Truyền Thừa Chí Bảo


Người đăng: hq15111993

Nhìn cảnh tượng tráng lệ Hạo Thần cũng không có để ý, sức chú ý duy nhanhas
đó chính là những hoa quả đỏ mọng thơm ngát trước mắt.

"Y..nha" YY chạy đi ôm về hai trái chín đỏ đưa cho Hạo Thần, tên tiểu tử này
rất nhanh ôm về chính là hai trái cây còn to hơn cả mình nó.

Hạo Thần đã đói lả, vừa nhìn thấy yy đưa lên trái cây là vồ lấy đưa lên cắn
ròn tan.
Đang ăn ngon lành bỗng nhiên cả không gian chấn động, yy với Hạo Thần sợ hãi
ôm nhau nằm rạp xuống đất, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tòa tháp khổng lồ lắc lư mạnh rồi bật khỏi mặt đất, nó biến thành một đạo lưu
quang bắn ngay về phía Hạo Thần.

"Aaaa....." nhìn thấy cảnh tượng này Hạo Thần sợ hãi ôm đầu la thất thanh ,
Hạo Thần cảm nhận được cơn đau truyền tới, nó dường như muốn xé ra đầu mình
rồi ngất lịm đi không biết gì nữa.

"Nơi này là nơi nào?" Lúc này Hạo Thần ý thức đã tỉnh, thế nhưng khi hắn mở
mắt ra sau, lại đột nhiên phát hiện mình xuất hiện ở một cái màu sắc sặc sỡ xa
lạ trong không gian, này trong không gian ngoại trừ các loại màu sắc phát sáng
khí thể ở ngoài không có thứ gì.

"Xong, lẽ nào ta chết rồi? Nơi này là địa phủ? Có người nói, chết đi chính là
không đói bụng." Hạo Thần ở trong lòng có chút sợ hãi.

"Òa òa Ta sợ huhu....mẹ chết rồi Hạo Thần không thể thấy người nữa
...huhu..Hạo Thần nhớ mẹ ....huhu Hạo Thần vẫn chưa được làm võ giả giông cha
mà huhu..."Hạo Thần giờ chính là khóc bù lu bù loa lên.

"Huhu ta muốn về nhà, ta còn chưa ăn cơm mà huhu"

"Tiểu tử, đừng khóc nữa, ngươi còn không có chết."

Trong chớp mắt, một thanh âm đột nhiên ở Hạo Thần bên tai vang lên.

"Ai, là ai?"Hạo Thần bị giật mình, suýt chút nữa thì trái tim nhỏ nhảy ra khỏi
lồng ngực của mình. xoay trái xoay phải muốn nhìn thấy người nói chuyện.

Bỗng thân ảnh một lão giả hiện ra trước mắt không gian, hiền lành nhìn Hạo
Thần.

"Xin chào! ta là Hạo Thần, xin hỏi ngài là ai ? " Hạo Thần thấy lão giả lễ
phép hỏi.

"Nơi này chính là trong tháp thế giới, cũng là chính ngươi vừa nhìn thấy tòa
tháp kia . Còn ta ? ta chính là chủ nhân cũ của tòa tháp này " lão giả mỉm
cười nói

"Vậy ngài có thể thả ta ra ngoài không, ta phải về nhà không mẫu thân sẽ rất
lo lắng " Hạo Thần nhìn lão nhân nói

"Ta không thể"

"Tại sao, ngài chẳng phải chủ nhân tòa tháp này sao " Hạo Thần đôi mở to nhìn
chằm chằm lão nhân

"Ta không được tính là chủ nhân của nó . ngươi bây giờ mới là của nó chủ nhân
" lão giả nhìn nhìn Hạo Thần nói.

"Sao...sao có thể, ta làm sao có thể làm nó chủ nhân"Hạo Thần chính là không
tin nhìn lão nhân hỏi.

"Ta chính là mạo hiểm cả tính mạng để đoạt được nó, hao tốn tâm huyết tế
luyện mấy trăm năm cũng chỉ có thể để nó tán thành, vẫn không thể trở thành
chủ nhân của nó . Vậy mà ngươi vừa xuất hiện nó chính là tự động nhân rồi
ngươi vi chủ nhân, tự dung ngươi thức hải, bảo vệ ngươi nguyên thần, đây
chính là điều ta không thể lý giải được" nghĩ nghĩ mình cũng coi như một tôn
đại năng vậy mà không bằng đứa trẻ con, lão nhân thở dài đắng chát nói ra.

"Lão nhân gia, ngài nói là thật sao" Hạo Thần cũng biết đây chính là tự dưng
có miếng bánh rơi vào người vui vẻ vô cùng.

"Ngươi thật đúng là may mắn tiểu gia hỏa, ta tuy không biết lai lịch của tòa
bảo tháp này nhưng đây chính là một chí bảo không tầm thường, có thể nói là
nghịch thiên, rất kén chủ ,cũng không biết ngươi trên người có cái gì khiến
nó tự động nhân ngươi vi chủ nhân " lão nhân nhìn Hạo Thần nói

"Vậy ta có thể điều khiển nó sao " Hạo Thần hướng lão nhân hỏi.

"Ta cũng không biết, ngươi dụng tâm cảm nhân liên hệ với nó xem" lão nhân nói
"Được rồi" Hạo Thần ngồi xuống nhắm mắt cảm nhân.

Sau một lúc chỗ này màu sắc sặc sỡ không gian liền triệt để mờ đi, Hạo Thần
sững sờ, liền phát hiện mình bị một luồng mạnh mẽ hấp xả lực từ không gian này
lôi đi ra ngoài, sau một khắc chính là xuất hiên ở không gian vừa nãy, YY ở
bên cạnh lúc này đang không ngừng tìm kiếm.


Hỗn Nguyên Chí Tôn - Chương #5