Người đăng: steven9999
Chỉ thấy chung quanh chổ hai người cách xa một trượng toàn bộ được chụp lên
bởi một ánh sáng tím đỏ bên trong, đó chính là năng lương của Huyền Thiên
Thạch và Tử Kiếm mà Ngô Lai đã hấp thu, dung hợp lại thành một công pháp đặc
biệt, Tử Thiên Quyết tâm pháp.
Tay phải của Ngô Lai không ngừng xuất hiện một đám khí cường đại diệu mắt màu
tím đỏ, đám khí này được Ngô Lai thôi động không ngừng nhanh chóng tiến vào
nội thể của Quản Phong Chỉ.
Hấp thu được cường đại chân khí do Ngô Lai truyền qua, quản Phong Chỉ tá trợ
cho cường đại nội lực này, từ từ bức tới vào độc tố trong kinh mạch bản thân,
trên đầu của Quản Phong Chỉ đã không ngừng xuất ra bạch khí.
Bạch Y, Lãnh Ngưng Vũ mấy người đều ngơ ngẫn nhìn vào cảnh tượng kỳ dị trong
tràng, trong tâm thật thất kinh, không tưởng nổi vỏ công của Ngô Lai lại cao
cường như vậy, có thể phát xuất ra hộ thể chân khí như thế, loại tử hồng sắc
khí đang chung quanh hộ thể thì mấy người chưa hề nghe qua vỏ công này.
Lúc mọi người đang thất kinh, có 4 nhân ảnh nhanh lẹ lướt tới, tốc độ thật
nhanh, vây lấy mấy người Lãnh Ngưng Vũ.
Bốn người này chính là bốn đại hán đã đảo tẩu khi tửu quán xụp xuống.
Nghe được âm thanh phá không, Bạch Y và Lãnh Ngưng Vũ đại kinh, không tưởng
nổi ở mật lâm xa xôi này còn có người lại.
Vừa thấy bốn đại hán trong tửu điếm, Bạch Y kinh ngạc nói :”Sao lại là các
ngươi ?”
Một người như là đầu lỉnh nói :”không sai, chính là bọn ta .”
Nguyên là 4 đại hán sau khi ly khai, vẫn không cam tâm, nhân tiện quay lại
truy theo mấy người, tất cả là vì Hổ Phách Thần Châu bảo vật thần kỳ là vật mà
người giang hồ thấy được đều muốn phải lấy được.
Bạch Y nhìn bốn người, lạnh lùng nói :”các ngươi muốn gì ?” Bạch Y minh bạch
là đối phương lai giã bất thiện, lời nói dĩ nhiên không khách khí.
Nghe xong, người vừa rồi phát âm hắc hắc cười lạnh :”Muốn gì ? Các ngươi đóan
xem ? Bọn ta tới đây đương nhiên không phải cùng bọn ngươi tán gẩu .” Ngưng
lại rồi tiếp :”Bọn ngươi chỉ cần giao ra Hổ Phách Thần Châu, Thiên Vương Tứ
Đao bọn ta sẻ tha cho các ngươi, nếu không ``````````.” câu sau con chưa nói,
hai mắt đã đảo qua đảo lại trên người Lãnh Ngưng Vũ, Bạch Vân và Tuyết Nhi.
Nghe xong, Bạch Y sắc mặt đại biến, tự nghĩ: Quả nhiên là Thiên Vương Tứ Đao,
xem ra hôm nay muốn giử lấy Hổ Phách Thần Châu sẻ khó khăn, chỉ hy vọng là Ngô
Lai và Quản tiền bối mau xong.
Lãnh Ngưng Vũ nghe được bốn đại hán này là Thiên Vương Tứ Đao, đã thất kinh,
tuy nàng trong giang hồ hành tẩu không dài, nhưng Thiên Vương Tứ đao có nghe
qua.
Bốn người này sở dỉ có thể làm hai người thất kinh, tịnh không phải tại bốn
người có vỏ công cao cường, mà là bốn người này trong giang hồ ngoan cú tàn
nhẫn, làm người giang hồ sợ hải.
Bốn người này lợi hại nhất là một loại đao pháp và trận pháp, đã không biết
bao nhiêu cao thủ giang hồ đã chết dưới tay bốn người, người vừa nói chuyện
chính là lảo đại của bốn người.
Bốn người này là môn đồ của Thiên Vương Môn, nói tới Thiên Vương Môn, trong
giang hồ là môn quái quỷ dị nhất, trong giang hồ tịnh không có mấy người dám
trêu vào Thiên Vương Môn.
Thấy được biểu tình của Bạch Y cùng Lãnh Ngưng Vũ, lảo đại nói :”Thế nào ? còn
không mau đem Hổ Phách Thần Châu giao ra, nếu không đừng nói bọn ta không
khách khí .”
Nghe xong, Bạch Y và Lãnh Ngưng Vũ nhìn nhau, Lãnh Ngưng Vũ lạnh lùng nói
:”Các ngươi tưởng muốn lấy được Hổ Phách Thần Châu thì đúng là vọng tưởng .”
Nói rồi bạt ra bảo kiếm của mình.
Thấy vậy, Bạch Y mấy người đã chia ra bạt xuất binh khí.
Lảo đại nói :”Được, nếu là như thế, đừng nói bọn ta không có cho các ngươi cơ
hội, động thủ!” Tựa hồ đồng lúc, bốn người trong tay đao đã xuất bao.
Chỉ thấy bốn thanh đao đã bị bốn đại hán này nắm trong tay, phản chiếu lại ánh
sáng từ kẻ lá của mật lâm, bốn thanh đao này trông rất mát mắt.
Thiên Vương Tứ Đao nhìn nhau một cái . Đồng thời hướng tới Lãnh Ngưng Vũ công
tới.
Đám người Bạch Y đã chia ra nghênh địch.
Bạch Y đón lấy lảo đại, đối thủ của Lãnh Ngưng Vũ là lảo nhị, lảo tam công
kích Tuyết Nhi, còn lại Quản Minh và Bạch Vân nghênh tiếp lấy lảo tứ.
Bạch Y đối phó với đại hán, là người có vỏ công tối cao trong bốn người, hai
người xuất thủ đều là chiêu thức điêu luyện.
Chỉ thấy Bạch Y kiếm nhanh như thiểm điện, nhanh chóng công kích yếu huyệt
toàn thân của đại hán, nhưng đại hán này xuất đao rất quỷ dị, vốn đang công
kích tay phải của Bạch Y đột nhiên chuyễn đi, bổng công tới ngực Bạch Y, làm
Bạch Y thất kinh, mau né tránh đi, xém trúng một đao của đại hán.
Nhưng chiêu thức khoái kiếm của Bạch Y cũng phiêu phù bất định, một có thể
công kích ngực đại hán, một có thể công kích hậu tâm của đại hán, làm đại hán
cũng thất kinh, mau chóng né đi.
Hai người, một thì kiếm chiêu phiêu phù bất định, một thì đao pháp quỷ dị,
nhất thời khó phân thắng bại . Đánh nhau khó phân khó giải.
Đao pháp của bốn đại hán đều đánh ra một kiểu, đều là chiêu thức quỷ dị phi
thường, Lãnh Ngưng Vũ mới đối mặt với đao pháp của đại hán, đương nhiên cũng
rất quỷ dị.
Lãnh Ngưng Vũ đối mặt với đại hán như là một lãnh ngạo tiên tử, kiếm xuất ra
như cầu vồng, chớp cái đã đánh ra hơn trăm kiếm, kiếm kiếm đều hướng tới yếu
huyệt toàn thân của đại hán, chiêu thức độc lạt, như muốn giồn đồi đối phương
vào tử địa, nhất thời hai người đà khó phân thắng bại.
Lảo tam trong Thiên Vương Tứ Đao, đao pháp tuy quỷ dị, nhưng hiện rỏ là vỏ
công vô dụng, sử xuất đao pháp quỷ dị công kích Tuyết Nhi lại hiện ra rất
ngọng nghịu, mởi lần đại hán công kích đều bị Tuyết Nhi nhẹ nhàng né tránh.
Hai người như đang chơi trò lảo ưng tróc tiểu kê (ưng già bắt gà con), chỉ bất
quá lảo ưng này hơi đần, ngược lại bị tiểu kê hý lộng.
Đồng lúc Tuyết Nhi sử dụng tuyệt thế thân pháp để né tránh, còn không quên tùy
lúc hướng tới đại hán một kiếm, trêu cho đại hán tới tay chân rối loạn.
Đại hán bị Tuyết Nhi hý lộng tuy đại nộ, nhưng nhất thời cũng không có cách
bắt cho được Tuyết Nhi.
Ngược lại đối với Quản Minh và Bạch Vân hai người, đã hiện ra có vẻ cật lực,
hai người vốn là vỏ công tồi nhất trong đám người, đối diện với đao pháp quỷ
dị của đại hán trước mắt, chỉ có thể tránh né, tuy có lúc đánh ra được vài
kiếm, nhưng tí xíu cũng không làm gì được đại hán.
Nói trở lại Ngô Lai và Quản Phong Chỉ đã tới khẫn yếu quan đầu, đỉnh đầu của
Quản Phong chỉ bạch khí không ngừng gia tăng, từ từ che mất hai người, nhưng
hai người đều đã ẩn ước xuất hiện ra mồ hôi.
Ngô Lai trên mặt tuy xuất hiện ra mồ hôi, nhưng hửu chưởng vẫn không ngừng
tống chân khí cho Quản Phong Chỉ, đám khí tím đỏ hịên ra bên ngoài thật mát
mắt, chu thân Ngô Lai tỏa lên hồng sắc quang quyển mờ mờ.
Bao lấy hai người chính là đám khí này, nguyên là do tử hồng sắc từ từ biến mờ
đi, chính là kết quả của bạch khí từ đỉnh đầu của Quản Phong Chỉ xuất ra dung
hợp lại.
Lúc này Quản Phong Chỉ và Ngô Lai đều đã cảm ứng được bên ngoài có đánh nhau,
Ngô Lai chỉ đảo mắt một cái, tịnh không có biểu tình gì, nhưng Quản Phong Chỉ
thì mở mạnh hai mắt ra, nhìn về trường đánh đấu, nhất thời quên đi à mình đang
tại khẫn yếu quan đầu của việ liệu thương.
Chính tại lúc Quản Phong Chỉ phân thần, bên tai của Quản Phong Chỉ tuyền lại
thanh âm của Ngô Lai .