Cao Thuận không chút suy nghĩ đáp: “Gặp Hãm trận doanh, chưa ai thoát chết.”
“Tốt!” Mã Dược trầm giọng nói: “Lập tức điểm hai ngàn bộ binh tới chặn trong hẻm núi A Lạp. người Tiên Ti chắc chắn sẽ vượt qua quan ải theo lối hẻm A Lạp. Hẻm núi A lạp tuy bằng phẳng có lợi cho kỵ binh xung phong nhưng nếu tại cửa hẻm núi đào vài hào sâu, rồi cho tinh binh trấn giữ đại quân Tiên Ti khó có thể tiến được bước nào.”
Cao Thuận hiên ngang ôm quyền nói: “Mạt tướng xin lĩnh mệnh!”
Kế huyền, phòng nghị sự phủ thứ sử.
Diêm Nhu nói: “Đại nhân, Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên đã dẫn quân về ban doanh rồi, bọn phản loạn ở U châu đã bị dẹp, bây giờ có thể báo tin thắng trận với triều đình rồi.”
Lưu Ngu gật đầu, nhưng mặt lại lộ vẻ không vui.
Diêm Nhu doán được tâm sự của Lưu Ngu bèn nhẹ nhàng hỏi: “Đại nhân đang lo lắng về người TiênTi phải không?”
Lưu Ngu nói: “Đại vương Tiên Ti Khôi Đầu triệu tập ba vạn thiết kỵ uyên bố đạp bằng U châu, giết sạch người Hán, bản quan không lo lắng sao được? Lần này họa lớn đến nơi rồi, nên triệu gấp hữu thái thú Bắc Bình Công Tôn Toản, thái thú Liêu Tây Nghiêm Cướng, thái thú Ngư Dương Điền Khai, thái thú Đại quận Tề Chu đến đây bàn cách phá địch.
Diêm Nhu không tán đồng nói: “Đại nhân cần gì phải huy động nhiều người thế, Khôi Đầu mặc dù có ba vạn thiết kỵ thanh thế tuy lớn nhưng thật ra không đáng lo, Khôi Đầu không đủ uy tín nên thuộc hạ đều có lòng riêng. Lòng quân không ổn thì sức chiến đấu có được là bao? Thiết nghĩ người Tiên Ti đến trường thành cũng không vào được chỉ một mình Mã Dược cũng đủ để người Tiên Ti chết không chỗ chôn thây.
Nói rằng, Mã Dược chỉ bằng bốn năm vạn kỵ binh cũng có thể đánh bại ba vạn kỵ binh người Tiên Ti.
Lưu Ngu tất nhiên không tin, tuy Mã Dược ở Trung nguyên thanh danh hiển hách, cùng danh tướng như Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung đối đầu cũng không chịu kém thế, lần nào cũng bị hắn đánh cho tan tác, nhưng dù sao Lưu Ngu cũng chưa từng chứng kiến tận mắt, chưa biết rõ ràng về khả năng cầm quân của Mã Dược.
Mà kỵ binh Tiên Ti lợi hại thế nào Lưu Ngu lại rất rõ ràng, sở dĩ Lưu Ngu dùng chính sách mềm dẻo với người dị tộc phần lớn là do kiêng sợ kỵ binh của người Tiên Ti! Theo cách nhìn của Lưu Ngu, từ khi giặc Khăn Vàng khởi nghĩa đế quốc đại Hán ngày một suy yếu mà người Tiên Ti ngày một mạnh lên.
Hiện tại người Tiên Ti giống như một mãnh hổ đang ngủ say, một khi chọc giận nó thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Diêm Nhu lạnh nhạt nói: “Đại nhân, hạ quan thấy người Tiên Ti tất bại, do ba nguyên nhân.”
“Ồ?” Lưu Ngu nói: “Xin được nghe cao kiến.”
“Từ khi sau khi Thiện Thạch Hòe chết, các thế lực người Tiên Ti tranh đấu với nhau không ngừng, thế nước ngày một suy yếu, lần này Khôi Đầu dẫn đại quân tới trả thù, vương đình tất bỏ trống, các con của cố Đại vương Tiên Ti sẽ thừa cơ hành động nhằm đoạt ngôi vị, nên trận chiến này người Tiên Ti khó có thể dốc toàn lực là thứ nhất.”
“Mã Dược bắc dựa vào trường thành có địa thế hiểm yếu để phòng thủ chỉ cần phái một viên đại tướng lập trại ở hẻm A Lạp, người tiên ty chỉ quen dã chiến chứ không quen công thành tất không vượt qua nổi đó là thứ hai.”
“Người Tiên Ti tập tính dã man quen lấy cướp bóc mà sống, lần này lấy danh nghĩa báo thù thật ra vì cướp bóc của cải dân cư của đại Hán mà tới, tất sẽ không mang nhiều lương thảo, nếu chiến sự không thuận lợi, tình hình chiến đấu giằng co sẽ không thể kéo dài đó là thứ ba. Có ba lý do ấy người Tiên Ti chắc chắn thua trận.”
“Ồ.” Lưu ngu lại cau mày, lân này Diêm Nhu phân tích mạch lạc rõ ràng thật có lý, đánh giá thật tinh tế. Sự việc quả nhiên như vậy, không khỏi buột miệng hỏi: “Nói như vậy, trận chiến này Mã Dược thắng là điều khỏi phải nghi ngờ?”
Diêm Nhu nói: “Mười phần chắc chắn sẽ như vậy.”
Lưu Ngu chắp tay đi đi lại lại trong sảnh. Hồi lâu chợt dừng lại nói: “Mã Dược nếu thắng tất sẽ tấu lên thiên tử báo công, trong triều có Hà Tiến, Yêm đảng nói thay cho hắn tất nhiên sẽ một tấc tới trời, Thánh thượng không rõ chân tướng rất có thể bị lừa, tưởng hắn có công mở mang bờ cõi mà ban thưởng, nếu thế thì phải làm thế nào?”
Diêm Nhu ánh nắt lạnh lẽo, thấp giọng nói: “Nếu đại nhân muốn diệt trừ Mã Dược thì đây đúng là cơ hội tốt.”
“Hả?” Lưu Ngu hỏi: “Tử Hòa xin chỉ giáo?”
“Mã Dược dựa vào trường thành hiểm trở. Nhưng nếu thiết kỵ Tiên Ti vượt qua được trường thành dù Mã Dược có bốn năm ngàn thiết kỵ cũng không đánh nổi kỵ binh Tiên Ti.” Diêm Nhu ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo trầm giọng nói: “Nếu Đại nhân cho người bí mật lệnh cho Thái thú Đại quận Tề Chu tập trung quân lấy danh nghĩa phòng thủ các thành ấp lớn, mặc người Tiên Ti tấn công Mã thành.”
“Người Tiên Ti bị ngăn ở hẻm A Lạp, chỉ cần Khôi Đầu không quá ngu ngốc sẽ chuyển quân sang tấn công Mã thành, nếu người Tiên Ti đánh được Mã thành. Từ Mã thành đến Trữ huyền chỉ khoảng trăm dặm khinh kỵ đi chỉ một buổi là tới, đến lúc đó Mã Dược bắc nam đều gặp địch, đầu đuôi không ứng cứu được nhau có may mắn đánh thắng được người Tiên Ti thì cũng là thắng thảm, tinh binh dưới trướng cũng chết gần hết, lúc đó thế yéu, đại nhân cứ kê cao gối mà ngủ không lo gì nữa.”
“A.” Lưu Ngu sắc mặt khẽ biến, nghiêm giọng nói: “Để bản quan suy nghĩ cẩn thận đã.”
Trữ huyền
Sau một hồi kèn vang dội, một đội kỵ binh giáp trụ đày mình rời doanh trại nhanh chóng tập hợp tại cửa thành. Ở giữa quảng trường Hứa Chử đôi mắt lạnh lùng tay cầm lá huyết sắc đại kỳ gò cương ngụa đứng nghiêm đầu hàng quân, đại kỳ đón gió bắc phấp phới vang lên tiếng phần phật.
Mã Dược mình mặc giáp nặng đứng nghiêm dưới là đại kỳ, Quản Hợi, Chu Thương, Cao Thuận chư tướng đứng một hàng ngang sau lưng hắn.
Mã Dược ánh mắt dữ tợn nhìn Liêu Hóa trầm giọng nói: “Liêu Hóa, lần này cho ngươi một ngàn tinh binh giữ thành, nếu lại sai sót gì nhất định chém không tha!”
Liêu Hóa hiên ngang đáp: “Xin chúa công yên tâm, người còn thành còn, người mất thành mất!”
Mã Dược lãnh đạm nói: “Người còn thành còn, người chết thành vẫn phải còn, dù thế nào đi chăng nữa Trữ huyền không được thất thủ!”
Liêu Hóa đứng thẳng người, nghiêm trang nói: “Mạt tướng tuân lệnh.”
"Ừ ~ "
Mã Dược gật đầu, đang muốn giục ngựa đi, có tiếng vó ngựa dồn dập từ bên trái vang lên, hắn quay lại nhìn thấy ba kỵ mã từ ngoài thành vội vã phóng tới, người đi trước mặc áo vải, phiêu hốt. Mặt mày sáng sủa, đúng là Giả Hủ sắc mặt gấp gáp, không ngừng dung tay đánh ngựa, thúc ngựa chạy nhanh hơn.
“Văn Hòa?” Mã Dược lộ vẻ ngạc nhiên tới đón, thắng ngựa trước mặt Giả Hủ hỏi: “Văn Hòa sao lại quay lại Trữ huyền?”
Giả Hủ tài cưỡi ngựa không bằng Mã Dược vượt qua Mã Dược mười bộ mới quay ngựa lại được, đưa tay áo lau mồ hôi, thở dốc nói: “Chúa công, hạ quan gặp quân ta, mới biết Đại vương Tiên Ti dẫn ba vạn thiết kỵ tấn công, sợ rằng chúa công bị hại nên vội vàng quay về.”
Mã Dược nói: “Văn Hòa quá lo rồi, quân Tiên Ti mặc dù hung mãnh nhưng bản tướng cũng không sợ chúng.”
Giả hủ thở dốc nói: “Quân Tiên Ti tất nhiên không đủ để làm ta sợ hãi, đáng sợ là Lưu Ngu kia.”
“Hả?” Mã Dược ánh mắt chợt lạnh đi trầm giọng nói: “Lưu Ngu à?”
“Nếu quân ta đang giằng co với quân Tiên Ti, Lưu Ngu âm thầm ám hại sẽ gây bất lợi cho chúa công.”
Mã Dược cau mày nói: “Văn Hòa đêm qua không phải từng nói, Lưu Ngu không dám động thủ sao?”
Giả Hủ nói: “Hiện tại, nếu trực tiếp xuất quân tấn công chúa công thì, Lưu Ngu tất nhiên không dám, nhưng khi chúa công và người Tiên Ti đánh nhau chỉ cần âm thầm thi hành thủ đoạn cũng đủ làm cho chúa công vào hiểm cảnh! Hạ quan tính Lưu Ngu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để mượn đao giết người này đâu.”
Mã Dược biến sắc hỏi: “Mượn dao giết người là sao?”
Giả Hủ nghiêng người nhảy xuống ngựa rút bội kiếm vẽ trên mặt cát chỉ chốc lát đã thành địa đồ quân sự sơ lược Đại Quận, Thượng Cốc, Ngư Dương cùng tình hình trong ngoài thảo nguyên. Sau đó chỉ vào bản đồ nhìn Mã Dược nói: “Chúa công hãy nhìn, quân ta nếu muốn đánh bại người Tiên Ti nhất định phải dựa vào trường thành, nếu hai bên đang giằng co người Tiên Ti cho một toán quân đi đường Mã thành vào rồi đánh thẳng Trữ huyền khi đó quân ta lâm vào canh hai mặt bị giáp công cực kỳ nguy hiểm.”
Mã Dược trầm giọng nói: “Ý Văn Hòa là Lưu Ngu sẽ bí mật ra lệnh cho Tề Chu bỏ Mã thành?”
Giả Hủ cười gian nói: “Nếu chúa công là Lưu Ngu thì có bỏ Mã thành không?”
Mã Dược ánh mắt lo lắng im lặng.
Giả Hủ nói: “Lưu Ngu tuy là người chính trực, nhưng cũng là người có thể tùy cơ ứng biến, lại coi trong sự tôn nghiêm của triều đình, nên việc công khai giết mệnh quan triều đình hắn không dám làm, nhưng mượn dao của người Tiên Ti giết người thì hắn chắc cũng dám làm. Ban đầu, khi Lưu Ngu mới tới U châu chưa quen biết nhiều, trong tay chưa có thực quyền, hắn không phải dựa vào kế mượn dao giết người, dùng sức người khác, trừ khử thế lực đối địch, cuối cùng mới nắm giữ cả vùng U châu này.
“Ừ” Mã Dược đôi mắt thoáng tia lạnh lẽo, nếu chiến sự đang ác liệt, Lưu Ngu lại ra tay, hắn sẽ lâm vào tình trạng bị động.
Giả Hủ thở phào một hơi dài nói: “Chúa công anh minh.”
Quận Hữu Bắc Bình, thành Thượng Ngân, phòng nghị sự phủ thái thú.
Công Tôn Toản đang triệu tập, trưởng sử Quan Tĩnh, bộ tướng Điền Giai, Nghiêm Cương, Trâu Đan họp bàn, chợt thấy em họ là Công Tôn Việt vội vàng đi thẳng vào sảnh, lớn tiếng nói: “Huynh trưởng, người Tiên Ti xuất quân, người Tiên Ti xuất quân thật rồi!”
Công Tôn Toản thoáng cau mày, mắt lộ vẻ không vui trầm giọng nói: “Nhị đệ!”
Công Tôn Việt “Á.” Một tiếng gãi gãi đầu vẻ khó xử rồi nói: “Huynh trưởng vừa mới nhận được tin do thám báo về, Khôi Đầu đã tập hợp ba vạn đại quân. Mấy ngày nữa sẽ vượt trường thành vào! Mã đồ tể xem như chọc vào tổ ong người Tiên Ti rồi, phen này hắn phải chịu ăn quả đắng.”
Công Tôn Toản đăm đăm hết nhìn Quan Tĩnh lại Điền Giai, trầm giọng hỏi: “Mọi nghười nghĩ sao?
Thái thú Ngư Dương Điền Giai nói: “Đại nhân, hạ quan cho rằng nếu không ai giúp, Mã Dược thua không còn nghi ngờ gì nữa! nếu đại nhân đem quân đến cứu viện, thắng bại là năm trên năm.”
Thái thú Liêu Tây Nghiêm Cương nói: “Hạ quan cho rằng Mã Dược có ít nhất chín phần thắng lợi, quân Tiên Ti tuy nhiều nhưng toàn kỵ binh giỏi về dã chiến, không giỏi công thành, Mã Dược tuy ít quân nhưng là quân tinh nhuệ kinh nghiệm chiến đấu nhiều, chỉ cần đóng quân cản địch ở nơi hiểm yếu có thể một địch mười, người Tiên Ti hung bạo thường lấy cướp đoạt làm chính, nên không mang nhiều lương thảo vì vậy khó có thể đánh lâu dài, nếu chiến sự giằng co, sẽ chóng hết lương mà rút lui.”
Công Tôn Toản chậm rãi gật đầu, Nghiêm Cương là đại tướng dưới tay hắn, kinh nghiệm chiến trận phong phú, cho nên nhìn một cái có thể thấy rõ ưu nhược điểm của Mã Dược và người TiênTi, khác với Điền Giai tuổi trẻ có tài nhưng thiếu kinh nghiệm thực chiến chỉ nói chuyện tầm phào, tầm mắt còn xa mới theo kịp Nghiêm Cương.
Công Tôn Toản cuối cùng đưa ánh mắt tới trưởng sử Quan Tĩnh thấy Quan Tĩnh đang nhíu chặt lông mày như có điều suy nghĩ, không nhịn được hỏi: “Sĩ Khởi (tự của Quan Tĩnh) , ngươi thấy thế nào?”
Lông mày Quan Tĩnh đang nhíu chặt từ từ giãn ra lạnh nhạt nói: “Đại nhân, đúng như Nghiêm Cương đại nhân nói, trận chiến này bình thường Mã Dược tất thắng, nhưng có lẽ có người không mong thấy kết quả như vậy!”
Công Tôn Toản hơi đổi sắc hỏi: “Lưu Ngu à?”
“Ài.”
Quan Tĩnh chậm rãi gật đầu.
Công Tôn Toản trầm giọng nói: “Theo tính các của Lưu Ngu, chắc chắn sẽ làm chuyện này! Xem ra phải cho người nhắc nhở Mã Dược tránh hắn chịu ám toán của Lưu Ngu.”
Hẻm A Lạp, gió núi giận dữ thổi ào ào, cát vàng mù mịt khắp nơi.
Chính giữa cửa khẩu giữa sườn dốc thoai thoải, có một doanh trại chắc chắn, trong doanh trại tinh kỳ phấp phới, gươm giáo như rừng, sát khí lạnh lẽo vô tận như tràn ra khắp đất trời. Dưới cổng trại, Mã Dược đứng nghiêm nhìn ra xa xa phía cửa hẻm núi, trên xa mạc mênh mông có một đường chỉ đen đang chậm chạp di chuyển.
Hít sâu một hơi lạnh, trong không khí có mùi bùn đất, mùi gió cát, Mã Dược thu hồi ánh mắt nhìn lại doanh trại bên sườn núi, hai ngàn kỵ binh đứng nghiêm như rừng. Giáp sắt đen xì hàng hàng, ngù đỏ của mũ trong ánh mặt trời như chùm lửa, khiến người ta thấy chói mắt.
Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ người Tiên Ti đến thôi!
Chỉ cần đánh thắng một trận, kế hoạch “Lang” của Quách Đồ sẽ phát huy tác dụng, “Lang đồ tể” cái hung danh đã truyền khắp đại mạc, cũng sẽ trở thành ác mộng trong tâm trí của mỗi người Tiên Ti! Nghĩ đến cả thảo nguyên chấn động, run sợ trước hung danh ấy, Mã Dược ánh mắt chợt trở nên cuồng nhiệt.
Vị vua thật sự của thảo nguyên sắp ra đời.
Trước hẻm núi A Lạp mười dặm, trong sa mạc mênh mông, ba vạn thiết kỵ tập họp thành một đội kỵ binh dày đặc như châu chấu lao đế, đại mạc hoang vu bị một đám người như thủy triều tràn qua. Bụi mù mịt từ sau đội hình kỵ binh Tiên Ti bốc lên cao như muốn che lấp cả bầu trời.
Trước đội hình của người TiênTi, Đại vương Khôi Đầu mặc giáp vô cùng oai phong, tay cầm quyền trượng tương trưng cho vương quyền, nửa nằm nửa ngồi trên xe ngựa đang nheo mắt ngắm dãi núi hung vĩ trước mắt, sườn núi ngày một dốc đứng lên, giữa hẻm núi đột nhiên lại xuất hiện một doanh trại, trong oanh trại tinh kỳ tung bay rợp trời.
Mấy ngàn kỵ binh quân Hán đứng nghiêm giữa sườn núi, áo giáp đen cả một vùng, trận thế uy nghiêm.
Khôi Đầu đôi mắt lộ sát cơ. Bọn người Hán yếu ớt dám ngăn cản thiết kỵ Tiên Ti sao? Chẳng mấy chốc nữa chúng sẽ trở thành vong hồn dưới đao của dũng sĩ Tiên Ti thôi.
Chợt, Khôi Đầu giơ cao cánh tay phải lên.
“Đại vương có lệnh, toàn quân dừng lại, lập trận.”
Hơn mười kỵ binh truyền lệnh từ xe ngựa của Khôi Đầu phóng đi, đem mệnh lệnh của Khôi Đầu truyền đi khắp toàn quân, đoàn quân Tiên Ti dừng lại cách cửa vào hẻm núi khoảng ngàn bộ, hai cánh từ từ triển khai bao vây cửa hẻm núi, ngăn hẳn hẻm núi với hoang mạc.
Thấy kỵ binh Tiên Ti trùng trùng điệp điệp, bên kia kỵ binh quân Hán chỉ có một dúm ít ỏi một cách đáng thương đứng trên sườn núi, Khôi Đầu mắt tràn hưng phấn, hiên ngang nói: “Thổi kèn hiệu, đánh trống trận chuẩn bị tiến công.”
Một cái sừng trâu to lớn dựng lên hướng thẳng lên trời, một tên Tiên Ti to lớn áo lộ ngực, bụng trèo lên giá để trống, cánh tay khỏe mạnh vung lên gân xanh nổi cuồn cuộn, câm cái dùi trống to đùng, nhằn cái trống trận khổng lồ đánh mạnh xuống liên tục.
"Đông ~ "
Tiếng trống ầm ầm vang lên khắp bốn phương khiến người khác hít thở khó khăn, trực tiếp làm rung động trái tim các dũng sĩ Tiên Ti khiến họ sôi trào nhiệt huyết, sát khí tràn ngập toàn thân. Trống trận nổi lên, loan đao giơ cao, đại biểu cho dũng khí của dũng sĩ Tiên Ti.
"Đông đông đông ~~ "
“Ô ô ô ~~ "
Tiếng trống trận ầm ầm hòa cùng tiếng tù và đan vào nhau tạo thành một vùng tràn ngập sát khí ở phía ngoài hẻm núi.
“Bộ Độ Căn.”
Khôi đầu quát to một tiếng.
Bộ Độ Căn giục ngựa đi tới trước, tiến được hơn hai trăm bộ liền giương cung lắp tên nhằm ra xa,, Ngũ thạch trường cung từ từ giương lên cong như vầng trăng cuối tháng mũi tên sắc bén nhằm thẳng doanh trại quân Hán trên sườn núi, chợt hắn buông tay phải một cái chỉ nghe tiếng dây cung “Ông” một tiếng. mũi tên nhọn hoắt đã phóng lên không trung.
"Hưu ~ "
Mũi tên sắc bén bay qua không gian rít gió bay đến trại quân Hán, hàn quang lóe lên, chỉ nghe “Phập” một tiếng mũi tên đã cắm vào cổng trại bằng gỗ sâu cả tấc, Mã Dược ở trong trại cách đó chỉ vài bước sắc mặt sầm xuống, ở khoảng cách xa như vậy mà còn sức xuyên thấu mạnh như vậy thì sức mạnh của đối phương thật kinh khủng!
Người Tiên Ti thiện xạ, quả là không ngoa.
Mã Dược quay nhìn tả hữu lạnh lùng hỏi: “Đây là có ý gì?”
Dưới cổng trại, một tên thủ lĩnh Ô Hoàn tiến lên trước cung kính đáp: “Tướng quân, đây là người Tiên Ti muốn thị uy với chúng ta, muốn chúng ta buông vũ khí đầu hàng.”
“Đầu hàng? Con mẹ nó đánh rắm thôi thế! Quản Hợi bị chọc giận đến mức gầm lên như sấm, đưa tay ra lạnh lùng nói: “Đem cung đến đây!”
Lập tức có thân binh đem Thiết thai cung đến trước mặt quản Hợi, hắn đưa tay cầm rút một mũi tên trên ống tên lắp vào dây cung, ngẩng đầu hét lớn một tiếng, cánh tay to lớn đưa ngang, tiếng cung bị kéo mạnh kêu ken két không ngừng, cây Thiết thai cung bị kéo đến cực hạn.
"Hắc ~ "
"Hưu ~ "
Quản Hợi thở ra đồng thời buông dây cung, mũi tên rời dây bay vụt qua không gian, bắn thẳng vào trong trận của người Tiên Ti, “Phập.” một tiếng ghim sâu vào xe của Khôi Đầu. Khôi Đầu thần sắc lạnh như tro, Bộ Độ Căn đứng cạnh Khôi Đầu mắt càng lộ vẻ lạnh lùng!
Người Tiên Ti tự phụ vũ dũng, thiên hạ đệ nhất thần xạ, không tưởng rằng trong quân Hán cũng có người là cao thủ bắn cung như vậy!
Khôi Đầu hít thật sâu một hơi, thân hình cao lớn đột nhiên đứng thẳng trên xe ngựa, tay phải giơ lên quá đầu, vung mạnh về phía trước.
“Một ngàn kỵ tiến công trước.”
Một ngàn kỵ binh Tiên Ti lập tức tách ra xông lên như làn khói hò hét xông tới.
Trước trận địa quân Hán, Mã Dược ánh mắt lạnh băng, tay phải vung lên, đứng cạnh Mã Dược tên lính truyền lệnh giơ lá cờ lệnh màu lam lên. Phất mạnh hai cái!
Trước cửa trại, đội hình kỵ binh của quân Hán chợt tách ra làm hai thành một lối rộng ở giữa một đám kỵ binh mang giáp nặng thúc ngựa xông ra, áo giáp nặng bằng đồng xanh dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng xanh lạnh lẽo, sát khí như từ trận địa quân Hán lạnh lẽo tràn ngập khắp nơi.
Cánh tay phải của Mã Dược nhẹ nhàng vung về phía trước, không một tiếng ra hiệu Hán quân trong trận lập tức gào thét, như cuồng long nhằm hướng quân Tiên Ti mạnh mẽ lao tới, Lúc này Mã Dược vẻ mặt đầy vẻ lạnh lùng.
"Giá ~ "
"Cáp ~ "
"Uống ~ "
Tiếng âm thanh cuồng loạn hỗn độn vang lên, ba trăm trọng giáp thiết kỵ như thủy triều xông lên, giống như cá chép phóng ra, nhằm đám kỵ binh Tiên Ti phía trước cuồn cuộn xông đến, vó sắt nặng nề cuồng loạn dẫm trên nền đất lạnh lẽo của hoang mạc, bụi đất bốc lên mù mịt.
Cả không gian u ám, hỗn loạn.
Dẫn đầu đội kỵ binh, Hứa Chử giục ngựa đi đến phi nhanh, mặt đất dưới chân lui nhanh về phía sau, chiến ý nóng rực trong ngực Hứa Chử bốc lên mạnh mẽ, Hứa Chử giơ cao tay phải, thân thể như con hổ khổng lồ đứng thẳng trên lưng ngựa, thấy chủ tướng ra hiệu ba trăm trọng giáp thiết kỵ lập tức có sự thay đổi, toán đi đầu vẫn giữ nguyên tốc độ xông tới, toán đi giữa và đi sau bắt đầu tăng tốc triển khai sang hai cánh.
Chỉ một lát, ba trăm thiết kỵ đã sắp xếp xong, hình thành đội hình ba hàng mỗi hàng một trăm kỵ xếp hàng chữ nhất.
Đội hình dàn mỏng ra, thành đội hình rộng khoảng hơn trăm bộ nghênh đón chính diện đội hình của người Tiên Ti.
"Cáp ~ "
Hứa Chử lại hét lớn một tiếng, cánh tay phải lại giơ lên, phất mạnh một cái.
"Thương thương ~~ "
Có tiếng kim loại ma sát, ba trăm thiết kỵ đồng loạt rút từ yên ngựa ra hai thanh loan đao sắc bén dài hơn năm xích , chuôi đao hướng vào trong, lưỡi hướng phía ngoài. Chỉ chốc lát phía trước mỗi trọng giáp thiết kỵ xuất hiện hai mũi đao nhọn sắc khủng khiếp. Hai lưỡi đao phải trái ghép lại với nhau thành một đường thẳng, lạnh lăng, phản chiếu ánh mặt trời tạo thành ánh sáng lạnh lẽo, khiến kẻ khác thấy lạnh mình.
"Tê tê tê ~~ "
Trong trận của người Tiên Ti đồng thời phát ra tiếng hô hấp dồn dập, Khôi đầu cũng không nhịn được hít sâu một luồng khí lạnh, mẹ nó kia là cái quái gì vậy? Cả người lẫn kỵ đều mặc giáp? Như vậy sẽ nặng kinh khủng, chiến mã hoàn toàn sẽ bất động, bọn người Hán đáng chết, rốt cục làm thế nào mà được thế?
"Ô oa ~~ "
Tướng lĩnh dẫn đầu đội quân Tiên Ti quát to một tiếng, một ngàn thiết kỵ vội vàng tra đao vào vỏ, hạ cung trên vai xuống.
Giương cung đặt tên, vô số tên từ đội hình Tiên Ti vút lên không trung đan vào nhau thành một mảng nhằm đội hình kỵ binh quân Hán ghim xuống.
"Hưu hưu hưu ~~ "
Tên rơi xuống như châu chấu, ở trên trời rơi xuống.
"Đinh ~ "
"Đem ~ "
"Phốc ~ "
Tên bắn loạn xạ vào đội hình trọng giáp thiết kỵ, nhưng tiếng vó ngựa vẫn đều đặn vang lên, tên bắn như châu chấu nhưng cũng văng ra hoàn toàn, đám quân Hán vẫn bình yên vô sự, như thủy triều tràn đến như chưa từng gặp trở ngại nào.
"Hống nha nha ~~ "
Viên tướng Tiên Ti mắt trợn to, buông bỏ cung rút loan đao ra, vung đao xông lên phía trước. Phía sau hắn một ngàn kỵ binh cũng tru lên như bầy sói, bỏ cung rút đao ra, nhằm đám thiết kỵ trước mặt lao tới.
"Oanh ~ "
Nhau đội quân lao mạnh vào nhau, chỉ một thoáng ánh đao kiếm lấp loáng, máu huyết tung tóe, trên chiến trường tiếng người kêu ngựa hí tiếng vũ khí đánh nhau. Mượn lực quán tính rất lớn của chiến mã quân Hán dàn hàng ngang cùng loan đao đặt ngang ngựa tạo thành cơn ác mộng với người chỉ huy quân Tiên Ti.
"Phốc phốc ~ "
Loan đao sắc bén dễ dàng cắt ngang cả người lẫn ngươi của người Tiên Ti, ba trăm kỵ binh quân Hán tựa như một thanh đao cực lớn lướt qua đội hình Tiên Ti, để lại một cảnh tượng vô cùng thảm thiết, một con chiến mã Tiên Ti chí thảm rồi ngã xuống đất hất kỵ sĩ Tiên Ti trên lưng xuống đất. Sau đó cả người lẫn ngựa bị hàng trăm vó sắt giày xéo thành thịt vụn.
"A nha nha ~~ "
Một tên kỵ binh Tiên Ti tru lên loan đao trong tay chém xuống vai tên kỵ binh Hán quân.
"Đem ~ "
Thanh đao sắc bén chém vào bả vai mang giáp của tên quân Hán phát ra một va chạm mạnh, tên kỵ binh Tiên Ti chờ máu bắn tung tóe ra xung quanh nhưng tình cảnh đó không xảy ra mà tên kỵ binh quân Hán vẫn bình yên vô sự. Vung tay một cái thanh đao của kỵ binh quân Hán lướt qua cổ họng của người Tiên Ti
"Phốc ~ "
"Phốc phốc ~~ "
Máu bắn thành vòi như mũi tên từ cổ họng người Tiên Ti bắn ra. Gần như cùng lúc đó loan đao sắc bén ở bên hông tên quân Hán cũng xẻ đôi con chiến mã Tiên Ti.
"Hí luật luật ~ "
"Oanh ~ "
Con ngựa người Tiên Ti cưỡi hí lên thê thiết, rồi mang cả kỵ sĩ ngã quỵ xuống, khiên bụi đất bay mù mịt.
Trên chiến trường cảnh tượng đó cũng diễn ra khắp nơi, với đồng giáp nặng nề, loan đao sắc bén đội trọng giáp thiết kỵ của quân Hán giống như một con thú toàn thân giáp sắt. Người tiên Ti với giáp da, loan đao hoàn toàn không thể ngăn cản được kỵ binh quân Hán, chỉ một lượt hai bên xung sát kỵ binh Tiên Ti vốn đông đảo giờ trở nên thưa thớt không còn mấy, người còn sống sót ai nấy đều mình đầy thương tích.
Nhìn lại thiết kỵ quân Hán, thiệt hại lại không đáng kể.
Sợ đến vỡ mật đám kỵ Tiên Ti không dám cùng đám thiết kỵ quân Hán ma quỷ kia chiên đấu nữa mà chia hai hướng chạy trốn trở về đại trận của người Tiên Ti.
Đứng trong trận của người TiênTi, Khôi Đầu không dám tin vào mắt mình nữa! Một ngàn dũng sĩ kỵ binh Tiên Ti lại bị ba trăm kỵ binh quân Hán đánh bại, hơn nữa bại rất thảm, Đây có phải sự thật không? Kỵ binh quân Hán lợi hại như vậy lúc khi nào? Người Tiên Ti là vua kỵ binh trên thảo guyên, người Hán lại có thể thiện chiến hơn chứ?
Tuy nhiên sự thật vô tình đẫm máu kia đã cho Khôi Đầu biết, một ngàn kỵ binh Tiên Ti chính xác đã bị ba trăm kỵ binh Tiên Ti đánh bại hoàn toàn!
“Bộ Độ Căn!” Khôi Đầu mắt đột nhiên nhìn vào Bộ Độ Căn nói: “Dẫn ba ngàn dũng sĩ xuất trận.”
“Các dũng sĩ tộc Tiên Ti. Giết.”
Bộ Độ Căn đôi mắt thoáng hiện nét lang sói, sắc mặt dữ tợn, giục ngựa xuất trận, cánh tay phải vung loan đao lên đón ánh mặt trời phản xạ một tia hàn quang chói mắt, ba ngàn kỵ sĩ Tiên Ti tru lên như bầy sói, theo sau Bộ Độ Căn ào ào xông lên.
Trên cửa doanh trại Mã Dược thờ ơ nói: “Nổi hiệu cho trọng kỵ binh quay về trại.”
"Hiệu ô ô ~~ "
Tiếng kèn hiệu nổi lên liên tục, vang trong không gian của chiến địa. Hứa Chử chớp mắt một cái thu hồi loan đao đang đặt ngang ngựa tra đao vào vỏ. Giơ tay phải hét lớn: “Về trại.”
Ba trăm trọng giáp thiết kỵ phút chốc rút hết loan đao, nhằm bản trận thúc ngựa quay về.
Cách đó không xa ba ngàn kỵ binh Tiên Ti hùng hổ như thủy triều phóng tới, trên cửa trại mặt Mã Dược vẫn lạnh lùng, cánh tây phải lại giơ lên vẫy mạnh về phái trước.
"Cung thủ ~~ bắn ~ "
Đứng nghiêm bên cạnh Mã Dược tên lính truyền lệnh phát mạnh lá cờ vàng hai cái, trên sườn núi, Cao Thuận dứng lên cát bụi đầy mặt mũi đầu tóc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đám kị binh Tiên Ti phía trước, lạnh lùng hét to: “Cung thủ chuẩn bị, lên.”
"Oanh ~ "
"Oanh ~ "
"Oanh ~ "
Hoang mạc đang bình lặng đội nhiên từ dưới đất trồi lên hai ngàn cung thủ, khắp người phủ cỏ cây, cành lá từ dưới những con hào đào từ trước đứng lên, lúc này đám kỵ binh người Tiên ti đang phóng như điên chỉ còn cách đám cung thủ người Hán một tầm tên.
"Hô ~ "
Cao Thuận thở một hơi dài lỗ mũi phun ra một đám bụi, cánh tay phải thản nhiên giơ cao, rồi phất mạnh, tiếng vó ngựa cuồng loạn cũng không thể át được tiếng hét to của hắn.
"Bắn tên ~~ "
"Toa toa toa ~~ "
Một loạt tên nhọn bắn lên không trung đan vào nhau dày đặc như châu chấu. nhằm hướng toán kỵ binh Tiên Ti đang gào thét chụp xuống.
"Đốc đốc đốc ~~ "
Đám kỵ binh Tiên Ti đáng thương mặc giáp da hoàn toàn không ngăn được tên nỏ sắc nhọn, tiếng kêu rên vang lên không dứt, từng đám từng đám ngã xuống.
“Tăng tóc xông qua.”
Bộ Độ Căn mặt mày hung ác, gào to thê lương.
Người Tiên Ti tuy giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nhưng bọn cung thủ người Hán quá giảo hoạt, hơn nửa thân người đều ở dưới hào gần như chỉ có đầu lộ trên mặt đất, mục tiêu quá nhỏ, bắn rất khó trúng, cách tốt nhất là tăng tốc vượt qua khoảng cách tử vong này, chỉ cần lao tới chỗ bọn cung thủ kia, thì bọn chúng sẽ như đám dê bị đem tế thần, chỉ chờ các dũng sĩ Tiên Ti mặc sức chém giết.
"Xông qua ~~ "
Bộ Độ Căn vung tay giận dữ giống lên, không ngờ con ngựa đang cưỡi chợt ngã quỵ, hất Bộ Dộ Căn ngã xuống.
Ngã lăn mấy trượng, Bộ Độ Căn toàn thân đầy đất, hắn quay dầu lại không khỏi chấn động kinh hoàng!
Chỉ thấy phía sau cách đó không xa bụi bốc mù mịt, cát vàng tứ tung, vốn hoang mạc đang bình thường giờ đột nhiên lại biến thành một con hào sâu, dưới con hào cắm đầy chông nhọn, con ngựa của chính hắn đang nằm dưới hào kêu liên hồi, chông nhọn đã xuyên thủng thân thể nó.
"Hí luật luật ~~ "
"Oa nha nha ~~ "
Tiếng chiến mã hí thê thảm hòa với tiếng kỵ sĩ rên rỉ khắp cả vùng, kỵ binh Tiên Ti đội hình rối loạn, kỵ sĩ phía trước muốn dừng bước, nhưng các kỵ sĩ Tiên Ti phía sau, lại cứ lao về phía trước, người ngựa va vào nhau, không ngừng có kỵ binh Tiên Ti rơi xuống hào sâu và bị chông nhọn đâm xuyên người.
"Hưu hưu hưu ~~ "
Cung thủ quân Hán cũng không vì thấy tình hình đó mà ngừng tay, tên vẫn bay đến như châu chấu vô tình rơi xuống, không ngừng sát thương người Tiên Ti.
"Toa ~ "
Hàn quang lóe lên, một mũi tên từ trên trời lao xuống mạnh mẽ ghim và mắt một chiến mã TiênTi, chiến mã Tiên Ti hí lên thê thảm, ngã xuống đất, đến lúc này chiến trường không còn người hay ngựa nào còn đứng cả, gió lạnh thổi qua chiến trường, thổi cho cát bụi tung bay, mùi máu tươi trong không khí mãi không tan nổi.
Nhìn lại chiến trường chỉ thấy ngổn ngang thi thể người ngựa, ba ngàn kỵ binh chỉ còn không quá năm trăm kỵ có thể trốn theo Bộ Độ Căn về bản trận.
“Hắc!” Khôi Đầu đấm mạnh một cái vào thành xe mắng: “Bọn người Hán giảo hoạt thật, lúc nào phá được doanh trại của chúng vào trong hẻm núi nhất định ta sẽ đem chúng băm thành vạn mảnh mới tan được mối hận này.”
Thác Bạt Khiết Phấn thủ lĩnh trẻ tuổi của bộ lạc Thác Bạt nhìn sắc trời ngày một tối dần đề nghị: “Đại vương bây giờ trời bắt đầu tối kỵ binh đánh đêm rất bất lợi, chi bằng tạm thời nghỉ ngơi ngày mai quyết chiến?”
“Ừ.” Khôi Đầu gật đầu, trầm giọng nói: “Truyền lệnh hạ trại.”
Doanh trại quân Hán, trên cổng trại.
Mã Dược im lặng thở phào một cái. Những tia nắng chiều cuối cùng cũng đang tắt dần, bầu trời dần dần sụp tối. Trận chiến mở màn đã thắng lợi, nhưng đó chỉ là khởi đầu, cuộc chiến ngày mai sẽ càng ác liệt hơn. Mã Dược không ngây thơ đến mức cho rằng người Tiên Ti sau khi vừa tổn thất hơn ban ngàn kỵ đã lập tức rút đi.
Hôm nay sở dĩ có thể chiến thắng dễ dàng là do người Tiên Ti chưa quen chiến thuật của quân Hán nên bị bất ngờ, bị giết trở tay không kịp, nhưng ngày mai, mọi chuyện sẽ khác! Trọng giáp thiết kỵ uy lực vô cùng lớn, người Tiên Ti khó có thể chống nổi. Nhưng dù sao số lượng quá ít ỏi, chiến đấu lâu dài với ba vạn kỵ binh Tiên Ti là không đủ, chiến thuật mai phục này cũng chỉ dùng được một lần, đến lần thứ hai chưa chắc đã có tác dụng!
Bùi Nguyên Thiệu đột nhiện đề nghị: “Bá Tề hay là đêm nay chúng ta cướp trại?”
“Hả?” Mã Dược trong lòng khe chấn động. Khe khẽ lẩm bẩm: Cướp trại sao?”