Chương 315: Đại Phá Quân Tào


Trước trận của hai quân.

Cam Ninh, Trương Liêu lại đấu hai mươi hiệp, vẫn không phân được thắng bại. Trương Liêu thầm nghĩ Cam Ninh đao pháp lăng lệ, không có một chút sơ hở nào, muốn thắng thì không thể dùng sức mà phải dùng trí, thế là bèn ghìm ngựa quay người chạy về bản trận. Cam Ninh sao chịu bỏ qua, lập tức giục ngựa đuổi theo. Mã Dược thấy thế không ổn đang định lên tiếng nhắc nhở thì Cam Ninh ngựa nhanh sớm đã đuổi tới sau Trương Liêu.

Cam Ninh đang giơ đao lên định chém thì Trương Liêu đột nhiên hồi mã một thương, vừa chuẩn lại vừa độc đâm vào ngực Cam Ninh. Khi Cam Ninh giật mình định vặn hông né tránh thì đã không kịp, chỉ kịp né được để không bị đâm vào vùng ngực và bụng yếu hại. Một mảng giáp vai ở vai phải đã bị Trương Liêu đánh bay, lưỡi thương sắc bén còn mang theo một mảng thịt, máu lập tức trào ra.

Trương Liêu đâm trúng một kích, lập tức quay đầu ngựa, nhân lúc hai ngựa giao qua nhau, trường thương trong tay giống như mưa giông gió giật phát khởi thế công như thủy triều về phía Cam Ninh. Cam Ninh rống to liên tục, dùng hết toàn lực để phản kích, thế nhưng vết thương trên vai máu chảy như suối, khí lực mất dần, thành ra đao pháp đại loạn.

Trong trận của quân Lương, Điển Vi không nhịn được nữa, giục ngựa lên trước nói với Mã Dược: "Chúa công, để mạt tướng xuất chiến đi!"

Điển Vi là thân vệ của Mã Dược, trên vai gánh trọng trách bảo vệ sự an toàn cho tính mạng của Mã Dược, dưới tình huống bình thường tuyệt không được phép tự ý xuất chiến. Nếu không, với tính cách của Điển Vi thì sớm đã giục ngựa lên trước cả Phương Duyệt để giành được xuất chiến đầu tiên rồi!

"Ừ."

Mã Dược gật mạnh đầu.

"Gào gào gào... hô!"

Điển Vi ngẩng mặt lên trên rống dài hai tiếng, đưa tay ra sau lưng rút hai chiếc đại thiết kích nặng nề rồi đan vào nhau ở trước ngực, lập tức phát ra tiếng kim thiết đinh tai nhức óc. Khi màng tai của Mã Dược và chúng tướng Lương Châu vẫn đang ong ong thì Điển Vi sớm đã giục ngựa phi ra, lao về phía Trương Liêu như thiểm điện.

"Hưng Bá mau quay về, lão tử Điển Vi tới đây!" Điển Vi quát lớn một tiếng: "Thằng nhóc Trương Liêu, chịu chết đi!"

Cam Ninh không dám ham chiến, vội vàng giục ngựa quay về bản trận.

Trương Liêu đang phấn chấn tinh thần sắp đâm chết Cam Ninh ngay tại đương trường thì dư quang ở khóe mắt đột nhiên liếc thấy một đoàn hắc ảnh giống như gió lốc giết tới, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy một võ tướng giống như tháp sắt đang cưỡi một con ngựa đen sì, đầu cao hơn một trượng đang phi tới như bay. Trong tiếng phá không thê lương, hai chiếc đại thiết kích đen sì đã chém xuống đầu Trương Liêu.

"Hây!"

Trương Liêu quát khẽ một tiếng, vội vàng bỏ Cam Ninh giơ thương lên đánh Điển Vi. Thiết thương trầm trọng từ không trung xẹt qua, lập tức ảo hóa thành một con hắc long múa lượn đánh tới thiết kích không chút hào hoa của Điển Vi. Trước trận tiền của hai quân lập tức vang lên tiếng động như trời long đất lở, binh sĩ định lực yếu kém lập tức cảm thấy máu trong người sôi sục, hít thở khó khăn.

Thân ảnh hợp lại rồi lập tức phân ra. Bóng hình của Điển Vi, Trương Liêu đã giao qua nhau.

"Hí hí hí..."

Trương Liêu bị một kích thế đại lực trầm này của Điển Vi suýt chút nữa thì hất xuống ngựa, vội vàng kẹp chặt hai chân vào bụng ngựa, thân hình tráng kiện lắc lư kịch liệt trên lưng ngựa, mới tránh khỏi bẽ mặt bị rơi xuống ngựa. Chỉ là tọa kỵ ở bên dưới bị hai chân của Trương Liêu kẹp cho đau nhói, lập tức đứng thẳng dậy, ngẩng mặt lên trời hí dài.

Ở ngoài mấy chục bước, Điển Vi từ từ quay đầu lại, hai kích giao nhau che trước người, lạnh lùng quát: "Thằng nhãi Trương Liêu, một kích này tư vị thế nào?"

Trương Liêu hít sâu một hơi lạnh, hờ hững trả lời: "Chẳng qua cũng thế mà thôi."

Điển Vi giao ngang thiết kích, quát: "Mỗ không muốn nhân lúc người ta gặp nguy, cho ngươi thời gian một nén hương để nghỉ ngơi!"

"Không cần phải vậy đâu." Trương Liêu chậm rãi giơ thiết thương trong tay lên, mũi thương băng lãnh nhắm thẳng vào Điển Vi, quát: "Mỗ hiện tại vẫn có thể đánh cho ngươi ngã xuống ngựa!"

Điển Vi trong mắt lộ ra sát cơ, quát: "Vậy lão tử cũng không khách khí nữa!"

Trương Liêu lạnh lùng nói: "Phóng ngựa tới đi."

"Hừ!"

Điển Vi hừ một tiếng, giục ngựa lao tới. Trương Liêu cười dài một tiếng thúc ngựa nghênh đón, trong sát na điện quang hỏa thạch hai ngựa giao nhau, hai chiếc đại thiết kích trong tay Điển Vi giống như càng cua thò ra, trên chém vào yết hầu, dưới chém vào bụng. Trương Liêu nhận được bài học lần trước, không dùng man lực ngạnh bính bữa mà áp dụng kỹ xảo bốn lạng bạt ngàn cân, nhẹ nhàng hóa giải công kích của Điển Vi.

Luận về sức, tức nhiên là Điển Vi hơn, nhưng luận về võ nghệ tinh diệu, Trương Liêu lại hơn Điển Vi.

Trong nháy mắt hơn trăm hiệp lại trôi qua, mặt trời đã bắt đầu ngả về tây, hơi thở của Điển Vi cũng biết thành gấp rút, nhưng vẫn không đánh ngã được Trương Liêu.

Trong trận của quân Lương, trong mắt Mã Dược lóe lên một tia lạnh lùng khiếp người, quay đầu lại nói với Từ Hoảng: "Mấy năm không gặp, không ngờ võ nghệ của Trương Liêu đã tinh tiến như vậy, liên tiếp chiến đấu với Phương Duyệt, Cam Ninh hai viên đại tướng xong, không ngờ vẫn có thể đánh hơn trăm hiệp với Điển Vi mà vẫn bất phân thắng bại, quả thực là lợi hại!"

Từ Hoảng lạnh lùng nói: "Đáng tiếc thiếu tướng quân không có ở đây, nếu không Trương Liêu sao dám hung hăng như vậy?"

"Nhân vật lợi hại như thế này, tuyệt không thể để lại cho Tào A Man!" Mã Dược mắt lộ sát cơ, nói với Cú Đột: "Cú Đột, tìm cơ hội bắn lén giết chết hắn!"

"Tuân lệnh!"

Cú Đột dạ một tiếng, lại giục ngựa nấp sau cờ.

Trong trận của quân Tào, Tào Tháo cũng nói với Tào Thuần, Trương Cáp: "Dưới trướng Mã đồ tể quả đúng là dũng tướng như mây, Trương Liêu tướng quân đã là đại tướng có võ nghệ cao cường nhất trong quân ta, nhưng trong quân Lương Châu võ nghệ không dưới Trương Liêu ngoài Điển Vi ra, ít nhất còn có Hứa Chử, Mã Siêu hai người! Đặc biệt là Tây Lương Mã Siêu, không những võ nghệ cao siêu hơn nữa còn âm hiểm xảo trá, e rằng ngay cả Trương Liêu cũng không phải là đối thủ."

Trương Cáp nói: "Chúa công, để mỗ dùng lãnh tiễn bắn chết Điển Vi."

"Ừ." Tào Tháo gật đầu: "Phải nhanh, dùng nhất kích tất sát."

"Tuân lệnh."

Trương Cáp đáp ứng một tiếng, cũng giục ngựa nấp sau cờ lớn.

Ở trước trận của hai quân, Điển Vi, Trương Liêu lại đấu hơn năm mươi hiệp, nhưng vẫn khó phân thắng bại.

Điển Vi trong lòng tức giận, quát một tiếng "đợi chút" với Trương Liêu, rồi thúc ngựa về trận cởi hết áo giáp và cẩm bào ở trên người. Sau đó để mình trần giục ngựa xuất trận trở lại đánh với Trương Liêu. Khi hai ngựa song song, Trương Liêu chấn hưng tinh thần đâm một thương vào Điển Vi. Điển Vi thấy chém giết nửa ngày trời mà vẫn không đánh ngã được Trương Liêu, đã đại phát cuồng tính.

Lúc này thấy Trương Liêu đâm tới một thương, không ngờ lại không thèm né tránh, đợi thiết thương của Trương Liêu sắp đâm vào người thì thân thể mới đột nhiên dịch sang, thiết thương sắc bén không ngờ lại xuyên qua nách trái của Điển Vi. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "

"Ha ha."

Điển Vi cường to hai tiếng, cánh tay trái kẹp vào trong, kẹp chặt thiết thương của Trương Liêu, đồng thời thiết kích ở tay phải đã chém ngược lại, nhắm thẳng vào cổ Trương Liêu, một kích này nếu như chém trúng, Trương Liêu lập tức đầu và người mỗi thứ một nơi! Có điều Trương Liêu chung quy vẫn là Trương Liêu, mắt thấy không thể né tránh, lại không muốn mất thương và thua chạy, không ngờ lại kéo mạnh thiết thương một cái, thân hình tráng kiện đột nhiên tiến về trước, sau đó tay trái nhanh như thiểm điện thò ra, nắm chặt lấy thiết kích của Điển Vi.

Điển Vi, Trương Liêu mỗi người nắm chặt binh khí của đối phương, ở trên ngựa dùng sức tranh đoạt.

Nhưng về lực mà nói thì Điển Vi hiển nhiên là hơn Trương Liêu. Hai người tranh đoạt một lát thì Trương Liêu suýt nữa thì bị Điển Vi từ trên ngựa hất xuống, khi đang ở vào tình hế cực kỳ nguy hiểm thì một mũi lợi tiễn từ trong trận của quân Tào bắn ra nhanh như thiểm điện, nhắm thẳng vào yết hầu yếu hại của Điển Vi. Cơ hồ như là đồng thời, trong trận của quân Lương cũng bắn ra một mũi lang nha tiễn, tốc độ còn nhanh hơn bắn vào yết hầu của Trương Liêu.

"Gừ!"

"Hừ!"

Vào lúc nguy cấp, Điển Vi, Trương Liêu đồng thời gào to một tiếng rồi buông binh khí trong tay ra, dùng tốc độ bất khả tư nghị lăn xuống ngựa, chỉ nghe thấy bộp bộp hai tiếng, mũ sắt trên đầu Trương Liêu đã bị bắn bay, búi tóc trên đầu Điển Vi cũng bị bắn tung, tóc đen đầy đầu giống như cỏ dại xõa xuống, càng tăng thêm vẻ dữ tợn.

Từ Hoảng, Trương Cáp đồng thời từ trong trận phi ngựa ra, từng người cứu Điển Vi, Trương Liêu về bản trận.

Trong trận của quân Lương.

Mã Dược quay đầu lại gật mạnh đầu với Cao Thuận.

Cao Thuận hiểu ý, từ từ giơ cánh tay phải lên, nói với truyền lệnh binh ở phía sau: "Hãm trận doanh... xuất kích!"

Truyền lệnh binh vội vàng giục ngựa lên trước, tiếng hô dài thê lương rạch phá trường không: "Tướng quân có lệnh, hãm trận doanh xuất kích!"

"Trùng phong chi thế, hữu khứ vô hồi!"

(Thế xung phong, có đi không về)

"Hãm trận chi chí, hữu tử vô sinh!"

(Chí hãm trận, có chết không sống)

"Hống ..."

"Hống..."

Quân lệnh của Cao Thuận được truyền đạt xuống dưới như thủy triều, trong nháy mắt, tiếng kèn lệnh trầm thấp kéo dài vang vọng khắp trời, một nhánh tinh binh thiết giáp đã từ trong trận của quân Lương Châu hùng dũng bước ra, trong tiếng kèn lệnh to rõ chỉnh tề, chỉ thấy kim qua như rừng, cao vút chỉ lên trời thiên, lá chắn như tường, không gì có thể phá vỡ. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "

Lần này, hãm trận doanh không còn là tám trăm người mà là cả hai ngàn người!

Phía sau hai ngàn tinh binh hãm trận, còn có cả một vạn tám ngàn binh đồn điền, nhưng binh đồn điền này dùng hai ngàn người làm đơn vị, chia thành chín trận vuông, dùng vương thức sắp xếp hai, ba, một để theo sát phía sau hãm trận doanh, cả hai vạn bộ binh tổ hợp thành một trận hình nón khổng lồ, không thể ngăn trở ép về phía quân Tào.

Trong tiếng kèn lệnh, quân Lương lại có biến hóa.

Từ Hoảng, Mã Đại mỗi người suất lĩnh năm ngàn thiết kỵ từ hai cánh từ từ tiến lên trước, giống như là một đôi cánh nhạn bó chặt cả đại trận của quân Tào vào bên trong, nếu quân Tào dám tập trung binh lực vây công hai vạn bộ binh của quân Lương đột tiến ở trung lộ, vậy thì hai vạn thiết kỵ này lập tức sẽ giống như ác lang chộp tới, giống như thanh đao lóc thịt sắc bén đâm vào hai sườn của quân Tào, đem quân Tào chia cắt, bao vây và tiêu diệt.

Chỉ có một vạn thủy quân của Cam Ninh và một vạn Hán Trung tinh nhuệ do Trương Vệ, Dương Nhâm, Dương Ngang xuất lĩnh vẫn án binh bất động, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng.

Trong trận của quân Tào.

"Hãm trận doanh!" Con ngươi của Tào Tháo lập tức co lại, nghiêm giọng nói: "Đây chính là hãm trận doanh của Cao Thuận? Là nhánh hãm trận doanh công kích vào đâu thì nơi đó bị đánh tan ư?"

"Mã đồ tể đây là muốn áp chế hai cánh, đột phá trung lộ!"

Tuân Du trong nháy mắt đã nhìn ra dụng tâm của Mã đồ tể, lạnh lùng nói: "Mã đồ tể đúng là âm hiểm!"

Tào Tháo nghe vậy thì trong lòng trầm xuống, giữa hai hàng lông mày chợt hiện lên vẻ lo lắng.

Phương thức bố trận của quân Tào là năm vạn hàng quân Ký Châu chia làm hai ra hai cánh, mà hai vạn tinh nhuệ của quân Tào thì ở chính giữa, bảo vệ trung quân. Sự an bài như vậy của Tào Tháo là không hề giữ tư tâm, muốn lợi dụng hết khả năng để dùng hàng quân Ký Châu ở hai cánh làm tiêu hao hết kỵ binh ở hai cánh của quân Lương.

Tào Tháo ngàn vạn lần không ngờ rằng, Mã đồ tể lại có thể vứt bỏ ưu thế tuyệt đối của thiết kỵ Tây Lương ở hai cánh, ngược lại lại lợi dụng hai vạn bộ tốt trung quân để phát khởi đột kích. Như vậy, hai vạn quân Tào tinh nhuệ sẽ trở thành đối tượng công kích của quân Lương. Một phen khổ tâm của Tào Tháo cũng trôi theo dòng nước. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "

Hiện tại, Tào Tháo cho dù có lòng muốn đổi trận, đem hàng quân Ký Châu đẩy lên trước trận, hòng ngăn chặn sự tiến công của hãm trận doanh thì cũng không kịp. Nếu lúc này cường hành biến trận, kết quả chỉ có thể là tự làm loạn trận cước. Thiết kỵ ở hai cánh của quân Lương chỉ cần thừa thế xung sát, quân Tào tất sẽ vạn kiếp bất phục.

Mã đồ tể đã rút kiếm, Tào Tháo ngoại trừ tiếp chiêu ra thì không còn sự lựa chọn nào khác!

Khóe miệng Tào Tháo thoáng hiện một tia ngoan lệ rất khó phát giác, trầm giọng quát: "Tào Thuần ở đâu?"

Tào Thuần vội vàng giục ngựa lên trước, cao giọng thưa: "Mạt tướng ở đây."

Tào Tháo nói: "Suất lĩnh năm trăm hổ báo kỵ làm tiên phong, đánh tan hãm trận doanh!"

"Tuân lệnh."

Tào Thuần rầm rầm lĩnh mệnh.

Tào Tháo lại nói: "Tàng Bá nghe lệnh!"

Tàng Bá giục ngựa lên trước, ôm quyền nói: "Mạt tướng ở đây!"

Tào Tháo nói: "Suất lĩnh tám ngàn quân tinh nhuệ đi theo sau!"

"Tuân lệnh!"

"Trương Cáp, Tưởng Kỳ nghe lệnh!"

"Mạt tướng có mặt."

"Lưu lại một nửa tinh binh ra hai cánh kềm chế kỵ binh của quân Lương, một nửa quân đội khác thì đột tiến dựa vào trung quân, vu hồi ra sườn sau của quân Lương, tìm cơ hội cắt đứt liên hệ của hãm trậm doanh và bản trận của quân Lương.

"Tuân lệnh!"

Chư tướng đều lĩnh mệnh mà đi, đại chiến hết sức căng thẳng.

...

Chân núi Đại Biệt sơn, cửa ải.

"Ngươi nói gì cơ? Thiết kỵ Lương Châu bỏ chạy rồi à?" Phan Chương trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào vị thiên tướng ở phía trước, gầm lên: "Thiết kỵ Lương Châu sao có thể chạy mất được. Quan đạo đã bị chặn, hai bên đều là núi cao hiểm trợ. Chiến mã căn bản không thể xuyên qua, bọn chúng chạy đi đâu được? Chạy thế nào được?"

Thiên tướng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hãi người của Phan Chương, vội vàng nói: "Bọn chúng bỏ ngựa vượt quan núi mà chạy."

"Hả, bỏ ngựa?" Phan Chương ngạc nhiên nói: "Lương Châu thiết kỵ bỏ ngựa chạy bộ?"

Thiên tướng vâng một tiếng.

"Ha ha, Mã Siêu đây không phải là tự mình tìm chết sao." Phan Chương nghe vậy ngẩng mặt lên trời cười dài hai tiếng, phất tay nói: "Đi, dẫn bản tướng quân tới xem."

Phan Chương điểm hơn trăm thân binh, dưới sự dẫn đường của thiên tướng tới trước cửa ải, quả nhiên thấy mặt đất đầy là xác ngựa, đếm sơ sơ cũng khoảng hơn ngàn chiến mã, không nghi ngờ gì nữa, Lương Châu thiết kỵ để tránh cho chiến mã rơi vào trong tay quân Ngô, đã giết chết tất cả chiến mã. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "

Thế nhưng đã không có chiến mã, Lương Châu thiết kỵ còn có thể gọi là Lương Châu thiết kỵ nữa ư?

Trong dãy núi Đại Biệt sơn trùng trung điệp điệp, quân đội chỉ có mấy trăm người này còn có thể chống đỡ được sự công kích của sơn việt tinh binh ư. Phải biết ba ngàn sơn việt tinh binh dưới tay Phan Chương ai ai cũng đều là hảo thủ đánh nhau trong núi. Không những giỏi leo trèo mà còn thiện phục kích, bẫy rập, săn giết. Không hề khoa trương khi nói rằng chỉ cần vào núi, không có bất kỳ nhánh quân đội nào có thể cản được sơn việt quân tướng.

"Tướng quân nhìn xem, Lương Châu binh chính là từ đây chạy lên núi.

Thiên tướng đột nhiên giục ngựa tới bên cạnh Phan Chương, tay chỉ vào một vách núi ở bên phải quan đạo. Phan Chương thuận theo phương hướng mà thiên tướng chỉ để nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên vách núi này lưu lại một chuỗi dấu chân rõ ràng, còn có vết tích cành cây bị đạp gãy, đêm qua tuy trời đổ tuyết lớn, nhưng vẫn không thể che giấu được những vết tích rõ ràng này.

Đúng lúc này, hai ngàn Đông Ngô khinh kỵ doThái Thử Từ suất lĩnh đã đuổi tới, thấy Phan Chương chỉ dẫn hơn trăm thân binh cản đường, mà hai bên quan đạo thì lại đầy xác ngựa, không khỏi chấn kinh giục ngựa lên hỏi: "Phan Chương tướng quân, đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Tây Lương thiết kỵ đã bị kích phá rồi sao?" Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "

Phan Chương ôm quyền thưa: "Thái Sử tướng quân, Mã Siêu dẫn Tây Lương thiết kỵ bỏ ngựa mà chạy rồi!"

Thái Sử Từ ngạc nhiên nói: "Bỏ ngựa mà chạy ư? Chạy từ chỗ nào."

Phan Chương đưa tay chỉ vào vách núi ở bên phải quan đạo, nói: "Xin tướng quân nhìn, chính là nơi này!"

Thái Sử Từ xuống ngựa quan sát tử tế vết tích, quả thật là dấu tích do mấy trăm người bò lên núi lưu lại, lại kiểm tra mấy chục thớt chiến mã, lúc này mới nói với Phan Chương: "Phan Chương tướng quân, Lương Châu binh đã chạy vào trong núi, vậy phiền ngài xuất lĩnh sơn việt tinh binh tiếp tục truy kích, mạt tướng thì về hồi báo cho công tử Sách và Chu Du đại đô đốc, sau đó lại tới bình nguyên Nhữ Nam ở phía trước để tìm cơ hội chặn đánh, sao hả?"

Phan Chương nói: "Thì ra là như vậy."

Lập tức hai người bảo nhau thận trọng. Phan Chương điểm ba ngàn sơn việt tinh binh, thuận theo dấu chân mà Lương Châu binh lưu lại để lên núi truy tung, Thái Sử Từ thì xuất lĩnh hai ngàn khinh kỵ vượt qua cửa ải chạy tới bình nguyên Nhữ Nam.

...

Hứa Xương.

"Keng!"

Trong tiết kim loại chạm nhau điếc tai, Tào Thuần kéo mặt nạ sắt xuống dưới, khuôn mặt anh tuấn trong thoáng chốc đã bị mặt nạ sắt đầy quỷ khí che khuất, chỉ có đôi mặt hẹp dài trong hốc mắt sâu lộ ra, cũng vẫn là vẻ lãnh lệ và tràn ngập sát khí. Thoáng chốc, trường đao trong tay Tào Thuần chậm rãi đưa lên.

"Keng keng keng..."

Trong tiếng kim loại va chạm nhau liên miên không ngớt, cả năm trăm hổ báo kỵ đồng thời kéo mặt nạ xuống. Năm trăm khuôn mặt quỷ, lại thêm thiết giáp băng lãnh, trường thương sáng choang và trảm mã đao trầm trọng, thậm chí ngay cả lưng của chiến mã cũng được che thiết giáp mỏng đen sì. Khiến người ta quả thực hoài nghi đây liệu có phải là năm trăm quái thú được đúc từ kim loại đúc mà thành không.

Hổ báo kỵ, một nhánh tinh nhuệ mà Tào Tháo đã đổ vào không ít tâm huyết.

Giống như thiết kỵ doanh của Hứa Chử, đây cũng là một nhánh trọng giáp thiết kỵ cả người và tọa kỵ đều bọc trong thiết giáp. Sự khác biệt duy nhất có lẽ chính là chiến mã của hổ báo kỵ không được đóng móng sắt, tọa kỵ sử dụng cũng không phải là Tây Lương đại mã, cho nên sức bền và lực bạo phát đều không bằng được Lương Châu trọng giáp.

Nhưng cho dù là vậy, hổ báo kỵ cũng là một nhánh tinh nhuệ khiến người ta phải sợ hãi.

Lúc Quan Độ chi chiến, Tào Tháo chính là nhờ biểu hiện thần dũng của hổ báo kỵ mới có thể dùng ít thắng nhiều, nhất cử công phá Ô Sào, thiêu cháy quân lương của Viên Thiệu. Từ đó đại thắng mà về! Trong Hứa Xương chi chiến, Tào Tháo lại gửi gắm hi vọng đối với hổ báo kỵ, hi vọng năm trăm trọng giáp có thể giống như cương đao sắc bén đâm sâu vào trong trận của quân Lương, từ đó nhất cử làm loạn địch trận.

Nếu hổ báo kỵ có thể làm được điểm này, vậy thì cơ hội của quân Tào lại tới rồi.

Có điều đáng tiếc là cách nghĩ của Tào Tháo rõ ràng là quá ngây thơ. Mã đồ tể là quân phiệt đầu tiên thành lập và sử dụng trọng giáp thiết kỵ, hắn hiểu uy lực cường đại của trọng giáp thiết kỵ sâu sắc hơn xa Tào Tháo, cũng đã thử phá giải sự cường đại có tính phá hoại của trọng giáp thiết kỵ.

"Hổ báo kỵ... phá quân!"

Tào Thuần chỉ trường đao trong tay về phía trước. Năm trăm hổ báo kỵ nhao nhao bắt đầu xông lên. Một trăm trọng kỵ binh ở hàng trước đã hạ kỵ thương đang dựng thẳng lên trời xuống, cố định ở báng đỡ cố định ở yên ngựa. Một trăm thanh kỵ thương trong nháy mắt đã hoàn thành một lưỡi mác tử vong lạnh căm căm, hướng tới hãm trận doanh mà ùa đến.

"Hổ báo kỵ?" Trên mặt Cao Thuận thoáng hiện vẻ ung dung, thân hình vẫn vững như núi: "Truyền lệnh, hãm trận doanh đình chỉ tiến về trước, bày trận tại chỗ. Lao binh chuẩn bị!"

"Hống!"

"Hống!"

"Hống!"

Hai ngàn tướng sĩ hãm trận rống lên ba tiếng theo quán tính, dừng chân tại chỗ.

"Lỗ thuẫn binh, trường thương binh hướng lên trước, bày cự mã trận!" Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "

"Lao binh... chuẩn bị!"

Dưới tiếng hiệu lệnh của hãm trận giáo úy, hai ngàn hãm trận tướng sĩ thay đổi trận hình. Năm trăm lỗ thuẫn binh giơ thuẫn lên trước xây thành năm bức tường kiên cố. Năm trăm trường thương binh bám theo sau, năm trăm trường mâu đặt lên thuẫn, giơ chếch lên trời bốn mươi lăm độ. Trong khoảng khắc đã bố trí thành cự mã trận sắc bén.

Một ngàn lao binh ở phía sau nhanh chóng xếp thành một hàng, sau đó bỏ túi thương trên lưng xuống, lấy lao ở trong túi ra, xếp tử tế ở bên người, mỗi một binh sĩ tổng cộng có bốn mũi lao. Đây chính là lợi khí chân chính, không chỉ là chuẩn bị cho hổ báo kỵ, cũng là chuẩn bị cho bất kỳ địch nhân nào dám cản trở hãm trận tướng sĩ xung phong.

"Ầm!"

Vó ngựa rầm rập, đại địa chấn động, Hổ báo kỵ của quân Tào giống như nước lũ tràn tới.

"Chuẩn bị lao!"

Hãm trận giáo úy chậm rãi giơ khảm đao lên, vẻ mặt giống như là mùa đông lạnh lẽo.

Cả một ngàn lao binh lạnh lùng giơ lao lên, kề sát vào mang tai. Đồng thời thân hình hơi nghiêng ra sau, hai chân trước sau tách ra, bày thành tư thế chuẩn bị chạy nước rút, phía trước tầm nhìn của lao binh, năm trăm thiết kỵ của quân Tào đang ập tới như gió cuốn mây tan, trên những khuôn mặt quỷ âm sầm cũng là sát cơ băng lãnh.

Thân hình to lớn của Tào Thuần đã từ trên lưng ngựa đứng dậy, trường đao trầm trọng đã giơ lên trời, ba mươi bước, chỉ còn ba mươi bước nữa thôi! Chỉ cần một thoáng thời gian nữa thôi, hắn có thể một đao chém rụng đầu giáo úy của quân lương ở trước trận. Tào Thuần thậm chí đã nhìn thấy cảnh đầu người rơi xuống đất, máu me vương vãi khắp nơi.

"Gừ gừ!"

Đúng vào lúc này, giáo úy hãm trận ngửa mặt lên trời gào lên thê lương, đồng thời khảm đao trong tay cũng hung hăng giơ về phía trước.

Các lao binh hít sâu một hơi, trước tiên lui ra sau một bước, sau đó nhanh chóng chạy về phía trước, đồng thời giang hai tay ra, giơ cao lao trong tay về phía sau, khi tốc độ chạy đạt tới cực hạn, thân hình chỉ mặc giáp mềm giống như là trường cung bắn về phía trước, đồng thời cánh tay ra sức giơ về sau toàn lực ném ra.

"Vù vù vù!"

Tiếng phá không thê lương vang lên, cả ngàn mũi lao lướt không bay lên, sau đó vì lực độ và góc độ khác nhau, trong không trung nhanh chóng đan vào nhau thành một mảng kéo dài và dày đặc, sau đó hung hăng rơi về phía mà hổ báo kỵ đang phi lên trước, một mảng mũi thương lạnh căm, dưới ánh sáng của tàn dương ánh lên vẻ lãnh diễm khiến người ta phải khiếp sợ.

Hậu trận của quân Lương.

Khóe miệng Mã Dược thoáng chốc đã lộ ra sát cơ lạnh lùng, chuyện... vốn nên là như vậy!

Hậu trận của quân Tào.

Hô hấp của Tào Tháo lập tức dừng lại, ngực bắt đầu cảm thấy tưng tức, khuôn mặt vốn trắng bệch của Tào Tháo rất nhanh liền biến thành đỏ rực.

"Keng keng keng!"

Tào Thuần ra sức múa trường đao trong tay, cố gắng đánh bay được ba mũi lao đang bắn tới trước mặt, nhưng cuối cùng cũng không ngăn được mũi lao sắc bén thứ tư, thứ năm và thứ sáu. Tào Thuần là thống lĩnh của hổ báo kỵ, lại giục ngựa chạy trước mặt kỵ trận, tất nhiên cũng thành mục tiêu số một mà các hãm trận doanh tướng sĩ muốn triệt hạ đầu tiên.

Tào Thuần chết trận, sự thực đã dùng máu để chứng minh một chân lý không gì thay đổi được: Sự vũ dũng của cá nhân trong loạn quân đang chém giết là bé nhỏ không đáng kể.

"Phốc!"

Mũi lao thứ tư xuyên qua ngực phải của Tào Thuần, rồi dư lực lại tiếp tục đâm xuyên yết hầu của một hổ báo kỵ khác ở ngay sau Tào Thuần. Những mũi lao này so với vũ tiễn thì thế đại lực trầm hơn nhiều, có thể dễ dàng xuyên thủng bất kỳ thiết giáp kiên cố nào, cho dù là trọng giáp của thiết kỵ doanh của Hứa Chử cũng không hoàn toàn ngăn cản được sự xuyên thấu của những mũi lao này!

Tốc độ lao lên trước của hổ báo kỵ càng nhanh thì càng gia tăng uy lực của lao.

Thân hình hùng tráng của Tào Thuần run lên, chết lặng như bị sấm đánh, sau đó khi mũi lao thứ năm, thứ sáu xuyên qua cơ thể, cắm sâu vào lưng của tạo kỵ của Tào Thuần. Không ngờ lại ghim cả người hắn và ngựa thành một khối. Tọa kỵ phi lên trước được mấy bước, cuối cùng hí lên một tiếng bi ai rồi ngã xuống xuống đất.

Trong bỗng chốc, tiếng ngựa hí bi ai và tiếng hô thảm của binh sĩ quyện lại với nhau thành một mảng, gần một nửa hổ báo kỵ cũng giống như là thống lĩnh Tào Thuần của họ, người găm đầy lao. Thân thể của binh sĩ nứt ra như hoa tươi, sinh mệnh tươi sống cũng bị lấy đi mất. Chiến tranh, đây chính là chiến tranh, chiến tranh máu lạnh vô tình.

Các lao binh lạnh lùng giơ lao lên, chạy lấy đà rồi ném mạnh, lại một loạt lao nữa bay lên không. Có điều lần này, thương vong của Hổ Báo Kỵ ít đi rất nhiều, bởi vì bọn họ đã xông tới trước hãm trận doanh rồi.

Hơn hai trăm Hổ Báo kỵ còn may mắn sống sót cuối cùng cũng va chạm mạnh với cự mã trận của hãm trận doanh, kỵ thương mang theo quán tính cường đại giống như là đâm qua quả dưa hấu mỏng manh, dễ dàng xuyên thủng thân thể của tướng sĩ hãm trận doanh và lỗ thuẫn kiên cố. Nhưng đồng thời, cự mã trường thương của tướng sĩ hãm trận doanh cũng không phí chút sức nào đâm xuyên qua thi thể của Hổ Báo kỵ.

Đây là một trận chém giết lấy mạng đổi mạng.

Đây là một trận quyết chiến không có may mắn.

Tại đây sinh mệnh chỉ là con số, chỉ là thi thể trên lưng ngựa, chỉ là chướng ngại dưới móng ngựa, chỉ là một đống máu thịt không có ý nghĩa sau chiến tử. Cái mà song phương đọ với nhau chính là năng lực chịu đựng đối với tử vong, là ý chí kiên cường và trái tim đâm giết lạnh lùng.

Dưới sự va chạm hung hãn cuồng dã của Hổ Báo kỵ, bức tường thuẫn thứ nhất của hãm trận doanh nhanh chóng sụp đổ, hai trăm binh sĩ trở thành thịt nát dưới vó sắt của quân Tào, có điều cái giá mà Hổ Báo kỵ phải trả cũng rất thảm trọng, sau khi đột phá bức tường thuẫn thứ nhất, hơn hai trăm Hổ Báo kỵ chỉ còn lại hơn một trăm kỵ.

Hiện tại, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, Hổ Báo Kỵ căn bản đã không thể đánh tan được hãm trận doanh, hiện tại, Tào Tháo chỉ có thể đem hi vọng cuối cùng ký thác lên người tám ngàn tinh binh mà Tàng Bá suất lĩnh. Quan Độ chi chiến, tám ngàn tinh nhuệ của Tàng Bá đã từng chặn đứng sự mãnh công liên miên bất tuyệt của ba vạn Ký Châu tinh nhuệ của Trương Cáp.

Hôm nay, Tàng Bá liệu có thể cản được sự tiến công của hai vạn tinh binh của Cao Thuận hay không?

Chỉ cần tám ngàn tinh binh của Tàng Bá có thể chặn được hai vạn tinh binh của Cao Thuận, đợi đại quân của Tưởng Kỳ, Trương Cáp từ hai cánh quay lại, thì rốt cuộc là đại quân của Tào Tháo đánh bại hai vạn binh sĩ của Cao Thuận trước, hay là kỵ binh ở hai cánh của Mã Dược đánh tan hai cánh của quân Tào trước, thì chỉ có trời mới biết.

Lần đầu tiên trong đời, Tào Tháo cảm thấy mình đã mất đi sự khống chế đối với tình thế của chiến trường.

Có điều đáng tiếc là, lần này Tàng Bá chung quy không thể sáng tạo được kỳ tích một lần nữa, tám ngàn tinh binh của hắn căn bản là không thể ngăn cản được hai vạn đại quân của Cao Thuận! Vô luận là trang bị, hay là binh lực, Tàng Bá đều ở thế yếu tuyệt đối, đặc biệt khiến Tàng Bá cảm thấy bất lực là, khí thế và đấu chí của quân Lương cũng hoàn toàn hơn hẳn quân Tào!

Cuối cùng, không đợi quân đội của Trương Cáp, Tưởng Kỳ vu hồi về, Cao Thuận đã dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh tan tám ngàn tinh binh của Tàng Bá, trung lộ quân Tào binh bại như núi lở, dưới phản ứng dây chuyền, hàng binh Ký Châu ở hai cánh cũng trận cước đại loạn. Tây Lương thiết kỵ do Từ Hoảng, Mã Đại thừa cơ yểm sát, giống như hai thanh đao lóc thịt sắc bén, vừa chuẩn lại vừa độc đâm vào phần gắn kết giữ hàng quân Ký Châu và chi chính của quân Tào.

Hứa Xương hội chiến cuối cùng kết thúc với chiến thắng của quân Lương.

Tám ngàn tinh binh của Tàng Bá cơ hồ là toàn quân phúc diệt, sau cùng Tàng Bá dưới sự liều mạng tiếp ứng của Trương Liêu, chỉ dẫn được mấy trăm thân binh giết ra khỏi vòng vây, quay về trong thành Hứa Xương! Dưới trọng điểm truy sát của thiết kỵ Lương Châu, các bộ quân Tào do Trương Liêu, Tào Hưu, Doãn Lễ, Tôn Quan chư tướng suất lĩnh tổn thất thảm trọng, hai vạn quân Tào tinh nhuệ có thể sống về Hứa đô còn không tới năm ngàn người. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "

Mà tổn thất của quân Ký Châu lại nhỏ vô cùng, lúc xuất chiến có gần năm vạn người, khi về thành vẫn có gần năm vạn người. Do đó hàng quân Ký Châu ở trong thành Hứa Xương đã có ưu thế binh lực áp đảo. Thế đuôi to khó vẫy đã thành, kiêu hùng như Tào Tháo cũng không thể ngăn chặn được sự nghi kỵ và đề phòng giữa hàng quân Ký Châu và chi chính của quân Tào

...

Nhữ Nam.

Tám ngàn tinh nhuệ của quân Ngô do Tôn Sách suất lĩnh thuận lợi tới Nhữ Nam, Thái Sử Từ đã tới trước vội vàng đến nghênh đón.

Thái Sử Từ cung kính ôm quyền vái Tôn Sách, Chu Du, nói: "Tham kiến công tử, tham kiến đại đô đốc."

Tôn Sách xua tay nói: "Tử Nghĩa không cần phải đa lễ."

Chu Du nói: "Thái Sử tướng quân, gần dây có phát hiện tung tích của quân Lương Châu không?"

Thái Sử Từ nói: "Hồi bẩm đại đô đốc, mạt tướng đã phái binh gác ở các giao lộ hiểm yếu để ra khỏi núi, có điều tới hiện giờ vẫn không phát hiện được tung tích của quân Lương Châu."

Tôn Sách nói: "Phan Chương tướng quân có tin tức truyền về chưa?"

Thái Sử Từ nói: "Hai ngày trước từng có tin tức truyền về, nói rằng quân Lương Châu do Mã Siêu suất lĩnh một mực vòng vèo ở trong núi, không rõ là cố ý hay là không quen thuộc địa hình mà lạc đường." Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "

"Ồ?" Chu Du nghe vậy liền hơi biến sắc, nói với vẻ ngẫm nghĩ: "Vòng vèo ở trong núi ư?"

Tôn Sách nghi hoặc nói: "Mã Siêu đây là đang cố tình làm trò gì đó, không ngờ lại lòng vòng ở trong núi với sơn việt tinh binh? Đây chẳng phải là lấy sở đoản của mình mà đọ với sở trường của địch sao. Tây Lương thiết kỵ chỉ có ra khỏi núi rồi tới bình nguyên thì mới có thể phát huy được uy lực. Mã Siêu sao có thể ngay cả đạo lý này cũng không khiểu? Liệu có phải là lạc đường thật không?"

"Mạt tướng cho rằng khả năng lạc đường là không lớn. Gần đây thời tiết khá tốt. Mặt trời mỗi ngày đều mọc lên rất bình thường. Mã Siêu không có lý do gì mà ngay cả chuyện ban ngày mặc trời mọc ở hướng đông mà cũng không biết?" Thái Sử Từ nói: "Mã Siêu chỉ sợ là không dám xuất sơn rồi. Tây Lương thiết kỵ mất đi chiến mã thì chẳng khác nào hổ mất răng nanh và móng vuốt, không đáng để bận tâm, hai ngàn khinh kỵ của mạt tướng là đủ để ứng phó rồi."

"Nhưng một mực trốn ở trong núi chung quy cũng không phải là biện pháp, huống chi quân Lương Châu lấy gì mà ăn khi ở trong núi?" Tôn Sách nói đến đây thì dừng lại, đột nhiên hỏi Chu Du: "Chẳng lẽ Mã Siêu đang đợi viện quân?"

Chu Du trầm ngầm nói: "Cho dù là đợi viện quân thì Mã Siêu cũng hoàn toàn không cần phải lòng vòng ở trong núi với Phan Chương, xuất sơn tìm một tòa thành nhỏ mà thủ chẳng phải là tốt hơn không? Dẫu sao thì thiên tử và bá quan trong triều không phải là binh sĩ, dãi gió dầm mưa khó tránh khỏi bị bệnh, nếu thiên tử có sơ xuất gì, Mã Siêu chẳng phải là hối cũng không kịp ư? Cho nên mới nói, trong đây nhất định là có huyền cơ khác."

Thái Sử Từ nói: "Mã Siêu đã cùng đường mạt lộ ra, còn có thể có huyền cơ gì nữa?"

Chu Du trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nói với Tôn Sách, Thái Sử Từ: "Bá Phù, ngài cứ ở lại Nhữ Nam tọa trận, chia binh thủ các yếu đạo ra khỏi núi. Thái Sử tướng quân, ngài dẫn ba trăm khinh kỵ cùng tại hạ đi một chuyến tới cửa ải Thanh Ngưu, tại hạ cần phải kiểm tra tử tế địa hình gần cửa ải Thanh Ngưu và vết tích mà quân Lương châu để lại, xem xem Mã Siêu rốt cuộc là giở trò gì?"

Tôn Sách nói: "Công Cẩn. Bản công tử cùng ngươi đi muốn chuyến tới cửa ải Thanh Ngưu đi, nơi đây có Tử Nghĩa lưu lại là được rồi."

Chu Du nói: "Cũng được, chuyện không thể chậm trễ, không bằng xuất phát luôn đi?"

...

Gần cửa ải Thanh Ngưu, một sơn cốc bí ẩn nào đó.

Khi Mã Siêu xuất hiện ở trước mắt, Pháp Chính suýt chút nữa thì không nhận ra, chỉ thấy giáp da thú trên người Mã Siêu đã vô cùng rách nát, bộ chiến bào cũ cơ hồ đã thành trang phục của khất cái. Hơn bốn trăm tinh binh Lương Châu ở phía sau Mã Siêu thì còn bất kham hơn, rất nhiều tướng sĩ trên người còn mang theo vết thương, có một số binh sĩ còn chống gậy, đi đường cần có người đỡ. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "

"Thiếu tướng quân!" Pháp Chính vội vàng bước lên nghênh đón, run giọng nói: "Sao lại thành như thế này?"

"Con mẹ nó!" Mã Siêu bình thường rất ít khi nói tục lúc này cũng phải chửi bậy một câu: "Đám binh sĩ Đông Ngô này đúng là dai như đỉa, bày đầy bẫy lộc hươu, bẫy nỏ, tùy thời có thể có đá lớn từ trên núi rơi xuống, thậm chí ngay cả cây đang yên đang lành cũng đột nhiên đổ xuống. Con bà nó, đám binh Đông Ngô này ở trong núi chính là u linh, không thể đề phòng!"

Pháp Chính nuốt nước bọt, không biết nên khuyên Mã Siêu như thế nào.

Mã Siêu hừ khẽ một tiếng, nói tiếp: "Có điều cũng coi như là qua được cửa này rồi, Đông Ngô binh tuy khó chơi, nhưng cũng không thể lưu được bọn ta ở trong núi. Hừ hừ, đợi tới bình nguyên, mới quay lại thu thập chúng, để bọn chúng biết rằng, cái gì mới là bách chiến tinh nhuệ chân chính!"

"Vâng vâng vâng!" Pháp Chính gật đầu lia lịa: "Đợi tới bình nguyên rồi sẽ thu thập Đông Ngô binh."

Mã Siêu nói: "Hiếu Trực, quân Ngô ở cửa ải phía trước đã đi chưa?"

Pháp Chính nói: "Tại hạ đã lén phái người ra khỏi cốc trinh sát, quân Ngô ở cửa ải đã rút hết rồi, chắc là tới Bình Nguyên Nhữ Nam ôm cây đợi thỏ."

"Tốt!" Mã Siêu kích động, cao giọng nói: "Hàn Đức ở đâu?"

Hàn Đức vội vàng ưỡn ngực bước lên trước, cao giọng thưa: "Thiếu tướng quân có gì phân phó?"

Mã Siêu gằn giọng, nói: "Lập tức chuẩn bị ngựa, hộ tống thiên tử, bá quan xuất cốc!"

"Tuân lệnh."

Hàn Đức rầm rầm trả lời, lĩnh mệnh mà đi.

...

Cửa ải Thanh Ngưu.

Tôn Sách, Chu Du dưới sự hộ vệ của ba trăm khinh kỵ tới nơi, Chu Du còn chưa kịp nhìn dấu vết mà thiết kỵ Lương Châu lưu lại thì đột nhiên nghe thấy ở trong sơn cốc bên phải truyền tới tiếng vó ngựa rầm rập, lập tức có tiếng vang do vó ngựa đạp tuyết tạo ra vang khắp cốc, Tôn Sách biến sắc, quát: "Bày trận, bảo vệ đại đô đốc!"

Ba trăm khinh kỵ của quân Ngo vừa bày trận xong thì mấy trăm tên "mã tặc" quần áo tả tơi, đầu tóc rối bù giống như là nạn dân từ trong sơn cốc xông ra, rất nhanh liền chật kín cả quan đạo. Ánh mắt của Tôn Sách, Chu Du rất nhanh liền bị tên thủ lĩnh của đám "mã tặc" này hấp dẫn.

Thủ lĩnh của đám "mã tặc" này tuy cũng quần áo tả tơi, đầu tóc bù xù, nhưng tất cả những điều này căn bản là không thể khỏa lấp được khí tức phiêu hãn toát ra từ trên người hắn. Đặc biệt là thanh ngân thương dài một trượng tám mà hắn nắm trong tay, càng lờ mờ tỏa ra sát khí lãnh lệ. Tuy đứng cách mấy chục bước, nhưng vẫn có thể cảm thụ được một cách rõ ràng.

Chu Du và Tôn Sách giật nảy mình, trong đầu đồng thời có cùng một ý nghĩ - Tây Lương Cẩm Mã Siêu!

Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Chương #315