Mật Lâm Giải Độc


Người đăng: steven9999

Nói xong không khỏi thở dài một hơi.

Quản Minh nói :”Gia gia, người không cần phải lo cho Minh nhi, Minh nhi sẻ
không rời xa người .” Nói xong xà vào lòng Quản Phong Chỉ khóc lên.

Quản Phong Chỉ nhẹ nhàng vổ vái Quản Minh, nói :”Minh nhi, ngươi đã lớn rồi,
cần phải được tính cách độc lập, dù cho gia gia hôm nay không chết, ngày sau
cũng sẻ cuối cùng già rồi chết .” Noi trên mặt đã nổi lên vẻ bi thương.

Nhìn thấy ông cháu hai người tình thâm như thế, đám người Ngô Lai kế bên cũng
thương tâm, muốn giúp đở nhưng không làm nổi, chỉ có thể nhìn ông cháu hai
người.

Quản Minh khóc nói :”Gia gia, gia gia, Minh nhi không muốn ly khai người, Minh
nhi cũng không muốn học tính cách độc lập, Minh nhi muốn vĩnh viễn ở tại bên
cạnh gia gia .” Nói xong ôm chặt lấy Quản Phong Chỉ, xem như sợ Quản Phong Chỉ
sẻ biến mất.

Nhìn thấy tôn tử mình như thế, Quản Phong Chỉ âu yếm xoa đầu Quản Minh, hướng
về phía mấy người kế bên nói :”chắc các vị thấy tức cười lắm, ta đối với hài
tử này quá thương yêu dể dải .”

Còn không đợi đám người Ngô Lai nói ra, Quản Minh đột nhiên thóat ra khỏi vòng
tay của Quản Phong Chỉ, tiến tới trước mặt Ngô Lai, khích động nói :”Ngươi
biết được gia gia ta trúng độc gì, người nhất định biết cách hóa giải chất độc
trên thân thể gia gia ta đúng không ?”

Không đợi cho Ngô Lai hồi đáp, Quản Minh lại tiếp :”Ta cầu xin ngươi, cầu xin
ngươi hãy chửa cho gia gia ta, ta quỳ xuống xin ngươi .” Nói rồi quỳ xuống
trước Ngô Lai.

Ngô Lai liền vội đở Quản Minh lên, không biết làm sao chô tốt.

Lúc này, Lãnh Ngưng Vũ kế bên không nhịn được nói :”Vô Lại, ngươi đã biết về
chất độc của Lục Diễm Chưởng, ngươi hảy nghĩ ra phương pháp cứu Quản tiền bối
đi!” Nói xong nhẹ nhàn lắc lắc cánh tay Ngô Lai.

Ngô Lai nghe xong cười khổ đáp :”Ta tuy biết được chất độc của Lục Diễm Chưởng
. Nhưng bây giờ chất độc đã tiến vào tâm mạch của Quản tiền bối, ta thật sự
không biết làm thế nào để giải đây .”

Tuyết Nhi thấy Quản Phong Chỉ thụ thương và Quản Minh thương tâm, đã bị thương
tâm của hai người cảm nhiểm tâm tình, hướng về Ngô Lai năn nỉ :”Vô Lại đại ca,
huynh hảy nghĩ ra biện pháp cứu Quãn tiền bối đi!”

Nhìn thấy nhản thần chờ đợi của chúng nhân, Ngô Lai trầm tư giây khắc, nói
:”Được rồi! Ta thử một lần xem .”

Chúng Nhân nghe xong đều đại hỉ, đặc biệt là Quản Minh.

Quản Phong Chỉ nói :”Lảo hủ trước tiên đa tạ thiếu hiệp đã .”

Ngô Lai nói :”Quãn tiền bối không cần khách khí, có thể hay không có thể giải
trừ được kịch độc trên thân thể của tiền bối, còn chưa nắm chắc .”

Quản Phong Chỉ nói :”không quãn là có thể hay không có thể, lảo hủ đều phải
cảm tạ thiếu hiệp .”

Ngô Lai nói :”Được rồi, Quản tiền bối chúng ta trước hết ly khai chổ này rồi
nói tiếp .” Nói rồi thân thủ như điện điểm hết các yếu huyệt toàn thân của
Quản Phong Chỉ.

Ngô Lai nói :”ta đã tạm thời cầm cho chất độc không lan ra, tiền bối tạm thời
không có việc gì .” Nói rồi hướng về Bạch Y nói :”Bạch huynh, phiền huynh đi
lấy xe ngựa tới . Đưa chúng ta đi tới một địa phương thật xa, ta phải bức độc
cho Quãn tiền bối.

Nghe xong, Bạch Y liền đáp :”Ngô huynh, không cần khách khí, ta đi đây .” Nói
rồi đi lấy xe.

Lúc này, chiếc xe ngực vốn lớn như là đầy nghẹt người, vốn ngồi Lãnh Ngưng Vũ,
Bạch Vân, Tuyết Nhi thì chưa thấy đông, nhưng giờ có thêm Ngô Lai vã Quản
Phong Chỉ hai người, thấy đầy nghẹt hẳn lên, Bạch Y và Quản Minh thì ngồi phía
trước đánh xe.

Chúng nhân ngồi trên xe đều không nói gì, mọi người vì Quản Phong Chỉ trúng
kịch độc còn không biết có thể chửa khỏi hay không mà thương cảm, đều trầm mặc
.

Xe ngựa dưới sự điều khiễn của Bạch Y, mau chóng đi tới, cũng không biết đã đi
được bao lâu, nói chung là một đoạn thời gian và lộ trình rất dài.

Đột nhiên, tốc độ của xe ngựa đã chậm lại, trong xe các người đang ngũ đều cố
gắng mở hai mắt ra.

Lúc này, bên ngoài xe đã tuyền vao thanh âm của Bạch Y.

“Quản tiền bối, Ngô huynh, chổ này là một rừng câu, bây giờđi cũng đã rất lâu,
chúng ta trước hết ở chổ này nghĩ ngơi đã!” Nói rồi Bạch Y kéo màn che lên.

Nghe xong, Ngô Lai đáp :”Đươc rồi! chúng ta nghĩ ngơi chổ này, tùy tiện để ta
xem coi có thể bức ra kịch độc trong nội thể của Quản tiền bối .” Nói xong đở
Quản Phong Chỉ mấy người xuống xe.

Đây là một khu rừng cây rất lớn, vốn không cách nhìn thấy tận cùng, lá cây xem
như che kín bầu trời, chỉ để một ít ánh sáng chiếu xuyên qua kẻ lá xuống rừng
cây, bây giờ xe ngựa đang ngừng tại trong rừng cây kín mít này.

Nhìn thấy hoàng cảnh bốn phía có vẻ yên tĩnh, Ngô Lai nói :”Các người ở đây
một bên nghĩ ngơi, một bên làm hộ pháp cho ta, ta phải bức độc cho Quản tiền
bối, nhớ là, thiên vạn không để người tới gần ta trong vòng một trương .” Nói
rồi Ngô Lai để Quản Phong Chỉ xuống mặt đất của một khoảng trống trong rừng
cây.

Nghe xong, chúng nhân gật đầu, phân nhau tới gần hai người, vây lấy hai người,
làm hộ pháp cho Ngô Lai.

Thấy vậy, Ngô Lai nói :”Các người cũng phải cách xa phía ngoài ta một trượng,
không được tới gần ta.

Mấy người tuy thấy Ngô Lai sao lại làm kỳ quái như thế, nhưng còn nhịn được
hiếu kỳ trong lòng, lui lại nhiều bước, cách xa Ngô Lai, Quản Phong Chỉ hai
người một trượng, phòng ngừa nhìn chung quan, để đề phòng có người đột nhiên
tập kích.

Ngô Lai hướng tới Quản Phong Chỉ kế bên nói:” Quản tiền bối, để ta trước hết
giải khai các huyệt đạo cấm chỉ, tiền bối án theo vỏ công tâm pháp của tiền
bối mà vận khí, ta sẻ trợ cho tiền bối bức độc ra .” Nói xong nhanh lẹ giải
khai các huyệt đạo bị cấm chỉ trên thân Quản Phong Chỉ.

Quản Phong Chỉ cảm kích nói :”mệt cho thiếu hiệp rồi .” Nói xong theo lời ngồi
xuống, vận khởi nội công tâm phái của bản thân.

Ngô Lai liền nói theo:”quản tiền bối không cần khách khí .”

Nói xong không đợi cho Quản Phong Chỉ nói, Ngô Lai đột nhiên nói tiếp :”Quản
tiền bối, xin chú ý .” Nói rồi vận công lên đầy đủ rồi để tay lên bối tâm của
Quản Phong Chỉ, một cổ chân khí cường đại hùng hậu vô bì truyền vào nội thể
của Quản Phong Chỉ.

Lúc Ngô Lai nói ra hai chử ‘Chú Ý ‘, Quản Phong Chỉ liền vội vận khởi nội công
tâm pháp của bản thân, cảm giác được nội lực cường đại hùng hậu của Ngô Lai
tiến vào nội thể của mình.

Quãn Phong Chỉ đại kinh, tự nghĩ :thiếu niên này là đệ tử của ai, nội lực thật
cường đại, thật hùng hậu, người nào mà có thể dạy ra một đồ đệ cao cương như
thế.

Quản Phong Chỉ trong lòng không ngừng suy ra các kỳ nhân và tuyệt thế cao thủ
trên giang hồ, nhưng cảm thấy đều không giống đệ tử của họ, vì bọn họ cũng
không có khả năng dạy ra một đệ tử xúât sắc như vậy.

Ngay tại lúc Quản Phong Chỉ phân tâm, thanh âm của Ngô Lai truyền lại.

“Quản tiền bối, thu tâm ngưng thần, ta trợ cho tiền bối bức ra độc tố trong
nội thể .” Nói rồi từ chưởng trung chân khí cường đại không ngừng chảy vào bên
trong nội thể của Quản Phong Chỉ.

Nghe xong, Quản Phong Chỉ liền vội thu tâm ngưng thần, vận khởi nội công tâm
pháp của bản thân, tá trợ cho chân khí của Ngô Lai tiến vào, từ từ dẫn chân
khí của Ngô Lai tiến vào kinh mạch bản thân, bức ra độc tố trong nội thể.

Theo chân khí của Ngô Lai không ngừng tiến vào, chung quanh hai người xuất
hiện ra một cảnh tượng kỳ dị .


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #75