Chương 311: Thịt Người Khô


Lư Giang, Thư huyện.

Lưu Mông, thành môn giáo úy năm nay mới tầm hai mươi tuổi bước vội vào dinh thự của Tôn Kiên, tay cầm một phong thư giản quỳ một chân xuống đất, cao giọng nói: "Chúa công, mạt tướng có chuyện cần bẩm báo!"

"Lữ Mông?" Tôn Kiên nói: "Chuyện gì?"

Lữ Mông nói: "Bộ tướng Quan Vũ của Tào Tháo từ Nhữ Nam sai khoái mã tới đưa thư!"

"Thư của Quan Vũ?" Tôn Kiên quay đầu lại trao đổi ánh mắt với Từ Thứ, trầm giọng nói: "Trình lên đi!"

Sớm đã có tiểu lại bước tới nhận lấy thư giản trong tay Lữ Mông rồi chạy tới bên cạnh Tôn Kiên. Tôn Kiên cầm lấy, bóc lớp dán bên ngoài thư giản rồi bóc ra. Tôn Kiên đọc xong thì sắc mặt đại biến, nói với Từ Thứ ở bên cạnh: "Quân sư, Hứa Xương xảy ra chuyện rồi!" Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "

Từ Thứ nói: "Chúa công, xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôn Kiên thuận tay đưa thư giản cho Từ Thứ, trầm giọng nói: "Quan Vũ nhân lúc Tào Tháo và Viên Thiệu giằng co ở Quan Độ, đột nhiên khởi binh tạo phản, giết về Hứa Xương bắc cóc thiên tử, bá quan và vợ con của Tào Tháo. Giờ chạy tới Nhữ Nam! Quan Vũ đưa thư nói, muốn lấy thiên tử làm hiến lễ để tự tiến cử đến dưới trướng cô."

"Quan Vũ là chuyện nhỏ, thiên tử mới là chuyện lớn, giờ thiên tử đã ở Nhữ Nam, chúa công hãy tự mình dẫn tinh binh tới nghênh đón!" Từ Thứ nói đến đây thì ngừng lại, nghĩ một chút rồi lại nói tiếp: "Thiên tử bị cướp, Tào Tháo tất sẽ không chịu để yên, Mã đồ tể có lẽ cũng sẽ quay mũi giáo lại vây đánh giành thiên tử, chiến trường Trung Nguyên sẽ biến ảo phong vân, tranh đoạt thiên tử rất có khả năng sẽ biến thành một trường đại hỗn chiến vô tiền khoáng hậu."

"Để có đủ binh lực nhằm ứng phó với trường đại hỗn chiến này, quân ta lập tức thủ tiêu hành động quân sự đối với Kinh Châu, để công tử Sách và Chu Du tướng quân suất lĩnh thủy lục đại quân quay về Lư Giang!"

Quan Độ.

Tinh kỳ phấp phới, gần năm vạn đại quân Lương Châu giống như dòng tháp chảy cuồn cuồng, ồ ạt tràn lên trước.

Trong đó có hai vạn tinh nhuệ đồn điền do Cao Thuận xuất lĩnh, tám trăm thiết kỵ do Từ Hoảng suất lĩnh, một vạn thủy quân do Cam Ninh xuất lĩnh, một vạn hàng quân Hán Trung do Phương Duyệt suất lĩnh (Phương Duyệt không tiếc trả giá lớn mãnh công Hàm Cốc quan, dẫn tới việc hàng quân Hán Trung tử thương thảm trọng, hao tổn gần một nửa). Nếu như tính thêm hai vạn đại quân Nam Dương, Mã Dược trước sau trong trận chiến này tổng công đầu nhập tám vạn đại quân.

Có điều hiện tại chỉ còn lại bảy vạn.

Nếu không tính tới ba bộ mười vạn thiết kỵ của Mạc Bắc Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu, Quản Khởi, đây cơ hồ là toàn bộ binh lực của quân đoàn Lương Châu thuộc quyền Mã đồ tể. Trừ năm ngàn quân của Hán Trung Trương Tú, ba vạn quân đội đồn điền còn lại của đại doanh Tây Hà ra, Sóc Châu, Lương Châu, Ung Châu tổng cộng chỉ có không tới một vạn quận tốt lưu thủ.

Trong ba vạn quân tinh nhuệ, một vạn thủy quân của Cam Ninh toàn bộ được bảo lưu, có thể thấy Mã đồ tể trọng thị thủy quân như thế nào.

Ngoại trừ ba vạn quân tinh nhuệ và kỵ binh Mạc Bắc, thì chỉ có năm vạn quân đồn điện do Cao Thuận suất lĩnh có thể tính là quân đội chính quy, về sau lại tăng thêm hai vạn hàng quân Tịnh Châu cùng với hai vạn hàng quân Hán Trung, có điều sau khi Hán Trung chi chiến kết thúc, hai vạn quân Tịnh Châu đã thương vong quá nửa, trước lúc Quan Độ chi chiến, tổng binh lực của Mã Dược là hơn mười một vạn người.

Trong đó, năm vạn binh đồn điền của Cao Thuận đóng tại đại doanh Tây Hà, hai vạn quân tinh nhuệ của Mã Siêu đóng ở quận Nam Dương, năm ngàn quân của Trương Tú đóng ở Hán Trung, tám ngàn quân của Từ Hoảng đóng ở Hà Đông, một vạn thủy quân của Cam Ninh đóng ở cảng Tân Phong, hai vạn hàng quân Hán Trung của Phương Duyệt đóng ở đại doanh Trường An.

Mã đồ tể tổng cộng chỉ có mười một vạn quân đội, nhưng điều động tám vạn đại quân công đánh Tào Tháo, có thể nói là không tiếc vốn liếng.

Có điều, cho dù Mã đồ tể điều động tám vạn đại quân, cũng không hề ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi dưỡng sức, bởi vì Mã đồ tể vẫn chưa tiến hành chinh binh với quy mô lớn ở các châu dưới sự cai trị của hắn, lại nghỉ ngơi mấy năm nay. Mã Dược cũng không ngừng chinh chiến, nhưng đều là tác chiến với bên ngoài, chiến hỏa chưa từng lan tới các châu dưới quyền cai trị của hắn, hơn nữa đều là chiến tranh quy mô nhỏ, cho nên binh lực hao tổn do chiến tranh mang lại cũng không nhiều, không hề tạo thành tiêu hao lớn đối với lực lượng thanh niên tinh tráng, cho nên không hề tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với công nông nghiệp.

Đương nhiên, muốn duy trì chi phí của tám vạn quân đội, quân lương phải tiêu hao đương nhiên là khá kinh người.

Song, chuyện gì có hại thì tất sẽ có lợi, tám vạn quân Lương tiêu tốn rất nhiều lương thực và quân giới, nhưng cũng khiến sự sản xuất và mậu dịch vũ khí, lương thực của Quan Trung phồn vinh chưa từng có. Do Mã đồ tể đặc biệt bồi dưỡng công thương nghiệp, lại không ngừng nâng cao địa vị của thương nhân trong xã hội đương thời, khích lệ thương nhân tử đệ tòng chinh, tòng quân, từ đó tạo thành cục diện cực thịnh của công thương nghiệp Quan Trung. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "

Vì thương nhân có rất nhiều lợi ích khi có chiến tranh xảy ra, cho nên bắt đầu không ngừng ủng hộ quân đoàn Lương Châu tác chiến đối với bên ngoài.

Do đó, tạo thành sự hình thành sơ bộ của hai nguyên nhân lớn mà quân đoàn Lương Châu trong vòng mấy trăm năm về sau liên tục không ngừng phát khởi hành động khuếch trương quân sự quy mô lớn đối với bên ngoài. Thứ nhất chính là ba bộ Mạc Bắc vì món lợi mậu dịch nhân khẩu kếch sù mà tiến hành cướp bóc nhân khẩu một cách vô nhân đạo đối với địa khu và dân tộc ở xung quanh. Thương nhân lương thực vì truy cầu lợi nhuận, không ngừng gây chia rẽ và ủng hộ quân đoàn Lương Châu phát khởi xâm lược vũ trang đối với bên ngoài.

Mà tới giữa giai đoạn sau, võ trang quân sự của ba bộ Mạc Bắc càng trực tiếp móc ngoặc chặt chẽ với các tên trùm vũ khí, lương thực. Bởi vì nô đãi mà ba bộ Mạc Bắc cướp đoạt được vừa hay có thể cung cấp cho chủ công, nông trường của Trung Nguyên. Các chủ công, nông trường lao vào sản xuất vũ khí, lương thực, vũ khí và lương thực mà các trùm thương nghiệp sản xuất ra trái lại có thể duy trì ba bộ Mạc Bắc tiến hành cướp đoạt nhân khẩu đối với bên ngoài.

Sự hình thành của hai loại nguyên nhân này, hậu quả trực tiếp của nó chính là sau mấy chục năm sẽ thúc đẩy sự xuất hiện của một đế quốc khổng lồ, vượt qua ba Châu Á, Âu, Phi, diện tích lãnh thổ đạt tới hơn ba ngàn vạn mét vuông. Đó chính là Đại Lương đế quốc! Các sử học gia bằng lòng liên hệ tám trăm năm Lương triều và bốn trăm năm Hán triều lại với nhau, hợp xưng là Hán Lương thịnh thế.

Trước trận của quân Lương, Cao Thuận ở phía trước, Phương Duyệt, Từ Hoảng, Cam Ninh xếp hàng đằng sau, giục ngựa từ từ tiến lên trước. Ở tiền phương có một người phi ngựa như bay, nhanh như điện chớp xông tới trước mặt bốn người rồi ghìm ngựa lại. Tọa kỵ khỏe mạnh ở bên dưới lập tức đứng thẳng lên, vó trước đá loạn một trận trên không trung, sau đó mới từ từ hạ xuống đất, đứng yên bất động.

Mã Đại trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa, chắp tay nói với bốn người bọn Cao Thuận: "Tham kiếm bốn vị tướng quân!"

Cao Thuận chắp tay nói: "Thiếu tướng quân miễn lễ, tình hình Quan Độ thế nào rồi?"

Mã Đại nói: "Tướng quân, tình hình Quan Độ vô cùng cổ quái!"

"Hả?" Cao Thuận nói: "Thiếu tướng quân thử nói ra xem nào."

Mã Đại nói: "Quân Viên, quân Tào đều thành cao hào sâu, đóng doanh không ra ngoài, căn bản là không hề mắng chửi, khiêu chiến với nhau. Mạt tướng từng dẫn mấy trăm thiết kỵ tới trước doanh của quân Tào khiêu khích, nhưng quân Tào vẫn đóng cửa không ra, căn bản là không thèm để ý. Mà Đại doanh của Viên Thiệu cách đó chục dặm cũng là một mảng yên tĩnh, không hề có chút phản ứng nào."

Cao Thuận nói: "Không ngờ lại có loại chuyện đó?"

Mã Đại nói: "Mạt tướng không dò ra được hư thực của quân Tào và thái độ của quân Viên Thiệu, vì thế không dám khinh cử vọng động."

Cao Thuận quay đầu lại nói với Phương Duyệt, Từ Hoảng, Cam Ninh: "Ba vị tướng quân cùng bản tướng quân tới đại doanh của quân Tào quan sát một phen, xem quân Tào rốt cuộc là đang dở trò gì?"

Bốn người dắt ba ngàn thiết kỵ, dưới sự dẫn đường của Mã Đại trèo lên một tòa núi đất vô danh ở phía tây đại doanh của quân Tào.

Từ trên núi đất nhìn xuống, chỉ thấy trong đại doanh của quân Tào tinh kỳ phấp phới, tiếng trống mơ hồ, từng đội từng đội giáp sĩ cầm giáo đang đi đi lại lại tuần tra ở trong doanh trại và trên viên môn. Xem ra sự giới bị của quân Tào vô cùng sâm nghiêm, nhưng Cao Thuận lại cảm thấy có gì đó bất thường! Ra lệnh cho Mã Đại suất lĩnh năm trăm thiết kỵ tới trước doanh khiêu chiến, nhưng quân Tào quả nhiên là không có chút phản ứng nào.

Bốn người tới ngoài đại doanh của quân Viên cách đó về phía bắc mười dặm để kiểm tra, phát hiện đại doanh của quân Viên và đại doanh của quân Tào giống hệt như nhau. Mã Đại suất lĩnh thiết kỵ nghênh ngang đi qua ngoài doanh trại, quân Hà Bắc không ngờ lại không hề phái một ai ra tra hỏi. Khi ánh mắt của Cao Thuận cuối cùng rơi trên chiến trường lộn xộn ở ngoài doanh trại của quân Hà Bắc thì đột nhiên hét lớn: "Không ổn rồi, quân Hà Bắc e rằng đã thua trận, quân Tào sau khi chiến thắng đã rời khỏi Quan Độ rồi! Hai tòa đại doanh này chỉ là doanh rỗng, trong doanh chỉ có một số ít nghi binh thôi!"

Cam Ninh nói: "Sao tướng quân biết?"

Cao Thuận nói: "Quân Tào giống như quân ta, đều mặc giáp sắt. Còn quân Hà Bắc thì vì Viên Thiệu thích nên đều mặc giáp đồng. Giáp sắt thì đen bóng, giáp đồng thì sáng loáng, cực kỳ dễ phân biệt. Chư vị nhìn bên ngoài đại doanh Hà Bắc đi, trong chiến hào chỉ có thi thể của quân Hà Bắc nằm la liệt, nhưng lại không hề phát hiện ra thi thể của tướng sĩ quân Tào, điều này chứng minh cái gì?"

"Quân Tào không phải là thiên binh thiên tướng, đã là chiến tranh thì không thể không có thương vong!" Từ Hoảng nói: "Vậy chỉ có một loại khả năng, đó chính là thi thể của tướng sĩ chết trận bên quân Tào đã được đồng bạn mang đi chôn cất rồi. Do đó, đại doanh Hà Bắc trên thực tế đã bị quân Tào công phá. Quân Tào chỉ có sau khi khống chế được đại doanh Hà Bắc mới có thể ung dung thu thập thi thể của tướng sĩ chết trận mà mang đi mai táng thôi!"

Cam Ninh nói: "Nói vậy Viên Thiệu quả nhiên đã chiến bại rồi! Nhưng không biết quân Tào đi đâu rồi? Chẳng lẽ là thừa thắng truy kích, giết tới hang ổ của Viên Thiệu ư?"

"Trước khi chưa có tin tức chính xác, bất kỳ tình hình nào cũng có khả năng xảy ra!" Cao Thuận trầm giọng nói: "Mọi người nghe lệnh!"

Phương Duyệt, Từ Hoảng, Cam Ninh, Mã Đại bốn tướng đồng thời ưỡn thẳng ngực, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Cao Thuận. Cao Thuận không những được Mã Dược chỉ định làm chủ tướng của ba quân, mà còn là danh tướng được bọn họ vui lòng phục tùng.

"Thiếu tướng quân Mã Đại!"

"Có mạt tướng."

"Phái thêm thám mã du kỵ, mở rộng phạm vi trinh sát tới phương viên một trăm dặm của Quan Độ, có phát hiện gì thì lập tức báo về ngay."

"Tuân lệnh."

"Từ Hoảng tướng quân!"

"Có mạt tướng."

"Dẫn tám ngàn thiết kỵ bảo hộ đường vận lương từ Hổ Lao quan tới Dĩnh Xuyên. Tuyệt không thể để quân Tào cắt đường lui của ta!"

"Tuân lệnh."

"Phương Duyệt tướng quân, Cam Ninh tướng quân."

"Có mạt tướng."

Phương Duyệt, Cam Ninh đồng thời bước lên trước một bước, đứng song song ở trước mặt Cao Thuận.

Cao Thuận nói: "Mỗi người dẫn binh mã bản bộ (một vạn hàng quân Hán Trung, một vạn thủy quân) lập tức nam hạ, giết thẳng tới sào huyệt của Tào Tháo là Hứa Xương, người ta thường nói binh vô thường thế, nhưng vạn biến không thoát khỏi cái gốc của nó. Hứa Xương một khi gặp phải sự công kích của quân ta. Tào Tháo tất sẽ hồi sư tự cứu. Như vậy vừa có thể bức quân Tào biến mất vô hình phải lộ ra nguyên hình!"

"Tuân lệnh!"

"Tuân lệnh!"

Phương Duyệt, Cam Ninh ầm ầm lĩnh mệnh.

Cao Thuận lại nói: "Bản tướng quân sẽ thống lĩnh trung quân. Ở giữa phối hợp tác chiến."

Trần Lưu, đại doanh quân Tào.

Để tránh đụng đầu với quân Lương, Tào Tháo trước tiên từ Quan Độ đi về hướng đông, rồi từ Trần Lưu nam hạ về Hứa Xương. Song, đại quân vừa hạ trại xong thì Lưu Diệp hớt hải chạy đến quân trướng của Tào Tháo, vội vàng nói: "Chúa công, vừa rồi thám mã có hồi báo, bốn lộ đại quân của Cao Thuận, Phương Duyệt, Từ Hoảng, Cam Ninh hôm qua đã tới Quan Độ rồi!"

"Nhanh thật!"

Tào Tháo thất thanh nói: "Sau khi quân Lương tới Quan Độ có hành động gì không?"

Lưu Diệp nói: "Kế nghi binh đã bị quân Lương phá rồi, hiện giờ Phương Duyệt, Cam Ninh dẫn hai lộ đại quân đã nam hạ, giết tới Hứa Đô rồi."

"Cái gì?" Đại tướng Tàng Bá giật mình, hỏi: "Quân Lương phá được ý đồ của chúa công nhanh như vậy ư?"

"Lợi hại thật!" Tào Tháo nghiêm giọng nói: "Cao Thuận không hổ là danh tướng, hắn chưa chắc đã phá được ý đồ của cô, nhưng lại biết Hứa Đô là căn cơ của cô, Hứa Đô nếu như bị tập kích, cô tất sẽ phải hồi sư tương cứu! Truyền lệnh, đại quân ngay đêm xuất phát, hỏa tốc hồi sư Hứa Đô, lại lệnh cho Trương Cáp dẫn năm ngàn khinh kỵ tiếng về phía tây nghênh kích Phương Duyệt, Cam Ninh, nhất định phải níu chân quân Lương ít nhất là cho tới ngày mười một!"

Quỷ kế đã bị vạch trần, hiện tại Tào Tháo đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể quyết chiến chính diện với quân Lương!

Hứa đô dẫu sao cũng là sào huyệt nhiều năm của Tào Tháo, tuy thiên tử, bá quan đã bị Quan Vũ cướp đi, nhưng bách tính vẫn còn, căn cơ của Tào Tháo vẫn còn, Tào Tháo tuyệt đối không thể, cũng không dám tùy tiện vứt bỏ. Cái này gọi là kéo một cái mà động tới toàn cục, Hứa đô một khi thất thủ, cả Duyện châu sẽ trở thành vật trong túi của quân Lương Châu, mà Dự Châu ở mặt nam căn bản không đủ để trở thành căn cơ, tới lúc đó cho dù đoạt lại được thiên tử, bá quan về, thì Tào Tháo cũng không có chỗ mà đứng chân.

Tuân Du lo lắng trùng trùng nói: "Quân sư vẫn còn chưa truyền tin tức về, quyết chiến với đại quân của Cao Thuận xem ra là khó tránh rồi, đã như vậy, chúa công cớ sao không phái thượng tướng suất lĩnh một nhánh kỵ binh đánh úp ra sau quân Lương, cắt đứt đường vận lương của chúng? Cho dù không thể thành công, cũng có thể kềm chế địch nhân, khiến cho chúng không dám toàn lực tiến công Hứa Đô."

"Hay!" Tào Tháo vui vẻ nói: "Lệnh cho Trương Liêu dẫn ba ngàn khinh kỵ đánh vu hồi phụ cận Huỳnh Dương, tùy thời cắt đứt đường vận lương của quân Lương!"

...

Ba ngày sau, đại quân của Mã Dược khó khăn lắm mới tới được Tương thành.

Trung quân đại trướng, Mã Dược đang cùng Giả Hủ, Lý Túc nghị sự thì Cú Đột bước vộ vào trướng, cao giọng nói: "Chúa công, Dĩnh Xuyên cấp báo, Nhữ Nam cấp báo!"

"Hả?" Mã Dược đứng dậy, nói: "Nói đi."

Cú Đột nói: "Cao Thuận tướng quân sai khoái mã tới báo, Quan Độ chi chiến đã kết thúc."

"Quan Độ chi chiến đã kết thúc rồi ư? Nhanh vậy à!" Mã Dược trầm giọng nói: "Viên Thiệu bại rồi ư?"

Cú Đột nói: "Viên Thiệu đã bại về thành rồi."

Mã Dược nói: "Đại quân của Tào Tháo ở đâu?"

Cú Đột nói: "Không biết đi đâu rồi. Cao Thuận tướng quân đang phái thêm thám mã tra xét."

Mã Dược nói: "Cao Thuận có tính toán gì?"

Cú Đột nói: "Từ Hoảng tướng quân dẫn tám ngàn thiết kỵ bảo hộ đường vận lương. Phương Duyệt, Cam Ninh hai vị tướng quân mỗi người dẫn binh mã bản độ đã nam hạ Hứa đô, cao Thuận tướng quân dẫn đại quân ở giữa phối hợp tác chiến."

"Tốt, Cao Thuận an bài như vậy là rất thỏa đáng!" Mã Dược mắt lộ ra vẻ tán thưởng, vui vẻ nói: "Đến lúc đó, cô lại dẫn đại quân vượt qua Dĩnh Thủy mà bắc tiến. Có thể cùng đại quân của Cao Thuận hình thành thế Nam Bắc giáp công. Cho dù là Tào A Man tự mình dẫn đại quân quay về cứu Hứa Đô thì cũng không thể xoay chuyển được cục thế, ha ha."

Cú Đột nói: "Chúa công. Hứa Chử tướng quân cũng từ Nhữ Nam đưa tin cấp báo tới."

Mã Dược nói: "Nói đi."

Cú Đột nói: "Hứa Chử tướng quân ở Cổ thành đã bắt được một gã tiểu giáo của quân Tào. Tiểu giáo nói là bộ tướng Quan Vũ của Tào Tháo đã khởi binh làm phản, bắt cóc thiên tử, bá quan và vợ con của Tào Tháo đang chạy tới Nhữ Nam. Đại tướng Vu Cấm của Tào Tháo đang dẫn quân truy đuổi. Tào Hồng, Tào Chân đột nhiên vòng xuống phía nam, cũng chính bởi vì nghe thấy tin tức này, mới vội vàng tới Cổ thành hội hợp với Vu Cấm."

"Hả?" Mã Dược nghe vậy liền giật nảy mình, thất thanh nói: "Quan Vũ làm phản, bắt cóc thiên tử ư?"

Giả Hủ sắc mặt cũng trầm xuống, nói: "Chúa công, chuyện này nan giải rồi đây!"

Quan Vũ cướp thiên tử tới Nhữ Nam. Chẳng lẽ làm muốn đầu hàng Kinh Châu Lưu Biểu hoặc là Giang Đông Mãnh Hổ Tôn Kiên?"

Giả Hủ nói: "Khả năng đầu hàng Tôn Kiên thì lớn hơn!"

Lý Túc nói: "Việc này rất trọng đại, cớ sao không tự dẫn đại quân tới truy bắt? Nếu chậm trễ để hắn vào Lư Giang rồi mới muốn nghênh đón thiên tử thì khó lắm."

Giả Hủ lắc đầu nói: "Quan Vũ làm phản, thiên tử bị cướp ít nhất đã là chuyện của nửa tháng trước rồi, lúc này chúa công mới dẫn đại quân truy đuổi e rằng đã không kịp nữa rồi, hơn nữa đại quân thâm nhập vào Nhữ Nam, hoặc thậm chí là Lưu Giang thì bổ cấp lương thảo sẽ biến thành vô cùng khó khăn, rất dễ để địch thừa cơ, đây không phải là việc làm thông minh."

Mã Dược đang đi đi lại lại đột nhiên dừng bước, nói với Cú Đột: "Lập tức truyền lệnh cho Hứa Chử, Trần Đáo không cần phải để ý đến tàn quân của Vu Cấm, Tào Hồng, Tào Chân nữa, khinh kỵ tiến nhanh truy kích Quan Vũ, nhất định phải chặn được Quan Vũ trước khi hắn tiến vào Giang Hạ hoặc là Lư Giang! Thiên tử không thể lọt vào tay Lưu Biểu, Tôn Kiên được!"

"Tuân lệnh."

Cú Đột dạ một tiếng, lĩnh mệnh mà đi.

Mã Dược hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Đại quân vẫn tiếp túc bắc thượng tấn công Hứa Xương. Thiên tử tuy quan trọng, nhưng Tào Tháo vẫn là một họa hại. Nếu không thể nhân cơ hội nay mà một gậy đập chết hắn, đợi khi hắn lấy lại sức mới muốn diệt hắn thì khó vô cùng."

Lý Túc nói: "Quân lương của quân Tào vốn cực kỳ thiếu thốn, lúc này thiên tử bị cướp đi. Từ Châu, Hoài Nam rất có khả năng sẽ sinh biến, tiếp theo là tạm dừng cung cấp lương thảo cho Tào Tháo, như vậy, tình thế của quân Tào sẽ đã rét vì tuyết lại giá vì sương. Hứa Xương chi chiến có lẽ sẽ dễ dàng hơn so với dự tính."

"Vậy cũng chưa chắc!" Trong mắt Mã Dược lóe lên hàn quang, trầm giọng nói: "Không có lương thực để ăn, ít nhất thì cũng có người để ăn!"

"Hả, ăn người?"

"Da mặt của Lý Túc co giật kịch liệt, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Mã Dược lạnh lùng nói: "Tào A Man này tâm ngoan thủ lạt, trên đời này không có việc gì là hắn không dám làm cả!"

...

Quận Trần lưu, trong một thôn nhỏ hẻo lánh.

Trình Dục suất lĩnh tám trăm tinh binh xuất hiện trên cánh đồng ở ngoài thôn, trong thôn có khói bếp lượn lờ chứng tỏ nơi đây còn có bách tính sinh sống, do nhiều năm chiến loạn, đạo phỉ hoành hành, trong quận Trần Lưu dạng thôn trang như vậy đã còn không nhiều. Các bách tính không phải là chạy nạn tới Quan Trung thì cũng tiến vào trong thành, chỉ có một số thôn trang vắng vẻ vẫn có người sống. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "

"Vây thôn trang lại!" Trong mắt Trình Dục lóe lên một tia âm độc, trầm giọng nói: "Bảo vệ tất cả thông đạo, không cho phép bất kỳ người sống nào tiếp cận trong vòng ba dặm, càng không cho phép người trong thôn chạy ra."

"Tuân lệnh!"

Hai tư mã nhận lệnh, xuất lĩnh ba trăm tinh binh chia ra, vây thôn trang nho nhỏ này lại. Trình Dục xua tay, suất lĩnh năm trăm tinh binh còn lại tiến vào tiểu thôn. Bách tinh trong thôn rõ ràng cũng phát hiện quân đội ở ngoài thôn, từ cờ hiệu các thôn dân đã phân biệt ra là quân đội của Tào thừa tướng, liền lấy hết dũng khí ra ngoài nghênh đón.

Một vị trưởng giả râu tóc bạch trắng chống gậy tới trước mặt Trình Dục, phía sau trưởng giả còn có hơn trăm thôn dân đi theo, có già có trẻ, chỉ là không có nam tử thanh niên. Trên thực tế, thanh niên nam tử còn lại trong quận Trần Lưu cũng không nhiều, một phen cướp người của Mã đồ tể vào mấy năm trước , lại thêm Tào Tháo liên tục chinh binh, thanh niên nam tử sớm đã tiêu hao hết rồi.

Lão già run rẩy hỏi: "Xin hỏi, đây là đại quân của Tào thừa tướng ư?"

Trình Dục nói: "Đúng vậy."

Lão già nói: "Đại quân tới nơi hẻo lánh hoang dã này, không biết là có gì sai bảo?"

Trình Dục nói: "Vì tìm lương mà đến."

Lão già nói: "Lương thực trong thôn đã hết, các thôn dân cũng chỉ còn rau dại vỏ cây để ăn, lấy đâu ra lương mà tiếp tế cho quân đội nữa?"

Trong mắt Trình Dục lóe lên một tia lãnh khốc, trầm giọng nói: "Trong thôn có lương?"

Lão giả không hiểu, nói: "Tướng quân nếu không tin, cứ việc phái binh vào thôn mà tìm."

Trình Dục nói: "Không cần tìm, lương thực ở ngay trước mắt rồi."

Lão già ngạc nhiên nói: "Chỗ này thì lấy đâu ra lương thực?"

Trình Dục đưa tay chỉ vào lão già, cực kỳ lạnh lùng nói: "Lão tiên sinh, ông... chính là quân lương!"

Lão già giật nảy mình, thất thanh nói: "Cái... cái gì?"

Trình Dục đột nhiên quay đầu lại, nói: "Còn ngây ra đó làm gì? Động thủ lấy lương!"

Các binh sĩ vẻ mặt ngây ngốc, một hồi lâu vẫn không có phản ứng.

"Sao vậy?" Trình Dục cao giọng nói: "Các ngươi muốn khiến thừa tướng đói chết à? Còn không mau động thủ đi!"!

"Gừ..."

Một quân tư mã của quân Tào ngẩng mặt lên trời rú to một tiếng, giơ đao trong tay lên độc ác đâm vào bụng của lão già, thuận thể vặn một cái. Nội tạng của lão già cùng với máu từ trong ổ bụng đã rách toạc trào cả ra ngoài, lão già vẫn chưa tắt thở, giãy dụa chỉ vào mặt tên tư mã của quân Tào, mắng: "Các ngươi là một đám cầm thú."

Có người dẫn đầu, những binh sĩ quân Tào còn lại lập tức lộ ra thú tính âm u nhất trong nhân tính, nhao nhao rút vũ khí, gào thét xông về phía những thôn dân vô tội. Đao quang lấp lánh, máu chảy thành sông. Tiếng rên rỉ của thôn dân và tiếng gào thét như dã thú của binh sĩ quyện lại với nhau, tạo thành một khúc quân hành tử vong cực kỳ vô nhân đạo. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "

Gió bắc gào thét, tuyết lớn như lông ngỗng từ trên trời lác đác rơi xuống đất, tựa hồ như ông trời cũng không muốn nhìn thấy một màn tàn nhẫn này, muốn dùng hoa tuyết trắng phau để che đậy máu tanh và tội ác trên thế gian này. Không tới thời gian một bữa cơm, hơn trăm thôn dân đã hóa thành một đống tử thi, ngổn ngang nằm trên mặt đất.

Trình Dục hít sâu một hơi, lạnh lùng hạ lệnh: "Tả tư mã, dẫy năm mươi kỵ binh tiếp tục tìm kiếm một thôn trang. Hữu tư mã, ở ngay tại chỗ lấy thịt chế thành thịt người khô. Tiền tư mã, dẫn binh tìm thôn trang, không được tha cho bất kỳ ai, sau đó phóng hỏa đốt thôn, thiêu hủy tất cả dấu vết!"

"Tuân lệnh!"

Ba tư mã lĩnh mệnh mà đi.

Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Chương #311