Chương 130: Đại Mạc Cô Lang


“ Vô ích thôi …” Tống Điển liên tục xua tay nói: “ Bọn ta tất nhiên tin tưởng Mã Dược tướng quân nhưng mà bọn Viên Phùng, Viên Ngỗi, Hoàng Uyển lại không tin đâu, ngươi thuyết phục ta cũng vô dụng thôi, ngươi phải đi thuyết phục bọn Viên Phùng, Hoàng Uyển, phải đi thuyết phục thiên tử mới được … bằng không cái bọn quan lại ăn no lắm chuyện kia lại nói này nói nọ, dù gì việc này cũng không phải chuyện nhỏ, ta nghĩ rằng bọn ta dù muốn giúp cũng không thể giúp được ...”

Giả Hủ cười xu nịnh nói: “ Sao lại thế được, Tống công cùng Trương công, Triệu công hiện là trọng thần thân tín nhất của thiên tử, ai trên đời này có thể không làm được thì hạ quan tin, chứ hạ quan nhất định không tin, hắc hắc, việc giết Lưu Ngu … cái việc nhỏ này làm sao có thể làm khó được chư vị công công? Nói gì thì nói Lưu Ngu thật sự cũng là tội ác vô cùng, tội không thể tha thứ, tội đáng chết vạn lần …”

“ Được được được …” Tống Điển ngăn Giả hủ lại nói: “ Ngươi cũng đừng có tâng bốc ta nữa, đừng có thấy ta uy phong khắp trong ngoài triều, các quan trong triều gặp ta cũng phải nhường vài ba phần, nhưng bọn họ cũng không phải coi trọng ta mà là coi trọng chủ nhân sau lưng ta, là đương kim Thánh Thượng! Nếu là người khác thì ta ở bên Người cũng có thể nói đỡ được một vài câu, nhưng Lưu Ngu thì lại khác, dù tội không thể tha thứ nữa thì cũng là người của hoàng tộc, là người nhà của chủ nhân, Giả Hủ đại nhân ngươi có biết chủ nhân là thế nào không?”

Giả Hủ chỉ biết cười cười không nói.

Tống Điển lại nói: “ Việc này … thật không giúp được, nhưng mà ta có thể chỉ cho Mã Dược tướng quân một lối thoát, việc này … phải nhờ đến Ích Dương công chúa, người hãy mau chuyển lời này cho Mã Dược tướng quân để hắn mau phái người đi Lạc Dương câu xin Công chúa điện hạ thay mặt hắn cầu tình, chúng ta mới có thể chọn lúc thích hợp ở bên giúp đỡ một tay thì mới mong thành công được.”

“ Còn nữa, nhất định phải thật nhanh, phải làm trước khi bá quan trong triều biết được tin này, nếu mà chậm trễ cả triều cùng liên danh dâng tấu lúc đó khó ai có thể cứu được Mã Dược tướng quân.”

“Đa tạ Tống công …” Giả Hủ quay sang Tống Điển vái dài một cái, mở ra một rương nhỏ đặt sẵn trên bàn, chỉ thấy cả rương toàn vàng ròng, cười nhẹ nói: “ Đây là chút lễ bạc, gọi là tỏ lòng cảm tạ của tướng quân nhà tôi, mong rằng Tống công không chê …”

Tống Điển sắc mặt phút chốc hiện vẻ thỏa mãn, các nếp nhăn trên mặt dãn cả ra, hai mắt mở to lại như đang tỏa sang, miệng há ra không ngậm lại được, liên tục xua tay nói: “ Ai da … làm thế này sao được … làm thế này sao được … Mã Dược tướng quân quá khách khí rồi … thật quá khách khí …”

Giả Hủ cười nịnh bợ nói với Tống Điển: “ Việc tướng quân nhà tôi giết Lưu Ngu, mong Tống công cùng chư vị công công giúp cho, đem sự thật báo cho thiên tử được rõ, chỉ cần chư vị công công có thể giúp tướng quân nhà tôi bình yên vượt qua cửa ải khó khăn này, sau này tướng quân nhà tôi sẽ có hậu tạ thêm …”

Tống Điển cười duyên nói: “ Ta có thể chiếu cố được, chỉ cần Công chúa nói vài câu trước mặt thánh thượng , mấy người bọn ta sẽ liều mạng già để nói tốt cho Mã Dược tướng quân, Giả Hủ đại nhân cứ yên tâm đi, hắc hắc …”

Giả Hủ bị giọng cười của Tống Điển làm nổi cả da gà, nhưng mặt không dám lộ vẻ gì, liên tục nói: “ Như vậy, hạ quan xin thay tướng quân đa tạ Tống công.” Tống Điển cười ha hả nói: “ Đều là người nhà cả, sao lại vẫn khách khí thế? Thật là …”

Mật thất, phủ Tướng quân.

Mã Dược, Công Tôn Toản ngồi đối mặt nhau, trong phong không còn ai khác, chỉ có Điển Vi như hung thần cầm hai cây đại thiết kích đứng gác ngoài cửa, mặt trời đã ngả đằng tây, ánh sáng trong phòng đang dần ảm đạm đi.

Công Tôn Toản nhìn sang Mã Dược chắp tay nói: “ Tướng quân, có chuyện này hạ quan không thể không nhắc nhở ngài, mong ngài sớm chuẩn bị trước đi.”

Mã Dược lạnh nhạt nói: “ Chuyện gì thế?”

Công Tôn Toản nói: “ Tướng quân giết Lưu Ngu là việc nghĩa thuận lòng trời, hợp ý dân! Chỉ có điều Lưu Ngu là tôn thất nhà Hán, thân phận tôn quý chỉ lo thiên tử tức giận, giáng tội cho tướng quân nên sớm lo trước, cử người đến Lạc Dương trước báo cáo rõ sự tình với các đại thần, sau đó lại bí mật tấu lên thiên tử, ta cho rằng như vậy cũng có thể thoát được nguy cơ này.”

“ Ừ.” Mà Dược ôm quyền đáp: “ Đa tạ đại nhân nhắc nhở.”

“ Vẫn còn một chuyện nữa …” Công Tôn Toản khẽ mỉm cười, đột nhiên nói: “ Hạ quan nghe nói, lương thảo trong quân của tướng quân đang gặp khó khăn?

Mã Dược đáp: “ Không sai.”

Công Tôn Toản tiếp lời: “ Hữu Bắc Bình vốn nghèo nàn chả có nhiều lương, lại gặp thiên tai binh họa, lương thảo cũng sớm cạn kiệt, hạ quan có muốn cũng không giúp được ngài. Nhưng mà tại Kế huyền thủ phủ U châu lại tích trữ rất nhiều lương thực, nếu tướng quân có thể thuyết phục Tống công cùng hạ quan đi Kế huyền trước dùng chức thái thú Hữu Bắc Bình tạm làm quyền thứ sử U châu, hạ quan sẵn sàng lấy một nửa lương thực Kế huyền tặng cho tướng quân để qua cơn khó khăn này.”

“ À.”

Mã Dược cũng động lòng, trung thường thị ở Lạc Dương vốn là có quyền to ngang trời, Tống Điển lần này đi tuần thú U châu, theo thiên tử tuyên chiếu, lấy thân phận là khâm sai tôn nghiêm tạm thời ủy quyền cho Công Tôn Toản là thứ sử U châu cũng là việc hợp lý! Dù sao, Lưu Ngu vừa mới chết, U châu không thể không có thứ sử, hơn nữa cũng không phải là chính thức bổ nhiệm là chỉ tạm thời là quyền thái thú thôi.

Nghĩ tới đây, Mã Dược quyết định rất nhanh nói: “ Tốt, việc này cứ giao cho bản quan làm đi.”

Công Tôn Toản nghe vậy vui vẻ đáp: “ Như vậy, hạ quan đa tạ tướng quân.”

Mã Dược cười cười hỏi: “ Đại nhân, tâm ý của tôi chắc ngài cũng biết cả rồi nhỉ?”

Công tôn Toản nghiêm mặt đáp: “ Hạ quan đã rõ.”

Mã Dược nói: “ Ừm, U châu cũng tốt nhưng ta không định ở lâu, ta đinh đem quân đi chiếm Hà Sáo, Hà Sáo là nơi các tộc người Khương, Hồ, Hung Nô sống chung, dân chúng đều dũng mãnh, tôn sung vũ lực, ta muốn lấy Hà Sáo tất nhiên phải mất công chinh chiến một thời gian cho nên quân Ô Hoàn ở U châu ta phải đem đi. Mong đại nhân có thể chấp nhận.”

Công Tôn Toản khẳng khái đáp: “ Tướng quân nói gì vậy, tướng quân được triều đình bổ nhiệm là Hộ Ô Hoàn trung lang tướng, quân Ô Hoàn ở các quận phải theo sự điều động của tướng quân là hoàn toàn hợp lý mà, bản quan mặc dù ngu dốt cũng không phải không phân biệt nặng nhẹ, không phải không biết nhìn người. Khi tới Trữ huyền hạ quan sẽ lệnh cho Ô Duyên dẫn quân mã Ô Hoàn đến nghe sự điều động của tướng quân. Sau này tướng quân có gì sai bảo, cho dù khó khăn đến mấy Công Tôn Toản dù có phải nhảy vào lửa, chết vạn lần cũng không chối từ.”

“ Tốt! Thật sảng khoái!” Mã Dược vỗ án đứng lên lớn tiếng nói: “ Nếu Công Tôn đại nhân không chê, ta với ngài cắt máu ăn thề nhé?”

Công Tôn Toản phấn khởi nói: “ Ta mong còn chẳng được, lẽ nào lại chối từ.”

Mã Dược vung tay lạnh lùng nói: “ Điển Vi, dâng rượu!”

" Tuân mệnh!"

Đang đứng ngoài cửa gác Điển Vi ầm ầm đáp, chỉ một lát đã bưng một vò rượu lớn vào. Hắn đem vò rượu đựt lên án rồi lại nghiêm trang lui ra cửa. Mã Dược lấy tay mở niêm phong vò rượu rồi rút dao cứa nhẹ vào cổ tay rồi đưa lên miệng vò, máu từ vế cắt phun vào vò rượu.

Công Tôn Toản cũng không do dự, tiếp lấy dao trong tay Mã Dược kề vào cổ tay mình, cũng cắt máu vào vò rượu cũng không nhíu mày chút nào.

Mã Dược bày ra trước án hay cái chén lớn, đem rượu có hòa máu đổ đầy, hai người đều quay mặt về phía nam, trịnh trọng bưng chén rượu đưa lên quá đầu rồi cũng quỳ xuống đất.

“ Mã Dược ( Công Tôn Toản) hôm nay thề trước trời đất, dùng máu mà thề, cùng Công Tôn Toản ( Mã Dược) kết làm đồng minh, sống chết có nhau, như răng với môi, nếu trái lời thề, thần và người cùng tiêu diệt …”

“ Cạn.”

“ Cạch.”

Hai cái chén cụng mạnh vào nhau, rượu máu trong đó sánh ra mất một nửa, Mã Dược, Công Tôn Toản cùng giơ chén uống một hơi cạn sạch.

...

Nam Bì, trong phủ thái thú Bột Hải.

Văn Sú, Nhan Lương cùng quỳ ở trong sảnh, mặt mũi lộ vẻ xấu hổ, chỉ dám đưa mắt len lén nhìn dáng người ẩn hiện trước mặt, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Trước mặt hai người, thái thú Bột Hải Viên Thiệu mặt tái mét, đầy tức giận đang chắp tay đi đi lại lại trong sảnh.

Trưởng sử Điền Phong đôi mày cau chặt chậm rãi giãn ra, đôi mắt toáng một tia nghiêm nghị, trầm giọng nói: “ Đại nhân từ tất cả các thông tin chúng ta thu thập được có thể phán đoán Lưu Ngu đại nhân đã bị hại là không thể nghi ngờ gì nữa.”

“ Việc này … Mã đồ phu …” Viên Thiệu nghiến răng nói: “ Thật là to gan quá mức, chẳng lẽ khinh Hà Bắc chúng ta không có người sao? Bản quan sẽ thân chinh dẫn đại quân lên phía bắc, thảo phạt Mã đồ phu ở U châu, thề quyết chém cái đầu chó của hắn để báo thù cho Lưu Ngu đại nhân.”

Đại tướng Cúc Nghĩa hiên ngang nói: “ Nếu vậy, mạt tướng xin dẫn quân đi tiên phong!”

“ Đại nhân xin hãy thư thả không được nóng vội.” Điền Phong vội khuyên can: “ Mã Dược quân mạnh chỉ quân của chỉ một quận chúng ta không thể địch nổi, vì vậy hiện thời chúng ta nên dùng trí chứ không nên dùng lực. Mã Dược tùy tiện hành động không quan tâm đến sự tôn nghiêm của hoàng tộc đã giết tôn thất nhà Hán, phạm tội đại nghịch bất đạo, đại nhân nên gửi một phong thư hỏa tốc trình lên thái phó, thái sư cùng Hoàng tư đồ, để triệu tập các quan trong triều liên danh dâng tấu, làm vậy không cần đại nhân dùng đến một binh một tốt nào, mà Mã Dược chết không nghi ngờ gì nữa.”

Mưu sĩ Thẩm Phối nói: “ Đại nhân, thuộc hạ cho răng Nguyên Hạo huynh nói phải lắm, lúc này còn chưa đến lúc trực diện đối đầu với Mã Dược.”

“ Được, làm vậy đi.” Thấy hai đại mưu sĩ dưới trướng đều nhất trí, Viên Thiệu liền bỏ ý định khởi binh, hắn vung tay cao giọng gọi: “ Người đâu mang bút đến đây ….”

Chỉ trong chốc lát, Viên Thiệu đã viết xong bức thư, trịnh trọng gói kỹ rồi cất cao giọng nói: “ Văn Sú đâu?”

Văn Sú vội đứng dậy ôm quyền nói: “ Có mạt tướng.”

ViênThiệu đem bao thư đưa cho Văn Sú trầm giọng nói: “ Ngươi mang thư này, dùng tốc độ nhanh nhất phi ngựa bất kể ngày đêm làm sao đưa đến tận tay lão thái gia ở Lạc Dương, biết chưa?”

Văn Sú nghiêm trang nói: “ Mạt tướng tuân lệnh.”

“ Ừ.” ViênThiệu gật đầu nghiêm giọng nói: “ Vậy đi mau đi.”

Văn Sính lĩnh mệnh quay người đi ngay.

...

Liễu thành, đại doanh của Chu Thương.

“ Báo …” trong tiếng gào vội vã, một tên lính mặt mày đầy bụi bặm bước nhanh vào, quỳ phục xuống đất nói: “ Có quân tình khẩn cấp cần báo cáo!”

Chu Thương đột nhiên đứng dậy, lạnh nhat nói: “ Nói đi ..”

“ Liêu Đông thái thú CôngTôn Độ khởi tám ngàn binh mã đang tiến đến Liễu thành, hai ngàn kỵ binh tiên phong đã qua địa phận Xương Lê!”

“ Cái gì!” Chu Thương thất khinh, thất thanh hỏi lại: “ Tám ngàn quân mã?”

Nghiêm Cương cũng thất sắc nói: “ Không ổn rồi, Công Tôn Độ tự mình thân chinh dẫn đại quân đến đây, chắc là vì báo thù cho con, người này tính tình tàn bạo, máu lạnh hiếu sát, già trẻ trong thành sợ gặp họa lớn rồi! Hắc … bản quan ngay từ đầu đãu từng khuyên tướng quân rồi, không thể giết CôngTôn Khang được tướng quân lại không nghe, lần này thì nguy rồi.”

Chu Thương trợn mắt, lạnh lùng gọi: “ Tới đây!”

Một tên thân binh tiến đến đáp: “ Có tiểu nhân.”

“ Dùng tốc độ nhanh nhất đến Trữ huyền cầu viện chúa công, đi suốt ngày đêm trên đường đi người không được rời yên ngựa!”

" Tuân mệnh."

Tên thân binh vôi nhận lệnh đi ngay.

...

Trữ huyền, phòng nghị sự phủ tướng quân.

Giả Hủ nói: “ Chúa công, Tống Điển và CôngTôn Toản đã lên đường đi Kế huyền rồi.”

“ Ừ.” Mã Dược quay sang Quách Đồ nói: “ Có Tống Điển Giúp một tay Công Tôn Toản làm thứ sử U châu đã trở thành việc hợp tình hợp lý rồi, Công Tắc chuẫn bị xe ngựa, khi nào Công Tôn Toản được làm quyền thứ sử U châu lập tức cho người đi Kế huyền chuyển lương thực về. Tinh binh không chê ít lương thảo không chế nhiều, có món lợi như vậy không thể không chiếm lấy.”

Quách Đồ cúi thấp người xuống thấp giọng nói: “ Hạ quan .. tuân lệnh.”

Mã Dược đưa mắt lại đưa mắt nhìn Giả Hủ hỏi: “ Văn Hòa, người đưa thư đã xuất phát đi Lạc Dương chưa?”

Giả Hủ nói: “ Thưa chúa công, người đưa thư đã lên đường.”

“ Còn một phong thư nữa.” Mã Dược suy nghĩ một chút lãnh đạm nói: “ Cũng chuyển gấp tám trăm dặm đưa nhanh về Lạc Dương lệnh cho Điêu Thuyền phao tin khắp thành Lạc Dương là đại nhân Viên phùng , Viên Ngỗi, Hoàng Uyển cấu kết với quan lại địa phương là Hàn Phức, VIên Thiệu có ý đồ lập Lưu Ngu làm hoàng đế.”

Giả Hủ khẽ mỉm cười đáp: “ Chúa công, hạ quan đã lo làm tốt việc này rồi.”

“ Ồ?” Mã Dược kinh dị liếc Giả Hủ một cái chợt nhẹ nhàng gật đầu nói: “ Ừ.”

“ Chúa công” Mã Dược vừa dứt lời, bên ngoài một người lại bước vào, Cao Thuận hiên ngang đi vào rồi quỳ xuống cất cao giọng nói: “ Mạt tướng Cao Thuận tham kiến chúa công.”

Mã Dược nghiêm nghị nói: “ Cao Thuận tướng quân xin hãy đứng lên.”

Cao Thuận cất cao giọng nói: “ Chúa công, mạt tướng may mắn không làm nhục mệnh gần hai vạn kỵ binh Ô Hoàn, trừ số quân già yếu, con trai độc nhất, cha con cùng trong quân … còn lại được một vạn lẻ chín mươi bảy người, đều là chiến binh khỏe mạnh cả.”

“ Tốt!” Mã Dược nói: “ Thống kê sau chiến sự với Lưu Ngu thế nào?”

“ Thưa chúa công đã thống kê xong, tổng cộng bắt sống được hơn một vạn chín ngàn người, trong đó quân Hán là hơn một vạn người, quân Tiên Ti là hơn tám ngàn người, quân Ô Hoàn là hơn một ngàn người.”

“ Ừ .. hơn vạn tù binh người Hán kia người già thả đi, còn những người trong tuổi trai tráng nhốt cả lại, hơn ngàn tù binh Ô Hoàn xung vào làm nô lệ hết, thưởng cho các tướng sĩ có công.” Mã Dược nói đến đây mắt lộ vẻ tàn ác: “ Còn hơn tám ngàn quân Tiên Ti giết hết cho ta!”

Đối với người Tiên Ti Mã Dược có một chính sách nhất quán là chỉ cần cao quá bánh xe là giết hết. Hơn tám ngàn người Tiên Ti kia đều là đi theo quân Hán, nếu đã có thể theo Lưu Ngu xuất chinh tất nhiên đều là đàn ông trưởng thành tất nhiên không thể thấp hơn bánh xe, vậy tất nhiên không thể tha mạng được.”

Cao Thuận ôm quyền nghiêm mặt nói: “ Mạt tướng tuân lệnh.”

“ Ừ.” Mã Dược gật đầu quay sang Giả Hủ nói: “ Văn Hòa, tính thời gian thì Liễu thành cũng sắp có tin tức đấy nhỉ?”

Giả Hủ nói: “ Chắc là chỉ trong vòng một hai ngày nữa thôi.”

“ Tốt vậy chúng ta cũng nên chuẩn bị xuất chinh thôi!” Mã Dược đứng thẳng người lên, ánh mắt sáng rực lên liếc qua chư tướng trong sảnh, lạnh lùng nói: “ Liêu Hóa, Hứa Chử!”

Liêu Hóa, Hứa Chử từ trong hàng đi ra lạnh lùng nói: “có mạt tướng.”

“ Các ngươi dẫn năm ngàn khinh kỵ Ô Hoàn theo bản tướng xuất chinh!”

" Tuân mệnh!"

“ Bùi Nguyên Thiệu, Cao Thuận, Quách Đồ!”

“ Có mạt tướng ( hạ quan).”

“ Dẫn năm ngàn tinh kỵ, tám trăm tinh binh trấn thủ Trữ huyền.”

" Mạt tướng tuân mệnh."

Mã Dược cuối cùng quay sang Quách Đồ, đặc bệt dặn dò: “ Công Tắc, sau khi đại quân xuất chinh cần giám sát cẩn thận tình hình xung quanh, nhất là Ký, Tịnh hai châu cùng động tĩnh của người TiênTi. Tuyện đối không thể xem nhẹ việc này.”

Quách Đồ cung tay đáp: “ Xin chúa công yên tâm, Đồ tuyệt đối sẽ không nhục mệnh.”

...

Tấn Dương phòng nghị sự của phủ thứ sử Tịnh châu.

Một viên quan nhỏ vội vã đi vào sảnh, bẩm báo với thứ sử Tịnh châu Đinh Nguyên: “ Đại nhân, việc lớn không hay rồi.”

Đinh nguyên hỏi: “ Có chuyện gì mà kinh hoảng thế?”

Viên quan nhỏ đáp: “ Vừa mới có tin của thứ sử Ký châu cấp báo, Hộ Ô Hoàn giáo úy Mã Dược đánh nhau với thứ sử U châu Lưu Ngu hai bên đại chiến ở thảo Nguyên Bá Thượng, Lưu Ngu đại bại, bị Mã Dược bắt sống …”

Đinh Nguyên đột nhiên đứng phắt dậy vội hỏi: “ Sau đó thế nào?”

Viên quan nhỏ lại nói: “ Mã Dược đem giải Lưu Ngu về Trữ huyền rồi tế sống trước linh vị các tướng sĩ chết trận!”

“ A!” Đinh Nguyên kinh ngạc thất thanh nói: “ Lưu Ngu là dòng dõi hoàng tộc, là trọng thần của triều đình, Mã Dược là kẻ dưới mà phạm thượng, giết chết quan trên, coi thường danh dự của triều đình, tội như làm phản, triều đình chắc sẽ không để yên, chiếu thư chắc không lâu nữa sẽ đến đây, ta nên triệu tập tinh binh các quận và chuẩn bị lương thảo để thảo phạt Mã Dược.”

Viên quan nhỏ nói: “ Nhưng mà hiện Phụng Tiên tướng quân đã phụng mệnh đại nhân đi giải vây cho Mã ấp, hiện không ở Tấn Dương.”

“ À.” Đinh Nguyên vỗ trán chợt nói: “ Gọi Hầu Thành, Ngụy Tục, Tống Hiến, Tào Tính chư tướng đến gặp bản quan.”

" Tuân mệnh."

Viên quan nhỏ vội nhận lệnh đi ngay.

...

Mã ấp.

Hơn mười ngày trước, Trương Ngưu Giác thủ lĩnh Hắc sơn tặc do trong trại hết lương thảo nên dẫn năm vạn tặc binh xuống núi vây Mã ấp, ngày đêm tấn công, Mã âp thành trì nhiều nơi đã bị hư hại, quân giữ thành chết rất nhiều, xem chừng thành khó mà giữ được.

Huyện lệnh Mã ấp là Trương Túc toàn thân giáp trụ, thân chinh đi lên tường thành chống địch, thấy Hắc sơn tặc đông đảo như kiến đang từ bốn phía tấn công mãnh liệt, quân giữ thành càng ngày càng ít đi, khổ nỗi bóng dáng viện quân còn chưa thấy đâu, Trương Túc không khỏi dậm chân, ngửa mặt lên trời than: “ Viện quân … viện quân sao còn chưa tới?”

“ Đại nhân không ổn rồi, tặc binh đã lên được tường thành rồi!”

Một tên lính đọt nhiên la hoảng lên, Trương Túc vội quay dầu lại, quả nhiên thấy hơn mười tên sơn tặc đã hung hãn nhảy lên thành lầu, quân giữ thành mặc dù có sức phản kích nhưng không địch lại hơn mười tên sơn tặc dũng mãnh kia, ánh đao vung lên lại có quan quân ngã xuống, máu nhuộm đỏ cả thành lầu.

Trơng Túc quay lại phía sau lạnh lùng nói: “ Thành thì mà bị phá, gà chó cũng không còn, tất cả hãy theo bản quan giết địch.”

Phía sau hắn quan lại lớn nhỏ, nha dịch đều cầm gậy gỗ, đao, xoa ầm ầm đáp: “ Thề đi theo đại nhân!”

Trương Túc rút bội kiếm đi đầu, đang lúc muốn hạ lệnh phản công, thì phía trong thành một âm thanh từ xa truyền lại: “ Phụ thân đại nhân, hài nhi con đã tới.”

Trương Túc kinh ngạc quay đầu lại, thấy một viên tướng trẻ đang bước nhanh lên thành lầu, người này thân cao tám thước lưng hùm vai gấu, mặt đẹp như ngọc, đôi mắt tinh anh, vừa anh tuấn lại vừa hùng tráng, đúng là ái tử duy nhất của hắn Trương Liêu.

“Liêu nhi?” Trương Túc sắc mặt buồn bã, chợt ngửa mặt lên trời cười thảm nói: “ Cũng được, ổ trứng bị lật sao còn trứng lành, nếu có lòng đền nợ nước, hãy cùng vi phụ tử chiến trên thành lầu này, coi như nhà ta đều tận trung vì đại Hán, ha ha …”

“ Đại nhân! Viện quân … Viện quân đến rồi …” đang khi Trương Túc chuẩn bị lấy cái chết đền nợ nước thì thì một tên lính đột nhiên vui mừng hét lên: “ Mau nhìn kìa, viện quân đến thật rồi , ha ha ha ..”

“ Ồ?”

Trương Túc vội ngẩng đầu nhìn về hướng tây nam, chỉ thấy xa xa trên thảo nguyên có một kỵ sĩ phóng tới như bay, kỵ sĩ trong tay cầm một lá cờ đỏ rất lớn.

Trên là cờ đó thêu một cái đầu sói hung ác dang giương nanh múa vuốt đầy hung dữ.

Phía sau kị sĩ đó là vầng dương chói lọi, ánh hoàng hôn chiếu vào kị sĩ khiến hắn trông như mang theo một vầng lửa đỏ.

“ Sao lại chỉ có một người?” Trương Túc vẻ mặt ảm đạm nói: “ Sao lại chỉ có một người! Tặc binh có năm vạn chỉ có một người thì được tích sự gì, ài …”

Tên lính bên cạnh lại không nhụt chí như Trương Túc, hắn không nén được sự hưng phấn trong lòng, lớn tiếng nói: “ Đại nhân đừng nhụt chí, còn phải xem cứu binh là ai đã chứ.”

“ Là ai vậy?”

“ Đại mạc cô lang Lữ Bố … Lữ Phụng Tiên cũng là ngài ấy!”

“ Thật là hắn sao?” Trương Túc cũng đổi sắc, thần kinh đang căng thẳng liền thư giãn, thấp giọng nói: “ Nếu quả thật là đại mạc cô lang Lữ Phụng Tiên thì Mã ấp không còn lo gì nữa, thật quá may mắn.

“ Quả thật là Phụ Tiên đại nhân sao?”

Trương Liêu tuổi trẻ vội chạy tới sau lưng phụ thân, gương mặt đẹp dõi nhìn phương xa, trên bình nguyên một lá đại kỳ có hình dầu sói hung ác đang tiến nhanh lại, đôi mắt không khỏi thoáng một chút nôn nóng khó nói thành lời, nhiệt hyết tuổi trẻ phút chốc đã sôi trào lên.

“ Các tướng sĩ …” Trương Túc thừa dịp giơ trường kiếm trong tay lên lạnh lùng nói: “ Viện quân đã tới, hãy đánh đuổi bọn sơn tặc đáng chết này đi, giết …”

“ Giết …”

Tinh thần phấn khích, quân trong thành theo sau Trương Túc hò hét đánh giết bọn sơn tặc trên thành lầu, phút chốc cuộc chém giết thảm thiết trên lầu thành đã bắt đầu.

...

" Cáp ~~ "

Lữ Bố thúc mạnh vào bụng ngựa, khiến con ngựa phóng như điên, bụi phía sau lưng ngựa bốc lên mù mịt. Mặt trời đỏ như máu cũng đang dần lặn xuống dưới chân trời. Lữ Bố ngẩng đầu nhìn về trận địa sơn tặc đang chen nhau dưới chân thành Mã ấp, hơn mười cái thang đang bắc lên tường thành, tặc binh xúm xít quanh đó tranh nhau leo lên, trên thành lầu huyết chiến đang diễn ra ác liệt.

Không khí sát phạt tỏa ra khắp chốn, dù các xa ngàn bộ Lữ Bố cũng cảm nhận được sát khí bốc lên ngùn ngụt. Ngọn lửa trong mắt hắn càng ngày càng nồng đậm.

" Hí luật luật ~~ "

Con ngựa Lữ Bố cưỡi cũng cảm nhận được sát khí đang dấy lên trong lòng Lữ Bố ngẩng đầu hí dài một tiếng, tăng tốc phóng như gió trên thảo nguyên giá lạnh nhằm phía đội hình tặc binh ở xa phóng tới, trong trận địa tặc binh cũng có người phát hiện ra vị khách không mời này nên phái một đội nhân mã ra chặn Lữ Bố lại.

" Hô ~~ "

Lữ Bố nhẹ nhàng quét ngang cây chiến kỳ một nhát, lá cờ như mũi tên phóng ra cả trăm bộ, rồi ghim chặt xuống mặt đất lá cờ trâỉ ra, cái đầu sói hiện ra hung ác vô cùng, đôi mắt như đang nhìn kỹ hết thảy mọi vật trên thế gian.

" Cáp ~ "

Lữ Bố ngửa mặt lên trời huýt sáo, một tay cầm Phương thiên họa kích nhẹ nhàng múa trên không trung, khiến cho lưỡi kích phản xạ từng đạo hàn quan chói mắt, sát cơ như tỏa khắp thảo nguyên.

...

“ Báo …” một tên tặc binh bại trận chạy vội tới trước mặt Trương Ngưu Giác lạnh lùng nói: “ Đại đầu lĩnh, các anh em đều bị bại cả rồi, không ai ngăn được tên quan quân kia xông vào.”

“ Cái gì!?” Trương Ngưu Giác đứng phắt dậy lạnh lùng hỏi: “ Hai ngàn anh em mà không ngăn được một tên địch?”

Trương Ngưu Giác mình cao chín thước, mặt mày xấu xí, hai mắt to như chuông đồng, râu rậm cứng như rễ tre, dung mạo cực kỳ hung ác, đôi tay tráng kiện dài khoảng một trượng, có sức mạnh ngàn cân, có thể tay không đánh chết hổ báo! Giỏi sử dụng một thanh khai sơn đao nặng sáu mươi bảy cân, vì có sức địch vạn người nên bọn phỉ ở Hắc sơn tôn làm thủ lĩnh.

Tên sơn tặc thở dốc nói: “ Dạ … đúng vậy!”

“ Hỗn đản!?” Trương Ngưu Giác thốt lên giận dữ, lạnh lùng nói: “ Người đau đem tên phế vật này đi chặt đầu cho ta.”

“ Đại đầu lĩnh tha mạng.” Tên tặc binh vội la lên: “ Viên tướng đang tới dù chỉ có một người nhưng đại danh cực lớn là Đại mạc cô lang mà.”

“ Cái gì, Đại mạc cô lang Lữ Bố?” Trương Nưu Giác sắc mặt lạnh đi: “Quả nhiên là hắn sao?”

“ Đúng vậy, thưa đại đầu lĩnh chúng ta rút lui đi nếu không các an hem sẽ chết hết mất.”

“ Vớ vẩn!” Trương Ngưu Giác đột nhiên nổi giận lanh lùng nói: “ Ta có năm vạn người, ta không tin năm vạn đại quân lại không giết được một tên Đại mạc cô lang, người đâu mang cự mã giáo dài, cùng đông đảo anh em vây hắn lại… hừ hừ Đại mạc cô lang à? Lần này để ta cho hắn biến thành con chó chết, mau lên …”

...

" Hưu hưu ~~ "

Hai mũi tên xé không gian bắn tới, Lữ Bố khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh bạc, tay trái tùy tiện phất ra bắt gọn hai mũi tên đó, rồi đột nhiên ném ra, hai mũi tên bắn ngược lại còn nhanh hơn khi bắn đi, hai mũi tên bay đi mang theo tiếng rít chói tai.

Hai mũi tên phóng thẳng tới hai tên sơn tặc bắn lén, thoáng chốc đã xuyên qua cổ họng của chúng, hai tên không kịp kêu tiếng nào liền chết thảm, biến thành cái tử thi ngã xuống chân ngựa.

" Giết nha ~~ "

" Giết nha ~~ "

" Giết nha ~~ "

Mười mấy tên tặc khấu không sợ chết cầm thương sắp thành hàng lao về phía Lữ Bố, Lữ Bố hét lớn lao tới, hơn mười cây trường thương đan thành một mảng rừng tử vong nhằm Lữ Bố và ngựa của hắn đâm tới, Lữ Bố khóe miệng lại nở nụ cười khinh thường, ‘Chỉ bằng mấy tên binh tôm tướng cá này cũng đòi ngăn cản bước tiến của bản tướng quân sao?’

" Chết!"

Lư Bố lãnh đạm vung Phương thiên họa kích rít gió vù vù, xoay tròn trên không trung phát ra hàn quang chói mắt, tạo thành một vòng tròn sắc bén, sát cơ lạnh lẽo nhằm hướng mấy tên trường thương binh mạnh mẽ lao tới.

“ Đinh … đang … choang.”

Vòng tròn Phương thiên họa kích đụng độ với trận trường thương, thanh âm kim loại va vào nhau vang dội trời đất, mất tên trường thương binh đang hò hét chỉ thấy ánh kích mịt mờ, rồi cảm thấy trong nhẹ bỗng, sau chút nữa là hoảng sợ khi thấy bản thân bay cả lên.

Chính xác mà nói là phát hiện nửa thân ngừi của mình đứt đoạn mà bay lên, từ thắt lưng trở xuống vẫn nguyên tại chỗ, tặc binh còn có thể thấy rõ vòng tròn đó đã hất bay thân trên còn máu huyết và nội tạng của hắn đang từ “Hạ thân” rơi xuống đất từng đám.

" Cáp ~~ "

Vòng tròn to lớn Phương thiên họa kích vừa bay nhanh ra vừa rít gió ào ào, rồi nhanh chóng quay về tay Lữ Bố, Lữ Bố nhẹ nhàng xòe tay đón lấy, mười mấy tặc binh đã bị phân thây hai đoạn, chết thảm giữa đương trường, Lữ Bố ngửa mặt lên trời huýt sáo một tiếng, tiếng sáo như rồng ngâm hổ gầm vang dội cả trong ngoài thành, mấy vạn tặc binh đang tham chiến đều run rẩy sợ hãi.

" Cáp ~ "

Lữ Bố thúc mạnh vào bụng ngựa xông vào giữa trận địa của tặc binh nơi mà được đông đảo tặc binh bảo vệ kĩ nhất để tìm Trương Ngưu Giác.

Sức người có hạn, Lữ Bố biết rõ rằng dù hắn có kiêu dũng thế nào cũng không thể nào một mình giết hết năm vạn tặc binh, nhưng chỉ cần giết chết Trương Ngưu Giác kia thì bọn giặc cỏ nào không đánh cũng tan!

Ngựa Lữ Bố đi đến đâu quân của Hắc sơn tặc giạt ra đến đấy, không ai dám chống lại. Chỉ trong chốc lát, Lữ Bố đã xông vào đến trung quân của tặc binh, chỉ còn cách Trương Ngưu Giác không đến trăm bộ.

“ Các huynh đệ không phải sợ hãi.” Trương Ngưu Giác gào lên giận dữ: “ Hắn chỉ có một mình, chẳng lẽ hắn đủ sức giết sạch chúng ta? Xông lên, ai có thể lấy đầu của Lữ Bố, ta sẽ tôn hắn làm đại thủ lĩnh Hắc sơn …”

" Oa nha nha ~~ "

Rốt cục cũng có một tên sơn tặc liều mạng hò hét xông vào đánh Lữ Bố.

" Cút ~~ "

" Phốc ~ "

Lữ Bố quát lên một tiếng, Phương thiên họa kích nhẹ nhàng vung ra, mũi kích sắc bén đâm ra đâm thẳng vào bụng tên tặc khấu nọ vẫn còn dư lực nên hất bay tên tặc khấu đó ra xa, thân thể hắn quay cuồng bay trên không trung rồi va vào hơn chục tên tặc khấu khác làm chúng ngã dúi dụi, đám quân bảo vệ Trương Ngưu Giác phút chốc tán loạn cả lên.

“ Rào gỗ, mau đem rào gỗ ra …” Thấy Lữ Bố sẽ xông lại, Trương Ngưu Giác khẩn trương hô: “ Mau đặt hàng rào, ngăn hắn lại, thật đáng chết …”

Mấy trăm tặc binh vội cuống quít mang hàng rào tiến lên, cả trận địa thành một bãi hàng rào nhọn hoắt, chặn đường tiến của Lữ Bố, Trương Ngưu Giác, đôi mắt thoáng tia dữ tợn, Lữ Bố lần này xem người chết ra sao, sao người không thúc ngươi vượt qua đám hàng rào tới giết ta đi?

" Thích ~ "

Nụ cười trên khóe miệng Lữ Bố càng lộ rõ vẻ khinh thường, cành tay dài lại vung lên, cây Phương thiên họa kích lại giơ lên không trung chém một nhát vào hư không. Ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi kích sáng lên như khiến kẻ khác lạnh cả mình.

" Khai!"

Lữ Bố hét lớn một tiếng, cánh tay phải vung lên rồi mạnh mẽ chém xuống, Phương thiên họa kích lại rời tay, xoay tròn lao qua đám hàng rào, Phương thiên họa kích xoay tròn giống như một đạo cuồng phong, gào thét bay qua đám hàng rào hóa thành một tròn với hơn ngàn mũi đao sắc bén hung ác chém xuống.

Tặc binh trong trận kêu thảm liên tục, mười mấy tên tặc binh trong khoảnh khắc chính những mũi rào nhọn văng ra đâm chết, phơi xác trên thảo nguyên.

Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Chương #130