Chương 273: Con Mẹ Nó, Thế Mới Là Con ...


Phía tây Kế huyện hai mươi dặm, đại doanh quân U Châu.

Điền Dự bị đánh thức dậy, hắn vừa ngồi dậy thì thấy tên đội trưởng thân binh đang lo lắng đứng ở cạnh giường, hắn không khỏi kinh ngạc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tên đội trưởng thân binh nói: "Tướng quân không hay rồi, xảy chuyện lớn rồi".

Điền Dự trầm giọng nói: "Hãy từ từ nói, đã xảy ra chuyện lớn gì?"

Tên đội trưởng thân binh nói: "Thám mã mới phi báo, thành Kế huyện đã bị quân đội của Mã đồ phu đánh chiếm".

"Tuyệt đối không thể nào. Mật thám và thám mã của quân ta rải khắp U Châu, thảo nguyên Mạc Bắc, thậm chí ngay cả ở Hà Sáo cũng có một lượng lớn mật thám của quân ta hoạt động. Nếu quân đội của Mã đồ phu có bất kỳ biến động nhỏ nhất nào đều không thể khoát khỏi tai mắt mật thám của quân ta. Chẳng lẽ bọn chúng có thể bay từ trên trời tới đây sao?"

Điền Dự cau mày trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi đột nhiên hắn thất thanh la lên: "Hỏng rồi!".

Tên đội trưởng thân binh vội hỏi: "Tướng quân, có chuyện gì vậy?'

"Mã tặc!" Sắc mặt Điền Dự đại biến. Hắn hốt hoảng nói: "Thật đáng chết. Nhất định là mười mấy toán quân Mã tặc đó".

Tên đội trưởng thân binh vội hỏi lại: "Là Mã tặc sao?"

"Mau!" Điền Dự hít một hơi thật sâu, hắn quát to: "Lập tức tập hợp đại quân gấp rút tiến về cứu viện Kế huyện. Mau đi".

"Tuân lệnh".

Tên đội trưởng thân binh vội vàng lĩnh mệnh rời đi.

Chưa tới nửa canh giờ sau, Điền Dự chỉ huy hai vạn đại quân ky bộ trong đại doanh U Châu cuồn cuộn tiến về Kế huyện. Ngay khi trời vừa sáng Điền Dự đã thống lĩnh năm ngàn quân khinh kỵ đi trước tới ngoài thành Kế huyện. Hiện ra trước mắt Điền Dự và tướng sĩ U Châu là một cảnh tượng vô cùng thảm thiết.

Trong, ngoài cổng thành, trên đường ngổn ngang thi thể của các tướng sĩ U Châu. Điền Dự tìm thấy thi thể của tộc huynh Điền Mãnh ở ngay bên ngoài viên môn quân doanh thành đông. Ngực Điền Mãnh bị một thương đâm thủng.

Thi thể của binh lính U Châu nằm dài trên con phố dài, kéo thẳng tới phủ Thứ Sử.

Điền Dự thoáng rùng mình, hắn hấp tấp nói: "Mai tới phủ Thứ Sử".

Điền Dự vội vã dẫn quân chạy thẳng tới phủ Thứ Sử. Cổng phủ Thứ Sử rộng mở. Trong ngoài hai viện là một cảnh tượng cực kỳ bừa bộn. Khắp nơi đều là thi thể không còn hoàn toàn trọn vẹn của binh lính U Châu, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng làm người khác chỉ muốn nôn mửa. Điền Dự tìm khắp phủ Thứ Sử cũng không thấy thi thể của Công Tôn Toản nhưng lại phát hiện ái thiếp mới nạp của Công Tôn Toản ở sau sương phòng.

"Tướng quân, ở đây" Trong lúc Điền Dự không biết làm sao thì bất chợt có một tên lính kêu lên. "Chúng tiểu nhân tìm được thiếu tướng quân".

"Thiếu tướng quân ư?"

Điền Dự khẽ biến sắc, hắn vội vàng bước tới. Binh lính U Châu đang xếp thành một vòng tròn vội vàng tản ra. Rốt cuộc Điền Dự cũng tìm thấy Công Tôn Tục nhưng hai vai Công Tôn Tục đã bị giẫm nát hõm hẳn vào trong. Xương mặt của Công Tôn Tục cũng bị vỡ vụn, biến dạng. Lúc này Công Tôn Tục đã biến thành một thi thể lạnh như một tảng băng.

"Chúa công đâu?" Điền Dị gào lên: "Hãy tìm cho bản tướng quân. Dù đào sâu ba thước đất cũng phải tìm cho bản tướng quân".

"Tướng quân!" Lại có một tên lính kêu to: "Ở chỗ này phát hiện một người còn sống!".

Điền Dự giật mình, hắn vội vàng nói: "Mau mang lại đây".

"Đi!"

"Nhanh tay lên một chút!".

Trong tiếng quát tháo của binh lính U Châu, một tên gia binh phủ Thứ Sử, một phần sống, chín phần chết được dẫn tới trước mặt Điền Dự. Điền Dự chăm chú nhìn. Ánh mắt tên gia binh này vô cùng hốt hoảng, sắc mặt thê lương. Hiển nhiên hắn đã vô cùng hoảng sợ. Điền Dự hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Tiểu…tiểu nhân là Công Tôn Hợp".

"Công Tôn Hợp, ngươi có biết chúa công ở đâu không?"

"Biết…biết'.

"Ở đâu?"

"Chúa công đã bị…bi Mã…Mã đồ phu bắt…bắt đi rồi".

"Hả?" Điền Dự biến sắc, hắn vội nói: "Ngươi hãy nói lại lần nữa".

Công Tôn Hợp hoảng sợ tới mức hai tay ôm đầu gục trên mặt đất, hắn run run nói: "Đừng giết tiểu nhân. Chúa công thật sự đã bị Mã đồ phu bắt đi".

Điền Dự đứng ngây dại giống như hắn đã bị sét đánh.

Một lúc sau, mấy viên tướng tá U Châu vây xung quanh Điền Dự mới nôn nóng hỏi: "Tướng quân, chúa công đã bị Mã đồ phu bắt đi. Thiếu tướng quân đã chết. Hiện tại chúng ta nên làm thế nào?"

"Đúng vậy, bây giờ chúng ta phải làm gì, tướng quân?"

"Quân Hà Bắc đang gấp rút tấn công Phạm Dương, hiện tại không có chúa công trấn giữ U Châu, không nghi ngờ gì nữa quân ta chắc chắn thất bại".

"Con mẹ hắn, sao chúng ta không chạy tới đầu hàng Trương Tế đại nhân?"

"Thúi lắm. Chạy đi đầu hàng Trương Tế không bằng chạy đi đầu hàng Viên Thiệu".

"Ý của ta là chúng ta hãy dứt khoát tôn tướng quân lên làm Thứ Sử U Châu. Chư vị nghĩ thế nào?"

"Vậy mấy người Công Tôn Phạm, Đan Kinh, Trâu Đan, Điền Giai có đồng ý không?"

"Chỉ e là Viên Thiệu càng không chấp nhận".

Trong lúc các tướng tá đang rối rít bàn luận. Điền Dự lấy lại tinh thần, hắn lạnh lùng nói: "Thôi đi, không cãi cọ nữa".

Chúng tướng đều lặng im.

Điền Dự nhìn tất cả mội người, hắn thửo dài nói: "Chư vị tướng quân, chúa công có huyết cừu cùng với Mã đồ phu. Lần này chúa công bị Mã đồ phu bắt tất không có may mắn nào hết. Thiếu tướng quân cũng đã chết, cơ nghiệp của chúa công không còn ai thừa kế. Viên Thiệu đang gấp rút đánh U Châu ở phía nam. Công Tôn Toản, Đan Kinh, Điền Giai, Trâu Đan sao có thể bảo vệ U Châu đây? Sự thể đã như vậy không bằng thì ai đi đường nấy thì hơn".

Chúng tướng vẫn không giải tán, tất cả vội vàng hỏi: "Tướng quân, người đi đâu?"

Ánh mắt Điền Dự hiện lên sát khí, hắn trầm giọng nói: "Công Tôn Toản chúa công đối đãi với ta không tệ. Ngày nay chúa công gặp nạn, ta há có thể không để ý tới sao? Lần này ta sẽ đi đầu hàng Đại tướng quân Viên Thiệu, tìm cơ hội thay chúa công báo mối huyết thù này".

Chư tướng xúc động nói: "Tướng quân, bọn mạt tướng nguyện đi theo tướng quân".

"Tốt! Đa tạ chư vị tướng quân không chê" Điền Dự chắp tay thi lễ với mọi người xung quanh rồi hắn nói to: "Việc này không thể chậm trễ. Chúng ta hãy mau chóng lên đường".

Phạm Dương.

Viên Thiệu đang chợp mắt ở trong trướng thì bị những tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài trướng đánh thức. Hắn vội vàng ngồi dậy thì thấy Phùng Kỷ, Thẩm Phối, Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh, Thuần Vu Quỳnh nối đuôi nhau tiến vào trướng.

Phùng Kỷ cố gắng đè nén sự vui mừng cực độ trong lòng xuống. Hắn nhìn Viên Thiệu nói: "Chúa công, có tin vui!".

Viên Thiệu buồn bực hỏi: "Tin vui từ đâu đến?"

Phùng Kỷ vái chào rồi nói tiếp: "Ba ngày trước, quả nhiên Mã đồ phu dùng ba ngàn quân thiết kỵ tập kích Kế huyện. Công Tôn Toản đã bị Mã Siêu bắt đi, con trai của Công Tôn Toản là Công Tôn Tục cũng bị Mã Siêu đá chết. Bây giờ các quận U Châu đang rơi vào tình trạng hỗn loạn như rắn mất đầu. Lúc trước thám mã vừa mới phi báo, Đại tướng thống lĩnh ba quân Điền Dự của Công Tôn Toản đang dẫn hai vạn quân từ Kế huyện xuôi nam tới đây đầu hàng chúa công".

"Hả?" Viên Thiệu nghe vậy hắn vui mừng hỏi lại: "Có việc ấy sao?"

Phùng Kỷ gật đầu.

Viên Thiệu đưa mắt nhìn mấy người Thẩm Phối, Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh. Ai cũng khẽ gật đầu. Lúc này Viên Thiệu không kìm được hắn ngửa đầu lên trời cười dài ba tiếng. Hắn hân hoan nói: "Như thế việc U Châu đã định".

"Báo" Viên Thiệu vừa dứt lời thì bất chợt có một viên tiểu giáo bước nhanh vào trướng, hắn nói to: "Chúa công, Sứ giả của trấn thủ Phạm Dương là Công Tôn Phạm, Đan Kinh và Điền Giai xin cầu kiến".

"Hả?" Viên Thiệu vội vàng quay đầu hỏi: "Sứ giả của Công Tôn Phạm cầu kiến sao?"

"Chúc mừng chúa công" Thẩm Phối vui vẻ nói: "Lần này tất vì dâng thành đầu hàng mà tới".

Nghe vậy, Viên Thiệu vui mừng nói: "Mau mau cho mời!".

Đạn Hãn Sơn.

Vương Đình trước đây của người Tiên Ti đã trở thành doanh trại hữu vạn hộ của Bùi Nguyên Thiệu.

Cùng với việc không ngừng cướp bóc những bộ lạc nhỏ xung quanh và người Tiên Ti, dân số vạn hộ của Bùi Nguyên Thiệu gia tăng một cách nhanh chóng. Hiện tại ở doanh trại Đạn Hãn Sơn tập trung không dưới ba mươi vạn dân du mục, trong đó có một vạn năm ngàn tay cung nỏ, hài tử có hơn ban vạn. Số còn lại hơn hai mươi vạn người còn lại đều là nữ nô người Tiên Ti và các bộ lạc khác bị cướp đoạt về trong vòng sáu, bảy năm qua.

Tác giả: Có độc giả lo lắng nói ở Mạc Bắc phát triển rộng rãi chế độ xã hội kim tự tháp sẽ làm bùng nổ mâu thuẫn dân tộc gay gắt, lưu lại tai hoạ ngầm. Đó chỉ là lo nghĩ vô cớ. Mỗi khi Bùi Nguyên Thiệu hay Chu Thương chinh phục một bộ lạc nào, cả hai sẽ đem chém tất cả nam nhân của bộ lạc đó cao hơn một bánh xe, chỉ để lại nữ nhân cùng trẻ em lại làm nô lệ.

Tuyệt đại bộ phận những nô lệ trẻ em này cũng không thể sống tới tuổi trưởng thành do phải lao động vất vả cùng điều kiện đấu tranh sinh tồn ác liệt. Đối với những nữ nhân kia, sau khi sinh hài tử cho những bộ hạ cũ của Mã đồ phu cũng sẽ bị coi như tài sản giống như dê bò và các loại súc vật khác.

Trên bãi đất trống trước doanh trại có chôn một cây cọc gỗ. Công Tôn Toản sắc mặt ủ rũ bị trói vào cọc gỗ. Trên mặt đất đối diện với cây cọc gỗ có trải hơn mười tấm thảm da dê. Mã đồ phu, Bùi Nguyên Thiệu được hơn mười tên thiên tướng hộ tống đang ngồi trên mặt đất. Các nữ nô đã sớm dâng lên rượu sữa ngựa cùng thịt dê bò.

"Mạnh Khởi" Mã Dược nghiêm nghị nói: "Thỉnh linh vị!".

"Tuân lệnh huynh trưởng".

Mã Siêu ầm ầm trả lời. Hắn bước nhanh tới chỗ một con Hãn Huyết Bảo Mã. Hắn trịnh trọng lấy ra linh vị của Mã Đằng ở trong cái túi sau yên ngựa sau đó hắn nghiêm chỉnh bày trên một trác án đã chuẩn bị trước. Sắc mặt Mã Dược trở nên vô cùng nghiêm nghị. Hắn dẫn theo Bùi Nguyên Thiệu cùng mười mấy tên thiên hộ tiến lên làm đại lễ thăm viếng.

Tất cả đều dâng ba nén nhang vào lư hương.

"Mạnh Khởi!".

"Có tiểu đệ".

Mã đồ phu nhếch miệng cười vẻ tàn khốc, ngập tràn sát khí. Giọng nói lạnh như băng giá của hắn vang lên: "Tế linh!".

"Tuân lệnh!".

Mã Siêu trả lời rồi hắn rút ở giầy ra một con dao Dịch Cốt. Hắn bước hai bước tới trước mặt Công Tôn Toản, một tay hắn nắm chặt tai phải Công Tôn Toản, tay cầm dao vung lên. "Xoạt" một tiếng vang lên, lập tức Công Tôn Toản gào lên một tiếng thảm thiết, máu tươi trào ra ướt thẫm nhỏ xuống bên dưới, thấm đỏ chiếc chiến bào màu trắng của hắn.

"Gào lên đi. Hãy mau gào lên đi".

Ánh mắt Mã Siêu vô cùng thê lương, hai con người đen nhánh càng giống như mắt của loài dã lang hung tợn. Tay hắn run run cầm chiếc tai phải bị cắt rời của Công Tôn Toản. Hắn bỏ cái tai phải và trong lư hương trước linh vị của Mã Đằng, rồi tới tai trái sau đó tới lỗ mũi, mười ngón tay cuối cùng là mười ngón chân của Công Tôn Toản cũng không thoát được, bị Mã Siêu cắt rời từng cái một.

Công Tôn Toản đau đến chết đi sống lại. Hắn kêu gào thảm thiết, những người bên ngoài nhìn thấy bộ dạng của hắn cũng thấy kinh hoàng.

"Công Tôn Toản!" Mã đồ phu lạnh lùng gằn từng từ một: "Đây là kết cục cho kẻ phản bội bản tướng quân".

"Mã …Mã đồ phu…" Công Tôn Toản thở mạnh hai tiếng, hắn nhếch miệng cười vô cùng ảo não nói: "Ngươi… ngươi cũng sẽ không chết tử tế đâu".

"Mạnh Khởi!" Mã Dược lãnh đạm nói: "Cắt lưỡi của hắn".

"Dạ!".

Mã Siêu ầm ầm trả lời. Tay Mã Siêu nhẹ nhàng sờ lên mặt Công Tôn Toản. Công Tôn Toản không tự chủ được há mồm ra. Mã Siêu nhanh chóng chọc Dịch Cốt đao vào trong mồm Công Tôn Toản ngáy mấy cái. Thịt nát vụn từ trong mồm Công Tôn Toản bay ra. Mã Siêu buông tay ra. Công Tôn Toản gắng sức mấp máy môi nhưng không thể nào phát ra âm thanh, chỉ có máu tươi từ trong miệng hắn tràn ra như suối.

"Mổ bụng!".

"Dạ!"

Mã Siêu để đao nhọn ở trên bụng của Công Tôn Toản, nhẹ nhàng rạch một đường, bụng Công Tôn Toản mở phanh ra. Gương mặt Công Tôn Toản co rúm lại. Hắn cố sức giãy giụa thân mình nhưng do đã bị trói chặt vào cột nên không thể động đậy. Công Tôn Toản chỉ còn cách lắc đầu như điên cuồng, máu tươi từ miệng hắn bắn ra tung rơi khắp nơi.

Trên gương mặt Mã Siêu xuất hiện một nụ cười tàn nhẫn. Hắn kéo ruột của Công Tôn Toản ra ngoài rồi quấn thành từng vòng quanh cổ của Công Tôn Toản. Hiển nhiên Công Tôn Toản vô cùng đau đớn.

Gương mặt Công Tôn Toản càng lúc càng co rúm lại. Trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ cầu khẩn.

Giây phút này Công Tôn Toản chỉ cầu xin được chết nhanh.

Mã Dược cười nhạt một tiếng. Hắn nhìn Mã Siêu nói: "Mạnh Khởi, đến giờ rồi".

"Dạ".

Dịch Cốt đao trong tay Mã Siêu vung lên xẹt ngang cổ Công Tôn Toản toàn thân đẫm máu. Ánh mắt Công Tôn Toản lập tức trở nên đờ đẫn., ngay trong lúc đó đầu của Công Tôn Toản đột nhiên gục về phía trước, ngay khi nó chưa kịp rơi xuống đất đã bị Mã Siêu giơ tay đỡ rồi hắn nặng nề ném thủ cấp Công Tôn Toản vào chiếc lư hương.

"Phụ thân! Phụ thân!" Mã Siêu giơ hai tay lên trời. Hắn gào lên đầy thê lương: "Hài nhi đã báo thù cho phụ thân rồi".

Kế huỵên.

Phủ Thứ Sử cũ của Công Tôn Toản đã được tân trang lại, hiện tại đã trở thành phủ quan tạm thời của Viên Thiệu.

Trong đại sảnh phủ quan, Viên Thiệu đang tiếp kiến hàng tướng U Châu Công Tôn Toản. Điền Dự ôm quyền nói: "Đại tướng quân, mạt tướng đang mặc áo giáp không tiện làm đại lễ, xin Đại tướng quân thứ tội".

"Ai!" Viên Thiệu tiến lên đỡ Điền Dự dậy rồi vui vẻ nói: "Điền Dự tướng quân không cần đa lễ".

"Đa tạ Đại tướng quân".

Điền dự ôm quyền thi lễ một lần nữa rồi hắn quay người lui sang một bên.

Lúc này Viên Thiệu mới mỉm cười nhìn người trẻ tuổi đang đứng nghiêm nghị bên cạnh mình nới: "Hiển Tư, còn không mau ra mắt Điền Dự tướng quân".

Người trẻ tuổi kia đương nhiên không phải ai khác mà chính là con trai trưởng của Viên Thiệu, Viêm Đàm. Viên Đàm tiến lên một bước, ôm quyền nói: "Tại hạ Viên Đàm tham kiến Điền tướng quân".

"Không dám nhận" Điền Dự vội vàng xua tay nói: "Mạt tướng tuyệt không thể nhận đại lễ của Thiếu tướng quân".

Viên Thiệu tiến tới, hắn thân mật cầm tay phải Điền Dự, ôn tồn nói: "Quốc Nhượng ( tên chữ của Điền Dự ), bản Đại tướng quân đã gửi tấu lên thiên tử xin phong cho tướng quân làm Bình Bắc tướng quân, chỉ huy hai vạn đại quân trấn thủ U Châu. Tuy Hiển Tư là Thứ Sử U Châu nhưng tuổi còn trẻ, khi làm việc lớn khó tránh khỏi lỗ mãng, mong Quốc Nhượng một lòng tương trợ".

Những lời này của Viên Thiệu đã nói thẳng ra tuy Viên Đàm là thứ Sử U Châu nhưng cũng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.

Người thực sự nắm quyền hành to lớn cai quản U Châu chính là Điền Dự. Điền Dự không khỏi cảm thấy muôn vàn xúc động, thân là hàng tướng mà lại được tín nhiệm và trọng dụng như vậy.

Hắn thầm nghĩ Đại tướng quân đúng là có tấm lòng của Đại tướng quân. Khí phách, trí tuệ không người thường nào có thể sánh nổi.

Điền Dự lập tức quỳ xuống, hắn cảm động rơi nước mắt nói: "Mạt tướng dù gan óc lầy đất cũng khó báo đáp ơn tri ngộ của Đại tướng quân".

"Quốc Nhượng lại nói quá lời" Viên Thiệu tiến tới đỡ Điền Dự đứng dậy. Hắn vỗ vỗ vào bả vai của Điền Dự rồi nghiêm giọng nói: "Bản tướng quân đã có thể yên tâm giao Hiển Tư và U Châu cho ngươi".

Điền Dự phấn khích nói: "Xin Đại tướng quân yên tâm, mạt tướng nhất định không làm nhục mệnh".

"Tốt" Viên Thiệu vui vẻ gật đầu nói: "Hãy cứ vậy đi".

Điền Dư lại nói: "Đại tướng quân, Dự có việc muốn bẩm báo".

Viên Thiệu nói: "Chuyện gì?"

Điền Dự nói: "Thái Thú Liêu Đông Trâu Đan cho người mang mật thư tới nói là có ý dâng quận quy hàng, hắn mong muốn mạt tướng tiến dẫn với Đại tướng quân".

"Thái Thú Liêu Đông Trâu Đan ư?" Viên Thiệu cau mày nói: "Nếu Trâu Đan muốn hàng thì hãy bảo hắn mang người của hắn tới Kế huyện là được. Bản tướng quân cũng có chuyện muốn uỷ thác cho hắn làm, còn về chuyện Liêu Đông coi như đã định. Trước kia khi tấn công Công Tôn Toản, bản Đại tướng quân đã từng có ước hẹn với Mã đồ phu.

Bốn quân Liêu Đông, Liêu Tây, Chúc Quốc cùng Huyền Hồi thuộc quyền cai quản của Mã đồ phu. Bản tướng quân đã đồng ý trước mặt mọi người bây giờ há có thể lật lọng, nuốt lời sao?"

"Dạ" Điền Dự cung kính nói: "Mạt tướng sẽ lập tức phái người đi thông tri cho Trâu Đan".

Viên Thiệu gật đầu nói: "Sau này mọi chuyện lớn nhỏ của U Châu tướng quân và Hiển Tư hãy cùng nhau thương nghị là được, không cần phải trưng cầu ý kiến của bản Đại tướng quân".

Điền Dư nói: "Mạt tướng tuân lệnh".

Đạn Hãn Sơn, quân doanh hữu bộ vạn hộ.

Hầu tam và Cú Đột thở hổn hển tiến vào đại trướng, cả hai quỳ dạp xuống, thở dốc nói: "Hầu tam, Cú Đột tham kiến chúa công".

Mã Dược khoát tay nói: "Nhị vị hãy đứng lên".

"Tạ ơn chúa công".

Hầu tam, Cú Đột tạ ơn đứng dậy.

Mã Dược hỏi: "Tình hình U Châu như thế nào?"

Hầu tam nói: "Hồi bẩm chúa công, hai Đại Vương của Đông bộ Tiên Ti là Tiên Vu Siêu và Na Lâu lan đã quay lại Tái Ngoại, tòng đệ Công Tôn Phạm của Công Tôn Toản, Đại tướng Điền Giai, Điền Dự, Đan Kinh cũng đã hàng Viên Thiệu, Thái Thú sáu quận Thượng Cốc, Trác quận, Đại quận, Nghiễm Dương, Ngư Dương, Hữu Bắc Bình cũng đã đầu hàng Viên Thiệu. Thái Thú Liêu Đông Trâu Đan cũng đã rút khỏi Liêu Đông đầu hàng Viên Thiệu".

"Viên Thiệu có phái quân tiến vào các quận Liêu Đông, Liêu Tây không?"

"Không có".

"Ồ" Mã Dược cười nói: "Xem ra Viên Đại tướng quân cũng là một người thủ tín".

"Nhưng giới sĩ tộc cùng bách tính của ba quận Liêu Đông, Liêu Tây, Huyền Thố cùng Liêu Đông Chúc quốc đã bỏ trốn hết. Bây giờ ở mấy quận đó cũng đã trở thành một nơi khô cằn sỏi đá. Quân Hà Bắc đánh nhau thì không ra cái dạng gì nhưng chiếm đất thì hành động rất nhanh, chỉ trong nháy mắt chúng đã chiếm hết sáu quận U Châu. Thật sự là quá tiện nghi cho thằng nhãi Viên Thiệu đó".

Mã Dược hỏi: "Tại sao lại nói quá tiện nghi cho Viên Thiệu?"

Cú Đột đột nhiên nói: "Nếu không có kế sách tập kích bất ngờ Kế huyện bắt sống Công Tôn Toản, quân Hà Bắc không thể có đựoc thắng lợi nhanh chóng như vậy. Viên Thiệu sao có thể nhanh chóng bình định U Châu đây? Chúa công chỉ có được bốn quận Liêu Đông, Liêu Tây, Huyền Thố cùng Liêu Đông Chúc quốc là quá thiệt thòi. Nói gì thì nói đáng lẽ phải được thêm hai quận Thượng Cốc và Đại quận".

"Không thiệt thòi gì cả" Mã Dược thản nhiên nói: "Bản tướng quân vốn không có ý định đánh chiếm lấy đất U Châu. Lần này Viên Thiệu có thể nhượng lại cho bốn quân Liêu Tây đã là thành công ngoài ý muốn rồi".

"Ồ?" Cú Đột thất thanh nói: "U Châu vốn không phải là địa bàn quan trọng nằm trong tính toán của chúa công sao?"

Mã Dược bất đắc dĩ nói: "U Châu không phải là thảo nguyên Mạc Bắc, kỵ binh của quân ta có thể tự do tung hoành không? Viên Thiệu càng không phải là Công Tôn Toản. Viên Thiệu là Đại tướng quân đương triều, thủ hạ dưới tay hắn không những có hai mươi mấy vạn quân hùng binh Hà Bắc, mà quan văn nhiều như mây, võ tướng đông đảo như nước mưa. Nếu là hai năm trước bản tướng quân dĩ nhiên sẽ không e ngại hắn nhưng hiện tại quân ta mới trải qua một hồi ác chiến, nguyên khí đã bị tổn thương nặng nề, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào hồi phục được, hơn nữa còn có một điều quan trọng nhất…".

Cú Đột ngạc nhiên hỏi: "Điều trọng yếu nhất là gì?"

Mã Dược trầm giọng nói: "Điều quan trọng nhất là nhân tâm hướng về ai. Hiển nhiên tâm của sĩ tộc U Châu hướng hết về Viên Thiệu, bằng không sẽ không có chuyện tất cả các quận thủ đều đầu hàng Viên Thiệu.

Nói gì thì nói Cú Đột ngươi có cho rằng đáng lẽ phải có mấy Thái Thú đầu hàng bản tướng quân không?"

Cú Đột căm hận nói: "Cái lũ cẩu quan đó không có người nào tốt".

Năm Kiến An thứ sáu, Hán Hiến Đế, mùa thu, Viên Thiệu khởi mười lăm vạn đại quân tấn công U Châu.

Tháng tám, Mã Dược tập kích Kế huyện, Công Tôn Toản bại vong.

Tháng mười, Viên Thiệu bổ nhiệm con trai trưởng là Viên Đàm làm Thứ Sử U Châu, Điền Dự làm Bình Bắc tướng quân chỉ huy hai vạn đại quân trấn thủ U Châu. Viên Thiệu dẫn đại quân quay lại Nghiệp Thành.

Nghiệp Thành, đại lao.

Điền Phong mang gông xiềng đang nằm chợp mắt thì bất chợt bên ngoài đường cạnh đại lao vang lên tiếng chiêng trống vang trời. Điền Phong cảm thấy buồn bực liền gọi lao đầu vào hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì mà xôn xao vậy?"

Lao đầu từ trước tới nay rất kính phục tài năng của Điền Phong, hắn lo lắng đáp: "Quân sư có điều chẳng biết, Đại tướng quân đã quay về từ U Châu, tiểu nhân nghe nói Đại tướng quân đã đánh một trận toàn thắng, chiếm một lúc được sáu quận U Châu. Dân chúng Nghiệp Thành đang khua chiêng, gõ trống trên phố để chào mừng, ai…".

Điền Phong ngạc nhiên nói: "Đại tướng quân khải hoàn trở về ngươi hẳn phải vui mừng mới đúng chứ, sao ngươi lại than ngắn, than dài vậy?"

Lao đầu nói: "Trước khi Đại tướng quân xuất chinh, quân sư đã từng liên tục phản đối. Bây giờ Đại tướng quân ca khúc khải hoàn quay về, chẳng phải đã chứng minh lời nói của quân sư là sai lầm sao? Theo như tiểu nhân thấy lần này Đại tướng quân quay về Nghiệp Thành việc đầu tiên sẽ là trị tội quân sư. Tính mệnh của quân sư không còn trong bao lâu nữa. Tiểu nhân đã chuẩn bị mấy món rượu thịt, quân sư hãy ăn rồi an tâm lên đường".

"Ha ha ha" Điền Phon cười to nói: "Ngươi nghĩ sai rồi".

Lao đầu không phục liền hỏi: "Tại sao tiểu nhân lại nghĩ sai?"

Điền Phong mỉm cười nói: "Trong cuộc chiến U Châu lần này nếu chúa công không giành thắng lợi, bản quân sư mới khó giữ được tính mạng của mình. Nếu chúa công đánh thắng, tính mạng của bản quân sư không có gì phải lo".

Lao đầu hỏi: "Còn có chuyện này sao?"

Điền Phong nói: "Nhưng điều rất khó hiểu là sao chúa công có thể đánh chiếm U Châu như vậy?"

"Không có gì là khó hiểu cả" Điền Phong vừa dứt lời thì trong đại lao đột nhiên vang lên giọng nói của Viên Thiệu: "Quân sư cứ bảo bản Đại tướng quân phải cẩn thận đề phòng Mã đồ phu ở mọi nơi nhưng trên thực tế lần này bản Đại tướng quân có thể nhanh chóng thành công bình định U Châu chính là nhờ có sự trợ giúp của Mã đồ phu. Ha ha ha, quân sư liệu việc như thần nhưng lần này quả thực đã tính sai".

Tây Vực.

Pháp Chính, toàn thân bụi bặm chưa tắm rửa dẫn theo phó tướng Hồ Xích Nhi, Đô uý phủ Trưởng Sử Tây Vực là Ban Thiện cùng mấy tên thân binh trang bị nhẹ tiến tới quốc đô của Ô Tôn quốc là thành Xích Cốc. Ô Tôn quốc là một nước lớn trong ba mươi sáu quốc gia Tây Vực. Dân số có hơn sáu mươi vạn người. Thực lực quốc gia tương đương tương với Đại Nguyệt thị. Sau khi Mã Siêu đánh bại Đại Nguyệt thị đã huyết đồ mười ngày, máu chảy khắp nơi như suối.

Do quốc lực của Đại Nguyệt thị tổn thương nặng nề, Ô Tôn quốc lập tức trở nên quốc gia có thực lực mạnh nhất trong các quốc gia Tây Vực.

Ô Tôn quốc cùng đế quốc Đại Hán có quan hệ thân thiết sâu xa.

Trước đó vào thời kỳ Tiền Tần, Người Ô Tôn cùng với Nguyệt thị chăn nuôi gia súc ở vùng Kỳ Liên, Đôn Hoàng. Ngay sau khi người Hung Nô hùng mạnh lên đánh phá người Nguyệt thị. Người Nguyệt thị hoảng sợ di chuyển về phía tây, thuận thế chiếm cứ lãnh địa của người Ô Tôn. Người Ô Tôn đành phải rời khỏi Tây Vực nhưng sau đó người Ô Tôn được sự trợ giúp của người Hung Nô đã đánh bại người Nguyệt thị, chiếm lại lãnh địa cũ của mình nhưng không bao lâu sau đó người Ô Tôn và người Hung Nô lại trở mặt với nhau, người Ô Tôn lại phải rời khỏi Tây Vực.

Sau này khi Đại Hán hùng mạnh, Hán Vũ Đế bắc phạt đánh quân Hung Nô, đồng thời ông cũng phái Trương Khiên đi sứ Tây Vực liên kết các quốc gia Tây Vực cùng tiến đánh quân Hung Nô, người Ô Tôn cũng tham sự. Người Hung Nô bị trở mặt tập kích bất ngờ, dân số, súc vật bị tổn thất mất hơn một nửa, quốc lực bị giảm sút nặng nề như rơi xuống vực sâu ngàn trượng. Từ đó trong vòng mấy chục năm hai công chúa Giải Ưu và Tế Quân được gả cho người Ô Tôn, đế quốc Đại Hán và người Ô Tôn trước sau như một vẫn giữ mối quan hệ mật thiết.

Nhưng đồng thời người Ô Tôn vẫn duy trì mối quan hệ mật thiết với người Hung Nô.

Từ đó về sau trong thời kỳ Lưỡng Hán ( Đông Hán và Tây Hán ), người Ô Tôn vẫn đánh đu mối quan hệ của mình giữa người Hung Nô cùng Đại Hán cho tới khi Hung Nô bị phân chia làm hai. Nam Hung Nô xuôi nam dựa vào Đại Hán. Bắc Hung Nô tiến xa về phía tây thì người Ô Tôn mới hoàn toàn ngả theo Đại Hán thế nhưng lúc này Đại Hán đã giống như một ông già, thực lực quốc gia không còn hùng mạnh như xưa nữa.

Hai lần Đổng Trác, Mã Dược điều động kỵ binh Tây Vực đông tiến vào Trung Nguyên tham dự vào hỗn chiến quân phiệt càng để cho các quốc gia Tây Vực thấy chính quyền trung ương của Đại Hán đã suy yếu. Nếu như không phải vì e sợ hung tên của Mã đồ phu và Mã Siêu, lo lắng tái diễn cảnh thành máu như của người Nguyệt thị ở quốc gia mình, các quốc gia Tây Vực đã sớm tuyên bố tự chủ.

Nhưng mà không chỉ có thế, tiếng hô hào thoát khỏi sự thống trị của Đại Hán vẫn đang vang lên trong các quốc gia Tây Vực. Xa Xư quốc cùng Đại Nguyệt thị có huyết hải thâm thù với Mã Dược thậm chí đã bắt đầu công khai chống lại lệnh của phủ Trưởng Sử Tây Vực. Bản thân trong Ô Tôn quốc cũng xuất hiện hai phái thân Hán và phản Hán, hai phái này không ngừng tranh cãi với nhau.

Chuyến đi sứ của Pháp Chinh sắp xuất hiện ở trạm dừng chân đầu tiên là Ô Tôn quốc đã được trù tính cặn kẽ.

Thứ nhất Ô Tôn quốc có quan hệ mật thiết với Đại Hán, hơn nữa trong nước này có bổ nhiệm một chức Dịch trường, chuyên lo nhiệm vụ phiên dịch Hán văn. Một điều quan trong nữa là phần lớn Vương tôn của Ô Tôn quốc là hậu duệ của hai công chúa Giải Ưu và Tế Quân, tất cả đều nói tiếng Hán trôi chảy cho nên việc trao đổi sẽ không gặp bất kỳ khó khăn nào, sẽ tuyệt đối không có hiểu làm nảy sinh trong quá trình thương thuyết.

Thứ nữa Ô Tôn quốc là một quốc gia lớn trong ba mươi sáu quốc gia Tây Vực. Rất nhiều quốc gia nhỏ bé như Sơ Lặc, Toa Xa, Uý Đầu, Ôn Túc, Cô Mặc đều hướng con mắt của mình vào Ô Tôn, chỉ cần tiếp tục duy trì được sự thuần phục của Ô Tôn thì cũng sẽ đạt được sự thuần phục của hơn một nửa quốc gia Tây Vực. Cho dù Xa Xư quốc và Đại Nguyệt thị có hung hăng cỡ nào cũng không dám hành động hàm hồ.

Tất nhiên ngoài hai điểm này ra thì vẫn còn một điều quan trọng hơn. Nghĩ tới đó trong mắt của Pháp Chính không khỏi thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo, âm hiểm. Gương mặt vốn nho nhã, thanh tú của hắn bất chợt trở nên đanh ác. Việc có thể bình định Tây Vực trong một thời gian ngắn nhất hay không, giải trừ mối lo lắng trong lòng với Quan, Lương, Hà Sáo tất cả dựa vào chuyến đi tới Ô Tôn quốc lần này.

Đêm khuya, trong Vương trướng của Ô Tôn Vương, đèn đuốc sáng choang.

Ô Tôn Quốc Vương Ô Tu Di đang triệu tập Tương Đại Lộc, hữu Đại tướng, tả Đại tướng, Tiền Hấp Hầu, Trung Hấp Hầu, Hậu Thâm Hầu, tả Đô uý cùng hữu Đô uý cùng quan viên lớn nhỏ nghị sự. Pháp Chính, Hồ Xích Nhi và Ban Thiện là quý sứ của Đại Hán ngồi hai bên Ô Tu Di.

"Chư vị" Ô Tu Di chỉ Pháp Chính nhìn mọi người nói: "Vị này là quý sứcủa Đại Hán Lương Châu Mục, Bình Tây tướng quân Mã Dược phái tới ( Pháp Chính tự xưng là sứ giả chứ không xưng là Trưởng Sử mới của Tây Vực là do hắn có ý khác ).

Pháp Chính nghe vậy đứng dậy, cúi người giang tay thi lễ theo kiểu người quan ngoại với những người Ô Tôn.

Đợi khi Pháp Chính ngồi xuống, Ô Tu Di mới hỏi: "Không biết quý sứ lần này tới Tây Vực là có chuyện gì?"

Ô Tu Di vừa dứt lời nhất thời quan viên Ô Tôn lớn nhỏ trong Vương trướng tất cả đều nghiêm nghị lắng nghe.

Vấn đề này thực sự quá nhạy cảm. Hiện tại có rất nhiều quốc gia Tây Vực lên tiếng muốn tự chủ, muốn thoát khỏi sự không chế của Đại Hán mà chức Đại Hán Trưởng Sử của Tây Vực đã thuộc thẩm quyền của Thứ Sử Lương Châu. Thứ Sử Lương Châu Mã Dược có hung tên là Đồ Phu. Tộc đệ Mã Siêu lại càng hung tàn như lang sói. Đôi huynh đệ hổ lang này có thể bỏ mặc cho việc này sao?

Pháp Chính khẽ mỉm cười nói: "Lúc này trong lòng Đại Hán đang xảy ra nội loạn liên tiếp. Mã tướng quân phải tập trung binh lực đối phó với cuộc tấn công của quân phiệt Quan Đông, không có rảnh tay quan tâm tới hướng tây. Lần này Pháp Chính tới Tây Vực chính là muốn cùng các Quốc Vương của quốc gia Tây Vực thương lượng, tìm ra một hướng giải quyết hoàn hảo nhất. Trước mắt sau khi quân Hán rút đi các quốc gia Tây Vực nên phân định như thế nào, nên giải quyết các tranh chấp như thế nào?"

Pháp Chính vừa nói xong, lập tức tiếng xôn xao vang lên trong đám đại thần Ô Tôn.

"Hả?" Sắc mặt Ô Tu Di lập tức trở nên nghiêm túc, ông ta trầm giọng hỏi: "Lần này quý sứ tới đây chính là vì việc này sao?"

"Đúng thế" Pháp Chính mỉm cười nói: "Nếu như có thể xin Đại Vương hãy nhanh chóng triệu tập Quốc Vương các quốc gia tới thành Xích Cốc này. Tại hạ còn mang trọng trách trong người, thật sự không thể ở lại lâu".

"Đã hiểu" Ô Tu Di vui vẻ nói: "Tiểu Vương sẽ lập tức phái sứ thần tới các tiểu quốc, nhanh chóng triệu tập các Quốc Vương tới thành Xích Cốc này, thương nghị cùng tôn sứ về việc triệt binh của quân Hán".

Hứa Xương, phủ Thừa tướng.

Tào Tháo ngừng đọc thư từ, vẻ mặt đầy lo lắng, hắn ngẩng đầu nhìn mái nhà chạm chổ một lúc lâu mà không nói gì.

"Mạnh Đức!" Hạ Hầu Dôn vội vàng hỏi: "Trong thư mật thám của chúng ta nói những gì?"

"Ai!" Tào Tháo khẽ thở dài một tiếng, giọng nói lạnh lùng, âm u: "Viên Thiệu đã bình định U Châu".

"Hả?" Tuân Du thất thanh nói: "Tuyệt đối không thể nào. Sao Viên Thiệu có thể bình định U Châu nhanh chóng vậy chứ? Điều này không thể tin được".

Tào Tháo đưa mắt nhìn Quách Gia, khẽ nói: "Quả như dự liệu của Phụng Hiếu, Mã đồ phu đã dùng kỳ binh đánh lén Kế huỵên, Công Tôn Toản không kịp thời phòng bị đã bị Mã đồ phu bắt sống. Quân binh U Châu lập tức tan rã như băng tan. Viên Bản Sơ không cần tốn nhiều công sức đã đánh chiếm được sáu quân U Châu, lại còn thu được sáu vạn hàng quân U Châu".

"Mạnh Đức, thế này thì đại sự hỏng mất" Hạ Hầu Đôn vội vàng la lên: "Vốn Viên Thiệu chỉ có hai vạn quân Hà Bắc sau khi hắn được Hàn Phức nhượng lại Ký Châu thì thu phục được thêm Trương Cáp, Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh, Tưởng Nghĩa cùng sáu vạn quân tinh nhuệ Ký Châu. Trong cuộc chiến hai mươi ba lộ liên quân Quan Đông thảo phạt Mã đồ phu, chúa công và các lộ chư hầu khác tổn thất nghiêm trọng, Viên Thiệu lại không phải gánh chịu tổn thất gì, hơn nữa hắn lại thu phục được Trương Yến với trăm vạn quân Hắc Sơn tặc.

Hắn lựa chọn từ trong số đó ra mười vạn tinh tráng để gây dựng Hắc Sơn quân. Hiện tại hắn lại có sáu vạn hàng quân U Châu, quân đội của Viên Thiệu đã đạt tới con số hai mươi vạn đại quân, gấp bội quân đội của chúng ta".

"Ai!" Tuân Du ảo não nói: "Mã đồ phu đúng thật là. Hắn làm cho người khác không thể đoán bắt được".

Quách Gia đột nhiên cười vui vẻ phá tan không khí trầm buồn bực trong đại sảnh, hắn bước ra khỏi hàng nói: "Viên thị ba đời làm đến tam công. Viên Bản Sơ còn trẻ đã vào triều, người trong khắp nước ngóng trông nên có thế lực hôm nay cũng là đương nhiên. Nếu Gia đoán không sai kế hoạch tiếp theo của Viên Bản Sơ sẽ mượn tiếng thảo phạt giặc Khăn vàng Thanh Châu mà thâu tóm Thanh Châu, sau đó tiến về tây tiêu diệt Trương Tế và sau đó nữa…".

Hạ Hầu Đôn nói: "Sau đó nữa như thế nào? Có chuyện gì quân sư cứ nói thẳng ra. Cứ úp úp mở mở như vậy làm người ta sốt ruột chết đi được".

"Sau đó Viên Thiệu sẽ tiếp tục xuôi nam cùng chúa công tranh giành Trung Nguyên" Ánh mắt Quách Gia đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc. Hắn trầm giọng nói: "Nên nhớ Viên Thiệu muốn hoàn toàn bình định vùng Hà Bắc cũng phải mất ít nhất là ba năm. Nói cách khác thời gian còn lại của chúa công cũng chỉ còn lại ba năm. Nếu như trong vòng ba năm đó chúa công không thể bình định vùng Trung Nguyên, cuộc chiến của chúng ta với Viên Thiệu sẽ lành ít dữ nhiều".

Tuân Du nói: "Theo như Phụng Hiếu nói Mã đồ phu sẽ ngồi yên để Viên Thiệu bình định Hà Bắc sao?"

"Đúng vậy" Quách Gia quả quýêt: "Thứ nhất Mã đồ phu đã tổn thương nguyên khí trầm trọng sau cuộc chiến chinh phạt với liên quân Quan Đông, hắn phải có ít nhất mười năm mới khôi phục nguyên khí. Cứ coi như Mã đồ phu muốn ngăn cản Viên Thiệu bình định vùng Hà Bắc thì cũng lực bất tòng tâm. Thứ hai cho dù Mã đồ phu có đủ lực ngăn cản Viên Thiệu thì chỉ e hắn cũng sẽ không ra tay".

Tuân Du không hiểu liền hỏi lại: "Vì sao lại như vậy?"

Đột nhiên Quách Gia quay đầu lại, hắn nhìn Tào Tháo nói: "Đó là vì địch nhân hàng đầu trong lòng Mã đồ phu không phải là Viên Thiệu mà chính là chúa công".

Tây Vực, Xích Cốc thành.

Sau khi Ô Tu Di cử sư thần tới các quốc gia Tây Vực được nửa tháng thì ba mươi sáu quốc gia đều cử sứ giả tới thành Xích Cốc. Xa Xư Quốc Vương cùng Nguyệt thị Vương thậm chí còn cử Tướng Quốc cùng Đại tướng tới tham dự lần thương nghị quan trọng này.

Dịch quán sứ thần Đại Hán.

Pháp Chính nhẹ nhàng hạ màn trước xuống rồi hắn quay đầu nhìn Hồ Xích Nhi hỏi: "Hồ Xích Nhi tướng quân, mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Hồ Xích Nhi thì thào: "Xin đại nhân yên tâm. Mạt tướng đã chuẩn bị ổn thoả. Toàn bộ sáu mươi tám tên dũng sĩ hoá trang thành mấy thương đội đã vào thành Xích Cốc. Tất cả bọn dũng sĩ này đều là những chiến binh dày dạn kinh nghiệm, chui ra từ đống người chết. Thu thập một, hai trăm tên thổ cẩu Tây Vực đối với chúng cũng chỉ hết thời gian ăn một bữa cơm mà thôi".

"Tốt!".

"Chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng. Hừ, hừ. Xa Xư Tướng Quốc cùng Nguyệt thị Đại tướng cùng với một trăm hộ vệ cùng đi sẽ không còn tên nào sống sót quay về".

"Ừ" Pháp Chính gật đầu. Hắn trầm giọng nói: "Hãy căn dặn các dũng sĩ chú ý ẩn nấp kín đáo, tuyệt đối không được gây chuyện, chờ tới khi trời tối mới bắt đầu ra tay hành động".

"Tuân lệnh".

Hồ Xích Nhi ôm quyền trả lời rồi bước đi.

Lúc này Pháp Chính mới thay quan phục. Hắn ra khỏi dịch quán, thản nhiên đi tới Vương Đình Ô Tôn.

Đêm khuya, ánh trăng treo cao.

Ô Tu Di, Quốc Vương Ô Tôn, đang cùng Pháp Chính ẩm yến ở trong Vương Đình, cười nói vui vẻ thì bất chợt tả Đại tướng sắc mạt hoảng hốt xông vào, hắn quỳ xuống, la lên: "Đại Vương, không xong rồi".

Ô Tu Di cau mày nói: "Đã xảy ra chuyện gì mà hoảng sợ vậy?"

Tả Đại tướng thở hổn hển nói: "Khu dịch quán, một toán nhân mã không rõ tung tích đột nhiên tập kích khu dịch quán, Xa Xư Tướng Quốc cùng Đại tướng Nguyệt thị và hơn một trăm hộ vệ tất cả đều bị giết".

"Ngươi nói cái gì?" Ô Tu Di giật mình hoảng sợ, ông ta vội vàng đứng dậy nói: "Vệ đội Vương Đình phái tới bảo vệ khu dịch quán đâu? Không phải bản Vương đã liên tục dặn dò các ngươi nhất định phải bảo vệ an toàn các Quốc Vương và Tướng Quốc sao? Tại sao các ngươi lại để xẩy ra chuỵên như vậy hả?"

Tả Đại tướng sầu thảm nói: "Tất cả đều do mạt tướng nhất thời khinh thường, trúng phải kế điệu hổ ly sơn của tặc nhân, tới khi mạt tướng nhận ra tình hình bất ổn quay lại khu dịch quán thì đã quá muộn. Tướng Quốc Xa Xư và Đại tướng Nguyệt thị cùng với các hộ vệ đều chết hết. Đại Vương, chỉ trong vòng chưa tới nửa canh giờ hơn một trăm người đã bị giết sạch".

"Vậy ngươi có biết là do ai làm không?" Ô Tu Di giận dữ hỏi: "Ngươi có bắt được hung thủ không?"

Tả Đại tướng đau khổ lắc đầu nói: "Không, khi mạt tướng dẫn người tới nơi thì tất cả hung thủ đã biến mất".

"Vậy sao còn không mau phái quân đi truy tìm?" Ô Tu Di tức giận quát ầm ĩ: "Ngươi vẫn còn đứng đó làm gì?"

"Đại Vương không cần truy tìm. Đó là do tuỳ tùng của bản sứ làm".

Ô Tu Di vừa nói xong thì bất chợt phía sau ông ta vang lên một giọng nói lạnh lùng. Ô Tu Di vội vàng quay đầu nhìn. Đó chính là Pháp Chính đang đứng sau ông ta. Sắc mặt Pháp Chính vô cùng âm trầm. Tả Đại tướng ở bên cạnh gào lên một tiếng, hắn vội rút loan đao ra kề lên cổ Pháp Chính.

Pháp Chính thản nhiên liếc nhìn loan đao đang kề trên cổ mình rồi hắn nhìn tả Đại tướng nói: "Đao kiếm không có mắt, tướng quân cần phải giữ chặt đó".

Tả Đại tướng nghe vậy không sao được hắn đành thu đao lui lại phía sau.

Ô Tu Di hít một hơi thật sâu, ông cố gắng nén lửa giận đang muốn bùng lên trong lồng ngực. Ông ta trầm giọng nói: "Tôn sứ, Tiểu Vương chưa từng đắc tội với ngài cũng như chưa từng đắc tội với Thiên triều thượng quốc vì sao ngài phải dùng hạ sách này, ám sát Xa Xư Tướng Quốc cùng với Nguyệt thị Đại tướng ở thành Xích Cốc?

Tôn sứ làm như vậy chẳng phải khiến cho Ô Tôn quốc của Tiểu Vương lâm vào tuyệt cảnh có trăm miệng cũng không thể biện bạch được sao? Chẳng phải là tôn sứ muốn bức Ô Tôn quốc trở thành địch nhân của Xa Xư quốc và Đại Nguyệt thị và cả Tây Vực sao? Chẳng phải là muốn Ô Tôn rơi vào thảm hoạ diệt vong hay sao?"

"Không" Pháp Chính lãnh nhạt nói: "Tại hạ làm như vậy không phải vì muốn Ô Tôn diệt vong, mất nước mà vì muốn Ô Tôn hưng thịnh, phồn vinh, đời đời truyền thừa".

"Hả?" Ô Tu Di ngạc nhiên nói: "Tiểu Vương nghe không hiểu lời của tôn sứ".

"Thôi được" Pháp Chính gật đầu, hắn nhìn Ô Tu Di nói: "Xin hỏi Đại Vương, có phải gần đây Đại Nguyệt thị và Xa Xư quốc làm ầm ĩ muốn thoát khỏi ảnh hưởng của Đại Hán để tự lập không?"

Ô Tu Di im lặng.

Pháp Chính nói: "Bình Tây tướng quân rất tức giận, đã mấy lần định phái Thiếu tướng quân Mã Siêu dẫn quân chinh phạt Tây Vực. Nếu không phải quân sư liên tục ngăn cản thì hai nước đó đã thây chất đầy đường, máu chảy như suối. Nếu như lúc này Ô Tôn quốc không nhất định phân rõ giới hạn thì chỉ có mang tới hoạ diệt quốc".

Ô Tu Di biến sắc nói: "Tôn sứ, có phải ngài đang uy hiếp Ô Tôn quốc không? Ngài nên biết tệ quốc dân cư không dưới sáu mươi vạn, người có thể chiến đấu có không dưới mười vạn. Bình Tây tướng quân nếu muốn đạp bằng Ô Tôn chỉ e không dễ dàng như vậy".

"Mười vạn quân sao? Có vẻ không ít chút nào!" Pháp Chính lãnh đạm nói: "Nhưng chẳng lẽ Đại Vương đã quên, mấy năm trước Thiếu tướng quân Mã Siêu dẫn ba ngàn quân thiết kỵ chinh phạt Đại Nguyệt thị. Đại Nguyệt thị xuất ra mười lăm vạn đại quân nghênh tiếp nhưng cuối cùng đại bại, ngay cả Vương Đình cũng bị đánh chiếm. Công chúa Đại Nguyệt thị cũng trở thành nữ nô của Bình Tây tướng quân".

Ô Tu Di, tả Đại tướng nghe vậy run sợ. Mã Siêu vĩnh viễn là một hung thần trong lòng người Tây Vực.

"Hộ vệ Xa Xư quốc, Đại Nguyệt thị có tinh nhuệ không? Lần này tới thành Xích Cốc hai quốc gia này đã cử tới hơn một trăm hộ vệ tinh nhuệ nhưng bản sứ chỉ dùng vẻn vẹn có hơn ba mươi tên hầu cận, chỉ trong không tới nửa cảnh giờ đã tàn sát không còn một mống" Pháp Chính nói một hơi rồi hắn tiến tới gần Ô Tu Di rồi trầm giọng hỏi: "Xin hỏi Đại Vương, nếu như Bình Tây tướng quân dẫn mười vạn quân thiết kỵ tới tấn công Ô Tôn quốc thì lúc đó sẽ như thế nào?"

Ô Tu Di sợ hãi không dám lên tiếng.

Tuy Tây Vực và Trung Nguyên nối liền với nhau nhưng thông tin tắc nghẽn. Các Quốc Vương Tây Vực chỉ biết toàn bộ ba vạn kỵ binh phái tới Trung Nguyên đã toàn bộ chết trận nhưng lại không biết rằng Mã đồ phu sau cuộc hỗn chiến với các thế lực chư hầu Quan Đông đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề. Lúc này đừng nói là mười vạn thiết kỵ, chỉ e là ba ngàn thiết kỵ hắn cũng không xuất ra.

"Đại Vương!" Pháp Chính tiến lên một bước nữa, hắn lạnh lùng nói: "Chọn cách đối nghịch với Thiên triều Đại Hán tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt gì. Vì chuyện sinh tử tồn vong của bách tính Ô Tôn quốc, Đại Vương hãy phân rõ giới hạn với hai phản quốc Xa Xư và Đại Nguyệt thị phản lại Đại Hán sau đó Đại Vương hãy đứng lên hô hào các quốc gia Sơ Lặc, Toa Xa, Uý Đầu, Ôn Túc, Cô Mặc cùng công phạt phản quốc".

Ô Tu Di do dự nói: "Nhưng…".

"Đại Vương!" Pháp Chính tiến lên một bước nữa sát Ô Tu Di, hắn quát to: "Tướng Quốc Xa Xư và Đại tướng Đại Nguyệt thị chết ở thành Xích Cốc. Quốc Vương Xa Xư và Đại Nguyệt thị sẽ không nghe Đại Vương giả thích. Bọn họ nhất định sẽ chỉ nghĩ Đại Vương đã hạ lệnh giết người, khi đó Ô Tôn quốc sẽ kết oán thù với hai quốc gia kia. Nếu như Đại Vương không muốn hữu hảo với Đại Hán vậy Đại Vương hãy chuẩn bị một mình đối mặt với sự tấn công của hai quốc gia đó đi".

"Đại Vương" Pháp Chính vừa nói xong, tả Đại tướng liền tiến tới hắn khẽ nói với Ô Tu Di: "Nếu như Đại Nguyệt thị và Xa Xư quốc cùng giáp công, Ô Tôn quốc chúng ta rất khó chống đỡ".

"Đại Vương" Pháp Chính lại nói: "Chỉ cần ngài nói một câu, tám trăm tinh binh của phủ Đại Hán Tây Vực Trưởng Sử cùng với ba ngàn quân thiết kỵ sẽ lập tức ra roi. Đợi sau khi bình định được hai nước Xa Xư và Đại Nguyệt thị bản sứ sẽ dâng thư lên Bình Tây tướng quân để Bình Tây tướng quân dâng sớ lên Thiên Tử Đại Hán sắc phong ngài làm Khả Hãn Tây Vực. Từ nay về sau các quốc gia Tây Vực sẽ phải thuần phục Ô Tôn quốc".

"Ồ?"

Sắc mặt Ô Tu Di không khỏi biến động. Những lời của Pháp Chính đã đánh động lòng tham của Ô Tu Di.

Mỹ Tắc, phủ Bình Tây tướng quân.

Mã Dược vẫy vãy tay với Mã Chinh và nói: "Chinh nhi, con lại đây".

Mã Chinh khoan thai bước tới trước mặt Mã Dược, cung kính vái chào rồi nói: "Phụ thân đại nhân có gì phân phó?"

""Cầm lấy" Mã Dược đưa một cây cung nhỏ cho Mã Chinh rồi vui vẻ nói: "Con không được cả ngày chỉ đọc mấy cái thứ văn chương đó. Con phải luyện thêm cung mã. Con thân là thiếu chủ, chỉ có một bụng đầy văn chương là không đủ, còn cần có một thân thể tráng kiện nữa. Nếu như không vậy thì sao con có thể thống lĩnh ba quân quyết thắng trên sa trường đây?"

Mã Chinh không đón nhận cây cung nhỏ, nó ngẩng đầu nói: "Nhưng tiên sinh có nói hai nước phân tranh, dùng vũ lực với nhau chỉ là hạ sách. Lấy đức thu phục nhân tâm mới là thượng sách".

Mã Dược cố nén lửa giận trong lòng, hắn trầm giọng nói: "Lời nói ấy của tiên sinh chưa chắc đã đúng. Hãy cầm lấy".

Mã Chinh lại rất nghiêm túc nói: "Nhưng hài nhi cho rằng tiên sinh nói đúng, hai nước phân tranh với nhau dùng tới vũ lực không khỏi tàn sát dân lành, chỉ có duy trì hoà bình…".

"Binh!".

Mã Dược không kiềm chế được lửa giận trong lòng. Hắn giận dữ vung tay tát Mã Chinh.

"Dùng tới vũ lực không khỏi tàn sát dân lành sao? Chỉ có duy trì hoàn bình ư?" Mã Dược giận dữ cười nhạt: "Lão thất phu Quản Ninh, cút đi với cái hoà bình của lão. Một ngày nào đó Lão Tử muốn giết ngươi".

Mã Chinh sợ hãi rùng mình một cái, nước mắt nó vòng quanh mắt nhưng không rơi xuống.

"Chinh nhi" Một tiếng gọi đau đớn vang lên, bóng dáng của Lưu Nghiên nhanh nhẹn xuất hiện. Lưu Nghiên ôm Mã Chinh vào lòng sau đó nàng ngẩng đầu, ai oán nhìn Mã Dược nói: "Chinh nhi trẻ người non dạ. Phu quân hãy tha cho nó lần này đi".

Nói xong, Lưu Nghiên đẩy Mã Chinh trong lồng ngực ra, ôn nhu nói: "Chinh nhi, con mau đi nhận lỗi với phụ thân rồi đem cất cây cung nhỏ phụ thân tặng đi".

"Con không!".

Mã Chinh quật cường chu cái miệng nhỏ nhắn nói rồi nó đẩy Lưu Nghiên ra, phủi đất, bỏ chạy ra khỏi đại sảnh.

"Đứa nhỏ này".

Lưu Nghiên lúng túng quay đầu nhìn Mã Dược. Nàng e sợ Mã Dược nổi cơn lôi đình.

Nàng không ngờ Mã đồ phu lại cười một tràng dài, tay khẽ vuốt cằm nói: "Con mẹ nó, như vậy mới giống là con của Mã đồ phu ta".

Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Chương #273