Chương 129: Sinh Mạng Như Cỏ Rác


Quách Đồ hít sâu một hơi, rồi trịnh trọng khuyên nhủ: “ Chúa công kế này quá tổn thương đến thiên đạo.”

Giả Hủ tai khẽ co giật, sắc mặt thoáng hiện vẻ âm trầm, nghiêm giọng nói: “ Muốn thành đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, cần gì phải giữ lòng nhân của đàn bà thế?”

Quách Đồ vội la lên: “ Nhưng đây là bốn vạn nhân mạng kia mà!”

“Thiên đạo vô thường, vạn vật đều như nhau, nhân mạng với cỏ cây có khác gì nhau đâu?”

" ..."

Quách Đồ im lặng.

Gia Hủ lại nói: “ Chúa công, kế giảm nhân khẩu này không những có thể thảo việc chi phí quân lương, mà còn có thể tạo sự hận thù của người Ô Hoàn với Công Tôn Độ, nếu như chúa công khéo lợi dụng có thể thông qua việc chinh phạt Công Tôn Độ có thể rèn được một đội quân trung thành tuyệt đối lại vừa kiêu dũng thiện chiến, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.”

( PS: Vì tình tiết của truyện nên để Công Tôn Độ làm thái thú Liêu Đông sớm một chút. Theo sách sử có ghi, năm Trung Bình thứ sáu Công Tôn Độ được đồng hương là Từ Vinh, một tướng yêu của Đổng Trác tiến cử nên được nhậm chức thái thú Liêu Đông. Trong truyện hiện là năm Trung Bình thứ ba, Công Tôn Độ đã là thái thú Liêu Đông.)

“ A.”

Mã Dược “ A” khẽ một tiếng, chưa phản ứng gì, cũng chẳng nói thêm lời nào.

“ Nếu như muốn giảm nhân khẩu, không thể không mượn tay Công Tôn Độ.” Giả Hủ đôi mắt thoáng tia quỷ quyệt, cười nhạt, như đã tính toán được tâm trạng của Mã Dược liền nói tiếp: “ Công Tôn Độ tên hật là Công Tôn Báo xuất thân là một viên quan nhỏ sau này được thái thú Công Tôn Vực cất nhắc, tiến cử vào triều là thượng thư lệnh, khi còn làm việc ở Lạc Dương, Hủ có gặp qua người này.”

Mã Dược đột nhiên quay lại, nghiêm trang hỏi: “ Người này tính tình ra sao?”

Giả Hủ cười khẽ đáp: “ Người này tính tình thô bạo, tàn nhẫn hiếu sát, có hai con trai, con thứ Công Tôn Cung là con vợ lẽ yếu ớt nhiều bệnh tật không được quan tâm, con cả Công Tôn Khang là con vợ cả vừa mới trưởng thành, được Công Tôn Độ rất yêu quý, nếu chúa công bí mật cho người sai tướng quân Chu Thương giết Công Tôn Khang ở Liễu thành, Công Tôn Độ chắn chắn sẽ tự dẫn đại quân đến báo thù, như thế đại sự tất thành công!”

“ Tốt, cứ làm như thế!” Mã Dược vỗ tay một cái cất cao giọng nói: “ Người đâu!”

Lộ huyền đại doanh của Công Tôn Toản.

Công Tôn Việt trán đầy mồ hôi xông vào lớn tiếng nói: “ Huynh trưởng, Mã Dược rút quân rồi!”

Công Tôn Toản ngạc nhiên nói: “ Cái gì, sao lại rút quân!?”

“ Không sai.” Công Tôn Việt thở dốc nói: “ Vừa mới có thám mã hồi báo, Bùi Nguyên Thiệu, Liêu Hóa, hai đạo quân ở Quân Đô, và Xương Bình đều rút lui, ngay cả trung quân của Mã Dược cũng rút khỏi Tự Dương, ba lộ đại quân đều vượt Dương Thủy về Trữ huyền, xem ra họ không tấn công Kế huyền nữa.”

“ Không thể thế được, Kế huyền còn có vô số tiền lương Mã Dược bản tính tham lam, sao lại chịu bỏ lỡ cơ hội như vậy?” Công Tôn Toản cau mày suy nghĩ chốc lát, nghiêm giọng nói: “ Mã Dược lần này hành động khác thường chẳng lẽ có mưu mô khác?”

“ A” Công Tôn Việt gãi gãi đầu nói: “ Ý Huynh trưởng là Mã Dược có mưu kế? Đầu tiên giả bộ lui quân, sau đó bí mật quay lại tập kích Kế huyền?”

“ Rất có thể.” Công Tôn Toản nói: “ Nhưng mà, Sĩ Khởi cũng sắp trở về. Mã Dược có âm mưu gì chờ Sĩ Khởi về đến nơi hỏi là biết ngay.”

“ Đại nhân Quan Tĩnh đã về.”

Công Tôn Toản vừa dứt lời, bên ngoài trướng một nhân ảnh chợt hiện ra, Quan Tĩnh vén cửa trướng đi vào, Công Tôn Toản vỗ tay cười to: “ Nói đến Sĩ Khởi, Sĩ Khởi tới liền ha ha ha …”

Quan Tĩnh cung kính vái chào Công Tôn Toản, cao giọng nói: “ Tĩnh tham kiến đại nhân.”

Công Tôn Toản tiến lên đỡ Quan Tĩnh dậy kéo lại ghế ngồi ân cần hỏi: “ Sĩ Khởi miễn lễ, lần này đi Tự Dương Mã Dược trả lời thế nào?”

Quan Tĩnh nín thở giọng nói lộ vẻ nghiêm trang, quay sang Công Tôn Toản nói: “ Đại nhân có lẽ chúng ta đều nhìn lầm Mã Dược tướng quân rồi.”

“ Hả?” Công Tôn Toản biến sắc hỏi: “ Sĩ Khởi sao lại nói vậy?”

Quan Tĩnh đáp: “ Người đời đều cho Mã Dược là kẻ đầy dã tâm, máu lạnh, hiếu sát, thực tế đều vì sinh tồn mà bất đắc dĩ làm vậy, nay đã là trọng thần triều đình, phụng chiếu trấn giữ biên cương, sẽ không giống như ngày trước. Nếu dùng suy nghĩ của mình đoán tâm tư người khác thì thường sai lầm mà sai một ly đi một dặm.”

Công Tôn Việt nghe vậy càng thấy khó hiểu nói: “Ai da, Sĩ Khởi đại nhân có chuyện gì cứ nói thẳng, cứ vòng vèo như vậy, mạt tướng đau đầu muốn chết quá.”

Quan Tĩnh hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “ Đại nhân, Mã Dược tướng quân đã cấp báo tám trăm dặm dâng sớ tấu xin đại nhân thay Lưu Ngu làm U châu mục!”

“ Chuyện này thật chứ?” Công Tôn Toản thất sắc hỏi: “ Vốn chỉ nghĩ là Mã Dược chỉ là dò xét mà nói vậy, không ngờ là là sự thật sao?”

Công Tôn Việt cũng không tin nói: “ Mã Dược lại có lòng tốt như vậy à?”

Công Tôn Toán nói: “ Sĩ Khởi, liệu việc này có gì gian trá không?”

Quan Tĩnh hỏi ngược lại: “ Với cục diện U châu hiện nay, Mã Dược có cần thực hiện mưu kế gì với đại nhân không? Nếu như Mã Dược muốn làm U châu mục ai có thể ngăn cản được hắn? U châu là vùng biên giới cách xa Trung nguyên, ngay cả Thiên tử muốn ngăn cản, cũng sợ không đủ sức?”

“ Cái này chắc phải có nguyên nhân khác?” Công Tôn Toản cau mày nói: “ Mọi người thường nói, người không vì bản thân thì trời tru đất diệt, Mã Dược vô duyên vô cớ đem U châu tặng cho Bản quan, nếu bản quan không biết trước nguyên nhân thì thật cũng không dám nhận.”

Quan Tĩnh thở dài nói: “ Không phải vô duyên vô cớ mà là Mã Dược không có ý ở U châu này.”

“ Mã Dược không muốn ở lại U châu?” CôngTôn Toản ngạc nhiên hỏi: “ Thế hắn muốn ở đâu?”

" Hà Sáo!"

"Hà Sáo ư?" CôngTôn Toản cau mày nói: “ Hà Sáo diện tích ngàn dặm, cây cối xanh tươi, dễ thủ khó công, địa thế hiểm yếu, lại gần Trung Nguyên, tuy nhiên ở đây là nơi nhiều dân tộc man di sinh sống, người Hán rất ít, dân cư thì đông đảo nhưng văn hóa lại lạc hậu, muốn tìm một nho sĩ cũng khó, chiếm cứ nơi ấy để làm gì?”

Quan Tĩnh nói: “ Hạ quan cho là Mã Dược bỏ U châu mà lấy Hà Sáo chính là hành động sáng suốt, nếu cố chiếm U châu, tất sĩ tộc các quận không ủng hộ, sớm muộn gì cũng mất, nhưng nếu lấy Hà Sáo thì có tác dụng hơn.

Khắp trong thiên hạ, chỉ ở đó mới có thể tạo dựng được một đội hổ lang chi sư, đủ để tạo một chỗ đứng tại Trung nguyên.

“ Đây là Mã Dược chính miệng nói sao?”

“ Chính miệng nói.”

Công Tôn Toản nói: “ Nói vậy là Mã Dược dâng biểu tiến cử bản quan làm U châu mục là thực lòng?”

Quan Tĩnh nói: “ Hạ quan cho là như vậy, Mã Dược thật sự có thành ý liên minh với chúa công!”

“ Ừ” CôngTôn Toản gật đầu nói: “ Thường có câu có đi có lại, Mã Dược đã như vậy thì bản quan cũng nên tỏ chút thành ý phải không?”

Quan Tĩnh nói: “ Nếu Đại nhân không ngại thì dâng tấu lên thiên tử, nói Lưu Ngu cấu kết với người Tiên Ti mưu hại Mã Dược, thanh minh cho việc Mã Dược giết Lưu Ngu là đúng người đúng tội là được.”

“ Cái gì?” Công Tôn Toản giật mình hỏi: “ Lưu Ngu chết thật rồi sao?”

Quan Tĩnh nói: “ Trước mắt thì chưa chết, nhưng hắn cũng chỉ sống không quá hai ngày, hai ngày nữa Mã Dược tổ chức tế sống, giết Lưu Ngu trước linh vị để an ủi vong hồn của Quản Hợi và ba trăm tướng sĩ.

Công Tôn Toản nói: “ Quản Hợi và ba trăm tướng sĩ đó có ơn với bản quan, việc lớn như vậy không thể vắng mặt, Sĩ Khởi theo bản quan đi Trữ huyền nhé.”

Quan Tĩnh nói: “ Đại nhân anh minh.”

Hai ngày sau ở Trữ huyền.

" Ô ô ô ~~ "

" Đông đông đông ~~ "

Trong tiếng tù và liên tục cùng tiếng trống ầm ầm khiếp người ta phải nghẹt thở, một đội quân trang phục chỉnh tề hiên ngang xuất hiện tại quân doanh, khi vào đến giáo trường thì nhanh chóng đướng thành đội ngũ. Một mảng giáp sắt đen ngòm lạnh lẽo, một loạt trường thương sắc bén chĩa thẳng lên bầu trời ảm đạm.

Trên đài điểm binh ở chính bắc giáo trường, tại một vị trí trang trọng đặt Công huân đỉnh, bốn phía khắc đen đặc tên các chiến sĩ bỏ mình, đỉnh công huân hương khói mịt mờ tỏa ra nghi ngút từ mỏ chim hạc khắc bốn phía đỉnh tạo không khí nghiêm trang trên đài điểm binh.

Trước đỉnh công huân trồng một cây cột gỗ lớn, Lưu Ngu đầu tóc tán loạn, gương mặt thảm đạm, bị trói chặt vào cột gỗ, đầu nghẹo một bên, ánh mắt đờ đẫn. Miệng Lưu Ngu sưng vếu vẫn còn một chút máu từ từ chảy xuống.

" Hí luật luật ~~ "

Một con ngựa phi như bay đến dưới đài điểm binh, kỵ sĩ kéo mạnh cương ngựa, con ngựa lập tức dựng người, đầu ngẩng cao phát rai một tiếng hí dài, hai vó to lớn như bơi trong không trung. Mã Dược uy phong lẫm liệt ngồi vững trên lưng ngựa, gió thổi từng đợt làm áo choàng đen của hắn bay phấp phới.

" Đông ~ "

Vó sắt của con ngựa cuối cùng cũng hạ xuống mặt đất phát ra một tiếng trầm buồn, như một tiếng chuông tang đập vào tai Lưu Ngu ở trên đài, Lưu Ngu yếu ớt ngẩng đầu lên, ánh mắt mê loạn của hắn xuyên qua mái tóc tán loạn chỉ thấy thân hình hùng hùng tráng, tấm lưng như dã thú của tên ma quỷ nọ.

Nét tuyệt vọng vô tận hiện trên nét mặt của Lưu Ngu.

" Khách khách khách ~~ "

Trong tiếng bước chân lạo xạo tren mặt tuyết, Mã Dược có Giả Hủ, Quách Đồ, Cao Thuận, Hứa Chử cùng chư tướng hộ vệ chầm chậm đi lên đài điểm binh. Sau đó Mã Dược một mình bước đến gần đỉnh huân công, hắn từ từ xòe bàn tay vuốt ve cái đỉnh, lướt qua một loạt hàng chữ, Mã Dược vung tay hét lớn: “ Kẻ giết huynh đệ ta, sẽ phải giết.”

Gió thổi ù ù trên đài điểm binh, ngọn huyết sắc đại kỳ tung bay phần phật, kích động bởi vẻ lạnh lùng, và tiếng thét giận dữ của Mã Dược, ba quân tướng sĩ ở trên đài trong khoảnh khắc sôi trào cừu hận, vội hét theo khản cả giọng: “ Giết.”

“ Kẻ giết tướng sĩ ta, sẽ phải giết.”

" Giết ~ "

" Giết ~ "

"Giết ~ "

" Tháp tháp tháp ~~ "

Bọn lính vừa hô theo vừa gõ trường thương rầm trời. Tiếng động phát ra như sét đánh, sát khí ở giáo trường mạnh mẽ khiến người khác phải nghẹt thở.

Mã Dược thản nhiên giơ tay phải lên cao, đôi mắt thoáng qua nét lạnh lùng, ba ngàn tướng sĩ đang đứng nghiêm dưới đài đột nhiên im bặt không một tiếng động hơn vạn đôi mắt vẫn còn đầy sát cơ phút chốc đều nhìn vào Mã Dược.

Gió bắc thét gào, chiến mã kêu khe khẽ, tuyết rơi không ngừng.

" Thương ~ "

Trong tiếng âm thanh kim loại ma sát, Mã Dược chậm rãi rút bội kiếm sau lưng ra, mây đen tan đi, ánh dương chiếu vào mũi kiếm lạnh băng phản chiếu ánh sang lên mặt Lưu Ngu, Lưu Ngu sắc mặt xám xịt, trán lấm tấm mồ hôi, đôi môi nứt nẻ mấp máy không nói ra lời.

Mã Dược bước mạnh lên một bước, một tay nắm lấy tóc Lưu Ngu kéo lên, hàn quang lóe lên thanh kiếm trong tay Mã Dược kề ngang trên cổ Lưu Ngu, Mã Dược nhẹ nhàng kéo thanh gươm.

“ Xoẹt”

Lưỡi kiếm sắc cắt đứt da thịt, cổ Lưu Ngu bị cắt một nhát thật sâu, máu tràn ra lênh láng, sức lực của Lưu Ngu cũng theo dòng máu chảy ra, ánh mắt Lưu Ngu cũng nhanh chóng trở nên mờ đục đi.

“ Keng”.

Mã Dược vứt thanh kiếm trong tay xuống đất, quỳ sụp xuống đất trước đỉnh công huân, hai tay giơ lên quá đỉnh đầu, hô lớn: “ Linh hồn Quản Hợi ở đâu? Oan hồn các tướng sĩ ở đâu? Nay chính tay Bản tướng đã đâm chết Lưu Ngu trước linh vị của các ngươi, nay các ngươi đã có thể yên nghỉ rồi.

“ Hãy yên nghỉ đi.”

Ba ngàn tướng sĩ dưới đài điểm binh đều quỳ cả xuống.

Liễu thành.

Một kị sĩ phi như bay, từ hướng tây bắc đầy tuyết đến, vó ngựa hất tuyết tung tóe phía sau, gió bắc gào thét như đuổi theo sau kỵ sĩ.

Kỵ sỹ trên lưng ngựa mình đầy bụi bặm dáng vẻ mệt mỏi, mặt xám như tro!

Con ngựa hắn cưỡi mồ hôi đầm đìa, miệng sùi bọt, mới chạy đến gần cửa thành đã mềm nhũn quỵ xuống, hất mạnh kỵ sĩ xuống đất, kỵ sĩ bị hất đi rơi xuống đất người nảy lên hai lần rồi cũng nằm bất động.

" Hí luật luật ~~ "

Con ngựa dãy dụa hí lên một tiếng cuối cùng rồi nằm hẳn xuống.

“ Hình như là thân binh của tướng quân.”

Một tên lính gác chỉ tay kinh ngạc hô lên.

Đội trưởng chịu trách nhiệm phòng thủ cửa bắc liền biến sắc vội nói: “ Mau hạ cầu treo, mở cửa thành ra, ngươi, ngươi nữa, cả mấy người các ngươi theo ta.”

Mấy tên lính gác liền ầm ầm chạy theo đội trưởng chỉ trong chốc lát, cầu treo cao vút từ từ hạ xuống, cử thành cũng ầm ầm mở ra, tên đội trưởng dẫn vài lính dưới quyền ra khỏi thành đỡ người kia từ nền tuyết lạnh lên, tên này đã ngất đi, nhìn kỹ quả thật là thân binh của phủ tướng quân.

Trong lúc tên đội trưởng đang hốt hoảng thì tên thân binh kia mở mắt thều thào nói: “ Mau, mau lên …”

Tên đội trưởng sắc mặt khẩn trương, ghé sát tai vào miệng tên thân binh, nói: “ Ngươi muốn nói gì?”

Tên thân binh hơi thở chỉ còn mong manh, thề thào tiếng được tiếng mất nói: “ Mau .. mau .. truyền lệnh .. Chu Thương tướng quân, giết .. Công .. Tôn .. Khang .. A.”

Nói được câu cuối cùng thì tên thân binh thở dài một tiếng, thần kinh căng thẳn cuói cùng cũng chùng xuống. Nói xong tiếng cuối cùng cũng là lúc hắn trút hơi thở cuối cùng, đôi mắt thất thần.

“ Người anh em, lên đường bình an nhé.” Tên đội trưởng đưa tay chậm rãi vuốt mắt cho tên thân binh, tên thân binh cũng đã khép đôi mắt đang trợn tròn lại, tên đội trưởng hít sau một hơi nghiêm nghị dứng dậy, thê lương nói: “ Đi, mang người anh em này đi báo với Chu Thương tướng quân.”

Lát sau tại đại doanh của Chu Thương.

“ Cái gì, giết Công Tôn Khang sao?” Nghe tên đội trưởng bẩm báo xong, Nghiêm Cương đột nhiên đứng dậy giọng khó tin nói: “ Đừng nói đến việc Công Tôn Khang có đại quân bảo vệ giết được hay không cũng là vấn đề lớn mà coi như có cơ hội giết được Công Tôn Khang bản quan còn không biết có nên giết hắn hay không nữa.”

Chu Thương không vừa ý trợn mắt nhìn Nghiêm Cương một cái kêu lên: “ Nói vậy là ý gì?”

Nghiêm Cương nói: “ CôngTôn Khang là con trưởng của thái thú Liêu Đông Công Tôn Độ. Nếu như hắn chết tại Liễu Thành thì sẽ bị Công Tôn Độ kéo đại quân đến báo thù, chúng ta quân ít, đại quân của Công Tôn Toản đại nhân và Mã Dược tướng quân thì ở xa ngàn dặm, không thể cứu viện kịp! Bản quan cho là nên cố thủ là thượng sách. Bây giờ đang mùa đông giá rét, quân của Công Tôn Khang đi xa, đóng ở ngoài thành khổ sở nhiều, chỉ mấy ngày làm tự khắc rút lui thôi.”

“ Ta không quản nhiều việc như thế!” Chu Thương đột nhiên đứng dậy cau mày nói: “ Nếu tướng quân có lệnh Công Tôn Khang kia phải chết, không chết cũng phải chết! Người đâu ..”

“ Có.”

Hai tên thân binh vội bước tới đứng nghiêm bên thềm.

Chu Thương mắt lộ vẻ độc ác, lớn tiến quát: “ Nổi kèn điểm binh chẩn bị xuất chiến.”

" Tuân mệnh!"

Thân binh vội dạ ran lĩnh mệnh đi. Chỉ trong chốc lát trong quân doanh vang lên tiếng kèn hiệu liên miên. Năm trăm tinh binh đi theo Chu Thương đóng ở Liễu thành bắt đầu rời doanh trại ào ào tập trung lại, mắt háo hức chờ được xuất binh.

Chu Thương quay sang Nghiêm Cương miễn cưỡng chắp tay nói: “ Đa tạ đại nhân.”

Cổng nam Liễu thành, đại doanh của Công Tôn Khang.

Nghe thấy tiếng tù hiệu trong thành nổi lên, Công Tôn Khang động dung, từ ghế da hổ đứng phắt dậy lạnh lùng nói: “ Chu Thương thất phu, Nghiêm Cương tiểu nhi rốt cục không nhịn được mà xuất chiến rồi phải không?”

“ Thiếu tướng quân xin cho mạt tướng xuất trận, mạt tướng nhất định sẽ chém Chu Thương với Nghiêm Cương trước trận tiền!” Đạp Đốn cũng nghiến răng tức giận nói: “ Chu Thương thất phu là tâm phúc của Mã đồ phu, mạt tướng thề chém hắn làm vạn mảnh mới hả được mối giận trong lòng.”

“ Bản tướng cho phép!” Công Tôn Khang hất áo choàng, cất cao giọng nói: “ Truyền lệnh, nổi trống điểm binh, chuẩn bị xuất chiến.”

Công Tôn Khang ra lệnh, cả đại doanh liền sôi sục, một đội quân giáp trụ đầy đủ từ cửa trại đi ra tiến đến cách thành ba dặm bầy trận. Phía Liễu thành cửa mở ra, Chu Thương dẫn năm trăm tinh binh cùng Nghiêm Cương dẫn hai ngàn tinh binh ồ ạt xông ra, bày trận trước mặt đại quân của Công Tôn Khang.

Ba hồi trống nổi lên trước trận tiền hai bên.

Đạp Đốn thúc ngựa, cầm thương xuất trận thách chiến, hắn cầm thương chỉ sang trận đối phương mắng: “ Chu Thương thất phu! Nghiêm Cương tiểu nhi! Đạp Đốn ở đây, còn không mau ra đây chịu chết…”

“ Chịu chết…”

“ Chịu chết…”

“ Chịu chết…”

Công Tôn Khang đứng trong trận, cho tám trăm dũng sĩ hô theo Đạp Đốn ba lần để hưởng ứng, khí thế ngút trời, Chu Thương đột nhiên giận dữ, múa đao xuất trận nhằm Đạp Đốn xông tới.

“ Thánh chỉ đến…”

Nghi thức tế sống vừa mới kết thúc, thi thể của Lưu Ngu vẫn chưa kịp mang đi, trên giáo trường đột nhiên vang lên tiếng hô, Mã Dược cùng ba quân tướng sĩ kinh ngạc nhìn xuống thì thấy một đội nghi trượng uy nghiêm đang tiến vào, một Kim ngô vệ uy phong lẫm liệt dìu Trung thường thị Tống Điển đi thẳng vào giáo trường.

Tống Điển tay cầm cờ hiệu khâm sai, nghênh ngang bước lên đài tiếp lấy thánh chỉ từ tay người hầu, quát to: “ Đại Hán Phục Ba trung lang tướng Hộ Ô Hoàn giáo úy Mã Dược tiếp chỉ …”

Mã Dược cúi mình quỳ trên đài duyệt binh. Cao giọng nói: “ Thần, Mã Dược tiếp chỉ …”

“ … Đại Hán hoàng đế chiếu viết … Mã Dược từ khi tới Mạc Bắc, giao chiến cùng người Tiên Ti lớn nhỏ hơn mười trận chưa hề thất bại, giết được vô số, mở rộng biên cương Mạc Bắc, uy trấn man hoang, võ công hiển hách, cả triều không ai sánh kịp, trẫm rất vui mừng, nay sắc phong cho Mã Dược là Phục Ba trung lang tướng, thăng tước Lộc Đình Hầu chức Hộ Ô Hoàn trung lang tướng, khâm thử …”

Mã Dược khấu bái ba lần tung hô vạn tuế.

Tống Điển cười dài, nói: “ Mã Dược, còn không mau tiếp chỉ?”

Mã Dược cung kính giơ hai tay lên cao nhận thánh chỉ từ tay Tống Điển, lúc này mới đứng thẳng dậy, đứng nghiêm phía sau hắn. Hứa Chử, Cao Thuận, Điển Vi chư tướng cùng Giả Hủ, Quách Đồ vội vàng vây quanh Mã Dược chúc mừng. Công Tôn Toản, Quan Tĩnh đến cúng tế vong linh Quản Hợi cùng ba trăm tướng sĩ cũng tiến lên phía trước chúc mừng.

Công Tôn Toản cũng từng vào triều làm lang quan ở Lạc Dương mấy năm nên Tống Điển nhìn một cái liền nhận ra, vội tiến lên nói với Công Tôn Toản: “ A, không ngờ Công Tôn đại nhân cũng ở Trữ Huyền thật là quá tốt, khỏi mất công chúng ta phải mất công đi một chuyến đến Hữu Bắc Bình, hì hì, Công Tôn đại nhân, chúng ta ở đây còn có một bức thánh chỉ để giao cho ngài, còn không lập tức quỳ xuống tiếp chỉ?”

“ A…” Công Tôn Toản không dám chậm trễ lập tức quỳ xuống tiếp chỉ.

Mã Dược thở dài một cái đành tự than thở là không may, vội quỳ xuống theo, trời đất bao la, lúc này hoàng đế là to nhất, ngay cả khi hắn vạn lần không muốn nhưng cũng không thể không quỳ.

Nhìn một đám văn quan võ tướng cùng với một đám đại quân như hổ lang dưới đài duyệt binh đang quỳ rạp xuống, Tống Điển không khỏi có chút hưng phấn, từ tay người hầu lấy ra thánh chỉ chậm rãi đọc: “ Đại Hán hoàng đế chiếu viết … Công Tôn Toản từ khi làm Thái thú Hữu Bắc Bình, cai trị hiệu quả được dân chúng ủng hộ, xuất quân giúp đỡ Mã Dược đánh bọn Tiên Ti có công, phong chức Vô Đình Hầu, thái ấp năm trăm hộ, khâm thử ..”

“ Thần … Tạ long ân, Thánh hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ~~ "

Công Tôn Toản tung hô vạn tuế ba lần tiến lên tiếp chỉ.

Tống Điển khẽ mỉm cười đang muốn nhân cơ hội đòi Mã Dược, Công Tôn Toản hối lộ thì đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa dựng một cái cọc gỗ, thấy trên cọc treo một tử thi, tử thi này yết hầu đã bị cắt đứt, máu tươi ròng ròng, nhìn thấy thảm trạng như vậy Tống Điển thất kinh nói: “ Á, Mã Dược tướng quân, người chết kia là ai? Ồ, dây không phải là Lưu Ngu, Lưu thứ sử sao?”

Tống Điển dĩ nhiên nhận ra người bị giết là Thứ sử U châu Lưu Ngu, hắn không khỏi lấy làm kinh hãi, sắc mặt trong khoảnh khắc trắng bệch ra, ấp úng nói: “ Mã .. Mã tướng quân … Kia là …”

Mã Dược nhíu mày, đưa mắt ra hiệu cho Giả Hủ, Giả Hủ hiểu ý tiến lên đỡ lấy Tống Điển thấp giọng nói: “ Tống công, xin cứ từ từ rồi nói chuyện.”

" Cáp ~ "

" Cáp ~ "

Chu Thương, Đạp Đốn cùng thúc ngựa xông tới. Hai con ngựa lao vào nhau.

" Hừ!"

Đạp Đốn hừ lạnh, ngân thương trong tay đâm ra như tia chớp nhằm vào cổ họng Chu Thương.

“ Hây!”

Chu Thương coi như không nhìn đến mũi thương của Đạp Đốn đang nhằm vào cổ họng mình, hét lớn một tiếng, thanh trảm mã đao to bản nặng nề không ngần ngại chém thẳng vào đầu của Đạp Đốn, sát khí ràn rụa tràn khắp không gian. Cho dù có bị thương của Đạp Đốn đâm xuyên cổ họng cũng cũng quyết chém Đạp Đốn làm hai mảnh.

Đạp Đốn dù sao cũng còn trẻ, kinh nghiệm chiến trường còn quá ít, đột nhiên bị Chu Thương sử dụng cách đánh dùng mạng đổi mạng làm khiếp vía vội thu thương đở trảm mã đao của Chu Thương, mắt Chu Thương đột nhiên lộ vẻ vô cùng đanh ác, tàn khốc, nhãi con muốn đấu với ông nội họ Chu của ngươi sao, ngươi vẫn còn non lắm, hãy lại nạp mạng cho ta nào.

Chỉ trong nháy mắt khi đao của Chu Thương chém xuống, trảm mã đao đột nhiên chuyển hướng như ma quỷ, làm cây thương của Đạp Đốn vừa miễn cưỡng thu về đón đỡ thành vô ích. Chu Thương vung ngược thanh trảm mã đao lại, thanh đao to bản nặng nề đập mạnh vào áo giáp trên người Đạp Đốn, chỉ nghe một âm thanh trầm đục vang lên, thân hình to lớn của Đạp Đốn trên lưng ngựa chấn động dữ dội, nhưng quả là kỳ tích khi Đạp Đốn vẫn chưa ngã xuống ngựa.

“ Ồ.”

Chu Thương kinh ngạc có chút bất ngờ, một đao vừa rồi không ngờ cũng không thể làm thằng nhóc này ngã ngựa sao? Đang kinh ngạc thì hai con ngựa đã phóng vọt qua nhau rồi, phi quá hơn mười bộ, Chu Thương mới vất vả dừng được chiến mã, vội quay đầu lại thì thấy Đạp Đốn đang giục ngựa chạy về bản trận.

“ Ha ha ha, nhóc con đừng có chạy, nộp mạng đi.”

Chu Thương ngửa mặt lên trời cười dài, giục ngựa đuổi theo Đạp Đốn, đang đứng nghiêm trong trận xem cuộc đấu Công Tôn Khang đột nhiên nổi giận, hai chân thúc vào bụng ngựa một cái, giục ngựa vung đao xông tới đánh Chu Thương, Công Tôn Khang hét to: “ Chu Thương thất phu! Đừng có làm càn có ta đến giết ngươi đây.”

“ Hả?”

Chu Thương ánh mắt lạnh lẽo, dang muốn giục ngựa đi nghênh chiến với Công Tôn Khang, trong đầu đột nhiên nghĩ tới quân lệnh của Mã Dược, đôi mắt thoáng tia gian trá, giả bộ khiếp đảm quay ngựa chạy về bản trận, Công Tôn Khang không biết là trúng kế liền thúc ngựa đuổi theo, vừa đuổi vừa hét lớn: “ Đồ hèn chạy đâu nếm thử một đao của ta đây.”

Mặt trời đã ngã về tây làm bóng của Công Tôn khang trải dài trên nền tuyết của thảo nguên, Chu Thương cắm đầu chạy thẳng, chỉ thấy bóng Công Tôn Khang giục ngựa vung đao càng ngày càng gần lại, cây đao nặng nề trong tay Công Tôn Khang đã vung lên cao chuẩn bị tư thế chém xuống.

Trong trận quân Liêu Đông, ba quân tướng sĩ hò reo hoan hô rung trời,ai nấy đều cho rằng Chu Thương chết là việc không nghi ngờ gì nữa, nhìn lại các tướng sĩ quân Liêu Tây, cả năm trăm tinh binh đi theo Chu Thương tất cả đều lộ ánh mắt khiếp sợ, chỉ có người dày dạn kinh nghiệm như Nghiêm Cương mới lộ ánh mắt tán thưởng, không ngớt gật đầu.

Chu Thương rình đúng lúc trường đao trong tay Công Tôn Khang đang từ trên cao chém xuống, cả người đột nhiên quay phắt lại, thanh trả mã đao đâm ra như tia chớp, Công Tôn Khang đang lúc thúc ngựa đuổi phía sau toàn bộ tinh thần đang tập trung cao độ vào Chu Thương, lúc này thấy Chu Thương đột nhiên quay lại phía sau một cách khó tin liền không khỏi sửng sốt.

Sự sửng sốt này, đã quyết định tính mạng của Công Tôn Khang!

Hàn quang lóe lên, cây trảm mã đao sắc bén đã đâm mạnh vào cổ họng Công Tôn Khang, thân hình to khỏe của Công Tôn Khang run lên, hai mắt chằm chằm nhìn một cách khó tin vào thanh trảm mã đao đang đâm vào cổ họng chính mình, máu huyết của hắn tràn ra theo thanh trảm mã đao tràn ra lai láng.

Tương Bình, thủ phủ Đông quận, trong phủ thái thú.

Công Tôn Độ đang đọc binh thư, chợt nghe tiếng bước chân vội vàng, một bóng người chợt xuất hiện là trưởng sử Điền Chiêu đang vội vã đi vào, sắc mặt nhợt nhạt vái chào Công Tôn Độ giọng gấp gáp nói: “ Đại nhận, đại sự hỏng rồi, thật không may!”

Công Tôn Độ nhướn mày hỏi: “ Chuyện gì mà hoảng hốt thế?”

Điền Chiêu nói: “ Công tử đánh Liễu thành thất bại, bị thuộc hạ của Mã Dược là Chu Thương chém chết trước trận, Đạp Đốn cùng tám trăm kỵ binh Ô hoàn lâm trận bỏ chạy, không rõ tung tích.”

" Cái gì! Ngươi nói cái gì?"

Công Tôn Độ đột nhiên đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn chằm chằm Điền Chiêu, đôi mắt tràn đầy sát cơ khiến người khác sợ hãi, gương mặt lúc xanh lúc trắng cực kỳ hung tợn.

Điền Chiêu thản nhiên không để ý đến nét mặt đầy thương tâm của Công Tôn Độ vẫn đều đặn nói: “ Khi công tử xuất chinh hạ quân từng khuyên can đại nhân, người không cùng tộc tất có lòng dạ khác, Đạp Đốn mặc dù thua trận rồi tới đầu quân nhưng dù sao cũng là bọn người Ô Hoàn man di sao có thể dễ dàng tin tưởng được. Nêu biết Liễu thành là bản doanh của người Ô Hoàn ở Liêu Tây làm sao Mã Dược chỉ cho năm trăm quân trấn giữ? Công Tôn Toản và Mã Dược ngầm liên kết vói nhau, Nghiêm Cương sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Ài đại nhân lại không nghe lời khuyên của ta nếu không công tử đâu đến nỗi mất mạng, lại thêm mấy ngàn tướng tướng sĩ chết theo, thật là khổ thay!

Điền Chiêu xem ra cũng là người trung nghĩa, đối với CôngTôn Độ lại càng tuyệt đối trung thành, chỉ tiếc là Công Tôn Độ không phải là người rộng lượng làm sao có thể để thuộc hạ nói thẳng như vậy?

“ Đủ rồi!” CôngTôn Độ đột nhiên giận dữ thốt lên, lạnh lùng nói: “ Người đâu!”

Hai tên thân binh hiên ngang đi vào đồng thanh: “ Có!”

Công Tôn Độ trong mắt hiện sát cơ. Đưa tay chỉ Điền Chiêu lạnh lùng nói: “ Đem cái đồ om sòm này đi chém cho ta!”

" Tuân mệnh!"

Hai tên thân binh hét lớn rồi hùng hổ lôi Điền Chiêu đi. Điền Chiêu biến sắc hét to giọng thê lương: “ Sự thật mấy lòng, sự thật mất lòng, nếu đại nhân không nghe hạ quan nói, Liêu Đông tất gặp họa diệt vong! Đại nhân, đại nhân nhất thiết không được khởi binh báo thù, không được khởi binh báo thù đâu.”

" Hô ~~ "

Chờ đến khi tiếng kêu thê lương của Điền Chiêu đi xa dần tới khi không còn nghe thấy nữa, CôngTôn Độ mới thở phào một tiếng, đôi mắt giừo đã trở nên lạnh lùng. Đột nhiên lại lớn tiếng quát: “ Tới đây!”

“ Có.”

Lại một tên thân binh đi vào.

Hít thật sâu một hơi, Công Tôn Độ đột nhiên quay người lại, nhìn về phía đông bắc hướng của Liễu thành, nói một câu: “ Truyền lệnh, truy nã Đạp Đốn khắp quận, nếu bắt được nhất định lột da rút xương hắn! Tất cả bọn man di Ô Hoàn ở Liêu Đông, xử tử hết không chừa kẻ nào! Quân đội ở các huyện lập tức tập hợp ở Tương Bình, rồi kéo cả đến Liễu thành, ta quyết giết sạch cả thành đó! ! !”

" Tuân mệnh!"

Tên thân binh hét lớn nhận lệnh đi ngay.

" Thương!"

Công Tôn Độ đột nhiên rút bội kiếm, xoany người chém mạnh một nhát, một âm thanh trầm đục vang lên, chiếc án trong sảnh bị chém làm hai mảnh trong khoảng khắc làm cho sách, bút trên bàn bay tứ tung, Công Tôn Độ gào lên thê lương: “ Khang nhi … ta … Công Tôn Độ lần này không báo được thù cho con ta thề không làm người!”

“ Mã đồ phu, Chu Thương, Nghiêm Cương, Công Tôn Toản … các ngươi nhớ cho kỹ nếu một ngày nào đó các ngươi lọt vào tay ta, bản quan sẽ lột da các ngươi, rút gân các ngươi, uống máu các ngươi, ăn thịt các ngươi, a … a … a”

Trữ huyền.

“ Ai da ..” Tống Điển dậm chân, quay sang Giả Hủ nói: “ Giả đại nhân, dù vậy, Mã Dược tướng quân cũng không nên giết chết Lưu Ngu chứ, Lưu Ngu dù sao cũng là người thuộc dòng dõi hoàng tộc,thân phận đâu phải chuyện chơi. Ngay cả khi phạm vào quốc pháp, kỷ cương hoặc có tư thông với địch phản quốc đi nữa thì cũng nên giải đến Lạc Dương giao cho thiên tử xét xử chứ, không nên xử tử ở Trữ huyền, đây là coi thường nghiêm trọng thánh uy của thiên tử, chính là tội lớn chu di cửu tộc đấy, ôi …”

Giả Hủ ho khan một tiếng rồi nói: “ Khục … việc … này … là để ngăn chặn việc quần chúng quá phẫn nộ … tướng quân nhà tôi cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ mà làm thế thôi, nếu không ba quân tướng sẽ lạnh lòng ai còn chịu nghe lệnh triều đình đại Hán nữa? Nếu các tướng sĩ lạnh lòng một khi bọn man di Tiên Ti thừa cơ đem quân xâm phạm báo thù trận vừa rồi thì ai sẽ là người chống địch? Tướng quân làm vậy … cũng chỉ vì lo lắng cho giang sơn xã tắc đại Hán mà thôi!”

Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Chương #129