Chương 114: Cướp Trại


Lạc Dương, phủ Đại tướng quân.

“Còn đây là da bạch hổ, cực kỳ quý hiếm, rất có mới có được. Mã tướng quân nghe nói chân lão thái gia của Đại tướng quân có tật không chịu được giá lạnh mùa đông nên cử ba trăm thiết kỵ đi xa ngàn dặm đến Mạc Bắc xa xôi cướp lấy đem vào biếu Đại tướng quân chống rét.”

Giả Hủ nói xong mở tấm da hổ còn nguyên vẹn tringj trọng đưa cho Hứa Du.

Hứa Du đưa tay nhận lấy, nhìn qua sâu trong mắt có tia tham lam, bình than nói: “Mã Phục Ba tướng quân có hậu lễ như thế chắc là có điều gì cầu xin Đại tướng quân? Thật không may, Hà lão thái gia đột nhiên mắc bệnh nhẹ, thân thể không khỏe, Đại tướng quân là con chí hiếu nên để cho Lão thái gia trở về quê rồi.”

“Tiên sinh sao lại nói vậy” Giả hủ mặt không đổi sắc nói: “Nếu không phải Đại tướng quân chỉ lối đưa đường, làm sao tướng quân nhà ta có ngày hôm nay được, đây chỉ là lễ mọn để thể hiện lòng biết ơn.”

Hứa Du vuốt bộ râu dê lạnh nhạt nói: “Buổi chầu hôm nay, thái sư Viên Phùng, thái phó Viên Ngỗi và tư đồ Hoàng Uyển cùng chín mươi bảy viên quan liên danh dâng sớ muốn bãi chức của Mã Phục Ba tướng quân, tiên sinh lần này tới chẳng phải vì việc này sao?”

Giả Hủ trong lòng lo ngại nghĩ người này tướng mạo tầm thường nhưng nói năng sắc bén, đầu óc linh mẫn, quả là nhân tài! Nghĩ tới đây, Giả Hủ thoáng thay đổi cách nghĩ. Cũng thản nhiên phản kích nói: “Hứa Du tiên sinh cho rằng tình thế của Đại tướng quân hiện nay thế nào, có còn tả hữu trong triều hay không? Tướng quân nhà tôi nếu muốn tự bảo vệ sao không sớm đi cầu xin Trương Nhượng, Triệu Trung mà chỉ tới nhờ Đại tướng quân?”

“Cái này.!”

Hứa Du bị một lời của Giả Hủ đánh trúng yếu điểm, nhất thời cứng họng.

Trên thực tế, Viên Phùng, Viên Ngỗi, Hoàng Uyển cùng chín mươi bảy viên quan liên danh dâng sớ muốn bãi chức quan của Mã Dược đã khiến cả triều đình trấn động, ngay cả Yêm đảng cũng đang im lặng theo dõi biến động không muốn nhúng tay vào, Hà Tiến lại càng cẩn thận không muốn tham gia vào việc đó! Nên nghe Mã Dược sai Giả Hủ đến phủ, Hà Tiến không ra mà để Hứa Du ra tiếp.

Thấy Hứa Du bị lời nói của mình chấn áp, Giả Hủ thừa thế nói tiếp: “Tướng quân nhà tôi xuất thân Khăn Vàng, từng là giặc cỏ ở Nam Dương, Dĩnh Xuyên cướp bóc bốn phương, cướp giết của các quý tộc, nhà giàu, nên đã sớm bị họ oán hận, suốt đời này đã không còn hi vọng trở về Trung nguyên nữa.”

Hứa Du nghe vậy động tâm. Giả Hủ nói cũng không sai, các hành động của Mã Dược ở Trung Nguyên mặc dù võ công hiển hách, nhưng cũng làm cho nhân sĩ trong thiên hạ lạnh long! Coi như Mã Dược không được lòng họ, cho dù có đội hổ lang chi sư thì muốn vào làm chủ Trung nguyên cũng là vô vàn khó khăn.

Giả Hủ thấy Hứa Du có chút động tâm liền nói tiếp: “Tướng quân nhà tôi cũng ở đại mạc mà thu lợi của người Ô Hoàn, nếu không cần thiết thì cả đời này cũng không muốn bước chân vào Trung nguyên nữa, cũng không quan tâm đến cục diện Trung nguyên nữa, cùng lắm thì tướng quân nhà tôi đem người đi lên hướng bắc. Đại Mạc rộng lớn nơi nào chả dung thân được? Nhưng mà ….”

Hứa Du lông mày nhướn lên hỏi: “Nhưng mà thế nào ?”

Giả Hủ cười nhạt nói: “Nhưng mà, Đổng Trác ở Tây Lương là kẻ lang sói, lại có các sĩ tộc Trung nguyên chống lưng, ngay khi một ngày nào đó diệt trừ được Yêm đảng, triều chính khởi sắc hơn, vẫn tiềm ẩn nguy cơ đe dọa tính mạng Đại tướng quân.

"À. "

Hứu Du nghe vậy lo lắng, nếu Mã Dược thật sụ bị triều đình bãi chức, lúc đó trốn vào Đại mạc cũng có nghĩa là phướng án ban đầu của Hứa Du định để Hà Tiến mượn quân diệt trừ Yêm đảng bị phá sản toàn toàn! Theo kế hoạch ban đầu thì dự định để Đổng Trác, Mã Dược chia quân để có thể kìm chế lẫn nhau, một khi Mã Dược trốn ra Đại mạc, không ai kìm chế tất sẽ tìm cách thay thế Hà Tiến, chứ không cam lòng làm thuộc hạ mãi.

Hơn nữa Giả Hủ còn nói rằng cường hào các nơi do xuất thân và cách xử sự của Mã Dược không được lòng sĩ tộc trong thiên hạ, nên khó có thể đặt chân vào Trung nguyên, nếu như không có sự kìm chế của Đổng Trác cũng không thể nào thay thế được vị trí của Hà Tiến.

“Văn Hòa huynh có điều không biết, hiện nay cục diện Lạc Dương vô cùng phức tạp.” Hứa Du sức mặt chuyển sang ôn hòa, thành khẩn nói: “Đại tướng quân có muốn giúp, nhưng cũng khống đủ sức vãn hồi rồi.”

Hẻm núi A Lạp, doanh trại quân Hán.

Mã Dược người mặc trọng giáp giục ngựa đi phía trước đội hình, âm thanh của vó sắt sắc lạnh làm phá vỡ sự yên tĩnh của ban đêm, các tướng sĩanhs mắt dõi theo Mã Dược, ảnh lửa đỏ bừng chiếu rọi xuống bộ giáp Mã Dược đang mặc làm phản xạ ánh sáng đỏ hồng, như hắn có lửa địa ngục bừng cháy trên người.

"Hô lỗ lỗ ~ "

Con tuấn mã mà Mã Dược cưỡi gõ móng xuống đất, cuối cùng cũng dừng lại ở đầu hàng bên trái.

"Khanh ~~ "

Tiếng kim loại ma sát phát ra, Mã Dược rút Mã đao sắc bén giơ cao khỏi đầu chĩa thẳng lên trời, hơn ngàn tướng sĩ ánh mắt nhìn chăm chăm vào Mã Dược, giống như hơn ngàn con sói đói, ánh mắt tràn ngập thú tính tập trung vào thủ lĩnh của bọn họ, con sói đầu đàn mạnh mẽ, giảo hoạt nhất, cũng hung tàn nhất.

Đêm tối như mực, mây đen che phủ bầu trời, cả vầng trăng cũng biến đi mất, tiếng gió thổi ù ù che lấp hết nhưng tiếng động nhỏ, trên thảo nguyên im lìm, đưa tay không nhìn thấy ngón. Trong bóng đêm vô tận, một đội kỵ binh phiêu hốt như đám quỷ đến từ địa ngục đang yên lặng không một tiếng động đi trên thảo nguyên.

Cách đó không xa trên thảo nguyên là vài đống lửa mơ hồ có thể thấy được đó là doanh trại của người Tiên Ti.

Người Tiên Ti là điển hình cho các dân tộc du mục sống trên thảo nguyên, lúc tác chiến thì tụ tập bên cạnh Đại vương có thể đạt tới mấy vạn người, nhưng đến lúc nghỉ ngơi lại tự tản ra thành từng bộ lạc, tùy ý cho ngựa ăn uống, còn người thì đốt phân trâu thành những đống lửa ngoài trời và tụ tập quanh những đống lửa đó trong doanh trại, chỉ có một ít quý tộc mới có lều da trâu để che mưa gió.

Cho nên doanh trại của người Tiên Ti cực kỳ phân tán, hơn nữa cũng không phải quân doanh nghiêm chỉnh.

Cách đát đát ~~ "

Trong tiếng gió gào thét. Có tiếng vó ngựa từ xa đi tới, dựa vào ánh lửa có thể thấy một con ngựa phi như gió, đang từ xa phi đến.

Là một kỵ binh thám báo của người Tiên Ti.

"Toa ~ "

Một tiếng xé gió lạnh băng, một mũi tên bắn tới cắm chính xác vào cổ họng tên thám báo Tiên Ti, tên thám báo Tiên Ti hoảng sợ trợn mắt cố há miệng định kêu, nhưng rồi hắn đã vĩnh viễn không kêu được tiếng nào nữa.

"Phó tháp ~ "

Thân thể vô hồn của hắn rơi xuống đất. Trong bóng đêm chỉ còn tiếng con chiến mã vô chủ chạy như điên.

“Hắc hắc, đây là tên thứ chín rồi.”

Quản Hợi lạnh lùng cười một tiếng, vừa đeo lại Thiết thai cung.

Mã Dược chậm rãi quay ngựa lại, ánh mắt sắc bén nhìn Hứa Chử, Hứa Chử đội một cái mũ đầu sói, ánh mắt ngây ngô của Hứa Chử xuyên qua mũ đầu sói nhìn lại ánh mắt lạnh như băng của Mã Dược, hoàn toàn bình lặng không chút sợ hãi. Mã Dược quay đầu lại rồi hít sâu một hơi khí lạnh, chậm rãi đưa đưa thanh đao lên chỉ về hướng lều trại san sát của người Tiên Ti, tiếng hét như sấm nổ theo gió truyền đến bên tai tất cả các tướng sĩ.

“Các huynh đệ nhìn thấy cái lều da trâu cao nhất kia không?”

"Nhìn thấy!"

Hơn ngàn tướng sĩ ầm ầm đáp lại.

“Đó chính là trướng của đại vương Tiên Ti Khôi Đầu!” Mã Dược quát to: “Ai phá được trướng đó, thưởng Thiên hộ, ai chặt đầu được đại vương Tiên Ti thưởng Vạn hộ.”

"Ngao ~~ "

Hơn ngàn tướng sĩ tru lên như sói hưởng ứng, trogn khoảng khắc sát cơ bừng lên trong mỗi binh sĩ quân Hán, Mã Dược chỉ nói một câu mà đã đốt lên ngọn lửa cuồng dã trong lòng họ!

"Giết!"

Mã Dược vung đao phất mạnh về phía trước.

Mây đen trôi dần đi làm lộ ra vầng trăng, ánh sáng rọi xuống, đôi mắt Mã Dược đặc biệt lạnh lùng, phía sau Mã Dược hơn ngàn tướng sĩ người Hán ùn ùn theo sau như thủy triều, hừng hực khí thế vượt qua hoang mạc lạnh lẽo hướng tới doanh trại của người TiênTi kéo tới.

"Giết ~ giết ~ giết ~~ "

Trong tiéng hò reo đinh tai nhức óc, hơn ngàn tướng sĩ quân Hán thúc ngựa vung đao, giục ngựa chạy như điên về phía trước, lao thẳng về phía đại trướng da trâu cao nhất, to nhất. Đất dưới chân cứ lui mãi về phía sau, doanh trại của người Tiên Ti ngày một gần lại, sát cơ rừng rực trong mắt mỗi binh sĩ quân Hán ngày một nồng đậm, tựa như đám sói đói nhìn thấy con mồi, mở rộng cái miệng rộng lộ ra hàm răng lởm chởm sác nhọn.

Phía trước cách đó không xa. Người Tiên Ti cuối cùng cũng phát hiện ra nguy hiểm đang đến gần.

"Đánh lén ~~ "

"Có người đánh lén ~~ "

"Xuy hiệu ~ mau xuy hiệu ~~ "

"Nhanh đi bẩm báo Đại vương, mau ~~ "

Đang nằm ngổn ngang cạnh đống lửa người Tiên Ti vội choàng dậy, doanh trại nhất thời hỗn loạn.

Khôi Đầu đang chìm trong mộng đẹp bị âm thanh hỗn loạn xung quanh làm tỉnh giấc không kịp mặc giáp trụ, hất tung cửa lều mặt mày tức giận đi ra hỏi: “Bộ Độ Căn! Có chuyện gì xảy ra?”

Bộ Độ Căn vội vàng chạy đến nói: “Vương huynh, quân Hán nhân lúc đên tối đánh lén, sắp sửa đánh đến vương trướng rồi.”

“Cái gì?” Khôi Đầu thất kinh. Lạnh lung hỏi: “Quân Hán có bao nhiêu binh mã, đại quân hạ trại sao lại không phái kỵ binh do thám? Tối nay người của bộ lạc nào chịu trách nhiệm gác đêm. Bản vương nhất định chém đầu hắn.”

Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Chương #114