đóng tại Uyển thành? Sau đó bọn họ lại xông đến Dĩnh xuyên? Từ lúc nào mà bọn họ lại trở thành một đạo kị binh? Trong đầu Mao Giới có quá nhiều câu hỏi, nhưng trong nháy mắt tất cả biến thành sát ý nóng bỏng.

Cơ hội trời cho! Chỉ cần đánh một trận tiêu diệt nhóm lưu khấu tai tiếng kia thì đại danh Mao Giới hắn sẽ truyền khắp đế quốc đại Hán! Trong chốc lát Mao Giới cảm thấy vinh dự danh tướng đang vẫy tay gọi hắn.

“Đám kia chẳng qua là lưu khấu! Tám trăm lưu khấu chỉ là một lũ ô hợp không chịu nổi một kích!” Tiếng hô của Mao Giới vang dội trong không trung, tiếng vó ngựa dậy đất cũng không át được tiếng gầm sắc bén của hắn “Tướng sĩ toàn quân nghe lệnh, quân cầm trường mâu lên trước lập cự mã trận. Bộ binh trọng giáp ở giữa bảo vệ, cung thủ mau bổ xung tên!”

Một tên quân lính cẩn thận cung kính trả lời: “ Đại nhân, đội xe chở đồ nặng vẫn ở phía sau, mũi tên tạm thời không bổ sung hơn được”.

Mao Giới đột nhiên sửng sốt một cái lập tức quát to: “Trường mâu binh lên trước ~~”

Hơn hai ngàn tên trường mâu binh cứng đầu hô hoán loạn xạ cùng tiến lên trước lập thành một cự mã trận không hoàn chỉnh. Mỗi tên cầm một thanh trường mâu sắc bén giơ lên, hàn quang đầu mâu chỉ ra phía trước lóe lên như rừng rậm tử vong.

“Hán quân uy vũ ~~ tiến lên ~~”

“Hán quân uy vũ ~”

“Hán quân uy vũ ~”

“ Hán quân uy vũ ~”

Mao Giới cầm thiết kiếm trong tay dùng sức vung lên phía trước. Trường mâu binh quân Hán dàn trận sơ sài xong thì hô khẩu lệnh inh ỏi, bước hỗn độn từ từ hành quân về phía trước, tiến lên đón thiết kị lưu khấu đang ầm ầm phi tới. Tướng sĩ quân Hán này quá nửa đều là lão binh đã từng liều mình tắm máu trong chiến đấu. Vô số lần đâm chém và huyết chiến nói cho bọn họ biết, ở trên chiến trường thì chỉ có không sợ chết mới không bị chết.

“Oanh long long ~~”

Tiếng vó ngựa nhảy chồm vô tình dẫm đạp sâu hơn phát ra âm thanh thật lớn. Quân hai bên cách nhau chưa đến năm trăm bước thì không cần quan quân ra lệnh trường mâu binh của quân Hán đã hạ thân ngồi chồm hổm xuống. Trong tay chỉ có trường mâu đâm thẳng lên trời. Gần nữa, gần nữa tướng sĩ quân Hán thậm chí có thể rõ ràng trông thấy vẻ dữ tợn trên mặt kị binh lưu khấu.

Tuy nhiên, không hề có dấu hiệu mà chính giữa tốp kị binh lưu khấu đang chạy về phía trước bỗng nhiên tách ra, chia làm hai cánh giống như con sóng vỡ vụn về hai phía đầu trận của quân Hán. Trận hình chặt chẽ của trường mâu binh quân Hán chỉ có thể trơ mắt nhìn thiết kị lưu khấu từ trước mặt bọn họ vọt qua nhưng không thể làm gì.

Đứng sau trận quân Hán chân mày Mao Giới giật mạnh một cái. Cái này không phải chiến thuật quân thiết kị Tây lương quen sử dụng mà hắn biết. Trong ấn tượng của Mao Giới, thiết kị Tây lương luôn dựa vào kị trận cường đại mà xông lên từ chính diện rồi đem hết thảy địch quân kháng cự nghiền nát thành phấn. Nhưng mà kị binh lưu khấu đáng ghét này, bọn họ đang đùa cái quỉ gì vậy?

“Toa”

“Toa”

“ Toa”

Trong lúc Mao Giới và tướng sĩ quân Hán đang nghi ngờ, thì có tiếng rít sắc bén xé rách không gian. Hàng loạt mũi thương sắc bén đã từ trong tay kị binh lưu khấu ném ra, trên không trung vạch ra những đường cong quỉ dị giảo hoạt kéo theo tiếng rít tử vong lạnh lùng phủ xuống đầu quân Hán.

“Phóng thương! Lại là phóng thương à!?”

Mao Giới thất kinh, bọn lưu khấu đáng chết này dám nghĩ ra kiểu ở trên lưng ngựa ném thương. Với tốc độ chiến mã chạy nhanh thì ném thương, cho dù là thuẫn chắc chắn cũng không cách nào ngăn cản nó đâm thủng, hơn nữa lại thiếu hụt tấm chắn bảo vệ trường mâu binh? Mao Giới mặc dù chưa từng thấy kị binh dùng cách ném thương, nhưng lần đầu ý thức được chiến thuật uy lực đáng sợ như vậy.

Hán quân Giáp hoảng sợ nhìn một cây thương từ trên trời giáng xuống, mũi thương ba góc sắc bén nhanh chóng lớn lên trước mắt. Khi hắn còn chưa lại hồn thì đầu thương đã ghim vào mắt trái hắn rồi xuyên thấu qua đầu, theo đà mang cả thân hình hắn gục xuống vẫn còn trợn trừng nhìn lên trời.

Hán quân Ất là một lão binh. Mắt thấy tình thế không ổn như vậy, theo bản năng đã nắm Hán quân Bính che ở trước người hắn. Nhưng đây đâu phải là mũi tên mà là đầu thương! Một loại đầu thương sắc bén dẫn đến tử vong lạnh lùng xé gió bay tới, dễ dàng xuyên thủng lồng ngực của hai người.

Giết tất!

Chặn đầu chặn đuôi giết sạch!

Thiếu hụt lớp thuẫn bảo vệ, lại thiếu hụt cung tên yểm hộ nên trường mâu binh quân Hán trở thành mục tiêu tốt nhất để luyện tập phóng thương của tám trăm lưu khấu. Tám trăm lưu khấu lượn vòng quanh trường mâu binh của quân Hán dong ruổi qua lại. Quăng đi ném lại khi mỗi tên lưu khấu đều phi xong cả bốn cây thương thì Mao Giới mới nhớ ra hạ lệnh rút lui. Tuy nhiên lúc đó hơn hai ngàn trường mâu binh đã không còn mấy. Dõi mắt nhìn lại đã thấy bọn họ nằm khắp nơi kêu rên thảm thiết …

Tuy nhiên đợt công kích của tám trăm lưu khấu vừa mới bắt đầu!

“ Hồng ô ô ~~~”

Âm thanh thê lương của tù và lại vang lên, Mao Giới từ nỗi ảo não và cuồng loạn tỉnh táo lại. Đang muốn tổ chức cho quân Hán lập trận thì trong lúc vô tình đưa mắt liếc về phía trước. Trong khoảnh khắc, mặt của hắn đã tái nhợt, một cơn sợ hãi vô tận từ trong con ngươi của hắn toát ra!

Mẹ ơi, cái này là gì vậy? Cũng là kị binh chăng!?

Cảm nghĩ từ âm thanh vọng lại như nhau, tất cả tướng sĩ hán quân Hán còn sống đều cảm thấy một cơn ớn lạnh từ sâu trong linh hồn. Nhìn khắp trận tiền những trường mâu binh bị thương chưa chết, có người bị thương xuyên qua chân, thậm chí có người trên lưng vẫn còn cắm hai cây thương. Nhưng chỉ cần còn có hơi tàn là bọn họ liều mạng nghĩ tới việc chạy về bản trận. Không nghĩ tới ở trên trận tiền lâu thêm một khắc, không muốn đối mặt với ma quỉ đến từ địa ngục …

“Hô lô lô ~~”

Âm thanh chiến mã hí lại vang lên nghe vô cùng nặng nề.

Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Chương #73