Chương 292: Cuộc Chiến Tịnh Châu


"Tam Tướng quân, việc lớn không tốt !”

Trần Đáo vừa mới nói dứt lời, lại có tiểu hiệu chạy vào, run giọng nói:

“Tướng quân, người… Tướng quân, người…”.

Trần Đáo nghe vậy thì tim lập tức đập dồn dập, xốc cổ áo tên tiểu hiệu lên, nghiêm nghị quát:

“Đại ca của ta làm sao? Nói mau”.

Tiểu hiệu rung giọng nói:

“Tướng quân người… người bị ngộ hại !”

“Cái gì!?”

Trần Đáo cả kinh, khàn giọng nói:

“Tại sao lại như vậy? Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”.

Tiểu hiệu nói:

“Đại quân vừa mới tiến đến phía bắc Tân Dã chừng 50 dặm, Tào Tháo biết tướng quân đang bí mật đầu quân cho Lưu Biểu, cho nên phái sứ giả tới, cùng với trường sử Kim Thượng phát động binh biến, tướng quân không chịu theo nên bị sát hại rồi”.

“Tào Tháo! Kim Thượng”.

Trần Đáo nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ta thề không đội trời chung với các ngươi”.

“Người đâu!”

Trần Đáo vứt tên tiểu hiệu xuống mặt đất, lớn tiếng gọi.

Có tiến bước chân dồn dập vang lên, chừng hơn chục thân binh tràn vào, đứng trên đại sảnh nói:

“Tam Tướng quân có gì phân phó?”.

Thần sắc của Trần Đáo vô cùng dữ tợn, mỗi câu nói mà như khóc:

“Triệu tập đại quân, giết tới Tân Dã báo thù cho đại ca của ta”.

“Tuân mệnh!”

Hơn mười tên thân binh đồng ý, lĩnh mệnh rời đi.

Tiểu hiệu lúc đầu đi vào, hỏi:

“Tam Tướng quân, có triệu kiếm sứ giả của Mã Dược không?”.

“Không gặp!”

Trần Đáo xúc đông tới cực điểm, vung tay lên, lạnh lùng nói:

“Trước tiên cứ báo thù cho đại ca, mọi chuyện nói sau”.

Tiểu hiệu nhắc nhở:

“Tam Tướng quân, trong thành chỉ còn lại có 2000 binh mã, thì không phải là đối thủ của tên gian tặc Kim Thượng và Tào Tháo, cần phải nhờ tới lực lượng của Lương quân để báo thù?’.

“Cái này không quan trọng”.

Trần Đáo quả quyết nói:

“Thù giết huynh bất cộng đái thiên, sao có thể mươn tay người khác?”.

Tiểu hiệu ngượng ngùng lui ra phía sau, không nói thêm một câu nào.

Trần Đáo lạnh lùng liếc nhìn tên tiểu hiệu, nói:

“ngươi cũng xuống dưới chuẩn bị đi”.

“Tuân mệnh.”

Tiểu hiệu chắp tay vái chào, xoay người lui xuống

Bên ngoài phủ nha, Lý Túc đang lo lắng chờ đợi, thấy tiểu hiệu thì vui mừng hỏi:

“Hoắc Tuấn tướng quân, Trần Đáo tướng quân có nguyện ý gặp mặt hay không?”.

“Ai.”

Hoắc tuấn thở dài. Lắc đầu nói.

“ Lý Túc tiên sinh, mạt tướng nói đến dát cổ rồi, nhưng cũng không thể so với ý trời, người cũng đã ở ngoài phủ nha suốt 1 ngày 1 đêm rồi, cũng không làm lung lay được tâm tình cứng như sắt của Tam tướng quân, người sống chết không chịu gặp mặt. Bây giờ Tam tướng quân đang vội chạy tới Tân Dã, báo thù cho Tướng quân, lại càng không muốn gặp mặt”.

“Hả?”

Lý Túc thất thanh nói:

“Thay tướng quân báo thù? Chẳng lẻ nói trần kỷ tướng quân đã......”

“Không sai.”

Hoắc tuấn buồn bả nói:

“Tên cẩu tặc Kim thượng cấu kết với Tào Tháo phát động binh biến, tướng quân không may bị hại”.

“Nguy rồi.”

Lý Túc kích động nói:

“Phải mau chóng báo cho Chúa công mới được”.

Hoắc tuấn biến sắc, vội la lên:

“ Lý Túc tiên sinh. Ngươi nhưng ngàn vạn đừng nói tin tức này là do tôi nói cho ông, nếu không Tam tướng quân nhất định không tha cho tôi đâu”.

Lý Túc hướng hoắc tuấn chắp tay, lớn tiếng nói :

“Tình huống khẩn cấp, tại hạ phải lập tức cáo từ rồi…”

Trên quan đạo của Nhương Huyền đi đến uyển thành, Mã Dược suất lĩnh hơn 1 vạn đại quân Tây Lương tiến về phía Bắc, tiên phong bên trái có Mã Siêu, bên phải có Hứa Chử, mỗi người dẫn theo 2000 kỵ binh xuất phát, nếu tính thời gian, giờ phút này chắc cũng qua Tinh Dương rồi, cách Uyển thành cũng chỉ khoảng hơn 10 dặm lộ trình mà thôi.

Trên đường đi không ngừng có thám mã hồi báo tinh tức của Tào quân, và Kinh Châu quân.

Tào Tháo quả nhiên triệt để nắm giữ cơ hội tốt, tiến hành rút lui đại quy mộ, giờ phút này hắn đã cách xa 200 dặm, Lương quân có muốn đuổi theo cũng không kịp.

Tình hình của Kinh Châu quân cũng không nằm ngoài dự đoán của Mã Dược và Giả Hủ, quân Kinh Châu biết tin Nam Dương binh biến, đã vượt qua Tân Dã, tiếp tục bắc thượng, đồng thời cũng bắt đầu tu sửa tường thành ở Tân Dã, phòng thủ vững chãi, đại quân Kinh Châu sẽ kéo đến sau.

Nhưng lúc này, tâm tư của Mã Dược không đặt ở Tào quân và quân Kinh Châu.

“hí hí hí”.

Trên quan đạo phía trước bỗng vang lên tiếng hí thê lương của ngựa, tiến vó ngựa dồn dập như mưa rào kéo tới, Mã Dược và Giả Hủ cả kinh ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con khoái mã chạy như mây bay lao tới.

“Chúa công, Lý Túc tiên sinh từ uyển thành cấp báo!”

“Nói!”

“Tướng thủ thành là Trần Đáo nghe tin Trần Kỷ bị ngộ hại, lập tức dẫn 2000 binh lính Nam Dương chạy tới Tân Dã để báo thù cho Trần Kỷ, hiện giờ uyển thành chỉ là một tòa thành trống không”.

“Hỏng rồi”

Tiểu hiệu vừa mới nói xong, Giả Hủ đã đập tay vào nhau nói:

“Không ngờ Trần Đáo lại trọng tình trọng nghĩa tới vậy, vừa mới cãi nhau với huynh trưởng chưa tới vài ngày, nhưng sau khi nghe tinh huynh trưởng ngộ hại, thì không tiếc tất cả khởi binh báo thù, việc hỏng là Kim Thượng, Lưu suất lĩnh quân đang tiến theo hướng đông, đi tới Dĩnh Xuyên, Trần Đáo nam hạ, chỉ sợ sẽ gặp phải quân Kinh Châu mà thôi”.

“Trọng tình trọng nghĩa mới tốt! Đây mới là đàn ông, hảo hán tử!”

Mã Dược lãnh đạm nói:

“ Cùng quân Kinh Châu duy trì không khó, bọn họ cũng không phải là cọp mà không thể trêu vào”.

Giả Hủ nói:

“Nhưng quân kinh Châu người đông thế mạnh, Chúa công, có nên phái binh tiếp ứng không?”.

“Phái binh tiếp ứng thì nhất định rồi !”

Mã Dược trầm tư một lát, quả quyết nói:

"Người đâu, mau phái khoái mã truyền lệnh cho Mã Siêu lập tức thay đổi lộ tuyến hành quân, nhanh chóng đông tiến, cho dù như thế nào cũng phải đến được Vũ Dương, chặn đường của Kim Thượng và Lưu lại, tuyệt đối không để cho bọn họ đến được Dương Sơn”.

“Lệnh cho Hứa Chử tiếp tục Bắc Thượng, thuận thế chiếm Uyển thành”.

“Tuân mệnh!”

“Tuân mệnh!”

Hai tên lính truyền lệnh lập tức giục ngựa chạy đi.

Mã Dược bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt rơi vào tướng cụt tay Cao Thuận, trầm giọng nói:

“Cao Thuận tướng quân”.

Cao Thuận giục ngựa tiến lên, một tay đưa một tay lên trước ngực cất cao giọng nói:

“Có mạt tướng.”

Mã Dược nói:

“Suất lĩnh tám ngàn tinh binh lập tức nam hạ tân dã, phụ trách tiếp ứng cho Nam Dương quân của Trần Đáo. Nhất định phải đuổi kịp Nam Dương quân khi tới Tân Dã, nhớ kỹ ngàn vạn lần không được động thủ với quân Kinh Châu, tin tức Kim Thượng, Lưu bỏ trốn theo hướng đông, bổn tướng quân sẽ phái kỵ binh báo tin cho Trần Đáo”.

“Mạt tướng lĩnh mệnh.”

Cao Thuận đáp ứng một tiếng, lĩnh mệnh rời đi.

Mạc Bắc đại thảo nguyên.

Xe ngựa rong ruổi, ngựa hí dồn dập.

Có một đoàn xe đang đang tiến vào Tả Bộ Vạn Hộ. Tháng 10 tuyết trắng xóa, trên cánh đồng mênh mông bát ngát vẫn chỉ có tuyết trắng, màu trắng làm người ta nhìn chóng cả mặt!

Nếu như đổi lại là người không có kinh nghiệm lần dầu xuất hiện trên cánh đồng tuyết này, thì rất có thể vì tò mò mà không phân biệt được phương hướng.

Rèm chiếc xe chính giữa đột nhiên được xốc lên, có một khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra, một đôi mắt linh động mười phần, nhìn cánh đồng tuyết trắng xóa.

Đúng vào lúc này, một cánh tay trắng nhẹ nhàng hạ dèm xe xuống.

Trong xe đồng thời vang lên một thanh âm dễ nghe:

“Chinh nhi. Cánh đồng tuyết này không lên nhìn quá lâu, nếu không con sẽ bị bệnh quáng tuyết đó”.

Ngồi trong xe ngựa chính là mẹ con Lưu Nghiên và Mã Chinh, nhưng không biết vì sao giữa trời đông giá rét lại chạy tới Mạc Bắc đại thảo nguyên này?

Sống ở Hà Sáo không tốt hay sao?

“Mẹ, bệnh quáng tuyết là bệnh gì?”.

Một thanh âm non nớt vang lên.

“bệnh quáng tuyết là bệnh khi nhìn màu trắng của cánh đồng tuyết, sẽ làm đôi mắt con bị mù màu”.

“Tại sao nhìn màu trắng của cánh đồng tuyết lâu, mà mắt con lại bị mù màu?”.

“Bởi vì hai mắt con không chịu được”.

“Tại sao hai mắt con lại không chịu được?”.

“Chinh nhi, sao con hỏi nhiều vậy”.

“Mẹ, chúng ta không đi Tả bộ vạn hộ của Chu Thương thúc phụ có được không?

“Đây là quyết định của phụ thân con, mẹ không có cách nào thay đổi cả”.

“Mẹ, phụ thân có phải không thích hài nhi, cho nên mới đuổi hài nhi đi xa không? Chẳng lẽ mắt không thấy thì tâm không buồn ư?”.

“Ngươi đứa nhỏ này, tại sao có thể có ý nghĩ như vậy? Con đã quên phụ thân lần trước vì cứu con mà trúng mấy mũi tên hay sao, nếu không có bộ Kim Lũ Ti của Ngọc Nương di nương, thì phụ thân con đã bị trọng thương rồi. Đừng có thấy phụ thân con bình thường lạnh lùng, không nói cười gì cả. Nhưng trong lòng thì lại thương con nhất đấy”.

“Nhưng phụ thân hay mắng hài nhi. Một năm không gặp được phụ thân mấy lần, thấy là lại mắng con”.

“Ai, ai bảo con là trưởng tử. Khi con lớn lên phải kế thừa sự nghiệp của phụ thân con, yêu cầu của phụ thân con sẽ cao hơn so với đệ đệ, muội muội. Chinh Nhi, tương lai con sẽ hiểu sự khổ tâm của phụ thân con, người đều muốn tốt cho con cả thôi. Con nếu không có bản lãnh gì, không có uy tín, thì làm sao chấn nhiếp được những bộ hạ có chiến công lớn lao dưới trướng phụ thân con chứ?”.

“A.”

Trong xe, Mã Chinh nhẹ nhàng mà a một tiếng, rồi trầm mặc.

Vừa lúc đó, phía trước cánh đồng tuyết đột nhiên xuất hiện một kỵ mã, chỉ lóe lên đã biến mất vô tung vô ảnh, đoàn xe tiếp tục đi đến chưa tới 10 dặm, thì ở hai bên gò núi, xuất hiện, hơn 1000 thân ảnh mã tặc Mạc Bắc.

“Ô ô ”

Tiếng kêu của sừng trâu thê lương cất lên, những mã tặc này bắt đầu xuất phát đi về phía đoàn xe.

Ba trăm thiết kỵ của lĩnh quân hiệu úy họ Hứa tên Thiệu, không hổ là tộc đệ của Hứa Chử, đây chính là 300 thành viên nghĩa dụng ở dưới trướng của Mã Đồ Phu, theo Mã Đồ Phu từ Dĩnh Xuyên đánh đông dẹp bắc, Nam Chinh bắc chiến, đã trải qua không biết bao nhiêu trận sinh tử, có thể sống tới hôm nay, đủ thế sự hãn dũng thế nào rồi.

Hứa Thiệu giơ lên cao Trảm Mã đao quát to:

“ Để lại 200 huynh đệ kết Hảo Viên trận, bảo hộ phu nhân và công tử ở trong trận, cũng tiễn thủ giết địch, 100 huynh đệ theo ta, đánh tan chính diện của mao tặc, những tên này đúng là có mắt không tròng, lại dám động thủ trên đầu thái tuế, quả thực chán sống rồi”.

Chỉ trong 1 thời gian ngắn, trước mặt Hứa Thiệu đã xuất hiện 300 mã tặc, hung hãn giơ loan đao trong tay, xung phong liều chết về phía đoàn xe.

Hai bên đối chiến, đã vọt vào tầm bắn của cũng tiễn, đôi bên đều ngã xuống hơn 10 người, có thể nói là cân tài cân sức.

Tuy công phu trên ngựa của bọn mã tặc rất cao, nhưng 300 thiết kỵ của Hứa Chử là những người trải qua trăm trận chiến, thuật cười ngựa bắn tên đã không kém hơn lính trên thảo nguyên rồi.

Tầm bắn của cung tên rất ngắn, khoảng cách lại gần, cho lên khi bắn được 2 mũi tên, thì hai quân đã xông vào nahu, một khi đã cận chiến thì thực lực đôi bên đều hiện ra.

Bên Hứa Thiệu tuy chỉ có 100 kỵ binh, ở vào thế bất lợi, nhưng trang bị lại hoàn mỹ, hơn nữa được huấn luyện nghiêm chỉnh, cứ 3 người một tổ, hợp thành một mũi nhọn tiến hành đột kích, phối hợp với nhau, người yểm hộ, người tấn công vô cùng ăn ý.

Một tổ 3 người này cứ như một mũi tên sắc bén, hung hăng chọc vào trong đội hình, đội hình mã tặc lập tức toán loạn, không còn ra phương pháp gì cả, chen chúc nhau mà đánh.

300 mã tặc ở chính diện rất nhanh bị 100 kỵ binh của Hứa Thiệu đánh cho thất điên bát đảo.

Ba phương hướng khác có khoảng 400 mã tặc lao tới, cũng bị 200 thiết kỵ đón đầu, chỉ sau 2 lần công kích bọn chúng đã không dám công kích nữa.

Ngược lại đã bỏ bên cạnh 3 cỗ xe hơn 10 cỗ thi thể, những mã tặc bị thương thì đang giãy giụa trên cát, những mã tặc khác làm sao dám tới cứu.

Đột kích thất bại, bọn mã tặc nhanh chóng thay đổi chiến thuật, không tiến hành công kích nữa, mà tiến hành bám theo cỗ xe như một bọn ác lang, Hứa Thiệu lo lắng tới sự an toàn của Lưu nghiên và Công tử Chinh, không dám tùy tiện xông ra, đành phải hướng đoàn xe vào Bắc Uy Dĩ.

Cũng may đây chính là giữa đại mạc, cách doanh trại của Chu Thương Tả Bộ Vạn bộ chỉ còn khoảng 200 dặm.

Một tên kỵ binh tiến đến Hứa Thiệu trước mặt, thấp giọng nói:

“Tướng quân, bọn mã tặc này không giống mã tặc bình thường”.

“A?”

Hứa Thiệu trong lòng trầm xuống, hỏi:

“Nói thử cách nhìn của ngươi đi”.

Kỵ binh này nói:

“Mấy năm trước khi tiền trang chưa lập, thương nhân Quan Trung đi lên Mạc Bắc mua da súc vật toàn mang theo 1 số lượng tiền lớn, vì sự an toàn thương cho quân đội bảo vệ đoàn xe, tiểu nhân cũng đã tứng thàm gia hành trình hộ thương này. Cũng đã từng giao thủ với Mã tặc mạc bắc này mấy lần”.

“Nếu như mã tặc huy động nhân số lớn, thì sẽ rất dễ bị kỵ binh của Tả, Trung, Hữu, Tam bộ vạn hộ tiêu diệt. Cho nên nhân số của mã tặc Mặc Bắc thường không quá 300 người, mà đám mã tặc này lại có chừng 700, 800 người, quy mô rất lớn! Theo lý thuyết thì đại đội mã tặc này phải bị Kỵ binh của Tam Bộ Vạn Hộ tiêu diệt rồi mới phải”.

Uh.”

Hứa Thiệu gật đầu, trầm giọng nói:

“Theo cách nói của ngươi, bổn tướng quân cũng phát hiện ra ít nhiều sơ hở. Bọn mã tặc này giống như được huấn luyện, chỉ có điều rất qua quýt, đội hình công kích không được duy trì tốt. Nhưng cái này cũng đủ để chứng minh bọn họ không tầm thường, xem tình hình bây giờ, chắc chắn là bọn chúng đang đợi viện quân”.

Kỵ binh này nghe thấy bị hù dọa nói:

“Nói như vậy, còn có đại đội mã tặc đang chạy tới đây?”.

“Hẳn là như vậy!”

Hứa Thiệu trầm giọng nói:

“vì sự an toàn của Đại phu nhân và Công tử, cho nên không thể có sơ sót. Ngươi lập tức lĩnh 30 huynh đệ rời khỏi đại đội, chạy tới doanh trại của Tả Bộ Vạn Hộ báo tin, thỉnh cầu Chu Thương tướng quân mau chóng dẫn đại quan tiếp ứng, nhớ kỹ, phải thật nhanh đó”.

“Tuân mệnh!”

Người kỵ binh này ôm quyền, điểm 30 kỵ binh khác nhanh chóng biến mất trên cánh đồng tuyết. Khi 30 kỵ binh này rời khỏi đại đội, thì mã tặc ở đăng sau cũng chia ra hơn trăm tên đuổi theo, Hứa Thiệu lại càng kết luận, bọn mã tặc này nhất định có lai lịch rất lớn”.

Dưới chân núi của Tả Bộ Vạn Hộ, doanh trại quân đội.

Trong trung quân đại trướng, Chủ Thương đang triệu tập hơn 30 Thiên hộ nghị sự.

Bởi vì có sự duy trì của Mã Đồ Phu với Tam Bộ Vạn Hộ ở Mạc Bắc, cho nên mậu dịch giữa Mạc Bắc với Quan Trung rất tốt, thế lực của người Hán ở Mạc Bắc nhanh chóng bành trường, hơn nữa có lão binh ở Quan trung, Lương Châu duy trì nên Mạc Bắc Chu Thương mới có tốc độ phát triển kinh người như bây giờ.

Đến năm Hán Hiến Đế Kiến An, cuối năm thứ 8 (195), dưới trướng Tả Bộ Vạn Hộ của Chu Thương đã có 36 Thiên Hộ, hơn 500 bách hộ, gần 3 vạn kỵ binh, trong đó kỵ binh người hán chiếm 7 phần, còn lại là người Hà Sáo, Lương Châu, người Khương, người Nguyệt Thị.

Chu Thương bỗng nhiên giơ lên cao tay phải, nghị luận ầm ĩ trong trướng lập tức dừng lại.

Chu Thương nhìn các Thiên Hộ, trầm giọng nói:

“Giờ đây cơ bản có thể khẳng định, đám mã tặc này là từ U châu lẻn tới, nhất định là do tên Viên Thiệu thất phu bày đặt mưu kế! Giờ đã có 17 thương đội bị cướp sách, 38 bộ lạc bị quấy nhiễu, Bộ chúng ta bị tổn thất hơn 1 vạn súc vật, hơn một ngàn ngươi, nợ máu này nhất định phải đòi lại”.

“Báo” Tiếng của Chu Thương vừa dứt, đã có tiểu hiệu vội vàng chạy vào đại trướng, nói:

“Đại Phu nhân cùng với Công tử đang bị mã tặc tập kích ở phía Nam cách doanh trại khoảng hơn 200 trăm dặm, tình thế nguy cấp, xin tướng quân mau chóng điều khiển đại quân cứu viện”.

“Hả!?”

Chu Thương hít vào một ngụm lãnh khí, nghiêm nghị quát:

“Tả Hữu thiết vệ nghe lệnh”.

“Có mạt tướng!”

Có hai đại hắn tiến lên phía trước, hiên ngang đứng trước mặt Chu Thương.

Chu Thương đại thủ vung lên, nghiêm nghị quát:

“Nhanh chóng suất lĩnh 3000 vệ đội cứu giá”.

“Tuân mệnh!”

“Tuân mệnh!”

Thiết vệ ôm quyền, lĩnh mệnh rời đi.

......

Cách Tả Bộ Vạn Hộ về phía nam chừng 200 dặm, 300 kỵ binh của Hứa Thiệu hoàn toàn bị bao vây!

Ở Khu đất phía trước của cánh đồng tuyết mênh mông, đột nhiên xuất hiện đại đội mã tặc, Hứa Thiệu mơ hồ nhìn ra cái gì đó, lập tức hít vào một ngụm lãnh khí, bọn mã tặc này phải tới hơn 2000 người!

Hiển nhiên, bọn này đã phát hiện ra trong đoàn xe được 300 thiết kỵ của Hứa Thiệu bảo vệ có nhân vật trọng yếu, cho nên gọi hết đồng bọn tới đây, bằng bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt.

Hứa Thiệu dù sao cũng là người trải qua trăm trận chiến, nhanh chóng quyết định dẫn đoàn xe tới trên núi, ngọn núi đất này 3 mặt dốc đứng, phía bắc bằng phằng có thể cho kỵ binh đột kích.

Hứa Thiệu lệnh cho 300 kỵ bày trận ở đây, chia làm 3 đội lập trận, đây là những nhóm trận công thủ nhiều mặt, tuy binh lực ít, nhưng Hứa Thiệu cũng tin tưởng rằng, mình có thể tử thủ.

Đây toàn là lão binh trong 800 Lưu Khấu đã bị nhiễm phong cách thiết huyết bất diệt của Mã Đồ Phu vào trong máu.

Hứa Thiệu cưỡi ngựa giương đao, ngạo nghễ đứng sừng sững trước đội thứ nhất, gió thổi làm khăn buộc đầu của hắn bay phấp phới, tóc gáy cũng phiêu đãng theo gió.

......

Khi mẫu tử Lưu Nghiên, Mã Chinh đang gặp nạn ở Đại mạc, thì Lương quân ở Nam Dương đang hồ hởi tiến lên.

2000 kỵ binh của Mã Siêu kịp thời đuổi theo chặn đứng được 3000 kỵ binh của kim Thượng.

Nửa ngày sau, Trần Đáo, Cao Thuận cũng suất lĩnh quân Nam dương, quân Lương trước sau đuổi tới, vây kính 3000 quân thọ xuân của Kim Thượng, Kim Thượng lúc này mới biết mình đã bị Tào Tháo vô tình từ bỏ, cho nên không có chống cự mà đầu hàng.

Mưu sĩ của Tào Tháo là Lưu, nửa đường bỏ chạy, không biết tung tích thế nào.

Hán hiến đế Kiến An, cuối năm thứ 8 , Mã Đồ Phu trải quan gần nửa năm chinh chiến, cuối cùng cũng đánh bại được Tào quân, thành công chiếm cứ Uyển thành, một lần nữa đoạt được ưu thế chiến lược so với Tào Tháo.

Bây giờ cũng có thể đoán được tương lại, một khi thế cục ở phương bắc của Mã Đồ Phu ổn định, lại đạt thành hiệp nghị với Viên Thiệu, thì Dự Duyện 2 châu này của Tào Tháo nhất định phải đối mắt với gót sắt của thiết kỵ Lương quân quấy rối.

Điều duy nhất làm mã đồ tể cảm thấy khó chịu chính là, Nam Dương quận đã bị chia đôi, Tân Dã ở phía Nam đã bị quân Kinh châu chiếm lĩnh, Mã Đồ Phu mặc dù có tâm đoạt lại các huyện ở phía nam.

Nhưng khổ nỗi tình hình Tịnh Châu đang vô cùng căng thẳng, trọng tâm của Lương quân cũng đang chuyển về Tịnh Châu, Nam dương chỉ có thể áp dụng chiến lược phòng ngự.

Hán hiến đế Kiến An năm thứ 9 , tháng giêng, Mã Dược phong Trần Đáo làm thái thú Nam Dương, dùng 2000 quân Nam Dương cũ và 3000 quân Thọ Xuân, tổng cộng là 5000 quân trấn thủ Uyển thành.

Chuyện này bị một số thủ hạ cũ của Lương quân phản đối, cho rằng Mã Đồ Phu lại lựa chọn 1 người không có điều kiện tín nhiệm là Trần Đáo làm Thái thú.

Nhưng Mã Đồ Phu luôn thủy chung có 1 nguyên tắc, đã nghi ngờ thì không dùng, đã dùng thì không nghi ngờ.

Mã Đồ Phu cho rằng Trần Đáo là người trọng tình trọng nghĩa, một người đã quyết định thì không dễ dàng thay đổi.

Tháng hai, Mã Dược dùng Mã Siêu làm tiên phong, mạnh mẽ di chuyển đại quân qua những vùng Tào quân chiếm đóng như Lạc Dương, và các vùng ở phía Bắc.

Đồng thời được thủy quân của Cam Ninh tiếp ứng đưa qua Bờ bắc Hoàng Hà, tiến vào Đông quận, chính thức tham gia cuộc chiến Tịnh Châu.

Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Chương #292