Chương 116: Kha Bỉ Năng


"Đêm qua người nào tuần đêm?"

Thủ lĩnh bộ lạc Độc Cô Ưng bước ra khỏi hàng quý sát đất thấp giọng nói: “Thưa dại vương. Đêm qua là ta Độc Cô cùng thuộc hạ tuần đêm.”

Khôi Đầu lạnh lung hỏi: “Vì sao không phái kị binh đi do thám?”

Độc Cô Ưng đáp: “Mạt tướng đã cho hơn trăm kỵ binh đi do thám.”

“Nếu phái kỵ binh đi do thám, vì sao quân Hán đến gần mà không phát hiện ra?”

“Việc này …..”

“Rõ ràng là nói dối để chạy tội!” Khôi Đầu sắc mặt lạnh lung mắt lộ sát khí, trầm giọng nói: “Người đâu, đem kẻ này chém cho ta.”

Lập tức có hai tên đao phủ Tiên Ti như hổ báo xông tới tóm lấy Độc Cô Ưng trên mặt đất, Độc Cô Ưng khẩn trương vội nói: “Đại vương, mạt tướng chính xác là có phải kỵ binh thám báo, đại vương mạt tướng bị oan.”

Khôi Đầu không nhịn được phất phất tay, hai tên đao phủ liền lôi Độc Cô Ưng ra.

“Khiết Phấn huynh đệ, người cũng biết đêm qua đã phái kỵ binh do thám đi mà, ngươi hãy nói với đại vương đi, ta bị oan mà.”

Độc Cô Ưng vội vàng, dùng ánh mắt van xin nhìn người anh em kết nghĩa Thác Bạt Khiết Phấn, Thác Bạt Khiết Phấn lộ ánh mắt không đành lòng nhưng làm bộ như không thấy, yên lặng đưa mắt nhìn nơi khác.

“Đại vương, đại vương ơi.”

Độc Cô Ưng hét lên ai oán trong khi vẫn bị kéo đi xa dần. Chợt có tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng kêu mới được một nửa liền bị dừng lại đột ngột, rồi tất cả trở nên yên lặng.

Khôi Đầu thở dài một cái, uy nghiêm nói: “Truyền lệnh của bản vương, người của bộ lạc Độc Cô ở Thanh Thủy Xuyên từ nay do Khã Bỉ Năng quản lý.”

Kha Bỉ Năng nghe vậy mắt liền lộ vẻ mừng rỡ như điên bước ra khỏi hàng quỳ sát xuống đất, kêu lớn: “Đa tạ Đại vương …”

Khôi Đầu đột nhiên đứng dậy, bàn tay to lớn vung lên một cái lạnh lùng nói: “Sáng sớm mai, đem quân toàn lực tấn công vào hẻm núi A Lạp. Thề nếu phá được doanh trại quân Hán, sẽ chém đầu tất cả bọn người trong doanh trại.”

Hẻm núi A Lạp, quân doanh quân Hán.

Trường thành liên miên trái từ Đại Hãn sơn, phải từ Bạch sơn uốn lượn xuống, gặp nhau tại hẻm núi này, sơn khẩu trước vốn cũng có xây doanh trại nhưng vì lâu năm không tu sửa chỉ còn là tường xiêu vách đổ, nơi nơi hoang phế, từ khi Cao Thuận tới đã xây nối liền tường thành, biến nơi này thành một nơi hiểm yếu.

Đại quân Tiên Ti nếu muốn vượt qua trường thành, thì phải phá được quân doanh của quân Hán.

Đứng trên cửa quân doanh quân Hán. Cao Thuận ánh mắt lạnh lùng, hờ hững nhìn người Tiên Ti đang từ sườn núi xông lên như thủy triều, cánh tay phải giơ lên cao.

“Cung thủ, lên.”

"Soạt soạt soạt ~~ "

Trong tiếng bước chân hỗn độn, hơn một ngàn cung thủ từ trong quân doanh tiến ra chia làm hai hàng trước sau rồi dừng lại, tiếng áo giáp và binh khí va vào nhau lách cách, tất cả họ cung đều cầm sẵn ở tay, một mũi tên đã đặt ở dây cung. Một ngàn cặp mắt lạnh lùng nhìn về phía giữa cửa trại, Cao Thuận giơ tay phải lên cao.

"Dzê ~ "

"Dzê ~ "

Mấy ngàn chiến sĩ Tiên Ti mặc giáp da thú, tay cầm loan đao hò hét leo lên sườn núi, người Hán khôn ngoan đã đào rất nhiều con hào lớn bé sâu cạn khác nhau, phía dưới lại cắm đầy chông nhọn, làm cho chiến mã của người Tiên Ti di chuyển một bước cũng khó khăn, nên người Tiên Ti đành bỏ ngựa đi bộ tiến lên.

Mất đi chiến mã, chỉ di chuyển bằng hai chân, người Tiên Ti thấp hẳn đi, không thể làm gì được khi đứng trước tường lũy của quân Hán.

"Bắn tên ~~ "

Cao Thuận giơ cao tay thản nhiên phất một cái, một ngàn cung thủ quân Hán quay nhìn về phía người Tiên Ti, trường cung giơ cao, sát cơ lạnh lùng từ hai mắt lộ rõ ra ngoài.

"Toa ~ "

"Toa ~ "

"Toa ~ "

Một đám tên nhọn bắn vào không trung đan thành một mạng lưới tử vong, từ trên phủ xuống đầu người Tiên Ti, chỉ thoáng một cái tiếng kêu gào thảm thiết đã vang dậy đất trời. Do không có lá chắn và trọng giáp bảo vệ nên các chiến binh Tiên Ti ngã xuống hàng loạt.

Xa xa, sau trận của của người Tiên Ti, Khôi Đầu căm hận đấm một quyền vào cửa xe, nghiến răng trèo trẹo, đây là lần tấn công thứ chín rồi, nhưng kết quả vẫn không thể đột phá được doanh trại của quân Hán! Bọn người Hán đáng chết này trở nên ương ngạnh như vậy từ bao giờ? Chẳng những quá ương ngạnh mà còn xảo trá thâm hiểm, sử dụng đủ các loại quỷ kế liên miên, thật khó mà phòng bị được.

Thác Bạt Khiết Phấn khuyên nhủ: “Đại vương, doanh trại của quân Hán chắc chắn, quân ta thiếu hụt vũ khí công thành, có lẽ nên tạm thời lui binh?”

“Ngươi nói sao? Lui binh!” Khôi Đầu sắc mặt lạnh lẽo. Đôi mắt lộ sát cơ: “Thác Bạt Khiết Phấn, ngươi muốn bản vương hạ lệnh giết ngươi không?”

“A.”

Thác Bạt Khiết Phấn nghe vậy sợ hãi lặng lẽ lui ra.

Kha Bỉ Năng suy nghĩ một chút nói: “Đại vương, theo mạt tướng nghĩ chúng ta nên chuyển hướng tấn công Mã thành, từ Mã thành nhập quan đánh thẳng vào sau lưng Mã Dược. Giáp công hai mặt như vậy có thể công phá được doanh trại kia.”

Thác Bạt Khiết Phấn nghe thế hai mắt sáng ngời, thầm nghĩ đó là kế hay nhất hiện nay.

Khôi Đầu suy nghĩ một chút, cũng gật đầu nói: “Ừ kế này không tệ, bản vương cho ngươi năm ngàn kỵ binh trong vòng ba ngày phải tới phía sau quân Hán, sau đó trong ngoài giáp công, một trận phá tan doanh trại quân Hán.”

Kha Bỉ Năng hiên ngang nói: Mạt tướng tuân lệnh.”

Lạc Dương, trong ngự hoa viên.

Hán Linh đế Lưu Hoành đang dẫn hai nhóm phi tần đi dạo, Triệu Trung, Trương Nhượng dẫn theo hai nhóm thái giám đi theo hầu hạ. Đang chơi vui vẻ thì thấy Ích Dương công chúa Lưu Minh nổi giận đùng đùng xông vào.

Lưu Hoành chỉ thương yêu duy nhất cô em gái này, không khỏi cười ha ha nói: “Kẻ nào có mắt không tròng lại làm ngự muội giận thế? Nói đi, trẫm thay ngươi trút giận, tru di cửu tộc hắn.”

Lưu Minh tức giận đi tới trước mặt Lưu Hoành: “Hoàng huynh, tiểu muội đang vội vã muốn chết mà huynh còn tâm tư nói đùa à.”

Lưu Hoành nói: “Nói đi, chuyện gì thế?”

“Nghe nói huynh đã bãi quan của Mã Dược?”

Lưu Minh vừa dứt lời, thì sát phía sau Trương Nhượng và Triệu Trung đồng thời dỏng tai lên thầm nghĩ người đốt lửa đến rồi, bọn họ ở bên cạnh thêm chút gió là được. Đêm qua, Giả Hủ tặng vài tòa nhà, cùng một số thị thiếp xinh đẹp, coi như không quan tâm đến việc hai lão là thái giám, không còn là đàn ông bình thường nữa.

“A, cái này …” Lưu Hoành ậm ừ rồi nói: “Đây... đây là việc triều chính, ngự muội là đàn bà sao lại đi hỏi việc quốc sự thế?”

“Không được sao?” Lưu Minh sẵng giọng: “Muội sao lại thấy Mã Dược chết mà không cứu được.”

“À . à cái này . . .”

Lưu Hoành đau đầu gãi đầu gãi tai, Lưu Minh phải lòng Mã Dược thì Lưu Hoành cũng sớm biết. Đại Hán phong tục rất cởi mở, Lưu Minh được nuông chiều từ nhỏ trong lòng muốn cái gì cũng đều lộ rõ ra mặt. Ngay thủa ban đầu lúc Mã Dược bị chiêu an, Lưu Hoành cũng đã phát hiện, Lưu Minh có thái độ rất mập mờ với Mã Dược, Lưu Hoành truy hỏi vài lần Lưu Minh cũng khai là nàng rất coi trọng Mã Dược, mong muốn có hắn làm phò mã.

“Hoàng huynh, huynh bị Viên Phùng, Viên Ngỗi, Hoàng Uyển mấy lão già này lừa rồi.”

“Ngự muội không được nói nhảm. Viên Phùng, Viên Ngỗi đều là trọng thần của triều đình, sao có khả năng lừa gạt trẫm được.”

“Thật sự, chính Viên Phùng đã nói Mã Dược muốn tạo chiến tranh giữa người Tiên Ti và người Hán để làm ngư ông đắc lợi?”

“Chẳng nhẽ không đúng sao? Trẫm đều nhận được tin từ hai châu U, Tịnh do Hung Nô trung lang tướng cấp báo, nói rằng người Tiên Ti ở phương bắc đang rục rịch chuẩn bị có hành động, hình như có dấu hiệu kéo quân xuống phía nam. Những điều này đều do Mã Dược chọc tới họ mà gây họa, tất nhiên trách nhiệm đều do hắn gánh chịu.”

"Nhưng sự thật không phải như thế!"

Hẻm núi A Lập, doanh trại quân Hán.

Bùi Nguyên Thiệu ngẩng đầu sải bước vào đại doanh, nói: “Bá Tề, hữu Bắc Bình thái thú Công Tôn Toản cử người tới, nói có việc quân quan trọng muốn thông báo.”

“Hả, Công Tôn Toản sao?” Mã Dược nói: “Mau mời sứ giả vào.”

"Tuân lệnh."

Bùi Nguyên Thiệu nhận lệnh đi. Chỉ chốc lát dẫn một nho sĩ vào, người nọ vái dài cao giọng nói: “Thuộc hạ của Công Tôn hữu Bắc Bình thái thú, trưởng sử Quan Tĩnh, kính chào Mã Dược tướng quân.”

Mã Dược cười ha ha đưa tay phất một cái nói: “Tiên sinh miễn lễ.”

Quan Tĩnh vuốt râu, mở lời nói: “Tướng quân có biết đại họa trước mắt không?”

“Hả?” Mã Dược khẽ biến sắc, nghiêm túc nói: “Xin được nghe cao kiến.”

Lạc Dương, trong ngự hoa viên.

Lưu Hoành cau mày nói: “Ngự muội, việc này sao muội biết được? Trẫm lại không biết nhỉ?”

Lưu Minh nói: “Viên Phùng, Viên Ngỗi cùng thứ sử U châu Lưu Ngu, thứ sử Ký châu Hàn Phức, trong ngoài cấu kết thống nhất hành động, hoàng huynh tất nhiên không biết rõ được chân tướng sự việc, muội biết được sự việc từ thuộc hạ của Mã Dược, thấy việc bất bình nên mới vào cung kiến giá, báo cho hoàng huynh chân tướng, xin hoàng huynh minh xét.”

“Hừ.” Lưu Hoành hít sâu một hơi, nửa tin nửa ngờ nói: “Là công thần mở mang bờ cõi mà không phải kẻ khơi mào chiến tranh giữa Hán và Tiên Ti à, có thể trẫm trách lầm hắn.”

Lưu Minh nhìn sang Trương Nhượng, Triệu Trung, Trương Nhượng liền hiểu ý cung kính tiến lên nói: “Bệ hạ, hai con nhà họ Viên là Viên Thiệu, Viên Thuật từng thất bại dưới tay Mã Dược và thủ hạ, việc Viên Phùng, Viên Ngỗi ghi hận, dùng việc công báo thù riêng cũng có thể xảy ra ạ.”

Triệu Trung cũng không bỏ lỡ thời cơ nói: “Lão nô cũng nghe nói thứ sử U châu Lưu Ngu, Thứ sử Ký châu Hàn Phức, thái thú Bột Hải Viên Thiệu cùng đại thần trong triều Viên Phùng, Viên Ngỗi, Hoàng Uyển quan hệ thân thiết, thường trao đổi mật thư với nhau, việc họ tâu chưa chắc đã là sự thật.”

“Ài.” Lưu Hoành thở dài nói: “Trẫm thật xấu hổ vì bản thân, trẫm thật thất vọng vì bọn họ, Trương Nhượng, lập tức cho xe ngựa đến đón trưởng sử của Mã Dược, Giả Hủ vào gặp trẫm, trẫm muốn đích thân hỏi han mọi việc.”

"Lão nô tuân chỉ ~~ "

Hẻm núi A Lạp, doanh trại quân Hán

Bầu trời sụp tối, người Tiên Ti tấn công liên tục suốt một ngày, bỏ lại mấy ngàn thi thể sau khi rút lui, Quan Tĩnh đến đưa tin cho Công Tôn Toản cũng quan chiến một ngày khi chiến sự căng thẳng nhất rồi cũng rời đi.

Quản Hợi trầm giọng nói: “Bá Tề, ngay cả Công Tôn Toản cũng nhắc nhở ngài đề phòng Lưu Ngu, vậy chắc chắn lão già đó sẽ đâm sau lưng chúng ta rồi.”

Chu Thương hung dữ nói: “Chúa công, chờ đánh xong người Tiên Ti, chúng ta quay lại giết chết lão thất phu Lưu Ngu đi!”

Mã Dược mặt lạnh như băng. Việc trở mặt với Lưu Ngu cũng là việc sớm muộn thôi! Mã Dược muốn trong khoảng thời gian ngắn có thể khống chế được Hà Sáo, muốn vậy phải có sự giúp đỡ của lực lượng người Ô Hoàn mà Lưu Ngu chắc chắn sẽ không giao quyền chỉ huy người Ô Hoàn cho hắn, việc dùng vũ lực là không thể tránh khỏi.

Ở U châu, Lưu Ngu chiếm ưu thế tuyệt đối! Chẳng những hắn khống chế người Ô Hoàn ở Đại quận, Liêu Tây, Liêu Đông, Ngư Dương, Đẳng quận mà còn rất nhiều bộ lạc Ô Hoàn nhỏ cũng đi theo hắn. Điều quan trọng nhất là mười quận U Châu thi có bảy quận trung thành với Lưu Ngu, hơn nữa lúc cần thiết Lưu Ngu còn có thể liên kết với Hàn Phức ở Ký Châu, Viên Thiệu ở Bột Hải.

Công Tôn Toản mặc dù khống chế ba quận hữu Bắc Bình, Ngư Dương, Liêu Tây, nhưng thật ra quân đội của hắn chỉ có năm ngàn! Hai vạn đại quân để tiêu diệt Trương Cử, Trương Thuần là do các quận U Châu tạm thời điều đến chiến đấu, đều là nhận lệnh của Lưu Ngu đến để nghe Công Tôn Toản điều khiển mà thôi. Sau khi bình định xong phản loạn chúng lại trở về các quận.

Nói cách khác, Lưu Ngu ít nhất có thể điều động ba vạn kỵ binh và bốn vạn bộ binh tinh nhuệ, đối mặt với lực lượng khổng lồ như vậy dù là Mã Dược hay Công Tôn Toản cũng không đủ sức chống lại. Nhưng nếu hai nhà có thể liên kết cục diện lại khác hẳn.

“Xem ra, ta phải đi gặp Công Tôn Toản thôi.”

“Bá Tề, ngài định đi gặp Công Tôn Toản sao?” Bùi Nguyên Thiệu nghiêm giọng hỏi: “Có nên chờ Giả Hủ tiên sinh về bàn tiếp không? Nghe nói tên Công Tôn Toản này cũng không phải hiền lành gì, nhỡ ra …”

“Không sao, Công Tôn Toản dù không phải loại hiền lành nhưng bản tướng quân cũng là người tốt sao? Đến lúc đó để Quản Hợi cho hai trăm người đi cùng ta là được.”

Quản Hợi cường hăng hắc quay sang Bùi Nguyên Thiệu nói: “Có lão quản ta cùng đi với Bá Tề chẳng lẽ ngươi không yên tâm?”

“Nhưng mà hiện tại…” Mã Dược đổi giọng, mắt lộ sát cơ lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Chúng ta nên đi Mã thành.Truyền lệnh đại quân nhổ trại kéo đến Mã thành”.

Thượng Ngân thủ phủ quận hữu Bắc Bình.

Quan Tĩnh người đầy bụi bặm tiến vào phòng nghị sự, Công Tôn Toản vội đứng lên tiếp đón khẩn trương hỏi: “Sĩ Khởi (tự của Quan Tĩnh) thế nào rồi?”.

Quan Tĩnh thở hổn hển, nghiêm giọng nói: “Đại nhân, Mã Dược đã bố trí ổn thỏa chắc sẽ không xảy ra sơ sót gì đâu.”

Công Tôn Toản thở phào một cái, hỏi: “Chiến sự với người Tiên Ti thế nào rồi?”.

Quan Tĩnh mắt lộ vẻ khâm phục. Nói: “Đại nhân, binh sĩ của Mã Dược có thể nói là rất tinh nhuệ. Chỉ có hai ngàn bộ binh trấn thủ tại hẻm núi mà mấy vạn người Tiên Ti tấn công liên tục vài ngày mà không qua được, ngược lại bỏ lại vô số tử thi, thật khiến kẻ khác khiếp sợ.”

“Vậy sao?”

Công Tôn Toản mắt cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Trâu Đan không tin nói: “Sĩ Khởi huynh nói đùa à? Chỉ có hai ngàn bộ binh mà có thể ngăn chặn được mấy vạn thiết kỵ Tiên Ti à? Không tin, ta nhất định không tin”.

Quan Tĩnh nói: “Việc này vạn lần chính xác, chính mắt Quan Tĩnh ta đã nhìn thấy! Thuộc hạ của Mã Dược là Cao Thuận, chỉ huy quân rất chuẩn xác, dù núi đổ trước mặt cũng bình tĩnh không sợ hãi, tuy gặp nguy hiểm cũng không lo lắng, mấy vạn người Tiên Ti ngày nào cũng xông lên huyết chiến, nhưng đều thất bại! Hạ quan thấy người này có tài làm đại tướng, tất sau này sẽ nổi danh!”

“A.” Công Tôn Toản mắt lộ vẻ nghiêm trọng: “Có thể nói, Mã Dược này nguy hiểm, không hợp tác được à?”

Quan Tĩnh thấy Công Tôn Toản có ý kiêng kỵ, không khỏi nhíu mày, khuyên nhủ: “Đại nhân, Mã Dược tuy quân lính tinh nhuệ nhưng lại không quá bốn, năm ngàn, thực lực quá yếu. Chỉ ngại Lưu Ngu có hơn năm vạn quân, văn thì có Diêm Nhu võ thì có Tiên Vu Phụ , Lưu Bị lại có Công Tôn Độ, Tề Chu, Khiên Chiêu, Điền Trù làm vây cánh đó mới là mối họa tâm phúc của đại nhân.”

Công Tôn Toản tỉnh ngộ cả kinh, nói: “Nếu không phải Sĩ Khởi nhắc nhở suýt nữa ta làm hỏng đại sự rồi.”

Quan Tĩnh nói: “Đại nhân, Lưu Ngu thế lớn một mình ngài không thể chống nổi, nhưng trong triều có biến, thiên hạ chấn động, đại nhân chắc sẽ bị hại, nên liên kết với Mã Dược cùng chống lại Lưu Ngu.”

Công Tôn Toản nói: “Phải lắm. Cứ làm theo lời Sĩ Khởi vậy.”

Kế Huyền, trong phòng nghị sự phủ thứ sử.

"Báo ~~ Thượng Cốc cấp báo ~~ "

Một tên đưa tin mặt mày đầy bụi vội vã chạy vào quỳ rạp xuống, trong phòng nghị sự Diêm Nhu cùng Lưu Ngu đang bàn bạc vội đứng lên hỏi: “Chiến sự ở Thượng Cốc thế nào rồi?”.

Tiên Vu Phụ, Tiên Vu Ngân, Lưu Bị cũng vội vàng nhìn chăm chăm vào người đưa tin.

Người đưa tin thở dốc nói: “Đại quân Tiên Ti mãnh liệt tấn công vào hẻm núi mấy ngày, chết mất mấy ngàn quân, nhưng không có tác dụng gì.”

"Cái gì! ?"

Lưu Ngu nghe vậy mắt lộ vẻ khiếp sợ, trừ Diêm Nhu và Lưu Bị trong sảnh chư tướng đều biến sắc. Mặc dù Diêm Nhu đã nói rằng người Tiên Ti khó có thể thành công nhưng Lưu Ngu nghe tin vẫn không tránh khỏi thất kinh.

“Cái tên Mã Dược này!” Tiên Vu Phụ đập bàn nói: “Thật đúng là ghê gớm, chỉ bằng bốn năm ngàn người có thể chặn đứng ba vạn thiết kỵ người Tiên Ti, thật không thể tưởng tượng được.”

Lưu Bị nghe vậy ánh mắt vẫn lạnh lùng, thầm nghĩ ban đầu ở Dĩnh Xuyên thì thủ hạ dưới tay Mã Dược chỉ có tám trăm lưu khấu có thể đánh cho Tào Tháo và hắn cùng bảy ngàn quân tan tác, việc này nếu nói ra chắc chắn các ngươi sẽ sợ đến bán sống bán chết, nhưng mà Mã Dược thế mạnh như vậy khiến tâm tình Lưu Bị cảm thấy nặng nề, kẻ này chỉ huy quân chiến đấu lợi hại như vậy, một lúc nào đó dưới tay có hơn một vạn đại quân chẳng phải sẽ là thiên hạ vô địch sao?”

Chỉ có Diêm Nhu điềm đạm, lạnh nhạt nói: “Hiện tại người Tiên Ti đã không phải như khi Thiện Thạch Hòe còn sống không công phá được hẻm núi A Lạp cũng là trong dự tính. Kế tiếp, Khôi Đầu hẳn sẽ dùng biện pháp tấn công Mã thành, Tề Chu đại nhân ở đó chắc đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.”

Thái Thú Đại quận Tề Chu tiến lên một bước cung kính nói: “Xin thứ sử đại nhân yên tâm, hạ quan theo sự sắp xếp của Diêm Nhu tiên sinh tất cả đã chuẩn bị xong. Hai ngày trước, dân cư Mã thành đều đã chuyển đi, đêm ngày hôm nay nhóm quân cuối cùng sẽ rút đi, ngày mai Mã thành đã trở thành một tòa thành trống.”

“ Ừ” Đôi mắt Lưu ngu thoáng một tia sát cơ lạnh lẽo trầm giọng nói: “ Vậy chúng ta chỉ còn chống mắt mà đợi thôi.”

Lưu Ngu cười hắc hắc mắt lộ vẻ tàn nhẫn nói: “ Người Tiên Ti chiếm được Trữ Huyền hang ổ của Mã Dược lúc đó không biết mặt Mã Dược sẽ sao nhỉ?”

Tiên Vu Phụ cau mày nói: “Đại nhân, mạt tướng cho rằng làm như vậy thật không quang minh lỗi lạc.”

Lưu Ngu cau mày, mắng: “ Thật là lòng dạ đàn bà.”

Lạc Dương. Đức Dương điện.

Trương Nhượng ho khẽ một tiếng rồi tiến lên eo éo hô lớn: “Hoàng thượng có chỉ, tuyên trưởng sử của hộ Ô Hoàn giáo úy Giả Hủ vào điện”.

“Trưởng sử của hộ Ô Hoàn giáo úy Giả Hủ vào điện”.

“Trưởng sử của hộ Ô Hoàn giáo úy Giả Hủ vào điện”.

"Thần ~ tuân chỉ."

Giả Hủ lại chỉnh lại quần áo, điềm nhiên đi thẳng vào, đứng nghiêm dưới kim điện.

Từ ngoài cửa Bắc, Giả Hủ đứng lên chỉnh lại quần áo, từ ti lễ Thái Lâm nhằm hướng Đức Dương kim điện thẳng tiến. Khi Giả Hủ đến ngoài điện lập tức có mấy trăm cặp mắt từ hai ban văn võ đại thần chằm chằm nhìn vào người hắn. Giả Hủ thong dong điềm nhiên chậm rãi đi vào ba quỳ chín vái rồi cao giọng hô: “ Thần, Gỉa Hủ, Trưởng sử quan thuộc hạ của vụ Ô Hoàn giáo úy khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Trên kim điện, Hán linh đế Lưu Hoành phất tay lạnh nhạt nói: “Bình thân”.

“Đội ơn Bệ hạ”

Giả Hủ bái một cái cuối cùng rồi đứng thẳng ngoài điện.

Trung thường thị Trương Nhượng tiến lên một bước, eo éo hô: “Hoàng thượng có chỉ, tuyên Giả Hủ vào điện.”

Hán Linh đế Lưu Hoành hắng giọng một tiếng, hỏi: “ Thái sư Viên Phùng, thái phó Viên Ngỗi, tư đồ Hoàng Uyển cùng chín mươi bảy đại thần liên danh dâng tấu, nói rằng: “ Hộ Ô Hoàn giáo úy Mã Dược cố ý tạo chiến tranh giữa người Hán với người Tiên Ti mưu đồ bất chính khiến dân chúng điêu linh, sinh linh đồ thán, có việc này không?”

Cả triều đình phút chốc cùng đưa mắt nhìn vào Giả Hủ, không biết vị trưởng sử của Hộ Ô Hoàn giáo úy sẽ ứng đối như thế nào?” Gỉa Hủ thần sắc ung dung ôm quyền vái chào, cất cao giọng nói: “Thần vào Thượng Cốc từ tháng chín. Thấy việc có người nói dân chúng điêu linh, sinh linh đồ thán... Thật là sự lạ.”

Viên Phùng, Viên Ngỗi cùng các quan văn trong triều có chút biến sắc.

Giả Hủ nói tiếp: “ Bởi vì thứ sử U Châu quản lý không nổi , nên tự phục ba tướng quân phải đem quân đến chỉnh đốn biên phòng, củng cố quân đội cùng người Tiên Ti kịch chiến liên tiếp may mắn tướng sĩ anh dũng, dành được toàn thắng. Nay đuổi người Tiên Ti ra sa mạc, biên cương phía bắc Đại Hán mở rộng ra mấy trăm dặm, phía trong trường thành trăm họ an cư, phía ngoài trường thành người man di sợ hãi, khắp cả U Châu dân chúng phồn vinh, biên cương phía bắc Đại Hán đang ở một thời kỳ mới.”

Viên Phùng biến sắc, đứng lên chỉ vào Giả Hủ lạnh lùng nói: “Toàn lời dối trá biến đổi trắng đen, điên đảo thị phi như vậy, ai mà tin được chứ?”

Gỉa Hủ lạnh nhạt nói: “ Viên thái sư đã từng đến U Châu chưa?”

Viên Phùng cau mày nói: “Tất nhiên là chưa”

Không đợi Viên Phùng nói xong, Giả Hủ cướp lời: “ Nếu Viên Thái sư chưa từng đến U Châu sao biết lời hạ quan nói là biến đổi trắng đen, điên đảo thị phi, toàn lời dối trá?”

Viên Phùng lớn tiếng nói: “ Bản quan đã có thư của thứ sử U Châu là Lưu Ngu đại nhân, sao lại không biết?”

Giả Hủ đôi mắt thoáng một tia giảo hoạt, bất ngờ hỏi: “Nói vậy, lâu nay Viên đại nhân cùng Lưu Ngu thứ sử thường có thư từ qua lại?”

“Đấy là lẽ đương nhiên”, Viên Phùng vừa dứt lời thì chợt tỉnh ngộ, vội vàng giải thích nói: “ Bản quan thân là Thái sư đương triều, là người có trách nhiệm dạy dỗ thái tử, đương nhiên phải quan tâm đến quốc sự, việc cùng Lưu thứ sử thư từ qua lại hỏi thăm tình hình biên cương cũng là lẽ đương nhiên”

“ Cũng là lẽ đương nhiên”

Gỉa Hủ cười nhạt cũng không cãi lại.

Ngồi trên kim điện Lưu Hoành chau mày một cái, Đại Hán từ khi cao tổ lập nước tới nay tối kỵ quan lại trong triều cùng quan lại ngoài biên ải quá thân thiết, trong ngoài liên kết dễ gây tai họa, việc Viên Phùng tự nói cung Lưu ngu thường qua lại thư từ khiến cho Lưu Hoành không hài lòng. Viên Phùng thấy mặt thiên tử khó chịu, trong lòng không khỏi phát hoảng.

Phía Bắc Đại hãn sơn, một đội khinh kỵ Ô Hoàn đang phóng như cuồng phong dọc theo sườn núi mấy ngàn vó sắt lạnh như băng nện xuống nền đất hoang vu của Đại Mạc khiến bụi bốc lên mù mịt, đi đầu đội hình kỵ binh cuồng bạo đó Kha Bỉ Năng giục ngựa phi nhanh, gió núi ù ù thổi qua tai, càng làm cháy thêm hào khí trong ngực hắn.

“ Ngột Lực Đột”

“Có”

Kha Bỉ Năng quát to một tiếng, Ngột Lực Đột vội ứng thanh giục ngựa tiến tới, phía sau vai trái lộ ra bảy mũi tên sắc bén, đuôi tên đón gió rung nhè nhẹ.

Kha Bỉ Năng dùng roi ngựa chỉ dãy Đại Hãn sơn hùng vĩ cười to nói: “ Ngươi còn nhớ trước đây không lâu lúc thua trận ở Trữ Huyền ta từng nói với các ngươi gì không?”

Ngột Lực Đột bất ngờ nói: “ Thủ lĩnh, thủ lĩnh từng nói người Hán có câu nói gặp đại nạn không chết sau này tất có đại phúc.”

“ Ha ha ha “ Kha Bỉ Năng ngửa mặt lên trời phát ra một tràng cười dài, chỉ đoàn kỵ binh đang phóng lên mãnh liệt như thủy triều cất cao giọng nói: “ Bọn người Hán này mặc dù đánh nhau không giỏi nhưng học vấn thì không ai bằng, người Hán nói có nhiều điều đúng đắn khi nào chúng ta trở thành bộ lạc hùng mạnh, nhất định phải cố gắng học tập văn hóa của người Hán.”

Ngột Lực Đột không hiểu được hỏi: “ Thủ lĩnh nếu chúng ta dùng loan đao có thể chinh phục được người Hán, vậy tại sao còn phải học tập văn hóa của người Hán? Chẳng nhẽ văn hóa của người Hán còn lợi hại hơn loan đao trong tay dũng sĩ người Tiên Ti chúng ta?”

Kha Bỉ Năng lạnh lùng liếc một cái, trầm giọng nói: “ Ngột Lực Đột, biết tại sao Đại vương có ba vạn thiết kỵ mà tấn công mấy ngày cũng không thể phá được hẻm núi A Lạp không?”

Ngột Lực Đột lắc đầu nói: " Không biết."

Kha Bỉ Năng trầm giọng nói: “ Đừng coi thường văn hóa, người Hán không kiêu dũng thiện chiến như dũng sĩ Tiên Ti nhưng bọn họ có một nền văn hóa vĩ đại, đã hoàn thiện được về binh pháp. Các tướng lĩnh quân Hán hầu hết đều tinh thông binh pháp, hiểu được các chiến thuật mà người Tiên Ti sử dụng, ngươi còn nhớ người Hán trước kia bị chúng ta bắt làm tù binh không?”

Ngột Lực Đột nghiêm trang nói: “ Thủ lĩnh nói đến người Hán tên gọi Diêm Nhu phải không?”

“ Không sai” Kha Bỉ Năng nghiêm nghị trả lời, “ Các ngươi nhất định sẽ thấy rất kỳ quái, người Hán này ban đầu bị bắt làm tù binh nhưng ta chẳng những không giết hắn mà còn tặng rất nhiều trâu, dê để hắn đưa về Trung nguyên.”

Ngột Lực Đột nói: “Tiểu nhân thực sự không hiểu.”

Kha Bỉ Năng ánh mắt trở nên xa xăm, lạnh nhạt nói: “ Bởi vì người Hán tên gọi Diêm Nhu này đã làm ta hiểu được rất nhiều điều mà trước đó ta không hiểu. Càng quan trọng hơn làm cho ta biết văn hóa của người Hán rất xâu xa huyền diệu. Người Tiên Ti chúng ta có thể sinh hùng thảo nguyên không phải bởi vì dũng sĩ Tiên Ti chúng ta có nhiều người kiêu dũng, thiện chiến mà căn bản là người Hán khinh thường và cho chúng ta tranh đoạt đại mạc hoang vu này, nếu như người Hán muốn tranh đoạt thảo nguyên với chúng ta thì người Tiên Ti chúng ta thế nào cũng không tranh nổi.”

Ngột Lực Đột cau mày: “ Thủ lĩnh nói vậy có phải đề cao người Hán qúa không.”

“ Không. Một chút cũng không.” Kha Bỉ Năng trầm giọng nói, “ Đế quốc Hung Nô chẳng phải rất mạnh sao? Nhưng cuối cùng thì thế nào, chẳng phải bị đế quốc Đại Hán hết lần này đến lần khác đánh bại mà tan rã sao! Ngột Lực Đột, bản thủ lĩnh hỏi ngươi như lúc trước Thiện Thạch Hòe đại vương còn tại vị Đại Tiên Ti chúng ta so với Đại Hung Nô năm đó như thế nào?”

Ngột Lực Đột thành thật đáp: “ Không thể bằng Đại Hung Nô được.”

Kha Bỉ Năng vung mạnh cây mã xoa trong tay, trầm giọng nói: “ Chính thế. Ngươi biết không cái thực sự đánh bại người Hung Nô không phải là người Ô Hoàn, người Tiên Ti cũng không phải người Hán mà là văn hóa của người Hán!”

“ Tiểu nhân hiểu rồi!”

Ngột Lực Đột cái hiểu cái không gật đầu.

“Có thật ngươi hiểu rõ không?”

“Hiểu rõ cả ạ!”

“Tốt lắm!” Kha Bỉ Năng mắt hổ thoáng hiện tia tàn khốc nói: “ Chúng ta hiện trở về bộ lạc Độc Cô ở Thanh Thủy Xuyên trước, sau đó trở về Kim Liên Xuyên thu đám người thất lạc trong thảo nguyên của bộ lạc Khứ Cân, sắp tới thảo nguyên sẽ đại loạn. Chúng ta phải làm thế nào để trước khi đại loạn có được sức mạnh lớn nhất.”

“A? Về Thanh Thủy Xuyên?” Ngột Lực Đột giật mình: “ Không tấn công phía sau quân Hán à?”

“ Tấn công phía sau quân Hán?” Kha Bỉ Năng cười lạnh nói: “ Ngươi cho rằng Mã thành công hạ dễ dàng như vậy à? Đó là một tòa thành kiên cố khó mà hạ nổi, hơn nữa người Hán quỷ kế đa đoan còn giảo hoạt hơn hồ ly trên thảo nguyên? Ai biết họ có đặt mai phục ở Mã thành hay không?”

“ Nhưng mà thưa thủ lĩnh, ngài chống lệnh của Đại vương sẽ bị chém đầu đấy.”

“ Chém đầu à? Hừ hừ” Kha Bỉ Năng lạnh lùng cười trầm giọng nói: “ Ngươi cho rằng lần này Khôi Đầu còn sống mà trở lại Vương đình à?”

Đầu óc đơn giản của Ngột Lực Đột bắt đầu thấy không theo kịp suy nghĩ của Kha Bỉ Năng, hắn ấp úng hỏi: “Thủ ... thủ lĩnh ... ngài”

Kha Bỉ Năng lãnh đạm nói: “ Lần này Khôi Đầu xuất binh hoàn toàn là sai lầm, còn giữ được mạng sống là may, nhưng vương vị chắc là mất, dám tùy tiện hưng binh quả thực là tự chuốc lấy diệt vong. Lần này tướng lĩnh quân Hán giao chiến cùng đại quân Tiên Ti chúng ta còn giảo hoạt hơn hồ ly, hung tàn hơn sói đói. Khôi Đầu xong rồi. Đại đế quốc của Hoàng Kim bộ lạc cũng xong rồi! Thảo nguyên sẽ rất nhanh chóng trở nên đại loạn”

“ A... cái này...”

Kha Bỉ Năng hít sâu một hơi lạnh, quay ngựa đi lên ngọn núi nhỏ phía bên phải. Hai tay kéo mạnh cương ngựa, con ngựa hắn cưỡi lập tức dựng đứng lên ngẩng đầu phát một tiếng hí lớn, phút chốc tập trung được sự chú ý của năm nghìn dũng sĩ Tiên Ti, mọi ánh mắt đều tập trung vào Kha Bỉ Năng.

“ Hỡi các dũng sĩ bộ lạc Độc Cô, Khôi Đầu bắt chúng ta tấn công một thành trì kiên cố có đông quân Hán chiếm giữ đây là bắt chúng ta đi chịu chết, muốn bắt năm nghìn dũng sĩ của bộ lạc Độc Cô chôn xuống đất! Ta, Kha Bỉ Năng là tân thủ lĩnh của bộ lạc Độc Cô nhất định không để chuyện đó xảy ra.”

Năm nghìn dũng sĩ bộ lạc Độc Cô mắt lộ vẻ bàng hoàng. Các dân tộc du mục trên thảo nguyên đều theo chế độ xã hội nô lệ nguyên thủy trừ tầng lớp quý tộc ở tầng cao nhất, tất cả dân chúng đều là nô lệ của quý tộc, bọn họ bình thường thì sống trên thảo nguyên, có chiến tranh thì lên ngựa thành quân đội tính mạng bọn họ đều cống hiến cho địa chủ mà không hề có tự do cá nhân.

Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Chương #116