Chương 10: Cửu Tử Nhất Sinh


Tây lương kỵ như thủy triều dâng theo quán tính hung hăng xông đến trận địa kiên cố của Giặc Khăn Vàng. thoáng chốc ánh kiếm lấp loáng khắp nơi, xác người bay tứ tung, chiến mã rên rỉ, ánh sáng lạnh lẽo của binh khí làm cho bầu trời càng thêm u ám, màu máu nhiễm đỏ cả bờ cát lạnh băng, vào thời khắc này, tánh mạng rẻ rúng không bằng cả chó hoang

“Đương”

Mã Dược dồn sức vào đầu trọng mâu, đâm một phát như lôi đình vào Tây Lương kỵ binh đang lao đến. 2 con ngựa giao nhau, cương đao lạnh băng trong tay Mã Dược nhẹ nhàng lướt qua cổ của Tây lương kỵ binh, máu phun ra, đầu lâu bay lên, cơn đau xé thịt từ vai trái truyền đến, Mã Dược cảm thấy tê liệt thân người, một kích này đã làm toét miệng viết thương cũ vẫn chưa lành

Một đao chém chết Tây Lương kỵ binh, Mã Dược thậm chí còn không kịp thở, lập tức lại thêm một tên Tây Lương kỵ binh gào thét lao tới, Trảm Mã đao nặng nề trong tay nhắm vào cổ Mã Dược chém tới

“Keng”

Cương đao trong tay Mã Dược và Trảm Mã đao của Tây Lương kỵ binh chạm mạnh vào nhau. Trảm Mã đao văng ra, Mã Dược cũng bị lực phản chấn làm cho rớt xuống ngựa. Dù gì đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên Mã Dược cưỡi ngựa, lại đang ác chiến kịch liệt, không còn cách nào khác, hắn phải dùng 2 chân quắp vào bụng ngựa

Ở thời đại này, vẫn chưa có bàn đạp cho ngựa, kỵ binh khi tác chiến vẫn phải dùng 2 chân kẹp chặt vào bụng ngựa

Mã Dược xoay người nhảy xuống ngựa, tức thì một Tây Lương kỵ binh cưỡi ngựa lao đến, vó ngựa to lớn giẫm thẳng vào mặt hắn, Mã Dược hét một tiếng như sói tru, nhảy phốc về phía trước, xém chút nữa là bị bẹp dí dưới vó ngựa. Thân thể hắn chỉ cách vó ngựa có một thước, nếu hắn mà chậm một chút, chỉ sợ ngực hắn bị giẫm thành một lỗ máu rồi

Mã Dược xoay người bò nhổm lên, trước mặt bỗng nhiên rõ ràng, không thấy Tây Lương kỵ binh đáng sợ kia đâu nữa, chỉ thấy khói bụi tung mù trời, che lấp cả ánh tàn dương. Hắn hoảng sợ quay đầu lại, trận thế giặc khăn vàng ở phía sau đang không ngừng xông lên, âm thanh giết chóc vang lên không ngớt. Tây Lương kỵ binh hung ác xông vào giữa biển quân Khăn Vàng tựa như hàng ngàn con ong vò vẽ xông vào tổ của hàng tỷ con kiến, dĩ nhiên là bị bao vây giữa biển khăn vàng.

Tây lương kỵ binh dũng mãnh thể hiện lực sát thương kinh người, một lượng lớn quân của giặc Khăn Vàng bị trường mâu đâm xuyên người, bị mã đao chém thành 2 nửa, bị ngựa đạp vỡ đầu, máu tươi của bọn họ nhuộm đỏ cả Bạch Long Than, nhưng trận địa của giặc khăn vàng quá dày nên Tây Lương kỵ binh không thể nào phá vỡ được

Vô số giặc Khăn Vàng đã bỏ mạng, càng nhiều giặc Khăn Vàng gào thét xông lên. Không phải bọn họ anh dũng gì, cũng không phải bọn họ không sợ chết, đơn giản chỉ vì bọn họ không còn đường lui, ngang dọc gì cũng chết, vậy thì cớ gì không cũng quan binh cá chết lưới rách chứ? Giờ khắc này bọn họ không còn là những nông dân cầm vũ khí nổi dậy nữa mà là bầy dã thú điên cuồng, liều mạng chiến đấu

Hàn phong thổi càng lúc càng mạnh, mây đen đã che phủ cả ánh tàn dương, bầu trời không biết lúc nào đã xuất hiện những bông tuyết lạnh lẽo, cả một vùng chìm vào mê loạn

Quan quân đóng ở phía bắc biên nhìn như sắp đông lại thành những pho tượng ngàn năm, Bạch Long Than như đang bùng lên rốt cuộc cũng từ từ lắng xuống, mặc dù tây lương kỵ binh có hung hãn tung hàng chục lần sát thương vào giặc khăn vàng nhưng chính bọn họ cũng bị đàn kiến vô tận giặc khăn vàng cắn bị thương

Đổng Trác được sự bảo vệ của Hoa Hùng và Từ Vinh đang liều mạng mở đường máu rút khỏi chiến trường. Hai bên tả hữu còn không quá 500 kỵ binh mà hơn nửa trong số đó đã kiệt sức và trọng thương

Trên Bạch Long than, tại trận địa của giặc Khăn Vàng, Mã Dược lau viết máu trên khoe miệng, hít vào thật sâu một ngụm lãnh khí, lại hét to: “Ngao~~”

"Ngao ~~~ "

Hàng ngàn giặc Khăn Vàng điên cuồn hưởng ứng, quên cả than khóc. lúc này xác giặc Khăn Vàng đã trải cả dặm, số quân giặc Khăn Vàng đã giảm gần nửa nhưng số còn lại không còn giống như trước nữa, sát ý trong mắt họ tăng lên không ngừng. Sự thực đã bày ra trước mắt, dám liều mạng thì quan quân cũng có thể bị đánh bại

Mã Dược cắm đao xuống đất, ngạo nghễ đứng ở trận tiền, hơi thở trong ngực hắn không ngừng quay cuồng. Sĩ khí quan quân đã mất hết, tinh thần chiến đấu của giặc Khăn Vàng đang cao, nếu như Chu Tuyển quyết định quyết chiến vào lúc đó, mặc dù có thể dành được thắng lợi cuối cùng nhưng 5000 tinh binh bắc quân trong tay cũng không còn lại bao nhiêu

Hắn là danh tướng cuối cùng của Đại Hán, hắn có lựa chọn đồng quy vu tận với giặc Khăn Vàng không?

Thở ra một hơi dài, thần sắc Chu Tuyển hòa hoãn dần lại , nhìn hai bên tả hữu nói:

” Hừm, có thể đơn phương độc mã tung hoành tả hữu, quyết định thắng bại của cả chiến dịch, thật lợi hại! Chư vị hãy nhớ kỹ tên này, nếu không bị tiêu diệt thì một ngày nào đó sẽ trở thành họa lớn của triều đình đại Hán ta”

Đổng Trác thần sắc ảo não, trong mắt toát ra sự căm hận và đố kị, nhưng ánh mắt Tôn Kiên và Lưu Bị đồng thời lại tỏ ra nghiêm nghị lạ thường, nhìn vào thân ảnh hùng vĩ xa xa ở trong trận tiền của địch, có thể được Chu Tuyển đánh giá như vậy, mặc dù là địch nhân nhưng cũng không phải là dễ dàng

Chu Tuyển không cam lòng nhìn trận địa Bạch Long than lần cuối cùng, trầm giọng nói:

“Tặc binh khí thế đang thịnh, trời lại tối, hôm nay không nên tái chiến, truyền lệnh... lui binh!”

"Ô ô ~~ "

Tiếng còi báo hiệu vang lên không ngớt, quan quân bắt đầu rút quân từ từ, đến khi đã biến mất khỏi đường chân trời thì Mã Dược cũng không thể kiên trì được nữa, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất. Trong đầu hắn nghĩ thật may mắn, cái gì gọi là cửu tử nhất sinh? Lúc này mới thật sự là cửu tử nhất sinh

Không chết dưới cung tên của quan quân, cũng không chết dưới vó ngựa của Tây Lương kỵ binh , hắn sống rồi!

Bùi Nguyên Thiệu lao đến như sói định ôm Mã Dược, không ngờ chân bước vào chỗ trống vấp ngã trước mặt Mã Dược. Lúc này ngay cả hán tử như sắt thép này cũng không thể không khóc, hét lớn

“Quan quân rút rồi! quan quân rút rồi, chúng ta đã thắng, thắng rồi!”

“Chúng ta thắng rồi!”

“Thắng rồi!”

Đầu tiên là mấy trăm tên giặc Khăn Vàng đi theo hoan hô, sau đó càng lúc càng nhiều giặc Khăn Vàng tham gia, sau cùng là cả Bạch long than, tất cả giặc Khăn Vàng đều bắt đầu hoan hô, vui sướng như chết đi sống lại, lệ vương đầy trên mặt của những người nông dân này, gần như quên đi tất cả, cả đám ôm nhau thành một cục nhảy múa

Trong cơn cuồng loạn của giặc Khăn Vàng, Lưu Tích ánh mắt phức tạp, đến bên cạnh Đỗ Viễn :

”Bá Tề quả nhiên không hổ danh là hậu nhân của danh gia, rất có phong phạm của Mã Phúc Ba để lại “

Trong mắt Đỗ Viễn chợt lóe lên u quang rồi biến mất, lãnh đạm nói:

“Qua trận này, uy danh của Mã Bá Tề có thể sẽ vượt qua ngài đó, thêm chút thời gian nữa e rằng ba quân tướng sĩ chỉ nghe lệnh của Mã Dược thôi chẳng chịu sự điều khiển của Ngài nữa đâu”

Lưu Tích thần sắc âm trầm, hai đạo lông mày nhíu lại, nhìn về phía Mã Dược mà ánh mắt phức tạp

Tại trận Tây Ngạc – Bạch Long than, cả 2 đại quân giặc Khăn Vàng của cả Triệu Hoằng và Lưu Tích đều thương vong thảm trọng. Lúc đầu nhân số cả 2 đại quân cộng lại có 10 vạn người, nhưng khi đến Uyển thành, cộng thêm người ở đó cũng không đến 3 vạn, trong đó thì chạy trốn, bị địch giết, đầu hàng và bị quan quân chém đầu, cũng có số bị chết trong cuộc nội loạn, nhưng phần lớn là bị chết ở trận ác chiến tại Bạch Long than. Chỉ riêng số người bị kỵ binh của Đổng Trác giết đã gần 1 vạn người

Nhìn lại tình tình của quan quân, ngoại trừ Tây Lương kỵ binh của Đổng Trác bị thương vong nghiêm trọng, các đơn vị khác thiệt hại không lớn

Bóng đêm thâm trầm, trong Thái Thủ phủ của Uyển thành đèn đuốc sáng trưng, Nam Dương hoàng cân đại thủ lĩnh Trương Mạn Thành đang mở yến tiệc chiêu đãi các đầu mục của các đường lớn nhỏ, vừa ăn mừng khi đánh lui quan quân, vừa tạo điều kiện để hai nhà Triệu Hoằng và Lưu Tích giảng hòa, mặc dù trên bàn tiệc không khí rất hòa nhã, vui vẻ nhưng thực tế âm thầm đấu đá nhau mãnh liệt

Nghe người ta nói về Mã Dược biểu hiện thần uy ở Bạch long than, Trương Mạn Thành phấn khích nói:

“ Không ngờ trong quân nam dương hoàng cân lại có nhân vật dũng mãnh như vậy, mau gọi tới đây!”

Lưu Tích đứng lên, chắp tay nói với Trương Mạn Thành:

“Thưa Đại đốc, mạt tướng liền đi gọi ngay”

Uyển thành thành nam, Lưu Tích quân doanh, Mã Dược đang chuẩn bị hành trang

Tại trận đánh Bạch Long Than, một mình hắn tung hoành chém giết, thay đổi cả kết cục của chiến dịch, hắn chẳng những cứu mạng Lưu Tích mà còn cứu cả quân Khăn Vàng ở Nam Dương! Hiện tại, hắn và Lưu Tích không ai nợ ai, rốt cuộc có thể không thẹn với lương tâm mà cất bước ra đi. Lúc này cũng nên ra đi vì nếu đi theo tên Lưu Tích ngu ngốc này thì chỉ có nước chết chung với giặc Khăn Vàng thôi

Phải nhớ rằng ở thời đại tam quốc tranh hùng này, muốn sống lâu thì tốt nhất không nên dính dáng nhiều đến giặc Khăn Vàng, đây là thời đại của địa chủ, hào cường, thế gia tài phiệt, nếu đi theo phản tặc thì nhất định sẽ không có đường sống. Tốt nhất là lựa chọn giống Tào Tháo ý, tuy cũng là một đại tướng có thực lực nhưng cũng phải tìm những quân vương có thế lực mà nương theo

Bởi vậy, nhân lúc quan hệ của hắn và giặc Khăn Vàng chưa sâu đậm hắn không do dự quyết định ly khai

“Đại ca, chúng ta phải đi thật sao?”

Trần Cảm nghi hoặc nhìn Mã Dược

“Nghiên tỷ tỷ thì phải làm sao? Có nên mang nàng theo không?”

Trần Cảm tuy chưa trưởng thành, nhưng cũng đã biết Lưu Nghiên và Mã Dược có cảm tình với nhau

“Đây không phải là việc của ngươi, lo mà chăm sóc hảo đệ đệ của ngươi, trên đường chớ để lạc mất”

Mã dược ánh mắt lạnh băng, hắn không phải là tây Sở bá vương, cho nên vẫn chưa đủ tư cách nói chuyện về tình yêu nam nữ! Huống chi tình cảm của hắn là Lưu Nghiên vẫn chưa phát sinh tới mức đó. Hiện tại hắn chỉ quan tâm một điều là phải nhanh chóng rời khỏi quân doanh Lưu Tích, cắt đứt mọi quan hệ với giặc Khăn Vàng, sau đó sẽ tìm địa phương an toàn an bài ổn thỏa cho huynh đệ Trần Cảm, hoàn thành di nguyện của Trần Tự

Khi đã hoàn thành xong 2 việc trên, Mã Dược mới có thời gian và tâm tình suy nghĩ biện pháp để có thế sống thoải mái và dễ chịu một chút, hắn không quen thiếu nợ người khác, điều đó so với nợ mà không trả cũng tương tự nhau

Hãy để lại nick yh tại link sau nếu bạn muốn tham gia dịch với chúng tôi

link đăng ký: http://4vn/forum/showthread.php?t=56828

Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Chương #10