Chương 345: Xích Sắt Chặn Sông


"Có rồi!" Trương Tùng kích động nói: "Có đối sách rồi."

Trương Tú vội vàng nói: "Đại nhân mau nói đi, đối sách gì vậy?"

Trương Tùng nói: "Tướng quân hãy hỏa tốc lệnh cho sĩ tốt sưu tập các vật dễ cháy như than củi, củi đốt, than đá, vỏ cây, rồi đem những đồ dễ cháy này từ đầu thành ném xuống, tưới thêm dầu hỏa để dẫn cháy. Sau đỏ lại từ trên đầu thành ném vải vụn đã được thấm ướt để tạo thành khói đặc. Hắc hắc, nếu cần thiết thì còn có thể từ trên đầu thành hắt phân lỏng xuống. Da trâu có thể phòng hỏa công, nhưng binh sĩ quân Tào trốn ở bên dưới xe lại không thể chịu nổi sức nóng do lửa lớn cháy không ngừng và khói mù mịt được, đúng không nào?"

"Biện pháp hay!" Trương Tú nghe vậy liền vui mừng nói: "Trương Tiên ở đâu?"

Phó tướng Trương Tiên vội vàng bước lên thưa: "Có mạt tướng."

Trương Tú phất tay, quát: "Dẫn người đi sưu tập nhưng vật dễ cháy như than củi, củi đốt, than đá, vỏ cây, lại cố gắng thu thập một số vải vụn bỏ đi, thuận tiện bảo các bách tính ở trong phòng chọn mấy chục thùng phân lỏng nữa!"

"Cái gì? Phân lỏng?" Trương Tiên ngạc nhiên nói: "Cần phân lỏng làm gì?"

"Hỏi ít thôi." Trương Tú nói: "Còn không mau đi đi."

"Mạt tướng tuân lệnh."

Trương Tiên rầm rầm ứng tiên, lĩnh mệnh rời đi.

Không tới hai tiếng sau, Trương Tiên suất lĩnh binh sĩ từ trong thành sưu tập một lượng lớn vật dẫn hỏa, cũng thu thập tất cả vải vóc đã rách nát không dùng được nữa của bách tính trong thành lại. Bách tính trong thành nghe nói Trương Tú muốn thu thập phân lỏng để thủ thành, liền xung phong gánh phân nước lên đầu thành. Rất nhanh trên đầu thành liền được xếp đầy từng thùng từng thùng phân lỏng, múi hôi thối đậm đặc khiến người ta buồn nôn.

Trương Tú hạ lệnh một tiếng, một lượng lớn vật dẫn hỏa từ trên đầu thành được ném xuống, tiếp theo là từng nồi dầu hỏa cũng được trút xuống theo. Dưới tường thành rất nhanh liền háa thành biển lửa. Da trâu bọc trên trùng xa tuy ngăn được lửa xâm nhập, nhưng binh sĩ quân Tào ở trong xe lại không thể chịu nổi nhiệt độ cao do lửa cháy, đặc biệt là một lượng lớn vải vóc ẩm ướt từ trên đầu thành ném xuống, dưới tường thành lập tức bốc lên khói mù đậm đặc.

Lại có thêm từng thùng từng thùng phân lỏng lại được ném xuống từ trên đầu thành, dưới tường thành cơ hồ trở thành một bãi phân nóng hầm hập. Khói độc nóng rực kèm với mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn chậm rãi tỏa ra trong không khí. Rất nhiều binh sĩ quân Tào ở trong xe ngạt thở mà chết. Những binh sĩ may mắn không bị ngạt thở mà chết khó khăn lắm mới bò được ra khỏi xe thì cũng bị thủ quân ở trên đầu thành bắn chết.

Rất nhanh, mấy chục chiếc trùng xa ở dưới tường thành triệt để không còn động tĩnh gì nữa.

Hậu trận quân Tào.

"Đáng ghét!" Tàng Bá chán nản vung quyền đầu, quát: "Đáng chết thật, không ngờ lại bị phá giải rồi?"

"Ha ha." Gia Cát Lượng mỉm cười: "Tàng Bá tướng quân, hiện tại nếu nói quân Lương đã phá giải được kế trùng xa của quân ta thì hình như còn quá sớm đó. Chiến tranh mới chỉ vừa bắt đầu thôi. Quân ta chẳng qua chỉ tổn thất mấy trăm bộ tốt thôi mà. Mấy chục chiếc trùng xe vẫn hoàn toàn không bị tổn thất gì cả. Còn thủ quân ở trong thành Vĩnh An thì cơ hồ đã dùng hết vật dẫn hỏa và dầu hỏa rồi!"

"Ừ." Tào Tháo gật đầu, cao giọng nói: "Truyền lệnh, trùng xa đội thứ hai bắt đầu đập một đoạn tường thành khác!"

Sau tiếng hạ lệnh của Tào Tháo, mấy chục chiến trùng xa từ trong trận của quân Tào lục tục đi ra, vòng qua đoạn tường thành đã trở nên hỗn độn đó, lại lựa chọn một đoạn tường thành còn nguyên vẹn khác để tiếp tục trùng kích. Trương Tú vội vàng ra lệnh cho Trương Tiên lại sưu tập vật dẫn lửa, nhưng Vĩnh An là một tòa thành nhỏ, vật dẫn hỏa ở trong thành cũng không đủ. Vật dẫn hỏa sưu tập được trong lần thứ hai này ít hơn lần trước đến đáng thương.

Hơn nữa Tào Tháo tiếp nhận bài học của lần giao phong thứ nhất, thủ quân vừa ném vật dẫn hỏa từ trên đầu thành xuống. Trùng xa của quân Tào liền không chút do dự lui ra sau. Sau đó lại chọn một đoạn tường thành còn nguyên vẹn khác để bắt đầu trùng kích. Cứ tiếp tục người tấn công, kẻ công phòng như vậy, thậm chí ngay cả phân lỏng ở trong thành Vĩnh An cũng hết. Nhưng trùng xa của quân Tào thì ngược lại càng lúc càng nhiều.

Trương Tú lại hạ lệnh cho tướng sĩ quân Lương từ trên đầu thành ném một lượng lớn gỗ lăn, lôi thạch xuống. Tạo thành một giải chướng ngại ở dưới chân thành, hòng ngăn cản trùng xa của quân Tào tiếp cận. Nhưng cái này căn bản không có tác dụng gì. Quân Tào từ dưới trùng xa thò ra mấy chục chiếc gậy dài, gạt từng chướng ngại vận cản đường trùng xe tiến lên trước. Sau đó tất nhanh lại tiếp tục tiếp cận tường thành.

Trương Tú lại lệnh cho Trương Tiên dẫn năm trăm tử sĩ thử xuất thành đánh lén. Kết quả lại bị đại tướng Tàng Bá của quân Tào giết cho đại bại. Suýt chút nữa còn bị quân Tào nhân cơ hội mà đoạt mất cửa thành! Giết tới khi trời tối, trùng xa của quân Tào đã đập ra mấy chục cái lỗ lớn ở đoạn tường thành phía nam của thành Vĩnh An, có mấy cái lỗ còn sâu tới vài thước. Chiếu theo tốc độ này, tối đa mười ngày nữa thành tường thành Vĩnh An khẳng định sẽ bị đập đổ.

...

Buổi đêm, phủ nha của thái thú Vĩnh An.

Trương Tú, Trương Tùng ngồi đối diện nhau, nhìn ngọn đèn ở trên bàn đến phát ngốc. Một lúc sau, Trương Tú mới phá vỡ sự trầm lặng, nói với Trương Tùng: "Trương đại nhân, cứ tiếp tục thế này thì không được, nhất định phải nghĩ ra biện pháp phá xe đập thành của quân Tào."

Trương Tùng vuốt chòm râu dê lưa thưa ở dưới cằm, nhíu mày nói: "Hay là... phái binh nhân lúc đêm tối xuất thành đánh lén?"

"Khẳng định là không được." Trương Tú lắc đầu nói: "Tào Tháo dụng binh ngay cả chúa công còn phải cố kỵ, với khả năng của chúng ta tốt nhất là đừng có mạo hiểm."

"Vậy cũng được." Trương Tùng gật đầu nói: "Vạn nhất mạo hiểm thất bại, làm không tốt thì ngay cả thành Vĩnh An cũng sẽ thất thủ."

Trương Tú nghĩ một chút rồi nói: "Hay là trước tiên tìm cách lấy một chiếc xe phá thành về nghiên cứu đã. Sau đó sẽ nhắm vào nhược điểm của nó mà công kích? Mạt tướng không tin thứ này tà như vậy. Xe phá thành của quân Tào tuy lợi hại nhưng chẳng lẽ thật sự không có nhược điểm?"

"Lấy một chiếc xe phá thành ư?" Trương Tùng cười khổ: "Lấy thế nào đây? Phái binh xuất thành cướp ư?"

"Như thế thì khẳng định là không được rồi." Trương Tú lắc đầu nói: "Nếu có thể phái binh ra ngoài thành thì còn cướp về làm gì, trực tiếp đập nát nó có phải nhanh hơn không?"

"Trừ phái binh xuất thành để cướp thì còn có thể có biện pháp nào khác nữa? Dẫu sao thì cũng không thể thòng mấy sợi dây thừng xuống rồi kéo xe phá thành của quân Tào lên được?" Trương Tùng nói xong câu này thì mắt lập tức sáng lên, vội vàng nói: "Hả, dây thừng? Trực tiếp kéo lên thành? Ha ha, có rồi! Bản quan nghĩ ra cách phá giải rồi! Tướng quân, bản quan nghĩ ra nên làm thế nào để phá giải xe phá thành của quân Tào rồi."

Trương Tú nói: "Phá giải như thế nào?"

Trương Tùng nói: "Tướng quân có thể phái người ngay đêm chế ra trục kéo cỡ lớn, tốt nhất là còn lớn hơn cả trục kéo ngàn cân để kéo cửa thành lên xuống ấy, mà còn phải thật kiên cố nữa. Sau đó cố định những trục kéo này lên tường thành. Đợi khi trời sáng quân ta cho xe phá thành ra đập tường thì dùng nỏ bắn ra nỏ tiễn cỡ lớn có móc câu ghim vào vách dày của xe phá thành, ở đuôi nỏ tiễn lại buộc xích sắt, lợi dụng trục kéo để kéo xích sắt, há chẳng phải là có thể kéo được xe phá thành của quân Tào lên đầu thành ư?"

"Đây đúng là một biện pháp tốt." Trương Tú gật đầu nói: "Tào Tháo nếu phái bộ binh bảo vệ xe phá thành, chúng ta có thể bảo cung tiễn thủ bắn chết toàn bộ bộ binh của quân Tào, xe phá thành không sợ cung tiễn, không sợ hỏa thiêu, cũng không sợ gỗ lăn lôi thạch, nhưng sĩ binh quân Tào lại không thể như vậy. Một khi như vậy, quân Tào nếu muốn bảo vệ xe phá thành thì ắt phải trả giá bằng thương vong cực lớn. Chiến tranh sẽ trở về đường cũ, ha ha."

Trương Tùng cười âm hiểm, nói với Trương Tú: "Tướng quân, bản quan còn nghĩ ra được một loại lợi khí thủ thành khác nữa!"

Trương Tú nói: "Lợi khí gì?"

Trương Tùng bảo: "Chúng ta đã có thể kéo được xe phá thành của quân Tào lên, tất nhiên cũng có thể thả nó ra. Tướng quân thử nghĩ xem, nếu những cỗ xe phá thành có trọng lượng đạt tới mấy trăm, thậm chí là hơn ngàn cân này từ trên tường thành cao mấy trượng rơi xuống, đập lên đầu tướng sĩ quân Tào thì sẽ tạo thành sát thương như thế nào? Nếu ở trên thành xe còn gắn đầy chướng ngại vật sắc bén thì lực sát thương chẳng phải sẽ còn mạnh hơn ư?"

Trong đầu Trương Tú lập tức hiện lên một cảnh tượng quỷ dị, từng cỗ xe phá thành cả thân xe cắm đầy chướng ngại vật sắc nhọn dưới sự vận động của trục xe mà bị léo lên rồi lại hạ xuống, cứ thế tiếp tục kéo lên rồi lại hạ xuống. Mỗi lần xe phá thành hạ xuống đều có một mảng binh sĩ quân Tào nằm vật trong vũng máu, dưới tường thành lưu lại từng vết lõm khổng lồ, trong những vết lõm đó là máu thịt lẫn lộn, giống như là tu la huyết ngục.

"Trời ơi, Trương đại nhân ngài đúng là một thiên tài." Trương Tú rùng mình sợ hãi, thất thanh nói: "May mà ngài là đồng liêu của mạt tướng, nếu ngài là địch nhân, vậy mạt tướng đúng là tối nào ngủ cũng nằm mơ thấy ác mộng mất."

"Hắc hắc."

Trương Tùng há miệng cười to, biểu tình đó đúng là âm hiểm không tả nổi.

...

Hai ngày sau.

Xe phá thành của quân Tào đã đập ra được một khối lớn ở dưới chân tường thành đoạn tường thành phía nam của Vĩnh An. Hai cái trục kéo cỡ lớn mà Trương Tú phái người khẩn cấp chế tạo cuối cùng cũng thuận lợi làm xong. Trương Tú lập tức phái người chuyển hai trục kéo này lên tường thành, dùng cọc sắt và đá khối để cố định, lại ở đoạn tường thành tương ứng bố trí ròng rọc và nỏ lớn, sau đó thì dùng xích sắt buộc vào phần đuôi của nỏ tiễn cỡ lớn, đợi tất cả chuẩn bị xong xuôi, Trương Tú mới giơ cao tay phải lên rồi phất mạnh xuống.

"Vù vù!"

Trong tiếng rung kịch liệt của dây cung, hai mũi nõ tiển từ trên đầu thành bắn xuống nhanh như thiểm điện, bó tiễn có móc câu đã cắm sâu vào trong thành gỗ dày cộp của xe phá thành của quân Tào. Trương Tú lại hạ lệnh một tiếng, mấy chục binh sĩ đứng ở cạnh trục kéo nhanh chóng chuyển động hai cái trục kéo khổng lồ. Dây kéo nối với nỏ tiễn, bánh kéo và ròng rọc lập tức căng ra.

Trước khi quân Tào có phản ứng, một cỗ xe công thành nặng nề đã bị kéo lên khỏi mặt đất.

"Có chuyện gì vậy?" Hơn mười binh sĩ quân Tào ở phía dưới xe phá thành thò đầu ra, hoảng hốt nhìn xung quanh: "Phát sinh chuyện gì vậy?"

"Két két két!"

Một mũi tên nhọn từ trên đầu thành được bắn xuống nhanh như thiểm điện, hai gã binh sĩ quân Tào xui xẻo còn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì đã trở thành vong hồn dưới mũi tên của cung tiễn thủ quân Lương. Hơn mười binh sĩ quân Tào còn lại vội vàng rụt người lại, hai tay nắm chặt lên tay vịn ở trong xe, cố gắng để bản thân không từ trong xe rơi xuống.

Rõ ràng, trốn ở trong xe còn có thể miễn cưỡng bảo toàn được tính mạng, nếu mất đi sự bảo hộ của xe phá thành, lập tức sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng.

Nhưng xe càng lúc càng bị kéo lên cao, binh sĩ quân Tào ở trong xe mất đi chỗ đứng ở dưới chân, chỉ dựa vào hai tay nắm chặt lấy tay vịn, cuối cùng thể lực không đủ, nhao nhao từ trên không rơi xuống. Sau đó bị cung tiễn thủ ở trên tường thành không chút lưu tình bắn cho biến thành con nhím. Đợi khi xe phá thành bị kéo lên chóp tường thành, binh sĩ của quân Lương nhanh chóng bóc lớp da trâu bóc bên ngoài của nó ra, rồi dùng búa sắc chặt gãy nỏ tiễn.

Xe phá thành cồng kềnh nặng nề rơi xuống đất, rầm một tiếng chạm vào mặt đất, trong khoảnh khắc đã vỡ nát.

Hậu trận quân Tào.

Thấy cảnh kinh người này, Tào Tháo và Gia Cát Lượng cơ hồ đồng thời đứng bật dậy!

"Hả?" Tào Tháo ồ một tiếng, hỏi Gia Cát Lượng: "Khổng Minh, đây là chuyện gì vậy?"

"Hỏng rồi!" Gia Cát Lượng nhíu mày nói: "Hình như là trục kéo!"

Gia Cát Lượng vừa dứt lời, lại một chiếc xe nữa bị kéo lên.

"Có gì đâu." Tàng Bá nói: "Phái binh tiến lên chắt đứt nỏ tiễn cắm vào xe là được thôi mà?"

"Không được, một khi như vậy, để bảo vệ xe phá thành ắt sẽ xuất hiện thương vong lớn. Quân ta hiện tại là cô quân thâm nhập, binh lực không thể bổ sung kịp thời. Do đó không thể liều mạng mà chỉ có thể dùng trí." Gia Cát Lượng nói tới đây thì dừng lại, quay đầu lại nói với Tào Tháo: "Chúa công, hiện tại chỉ có thể hạ lệnh tạm thời lui binh thôi, đợi nghĩ ra cách phản chế rồi lại công thành."

"Ừ, Khổng Minh nói có lý." Tào Tháo gật đầu nói: "Truyền lệnh, trùng xa rút lui, tạm dừng công thành!"

Tào Tháo hạ lệnh một tiếng, hậu trận quân Tào trong khoảnh khắc vang lên tiếng kẻng chói tai. Mấy chục chiếc trùng xe còn lại nghe thấy tiếng kẻng, vội vàng bắt đầu lùi ra sau. Không tới một lát đã rút sạch khỏi chân thành Vĩnh An. Trên đầu thành Trương Tú, Trương Tùng không nhịn được mà vỗ tay chúc mừng, ba quân tướng sĩ càng hoan hô nhảy nhót.

...

Hoài Nam

Hồng thủy tràn ngập cuối cùng cũng rút, song mấy vạn mẫu ruộng trên bình nguyên Hoài Nam đã bị hủy trong chốc lát. Các tai dân vừa may mắn sống sót từ trong hồng thủy rất nhanh liền phải đối mặt với nguy cơ mới. Hồng thủy không những cuốn trôi hết tất cả gia súc cũng họ, nhấn chìm nhà cửa của họ, và hiện tại bọn họ không có gì để ăn, không có cái mặc và thậm chí ngay cả một chỗ để ở cũng không có

Để cứu vãn mấy trăm vạn bách tích gặp tai họa của quận Hoài Nam, Mã Dược tự mình dẫn mười vạn hàng quân Hà Bắc nhanh chóng vượt qua Hoài Hà tiến vào các huyện của Hoài Nam, Vừa duy trì trật tự vừa ra sức hiệp trợ bách tính Hoài Nam xây dựng lại gia viên. Đồng thời lấy ra quân lương còn lại ở trong quân để chẩn tế tai dân, lại lệnh cho Từ Hoảng khẩn cấp điều vận quân lương từ Nam Dương tới Hoài Nam để giải nguy.

Song đúng vào lúc này, chuyện mà Mã Dược, Giả Hủ lo lắng nhất vẫn phát sinh!

Thủy quân Đông Ngô dựa vào kênh rạch chằng chịt đan xen nhau trong quận Hoài Nam mà phát động sự quấy nhiễu không ngừng nghỉ với đại quân Tây Lương, trong nửa tháng ngắn ngủi, liên tục phát sinh hơn trăm lần tập kích. Một lượng lớn lương thực quý báu bị thủy quân Đông Ngô thiêu hủy, cục thế của quận Hoài Nam lâm vào thế cục họa vô đơn chí, hiện tại không nhưng hơn ba trăm vạn dân không có cơm ăn áo mặc, thậm chí là mười vại đại quân Tây Lương cũng rơi vào khốn cảnh.

...

Thọ Xuân.

Trên nhai đạo lầy lội bất kham nhô ra một khoảng đất trống, bên trên dựng một trướng bồng, chính là dinh thự lâm thời của Mã Dược. Trong đại trướng, Mã Dược đang cùng với đám người Giả Hủ, Lý Túc, Lỗ Túc, Khoái Việt vây lại trước một tấm bình phong để thương thảo đối sách.

Lỗ Túc nhíu chặt mày, lo lắng trùng trùng nói với Mã Dược: "Sau khi hồng thủy qua đi, khắp một giải Hoài Nam liên tục hơn mười ngày đều là ngày nắng gắt. Một lượng lớn nạn dân chết trong hồng thủy và thi thể súc sinh đã bắt đầu thối rửa. Lượng lớn thây người đã trôi vào ao hồ Giang Hà, các bách tính Hoài Nam phải sử dụng nguồn nước không tinh khiết này, rất dễ phát sinh ôn dịch."

Lỗ Túc vừa dứt lời thì Khoái Việt lại nói: "Điều khiến người ra lo lắng nhất vẫn là hơn ba mươi vạn tai dân, do thiếu hụt thực vật, mỗi ngày đều có một ngàn tới một vạn người chết. Nghe nói ở huyện Thành Đức đã có dân đói gây chuyện, tập kích hai quân doanh của quân ta, tuy bạo loạn cuối cùng cũng bị trấn áp, nhưng cũng đã tạo thành thương vong cho mấy trăm tướng sĩ. Nếu cứ tiếp tục thế này, cục thế kiểu gì cũng có một ngày loạn đến không thể khống chế được."

Lý Túc phẫn hận nói: "Khiến người ta giận dữ nhất là bọn thủy quân Đông Ngô! Vào lúc này mà chúng không ngờ vẫn qua lại ở cảnh nội Hoài Nam như âm hồn bất tán. Lương thực mà quân ta khổ sở từ hậu phương chuyển tới lại bị đám hỗn đàn này đốt đi. Cứ tiếp tục thế này, Quan Trung, Hà Bắc cho dù có nhiều lương tồn hơn nữa thì e rằng cũng không lấp đầy cái lỗ thủng này được đâu!"

Giả Hủ thở dài một hơi, nói: "Cẩm Phàm thủy quân của Cam Ninh tướng quân vì ít không địch được nhiều, chỉ có thể lui về thủ chắc bến Tiêu Diêu không dám ra ngoài. Hiện tại thủy quân Đông Ngô đã hoàn toàn phong tỏa Phì Thủy và Hoài Hà rồi. Kế hoạch đem tai dân Hoài Nam chia ra an bài tới tới quận Lư giang, Từ châu đã rất khó thực thi. Ngoài ra, các huyện đóng quân ở Hoài Nam sau khi gặp tập kích đều gia tăng phòng bị. Thủy quân Đông Ngô mấy lần đánh lén không thu được kết quả, vì tổn binh thiệt tướng nên không ngờ lại chuyển mục tiêu sang bách tính vô tội. Sau ngày hôm qua, đã có hơn hai vạn ba ngàn bách tính vô tội chết dưới đồ đao của quân Ngô!"

"Thằng nhãi Chu Du này đúng là điên mất rồi!" Mã Dược đấm một quyền lên bàn, cao giọng quát: "Hắn thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt ư!"

"Chúa công, tình thế hiện tại rất không tốt." Lý Túc nói: "Do sự phong tỏa của thủy quân Đông Ngô, lương thực ở bên ngoài không vận vào được. Tai dân Hoài Nam lại không di chuyển ra được, hơn ba trăm vạn tai dân chỉ trừ ngồi yên chờ chết ra thì không còn lựa chọn nào khác cả!"

"Chúa công, quận Hoài Nam tùy thời đều có khả năng bùng phát ôn dịch, nơi đây đã trở thành tử địa rồi!" Khoái Việt cũng nói: "Nhân lúc Cẩm Phàm thủy quân của Cam Ninh tướng quân còn có sức đánh một trận thì trước tiên nên nghĩ biện pháp rút đại quân tới dĩ tây Phì Thủy đi. Nếu đợi đến khi thủy quân Đông Ngô công hãm bến Tiêu Diêu hoặc là ôn dịch bùng phát, hơn mười vạn đại quân Tây Lương đóng ở các huyện Hoài Nam sẽ gặp kiếp số khó mà thoát được."

"Ài." Mã Dược thở dài nói: "Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp nữa ư?"

"Nếu không phải là thực sự không nghĩ ra biện pháp thì ai nỡ trơ mắt nhìn hơn ba trăm vạn tai dân chết vì đói chứ?" Khoái Việt chán nản nói: "Phải biết rằng ba trăm vạn bách tính này không phải chỉ là một bình nguyên khổng lồ, mà còn có thể khiến quận Hoài Nam trở thành một kho lúa lớn. Có kho lúa này, chúa công không cần phải chuyển quân lương từ Quan Trung, Hà Bắc mà cũng vẫn đủ lương thực để cung cấp cho mấy vạn đại quân chinh thảo Giang Đông rồi."

Mã Dược chắp tay bước ra ngoài trướng, nhìn ánh nắng cháy da cháy thịt đến ngây ngốc, đột nhiên hỏi: "Văn Hòa, hiện tại là tháng mấy rồi?"

Giả Hủ nói: "Hồi bẩm chúa công, hiện tại đã là trung tuần tháng tư rồi."

"Trung tuần tháng tư ư?" Mã Dược lắc lắc đầu, lại thở dài một hơi, âu sầu nói: "Đã là trung tuần tháng tư rồi, rất nhanh sẽ tới mùa hè. Nhưng cô thật sự hi vọng hiện tại vẫn là mùa đông, nếu trời có thể đổ một trận tuyết lớn thì càng tốt, mùa đông tuy lạnh, nhưng sẽ không bùng phát ôn dịch, chúng ta lại có thể từ từ nghĩ biện pháp vận lương thực tới Hoài Nam để bảo vệ tính mạng cho hơn ba trăm vạn bách tính, cũng bảo vệ được nguyên khí của quận Hoài Nam. Có sự chống đỡ của quận Hoài Nam, diệt Giang Đông Tôn thị ít nhất cũng có thể sớm hơn mười năm..."

Giả Hủ buồn bã nói: "Chúa công, nhân lực có lúc cũng hữu hạn mà."

"Cô biết." Mã Dược nhẹ nhàng gật đầu, quát: "Lệnh..."

Mọi người ở trong trướng vội vàng ưỡn thẳng người, ánh mắt đồng loạt chiếu lên lưng Mã Dược.

Mã Dược không quay đầu lại, hô: "Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương, Quản Khởi dẫn tam bộ mười vạn thiết kỵ ngay hôm nay rời khỏi đại doanh Hoài Bắc, quay về Mạc Bắc. Cao Thuận, Hứa Chử dẫn hai vạn dẫn tinh binh ra khỏi Lịch Dương (quận Lư Giang), Phương Duyệt, Mã Đại dẫn hai vạn tinh binh ra khỏi Giang Đô (quận Quảng Lăng), chia trái phải hai đường tấn công Giang Đông, bức thủy quân Đông Ngô chia binh quay về Ngưu Chử, Đan Đồ. Đợi thủy quân Đông Ngô chia binh nam hạ, Cam Ninh lại dẫn Cẩm Phàm thủy quân từ bến Tiêu Diêu xuất kích, tiếp ứng đại quân tây độ Phì Thủy."

Chuyện đã đến nước này, nhân lực đã không thể vãn hồi.

Mệnh vận của hơn ba trăm vạn bách tính Hoài An đã được quyết định, hà tất phải để mấy chục vạn tướng sĩ Tây Lương phải bồi táng theo? Chỉ đáng tiếcủa cho mảnh đất Hoài Nam màu mỡ này, sắp tới sẽ trở thành một nơi đất cằn sỏi đá không có bóng người.

"Chúa công chậm đã!"

Mã Dược vừa dứt lời, ngoài trướng đột nhiên vang lên tiếng bước chân nặng nề, bóng người nhoáng lên, thân ảnh cao to của Cam Ninh đã bước vào trong trướng.

Cam Ninh ôm quyền nói: "Mạt tướng nghe nói chúa công đang phát sầu vì không có cách đả phá sự phong tỏa của thủy quân Đông Ngô đối với Phì Thủy, Hoài Hà, cho nên ngay đêm cưỡi thuyền nhẹ tới Thọ Xuân, có một kế để hiến lên."

"Ồ, kế gì vậy?"

Mã Dược nghe vậy liền kinh ngạc, ngay cả bọn trí giả như Giả Hủ, Lỗ Túc đều thúc thủ vô sách, dạng võ phu như Cam Ninh lại có thể nghĩ ra đối sách gì đó ư?

Cam Ninh nói: "Tại thủy đạo Ba Thục, khi các bang hội vì lợi ích mà phát sinh tranh chấp, thường sẽ sử dụng xích sắt để chắn ngang đoạn sông, chỉ có cho thuyền của bản bang thông hành!"

"Xích sắt ngăn sông?"

"Xích sắt ngăn sông?"

"Xích sắt ngăn sông?"

Mã Dược như bừng tỉnh, hô lên: "Kế hay!"

Ba người Giả Hủ, Lỗ Túc, Khoái Việt nghe vẫn hai mắt cũng sáng bừng, cao giọng nói: "Quả nhiên là kế hay!"

"Hưng Bá đúng là phúc tướng của cô!" Mã Dược trong lòng như trút được gánh nặng, không nhịn được mà ha ha cười lớn: "Văn Hòa, Tử Kinh, Dị Độ, Tử Nghiêm đều thúc thủ vô sách, không ngờ Hưng Bá lại phá giải được, ha ha ha."

Cam Ninh gãi đầu nói: "Kỳ thực chuyện xích sắt ngăn sông, các bang hội hoành hành thủy đạo đều biết."

Giả Hủ vui vẻ nói: "Tử nói văn có trước sau, thuật nghiệp thì chuyên chú. Cổ nhân đúng là không lừa ta."

Mã Dược nói: "Tử Kính, Dị Độ!"

Lỗ Túc, Khoái Việt vội vàng tiến lên trước ôm quyền nói: "Chúa công có gì phân phó?"

Mã Dược cao giọng nói: "Lập tức tụ tập tất cả thợ rèn trong quân, chế tạo xích sắt ngăn sông!"

"Tuân lệnh."

Lỗ Túc, Khoái Việt vui vẻ lĩnh mệnh.

...

Mạt Lăng, dinh thự Ngô công.

Khi Tôn Quyền đang dựa vào bàn ngủ gật thì đột nhiên bị tiếng bước chân làm cho bừng tỉnh. Vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tam đệ Tôn Khuông, tộc huynh Tôn Du, tộc đệ Tôn Giảo đã bước vào, ba người xếp thành hình chữ nhất ở trước mặt Tôn Quyền, chắp tay vái: "Tham kiến chúa công."

"Miễn lễ." Tôn Quyền xua tay, hỏi Tôn Khuông: "Thúc Bật, Hoài Nam có tin tức truyền về ư?"

Tôn Khuông nói: "Hồi bẩm huynh trưởng, Lữ Mông đô đốc vừa phái người đưa tin tức về, Cẩm Phàm tặc của Cam Ninh đã chui rúc vào bến Tiêu Diêu không dám xuất chiến. Phì Thủy và Hoài Hà đã hoàn toàn bị phong tỏa. Hiện tại, lương thực ở bên ngoài không đưa vào được, tai dân ở bên trong lại không ra được. Hơn ba trăm vạn bách tích của quận Hoài Nam cùng với mấy chục vạn đại quân Tây Lương độ qua Hoài Hà đã thành cá trong chậu rồi."

"Tốt!" Tôn Quyền trầm giọng nsoi: "Thúc Bật hãy tự mình tới Hoài Nam đốc chiến, nhưng nhớ nhất định không được mềm lòng nương tay! Không tới khi ôn dịch bùng phát toàn diện thì tuyệt đối không thể giải trừ phong tỏa đối với Hoài Hà, Phì Thủy!"

"Tiểu đệ lĩnh mệnh."

Tôn Khuông dạ một tiếng, lĩnh mệnh mà đi.

Đợi Tôn Khuông đi rồi, Tôn Quyền mới hỏi Tôn Du: "Trọng Dị, bệnh của Chu Du thế nào rồi?"

Tôn Du nói: "Lang trung nói bệnh của Chu Du có chiều hướng nặng thêm, Chu Du còn xin tới Sài Tang dưỡng bệnh."

"Tới Sài Tang dưỡng bệnh ư?" Tôn Quyền nghe vậy mắt sáng lên, trầm giọng nói: "Cô cho phép."

Tôn Du om quyền nói: "Tại hạ sẽ chuyển cáo tới Chu Du."

Tôn Quyền lại nói với Tôn Giảo: "Thúc Lãng, cô bảo ngươi chiêu mộ tân quân, tiến triển thế nào rồi?"

Tôn Giảo nói: "Đã mộ được hai vạn tân binh rồi, đang khẩn cấp huấn luyện."

"Tốt." Tôn Quyền gật đầu nói: "Nếu thiếu quân truy thì có thể đi tìm Tử Bố."

Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Chương #345