Chương 239: Thiền Nhi, Đêm Nay Nàng Không Cần ...


Mã Siêu chăm chú hỏi: "Vậy ý quân sư là thế nào?"

Giả Hủ nói: "Hãy cho binh sĩ làm thật nhiều người rơm buộc trên lưng ngựa, làm giả như đại quân của ta quay trở lại Huỳnh Dương, trong lúc đó Thiếu tướng quân âm thầm dẫn ba ngàn thiết kỵ tinh nhuệ chặn đánh đoàn quân chở quân nhu của liên quân".

Mã Siêu nói: "Tập kích quân chở quân nhu?"

"Đúng. Chặn đánh quân chở quân nhu" Giả Hủ trầm giọng nói; "Nếu như có thể thiêu huỷ đồ quân nhu của liên quân ( Pháp phá thành, xe phá cổng thành, thang mây tất cả đều được quân nhu chuyên chở ), ít nhất trong vòng nửa năm liên quân sẽ không có cách nào gây ra sự uy hiếp tới Hổ Lao quan, trong lúc đó quân ta có thể thong dong triển khai thế tấn công ở bình nguyên Dĩnh Xuyên".

Mã Siêu kích động nói: "Siêu đã hiểu, để Siêu lập tức đi làm ngay".

Trên quan đạo từ Hứa Xương tới Huỳnh Dương, Viên Thuật đang chỉ huy mười lăm vạn đại quân khí thế cuồn cuộn như nước tiến về phía trước.

Trung quân, trong một cỗ xe ngựa hoa lệ tám ngựa kéo, Viên Thuật mệt mỏi đang chập chờn trong giấc ngủ thì rèm cửa sổ đột nhiên vén lên, mưu sĩ tâm phúc Kim Thượng khẽ gọi: "Chúa công, Quách tiên sinh cầu kiến'.

Viên Thuật cả kinh thức giấc. Hắn vội vàng nói: "Mau, mau cho mời".

Lâp tức có quân tuỳ tùng vén màn xe lên, Quách Gia thản nhiên chui vào trong xe, Viên Thuật chỉ tay mời ngồi.

Quách Gia ôm quyền vái chào, hắn cao giọng nói: "Tướng quân, vừa mới rồi thám mã phi báo hai đạo đại quân Lương Châu đã lui binh. Trần Lưu, Dương Địch không đánh mà giải nguy".

"Hả?" Viên Thuật vui mừng nói: "Nói như vậy mục đích xuất quân của quân ta lần này đã đạt được. Quân ta có cần phải tiếp tục tấn công Huỳnh Dương nữa không?"

"Ai…" Quách Gia khoát tay nói: "Lúc trước quân Tây Lương tập kích đánh chiếm Huỳnh Dương, Thái Thú Ngô Quận Tôn Kiên thậm chí toàn quân bị tiêu diệt. Việc này đã ảnh hưởng tới nhuệ khí của liên quân. Gia cho rằng chúng ta phải nhân cơ hội này đánh một trận thắng vang dội để lấy lại sĩ khí của liên quân đang xuống thấp. Tướng quân nghĩ sao?"

Viên Thuật do dự nói: "Thế nhưng Mã đồ phu và Độc sĩ Giả Hủ quỷ kế đa đoan. Hơn nữa thiết kỵ Tây Lương tiến, lui nhanh như gió, thậm chí chiến sự bất lợi cũng có thể nhanh chóng rút lui. Liên quân toàn là quân bộ binh, chỉ e rất khó giành được thắng lợi khích lệ".

"Cũng không hẳn như vậy" Quách Gia mỉm cười nói: "Việc binh thay đổi bất thường. Thiết kỵ Tây Lương dù tiến, thoái như gió nhưng chúng cũng có nhược điểm. Nếu liên quân có thể lợi dụng địa hình sông núi một cách hợp lý, chưa chắc đã không thể hoá giải ưu thế đó. Huống chi dựa vào tính cách của Mã đồ phu và Độc sĩ Giả Hủ, cả hai sẽ không dễ dàng lui binh trong trận chiến này'.

Viên Thuật nói: "Tiên sinh có cho rằng Mã đồ phu vẫn còn quỷ kế khác không?"

Quách Gia cười nhạt nói: "Tại hạ đã cẩn thận nghiên cứu thói quen hành quân của Mã đồ phu và Giả Độc sĩ, cùng phong cách tác chiến và phát hiện ra hai người này đều không phải là loại người hết thỏ thì giết chim ưng nhưng nếu cho bọn chúng cơ hội chúng sẽ giống như loài ác lang xông tới cắn chặt cổ họng con mồi tới khi con mồi tắt thở mới thôi".

Viên Thuật nói: "Đúng là như vậy".

Quách Gia nói: "Lúc này thế công của quân Lương Châu đang chiếm ưu thế, ở thế chủ động. Sĩ khĩ quân ta suy giảm, ở thế bị động. Có thể nói Mã đồ phu và Độc sĩ Giả Hủ đã chiếm hết ưu thế. Tướng quân có cho rằng ở cục diện này hai người chỉ vì liên quân tiến đánh Huỳnh Dương mà dễ dàng lui quân không?"

"Hả?" Viên Thuật kinh ngạc nói: "Quân liên quân tiến đánh Huỳnh Dương là để bức bách quân Lương Châu lui binh. Đây không phải chỉ là lời nói suông của tiên sinh mà đã trở thành sự thực. Tại sao bây giờ tiên sinh lại nói Mã đồ phu và Giả Độc sĩ sẽ không dễ dàng lui binh? Chẳng lẽ tin tức của thám mã phi báo là giả ư?"

"Ha, ha" Quách Gia bật cười đáp: "Liên quân dùng thế rời non lấp biển tấn công Huỳnh Dương, quân Lương Châu đương nhiên biết thế phải lui quân thế nhưng quân Lương Châu sẽ lui binh như thế nào? Liệu trên đường lui binh chúng có quay lại phản kích vào nơi sở hở của liên quân không?'

"Ba!"

Viên Thuật cao hứng vỗ tay nói: "Đã hiểu. Tiên sinh định liệu Mã đồ phu và Độc sĩ Giả Hủ sẽ có thể ngấm ngầm ra tay. Tiên sinh định tương kế tựu kế phá kế sách đó của quân Lương Châu vì vậy mới quyết định đánh một trận lấy lại sĩ khí cho liên quân, có phải thế không?"

"Đúng" Quách Gia phấn khích nói: "Gia đồ rằng Mã đồ phu sẽ ngầm cử tinh binh tới chặn đánh quân chở hàng quân nhu của chúng ta".

"Hả?" Viên Thuật kinh ngạc hỏi: "Tại sao tiên sinh lại đoán chắc như vậy?"

Quách Gia nói: "Kỳ thật với cơ trí của tướng quân chỉ cần cẩn thận nghiên cứu một chút là thấy ngay".

"A?" Viên Thuật vẫn không hiểu: "Xin chỉ giáo".

Quách Gia nói: "Ưu thế tuyệt đối của kỵ binh Tây Lương là đánh dã chiến vậy còn nhược điểm của chúng?"

Viên Thuật nói: "Nhược điểm là đánh công kiên".

Quách Gia nói: "Kỵ binh Tây Lương không chỉ có nhược điểm là đánh công kiên và chúng cũng còn nhược điểm là phòng thủ giữ thành. Trong tình thế hiện tại mà nói quân Lương Châu đang ở thế công, liên quân đang lâm vào thế thủ nhưng đó chỉ là tạm thời. Xét lâu dài liên quân nhất định sẽ chuyển từ thủ sang công, khi đó tướng quân cho rằng quân Lương Châu sẽ lo lắng nhất là điều gì không?"

"Trang bị đánh công kiên của liên quân" Viên Thuật dừng lại rồi hắn vội vàng nói: "Đội quân nhu!".

"Đúng. Nhất định là đội quân nhu" Quách Gia trầm giọng nói: "Rất có thể Mã đồ phu sẽ phái ra kỵ binh tinh nhuệ tập kích đội quân nhu của chúng ta".

Gió rít gào.

Trên quan đạo từ Trần Lưu tới Huỳnh Dương, dân chúng Dĩnh Xuyên dìu già dắt trẻ bỏ lại nhà cửa làm thành một hàng dài uốn lượn trên quan đạo chậm dãi tiến bước dưới sự uy hiếp của những thanh Trảm mã đao của binh lính Tây Lương.

Tòng đệ Giả Minh lặng lẽ đi tới phía sau Giả Hủ, hắn khẽ nói: "Huynh trưởng, Thiếu tướng quân đã dẫn binh lính lên đường".

"Ừ".

Sắc mặt Giả Hủ thâm trầm, hắn khẽ gật đầu.

Giả Minh có vẻ lo lắng hỏi: "Huynh trưởng, đệ nghĩ rằng lần này Thiếu tướng quân đi tất thất bại, không có cửa thắng".

"Dựa vào khả năng cầm quân của Thiếu tướng quân dù không thắng được thì cũng sẽ không đại bại" Giả Hủ nói liền một hơi, trong đôi mắt sáng hiện lên vẻ lạnh lùng. "Hơn nữa trận đánh này thắng hay bại cũng không liên quan tới đại cục. Điều quan trọng nhất là Thiếu tướng quân chỉ với ba ngàn kỵ binh sẽ cầm chân mười lăm vạn đại quân của liên quân. Đây chính là điểm mấu chốt'.

Giả Minh nghi hoặc hỏi: "Tại sao phải như vậy?"

Giả Hủ giơ ngón tay chỉ dân chúng Dĩnh Xuyên đang thong thả tiến bước ở phía trước, hắn buồn rầu nói: "Vì bọn họ".

Nam thành Lạc Dương.

Mã Dược và tám ngàn kỵ binh đang nghỉ ngơi hồi phục.

Tảng sáng ngày hôm trước Mã Dược đã chỉ huy tám ngàn quân kỵ binh lựa chọn tuyến đường từ Nghi Dương tới Uyển Thành. Có thể nói Tào Tháo đã hiểu rõ tính cách tàn nhẫn của Mã Dược. Thực sự Mã Dược đã tính toán sẽ mở ra một lỗ hổng từ Uyển Thành, đột nhập vào giữa Kinh Châu sau đó từ Kinh Châu liên tục chiến đấu ở các chiến trường Từ Châu, Dương Châu cuối cùng là Ký Châu và quay về Hà Sáo.

Tiến đánh theo một vòng luẩn quẩn rộng lớn như vậy nhất định tiềm lực chiến tranh của các lộ chư hầu đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Mã Dược đang định đi ngủ thì đột nhiên bên ngoài trướng vang lên tiếng bước chân nặng nề, một bóng người xuất hiện, Điển Vi bước vào, nghiêm giọng nói: "Chúa công, Điêu Thiền tiểu thư cầu kiến".

"Điêu Thiền?" Mã Dược cau mày rồi hắn trầm giọng nói: "Hãy để nàng vào".

Điển Vi lĩnh mệnh lui ra. Một lát sau hắn dẫn Điêu Thiền vào trướng. Khi hình bóng của Điêu Thiền hiện ra trước mắt, suýt chút nữa Mã Dược đã không nhận ra. Hắn thấy Điêu Thiền đã thay đổi trang phục của binh sĩ rất vừa vặn với vóc người của nàng, phong thái oai hùng, mạnh mẽ nhưng cử chỉ của nàng lại toát ra sự quyến rũ làm Mã Dược cũng phải động tâm.

Mã Dược phất tay, Điển Vi khom lưng lui bước ra ngoài trướng.

Màn trướng hạ xuống, ngăn cái lạnh bên ngoài trướng. Bên trong lò sưởi mang lại sự ấm áp như mùa xuân. Điêu Thiền cười tự nhiên, nàng nhìn Mã Dược yểu điệu bái lạy rồi ôn nhu nói: "Thiền tham kiến tướng quân".

Ánh mắt Mã Dược chăm chú quan sát thân hình mỹ miều, mềm mại của Điêu Thiền, bộ quân trang cũng không làm mất đi dáng người thướt tha của nàng, nhất là đôi ngực vừa to, tròn vểnh cao của nàng như muốn câu hồn đoạt phách người khác làm một người quen nhìn mỹ nữ như Mã Dược cũng phải thầm động lòng khen ngợi. Nàng quả thật là một vưu vật hiếm có của thế gian.

"Đêm tối như vậy người tới quân doanh làm gì?"

"Thiền có một tin tức cực kỳ bí mật muốn trình báo lên ngài".

"Tin tức gì?"

"Bọn tỷ muội từ Hứa Xương đã truyền tin tức về nói trong liên quân Quan Đông rất có thể đã thay đổi chủ soái. Tào Tháo và Viên Thiệu đã không còn ở Hứa Xương nữa. Người chủ trì đại cục bây giờ chính là Viên Thuật".

"Ngươi nói cái gì?" Mã Dược giật mình kinh hãi, hắn trầm giọng nói: "Tào Tháo, Viên Thiệu đã không còn ở Hứa Xương nữa ư?"

Điêu Thiền nói: "Đúng thế".

"Hai người đó đi đâu?"

"Bọn tỷ muội đã hao tổn rất nhiều tâm sức cũng không biết được hai người đó đã đi đâu thế nhưng có thể xác định hai người đó không còn ở Hứa Xương".

"Tào Tháo, Viên Thiệu đã không còn ở Hứa Xương?" Mã Dược chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong trướng. Hắn vừa bước đi vừa thầm nhủ: "Cả hai người này cùng rời Hứa Xương một lúc sao? Vậy hai người này đã đi đâu? Phía bắc, phía nam hay phía tây?"

Đôi mắt đen nhánh của Điêu Thiền không ngừng nhấp nháy khi dõi theo bước chân tới lui của Mã Dược. Nàng là người khéo léo hiểu lòng người khác nên không lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Một hồi lâu sau Mã Dược đột nhiên đứng lại, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Điêu Thiền và hỏi: "Thiền nhi. Nếu như ngươi là Tào Tháo, dưới tình hình này liệu ngươi có thể rời khỏi chiến trường Dĩnh Xuyên không?"

Điêu Thiền khẽ cười hì hì nói: "Thiền nhi là phận nữ lưu, không phải đấng quân tử mày râu sao có thể đoán ra suy nghĩ của Tào Tháo đây?"

"Đã hiểu" Mã Dược vỗ gáy lẩm bẩm: "Nếu như ta là Tào Tháo, vậy có gì làm ta rời khỏi Dĩnh Xuyên nhỉ".

Điêu Thiền cười một tiếng rồi uyển chuyển bước tới cạnh án châm rượu vào chung cho Mã Dược.

Mã Dược cầm chung rượu, suy nghĩ đã trở nên rõ ràng trong hắn: "Trận đánh Dĩnh Xuyên sẽ là trận đánh quyết định thắng bại của cuộc chiến này. Nếu như Dĩnh Xuyên thất bại thì dù ba đường liên quân kia có toàn thắng thì cũng không có cách nào ngăn cản quân Lương Châu đánh chiếm cả thiên hạ. Tào Tháo rời đi Dĩnh Xuyên nhất định là có lý do của hắn. Chẳng lẽ còn có một nhân tố quan trong hơn kết cục của trận đánh Dĩnh Xuyên?"

"Chẳng lẽ…" Ánh mắt Điêu Thiền chợt loé, nàng đột nhiên nói: "Có lẽ nào là vì chính tướng quân không?"

"Ta?" Ban đầu Mã Dược ngẩn người ngạc nhiên sau đó hắn biến sắc, thất thanh nói: "Hay cho Tào Tháo".

Điêu Thiền ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ là tướng quân sao?"

"Thiền nhi" Mã Dược không trả lời, hắn chìa tay kéo thân hình của Điêu Thiền vào lòng và nói: "Ngươi lại cứu tướng quân ta một lần nữa. Lần này ngươi muốn có phần thưởng gì đây?"

Điêu Thiền lắc đầu, khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Mã Dược, nói khẽ: "Thiền nhi không muốn phần thưởng gì'.

Bàn tay Mã Dược khẽ nâng cái cằm mịn, trắng nõn của nàng hỏi: "Vậy ngươi muốn gì?"

Đôi tay ngọc của Điêu Thiền vaòng ra ôm lấy eo gấu của Mã Dược nàng ôn nhu nói: "Thiền nhi chỉ hy vọng trong tương lai khi thiên hạ thái bình, bọn tỷ muội sẽ có nơi có chốn, không cần phải hàng ngày bán rẻ tiếng cười, thân mình để mua vui cho người, chịu nỗi khổ phong trần nữa".

"Được" Nhiệt huyết của Mã Dược dâng lên, hắn hùng hồn nói: "Sau khi thiên hạ đã định, bản tướng quân sẽ ban thưởng các tỷ muội của ngươi cho các tướng sĩ có công làm thê thiếp, được không?"

Điêu Thiên ôn nhu nói: "Nếu được như thế, Thiền nhi kính cẩn thay mặt bọn tỷ muội ta ơn tướng quân".

Ngón tay của Mã Dược khẽ lướt từ cái cổ trắng ngần, non mềm của Điêu Thiền xuống tới bộ ngực cao vút bị ngăn cách bởi lần áo giáp dày cộm sau đó hắn cúi đầu khẽ ngậm vành tai trắng mịn của nàng và nói: "Thiền nhi, tối nay ngươi không cần quay lại Lạc Dương nữa, ngươi hãy ở lại trung quân bồi tiếp để bản tướng quân xả nỗi buồn bực".

Điêu Thiền khẽ cúi đầu, đôi mắt đẹp như làn thu thuỷ, thánh thót trả lời: "Dạ!".

Hơi thở của Mã Dược càng lúc càng trở nên nặng nề. Hắn vòng tay ôm chặt thân hình mềm mại của Điêu Thiền vào lòng. Một bàn tay hắn lần xuống bên dưới ôm lấy kiều đồn vểnh cao, tròn trịa của Điêu Thiên. Điêu Thiền khẽ "ư" một tiếng, hai cánh tay ngọc của nàng vòng ra ôm lấy cái cổ tráng kiện của Mã Dược. Bộ ngực sữa đầy đặn của nàng dính chặt vào ngực Mã Dược.

Hướng nam cách Tây Ngạc hơn mười dặm. Bãi Bạch Long ở bờ sông Bạch.

Trong phạm vị một trăm dặm đã có giới nghiêm, nghiêm cấm dân chúng đi vào khu vực đó. Bên trong khu vực cấm, Tào Tháo và hai vạn tinh binh Thanh Châu đang ở trên bãi sông, khí thế ngút trời, chúng đang thiết lập thế trận phục kích.

Bạch Long than.

Mã Dược đã từng ở đây ngăn cơn sóng dữ, đánh một trận thành danh, trở thành khâm phạm bị truy nã của cả thiên hạ. Trận chiến ấy Tào Tháo có tham gia nhưng khi ấy hắn mới chỉ là một Điển Quân giáo uý nhỏ nhoi, dưới tay chỉ có mấy trăm thủ hạ nhưng Tào Tháo sẽ không bao giờ quên trận đánh Bạch Long than ngày đó. Sức lực suy kiệt, âm thanh gào thét của giặc Khăn vàng.

Giấu binh lập bẫy.

Mã Dược đã từng ở Dĩnh Xuyên dùng một kỳ kế đánh bại quân Tào Tháo, chẳng những Tào Tháo tổn thất Đại tướng Nhạc Tiến thống lĩnh quân đội và ngay cả bản thân cũng suýt nữa chết trận. Cái đêm lanh lẽo đó, ngọn núi nhỏ vô danh đó và cả bộ mặt dữ tợn như loài ác lang đói khát của gã nam nhân đó. Cho tới nay mỗi khi nhớ lại trong lòng Tào Tháo vẫn còn vô cùng sợ hãi.

Thế nhưng hôm nay Tào Tháo nhất định phải trả lại toàn bộ nỗi sỉ nhục ám ảnh trong tâm trí mình cho gã đó.

Không còn có gì có thể làm Tào Tháo vui mừng hơn việc trả được mối hận với con người đó.

Tào Tháo thực sự nóng lòng muốn biết khi Mã đồ phu gặp phải phục binh ở Bạch Long than thì sắc mặt của hắn sẽ như thế nào? Mã đồ phu giỏi về giấu binh lừa gạt người khác. Không biết hắn sẽ đối mặt với sự thật tàn khốc là bị người khác giấu binh mai phục thế nào đây?

Lưu Biểu, Lý Thôi, Hứa Cống, Trần Kỷ bốn lộ liên quân đóng quân ở đây. Liên quân phía nam có tất cả ba vạn đại quân, trong đó Lưu Biểu có hai vạn quân Kinh Châu. Lý Thôi có hai ngàn quân Lương Châu cũ. Ba ngàn quân Dự Chương ( Giang Tây ) của Hứa Cống. Năm ngàn quân Cửu Giang của Trần Kỷ. Lưu Biểu chiếm ưu thế tuyệt đối về binh lực vì vậy mới được triều đỉnh uỷ nhiệm làm chủ soái lộ quân phía nam.

Thế nhưng đúng như Giả Hủ dự đoán, Lưu Biểu, Lý Thôi, Hứa Cống và Trần Kỷ bốn lộ liên quân này căn bản không đồng tâm, thậm chí không có bất kỳ hành động công kích nào đối với Vũ Quan. Ba vạn đại quân tiến tới cách Vũ Quan hai trăm dặm đường ở phía nam thì dừng lại dù chúng biết rõ ở Vũ Quan chỉ có ba ngàn quân Lương Châu trấn thủ nhưng vẫn không chịu tiến lên thêm nửa bước.

Đối với Lưu Biểu mà nói Kinh Châu tuy đã định nhưng nền móng vẫn chưa ổn định. Hơn nữa trong số tám quận Kinh Tương, quân Nam Dương nơi kinh tế phồng thịnh nhất, nhân số đông nhất vẫn nằm dưới sự không chế của thủ hạ Viên Thuật vì thế trong tình hình hiện tại hắn không có tâm trí đâu mà lo lắng, khếch trương thế lực ra bên ngoài. Lần này hắn khởi binh chẳng qua là để hưởng ứng chiếu lệnh của triều đình mà thôi, thuận tiện lấy chút thanh danh cho bản thân.

Trong khi đó Lý Thôi, Trần Kỷ, Hứa Cống đều là những chư hầu nhỏ dưới trướng của Viên Thuật. Ngay khi Viên Thuật khởi binh bọn chúng cũng chỉ miễn cưỡng khởi binh, dù chúng không muốn ra sức phục vụ triều đình thì cũng phải làm ra vẻ một chút.

Đêm khuy.

Hoàng Trung, Văn Sính, Lưu Bàn, Hoàng Tổ các chư tướng lần lượt đi vào đại trướng của Lưu Biểu.

Sau khi bước vào đại trướng, Đại tướng Hoàng Tổ liền ôm quyền trang nghiêm hỏi: "Chúa công, đêm khuya cho đòi, chẳng hay có việc gì quan trọng?"

Sắc mặt Lưu Biểu âm trầm hắn nghiêng đầu nhìn Khoái Lương, Khoái Lương hiểu ý bước ra khỏi hàng nói: "Chư vị tướng quân, quân ta vừa mới dò la được một việc vô cùng quan trọng. Thừa tướng Tào Tháo tự mình dẫn hai vạn quân đã bí mật tới Uyển Thành, hơn nữa hành tung vô cùng khả nghi, không giống như việc từ Uyển Thành giáp công tiến đánh Lạc Dương".

"Có vẻ không phải từ Uyển Thành giáp công tiến đánh Lạc Dương sao?" Hoàng Tổ biến sắc, hắn trầm giọng nói: "Chẳng lẽ Tào Tháo còn muốn xuôi nam tấn công Kinh Châu của chúng ta?"

Khoái Việt nói: "Trước khi phá tan Mã nghịch tặc, Tào Tháo không thể tiến đánh Kinh Châu".

Hoàng Tổ nói: "Vậy thật sự cái gì làm chúa công lo lắng?"

Khoái Việt nói: "Điều đáng sợ nhất là Tào Tháo mượn danh nghĩa Thiên Tử dẫn quân vào Kinh Tương thảo phát nghịch tặc sau đó lưu lại không chịu rời đi".

"A" Hoàng Tổ thất thanh nói: "Tào Tháo này thật sự âm hiểm'.

Khoái Lương nói: "Vì thế ngay trong đêm chúa công phải cho mời các vị tướng quân tới là để thương nghị kế sách chống lại quân Tào".

Hoàng Tổ nói: "Bày mưu tính kế là sở trường của Tử Nhu, Di Độ nhị vị tiên sinh, mạt tướng chỉ biết ra trận giết địch. Chúa công và nhị vị tiên sinh hãy cứ phân phó. Mạt tướng sẽ chờ làm theo".

Hoàng Trung, Lưu Bàn, Văn Sính cũng rối rít phụ hoạ: "Nguyện nghe chúa công sai khiến".

Lưu Biểu dùng mắt ra hiệu cho Khoái Việt, tay hắn vuốt cằm khẽ gật đầu. Khoái Việt hiểu ý, lớn tiếng nói: "Được. Nếu đã như thế, Văn Sính nghe lệnh".

Văn Sính tiến lên một bước, hùng hồn nói: "Có mặt tướng'.

Khoái Việt nói: "Chỉ huy tám trăm tinh binh bản bộ trấn thủ Dã huyện, giám sát nghiêm ngặt động tĩnh của quân Tào ở Uyển Thành".

"Tuân lệnh".

"Hoàng Trung nghe lệnh".

"Có mạt tướng".

"Chỉ huy hai ngàn tinh binh bản bộ trấn thủ Phàn Thành, làm bức tường thành phía bắc Tương Dương".

"Tuân lệnh".

"Hoàng Tổ, Lưu Bàn nghe lệnh".

"Có mạt tướng".

"Chỉ huy tám ngàn tinh binh Giang Hạ bản bộ lập tức quay về trấn thủ Tương Dương".

"Tuân lệnh'.

Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Chương #239