Chương 111: Hãy Nhớ Kỹ Kẻ Này


"Ngang ~~ "

Tiếng kèn hiệu vang dội tận trời xanh, hơn trăm chiếc chiến xa kết thành một khối tao thành bức tường kiên cố từ phía trước, phải, trái nhằm hướng toán kỵ binh Tiên Ti từ từ tiến tới.

"Hưu ~ "

"Hưu ~ "

"Hưu ~ "

Tên nỏ bắn ra như châu chấu từ những lỗ hổng ở mặt trước của chiến xa.

"Hí luật luật ~~ "

Trong khoảnh khắc tiếng chiến mã hí dài thê thiết vang lên liên tiếp. Hơn mười kỵ binh Tiên Ti cả người lẫn ngựa bị bắn thành con nhím, đám người Tiên Ti trở tay không kịp bị ép lại thành đống, chẳng biết phải làm thế nào. Phía trước, bên phải, bên trái đều là bức tường xe dày đặc mũi nhọn chặn lại, thủ lĩnh chưa ra lệnh ai cũng không dám rút lui.

Trong đám binh mã đang hoảng loạn Ngột Lực Đột đi tới bên Kha Bỉ Năng nói: “Thủ lĩnh việc lớn không thành rồi, chúng ta bị mai phục!”

Kha Bỉ Năng đôi mắt như phát hỏa. Không cần Ngột Lực Đột nói hắn cũng nhìn thấy. Chỉ trong chốc lát khoảng gần trăm thuộc hạ của hắn đã anh dũng ngã xuống, cứ tiếp tục tổn thất thế này đừng nói đến việc chiếm Trữ huyện mà hai trăm kỵ binh của hắn cũng phải bỏ xác tại chỗ này.

Thật đáng chết, ta đã coi thường bọn người Hán xảo trá này rồi, Kha Bỉ Năng đôi mắt hiện tia phẫn nộ hét lớn: “Rút lui, rút lui ra khỏi thành mau.”

"Rút lui ~~ "

Ngột Lực Đột giận dữ hét lên, rồi phóng theo Kha Bỉ Năng, nhằm hướng cửa thành chạy thẳng.

Đứng trên tường cao hơn trượng. Quách Đồ cười lạnh, hiện giờ mới nghĩ đến rút lui, chẳng phải quá muộn hay sao?

Quách Đồ bình tĩnh quay lại hạ lệnh cho tên đội trương đứng cạnh: “Phong tỏa cửa thành.”

“Tuân lệnh đại nhân!” Đội trưởng vội trả lời, chạy ra lớn tiếng kêu lên: “Đại nhân ra lệnh, phong tỏa cửa thành, phong tỏa cửa thành.”

"Cô lộc lộc ~~ "

Trong tiếng ma sát chói tai hơn mười chiếc xe to lớn quỷ dị xuất hiện bên trong cửa thành liên kết thành một bức tường kiên cố đầy mũi chông nhọn sắc chặn đứng đường chạy trốn của đám người Tiên Ti. Đến giờ chỉ còn sót lại hơn trăm tên tàn binh Tiên Ti bị nhốt trong trong vòng vây bốn phía của quân Hán, không ngừng có tên nỏ từ trong các chiến xa bắn ra, không ngừng có các kỵ binh Tiên Ti thảm tử.

Chẳng nhẽ hôm nay ta phải chết ở chỗ này sao? Kha Bỉ Năng trợn tròn mắt, con ngươi hiện rõ tia thú tính cuồng loạn. Không, không bao giờ, ta sẽ không chết ở chỗ này! Con cháu của Thiên Lang thần hùng bá đại mạc, thiên hạ vô địch, sao có thể thua bọn người Hán hèn hạ được? Sói trên thảo nguyên sao có thể thua đám dê chứ?

“Hất đổ đám đồ quỷ quái này, rồi lao ra ngoài đi.”

"Ngao nha ~ "

Đám dũng sĩ Tiên Ti ngẩng đầu hét phát cuồng rồi giục ngựa phóng như điên, nhằm hướng chỗ giữa hai cỗ xe lao vào.

Với quán tính lớn cả người lẫn ngựa đâm mạnh vào chiến xa, đinh sắt đâm xuyên cả người lẫn ngựa đóng đinh dũng sĩ Tiên Ti trên mặt xe, nhưng sức va chạm cũng khiến các chiến xa không liên kết với nhau được nữa. Bức tường chiến xa đã bị húc làm mở ra một khe hở đủ để hai chiến mã phóng qua.

“Lấp chỗ hổng lại, không để người Tiên Ti chạy trốn.”

Quách Đồ giật mình nhíu mày, từ bóng tối đi ra.

Trong trận địa của người Tiên Ti, Ngột Lực Đột đôi mắt bình tĩnh xẹt qua một tia sát khí lạnh băng, giương cũng lắp tên, tiếng hò reo sát phạt trong khoảnh khắc hoàn toàn không lọt vào tai Ngột Lực Đột, trong mắt hắn chỉ còn viên quan người Hán trên thành lầu, tất cả như không tồn tại chỉ còn thấy mục tiêu.

Yên lặng như núi, Ngột Lực Đột mắt trái đang nheo lại đột nhiên mở ra. Đồng thời tay phải buông tên. Mũi tên sắc nhọn đã rời dây cung rít gió bay thẳng tới trái tim tên quan người Hán.

"Đại nhân cẩn thận !"

Nghe tháy tiếng rít chói tai, tên đội trưởng hoảng sợ tái mặt, vội dùng hết sức đẩy Quách Đồ sang bên.

"Phốc ~ "

Máu bắn tóe ra xung quanh, thân hình cao gầy của Quách Đồ run rẩy, hắn cúi đầu nhìn một cách khó tin vào mũi tên đang cắm vào ngực mình.

Đuôi mũi tên đang run nhẹ nhẹ trong gió. Một phút sau, một cơn lạnh như thác lũ tràn khắp người Quách Đồ, tất cả sức lực của hắn khoảnh khắc tan đi đâu mất, Quách Đồ kiệt sức lảo đảo, gục xuống đất.

"Người, mau tới đây. "

"Lang trung, mau tìm lang trung "

“Đáng chết, bọn lang trung chết ở đâu hết rồi?”

Trên thành lầu, tên đội trưởng giậm chân tức giận kêu lớn, tiếng gào kéo dài thê lương vút lên.

“Thật đáng chết.”

Trong đội hình của người Tiên Ti, Ngột Lực Đột cũng giận dữ mắng một câu, vừa rồi nếu không phải tên quân Hán đó đẩy viên quan thì mũi tên đó chắc chắn đã…

Bắn thủng trái tên viên quan đó, nhưng chỉ vì cú đẩy đó mà làm mũi tên bắn lệch vị trí, mặc dù vẫn trúng tên quan người Hán đó nhưng lại trúng vai mang giáp của hắn. Khiến hắn thoát chết.

Ngột Lực Đột lại giương cung lắp tên, muón bắn thêm một mũi tên nữa giết cho được tên quan người Hán, nhưng chỉ thấy một tên quân Hán đang ở trên thành lầu giậm chân mắng to.

"Hừ!"

Ngột Lực Đột vừa hừ lạnh một tiếng vừa bắn một mũi tên ra, trên thành lầu tên đội trưởng người Hán hét lên một tiếng thân hình ngã về phía trước lập tức núp vào sau bức tường đất.

Mồ hôi tên đội trưởng toát ra đầm đìa sau khi tránh khỏi mũi tên trong gang tấc, mũi tên rít gió bay qua cũng khiến hắn đau rát cả mặt.

“Đáng chết, cung thủ, mười cung thủ mau tới đây, bắn chết tên cung thủ Tiên Ti đó cho ta.”

Trong tiếng gào của tên đội trưởng mười cung thủ vội vã chạy tới, nghe lệnh hắn giương cung lắp tên, nhằm Ngột Lực Đột giữa đội hình Tiên Ti.

“Hả!?”

Ngột Lực Đột ánh mắt bình thản lạnh lẽo, trên mặt hiện tia sát cơ hung ác, rút ra nốt bốn mũi tên cuối cùng.

Lắp toàn bộ tên vào cung, rồi quát to một tiếng hay tay kéo mạnh cây cung, khiến cây cung nặng nề cong lại giống trăng đầu tháng.

"Hưu ~ "

Tiếng rít của tên chói tai vang lên, bốn mũi tên lao như điện lên trên thành lầu.

"Ách a ~~ "

Năm tên cung thủ quân Hán cùng kêu thảm, ngã xuống, có hai tên không may bị Ngột Lực Đột bắn xuyên táo, hai tên đó bị xâu chuỗi với nhau.

“Thật đáng chết.”

Tên đội trưởng nấp trên thành lầu sợ mất mật nhìn năm tên cung thủ đang nằm kêu rên. Mẹ kiếp tên cung thủ Tiên Ti kia thật không phải con người, nếu người Tiên Ti ai cũng như hắn thì sợ anh em trong thành không ai có thể thoát được việc bị bắn chết.

“Rút lui.” Kha Bỉ Năng từ khe hở do hai tên tử sĩ Tiên Ti tạo thành chạy thoát ra đến cửa thành quay đầu lại hét to không ngừng: “Mau rút lui.”

"Đương đương đem ~ "

Tiếng đinh đang vang lên không dứt. Ngột Lực Đột vung cây cung lớn. hất bay toàn bộ các mũi tên mà cung thủ Hán quân bắn tới, rồi mới cam long bỏ đi.

Chỉ chốc lát, bốn năm mươi tên kỵ sĩ Tiên Ti cuối cùng đã phóng ngựa qua hào nước chạy trốn khỏi thành.

Chạy xa được khoảng trăm bộ, Kha Bỉ Năng quay đầu lại. Nhìn đăm đăm Trữ Huyền. Ngột Lực Đột chờ đợi ở Kha Bỉ Năng một gương mặt đau thương tiếc nuối, nhưng Kha Bỉ Năng lại thản nhiên ngẩng mặt lên trời cười lớn, tiếng cười lồng lộng giữa trời đêm u ám, vang đi thật xa mãi không dứt.

Ngột Lực Đột ngạc nhiên hỏi: “Quân ta thảm bại, dũng sĩ trong tộc chết gần hết, thủ lĩnh sao lại cười?”

“Người Hán có câu nói là đại nạn không chết tất sẽ có đại phúc! Hôm nay thập tử nhất sinh, chẳng phải báo hiệu ngày sau có thể thành được sự nghiệp lớn sao?” Kha Bỉ Năng còn cất cao giọng nói: “Chết mấy trăm người đã sao, con cháu Thiên Lang trên thảo nguyên nhiều như cỏ dại, mất một người năm sau còn có thêm nhiều hơn, chỉ cần đất đai trên thảo nguyên còn nằm trong tay người Tiên Ti chúng ta, chẳng nhẽ còn sợ thiếu dũng sĩ sao?”

“Đi, chúng ta quay về thảo nguyên nào! Cáp.”

Kha Bỉ Năng hét to một tiếng rồi giục ngựa phóng đi, đi sau Kha Bỉ Năng là Ngột Lực Đột và hơn bốn chục dũng sĩ Tiên Ti, sau khi chạy khá xa Kha Bỉ Năng mới nình tĩnh quay lại, nhìn kỹ Trữ huyền, đôi mắt không khỏi lạnh lẽo. Một ngày nào đó ta còn quay lại chốn này.

Trưa ngày hôm sau tại chỗ ở của Quách Đồ.

Tiếng bước chân dôn dập vang lên rồi màn cửa được vén lên, Mã Dược được Giả Hủ, Quản Hợi, Chu Thương tháp tùng tiến thẳng vào, đôi mắt Mã Dược luôn lạnh lùng nay thoáng nét ôn hòa, nhìn Quách Đồ nói: “Công Tắc, không bị thương nặng lắm chứ?”

Nghe tin Trữ Huyền bị tập kích, Mã Dược dẫn một ngàn thiết kỵ vội trở về cứu viện, đến trưa cuối cùng cũng về đến Trữ Huyền.

Quách Đồ cảm động, nghẹn ngào nói: “Vết thương không đáng ngại, cảm ơn chúa công quan tâm.”

“Ừ, hãy trị thương cho tốt, mấy ngày nữa sẽ có nhiều việc đấy!”

“Cảm ơn chúa công.”

Mã Dược nhìn sang Lưu Nghiên nói: “Lưu Nghiên.”

“Dạ.”

Lưu Nghiên khẽ trả lời đi đến trước mặt Mã Dược.

Mã Dược nói: “Dùng thuốc tốt nhất chữa thương cho Quách Đồ tiên sinh.”

Lưu Nghiên bình tĩnh nói: “Chàng cứ yên tâm, Quách Đồ tiên sinh tuy vết thương khá nặng nhưng không nguy đến tính mạng, nghỉ ngơi vài ngày là có thể khỏi hẳn.”

Liêu Hóa lúc này mới tiến lên trước mặt mày xấu hổ nhìn Mã Dược nói: “Chúa công đều là do mạt tướng bất tài, bị người Tiên Ti đánh lén, làm liên lụy tới Quách Đồ tiên sinh bị trọng thương.”

Mã Dược ánh mắt lạnh lùng đang muốn quát thì Quách Đồ vội nói: “Chúa công, Trữ huyền bị tập kích không thể trách Liêu Hóa tướng quân được, người Tiên Ti thật giảo hoạt, trong quân Tiên Ti có một tay thần tiễn vô cùng lợi hại, thám mã của ta phái đi đều bị hắn bắn chết. Cho nên mới bị địch tiếp cận thành mà không biết, nên mới trở tay không kịp. Nhưng may là Liêu Hóa tướng quân liều chết chống địch, đủ để hạ quan có thể bố trí, nếu không chỉ sợ Trữ Huyền không giữ được.”

Mã Dược liếc thấy Liêu Hóa giáp trụ tả tơi ánh nắt cũng dịu đi, gật đầu nói: “Bọn người Tiên Ti đó Từ đâu đến? Có bao nhiêu nhân mã?”

Liêu Hóa đáp: “Không biết từ đâu tới, nhưng nhân số không nhiều khoảng năm trăm kỵ binh.”

“Cái gì?” Mã Dược ngạc nhiên hỏi: “Chỉ năm trăm kỵ binh mà dám tấn công Trữ Huyền sao?”

Liêu Hóa toát mồi hôi nói: “Đều do mạt tướng bất tài cuối cùng vẫn để khoảng bốn năm mươi kỵ binh Tiên Ti chạy trốn.”

Mã Dược cau mày nói: “Bọn người Tiên Ti đó thuộc bộ lạc nào?”

Liêu hóa im lặng, Quách Đồ lại nói: “Chúa công, khi người Tiên Ti xong vào thành những anh em hiểu được tiếng Tiên Ti nghe bọn người Tiên Ti gọi hắn là thủ lĩnh.

Hạ quan cho rằng đây là một thủ lĩnh bộ lạc nhỏ khoảng nghìn người trở xuống. Căn cứ vào tin tức mà Hầu Tam cung cấp, hạ quan to gan đoán là bộ lạc phía bắc Kim Liên Xuyên, bộ lạc Kha Bỉ Năng.”

“Kha Bỉ Năng? Kha Bỉ Năng à!” Mã Dược trầm ngâm. Đôi mắt thoáng một tia, quay lại nhìn chư tướng trầm giọng nói: “Nhớ kỹ tên kẻ này nhé, một ngày nào đó hắn có thể trở thành đối thủ mạnh của chúng ta!”

Quản Hợi hừ lạnh một tiếng, vung mạnh cánh tay to lớn nói to: “Kha Bỉ Năng phải không? Một ngày nào đó ta muốn tự ta chém đầu hắn xuống.”

Chỗ ở của Lưu Bị ở Kế Huyền.

Đến tháng mười khí trời dần trở lạnh nhìn gió thu thổi ngoài khung cửa sổ Lưu bị đột nhiên cảm khái. Nhìn Quan Vũ nói: “Tam đệ thất lạc đã mấy tháng, không biết tam đệ hiện sống chết ra sao? Ài.”

Quan Vũ trấn an nói: “Tam đệ sức địch vạn người, ai có thể hại được mạng hắn chứ? Huynh trưởng không nên lo lắng.”

Lưu bị thở dài nói: “Nói thì nói vậy, nhưng không thấy mặt tam đệ, ta không khỏi lo lắng.”

Quan Vũ im lặng, từ khi đào viên kết nghĩa, ba anh em tình như thủ túc, chưa từng phân ly, nay anh em ly tán, Quan Vũ cũng không khỏi buồn bã.

Thấy Quan Vũ im lặng, Lưu Bị vừa thở dài vừa nói: “Cũng không biết sau này còn có thể gặp lại Tam đệ được không?”

Quan Vũ nhíu mày một chút đột nhiên nói: “Đại ca nếu đã nhớ nhung tam đệ như thế sao không từ quan đi tìm tam đệ? Lưu Ngu tuy cùng đại ca là người của hoàng thất, nhưng theo đệ thấy không phải là người độ lượng. Chỉ bổ nhiệm huynh làm một chức quan nhỏ. Khinh rẻ chúng ta như vậy, ở đây lâu cũng vô ích, nên sớm bỏ đi thôi.”

Lưu Bị lắc đầu nói: “Không phải, đệ chỉ biết một mà không biết hai.”

Quan Vũ ngạc nhiên nói: “Huynh nói thế là sao?”

Lưu Bị nói: “Lưu Ngu là danh thần có nhiều công lao với đại Hán ít người bì kịp. Tuyệt không phải hạng người lòng dạ hẹp hòi đâu. Nếu không có chút công lao mà lại nhận chức cao văn quan võ tướng làm sao tâm phục khẩu phục được?”

Quan Vũ gật đầu không nói, huynh đệ họ đang nói chuyện, chợt có thân binh vào nói: “Đại nhân, có người tên Giản Ung đến thăm, tự xưng là người quen cũ của đại nhân ở quê nhà.”

“Giản Ung?” Lưu Bị nghe vậy vui mừng, đang ngồi liền đứng dậy, ngay cả dép cũng không kịp xỏ chạy vội ra cửa: Giản Ung, Giản Hiến Hòa ha ha.”

Quan Vũ sắc mặt hơi đổi, mắt phượng đột nhiên toát ra một tia tinh quang khiến người ta sợ hãi, chỉ lát sau Lưu Bị đã thân mật kéo tay một người vào.

Một văn sĩ trẻ tuổi đi vào. Văn sĩ này tuổi trẻ anh tuấn, mặt đẹp như ngọc, dáng vẻ phong trần. Cử chỉ ung dung nhan nhã rất có phong độ khiến người người khác bội phần hảo cảm.

“Lại đây, lại đây.” Lưu Bị kéo Văn sĩ đến rồi nằm tay phải Quan Vũ nhìn Giản Ung nói: “Hiến Hòa còn đây là nghĩa đệ của Bị tên là Quan Vũ, tự là Vân Trường là người Giải Lương, Hà Đông.

Còn một nghĩa đệ khác tên là Trương Phi tự là Dực Đức, đáng tiếc khi ở Dĩnh Xuyên chinh phạt bọn giặc Khăn Vàng thì bị thất lạc đến nay chưa rõ tung tích.

Giản Ung ôm quyền khen: “Thật là một tráng sĩ”.

Quan Vũ khoan khoái trong lòng, cũng ôm quyền đáp: “Vũ xin chào Giản Ung tiên sinh.”

Lưu Bị cười to nói: “Hiến Hòa. Mời vào ngồi, Vân Trường, đệ cũng ngồi đi.”

Kế huyền, trong phòng nghị sự.

Lưu Ngu cầm một lá thư trong tay đưa cho Diêm Nhu. Trầm giọngn nói: “Tử Hòa, vừa mới có người đưa tin cấp báo, Mã Dược dẫn hai ngàn quân Ô Hoàn kéo lên phía bắc, cướp Kim Liên Xuyên, chiếm được vô số trâu dê, chiến mã, dân cư của bộ lạc Khứ Cân.

Nhưng hễ là con trai cao hơn bánh xe ngựa là giết hết, tất cả đàn bà trẻ con còn lại đều bị hắn thưởng cho thuộc hạ làm nô lệ.

Diêm Nhu vội đọc lướt qua, thoáng chốc mắt lộ vẻ suy nghĩ.

Lưu Ngu giận dữ đập tay lên án. Trầm giọng nói: “Cái tên Mã Dược này thật ngang ngược, hắn muốn gì đây? Chẳn lẽ muốn chọc giân người Tiên Ti làm cho mấy trăm vạn dân chúng đại Hán lâm vào cảnh chiến tranh chết chóc sao? Đáng giận, thật đáng căm giận!”

“Đại nhân, hạ quan không lo lắng việc Mã Dược ngang ngược chọc giận người Tiên Ti. Dù sao từ khi Đàn Thạch Hòe chết người Tiên Ti đã chia năm sẻ bảy đã trở thành một nắm cát rời rồi, nếu muốn trả thù người Hán cũng không đủ sức!” Diêm Nhu ngừng một chút rồi nói tiếp: “Hạ quan lo lắng là tác phong làm việc của Mã Dược là tác phong quân phiệt, trong mắt hắn không có sự tôn nghiêm của triều đình đại Hán và luật pháp đại Hán với hắn có cũng như không!”

“Hả!?” Lưu Ngu cau mày nói: “Tử Hòa cũng đồng ý với Lưu Bị cho rằng Mã Dược đáng chết?”

“Rất đáng chết!” Diêm Nhu trầm giọng nói: “Nói về võ lực, Mã Dược qua là tài năng tuyệt thế, hai danh tướng là Chu Tuyển và Hoàng Phủ Tung đem mấy vạn tinh binh tấn công nhưng hết lần này đến lần khác đều thất bại, hắn quả là oai danh hiển hách không ai sánh kịp! Nếu có thể thuần phục triều đình, tận tâm vì nước, sẽ là lương đống của đại Hán, đáng tiếc …”

"Đáng tiếc cái gì?"

“Đáng tiếc là Mã Dược chưa bao giờ có lòng thần phục triều Hán! Hắn tự tung tự tác, chỉ vì lợi ích bản thân, hoặc nói cách khác vì quân đội của hắn.

Lưu Ngu trầm giọng nói: “Mã Dược đã có dã tâm, bản quan nghĩ ngày sau tất sẽ làm phản, nên sớm trừ đi mới được!”

Diêm Nhu vội khuyên can: “Đại nhân, Mã Dược xảo trá như hồ ly, quân ít nhưng đều anh dũng thiện chiến như hổ báo. Nếu tùy tiện phát binh ngược lại có thể thất bại. Chi bằng tâu với triều đình nói rằng: “Mã Dược độc đoán chuyên quyền, dụng tâm xấu xa, khiêu khích để Tiên Ti và đại Hán có chiến tranh, đem quân đi gây họa liên miên, chém giết không ngừng…. thiên tử và Yêm đảng sợ giao chiến với người Tiên Ti tât sẽ khiển trách Mã Dược. Đại nhân nhân cơ hội tâu thêm, giáng chức Mã Dược là tả Hộ Ô hoàn giáo úy, lại nói Lưu Bị chinh phạt Khăn Vàng có công xin cho làm hữu Hộ Ô Hoàn giáo úy, chia binh quyền với Mã Dược, từ từ chặt đứt vây cánh của hắn….”

"Báo ~~ "

Hai người đang bàn bạc đột nhiên có tiếng kêu lớn, tiếng bước chân dồn dập, một viên quan nhỏ vội vã đi tới quỳ trước cửa hai tay giơ quá đỉnh đầu cao giọng nói: “Thái thú Liêu Đông Công Tôn Độ cấp báo …”

“Công Tôn Độ? Chắc là có tin tức của Khâu Lực Cư và Tô Phó Duyên rồi!” Lưu Ngu đổi sắc, nhìn DiêmNhu một cái rồi nói: “Mau đưa đây!”

Viên quan nhỏ đem thư đên trước án của Lưu Ngu, Lưu Ngu giở sách ra đọc vội, mắt không khỏi mừng rỡ như điên. Hưng phấn nhìn Diêm Nhu nói: “Tử Hòa, thành công rồi! việc bình định Trương Thuần, Trương Cử chỉ trong nay mai.”

“À?”

Diêm Nhu cũng đổi sắc, vội nhận lá thư từ tay Lưu Ngu bắt đầu đọc lướt qua.

Phì Như, “Vương cung” của Trương Cử.

Trương Thuần vộ vã vào cung quỳ ở dưới thềm cao giọng nói: “Thần khấu kiến Hoàng đế bện hạ.”

Trương Cử phất tay, nét mặt hài long nói: “Ái khanh bình thân.”

“Tạ ơn bệ hạ.” Trương Thuần đứng dậy, mặt có nét lo lắng, có tin tức quân sự mới báo về, Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên đã dẫn quân quay về. đã vào đóng ở Liễu thành.”

“Ồ?” Trương Cử hỏi: “Có thu đươc lương thảo, vũ khí không?”

Trương Thuần đáp: “Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên đụng phải thái thú Liêu Đông Công Tôn Độ cố thủ chắc chắn không thu hoạch được gì lại còn tổn thất mấy ngàn binh mã.”

Trương Cử giận lắm nói: “Hai tên vô dụng, mấy vạn thiêt kỵ mà đi ko thu thập được chút lương thảo nào.”

Trương Thuần nói: “Bệ hạ, lương thảo trong thành sắp hết, ngoài thành quân của Công Tôn Toản tấn công ngày càng ráo riết hay là ta thiên đô tạm lánh đi?”

“Thiên đô?” Trương Cử cau mày, trầm giọng nói: “Thiên đô đến đâu?”

Trương Thuần nói: “Liễu thành địa thế hiểm trở dễ thủ khó công, bắc ra quan ngoại, nam giáp Liêu Đông có thể làm kinh đô.”

Trương Cử suy nghĩ một chút nói: “Được, truyền chỉ của trẫm thiên đô đến Liễu thành.”

Ban đêm, tại phủ “Đại tướng quân.”

Môn khách Vương Chính hỏi: “Đại tướng quân, Trương Cử có đồng ý không?”

Trương Thuần nói: “Trương Cử Đã đồng ý thiên đô, nhưng Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên có thật sự suy tôn ta làm thiên tử không?”

Vương chính đáp: “Nước Đại Yên (Trương Thuần, Trương Cử làm phản lập ra nước Đại Yên) là do Đại tướng quân một tay lập ra, Trương Cử chẳng có chút công nào nhưng lại ngồi tại ngôi thiên tử, hai vị đại vương Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên sớm có lòng oán hận, chỉ là còn có Đại tướng quân với Trương Cử trung thành tuyệt đối, nên cố nhịn mà không dám nói thôi, nay Đại tướng quân có ý phế Trương Cử tự lập làm vua, tất nhiên nhất hô bá ứng, Khâu Lực Cư , Tô Phó Duyên sao lại không ủng hộ chứ?”

Trương Thuần bị Vương Chính thuyết một tràng liền xiêu lòng, gập đầu liên tục nói: “Nếu ngày sau ta lên ngôi Thiên tử, khanh sẽ được làm Thừa tướng!”

Vương Chính lập tức quỳ sát đất cao giọng nói: “Tần xin ra mắt Hoàng thượng, chúc Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Chương #111